Chương : 13
- Nghe đây! Tôi sẽ không đi đâu cho đến khi tôi nhìn thấy Bliss! Tôi nhấn mạnh! Ông sẽ phải gọi cảnh sát nếu muốn tôi đi!
Giọng nói rất mạnh mẽ, rất hung hăng và in tai, đầy kiêu ngạo, đầy loại người New York kiêu ngạo mà chỉ có trong thành phố chán ngấy này mới có thể tập hợp được. Đó là loại giọng nói hét vào mặt người xe đạp đưa tin, và các những người đặt hàng quát tháo.
Người Khách bị khuấy động. Giống như việc quan sát 1 con rắn cuộn mình để sẵn sàng đến mùa xuân. Bliss nín thở. Giọng nói vẫn tiếp tục 1 tràng.
- Ít nhất ông có thể nói với cô ấy ai đang đứng đây, được không?
Ý của những lời nó vô nghĩa này là gì?
Bliss nhảy lên. Đây là lần đầu tiên Người Khách nói chuyện trực tiếp với cô trong vong 1 năm nay.
Với 1 cái khởi động, ánh sáng được bật lên, và cô thấy mình có thể nhìn và đang nhìn ra ngoài cửa sổ. 1 người đàn ông lùn hói đầu đang đứng ở cửa trước, trông giận dữ và đang quấy rầy người giúp việc.
Đó là Henri, cô nói.
Anh ta là ai?
Quản lý người mẫu của tôi.
Giải thích.
Bliss gửi những hình ảnh và những ký ức cho Người Khách : đang chờ bên ngoài văn phòng tại công ty Farnsworth, tư liệu của cô được đặt trên đầu gối, cuộc hẹn ăn sáng với Henri trên quán cappuccinos tại Balthazar trước khi đi học, bước trên sàn diễn trong suốt tuần lễ thời trang New York, những tấm hình chụp trong những gác xép ở Starret-Lehigh, các chiến dịch quảng cáo của cô cho Stitched cho Civilization, phun màu để chụp hình tại Caribbean, những hình ảnh của cô trên bảng quảng cáo, tạp chí truyền bá tư tưởng, được dán trên xe buýt và xe taxi.
Um, tôi là 1 người mẫu. Cô nhắc nhở ông.
Con rắn hổ mang nghỉ ngơi, vòng cuộn giương ra, cái lưỡi chẻ thụt vào. Nhưng tính cảnh giác căng thẳng vẫn còn. Người Khách không thích thú.
1 người mẫu. 1 người mặc áo mẫu sống.
Nhanh chóng ông đưa ra quyết định. Tống khứ ông ta đi. Ta thật chểnh mảng khi để chuyện này xảy ra. Chúng ta sẽ tiếp tục duy trì sự xuất hiện. Không ai được nghi ngờ cô không phải là cô. Đừng làm hỏng.
Ý ông là gì, ông muốn tôi làm gì? Bliss hỏi, nhưng trước khi cô kết thúc, cô đã bị SMACK, quay trở lại cô thể cô, hoàn toàn trong tầm kiểm soát. Điều này là không có gì giống như sự cố gắng thảm hại tuần trước của cô để vén tóc mái ra khỏi trán cô. Cô đã nhận ra ông ta đã giam giữ cô nhiều như thế nào, 1 suy nghĩ mà cô cố gắng lẩn trốn ông ta.
Giống như quay trở lại cuộc sống sau khi bị mắc kẹt trong một chiếc quan tài. Cô lắc lư như một con ngựa non. Như thể thế giới đang tập trung chú ý trở lại sau nhiều năm quan sát 1 phiên bản phim ảnh mờ nhạt, có sạn. Cô có thể ngửi thấy mùi hoa thục quỳ ngoài cửa sổ, cô có thể nếm được vị mặn trong không khí biển. Đôi tay cô, dôi tay cô là của chính cô. Chúng nhẹ nhàng và mạnh mẽ, chứ không bị đè lên và nặng nề. Chân của cô đang di chuyển; cô đang đi! Cô trượt chân trên tấm thảm. Oạch! Cô chống người lên và bước đi cẩn thận hơn.
Nhưng sự tự do của cô trả 1 cái giá, cho cô cảm nhận ông ta, một sự hiện diện, trong không gian phía sau (mà chỗ ngồi hành khách phía sau), chờ đợi, quan sát. Đây là 1 bài kiểm tra, cô nghĩ. Ông ta muốn xem mình sẽ làm gì. Mình cần phải vượt qua. . . .Tống khứ Henri. Henri sẽ không nghi ngờ bất cứ điều gì kì lạ xảy ra với mình.
Cô mở cửa phòng ngủ, thưởng thức cảm giác lành lạnh của nắm cửa bằng đồng trong tay cô, rồi chạy xuống cầu thang.
Chờ đã! Manuela! Cho ông ta vào! - cô gọi, vừa chạy đến tiền sảnh.
Thật vui khi nghe giọng nói của cô vang ra ngoài thế giới 1 lần nữa, giọng nói khàn khàn tuyệt vời của cô vang vọng trong không khí. Nó nghe có vẻ khác bên trong đầu cô. Cô cảm thấy muốn hát.
- Bliss! Bliss! - người đàn ông đầu hói hò reo. Henri trông giống y như trước : cũng cặp mắt kính không vành, cũng bộ quần áo 1 màu. Ông mặc toàn màu trắng, trong bộ trang phục mùa hè : một chiếc áo sơ mi vải lanh và 1 chiếc quần phù hợp.
- Henri!
Henri nhấn chìm cô những nụ hôn không khí kích động.
- Tôi đã cố gắng liên lạc với cô trong nhiều tháng! Mọi người đều cảm thấy khủng khiếp về những gì đã xảy ra! Ôi Chú ơi! Tôi vẫn không thể tin được! Tôi rất vui khi thấy cô ổn cả! Tôi vào được chứ?
- Dĩ nhiên.
Cô dẫn ông vào phòng khách thấm đẫm ánh mặt trời nơi gia đình cô thường tiếp khách. BobiAnne đã quá nhiệt tình 1 chút với chủ đề hàng hải. Những mái chèo đôi được treo đầy trên những bức tường, những chiếc gối màu xanh và trắng được trang điểm bằng dây thừng, và có những ngọn hải đăng thu nhỏ ở khắp mọi nơi. Bliss đã yêu cầu người giúp việc mang đến những thức uống giải khát và ngồi vao ghế nệm. Đóng vai trò chủ nhà thật dễ dàng : nó giúp cô được làm điều này suốt cả đời. Nó ngăn cô khỏi cọ xát đôi chân trần vào tấm thảm lông và khỏi nảy lên xuống trên chiếc ghế nệm.
Cô đang sống! Trong cơ thể của chính mình! Nói chuyện với một người bạn! Nhưng cô trấn tĩnh lại khuôn mặt của mình 1 cách cẩn thận như những suy nghĩ của cô. Không cần phải thể hiện sự ngây ngất và cuồng nhiệt khi một nửa gia đình cô đã chết hoặc mất tích. Điều đó chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ.
- Trước hết, tôi rất lấy làm tiếc về chuyện của BobiAnne, - Henri nói, gỡ cặp mắt kính của ông xuống và lau sạch tròng kính bằng 1 góc của chiếc áo sơ mi.
- Cô đã nhận được hoa của chúng tôi rồi, phải không? Không phải là chúng tôi mong 1 tấm thiệp cám ơn hay cái gì đó đâu. Thậm chí đừng bận tâm vè chuyện đó.
Hoa? Hoa nào? Henri trông có vẻ băn khoăn khi Bliss không trả lời, và cô ngay lập tức che đậy sự bối rối của mình, nắm lấy tay ông.
- Dĩ nhiên rồi! Chúng thật đẹp và thật chu đáo.
Dĩ nhiên là công ty đã gửi hoa để tưởng niệm BobiAnne.
Thông qua cuộc trò chuyện của họ, Bliss đã lượm lặt được rằng báo chí đã giải thích cái chết của hội đồng bằng 1 đám cháy tại khu biệt thự Almeida. Việc cố ý gây nên hỏa hoạn bị nghi ngờ, nhưng với cách di chuyển chậm chạp của Polcia, có ít hy vọng rằng công lý sẽ được thực thi.
Người giúp việc trở lại với 1 bình nước loại ưa thích của Babine : Arnold Palmer, nửa trà đá, nửa nước chanh (được làm từ những quả chanh tươi được chọn lựa từ vườn cây ăn quả của họ).
- Không thể tin là đã 1 năm rồi kể từ khi tôi nhìn thấy cô lần cuối! - Henri nói, nhận 1 ly ướp lạnh đầy thứ thức uống màu hổ phách.
1 năm!
Đó là một cú sốc. Bliss gần như đánh vỡ chiếc ly của cô, tay cô run rẩy 1 cách tệ hại. Cô không biết thời gian đã trôi qua lâu như vậy kể từ khi cô lần cuối cùng kiểm soát cơ thể của mình, cuộc sống của mình. Hèn gì cô đã gặp khó khăn rất nhiều trong việc cố gắng nhớ lại mọi chuyện.
Có nghĩa là cô đã bỏ lỡ sinh nhật của mình. Cái năm mà cô bước sang tuổi 15, gia đình cô đã tổ chức tại Căn Phòng Cầu Vồng. Nhưng đã không có ai quanh cô để nhắc cô tuổi Mười Sáu Ngọt Ngào. Không ai thậm chí ngay cả bản thân cô, cô nghĩ 1 cách khô khan. Thậm chí mình không có ở đó cho ngày sinh nhật của chính mình. Một năm đã trôi qua trong khi cô đã chiến đấu để giữ được ý thức quen thuộc của mình. Cô sẽ không bao h lấy lại nó được, và thời gian hiện nay đang trở nên vô cùng, vô cùng quý giá.
Cơn giận dữ đang thiêu đốt người cô, cô đã bị cướp cả 1 năm! nhưng một lần nữa, cô đè nén nó. Cô không thể cho phép người khách ở hàng ghế sau biết cô cảm thấy như thế nào. Điều đó quá nguy hiểm. Cô sẽ phải duy trì sự bình thản.
Cô quay qua người đại diện của mình, bạn của cô, và cố gắng giả vờ cô không cảm thấy như ông đã đấm vào dạ dày cô.
Giọng nói rất mạnh mẽ, rất hung hăng và in tai, đầy kiêu ngạo, đầy loại người New York kiêu ngạo mà chỉ có trong thành phố chán ngấy này mới có thể tập hợp được. Đó là loại giọng nói hét vào mặt người xe đạp đưa tin, và các những người đặt hàng quát tháo.
Người Khách bị khuấy động. Giống như việc quan sát 1 con rắn cuộn mình để sẵn sàng đến mùa xuân. Bliss nín thở. Giọng nói vẫn tiếp tục 1 tràng.
- Ít nhất ông có thể nói với cô ấy ai đang đứng đây, được không?
Ý của những lời nó vô nghĩa này là gì?
Bliss nhảy lên. Đây là lần đầu tiên Người Khách nói chuyện trực tiếp với cô trong vong 1 năm nay.
Với 1 cái khởi động, ánh sáng được bật lên, và cô thấy mình có thể nhìn và đang nhìn ra ngoài cửa sổ. 1 người đàn ông lùn hói đầu đang đứng ở cửa trước, trông giận dữ và đang quấy rầy người giúp việc.
Đó là Henri, cô nói.
Anh ta là ai?
Quản lý người mẫu của tôi.
Giải thích.
Bliss gửi những hình ảnh và những ký ức cho Người Khách : đang chờ bên ngoài văn phòng tại công ty Farnsworth, tư liệu của cô được đặt trên đầu gối, cuộc hẹn ăn sáng với Henri trên quán cappuccinos tại Balthazar trước khi đi học, bước trên sàn diễn trong suốt tuần lễ thời trang New York, những tấm hình chụp trong những gác xép ở Starret-Lehigh, các chiến dịch quảng cáo của cô cho Stitched cho Civilization, phun màu để chụp hình tại Caribbean, những hình ảnh của cô trên bảng quảng cáo, tạp chí truyền bá tư tưởng, được dán trên xe buýt và xe taxi.
Um, tôi là 1 người mẫu. Cô nhắc nhở ông.
Con rắn hổ mang nghỉ ngơi, vòng cuộn giương ra, cái lưỡi chẻ thụt vào. Nhưng tính cảnh giác căng thẳng vẫn còn. Người Khách không thích thú.
1 người mẫu. 1 người mặc áo mẫu sống.
Nhanh chóng ông đưa ra quyết định. Tống khứ ông ta đi. Ta thật chểnh mảng khi để chuyện này xảy ra. Chúng ta sẽ tiếp tục duy trì sự xuất hiện. Không ai được nghi ngờ cô không phải là cô. Đừng làm hỏng.
Ý ông là gì, ông muốn tôi làm gì? Bliss hỏi, nhưng trước khi cô kết thúc, cô đã bị SMACK, quay trở lại cô thể cô, hoàn toàn trong tầm kiểm soát. Điều này là không có gì giống như sự cố gắng thảm hại tuần trước của cô để vén tóc mái ra khỏi trán cô. Cô đã nhận ra ông ta đã giam giữ cô nhiều như thế nào, 1 suy nghĩ mà cô cố gắng lẩn trốn ông ta.
Giống như quay trở lại cuộc sống sau khi bị mắc kẹt trong một chiếc quan tài. Cô lắc lư như một con ngựa non. Như thể thế giới đang tập trung chú ý trở lại sau nhiều năm quan sát 1 phiên bản phim ảnh mờ nhạt, có sạn. Cô có thể ngửi thấy mùi hoa thục quỳ ngoài cửa sổ, cô có thể nếm được vị mặn trong không khí biển. Đôi tay cô, dôi tay cô là của chính cô. Chúng nhẹ nhàng và mạnh mẽ, chứ không bị đè lên và nặng nề. Chân của cô đang di chuyển; cô đang đi! Cô trượt chân trên tấm thảm. Oạch! Cô chống người lên và bước đi cẩn thận hơn.
Nhưng sự tự do của cô trả 1 cái giá, cho cô cảm nhận ông ta, một sự hiện diện, trong không gian phía sau (mà chỗ ngồi hành khách phía sau), chờ đợi, quan sát. Đây là 1 bài kiểm tra, cô nghĩ. Ông ta muốn xem mình sẽ làm gì. Mình cần phải vượt qua. . . .Tống khứ Henri. Henri sẽ không nghi ngờ bất cứ điều gì kì lạ xảy ra với mình.
Cô mở cửa phòng ngủ, thưởng thức cảm giác lành lạnh của nắm cửa bằng đồng trong tay cô, rồi chạy xuống cầu thang.
Chờ đã! Manuela! Cho ông ta vào! - cô gọi, vừa chạy đến tiền sảnh.
Thật vui khi nghe giọng nói của cô vang ra ngoài thế giới 1 lần nữa, giọng nói khàn khàn tuyệt vời của cô vang vọng trong không khí. Nó nghe có vẻ khác bên trong đầu cô. Cô cảm thấy muốn hát.
- Bliss! Bliss! - người đàn ông đầu hói hò reo. Henri trông giống y như trước : cũng cặp mắt kính không vành, cũng bộ quần áo 1 màu. Ông mặc toàn màu trắng, trong bộ trang phục mùa hè : một chiếc áo sơ mi vải lanh và 1 chiếc quần phù hợp.
- Henri!
Henri nhấn chìm cô những nụ hôn không khí kích động.
- Tôi đã cố gắng liên lạc với cô trong nhiều tháng! Mọi người đều cảm thấy khủng khiếp về những gì đã xảy ra! Ôi Chú ơi! Tôi vẫn không thể tin được! Tôi rất vui khi thấy cô ổn cả! Tôi vào được chứ?
- Dĩ nhiên.
Cô dẫn ông vào phòng khách thấm đẫm ánh mặt trời nơi gia đình cô thường tiếp khách. BobiAnne đã quá nhiệt tình 1 chút với chủ đề hàng hải. Những mái chèo đôi được treo đầy trên những bức tường, những chiếc gối màu xanh và trắng được trang điểm bằng dây thừng, và có những ngọn hải đăng thu nhỏ ở khắp mọi nơi. Bliss đã yêu cầu người giúp việc mang đến những thức uống giải khát và ngồi vao ghế nệm. Đóng vai trò chủ nhà thật dễ dàng : nó giúp cô được làm điều này suốt cả đời. Nó ngăn cô khỏi cọ xát đôi chân trần vào tấm thảm lông và khỏi nảy lên xuống trên chiếc ghế nệm.
Cô đang sống! Trong cơ thể của chính mình! Nói chuyện với một người bạn! Nhưng cô trấn tĩnh lại khuôn mặt của mình 1 cách cẩn thận như những suy nghĩ của cô. Không cần phải thể hiện sự ngây ngất và cuồng nhiệt khi một nửa gia đình cô đã chết hoặc mất tích. Điều đó chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ.
- Trước hết, tôi rất lấy làm tiếc về chuyện của BobiAnne, - Henri nói, gỡ cặp mắt kính của ông xuống và lau sạch tròng kính bằng 1 góc của chiếc áo sơ mi.
- Cô đã nhận được hoa của chúng tôi rồi, phải không? Không phải là chúng tôi mong 1 tấm thiệp cám ơn hay cái gì đó đâu. Thậm chí đừng bận tâm vè chuyện đó.
Hoa? Hoa nào? Henri trông có vẻ băn khoăn khi Bliss không trả lời, và cô ngay lập tức che đậy sự bối rối của mình, nắm lấy tay ông.
- Dĩ nhiên rồi! Chúng thật đẹp và thật chu đáo.
Dĩ nhiên là công ty đã gửi hoa để tưởng niệm BobiAnne.
Thông qua cuộc trò chuyện của họ, Bliss đã lượm lặt được rằng báo chí đã giải thích cái chết của hội đồng bằng 1 đám cháy tại khu biệt thự Almeida. Việc cố ý gây nên hỏa hoạn bị nghi ngờ, nhưng với cách di chuyển chậm chạp của Polcia, có ít hy vọng rằng công lý sẽ được thực thi.
Người giúp việc trở lại với 1 bình nước loại ưa thích của Babine : Arnold Palmer, nửa trà đá, nửa nước chanh (được làm từ những quả chanh tươi được chọn lựa từ vườn cây ăn quả của họ).
- Không thể tin là đã 1 năm rồi kể từ khi tôi nhìn thấy cô lần cuối! - Henri nói, nhận 1 ly ướp lạnh đầy thứ thức uống màu hổ phách.
1 năm!
Đó là một cú sốc. Bliss gần như đánh vỡ chiếc ly của cô, tay cô run rẩy 1 cách tệ hại. Cô không biết thời gian đã trôi qua lâu như vậy kể từ khi cô lần cuối cùng kiểm soát cơ thể của mình, cuộc sống của mình. Hèn gì cô đã gặp khó khăn rất nhiều trong việc cố gắng nhớ lại mọi chuyện.
Có nghĩa là cô đã bỏ lỡ sinh nhật của mình. Cái năm mà cô bước sang tuổi 15, gia đình cô đã tổ chức tại Căn Phòng Cầu Vồng. Nhưng đã không có ai quanh cô để nhắc cô tuổi Mười Sáu Ngọt Ngào. Không ai thậm chí ngay cả bản thân cô, cô nghĩ 1 cách khô khan. Thậm chí mình không có ở đó cho ngày sinh nhật của chính mình. Một năm đã trôi qua trong khi cô đã chiến đấu để giữ được ý thức quen thuộc của mình. Cô sẽ không bao h lấy lại nó được, và thời gian hiện nay đang trở nên vô cùng, vô cùng quý giá.
Cơn giận dữ đang thiêu đốt người cô, cô đã bị cướp cả 1 năm! nhưng một lần nữa, cô đè nén nó. Cô không thể cho phép người khách ở hàng ghế sau biết cô cảm thấy như thế nào. Điều đó quá nguy hiểm. Cô sẽ phải duy trì sự bình thản.
Cô quay qua người đại diện của mình, bạn của cô, và cố gắng giả vờ cô không cảm thấy như ông đã đấm vào dạ dày cô.