Chương : 157
Minh Vanh đang đứng trước văn phòng công ty MR.
Lần này anh trở về, Phó Nhiễm đã mở cuộc họp chào đón nhiệt liệt. Lý Vận Linh muốn Minh Vanh chắc chân tại đây, vừa có hạng mục mới cố ý sắp xếp cho anh tham gia. Cho dù Phó Nhiễm chưa ra tay thì tất cả mọi người trong MR đều biết, sự hỗ trợ hạng mục thực chất chính là nội chiến trong nhà Minh gia.
Dù không ai nói nhưng mọi người đều hiểu rõ. Trong cuộc tranh đấu này, ai thắng thì sẽ đứng vững tại MR. Đối với Phó Nhiễm mà nói đây là cơ hội tuyệt vời. Đối với Minh Vanh đó lại là thuận tiện tận dụng thời cơ.
Hàn Tuyển cầm chồng tài liệu đi đến, thuận tay đóng cánh cửa. Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ý bảo cứ đi ra ngoài trước.
Hàn Tuyển nán lại sau khi đóng cửa lần thứ hai, nói: ”Vừa rồi, tôi có thông báo với trợ lý Nghê về buổi giao tiếp. Cuối cùng cũng chọn được cô gái xinh đẹp, có năng lượng có thể giúp cho chúng ta tối nay.”
Phó Nhiễm vẫn không ngẩng đầu lên: ”Để làm gì vậy?”
”Cô quên hôm nay có buổi hẹn với ông Tống sao?”
Phó Nhiễm dừng động tác, đôi lòng mày thanh tú nhíu lại, vén sợi tóc dài ra sau làm tôn lên vẻ xinh đẹp: ”Nếu đề án của chúng ta tốt rồi thì không cần phải lãng phí vậy đâu.”
”Tổng giám đốc.” Hàn Tuyển cảm thấy đau đầu. “Chuyện này với mọi người là chuyện bình thường. Nếu chúng ta không tuân thủ quy tắc thì chúng ta đang làm hỏng việc đó.”
Phó Nhiễm đặt tay ký lên giấy A4, tạo thành hình vòng cung: ”Không phải có quá nhiều phụ nữ xinh đẹp, tiểu thư đài các rồi sao?’
Hàn Tuyển cười nói: ”Quan trọng là ở chỗ số tiền bỏ ra bao nhiêu, các công ty không có giống nhau chính là do việc cô bỏ tiền. Nếu cô muốn mấy cô gái xinh đẹp kia, mỗi người một bên hầu hạ ông Tống thì dù cho có cứng như sắt thép đi chăng nữa thì cũng sẽ mềm hết. Mục đích của chúng ta nhờ vậy không phải sẽ dễ dàng hơn sao?”
Trong nháy mắt, ánh mắt Phó Nhiễm lộ ra tia tỏ vẻ chán ghét: ”Có phải trước kia Tam Thiếu thường xuyên làm như vậy không?”
Hàn Tuyển không nghĩ tới Phó Nhiễm lại chuyển sang chuyện này, hắn đưa tay xoa trán: ”Chuyện này, chuyện này thực sự không có.”
Có trời mới biết trong lòng hắn đang lo sợ về mấy chuyện “thuần khiết” trước kia tới cỡ nào.
Từ trước tới nay, Minh Thành Hữu luôn thích làm giải phép gọn nhẹ, đơn giản nhất.
Yêu? Bỏ qua. Mỹ Nhân? ”Đóng gói” ném lên giường.
Sắc mặt Phó Nhiễm không có vẻ gì hờn giận: ”Cậu xem lại những chi tiết trong đề án thấy tốt là được,những vấn đề khác không cần để tâm.”
Hàn Tuyển thấy cô không có để ý tới nên cũng không miễn cưỡng ở lại thêm.
Sau khi tan tầm, Phó Nhiễm không đi thang máy chuyên dụng mà đi thang máy dành cho nhân viên. Lúc cánh cửa sắp đóng lại, một bàn tay bên trong kịp thời kéo lại: ”Tổng giám đốc.”
Phó Nhiễm nhìn thấy bên trong có ba cô gái trẻ đẹp, còn có hai cô đang soi gương trang điểm. Phó Nhiễm khẽ gật đầu coi như chào hỏi.”Hôm nay mọi người tan làm dường như khá muộn.”
”Quản lí Minh bảo chúng tôi theo anh ấy ra ngoài xã giao.”
Phó Nhiễm giật mình, hai cô còn lại nháy mắt ra hiệu với cô nàng vừa nói. Phó Nhiễm cũng không nói gì thêm nữa. Phó Nhiễm nhìn qua hình ảnh phản chiếu ba cô gái trẻ xinh đẹp kia, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc, có phải mình đã già rồi mà không nhận ra không? Đặc biệt cùng là phụ nữ với nhau, chỉ khi cảm thấy phía trước là hố lửa mới không dám nhảy.
Trước kia mỗi lần đi xã giao, mọi người vẫn kiêng dè thân phận của cô. Nhiều khi bắt cô uống cô rượu,tuy cũng không dám cưỡng ép.Một lúc sau,thang máy mở ra.Cô rảo bước ra ngoài.
”Các cô làm gì mà cứ trừng mắt nhìn tôi?’Cô gái lúc trước nói về chuyện quản lí Minh hờn giận hỏi.
”Cô óc heo à?Hiện tại quản lí Minh và cô ta đang tranh chấp nhau hạng mục này.Cô ấy và chúng ta đang ở thế đối lập.Cô nói thế về sau chỉ có đường ăn cám.”
Cô kia vội vàng che miệng.”Ai da,tôi quên mất chuyện này.Nhưng mà đây dù sao cũng là chuyện của MR,chúng ta làm cái gì thì đều hưởng bổng lộc của MR cả mà.”
”Cô!” Cô còn lại hận không thể “rèn sắt thành thép”. “Cô có phải vừa mới ra trường đâu mà sao ngu ngốc đến thế hả?”
Quả thật,chốn thương trường như dòng nước xoáy sâu,không cẩn thận thế nào cũng bị sảy chân.
Trên đường về nhận được điện thoại của anh.Phó Nhiễm lái xe chậm lại,đeo tai nghe,cất giọng lười nhác trả lời.”Alo.”
”Đêm nay chúng ta....”
Phó Nhiễm ngắt lời anh.”Đêm nay em phải chuẩn bị về hạng mục.”
”Em mang máy tính tới đây,anh sẽ đưa ra ý tưởng cho em.”
”Anh đưa ra ý tưởng?”Phó Nhiễm nhìn dòng xe cộ phía trước,tức giận nói. “Toàn ý tưởng đáng buồn nôn.”
”Làm sao vậy,ăn phải thuốc súng à?” Giọng nói của anh mang theo ý cười.
Phó Nhiễm không nói gì.
”Sao không lên tiếng nữa?”
”Đang lái xe.”
”Không phải chỉ là ông Tống sao?Đối phó dễ thôi.”Anh nói bâng quơ.
”MR ít nhiều gì cũng là công ty quy củ vậy mà các cô gái ở công ty đều bị các anh làm cho không còn ra gì nữa.”Phó Nhiễm nhìn lên màn hình hiển thị đèn,bây giờ là thời điểm tan làm cao điểm,trên đường đông người đi lại.
Anh không giảm ý cười.”Phó Nhiễm,em phải biết rằng,có một chuyện anh cũng không nguyện ý làm,không cần cảm thấy tội cho các cô ấy,có phải chưa từng thấy đao tử đặt trên cổ đâu.Đối với các cô ấy mà nói, chỉ cần không làm hỏng quy tắc thì có thể nhận được thù lao cao.Hơn nữa đó cũng chính là thước đo cho sự chuyên nghiệp trong công việc.Cho nên có một số việc cho dù lựa chọn thế nào cũng như nhau thôi.”
Phó Nhiễm nghe anh nói,cũng hiểu được đôi chút nhưng vẫn không hoàn toàn tán thành .”Dù sao bản thân cũng sẽ có biện pháp.”
Anh lập tức chuyển đề tài.”Buổi tối ở lại đây đi?”
”Không được,còn rất nhiều chi tiết hạng mục cần xem.Tối nay phải ở nhà làm tăng ca.”
Anh không nghe.”Anh có thể giúp em.”
Cuối cùng Phó Nhiễm cũng không qua đó.Đến đó rồi,đừng nói tới phương án hạng mục,ngay cả ngủ cũng không ngủ nổi.
Bận bịu tới tận đêm khuya,cô bỏ kính mắt xuống.Dấu vết bị lộ file ở máy tính vẫn còn,Phó Nhiễm dùng sổ ghi chép nhưng vẫn giả bộ làm trên máy tính,save file nhưng thực chất cô chẳng qua cũng chỉ lưu cái bảng báo giá.
Hôm sau đi đến MR,lúc đến thang máy gặp Minh Vanh cùng với một số nhân viên khác.Bọn họ chào một tiếng sau đó đi tới thang máy dành cho nhân viên.Minh Vanh ấn nút thang máy,cửa vừa mở cùng Phó Nhiễm bước vào trong.
”Chuẩn bị đến đâu rồi?”
Phó Nhiễm nói. ”Cũng tạm tạm.”
Minh Vanh khoanh tay. ”Thật ra tôi cũng hiểu được ý của mẹ,nhưng em đừng lo lắng,rồi một ngày em sẽ hiểu.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi biết trong lòng em nghĩ gì.”Dáng vẻ Minh Vanh kiêu ngạo. “Tôi cũng có công ty.Nếu không phải do ý của mẹ thì quyền lợi của nó cũng chẳng đáng gì.”
Phó Nhiễm mỉm cười không nói tiếp. Hai người lần lượt đi tới tầng lầu cao nhất văn phòng,Phó Nhiểm đẩy cửa,trợ lý Nghê cùng Hàn Tuyển nối bước theo sau.
Trợ lý Nghê đưa cốc trà lài tới cho Phó Nhiễm.
”Tổng giám đốc,hôm nay tôi nghe bên chỗ quan hệ nói,hạng mục cơ bản do Minh tổng quyết định.Tối qua các cô ấy cùng ông Tống “đàm đạo” tới khuya.”
Điều này Hàn Tuyển đã sớm đoán được. “Theo tôi thấy,chúng ta hôm nay cũng nên sớm định ngày hẹn với ông Tống.Ngày hôm qua mấy cô kia đã đẩy ông ta ký hợp đồng,có lẽ đều doMinh tổng đi trước một bước.”
Phó Nhiễm lấy muỗng khuấy ly trà.”Trợ lý Nghê,cô cho gì vào trong đây vậy?”
“Nửa thìa mật ong.”
Phó Nhiễm bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.”Cô cảm thấy thế nào?”
Thư ký Nghê ngẩn ra, trong ngày thường cô cũng không tham dự những chuyện này. "Nếu như có thể nói, tôi cảm thấy có thể thử biện pháp của trợ lý Hàn một chút."
Phó Nhiễm gật đầu. "Tôi biết rồi, hai người cũng đi ra ngoài đi."
Hàn Tuyển cùng thư ký Nghê đi ra phòng làm việc, thư ký Nghê nhỏ giọng nói. "Có thể được sao?"
"Theo anh thấy, tính tình tổng giám đốc tương đối bướng bỉnh."
Phó Nhiễm đi tới phía trước cửa sổ, hiện tại thì cô mới hiểu được, tại sao người càng có vị trí cao, càng thích phòng làm việc có thiết kế cửa sổ sát đất như vậy, nhìn lại từ xa xa, ít nhất có thể để cho trời xanh mây trắng gột bỏ phiền muộn lúc này trong trái tim.
Còn nữa, còn có thể tỉnh táo. Phó Nhiễm tin tưởng, có chút chuyện nhất định phải kiên trì, đây chính là cái gọi là nguyên tắc. Dặn thư ký hẹn tối nay bàn chuyện với cục trưởng Tống, Phó Nhiễm cố ý bỏ ra nửa ngày đem tài liệu chuẩn bị xong, bảo đảm không có gì sai sót. Đi ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc đụng phải Hàn Tuyển.
"Tổng giám đốc, ngài đi đâu?"
"Tôi có một bữa tiệc."
Hàn Tuyển đuổi theo lên phía trước. "Tôi đi cùng cô."
Phó Nhiễm suy nghĩ một chút."Ừ."
Tài xế chở hai người tới Mê Tính, Phó Nhiễm cùng Hàn Tuyển tìm được ghế lô chỗ ông Tống ngồi, nhân viên phục vụ đứng ngoài mở cửa, Phó Nhiễm đi vào. "Thật ngại, cục trưởng Tống, khiến ngài phả đợi lâu."
Cục trưởng Tống đứng dậy bắt tay cùng Phó Nhiễm, quay đầu lại nhìn thấy cô cùng Hàn Tuyển cùng vào, sắc mặt hơi thay đổi, Hàn Tuyển đã phát giác có cái gì đó không đúng.
Phó Nhiễm đem túi đưa cho nhân viên phục vụ. "Mang thức ăn lên chứ?"
"Không vội, không v" Cục trưởng Tống ngồi ở trên ghế sa lon cười híp mắt. "Hôm nay sao lại không thấy quản lý Minh tới đây?"
"Anh ấy còn có việc." Phó Nhiễm dặn Hàn Tuyển đi thu xếp chuyện gọi mang thức ăn lên.
Cục trưởng Tống nhìn về phía Phó Nhiễm chằm chằm. "Ngày hôm qua mấy cô gái trong bộ phận PR của MR thật là lợi hại, rót cho tôi say đến không thể quay về nhà."
Phó Nhiễm sao có thể nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của ông ta, cô cười rót thêm trà cho cục trưởng Tống.
"Cho nên ngày hôm nay tôi liền đi một mình, nói xong chuyện hạng mục tôi bảo đảm làm ngài trở về sớm hơn một chút, tránh bị phu nhân nói."
Cục trưởng Tống nghe vậy, sắc mặt phẫn nộ. "Tôi cũng là hiếm khi được như vậy."
Hàn Tuyển đẩy cửa đi vào, cùng lúc đó nhân viên phục vụ lục đục mang thức ăn lên.
Cục trưởng Tống liếc nhìn. "Trợ lý Hàn, chuyện phương án này hôm nay tôi muốn nói chuyện một chút với một mình tổng giám đốc của cậu."
Cả khuôn mặt của Hàn Tuyển gần như cũng nhăn lại, Phó Nhiễm cũng không nghĩ là đối phương sẽ có yêu cầu như thế.
"Cục trưởng Tống xem, chuyện hạng mục có lẽ là trợ lý Hàn còn hiểu nhiều hơn tôi."
Cục trưởng Tống cười lắc lắc đầu, chính là không nói lời nào.
Phó Nhiễm bất đắc dĩ, quay sang nói với Hàn Tuyển. "Anh đi ra ngoài trước đi."
Trong lòng cũng không quá lo lắng, cho dù ông ta có háo sắc như thế nào đi chăng nữa cũng không thể dám to gan làm chuyện tồi tệ giữa ban ngày với cô.
Thái độ của Cục trưởng Tống khá hơn nhiều so với lúcy, tự mình rót rượu cho Phó Nhiễm, tình huống như vậy cô không uống cũng không được, vốn là sữa không nhiều lắm nên cũng đã cai sữa cho Hãn Hãn, Phó Nhiễm cầm ly rượu lên nhấp môi.
"Nghe nói Phó tổng ở bên ngoài không uống rượu, hôm nay coi như là cho tôi thể diện cực lớn."
Trường hợp này không biết là ai nói?
Phó Nhiễm vội vàng rót rượu cho Cục trưởng Tống.
Hàn Tuyển cũng đang ở bên ngoài lo lắng đi đi lại lại.
Phó Nhiễm đem tài liệu chuẩn bị xong giao cho Cục trưởng Tống, ông ta lại xua tay.
"Ngày hôm qua quản lý Minh đưa tài liệu cho tôi, mặc dù tôi đã nhận, nhưng thẳng thắn nói cho cô biết, ngay cả nhìn tôi cũng chưa từng nhìn, có lẽ ở trong mắt các người cũng cảm thấy chúng ta xã giao như thế này là rất tốt, chỉ đơn giản là hai chuyện đưa tiền và nhét phụ nữ, quan trường cũng giống như thương trường."
Cục trưởng Tống cười nói. "Phó tổng, tin tưởng một câu nói của tôi, chỉ cần thực lực của mình đủ mạnh, không cần phải giả tạo, dĩ nhiên, đây chỉ là ý của tôi, không có nghĩa là sau này cô gặp những người khác cũng có ý nghĩ như vậy."
Phó Nhiễm dìu lấy Cục trưởng Tống say khướt đi ra ngoài, Hàn Tuyển giống như là canh giữ ở cửa vậy, Phó Nhiễm giao Cục trưởng Tống cho hắn.
"Nhất định phải đưa về nhà an toàn."
"Ngài không có sao chứ?"
Phó Nhiễm cầm tài liệu trong tay. "Tôi không sao."
Màn đêm buông xuống, một chiếc xe thể thao màu sâm banh lướt nhanh như gió trên đường, thỉnh thoảng có người dừng lại, ngoái đầu lại nhìn đâu còn bóng dáng chiếc xe đó nữa
Phó Nhiễm đứng ở hành lang một mình, nhìn Hàn Tuyển dìu Cục trưởng Tống đi ra ngoài, cô nhìn tài liệu trong tay, không phân biệt rõ lời nói vừa rồi của người đàn ông kia là thật hay là giả.
Cô đi ra khỏi Mê Tính, không có lái xe của mình, đi về phía trước hai bước đột nhiên thấy một chiếc xe thể thao lái vào quảng trường, sau khi chuyển hướng trong nháy mắt, bánh xe đã lượn được nửa vòng trên mặt đất, Phó Nhiễm nhìn một cái là nhận ra xe của ai, cô vội vàng chạy tới mở ghế lái phụ ra, sau khi tiến vào liền đóng cửa xe lại. "Đi!"
Có thể nói là động tác rất nhanh chóng. Bàn tay của người đàn ông còn đặt ở trên tay lái không thu hồi, không ngờ là cô có thể xông tới như vậy.
Phó Nhiễm nghiêng mặt tiến tới trước cửa sổ xe lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy xe còn dừng bất động ở tại chỗ. "Mau lái xe."
Anh lên tiếng hừ lạnh, phát động động cơ một lần nữa. "Có phải bị cục trưởng Tống quấy rối phải chạy ra ngoài hay không?"
Phó Nhiễm thắt dây an toàn. "Nói mò gì đây?"
Pằng!
Một cái tát vỗ vào đùi Phó Nhiễm, cô đeo tất chân màu đen, anh không dùng lực nhiều nên thực ra cũng không đau, chỉ là âm thanh rất lớn.
Phó Nhiễm tức giận véo một cái vào đùi anh. "Cứ âm thầm đánh người như vậy, ai dạy anh."
Anh vươn cánh tay ôm cổ Phó Nhiễm lôi cô vào trong ngực. "Anh còn không có tìm em tính sổ đâu đấy, ai cho em đơn độc cùng lão háo sắc đó ở chung một phòng, lá gan đủ mập nha."
"Là ghế lô, không phải gian phòng." Phó Nhiễm chữa lại lời nói của anh.
Anh hung hăng bấm mạnh một cái trước ngực cô. "Em không có quyền lợi thanh mi
Phó Nhiễm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. "Đã lớn như vậy còn ghen."
Mùi rượu thơm tinh khiết phả vào mặt anh, đôi mắt càng lúc càng u ám, hai hàng lông mày gần như vặn chặt lại. "Em còn uống rượu?"
"Chỉ một chút thôi."
Ánh mắt anh không giấu được tức giận. "Đây là một lần cuối cùng biết không? Nếu như thực sự gặp chuyện không may thì làm thế nào?"
"Yên tâm." Phó Nhiễm đưa tay ôm eo anh. "Em sẽ tự bảo vệ mình, ở chỗ không xác định có thể an toàn hay không, ngay cả ly rượu em cũng sẽ không đụng vào."
Mặc dù biết cô có chừng mực, nhưng vẫn trong lòng vẫn còn sợ hãi, đôi môi mỏng hôn lên đỉnh đầu cô. "Phụ nữ không thể so sánh với đàn ông."
Phó Nhiễm cười nói tiếp. "Em biết rồi, về sau, một cuộc làm ăn nhỏ em cũng sẽ không uống một ly rượu, có thể nói thì nói, không thể nói cũng không miễn cưỡng."
Anh nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút.
"Anh cho em xuống chỗ trước mặt, em tự lái xe trở về."
Tránh phiền toái không cần thiết đi theo.
Anh nắm chặt tay của cô. "Hôm nay anh trở về Y Vân thủ phủ với em?"
Phó Nhiễm nghiêng người đứng dậy, bàn tay đè lại bả vai anh. "Sau khi trái tim của anh giải phẫu xong bị đưa ra nước ngoài, bây giờ không thể xuất hiện, chúng ta chỉ cần một ít thời gian nữa, em biết rõ anh sợ em không chịu được, yên tâm đi, em rất tốt, chỉ cần anh, điều gì em cũng có thể gắng gượng vượt qua."
Lần này anh trở về, Phó Nhiễm đã mở cuộc họp chào đón nhiệt liệt. Lý Vận Linh muốn Minh Vanh chắc chân tại đây, vừa có hạng mục mới cố ý sắp xếp cho anh tham gia. Cho dù Phó Nhiễm chưa ra tay thì tất cả mọi người trong MR đều biết, sự hỗ trợ hạng mục thực chất chính là nội chiến trong nhà Minh gia.
Dù không ai nói nhưng mọi người đều hiểu rõ. Trong cuộc tranh đấu này, ai thắng thì sẽ đứng vững tại MR. Đối với Phó Nhiễm mà nói đây là cơ hội tuyệt vời. Đối với Minh Vanh đó lại là thuận tiện tận dụng thời cơ.
Hàn Tuyển cầm chồng tài liệu đi đến, thuận tay đóng cánh cửa. Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ý bảo cứ đi ra ngoài trước.
Hàn Tuyển nán lại sau khi đóng cửa lần thứ hai, nói: ”Vừa rồi, tôi có thông báo với trợ lý Nghê về buổi giao tiếp. Cuối cùng cũng chọn được cô gái xinh đẹp, có năng lượng có thể giúp cho chúng ta tối nay.”
Phó Nhiễm vẫn không ngẩng đầu lên: ”Để làm gì vậy?”
”Cô quên hôm nay có buổi hẹn với ông Tống sao?”
Phó Nhiễm dừng động tác, đôi lòng mày thanh tú nhíu lại, vén sợi tóc dài ra sau làm tôn lên vẻ xinh đẹp: ”Nếu đề án của chúng ta tốt rồi thì không cần phải lãng phí vậy đâu.”
”Tổng giám đốc.” Hàn Tuyển cảm thấy đau đầu. “Chuyện này với mọi người là chuyện bình thường. Nếu chúng ta không tuân thủ quy tắc thì chúng ta đang làm hỏng việc đó.”
Phó Nhiễm đặt tay ký lên giấy A4, tạo thành hình vòng cung: ”Không phải có quá nhiều phụ nữ xinh đẹp, tiểu thư đài các rồi sao?’
Hàn Tuyển cười nói: ”Quan trọng là ở chỗ số tiền bỏ ra bao nhiêu, các công ty không có giống nhau chính là do việc cô bỏ tiền. Nếu cô muốn mấy cô gái xinh đẹp kia, mỗi người một bên hầu hạ ông Tống thì dù cho có cứng như sắt thép đi chăng nữa thì cũng sẽ mềm hết. Mục đích của chúng ta nhờ vậy không phải sẽ dễ dàng hơn sao?”
Trong nháy mắt, ánh mắt Phó Nhiễm lộ ra tia tỏ vẻ chán ghét: ”Có phải trước kia Tam Thiếu thường xuyên làm như vậy không?”
Hàn Tuyển không nghĩ tới Phó Nhiễm lại chuyển sang chuyện này, hắn đưa tay xoa trán: ”Chuyện này, chuyện này thực sự không có.”
Có trời mới biết trong lòng hắn đang lo sợ về mấy chuyện “thuần khiết” trước kia tới cỡ nào.
Từ trước tới nay, Minh Thành Hữu luôn thích làm giải phép gọn nhẹ, đơn giản nhất.
Yêu? Bỏ qua. Mỹ Nhân? ”Đóng gói” ném lên giường.
Sắc mặt Phó Nhiễm không có vẻ gì hờn giận: ”Cậu xem lại những chi tiết trong đề án thấy tốt là được,những vấn đề khác không cần để tâm.”
Hàn Tuyển thấy cô không có để ý tới nên cũng không miễn cưỡng ở lại thêm.
Sau khi tan tầm, Phó Nhiễm không đi thang máy chuyên dụng mà đi thang máy dành cho nhân viên. Lúc cánh cửa sắp đóng lại, một bàn tay bên trong kịp thời kéo lại: ”Tổng giám đốc.”
Phó Nhiễm nhìn thấy bên trong có ba cô gái trẻ đẹp, còn có hai cô đang soi gương trang điểm. Phó Nhiễm khẽ gật đầu coi như chào hỏi.”Hôm nay mọi người tan làm dường như khá muộn.”
”Quản lí Minh bảo chúng tôi theo anh ấy ra ngoài xã giao.”
Phó Nhiễm giật mình, hai cô còn lại nháy mắt ra hiệu với cô nàng vừa nói. Phó Nhiễm cũng không nói gì thêm nữa. Phó Nhiễm nhìn qua hình ảnh phản chiếu ba cô gái trẻ xinh đẹp kia, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc, có phải mình đã già rồi mà không nhận ra không? Đặc biệt cùng là phụ nữ với nhau, chỉ khi cảm thấy phía trước là hố lửa mới không dám nhảy.
Trước kia mỗi lần đi xã giao, mọi người vẫn kiêng dè thân phận của cô. Nhiều khi bắt cô uống cô rượu,tuy cũng không dám cưỡng ép.Một lúc sau,thang máy mở ra.Cô rảo bước ra ngoài.
”Các cô làm gì mà cứ trừng mắt nhìn tôi?’Cô gái lúc trước nói về chuyện quản lí Minh hờn giận hỏi.
”Cô óc heo à?Hiện tại quản lí Minh và cô ta đang tranh chấp nhau hạng mục này.Cô ấy và chúng ta đang ở thế đối lập.Cô nói thế về sau chỉ có đường ăn cám.”
Cô kia vội vàng che miệng.”Ai da,tôi quên mất chuyện này.Nhưng mà đây dù sao cũng là chuyện của MR,chúng ta làm cái gì thì đều hưởng bổng lộc của MR cả mà.”
”Cô!” Cô còn lại hận không thể “rèn sắt thành thép”. “Cô có phải vừa mới ra trường đâu mà sao ngu ngốc đến thế hả?”
Quả thật,chốn thương trường như dòng nước xoáy sâu,không cẩn thận thế nào cũng bị sảy chân.
Trên đường về nhận được điện thoại của anh.Phó Nhiễm lái xe chậm lại,đeo tai nghe,cất giọng lười nhác trả lời.”Alo.”
”Đêm nay chúng ta....”
Phó Nhiễm ngắt lời anh.”Đêm nay em phải chuẩn bị về hạng mục.”
”Em mang máy tính tới đây,anh sẽ đưa ra ý tưởng cho em.”
”Anh đưa ra ý tưởng?”Phó Nhiễm nhìn dòng xe cộ phía trước,tức giận nói. “Toàn ý tưởng đáng buồn nôn.”
”Làm sao vậy,ăn phải thuốc súng à?” Giọng nói của anh mang theo ý cười.
Phó Nhiễm không nói gì.
”Sao không lên tiếng nữa?”
”Đang lái xe.”
”Không phải chỉ là ông Tống sao?Đối phó dễ thôi.”Anh nói bâng quơ.
”MR ít nhiều gì cũng là công ty quy củ vậy mà các cô gái ở công ty đều bị các anh làm cho không còn ra gì nữa.”Phó Nhiễm nhìn lên màn hình hiển thị đèn,bây giờ là thời điểm tan làm cao điểm,trên đường đông người đi lại.
Anh không giảm ý cười.”Phó Nhiễm,em phải biết rằng,có một chuyện anh cũng không nguyện ý làm,không cần cảm thấy tội cho các cô ấy,có phải chưa từng thấy đao tử đặt trên cổ đâu.Đối với các cô ấy mà nói, chỉ cần không làm hỏng quy tắc thì có thể nhận được thù lao cao.Hơn nữa đó cũng chính là thước đo cho sự chuyên nghiệp trong công việc.Cho nên có một số việc cho dù lựa chọn thế nào cũng như nhau thôi.”
Phó Nhiễm nghe anh nói,cũng hiểu được đôi chút nhưng vẫn không hoàn toàn tán thành .”Dù sao bản thân cũng sẽ có biện pháp.”
Anh lập tức chuyển đề tài.”Buổi tối ở lại đây đi?”
”Không được,còn rất nhiều chi tiết hạng mục cần xem.Tối nay phải ở nhà làm tăng ca.”
Anh không nghe.”Anh có thể giúp em.”
Cuối cùng Phó Nhiễm cũng không qua đó.Đến đó rồi,đừng nói tới phương án hạng mục,ngay cả ngủ cũng không ngủ nổi.
Bận bịu tới tận đêm khuya,cô bỏ kính mắt xuống.Dấu vết bị lộ file ở máy tính vẫn còn,Phó Nhiễm dùng sổ ghi chép nhưng vẫn giả bộ làm trên máy tính,save file nhưng thực chất cô chẳng qua cũng chỉ lưu cái bảng báo giá.
Hôm sau đi đến MR,lúc đến thang máy gặp Minh Vanh cùng với một số nhân viên khác.Bọn họ chào một tiếng sau đó đi tới thang máy dành cho nhân viên.Minh Vanh ấn nút thang máy,cửa vừa mở cùng Phó Nhiễm bước vào trong.
”Chuẩn bị đến đâu rồi?”
Phó Nhiễm nói. ”Cũng tạm tạm.”
Minh Vanh khoanh tay. ”Thật ra tôi cũng hiểu được ý của mẹ,nhưng em đừng lo lắng,rồi một ngày em sẽ hiểu.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi biết trong lòng em nghĩ gì.”Dáng vẻ Minh Vanh kiêu ngạo. “Tôi cũng có công ty.Nếu không phải do ý của mẹ thì quyền lợi của nó cũng chẳng đáng gì.”
Phó Nhiễm mỉm cười không nói tiếp. Hai người lần lượt đi tới tầng lầu cao nhất văn phòng,Phó Nhiểm đẩy cửa,trợ lý Nghê cùng Hàn Tuyển nối bước theo sau.
Trợ lý Nghê đưa cốc trà lài tới cho Phó Nhiễm.
”Tổng giám đốc,hôm nay tôi nghe bên chỗ quan hệ nói,hạng mục cơ bản do Minh tổng quyết định.Tối qua các cô ấy cùng ông Tống “đàm đạo” tới khuya.”
Điều này Hàn Tuyển đã sớm đoán được. “Theo tôi thấy,chúng ta hôm nay cũng nên sớm định ngày hẹn với ông Tống.Ngày hôm qua mấy cô kia đã đẩy ông ta ký hợp đồng,có lẽ đều doMinh tổng đi trước một bước.”
Phó Nhiễm lấy muỗng khuấy ly trà.”Trợ lý Nghê,cô cho gì vào trong đây vậy?”
“Nửa thìa mật ong.”
Phó Nhiễm bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.”Cô cảm thấy thế nào?”
Thư ký Nghê ngẩn ra, trong ngày thường cô cũng không tham dự những chuyện này. "Nếu như có thể nói, tôi cảm thấy có thể thử biện pháp của trợ lý Hàn một chút."
Phó Nhiễm gật đầu. "Tôi biết rồi, hai người cũng đi ra ngoài đi."
Hàn Tuyển cùng thư ký Nghê đi ra phòng làm việc, thư ký Nghê nhỏ giọng nói. "Có thể được sao?"
"Theo anh thấy, tính tình tổng giám đốc tương đối bướng bỉnh."
Phó Nhiễm đi tới phía trước cửa sổ, hiện tại thì cô mới hiểu được, tại sao người càng có vị trí cao, càng thích phòng làm việc có thiết kế cửa sổ sát đất như vậy, nhìn lại từ xa xa, ít nhất có thể để cho trời xanh mây trắng gột bỏ phiền muộn lúc này trong trái tim.
Còn nữa, còn có thể tỉnh táo. Phó Nhiễm tin tưởng, có chút chuyện nhất định phải kiên trì, đây chính là cái gọi là nguyên tắc. Dặn thư ký hẹn tối nay bàn chuyện với cục trưởng Tống, Phó Nhiễm cố ý bỏ ra nửa ngày đem tài liệu chuẩn bị xong, bảo đảm không có gì sai sót. Đi ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc đụng phải Hàn Tuyển.
"Tổng giám đốc, ngài đi đâu?"
"Tôi có một bữa tiệc."
Hàn Tuyển đuổi theo lên phía trước. "Tôi đi cùng cô."
Phó Nhiễm suy nghĩ một chút."Ừ."
Tài xế chở hai người tới Mê Tính, Phó Nhiễm cùng Hàn Tuyển tìm được ghế lô chỗ ông Tống ngồi, nhân viên phục vụ đứng ngoài mở cửa, Phó Nhiễm đi vào. "Thật ngại, cục trưởng Tống, khiến ngài phả đợi lâu."
Cục trưởng Tống đứng dậy bắt tay cùng Phó Nhiễm, quay đầu lại nhìn thấy cô cùng Hàn Tuyển cùng vào, sắc mặt hơi thay đổi, Hàn Tuyển đã phát giác có cái gì đó không đúng.
Phó Nhiễm đem túi đưa cho nhân viên phục vụ. "Mang thức ăn lên chứ?"
"Không vội, không v" Cục trưởng Tống ngồi ở trên ghế sa lon cười híp mắt. "Hôm nay sao lại không thấy quản lý Minh tới đây?"
"Anh ấy còn có việc." Phó Nhiễm dặn Hàn Tuyển đi thu xếp chuyện gọi mang thức ăn lên.
Cục trưởng Tống nhìn về phía Phó Nhiễm chằm chằm. "Ngày hôm qua mấy cô gái trong bộ phận PR của MR thật là lợi hại, rót cho tôi say đến không thể quay về nhà."
Phó Nhiễm sao có thể nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của ông ta, cô cười rót thêm trà cho cục trưởng Tống.
"Cho nên ngày hôm nay tôi liền đi một mình, nói xong chuyện hạng mục tôi bảo đảm làm ngài trở về sớm hơn một chút, tránh bị phu nhân nói."
Cục trưởng Tống nghe vậy, sắc mặt phẫn nộ. "Tôi cũng là hiếm khi được như vậy."
Hàn Tuyển đẩy cửa đi vào, cùng lúc đó nhân viên phục vụ lục đục mang thức ăn lên.
Cục trưởng Tống liếc nhìn. "Trợ lý Hàn, chuyện phương án này hôm nay tôi muốn nói chuyện một chút với một mình tổng giám đốc của cậu."
Cả khuôn mặt của Hàn Tuyển gần như cũng nhăn lại, Phó Nhiễm cũng không nghĩ là đối phương sẽ có yêu cầu như thế.
"Cục trưởng Tống xem, chuyện hạng mục có lẽ là trợ lý Hàn còn hiểu nhiều hơn tôi."
Cục trưởng Tống cười lắc lắc đầu, chính là không nói lời nào.
Phó Nhiễm bất đắc dĩ, quay sang nói với Hàn Tuyển. "Anh đi ra ngoài trước đi."
Trong lòng cũng không quá lo lắng, cho dù ông ta có háo sắc như thế nào đi chăng nữa cũng không thể dám to gan làm chuyện tồi tệ giữa ban ngày với cô.
Thái độ của Cục trưởng Tống khá hơn nhiều so với lúcy, tự mình rót rượu cho Phó Nhiễm, tình huống như vậy cô không uống cũng không được, vốn là sữa không nhiều lắm nên cũng đã cai sữa cho Hãn Hãn, Phó Nhiễm cầm ly rượu lên nhấp môi.
"Nghe nói Phó tổng ở bên ngoài không uống rượu, hôm nay coi như là cho tôi thể diện cực lớn."
Trường hợp này không biết là ai nói?
Phó Nhiễm vội vàng rót rượu cho Cục trưởng Tống.
Hàn Tuyển cũng đang ở bên ngoài lo lắng đi đi lại lại.
Phó Nhiễm đem tài liệu chuẩn bị xong giao cho Cục trưởng Tống, ông ta lại xua tay.
"Ngày hôm qua quản lý Minh đưa tài liệu cho tôi, mặc dù tôi đã nhận, nhưng thẳng thắn nói cho cô biết, ngay cả nhìn tôi cũng chưa từng nhìn, có lẽ ở trong mắt các người cũng cảm thấy chúng ta xã giao như thế này là rất tốt, chỉ đơn giản là hai chuyện đưa tiền và nhét phụ nữ, quan trường cũng giống như thương trường."
Cục trưởng Tống cười nói. "Phó tổng, tin tưởng một câu nói của tôi, chỉ cần thực lực của mình đủ mạnh, không cần phải giả tạo, dĩ nhiên, đây chỉ là ý của tôi, không có nghĩa là sau này cô gặp những người khác cũng có ý nghĩ như vậy."
Phó Nhiễm dìu lấy Cục trưởng Tống say khướt đi ra ngoài, Hàn Tuyển giống như là canh giữ ở cửa vậy, Phó Nhiễm giao Cục trưởng Tống cho hắn.
"Nhất định phải đưa về nhà an toàn."
"Ngài không có sao chứ?"
Phó Nhiễm cầm tài liệu trong tay. "Tôi không sao."
Màn đêm buông xuống, một chiếc xe thể thao màu sâm banh lướt nhanh như gió trên đường, thỉnh thoảng có người dừng lại, ngoái đầu lại nhìn đâu còn bóng dáng chiếc xe đó nữa
Phó Nhiễm đứng ở hành lang một mình, nhìn Hàn Tuyển dìu Cục trưởng Tống đi ra ngoài, cô nhìn tài liệu trong tay, không phân biệt rõ lời nói vừa rồi của người đàn ông kia là thật hay là giả.
Cô đi ra khỏi Mê Tính, không có lái xe của mình, đi về phía trước hai bước đột nhiên thấy một chiếc xe thể thao lái vào quảng trường, sau khi chuyển hướng trong nháy mắt, bánh xe đã lượn được nửa vòng trên mặt đất, Phó Nhiễm nhìn một cái là nhận ra xe của ai, cô vội vàng chạy tới mở ghế lái phụ ra, sau khi tiến vào liền đóng cửa xe lại. "Đi!"
Có thể nói là động tác rất nhanh chóng. Bàn tay của người đàn ông còn đặt ở trên tay lái không thu hồi, không ngờ là cô có thể xông tới như vậy.
Phó Nhiễm nghiêng mặt tiến tới trước cửa sổ xe lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy xe còn dừng bất động ở tại chỗ. "Mau lái xe."
Anh lên tiếng hừ lạnh, phát động động cơ một lần nữa. "Có phải bị cục trưởng Tống quấy rối phải chạy ra ngoài hay không?"
Phó Nhiễm thắt dây an toàn. "Nói mò gì đây?"
Pằng!
Một cái tát vỗ vào đùi Phó Nhiễm, cô đeo tất chân màu đen, anh không dùng lực nhiều nên thực ra cũng không đau, chỉ là âm thanh rất lớn.
Phó Nhiễm tức giận véo một cái vào đùi anh. "Cứ âm thầm đánh người như vậy, ai dạy anh."
Anh vươn cánh tay ôm cổ Phó Nhiễm lôi cô vào trong ngực. "Anh còn không có tìm em tính sổ đâu đấy, ai cho em đơn độc cùng lão háo sắc đó ở chung một phòng, lá gan đủ mập nha."
"Là ghế lô, không phải gian phòng." Phó Nhiễm chữa lại lời nói của anh.
Anh hung hăng bấm mạnh một cái trước ngực cô. "Em không có quyền lợi thanh mi
Phó Nhiễm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. "Đã lớn như vậy còn ghen."
Mùi rượu thơm tinh khiết phả vào mặt anh, đôi mắt càng lúc càng u ám, hai hàng lông mày gần như vặn chặt lại. "Em còn uống rượu?"
"Chỉ một chút thôi."
Ánh mắt anh không giấu được tức giận. "Đây là một lần cuối cùng biết không? Nếu như thực sự gặp chuyện không may thì làm thế nào?"
"Yên tâm." Phó Nhiễm đưa tay ôm eo anh. "Em sẽ tự bảo vệ mình, ở chỗ không xác định có thể an toàn hay không, ngay cả ly rượu em cũng sẽ không đụng vào."
Mặc dù biết cô có chừng mực, nhưng vẫn trong lòng vẫn còn sợ hãi, đôi môi mỏng hôn lên đỉnh đầu cô. "Phụ nữ không thể so sánh với đàn ông."
Phó Nhiễm cười nói tiếp. "Em biết rồi, về sau, một cuộc làm ăn nhỏ em cũng sẽ không uống một ly rượu, có thể nói thì nói, không thể nói cũng không miễn cưỡng."
Anh nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút.
"Anh cho em xuống chỗ trước mặt, em tự lái xe trở về."
Tránh phiền toái không cần thiết đi theo.
Anh nắm chặt tay của cô. "Hôm nay anh trở về Y Vân thủ phủ với em?"
Phó Nhiễm nghiêng người đứng dậy, bàn tay đè lại bả vai anh. "Sau khi trái tim của anh giải phẫu xong bị đưa ra nước ngoài, bây giờ không thể xuất hiện, chúng ta chỉ cần một ít thời gian nữa, em biết rõ anh sợ em không chịu được, yên tâm đi, em rất tốt, chỉ cần anh, điều gì em cũng có thể gắng gượng vượt qua."