Chương : 7
Khi tỉnh dậy, Allegra Van Alen thấy đầu đau nhức và phải mất một lúc cô mới nhận ra được mọi thứ xung quanh, cô đang mặc chiếc váy thùng thình của bệnh viện nhưng cô biết là mình vẫn đang ở Endicott. Vì quang cảnh bên ngoài phòng giúp cô có thể nhìn thấy nhà thờ nhỏ lợp ngói xa xa. Vậy thì chắc là cô đang ở phòng y tế của trường học và cô càng đoan chắc điều đó khi thấy cô y tá của trường đang cầm một khay bánh quy.
Cô Anderson là một người chăm sóc sức khỏe cho sinh viên và rất được sinh viên yêu mến vì cô luôn quan tâm tới học trò với ánh mắt của người mẹ và luôn đảm bảo có hoa quả tươi trong nhà ăn.
Cô bước vào phỏng với nụ cười quan tâm.
- Cháu thấy sao rồi, cháu gái?
- Cháu nghĩ là mình vẫn còn sống - Allegra trả lời một cách sầu thảm - Chuyện gì xảy ra thế ạ?
- Một tai nạn ở sân bóng. Họ bảo là cháu đã bị ném qua bóng trúng vào đầu.
- Oái - Cô làm vẻ nhăn mặt, gãi gãi cuốn băng trắng quanh trán.
- Cháu còn may mắn đấy, bác sĩ nói nếu là một Máu Đỏ thì có thể đã tiêu rồi.
- Cháu bị bất tỉnh bao lâu rồi?
- Vài tiếng thôi.
- Thế hôm nay cháu có thể ra khỏi chỗ này không? Cháu có bài kiểm tra tiếng Latinh vào ngày mai mà cháu phải học bài nữa - Allegra than thở.
Cũng giống như những nơi khác trong trường, phòng y tá khá dễ chịu. Nó là một kiểu nhà gỗ ấm cúng của New Englanđ với đồ nội thất mây tre đan và những tấm rèm sáng màu. Nhưng ngay lúc đó cô chẳng muốn gì ngoài được ở trong chính căn phòng của mình - căn phòng có những tấm ảnh đen trắng của nhóm Cure , chiếc bàn xoay kiểu cổ và chiếc Walkman mới mua để cô có thể ở một mình và nghe Depeche Mode hát. Ngay ca khi đang nằm trong phòng y tế cô vẫn có thể nghe thấy những giai điệu của Bob Dylan đang vang vang bên ngoài ô cửa sổ để mở. Từ hai mươi năm về trước mọi người trong trường đều nghe cùng một loại nhạc như thể cuộc sống trường học trước đây vẫn còn bị mắc kẹt vào khung thời gian của nhưng năm sáu mươi vậy. Allegra chẳng có gì để phản đối Dylan cả, nhưng cô không có nhu cầu nghe về tình hình thế giới.
Cô Anderson phủi phủi mấy chiếc gối của Allegra rồi cho bệnh nhân của mình ngồi tựa vào đống gối mềm mại ấy.
- Chưa được đâu. Bác sĩ Perry tới từ New York sẽ kiểm tra cho cháu một chút. Mẹ cháu muốn thế mà.
Allegra thở dài. Tất nhiên là Cordelia muốn thế rồi. Mẹ cô để ý đến cô từng ly từng tí như diều hâu vậy, mức độ quan tâm còn hơn cả cha mẹ. Cordelia làm mẹ bảo vệ con cũng giống như bảo vệ chiếc bình quý của vua Ming vậy. Bà đối đãi với con gái như chăm sóc trẻ nhỏ và hành dộng cư như thể Allegra là đứa rất dễ bị tổn thương và rất có khả năng bị gửi vào trại thương điên vậy, trong khi mọi người đều có thể thấy Allegra rất khỏe mạnh. Cô lúc nào cũng đầy nhiệt huyết, vui vẻ, khỏe mạnh và rất nổi tiếng ở trường nữa.
Sống dươi sự chăm sóc của Cordelia đúng là rất ngột ngạt, đấy là còn nói giảm đi. Đó là lý do tại sao Allegra không thể chờ cho tới khi mười tám tuổi mới ra ở riêng được. Nỗi lo lắng thái quá của mẹ về việc con gái mình phát triển một cách tốt đẹp như thế là một trong những lý do cô xin nghỉ ở trường Duchesne để dăng ký học tại Endicott. Ở New York thì tầm ảnh hưởng của Cordelia là không thể tránh khỏi. Trong khi Allegra lại không muốn gì hơn là được tự do.
Cô Anderson đã đo nhiệt độ cho Allegra xong, liền bỏ chiếc cặp nhiệt độ ra xa.
- Cháu có vài vị khách đang chờ thăm ngoài kia. Ta bảo họ vào nhé?
- Chắc rồi ạ - Allegra gật đầu. Đầu cô bắt đầu cảm thấy khá hơn rồi - hoặc có thể là do sô cô la trong mấy chiếc bánh quy nổi tiếng của cô Anderson, cũng có thể là do uống thuốc giảm đau, cô cũng chẳng chắc nữa.
- Được rồi, cả nhóm. Các cháu có thể vào thăm bệnh nhân. Nhưng đừng làm cô bé mệt đấy. Ta không thể để nó lại bị đau lần nữa. Nhẹ nhàng thôi đấy.
Mỉm cười lần nữa, cô y tá thân thiện rời khỏi phòng. Chỉ một lát sau cả chiếc giường bệnh của Allegra đã được vây kín bởi các cô gái trong đội hockey. Họ vây xung quanh cô, tóc tai thì rối xù, hết cả hơi và vẫn còn mặc bộ váy xanh lá cây, áo phông trắng hiệu polo và đôi tất cao màu xanh lá.
- Ôi trơi! Cậu có sao không?
- Chết thật, cái đó đã hất nghiêng cả đầu cậu đấy!
- Lần tới chúng ta sẽ chơi lại bọn đó ở Northfield Mount Hermon!
- Yên tâm đi. Bọn họ bị truất quyền rồi!
- Lạy Chúa, cậu đã bị ngất lịm đi! Chúng tớ đã chắc là không thể gặp cậu cho tới ngày mai đấy!
Không khí lộn xộn vui vẻ tràn ngập căn phòng khiến Allegra nhe răng cười.
- Tớ không sao. Tớ được ăn bánh quy miễn phí nữa đấy. Các cậu có muốn ăn không?
Cô hỏi rồi chỉ vào cái đĩa đặt bên cạnh cửa sổ. Mấy cô bạn nhào tới lấy bánh cứ như kiểu sắp chết đói đến nơi rồi vậy.
- Mà chờ đã. Các cậu chưa nói cho tớ biết! Đội mình có thắng không? - Allegra hỏi.
- Thế cậu nghĩ gì nào? Chúng ta đã đá bay bọn họ ấy chứ, đội trưởng. - Birdie Belmont - bạn thân nhất của Allegra cũng là bạn cùng phòng trêu chọc. Việc đó sẽ gây ấn tượng hơn cho cô nếu cô bạn không giữ khư khư một miếng bánh sô cô la lớn trong tay phải.
Mấy cô gái đang hào hứng tán chuyện thì bên kia tấm rèm ngăn căn phòng làm hai chen vào một giọng nói:
- Này. các cô có bánh quy ở đó hả? Sao không thấy chia sẻ cho người khác nhỉ?
Cả nhóm khúc khích.
- Hàng xóm của cậu - Birdie thì thào - Tớ nghĩ là anh ta đang đói đấy.
- Xin lỗi - Allegra gọi. Đến tận lúc này cô mới nhận ra là mình còn chung phòng với người khác nữa. Có lẽ cô đã bị cú đòn vào đầu mạnh quá đến nỗi chưa nhận biết được hết xung quanh.
Rory Antonini - trung vệ siêu sao với những cú ghi bàn xuất sắc nhất giải kéo tấm rèm ngăn căn phòng ra.
- A Bendix - Các cô gái cùng đồng thanh.
Bendix Chase là một anh chàng nổi tiếng nhất trong lớp của họ: chẳng có gì khó để giải thích chuyện đó cả: cao một mét tám lăm. Trông cậu hơi giống một anh chàng khổng lồ tóc vàng với đôi vai rộng và một cơ thể sung sức. Mặt cậu trông nhang nhác mặt các vị thần Hy Lạp: lông mày nét, chiếc mũi hoàn hảo và xương gò má như được tạc. Cậu có lúm đồng tiền ở hai bên má. Còn đôi mắt xanh sáng thì lúc nào cũng như cười. Cậu ta đang nằm trên chiếc giường bệnh với chân phải bị bó bột. Cậu vẫy tay vui vẻ.
- Khi nào cậu được ra viện? - Darcy Sedrik - thủ thành vừa hỏi cậu ta vừa chìa chiếc đĩa gần như trống trơn ra.
- Hôm nay. Cuối cùng thì cũng được tháo bột. Tạ ơn trời... tớ thấy mệt mỏi vì không được tới lớp lắm rồi - Bendix vừa nói vừa gật gù trầm trồ chiếc bánh.
- Thế cậu bị sao? - Cậu ta hỏi Allegra.
- Chỉ bị thương phần mềm thôi - cô đáp lời với giọng Anh và chỉ tay vào dải băng quanh đầu.
- Ít ra thì cậu cũng còn giữ được cánh tay - Bendix mỉm cười đùa lại.
Allegra cố để không lộ vẻ vui mừng vì anh chàng đã gia nhập cuộc chuyện trò.
Cô không muốn trông có vẻ giống như những người khác trong câu lạc bộ fan hâm mộ cậu ta vì cả đội bóng lúc này đã đổ đồn về phía giường của cậu để quan sát hay trầm trồ, hay nhận xét về cái chân bó bột kia.
- Ta e là giờ thăm bệnh đã hết - cô Anderson tuyên bố khi lại xuất hiện với bộ đồng phục màu trắng.
Rồi lại có thêm một dàn thanh âm những tiếng ‘Oao’ khi cô xua mấy cô gái ra khỏi phòng. Cô đang định kéo tấm rèm ngăn đôi căn phòng lại thì Bendix hỏi liệu cô có thể để nó mở ra như thế hay không.
- Tớ hy vọng cậu không thấy phiền. Tớ hơi sợ bị giam thế này một mình, hơn nữa phía bên chỗ cậu có TV - Cậu ta bảo.
- Không sao - Allegra trả lời.
Cô và Bendix có quen biết nhau, tất nhiên là thế rồi. Vì học viện Stuart Endicott cũng như trường Duchesne đều nhỏ và có một cộng đồng khép kín những đứa trẻ con các thành phần ưu tú. Tuy nhiên không giống như những cô gái khác, cô không hề bị vẻ ngoài của cậu ta làm lóa mắt. Cô thấy cái vẻ dẹp trai kiểu Mỹ của cậu có vẻ quá lộ liễu, quá siêu sao Hollywood và được ngưỡng mộ quá nhiều. Bendix trông như anh chàng gác cửa của Câu Lạc Bộ Bữa Sáng, ngoại trừ việc là cậu ta đẹp trai hơn anh kia mà thôi. Nhưng Bendix không chỉ trông ưa nhìn, dáng thể thao và hấp dẫn mà cậu cũng rất khác so với địa vị và đặc quyền của mình. Allegra nhận thấy khác xa với đám học sinh ngông nghênh trưởng giả hay bước dọc hành lang với vẻ tự mãn, Bendix lại rất tử tế với mọi người, kể cả là với anh trai cô - Charles. Cái đó mới đáng để nói.
Nhưng mà ngay cả khi anh chàng hấp dẫn nhất Endicott đang ngồi xem ca nhạc cùng cô và cách cô chỉ vài mét (Tại sao anh chàng Eddie Murphy lại hát như thế nhỉ? Cái áo sơ mi kẻ sọc anh ta đang mặc là sao chứ?) thì Allegra cũng chẳng thèm nghĩ gì tới anh ta.
Cô Anderson là một người chăm sóc sức khỏe cho sinh viên và rất được sinh viên yêu mến vì cô luôn quan tâm tới học trò với ánh mắt của người mẹ và luôn đảm bảo có hoa quả tươi trong nhà ăn.
Cô bước vào phỏng với nụ cười quan tâm.
- Cháu thấy sao rồi, cháu gái?
- Cháu nghĩ là mình vẫn còn sống - Allegra trả lời một cách sầu thảm - Chuyện gì xảy ra thế ạ?
- Một tai nạn ở sân bóng. Họ bảo là cháu đã bị ném qua bóng trúng vào đầu.
- Oái - Cô làm vẻ nhăn mặt, gãi gãi cuốn băng trắng quanh trán.
- Cháu còn may mắn đấy, bác sĩ nói nếu là một Máu Đỏ thì có thể đã tiêu rồi.
- Cháu bị bất tỉnh bao lâu rồi?
- Vài tiếng thôi.
- Thế hôm nay cháu có thể ra khỏi chỗ này không? Cháu có bài kiểm tra tiếng Latinh vào ngày mai mà cháu phải học bài nữa - Allegra than thở.
Cũng giống như những nơi khác trong trường, phòng y tá khá dễ chịu. Nó là một kiểu nhà gỗ ấm cúng của New Englanđ với đồ nội thất mây tre đan và những tấm rèm sáng màu. Nhưng ngay lúc đó cô chẳng muốn gì ngoài được ở trong chính căn phòng của mình - căn phòng có những tấm ảnh đen trắng của nhóm Cure , chiếc bàn xoay kiểu cổ và chiếc Walkman mới mua để cô có thể ở một mình và nghe Depeche Mode hát. Ngay ca khi đang nằm trong phòng y tế cô vẫn có thể nghe thấy những giai điệu của Bob Dylan đang vang vang bên ngoài ô cửa sổ để mở. Từ hai mươi năm về trước mọi người trong trường đều nghe cùng một loại nhạc như thể cuộc sống trường học trước đây vẫn còn bị mắc kẹt vào khung thời gian của nhưng năm sáu mươi vậy. Allegra chẳng có gì để phản đối Dylan cả, nhưng cô không có nhu cầu nghe về tình hình thế giới.
Cô Anderson phủi phủi mấy chiếc gối của Allegra rồi cho bệnh nhân của mình ngồi tựa vào đống gối mềm mại ấy.
- Chưa được đâu. Bác sĩ Perry tới từ New York sẽ kiểm tra cho cháu một chút. Mẹ cháu muốn thế mà.
Allegra thở dài. Tất nhiên là Cordelia muốn thế rồi. Mẹ cô để ý đến cô từng ly từng tí như diều hâu vậy, mức độ quan tâm còn hơn cả cha mẹ. Cordelia làm mẹ bảo vệ con cũng giống như bảo vệ chiếc bình quý của vua Ming vậy. Bà đối đãi với con gái như chăm sóc trẻ nhỏ và hành dộng cư như thể Allegra là đứa rất dễ bị tổn thương và rất có khả năng bị gửi vào trại thương điên vậy, trong khi mọi người đều có thể thấy Allegra rất khỏe mạnh. Cô lúc nào cũng đầy nhiệt huyết, vui vẻ, khỏe mạnh và rất nổi tiếng ở trường nữa.
Sống dươi sự chăm sóc của Cordelia đúng là rất ngột ngạt, đấy là còn nói giảm đi. Đó là lý do tại sao Allegra không thể chờ cho tới khi mười tám tuổi mới ra ở riêng được. Nỗi lo lắng thái quá của mẹ về việc con gái mình phát triển một cách tốt đẹp như thế là một trong những lý do cô xin nghỉ ở trường Duchesne để dăng ký học tại Endicott. Ở New York thì tầm ảnh hưởng của Cordelia là không thể tránh khỏi. Trong khi Allegra lại không muốn gì hơn là được tự do.
Cô Anderson đã đo nhiệt độ cho Allegra xong, liền bỏ chiếc cặp nhiệt độ ra xa.
- Cháu có vài vị khách đang chờ thăm ngoài kia. Ta bảo họ vào nhé?
- Chắc rồi ạ - Allegra gật đầu. Đầu cô bắt đầu cảm thấy khá hơn rồi - hoặc có thể là do sô cô la trong mấy chiếc bánh quy nổi tiếng của cô Anderson, cũng có thể là do uống thuốc giảm đau, cô cũng chẳng chắc nữa.
- Được rồi, cả nhóm. Các cháu có thể vào thăm bệnh nhân. Nhưng đừng làm cô bé mệt đấy. Ta không thể để nó lại bị đau lần nữa. Nhẹ nhàng thôi đấy.
Mỉm cười lần nữa, cô y tá thân thiện rời khỏi phòng. Chỉ một lát sau cả chiếc giường bệnh của Allegra đã được vây kín bởi các cô gái trong đội hockey. Họ vây xung quanh cô, tóc tai thì rối xù, hết cả hơi và vẫn còn mặc bộ váy xanh lá cây, áo phông trắng hiệu polo và đôi tất cao màu xanh lá.
- Ôi trơi! Cậu có sao không?
- Chết thật, cái đó đã hất nghiêng cả đầu cậu đấy!
- Lần tới chúng ta sẽ chơi lại bọn đó ở Northfield Mount Hermon!
- Yên tâm đi. Bọn họ bị truất quyền rồi!
- Lạy Chúa, cậu đã bị ngất lịm đi! Chúng tớ đã chắc là không thể gặp cậu cho tới ngày mai đấy!
Không khí lộn xộn vui vẻ tràn ngập căn phòng khiến Allegra nhe răng cười.
- Tớ không sao. Tớ được ăn bánh quy miễn phí nữa đấy. Các cậu có muốn ăn không?
Cô hỏi rồi chỉ vào cái đĩa đặt bên cạnh cửa sổ. Mấy cô bạn nhào tới lấy bánh cứ như kiểu sắp chết đói đến nơi rồi vậy.
- Mà chờ đã. Các cậu chưa nói cho tớ biết! Đội mình có thắng không? - Allegra hỏi.
- Thế cậu nghĩ gì nào? Chúng ta đã đá bay bọn họ ấy chứ, đội trưởng. - Birdie Belmont - bạn thân nhất của Allegra cũng là bạn cùng phòng trêu chọc. Việc đó sẽ gây ấn tượng hơn cho cô nếu cô bạn không giữ khư khư một miếng bánh sô cô la lớn trong tay phải.
Mấy cô gái đang hào hứng tán chuyện thì bên kia tấm rèm ngăn căn phòng làm hai chen vào một giọng nói:
- Này. các cô có bánh quy ở đó hả? Sao không thấy chia sẻ cho người khác nhỉ?
Cả nhóm khúc khích.
- Hàng xóm của cậu - Birdie thì thào - Tớ nghĩ là anh ta đang đói đấy.
- Xin lỗi - Allegra gọi. Đến tận lúc này cô mới nhận ra là mình còn chung phòng với người khác nữa. Có lẽ cô đã bị cú đòn vào đầu mạnh quá đến nỗi chưa nhận biết được hết xung quanh.
Rory Antonini - trung vệ siêu sao với những cú ghi bàn xuất sắc nhất giải kéo tấm rèm ngăn căn phòng ra.
- A Bendix - Các cô gái cùng đồng thanh.
Bendix Chase là một anh chàng nổi tiếng nhất trong lớp của họ: chẳng có gì khó để giải thích chuyện đó cả: cao một mét tám lăm. Trông cậu hơi giống một anh chàng khổng lồ tóc vàng với đôi vai rộng và một cơ thể sung sức. Mặt cậu trông nhang nhác mặt các vị thần Hy Lạp: lông mày nét, chiếc mũi hoàn hảo và xương gò má như được tạc. Cậu có lúm đồng tiền ở hai bên má. Còn đôi mắt xanh sáng thì lúc nào cũng như cười. Cậu ta đang nằm trên chiếc giường bệnh với chân phải bị bó bột. Cậu vẫy tay vui vẻ.
- Khi nào cậu được ra viện? - Darcy Sedrik - thủ thành vừa hỏi cậu ta vừa chìa chiếc đĩa gần như trống trơn ra.
- Hôm nay. Cuối cùng thì cũng được tháo bột. Tạ ơn trời... tớ thấy mệt mỏi vì không được tới lớp lắm rồi - Bendix vừa nói vừa gật gù trầm trồ chiếc bánh.
- Thế cậu bị sao? - Cậu ta hỏi Allegra.
- Chỉ bị thương phần mềm thôi - cô đáp lời với giọng Anh và chỉ tay vào dải băng quanh đầu.
- Ít ra thì cậu cũng còn giữ được cánh tay - Bendix mỉm cười đùa lại.
Allegra cố để không lộ vẻ vui mừng vì anh chàng đã gia nhập cuộc chuyện trò.
Cô không muốn trông có vẻ giống như những người khác trong câu lạc bộ fan hâm mộ cậu ta vì cả đội bóng lúc này đã đổ đồn về phía giường của cậu để quan sát hay trầm trồ, hay nhận xét về cái chân bó bột kia.
- Ta e là giờ thăm bệnh đã hết - cô Anderson tuyên bố khi lại xuất hiện với bộ đồng phục màu trắng.
Rồi lại có thêm một dàn thanh âm những tiếng ‘Oao’ khi cô xua mấy cô gái ra khỏi phòng. Cô đang định kéo tấm rèm ngăn đôi căn phòng lại thì Bendix hỏi liệu cô có thể để nó mở ra như thế hay không.
- Tớ hy vọng cậu không thấy phiền. Tớ hơi sợ bị giam thế này một mình, hơn nữa phía bên chỗ cậu có TV - Cậu ta bảo.
- Không sao - Allegra trả lời.
Cô và Bendix có quen biết nhau, tất nhiên là thế rồi. Vì học viện Stuart Endicott cũng như trường Duchesne đều nhỏ và có một cộng đồng khép kín những đứa trẻ con các thành phần ưu tú. Tuy nhiên không giống như những cô gái khác, cô không hề bị vẻ ngoài của cậu ta làm lóa mắt. Cô thấy cái vẻ dẹp trai kiểu Mỹ của cậu có vẻ quá lộ liễu, quá siêu sao Hollywood và được ngưỡng mộ quá nhiều. Bendix trông như anh chàng gác cửa của Câu Lạc Bộ Bữa Sáng, ngoại trừ việc là cậu ta đẹp trai hơn anh kia mà thôi. Nhưng Bendix không chỉ trông ưa nhìn, dáng thể thao và hấp dẫn mà cậu cũng rất khác so với địa vị và đặc quyền của mình. Allegra nhận thấy khác xa với đám học sinh ngông nghênh trưởng giả hay bước dọc hành lang với vẻ tự mãn, Bendix lại rất tử tế với mọi người, kể cả là với anh trai cô - Charles. Cái đó mới đáng để nói.
Nhưng mà ngay cả khi anh chàng hấp dẫn nhất Endicott đang ngồi xem ca nhạc cùng cô và cách cô chỉ vài mét (Tại sao anh chàng Eddie Murphy lại hát như thế nhỉ? Cái áo sơ mi kẻ sọc anh ta đang mặc là sao chứ?) thì Allegra cũng chẳng thèm nghĩ gì tới anh ta.