Chương : 19
Dòng nước lạnh đến tê người và sâu hơn Milla tưởng. Những cơn sóng xô cô xuống dưới mặt nước đồng thời cuốn cô đi, quăng quật người cô như một con búp bê tả tơi trong tay đứa trẻ bất cẩn. Cô bắt đầu đạp chân theo bản năng, cố gắng xuôi theo con sóng thay vì chiến đấu với nó, và như để thưởng cho cô, nó nhanh chóng đẩy cô lên trên.
Lao đầu lên khỏi mặt nước, cô hổn hển hít không khí. Tóc cô bết chặt vào mặt, che hết tầm nhìn. Hình như cô nghe thấy một tiếng hét ở xa xa; rồi sóng lại nhấn chìm cô lần nữa. Sau một hồi vật lộn, cô cũng đã xoay được người để lại xuôi theo con sóng, rồi dùng hết sức bình sinh để bơi và dập dềnh nổi lên như một cái phao câu.
“Milla!”
Tiếng gọi tên cô nghe khản đi vì lo lắng, nhưng Milla nhận ra nó. Cô xoay đầu và trông thấy Diaz đằng sau bên tay phải, đang bơi về phía cô với những sải dài tuyệt vọng. “Tôi không sao!” cô hét lên và lại thấy con sóng kéo tuột mình xuống. Cô đạp mạnh hơn, tập trung vào việc nổi đầu trên mặt nước.
Diaz là một người bơi rất khoẻ, nhưng anh nặng hơn cô và không thể lại gần cô thêm. Nếu cô thôi không quẫy mạnh để cho anh bắt kịp thì con sóng sẽ lại nhấn chìm cô xuống dưới. Hai bên bờ sông đều dốc và cao, và dòng nước xô đẩy họ như trong một chiếc máng trượt không lối thoát kể cả khi họ có thể tìm được đường vào bờ.
Ở phía trước, con sông vòng sang trái. Một cái cây bị đổ xuống bờ bên phải, cành lá của nó xòa xuống gần mặt nước.
“Cây!” Milla nghe thấy Diaz hét lên đằng sau cô và hiểu ngay. Cô bơi sang phải, vật lộn để đến gần một cành cây trong tầm với. Đầu cô chúc xuống đúng lúc đang hít vào và cô bị uống đầy miệng nước. Cô chiến đấu để ngoi lên lần nữa, nhưng việc gắng sức và cái lạnh đã rút cạn sức lực của cô. Cơ bắp ở cánh tay và chân cô đau buốt, phổi thì như đang bốc cháy. Nếu bắt được một cành cây thì cô có thể nghỉ ngơi khoảng một phút; có khi họ còn leo lên được từ lối ấy.
Milla đã thành công, nhưng không phải nhờ nỗ lực của chính mình. Con sóng giúp đẩy cô sang phải, ở đó bờ sông bị hõm vào do sức mạnh của dòng nước. Cô với tay lên một cách tuyệt vọng và tóm được một cành cây; nhưng dòng nước tạt vào người cô và cành cây khô bị gãy khiến cô lại chìm xuống.
Sự mỏi mệt đến rất nhanh, những cú đạp của cô yếu đi, cử động của cánh tay giật cục chứ không còn nhịp nhàng. Tuy nhiên, Milla vẫn ngoi lên được một lần nữa để hít vào luồng không khí quý báu, và ngay trước khi một con sóng mới đổ ụp vào cô có lẽ là lần cuối cùng, một cánh tay mạnh mẽ đã vòng quanh người cô và kéo cô lên. Cái cây đã làm cô chậm lại đủ để Diaz bắt kịp.
“Hướng sang phải!” anh kêu lên. “Xe của chúng ta ở bên đó!”
Ít nhất anh cũng nghĩ rằng họ sẽ qua được.
Cô không biết dòng nước đã đẩy họ đến tận đâu, nhưng sóng xô nhanh đến nỗi có lẽ họ đã cách cái lán của Norman đến nửa dặm rồi. Đúng lúc ấy, lòng sông mở rộng ra và dòng chảy chậm lại.
Nó vẫn còn chảy siết đến mthể chống lại nó, nhưng ít nhất mặt nước đã lặng hơn và không còn ào ạt đập vào người cô. Cô có thể nổi lên dễ dàng hơn và cho phép những cơ bắp buốt nhói của mình nghỉ ngơi đôi chút. Tuy nhiên, cái lạnh đang thấm vào tận xương tủy và cô biết họ không còn nhiều thời gian trước khi bị tê cóng toàn thân.
“Tóm một đầu thắt lưng của tôi và quấn quanh cổ tay em đi,” giọng Diaz vang lên khàn đục và một đoạn dây lưng dập dềnh trên mặt nước ngay phía trước cô.
Cô bắt lấy sợi dây lưng nhưng nói, “Tôi kéo anh xuống mất.”
“Không đâu. Chúng ta không thể chia tách được. Làm đi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Phải thoát ra khỏi đây trước khi tới chỗ thác nước!”
Có một thác nước trên con sông này ư? Máu cô đông đặc hơn. Dòng thác sẽ nhấn chìm họ xuống đáy và họ sẽ chết đuối, ấy là nếu họ còn chưa bị va vào đá đến chết. Milla không biết anh nghĩ gì trong đầu nhưng cô sẵn sàng làm bất kỳ điều gì. Cô tóm chặt chiếc thắt lưng và quấn sợi dây da quanh cổ tay.
“Có một đoạn vòng cua sang phải!” Anh ho và nhổ ra một bụm nước. “Ngay phía trước. Dòng chảy sẽ chậm lại ở phía bên trong vòng cua, đó là cơ hội của chúng ta. Chỉ cần bám theo tôi, tôi sẽ đưa chúng ta ra.”
“Tôi đạp chân được,” cô nói, ngạc nhiên vì giọng mình khản đặc đến thế.
“Vậy thì đạp trối chết đi.”
Cô đạp trối chết.
Cơ đùi của Milla đã vượt qua giới hạn của mệt mỏi và nhức nhối, nhưng cô vẫn đạp. Hai cánh tay Diaz rẽ nước như tay máy, kéo họ qua mặt nước theo một đường chéo. Sức đẩy lên trước rất nhanh, đường chéo của anh thì phải tính toán từng phân trong khi vòng cua đã ở ngay trước mặt; họ sắp sửa bị đẩy trôi qua nó trước khi kịp vươn tới dòng chảy chậm hơn. Cô rú lên như một con thú và sự hoảng sợ như tiếp thêm cho cô sức lực để bơi cùng Diaz. Không ô làm gánh nặng tay anh, anh tiến được xa hơn khi dòng nước đẩy họ vào trong vòng cua.
Một cái cây to mọc ngay mép nước. Khi họ qua đó, Diaz vươn tay phải ra và tóm được một cái rễ lớn.
Anh dừng lại nhưng dòng nước thì không và cả cô cũng vậy. Khi chiếc thắt lưng bị kéo hết chiều dài của nó, toàn bộ cơ thể cô bị giật lại như đầu một ngọn roi, nhưng cô quyết không rời tay khỏi sợi dây da. Khuôn mặt Diaz méo mó vì dụng sức, răng anh nghiến chặt khi cố gắng dùng tay phải bám lấy cái rễ, tay trái thì kéo cô chống lại dòng nước. Cô quẫy đạp, quặt người, đột nhiên sức đẩy của dòng nước giảm đi và dường như nó đang đẩy cô vào bờ chỗ bên kia cái cây. Họ bị kéo sang hai bên thân cây, buộc lại với nhau bằng sợi thắt lưng.
Milla cũng tóm được một cái rễ và gắng sức chèn chân vào một tảng đá ngầm ở ngay bên cạnh cái cây. Dòng chảy vẫn xối vào cô, nhưng cô nỗ lực ghì chặt hai đầu gối run rẩy của mình.
“Tôi sẽ thả sợi thắt lưng ra,” cô cố nói với Diaz. “Tôi bám chắc rồi. Còn anh?”
“Tôi ổn,” anh nói. Milla thả sợi thắt lưng và nó bị cuốn phăng đi. Trong một tích tắc cô thấy hoảng loạn khi dòng nước dường như đang kéo mạnh cô, nhưng cô bám vào cái rễ chắc hơn và giữ vững vị trí của mình.
Phổi cô phập phồng như cái bễ lò, kéo không khí vào những cơ bắp đói khát oxy. Bây giờ cô chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng mạch đập của chính mình.
Diaz bơi tới, móc hai tay anh vào cánh tay cô từ đằng sau và kéo cô lùi lại, bò lên trên một tảng đá.
Có vẻ như nỗ lực ấy đã lấy hết chỗ hơi sức còn lại của anh, vì anh đổ ập người xuống tảng đá, vừa thở vừa rên rỉ. Milla thì nằm úp mặt ở chỗ anh đã thả cô xuống, kiệt sức đến nỗi toàn thân rời rã. Cô có cảm giác như mình nặng đến ngàn cân, thậm chí chỉ nhúc nhích một ngón tay thôi cũng phải cần đến nỗ lực phi thường
Tảng đá được mặt trời sưởi ấm và nó ấm áp bên dưới cơ thể lạnh cóng của cô. Nước bốc hơi lên từ quần áo và tóc họ. Cô nhắm mắt, lắng nghe tiếng thở khó nhọc của cả hai, lắng nghe tiếng máu đang chảy trong huyết quản mình. Họ vẫn còn sống.
Có lẽ Milla đã ngủ gật, hoặc là ngất đi, hoặc cả hai. Một lúc sau cô cũng quay được người lại. Vẫn còn thở hồng hộc, gần như chuếnh choáng vì nhẹ nhõm, cô ngửa mặt lên đón chào nắng ấm.
Nguy hiểm quá. Milla vẫn còn chưa hoàn toàn tin họ đã lên được bờ sông; cô biết chắc chắn cô không thể làm việc đó một mình. Dòng nước vẫn ào ào cuộn sóng cách chỗ Diaz nằm chỉ vài chục phân, hút lấy tảng đá và cái cây bướng bỉnh, biết rằng dần dần nó sẽ chiếm được chúng. Rốt cuộc thì thời gian đứng về phía dòng nước. Chỉ có sức mạnh của Diaz mới có thể đưa họ bứt khỏi móng vuốt của nó.
Vẫn còn thở gấp, cô hỏi Diaz: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao chúng ta lại ngã xuống sông?”
Anh nói: “Đất bị sụt ở đầu ván bên kia và làm nó bị nghiêng.”
“Làm sao anh biết trên sông này có một thác nước?”
Anh im lặng trong một phút rồi nói: “Lúc nào chả có một thác nước. Em không xem phim bao giờ à?”
Lòng tràn ngập nhẹ nhõm và hứng khởi vì sống sót, Milla bắt đầu cười phá lên.
Diaz đã lăn người nằm ngửa bên cạnh cô. Anh quay đầu sang phía cô, khuôn miệng cứng rắn khẽ mỉm cười. Anh nhìn vào cô một phút, đôi mắt đen nheo lại trước ánh nắng chiều. Rồi anh nói: “Tôi sẵn sàng hy sinh một nửa thân mình để được ở trong em ngay lúc này.”
Tiếng cười của Milla biến mất như thể chưa bao giờ tồn tại, như thể nó bị những lời gây sốc của anh hút mất. Cô đã mơ tưởng, mường tượng và ám ảnh, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải đối mặt với thực tế ấy. Vậy mà giờ nó ở đây, sờ sờ trước mặt cô. Diaz? Và cô? Sự thật trần trụi trong những lời anh nói choáng váng đến nỗi hiện thực tròng trành trong khoảnh khắc, để lại cô trôi lênh đênh trên một tảng đá ấm với cái đầu ong ong và adrenalin vẫn dạt dào trong huyết quản. Rồi mọi thứ lao sầm về chỗ cũ và cùng với nó là một nỗi khao khát nhục dục bỏng cháy đến nỗi làm cô tê liệt. Diaz - và cô. Nơi thầm kín của cô thắt lại trước ý nghĩ anh ở trên cô, nằm giữa hai chân cô. Cô muốn anh. Cô đã muốn anh kể từ giây phút gặp gỡ ban đầu, và giờ cô vẫn muốn anh.
Anh thậm chí còn chưa từng hôn cô. Nụ hôn an ủi nhẹ nhàng ở Juarez không tính.
Milla đã muốn chuyện này, và giờ những lý do để từ chối đang quay mòng mòng trong đầu cô như châu chấu. Lỡ như anh chỉ chơi qua đường, cô không phải loại phụ nữ anh đang tìm, và cô không thể tưởng tượng nổi anh muốn điều gì ngoài chuyện đó. Rốt cuộc, anh là Diaz; anh không phải hạng đàn ông biết gắn bó và cô không ngu ngốc đến nỗi nghĩ rằng mình có thể thay đổi anh. Cô đã hết sức cẩn thận không để lộ cho anh bất kỳ một sự hưởng ứng nào, một ẩn ý nào cho thấy cô bị anh hấp dẫn; cô đã chôn tất cả trong lòng, trong những mộng tưởng của cô. Dù thế Diaz vẫn biết; nhận thức đó đang hiện rõ trong đôi mắt đen sắc sảo của anh.
“Em nghĩ nhiều quá đấy,” anh uể oải nói. “Đó chỉ là một lời nhận xét, không phải tuyên bố chiến tranh đâu.”
“Phụ nữ luôn nghĩ quá nhiều.” Cô khịt mũi. “Chúng tôi phải làm vậy, để giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.” Rồi, không biết phải nói gì thêm, Milla nhắm mắt lại và để mặc cho sự im lặng lớn dần giữa hai người.
Cô cảm thấy anh nhấc người lên, chống người trên một khuỷu tay, rồi anh cúi xuống cô và chắn mất ánh mặt trời. “Tốt hơn em nên nói không.” Anh thầm thì, phủ bàn tay lên bụng cô. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh thiêu đốt qua lớp quần áo ướt sũng cho tới tận làn da lạnh cóng của cô; rồi anh trượt những đầu ngón tay qua cạp quần bò của cô, và cô cảm thấy hơi nóng ấy xuyên suốt người mình.
“Không có nghĩa là tôi định làm chuyện gì đấy ngay lúc này,” anh nói tiếp. “Chúng ta cần về lại chỗ xe tải. Một hòn đá là nơi bất tiện vô cùng cho những việc tôiàm, quần áo của chúng ta thì ướt, cái của tôi thì lạnh đến nỗi chắc phải mất cả tuần tôi mới mò ra nó, và chúng ta chẳng có cái bao cao su nào cả. Nhưng trong vài giờ nữa mọi chuyện sẽ khác, và nếu em không muốn chuyện này tiếp tục, em nên nói không ngay bây giờ.”
Anh nói đúng. Cô nên nói không.
Nhưng cô chẳng cất được lời nào. Bất chấp mọi lý do tốt đẹp cô vừa đưa ra cho mình chỉ một giây trước... cô đã không nói.
Thay vào đó, cô mở to mắt và quay đầu về phía anh khi anh cúi xuống thấp hơn. Môi anh lạnh; môi cô còn lạnh hơn. Nhưng lưỡi anh thì ấm và nụ hôn gần như dè dặt khi anh nhẹ nhàng khám phá miệng cô. Bàn tay trái luồn trong chỗ tóc ướt của cô, anh từ từ nhấn môi sâu hơn khi ôm lấy eo cô và lăn người cô về phía mình.
Sự đụng chạm với thân thể gân guốc của anh truyền một dòng chảy ấm áp tới tận nơi thầm kín của cô. Nó gần như đã đủ để xua tan cơn lạnh cóng, tuy nhiên cô đột ngột rùng mình khi sự kiệt sức sau cuộc vật lộn lúc nãy đến giờ đã ngấm vào người.
Anh ngẩng lên và vuốt tóc cô ra khỏi mặt, ánh mắt chăm chú nhìn cô. “Chúng ta phải về chỗ xe tải và sưởi ấm. Mặt trời sắp lặn và chúng ta không muốn bị kẹt lại ở đây với đống quần áo ướt đâu.”
“Vâng.” Anh lùi lại và cô lúng túng ngồi dậy. “Anh có nghĩ Norman đã gọi nhà chức trách đến để tìm xác chúng ta hay đại loại thế không?”
“Tôi không nghĩ vậy. Chắc em đã không nghe thấy lão ta gào thét cái gì hả?”
“Tôi có nghe ai đó kêu lên, nhưng không biết họ kêu gì.”
“Lão đã thét: ‘Chúc may mắn!”’
Milla sững sờ chớp mắt nhìn anh. Rồi cô bắt đầu cười khúc khích khi chậm rãi đứng dậy. Có lẽ Norman không phải loại người biết lo lắng cho bất kỳ ai ngoài lão ta.
Loạng choạng, cô bắt đầu đánh giá tình huống. Tất nhiên chiếc ba lô Diaz mang theo đã bị mất. Cô ê ẩm từ đầu đến chân, nhưng may mắn thay cô không bị thương, và cô cảm tạ Chúa vì độ sâu của dòng sông đã cứu mạng họ. Nếu nó nông hơn, chắc chắn họ sẽ bị mấy tảng đá giết chết.
Cả hai chiếc giày của cô đều đã mất, cùng với nó là một bên tất. Chiếc đồng hồ đeo tay của cô đã hỏng, mặt nó bị nát vụn. Cũng ra đi như thế là chiếc áo len của cô.
Diaz đang nhìn xuống chân cô. “Em không thể đi bộ thế này được,” anh nói và bắt đầu cởi khuy áo sơ mi mình. Anh lột nó ra rồi dùng con dao trong túi quần xẻ rời hai tay áo. Quỳ một chân xuống trước mặt cô, anh trải cái tay áo lên đùi mình và vỗ vào nó. “Đặt chân em lên đây.” Cẩn thận giữ thăng bằng trên một chân, Milla đặt chân kia lên cái tay áo. Diaz nhanh chóng quấn hai đầu của nó nhiều vòng quanh chân cô rồi buộc thắt nút ở phía trên. Sau khi làm tương tự với chân kia của cô, anh nói, “Em thấy sao? Nó không giống như đế giày da nhưng có đủ sức bảo vệ chân em không? Nếu không được thì phải nói ngay chứ đừng có làm rách chân mình.”
Cô đi qua tảng đá, thử độ dày của lớp vải. Đúng như anh nói, nó không phải là da, và cô có thể cảm nhận được mọi viên sỏi. “Anh nghĩ từ đây tới chỗ xe tải còn bao xa?”
Diaz liếc nhìn mặt trời. “Theo tôi thì không xa lắm. Chiếc xe ở hạ nguồn, và dòng sông đã cuốn chúng ta theo hướng đó.”
“Nhưng còn có vòng cua bên trái.”
“Và con sông cũng uốn khúc sang phải một lần nữa. Tôi đoán... có lẽ là một dặm.”
Một dặm đường rừng núi, với đôi chân gần như là trần trụi. Rõ ràng Diaz cũng đi đến một kết luận giống như cô, vì anh lắc đầu rồi nhìn quanh. Đột nhiên anh lại lôi con dao ra và đi tới chỗ cái cây. Anh đâm vào một chỗ trên vỏ cây rồi bắt đầu xẻ xuống.
“Anh làm gì đấy?
“Cắt một miếng vỏ cây làm đế giày.”
Milla đứng sang một bên và thích thú quan sát anh lột một miếng vỏ cây hình vuông cỡ hai lăm nhân hai lăm phân. Cô ngồi xuống và bắt đầu tháo hai ống tay áo ra. Anh chia đôi miếng vỏ cây rồi lại quỳ một chân xuống trước cô. Anh đặt nửa miếng vỏ lên đầu gối, mặt nhẵn ngửa lên trên và phủ cái tay áo lên nó để tạo thành hai lần vải ngăn giữa chân cô và mảnh vỏ. Tiếp theo anh quấn lại chân cho cô, cố định miếng vỏ thật chắc chắn. Sau khi lặp lại quy trình với chân kia, anh đứng dậy và kéo theo cô. “Em thấy sao?”
“Cứng cáp hơn nhiều, mặc dù tôi không biết miếng vỏ cây sẽ ở nguyên chỗ được bao lâu.”
“Có còn hơn không. Nếu nó nát tôi sẽ cắt thêm mấy miếng nữa.”
Họ rời khỏi bờ sông và bắt đầu tiến vào rừng. Milla phải rón rén bước đi vì đôi giày tạm chẳng trợ lực cho chân cô được bao nhiêu, nhưng ít nhất miếng vỏ cây cũng ngăn những tổn thương tồi tệ nhất cho gan bàn chân mềm. Cô cố không bước lên cành khô hay đá, cố không làm miếng vỏ cây bị xô lệch nhiều quá, sợ nó bị rách ra. Việc đó làm cho tốc độ của họ chậm lại trong khi họ không thể trì hoãn thêm nữa.
Bên dưới những tàng cây, họ không có được hơi ấm của mặt trời và chỉ sau vài phút cả người Milla đã run rẩy. Quần áo ướt lạnh cóng như băng đá trên người cô, và cô nhận ra với họ bị hạ thân nhiệt cũng nguy hiểm y như bị dìm dưới nước. Cả Diaz cũng đang run lên từng đợt.
Một lần anh dừng lại để vòng cánh tay quanh cô, ôm cô vào mình để có thể chia sẻ chút hơi ấm cho nhau. Cô mệt mỏi tựa đầu vào vai anh. Anh thật cứng rắn và đầy sức sống, nhưng anh cũng dễ bị tổn thương trước cái lạnh như bất kỳ người nào khác ở vào hoàn cảnh này. Cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập đều đặn, mạnh mẽ trong lồng ngực, gửi dòng máu nóng đi qua huyết mạch và một lát sau cô bắt đầu thấy ấm lên chút ít.
“Chúng ta sẽ làm được,” anh lẩm bẩm bên thái dương cô. “Chúng ta có rất nhiều điều để trông đợi vào đêm nay. Hơn nữa, tôi có một đôi áo len đằng sau ghế trên xe tải.”
“Sao anh không nói sớm?” Cô nỗ lực đứng tách khỏi anh. “Lời hứa hẹn về mấy chiếc áo len có thể tạo ra điều kỳ diệu đấy.”
“Một dặm đường,” Diaz đã tính theo đường thẳng. Nhưng không may, họ phải lên dốc, xuống dốc, rồi luôn luôn phải đi vòng lại để tìm hướng anh muốn. Họ phải bám vào cây cối khi địa hình núi non quá dốc không thể đi thẳng người. Chặng đường đáng lẽ chỉ tiêu tốn của họ hai mươi phút trên mặt bằng giờ ngốn của họ hai giờ đồng hồ, và anh phải đặt lại miếng vỏ cây làm đệm chân cho Milla thêm hai lần nữa. Mặc dù vậy sự định hướng của anh cực tốt, dần dần họ đã ra tới con đường mòn đưa họ trở lại chỗ chiếc xe tải.
Đến lúc họ tới nơi thì mặt trời đã lặn và hoàng hôn buông xuống từ lâu, hơi ấm ban ngày đã hoàn toàn biến mất. Milla gần như không đi nổi vì quá lạnh. Cô lê bước trên đường như một cụ già, mọi cơ bắp đều kêu gào phản đối. Cô tha thiết nghĩ về chiếc ba lô bị mất với tấm đệm trải trong đó; họ đã có thể quấn nó quanh người và nằm rúc vào nhau, tìm hơi ấm. Thức ăn cũng sẽ không bị hỏng; nó sẽ vực dậy cơ thể. Cô nghĩ về cà phê, một cốc to đùng nghi ngút khói. Hay sô cô la chẳng hạn. Sô cô la ở bất kỳ dạng nào.
Cô nghĩ về Diaz và những chuyện sẽ xảy ra giữa họ đêm nay - nếu họ về được khách sạn.
Ngay khi Milla nghĩ mình không thể đi xa hơn nữa thì cô nhìn lên. Và nó ở đó, chiếc xe tải quái vật. Không có gì trông đáng mừng hơn nó. “Chìa khoá,” đột nhiên cô thều thào. “Chúng có còn trong túi anh không?”
Điểm hay của quần bò khi bị ướt là chúng bám chặt vào người. Những gì ở trong túi quần thì sẽ luôn còn trong đó, bất chấp dòng chảy xiết của con sông. Diaz khó nhọc thò tay vào trong túi quần lạnh ướt nhẹp của mình, móc ra chùm chìa khoá. “Tạ ơn Chúa,” cô thở hắt ra.
Thách thức tiếp theo là trèo vào trong chiếc xe tải chết dẫm.
Diaz cố nhấc cô lên nhưng không thể. Cuối cùng, anh đẩy cô lên đủ cao để cô có thể trèo vào sàn xe và từ đó lên ghế ngồi, vừa trèo vừa cười khúc khích. Tình huống đó chẳng buồn cười chút nào, nhưng thà cười còn hơn là khóc. Anh cũng phải bám vào vô lăng để đu mình lên, và anh run đến nỗi phải tới lần thứ ba mới tra chìa khoá vào ổ được. Trong xe ấm hơn hẳn bên ngoài, và sau vài phút khởi động, luồng khí ấm áp bắt đầu phả vào từ các ống thông hơi. Anh lôi hai chiếc áo len từ sau ghế lên; chúng vẫn còn gắn mác, chắc hôm nay anh mới mua chúng chỉ để phòng hờ. Sự cẩn trọng ấy làm cô ngạc nhiên, bởi không đời nào anh biết được họ sẽ ngã xuống sông.
Diaz lột bỏ chiếc áo sơ mi không tay và áo thun của mình. Milla dù mệt rã rời nhưng vẫn không khỏi thích thú trước bờ ngực cứng như đá hay cơ bụng sáu múi của anh. Cô cũng lột áo sơ mi và áo lót ướt của mình ra. Đột nhiên, anh kéo cô ngang qua ghế, chèn cô vào giữa vô lăng với cơ thể anh và hôn cô. Bụng trần của họ cọ vào nhau, lông ngực anh chà qua hai núm vú đã cứng lại vì lạnh của cô làm chúng râm ran. Cô vòng tay quanh cổ và lưng anh, miết vào những cơ bắp trơn láng, dày dặn. Nụ hôn này không rụt rè, cũng không dịu dàng. Anh hôn cô như thể anh sẽ không chờ đến khi về khách sạn, lưỡi anh mơn trớn, răng anh nhấm nháp cô. Anh vuốt ve ngực cô, khám phá hình dáng và độ mềm của chúng để xem chúng vừa với lòng bàn tay anh thế nào.
Milla rên rỉ trong miệng anh. Đã lâu cô không có cảm giác như thế này, quá lâu rồi. Cô vẫn không hoàn toàn tin được rằng chuyện này đang thực sự diễn ra, rằng Diaz cũng muốn cô nhiều như cô đã muốn anh.
Anh run rẩy khi lùi lại, nhưng bây giờ không còn là vì lạnh nữa. “Tốt hơn ta nên mặc quần áo vào,” anh nói cộc lốc và tự tay tròng một trong hai chiếc áo len vào đầu cô. Nó dày và khô ráo, cô gần như phát khóc lên vì độ ấm của nó. Anh mặc áo của mình vào rồi lột đôi ủng ướt và tất ra, đặt hai bàn chân trắng bệch lên sàn xe để cho máy sưởi trong xe thổi trực tiếp vào chúng. Milla cũng làm như thế. Khoang lái nhanh chóng ấm lên, nhưng cũng phải mười lăm phút sau những cơn run rẩy của cô mới dịu xuống và hai bàn chân cô bắt đầu râm ran vì hơi ấm. Cuối cùng Diaz cũng cảm thấy đủ ấm để lái xe, khi đó thì bóng tối đã bao quanh họ mịt mùng.
Họ còn cả một chặng đường dài phía trước để về tới Boise, và kể cả khi đã thấy ấm hơn, cô vẫn kiệt sức. Chắc hẳn anh cũng cảm thấy như vậy. Cô đặt tay mình lên cánh tay anh. “Anh có lái được không, hay ta dừng lại ở đâu đó vậy?
“Tôi lái được. Khi nào trở lại đường cao tốc chúng ta sẽ dừng ở nhà hàng đầu tiên, bất kể nó là loại gì và nhét cái gì nóng nóng vào dạ dày.”
Nghe như thiên đường vậy. Cô luồn tay vào mớ tóc xoăn hoang dại của mình. Tóc đã khô nhưng cô biết trông mình hẳn phải giống một người rừng lắm. Chẳng biết có nhà hàng nào chịu cho cô vào không. “Khẩu súng mất lâu rồi hả?”
“Dưới đáy sông rồi.”
“Tệ thật đấy. Chắc anh phải cần một khẩu mới bắt nhà hàng phục vụ chúng ta được.”
Anh liếc nhìn cô và cười. “Tôi sẽ cố.”
Họ gặp may và tìm được một quầy bán hamburger qua cửa sổ dành cho lái xe. Sau khi nhận đồ ăn, anh tấp vào lề và đỗ lại. Tới lúc ấy Milla đã tỉnh táo đủ để thấy đói bụng, cô ngấu nghiến chiếc bánh thứ hai trong ngày của mình. Anh mua cho mỗi người một cốc cà phê to bự và họ nghỉ ngơi trong hạnh phúc.
“Chúng ta phải tìm chỗ nào đó bán bao cao su,” đột nhiên Diaz nói. “Tôi chẳng có cái nào cả.”
Giọng anh căng thẳng thấy rõ, cô liếc nhìn sang anh. Anh đang lo lắng xoa tay trên mặt.
Bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, cô nói, “Chúng ta có thể đợi. Không nhất thiết phải làm việc này nếu anh thấy hối hận...”
“Không, không phải thế.” Anh bỏ tay xuống và nhìn cô rầu rĩ. “Chỉ là... đã hai, ba năm nay tôi không quan hệ với ai và tôi...”
“Hai, ba năm?” cô nhắc lại rồi lắc đầu. “Với tôi còn lâu hơn thế. Tôi không hẳn là một cô gái già nóng bỏng
“Tôi muốn làm cho em thích thú, nhưng có lẽ tôi sẽ không duy trì được lâu.”
“Chắc tôi cũng thế,” cô thành thật nói. Kể từ nụ hôn vừa nãy, cả cơ thể cô đang ngâm nga chờ đợi.
Anh kiên trì tiến tới. “Nhưng thời gian còn lại tôi sẽ làm tốt, và tôi sẽ đền bù cho em.”
Sự thành thật trong lời nói của anh làm cô cảm động. Ở mọi mặt khác Diaz quá tự tin về bản thân; cô thích khía cạnh “người” này của anh. Hẳn anh phải thực sự tin tưởng một người đàn bà thì mới hạ thấp sự cảnh giác của mình đủ để thân mật với cô ta, và kể cả khi ấy, có lẽ anh vẫn còn kiềm chế tình cảm của mình.
Đêm nay cô sẽ tìm ra sự thật.
Cô vươn tới và hôn anh. “Quên bao cao su đi. Em dùng thuốc tránh thai rồi.”
Diaz giành quyền kiểm soát nụ hôn, và mặc dù không có nhiều kinh nghiệm tình ái cho lắm, anh biết chính xác mình đang làm gì. Anh hôn cô thật sâu, hơi thô bạo và ngày càng khẩn thiết. Khi anh đặt cô ngồi lại ghế, đôi mắt anh đã nheo lại và cháy rực. Anh im lặng khởi động cỗ xe và họ lao lên đường cao tốc hướng về Boise.
Lao đầu lên khỏi mặt nước, cô hổn hển hít không khí. Tóc cô bết chặt vào mặt, che hết tầm nhìn. Hình như cô nghe thấy một tiếng hét ở xa xa; rồi sóng lại nhấn chìm cô lần nữa. Sau một hồi vật lộn, cô cũng đã xoay được người để lại xuôi theo con sóng, rồi dùng hết sức bình sinh để bơi và dập dềnh nổi lên như một cái phao câu.
“Milla!”
Tiếng gọi tên cô nghe khản đi vì lo lắng, nhưng Milla nhận ra nó. Cô xoay đầu và trông thấy Diaz đằng sau bên tay phải, đang bơi về phía cô với những sải dài tuyệt vọng. “Tôi không sao!” cô hét lên và lại thấy con sóng kéo tuột mình xuống. Cô đạp mạnh hơn, tập trung vào việc nổi đầu trên mặt nước.
Diaz là một người bơi rất khoẻ, nhưng anh nặng hơn cô và không thể lại gần cô thêm. Nếu cô thôi không quẫy mạnh để cho anh bắt kịp thì con sóng sẽ lại nhấn chìm cô xuống dưới. Hai bên bờ sông đều dốc và cao, và dòng nước xô đẩy họ như trong một chiếc máng trượt không lối thoát kể cả khi họ có thể tìm được đường vào bờ.
Ở phía trước, con sông vòng sang trái. Một cái cây bị đổ xuống bờ bên phải, cành lá của nó xòa xuống gần mặt nước.
“Cây!” Milla nghe thấy Diaz hét lên đằng sau cô và hiểu ngay. Cô bơi sang phải, vật lộn để đến gần một cành cây trong tầm với. Đầu cô chúc xuống đúng lúc đang hít vào và cô bị uống đầy miệng nước. Cô chiến đấu để ngoi lên lần nữa, nhưng việc gắng sức và cái lạnh đã rút cạn sức lực của cô. Cơ bắp ở cánh tay và chân cô đau buốt, phổi thì như đang bốc cháy. Nếu bắt được một cành cây thì cô có thể nghỉ ngơi khoảng một phút; có khi họ còn leo lên được từ lối ấy.
Milla đã thành công, nhưng không phải nhờ nỗ lực của chính mình. Con sóng giúp đẩy cô sang phải, ở đó bờ sông bị hõm vào do sức mạnh của dòng nước. Cô với tay lên một cách tuyệt vọng và tóm được một cành cây; nhưng dòng nước tạt vào người cô và cành cây khô bị gãy khiến cô lại chìm xuống.
Sự mỏi mệt đến rất nhanh, những cú đạp của cô yếu đi, cử động của cánh tay giật cục chứ không còn nhịp nhàng. Tuy nhiên, Milla vẫn ngoi lên được một lần nữa để hít vào luồng không khí quý báu, và ngay trước khi một con sóng mới đổ ụp vào cô có lẽ là lần cuối cùng, một cánh tay mạnh mẽ đã vòng quanh người cô và kéo cô lên. Cái cây đã làm cô chậm lại đủ để Diaz bắt kịp.
“Hướng sang phải!” anh kêu lên. “Xe của chúng ta ở bên đó!”
Ít nhất anh cũng nghĩ rằng họ sẽ qua được.
Cô không biết dòng nước đã đẩy họ đến tận đâu, nhưng sóng xô nhanh đến nỗi có lẽ họ đã cách cái lán của Norman đến nửa dặm rồi. Đúng lúc ấy, lòng sông mở rộng ra và dòng chảy chậm lại.
Nó vẫn còn chảy siết đến mthể chống lại nó, nhưng ít nhất mặt nước đã lặng hơn và không còn ào ạt đập vào người cô. Cô có thể nổi lên dễ dàng hơn và cho phép những cơ bắp buốt nhói của mình nghỉ ngơi đôi chút. Tuy nhiên, cái lạnh đang thấm vào tận xương tủy và cô biết họ không còn nhiều thời gian trước khi bị tê cóng toàn thân.
“Tóm một đầu thắt lưng của tôi và quấn quanh cổ tay em đi,” giọng Diaz vang lên khàn đục và một đoạn dây lưng dập dềnh trên mặt nước ngay phía trước cô.
Cô bắt lấy sợi dây lưng nhưng nói, “Tôi kéo anh xuống mất.”
“Không đâu. Chúng ta không thể chia tách được. Làm đi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Phải thoát ra khỏi đây trước khi tới chỗ thác nước!”
Có một thác nước trên con sông này ư? Máu cô đông đặc hơn. Dòng thác sẽ nhấn chìm họ xuống đáy và họ sẽ chết đuối, ấy là nếu họ còn chưa bị va vào đá đến chết. Milla không biết anh nghĩ gì trong đầu nhưng cô sẵn sàng làm bất kỳ điều gì. Cô tóm chặt chiếc thắt lưng và quấn sợi dây da quanh cổ tay.
“Có một đoạn vòng cua sang phải!” Anh ho và nhổ ra một bụm nước. “Ngay phía trước. Dòng chảy sẽ chậm lại ở phía bên trong vòng cua, đó là cơ hội của chúng ta. Chỉ cần bám theo tôi, tôi sẽ đưa chúng ta ra.”
“Tôi đạp chân được,” cô nói, ngạc nhiên vì giọng mình khản đặc đến thế.
“Vậy thì đạp trối chết đi.”
Cô đạp trối chết.
Cơ đùi của Milla đã vượt qua giới hạn của mệt mỏi và nhức nhối, nhưng cô vẫn đạp. Hai cánh tay Diaz rẽ nước như tay máy, kéo họ qua mặt nước theo một đường chéo. Sức đẩy lên trước rất nhanh, đường chéo của anh thì phải tính toán từng phân trong khi vòng cua đã ở ngay trước mặt; họ sắp sửa bị đẩy trôi qua nó trước khi kịp vươn tới dòng chảy chậm hơn. Cô rú lên như một con thú và sự hoảng sợ như tiếp thêm cho cô sức lực để bơi cùng Diaz. Không ô làm gánh nặng tay anh, anh tiến được xa hơn khi dòng nước đẩy họ vào trong vòng cua.
Một cái cây to mọc ngay mép nước. Khi họ qua đó, Diaz vươn tay phải ra và tóm được một cái rễ lớn.
Anh dừng lại nhưng dòng nước thì không và cả cô cũng vậy. Khi chiếc thắt lưng bị kéo hết chiều dài của nó, toàn bộ cơ thể cô bị giật lại như đầu một ngọn roi, nhưng cô quyết không rời tay khỏi sợi dây da. Khuôn mặt Diaz méo mó vì dụng sức, răng anh nghiến chặt khi cố gắng dùng tay phải bám lấy cái rễ, tay trái thì kéo cô chống lại dòng nước. Cô quẫy đạp, quặt người, đột nhiên sức đẩy của dòng nước giảm đi và dường như nó đang đẩy cô vào bờ chỗ bên kia cái cây. Họ bị kéo sang hai bên thân cây, buộc lại với nhau bằng sợi thắt lưng.
Milla cũng tóm được một cái rễ và gắng sức chèn chân vào một tảng đá ngầm ở ngay bên cạnh cái cây. Dòng chảy vẫn xối vào cô, nhưng cô nỗ lực ghì chặt hai đầu gối run rẩy của mình.
“Tôi sẽ thả sợi thắt lưng ra,” cô cố nói với Diaz. “Tôi bám chắc rồi. Còn anh?”
“Tôi ổn,” anh nói. Milla thả sợi thắt lưng và nó bị cuốn phăng đi. Trong một tích tắc cô thấy hoảng loạn khi dòng nước dường như đang kéo mạnh cô, nhưng cô bám vào cái rễ chắc hơn và giữ vững vị trí của mình.
Phổi cô phập phồng như cái bễ lò, kéo không khí vào những cơ bắp đói khát oxy. Bây giờ cô chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng mạch đập của chính mình.
Diaz bơi tới, móc hai tay anh vào cánh tay cô từ đằng sau và kéo cô lùi lại, bò lên trên một tảng đá.
Có vẻ như nỗ lực ấy đã lấy hết chỗ hơi sức còn lại của anh, vì anh đổ ập người xuống tảng đá, vừa thở vừa rên rỉ. Milla thì nằm úp mặt ở chỗ anh đã thả cô xuống, kiệt sức đến nỗi toàn thân rời rã. Cô có cảm giác như mình nặng đến ngàn cân, thậm chí chỉ nhúc nhích một ngón tay thôi cũng phải cần đến nỗ lực phi thường
Tảng đá được mặt trời sưởi ấm và nó ấm áp bên dưới cơ thể lạnh cóng của cô. Nước bốc hơi lên từ quần áo và tóc họ. Cô nhắm mắt, lắng nghe tiếng thở khó nhọc của cả hai, lắng nghe tiếng máu đang chảy trong huyết quản mình. Họ vẫn còn sống.
Có lẽ Milla đã ngủ gật, hoặc là ngất đi, hoặc cả hai. Một lúc sau cô cũng quay được người lại. Vẫn còn thở hồng hộc, gần như chuếnh choáng vì nhẹ nhõm, cô ngửa mặt lên đón chào nắng ấm.
Nguy hiểm quá. Milla vẫn còn chưa hoàn toàn tin họ đã lên được bờ sông; cô biết chắc chắn cô không thể làm việc đó một mình. Dòng nước vẫn ào ào cuộn sóng cách chỗ Diaz nằm chỉ vài chục phân, hút lấy tảng đá và cái cây bướng bỉnh, biết rằng dần dần nó sẽ chiếm được chúng. Rốt cuộc thì thời gian đứng về phía dòng nước. Chỉ có sức mạnh của Diaz mới có thể đưa họ bứt khỏi móng vuốt của nó.
Vẫn còn thở gấp, cô hỏi Diaz: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao chúng ta lại ngã xuống sông?”
Anh nói: “Đất bị sụt ở đầu ván bên kia và làm nó bị nghiêng.”
“Làm sao anh biết trên sông này có một thác nước?”
Anh im lặng trong một phút rồi nói: “Lúc nào chả có một thác nước. Em không xem phim bao giờ à?”
Lòng tràn ngập nhẹ nhõm và hứng khởi vì sống sót, Milla bắt đầu cười phá lên.
Diaz đã lăn người nằm ngửa bên cạnh cô. Anh quay đầu sang phía cô, khuôn miệng cứng rắn khẽ mỉm cười. Anh nhìn vào cô một phút, đôi mắt đen nheo lại trước ánh nắng chiều. Rồi anh nói: “Tôi sẵn sàng hy sinh một nửa thân mình để được ở trong em ngay lúc này.”
Tiếng cười của Milla biến mất như thể chưa bao giờ tồn tại, như thể nó bị những lời gây sốc của anh hút mất. Cô đã mơ tưởng, mường tượng và ám ảnh, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải đối mặt với thực tế ấy. Vậy mà giờ nó ở đây, sờ sờ trước mặt cô. Diaz? Và cô? Sự thật trần trụi trong những lời anh nói choáng váng đến nỗi hiện thực tròng trành trong khoảnh khắc, để lại cô trôi lênh đênh trên một tảng đá ấm với cái đầu ong ong và adrenalin vẫn dạt dào trong huyết quản. Rồi mọi thứ lao sầm về chỗ cũ và cùng với nó là một nỗi khao khát nhục dục bỏng cháy đến nỗi làm cô tê liệt. Diaz - và cô. Nơi thầm kín của cô thắt lại trước ý nghĩ anh ở trên cô, nằm giữa hai chân cô. Cô muốn anh. Cô đã muốn anh kể từ giây phút gặp gỡ ban đầu, và giờ cô vẫn muốn anh.
Anh thậm chí còn chưa từng hôn cô. Nụ hôn an ủi nhẹ nhàng ở Juarez không tính.
Milla đã muốn chuyện này, và giờ những lý do để từ chối đang quay mòng mòng trong đầu cô như châu chấu. Lỡ như anh chỉ chơi qua đường, cô không phải loại phụ nữ anh đang tìm, và cô không thể tưởng tượng nổi anh muốn điều gì ngoài chuyện đó. Rốt cuộc, anh là Diaz; anh không phải hạng đàn ông biết gắn bó và cô không ngu ngốc đến nỗi nghĩ rằng mình có thể thay đổi anh. Cô đã hết sức cẩn thận không để lộ cho anh bất kỳ một sự hưởng ứng nào, một ẩn ý nào cho thấy cô bị anh hấp dẫn; cô đã chôn tất cả trong lòng, trong những mộng tưởng của cô. Dù thế Diaz vẫn biết; nhận thức đó đang hiện rõ trong đôi mắt đen sắc sảo của anh.
“Em nghĩ nhiều quá đấy,” anh uể oải nói. “Đó chỉ là một lời nhận xét, không phải tuyên bố chiến tranh đâu.”
“Phụ nữ luôn nghĩ quá nhiều.” Cô khịt mũi. “Chúng tôi phải làm vậy, để giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.” Rồi, không biết phải nói gì thêm, Milla nhắm mắt lại và để mặc cho sự im lặng lớn dần giữa hai người.
Cô cảm thấy anh nhấc người lên, chống người trên một khuỷu tay, rồi anh cúi xuống cô và chắn mất ánh mặt trời. “Tốt hơn em nên nói không.” Anh thầm thì, phủ bàn tay lên bụng cô. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh thiêu đốt qua lớp quần áo ướt sũng cho tới tận làn da lạnh cóng của cô; rồi anh trượt những đầu ngón tay qua cạp quần bò của cô, và cô cảm thấy hơi nóng ấy xuyên suốt người mình.
“Không có nghĩa là tôi định làm chuyện gì đấy ngay lúc này,” anh nói tiếp. “Chúng ta cần về lại chỗ xe tải. Một hòn đá là nơi bất tiện vô cùng cho những việc tôiàm, quần áo của chúng ta thì ướt, cái của tôi thì lạnh đến nỗi chắc phải mất cả tuần tôi mới mò ra nó, và chúng ta chẳng có cái bao cao su nào cả. Nhưng trong vài giờ nữa mọi chuyện sẽ khác, và nếu em không muốn chuyện này tiếp tục, em nên nói không ngay bây giờ.”
Anh nói đúng. Cô nên nói không.
Nhưng cô chẳng cất được lời nào. Bất chấp mọi lý do tốt đẹp cô vừa đưa ra cho mình chỉ một giây trước... cô đã không nói.
Thay vào đó, cô mở to mắt và quay đầu về phía anh khi anh cúi xuống thấp hơn. Môi anh lạnh; môi cô còn lạnh hơn. Nhưng lưỡi anh thì ấm và nụ hôn gần như dè dặt khi anh nhẹ nhàng khám phá miệng cô. Bàn tay trái luồn trong chỗ tóc ướt của cô, anh từ từ nhấn môi sâu hơn khi ôm lấy eo cô và lăn người cô về phía mình.
Sự đụng chạm với thân thể gân guốc của anh truyền một dòng chảy ấm áp tới tận nơi thầm kín của cô. Nó gần như đã đủ để xua tan cơn lạnh cóng, tuy nhiên cô đột ngột rùng mình khi sự kiệt sức sau cuộc vật lộn lúc nãy đến giờ đã ngấm vào người.
Anh ngẩng lên và vuốt tóc cô ra khỏi mặt, ánh mắt chăm chú nhìn cô. “Chúng ta phải về chỗ xe tải và sưởi ấm. Mặt trời sắp lặn và chúng ta không muốn bị kẹt lại ở đây với đống quần áo ướt đâu.”
“Vâng.” Anh lùi lại và cô lúng túng ngồi dậy. “Anh có nghĩ Norman đã gọi nhà chức trách đến để tìm xác chúng ta hay đại loại thế không?”
“Tôi không nghĩ vậy. Chắc em đã không nghe thấy lão ta gào thét cái gì hả?”
“Tôi có nghe ai đó kêu lên, nhưng không biết họ kêu gì.”
“Lão đã thét: ‘Chúc may mắn!”’
Milla sững sờ chớp mắt nhìn anh. Rồi cô bắt đầu cười khúc khích khi chậm rãi đứng dậy. Có lẽ Norman không phải loại người biết lo lắng cho bất kỳ ai ngoài lão ta.
Loạng choạng, cô bắt đầu đánh giá tình huống. Tất nhiên chiếc ba lô Diaz mang theo đã bị mất. Cô ê ẩm từ đầu đến chân, nhưng may mắn thay cô không bị thương, và cô cảm tạ Chúa vì độ sâu của dòng sông đã cứu mạng họ. Nếu nó nông hơn, chắc chắn họ sẽ bị mấy tảng đá giết chết.
Cả hai chiếc giày của cô đều đã mất, cùng với nó là một bên tất. Chiếc đồng hồ đeo tay của cô đã hỏng, mặt nó bị nát vụn. Cũng ra đi như thế là chiếc áo len của cô.
Diaz đang nhìn xuống chân cô. “Em không thể đi bộ thế này được,” anh nói và bắt đầu cởi khuy áo sơ mi mình. Anh lột nó ra rồi dùng con dao trong túi quần xẻ rời hai tay áo. Quỳ một chân xuống trước mặt cô, anh trải cái tay áo lên đùi mình và vỗ vào nó. “Đặt chân em lên đây.” Cẩn thận giữ thăng bằng trên một chân, Milla đặt chân kia lên cái tay áo. Diaz nhanh chóng quấn hai đầu của nó nhiều vòng quanh chân cô rồi buộc thắt nút ở phía trên. Sau khi làm tương tự với chân kia của cô, anh nói, “Em thấy sao? Nó không giống như đế giày da nhưng có đủ sức bảo vệ chân em không? Nếu không được thì phải nói ngay chứ đừng có làm rách chân mình.”
Cô đi qua tảng đá, thử độ dày của lớp vải. Đúng như anh nói, nó không phải là da, và cô có thể cảm nhận được mọi viên sỏi. “Anh nghĩ từ đây tới chỗ xe tải còn bao xa?”
Diaz liếc nhìn mặt trời. “Theo tôi thì không xa lắm. Chiếc xe ở hạ nguồn, và dòng sông đã cuốn chúng ta theo hướng đó.”
“Nhưng còn có vòng cua bên trái.”
“Và con sông cũng uốn khúc sang phải một lần nữa. Tôi đoán... có lẽ là một dặm.”
Một dặm đường rừng núi, với đôi chân gần như là trần trụi. Rõ ràng Diaz cũng đi đến một kết luận giống như cô, vì anh lắc đầu rồi nhìn quanh. Đột nhiên anh lại lôi con dao ra và đi tới chỗ cái cây. Anh đâm vào một chỗ trên vỏ cây rồi bắt đầu xẻ xuống.
“Anh làm gì đấy?
“Cắt một miếng vỏ cây làm đế giày.”
Milla đứng sang một bên và thích thú quan sát anh lột một miếng vỏ cây hình vuông cỡ hai lăm nhân hai lăm phân. Cô ngồi xuống và bắt đầu tháo hai ống tay áo ra. Anh chia đôi miếng vỏ cây rồi lại quỳ một chân xuống trước cô. Anh đặt nửa miếng vỏ lên đầu gối, mặt nhẵn ngửa lên trên và phủ cái tay áo lên nó để tạo thành hai lần vải ngăn giữa chân cô và mảnh vỏ. Tiếp theo anh quấn lại chân cho cô, cố định miếng vỏ thật chắc chắn. Sau khi lặp lại quy trình với chân kia, anh đứng dậy và kéo theo cô. “Em thấy sao?”
“Cứng cáp hơn nhiều, mặc dù tôi không biết miếng vỏ cây sẽ ở nguyên chỗ được bao lâu.”
“Có còn hơn không. Nếu nó nát tôi sẽ cắt thêm mấy miếng nữa.”
Họ rời khỏi bờ sông và bắt đầu tiến vào rừng. Milla phải rón rén bước đi vì đôi giày tạm chẳng trợ lực cho chân cô được bao nhiêu, nhưng ít nhất miếng vỏ cây cũng ngăn những tổn thương tồi tệ nhất cho gan bàn chân mềm. Cô cố không bước lên cành khô hay đá, cố không làm miếng vỏ cây bị xô lệch nhiều quá, sợ nó bị rách ra. Việc đó làm cho tốc độ của họ chậm lại trong khi họ không thể trì hoãn thêm nữa.
Bên dưới những tàng cây, họ không có được hơi ấm của mặt trời và chỉ sau vài phút cả người Milla đã run rẩy. Quần áo ướt lạnh cóng như băng đá trên người cô, và cô nhận ra với họ bị hạ thân nhiệt cũng nguy hiểm y như bị dìm dưới nước. Cả Diaz cũng đang run lên từng đợt.
Một lần anh dừng lại để vòng cánh tay quanh cô, ôm cô vào mình để có thể chia sẻ chút hơi ấm cho nhau. Cô mệt mỏi tựa đầu vào vai anh. Anh thật cứng rắn và đầy sức sống, nhưng anh cũng dễ bị tổn thương trước cái lạnh như bất kỳ người nào khác ở vào hoàn cảnh này. Cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập đều đặn, mạnh mẽ trong lồng ngực, gửi dòng máu nóng đi qua huyết mạch và một lát sau cô bắt đầu thấy ấm lên chút ít.
“Chúng ta sẽ làm được,” anh lẩm bẩm bên thái dương cô. “Chúng ta có rất nhiều điều để trông đợi vào đêm nay. Hơn nữa, tôi có một đôi áo len đằng sau ghế trên xe tải.”
“Sao anh không nói sớm?” Cô nỗ lực đứng tách khỏi anh. “Lời hứa hẹn về mấy chiếc áo len có thể tạo ra điều kỳ diệu đấy.”
“Một dặm đường,” Diaz đã tính theo đường thẳng. Nhưng không may, họ phải lên dốc, xuống dốc, rồi luôn luôn phải đi vòng lại để tìm hướng anh muốn. Họ phải bám vào cây cối khi địa hình núi non quá dốc không thể đi thẳng người. Chặng đường đáng lẽ chỉ tiêu tốn của họ hai mươi phút trên mặt bằng giờ ngốn của họ hai giờ đồng hồ, và anh phải đặt lại miếng vỏ cây làm đệm chân cho Milla thêm hai lần nữa. Mặc dù vậy sự định hướng của anh cực tốt, dần dần họ đã ra tới con đường mòn đưa họ trở lại chỗ chiếc xe tải.
Đến lúc họ tới nơi thì mặt trời đã lặn và hoàng hôn buông xuống từ lâu, hơi ấm ban ngày đã hoàn toàn biến mất. Milla gần như không đi nổi vì quá lạnh. Cô lê bước trên đường như một cụ già, mọi cơ bắp đều kêu gào phản đối. Cô tha thiết nghĩ về chiếc ba lô bị mất với tấm đệm trải trong đó; họ đã có thể quấn nó quanh người và nằm rúc vào nhau, tìm hơi ấm. Thức ăn cũng sẽ không bị hỏng; nó sẽ vực dậy cơ thể. Cô nghĩ về cà phê, một cốc to đùng nghi ngút khói. Hay sô cô la chẳng hạn. Sô cô la ở bất kỳ dạng nào.
Cô nghĩ về Diaz và những chuyện sẽ xảy ra giữa họ đêm nay - nếu họ về được khách sạn.
Ngay khi Milla nghĩ mình không thể đi xa hơn nữa thì cô nhìn lên. Và nó ở đó, chiếc xe tải quái vật. Không có gì trông đáng mừng hơn nó. “Chìa khoá,” đột nhiên cô thều thào. “Chúng có còn trong túi anh không?”
Điểm hay của quần bò khi bị ướt là chúng bám chặt vào người. Những gì ở trong túi quần thì sẽ luôn còn trong đó, bất chấp dòng chảy xiết của con sông. Diaz khó nhọc thò tay vào trong túi quần lạnh ướt nhẹp của mình, móc ra chùm chìa khoá. “Tạ ơn Chúa,” cô thở hắt ra.
Thách thức tiếp theo là trèo vào trong chiếc xe tải chết dẫm.
Diaz cố nhấc cô lên nhưng không thể. Cuối cùng, anh đẩy cô lên đủ cao để cô có thể trèo vào sàn xe và từ đó lên ghế ngồi, vừa trèo vừa cười khúc khích. Tình huống đó chẳng buồn cười chút nào, nhưng thà cười còn hơn là khóc. Anh cũng phải bám vào vô lăng để đu mình lên, và anh run đến nỗi phải tới lần thứ ba mới tra chìa khoá vào ổ được. Trong xe ấm hơn hẳn bên ngoài, và sau vài phút khởi động, luồng khí ấm áp bắt đầu phả vào từ các ống thông hơi. Anh lôi hai chiếc áo len từ sau ghế lên; chúng vẫn còn gắn mác, chắc hôm nay anh mới mua chúng chỉ để phòng hờ. Sự cẩn trọng ấy làm cô ngạc nhiên, bởi không đời nào anh biết được họ sẽ ngã xuống sông.
Diaz lột bỏ chiếc áo sơ mi không tay và áo thun của mình. Milla dù mệt rã rời nhưng vẫn không khỏi thích thú trước bờ ngực cứng như đá hay cơ bụng sáu múi của anh. Cô cũng lột áo sơ mi và áo lót ướt của mình ra. Đột nhiên, anh kéo cô ngang qua ghế, chèn cô vào giữa vô lăng với cơ thể anh và hôn cô. Bụng trần của họ cọ vào nhau, lông ngực anh chà qua hai núm vú đã cứng lại vì lạnh của cô làm chúng râm ran. Cô vòng tay quanh cổ và lưng anh, miết vào những cơ bắp trơn láng, dày dặn. Nụ hôn này không rụt rè, cũng không dịu dàng. Anh hôn cô như thể anh sẽ không chờ đến khi về khách sạn, lưỡi anh mơn trớn, răng anh nhấm nháp cô. Anh vuốt ve ngực cô, khám phá hình dáng và độ mềm của chúng để xem chúng vừa với lòng bàn tay anh thế nào.
Milla rên rỉ trong miệng anh. Đã lâu cô không có cảm giác như thế này, quá lâu rồi. Cô vẫn không hoàn toàn tin được rằng chuyện này đang thực sự diễn ra, rằng Diaz cũng muốn cô nhiều như cô đã muốn anh.
Anh run rẩy khi lùi lại, nhưng bây giờ không còn là vì lạnh nữa. “Tốt hơn ta nên mặc quần áo vào,” anh nói cộc lốc và tự tay tròng một trong hai chiếc áo len vào đầu cô. Nó dày và khô ráo, cô gần như phát khóc lên vì độ ấm của nó. Anh mặc áo của mình vào rồi lột đôi ủng ướt và tất ra, đặt hai bàn chân trắng bệch lên sàn xe để cho máy sưởi trong xe thổi trực tiếp vào chúng. Milla cũng làm như thế. Khoang lái nhanh chóng ấm lên, nhưng cũng phải mười lăm phút sau những cơn run rẩy của cô mới dịu xuống và hai bàn chân cô bắt đầu râm ran vì hơi ấm. Cuối cùng Diaz cũng cảm thấy đủ ấm để lái xe, khi đó thì bóng tối đã bao quanh họ mịt mùng.
Họ còn cả một chặng đường dài phía trước để về tới Boise, và kể cả khi đã thấy ấm hơn, cô vẫn kiệt sức. Chắc hẳn anh cũng cảm thấy như vậy. Cô đặt tay mình lên cánh tay anh. “Anh có lái được không, hay ta dừng lại ở đâu đó vậy?
“Tôi lái được. Khi nào trở lại đường cao tốc chúng ta sẽ dừng ở nhà hàng đầu tiên, bất kể nó là loại gì và nhét cái gì nóng nóng vào dạ dày.”
Nghe như thiên đường vậy. Cô luồn tay vào mớ tóc xoăn hoang dại của mình. Tóc đã khô nhưng cô biết trông mình hẳn phải giống một người rừng lắm. Chẳng biết có nhà hàng nào chịu cho cô vào không. “Khẩu súng mất lâu rồi hả?”
“Dưới đáy sông rồi.”
“Tệ thật đấy. Chắc anh phải cần một khẩu mới bắt nhà hàng phục vụ chúng ta được.”
Anh liếc nhìn cô và cười. “Tôi sẽ cố.”
Họ gặp may và tìm được một quầy bán hamburger qua cửa sổ dành cho lái xe. Sau khi nhận đồ ăn, anh tấp vào lề và đỗ lại. Tới lúc ấy Milla đã tỉnh táo đủ để thấy đói bụng, cô ngấu nghiến chiếc bánh thứ hai trong ngày của mình. Anh mua cho mỗi người một cốc cà phê to bự và họ nghỉ ngơi trong hạnh phúc.
“Chúng ta phải tìm chỗ nào đó bán bao cao su,” đột nhiên Diaz nói. “Tôi chẳng có cái nào cả.”
Giọng anh căng thẳng thấy rõ, cô liếc nhìn sang anh. Anh đang lo lắng xoa tay trên mặt.
Bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, cô nói, “Chúng ta có thể đợi. Không nhất thiết phải làm việc này nếu anh thấy hối hận...”
“Không, không phải thế.” Anh bỏ tay xuống và nhìn cô rầu rĩ. “Chỉ là... đã hai, ba năm nay tôi không quan hệ với ai và tôi...”
“Hai, ba năm?” cô nhắc lại rồi lắc đầu. “Với tôi còn lâu hơn thế. Tôi không hẳn là một cô gái già nóng bỏng
“Tôi muốn làm cho em thích thú, nhưng có lẽ tôi sẽ không duy trì được lâu.”
“Chắc tôi cũng thế,” cô thành thật nói. Kể từ nụ hôn vừa nãy, cả cơ thể cô đang ngâm nga chờ đợi.
Anh kiên trì tiến tới. “Nhưng thời gian còn lại tôi sẽ làm tốt, và tôi sẽ đền bù cho em.”
Sự thành thật trong lời nói của anh làm cô cảm động. Ở mọi mặt khác Diaz quá tự tin về bản thân; cô thích khía cạnh “người” này của anh. Hẳn anh phải thực sự tin tưởng một người đàn bà thì mới hạ thấp sự cảnh giác của mình đủ để thân mật với cô ta, và kể cả khi ấy, có lẽ anh vẫn còn kiềm chế tình cảm của mình.
Đêm nay cô sẽ tìm ra sự thật.
Cô vươn tới và hôn anh. “Quên bao cao su đi. Em dùng thuốc tránh thai rồi.”
Diaz giành quyền kiểm soát nụ hôn, và mặc dù không có nhiều kinh nghiệm tình ái cho lắm, anh biết chính xác mình đang làm gì. Anh hôn cô thật sâu, hơi thô bạo và ngày càng khẩn thiết. Khi anh đặt cô ngồi lại ghế, đôi mắt anh đã nheo lại và cháy rực. Anh im lặng khởi động cỗ xe và họ lao lên đường cao tốc hướng về Boise.