Chương : 15
Tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Tố Bạch có chút đau đầu,cô nghiêng đầu sang bên phải lại bắt gặp khuôn mặt mà mình yêu đến ngu ngốc kia. Cô nhích lại gần về phía anh đặt lên môi anh một nụ hôn lướt gió rất nhẹ chỉ thoáng qua vài giây. Mặc Phong hơi nhăn mày lại, thấy vậy cô liền nhắm mắt giả vờ ngủ.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ,khiến căn phòng cũng trở nên ấm áp đến kỳ diệu. Mặc Phong đặt tay lên trán cô, cảm thấy đã hạ sốt liền buông tay xuống, cũng không rời giường mà im lặng nhìn cô nói:” Tại sao lại để bị ướt như vậy?”.
Tố Bạch hơi run lên, mắt cũng không mở ra hoẻn miệng cười đáp:” Nhớ anh“.
“ Ngu ngốc”, Mặc Phong lạnh lùng mắng một tiếng nhưng lòng lại dâng lên một niềm vui nho nhỏ.
Tố Bạch không giả vờ nữa, cô quay người chui vào ngực anh, mùi hương của anh nhẹ nhàng xông vào mũi cô. Đã bao lâu rồi cô không được ôm anh như vậy, cả mùi hương và vòng tay vững chắc này nữa cô rất nhớ.
Mặc Phong không nói gì, chỉ yên tĩnh nằm đó để mặc cô ôm đến ngây ngốc như thế.
--- ------ -----
“ Mỹ Phượng cô không gọi cho Bạch được sao?”, Tiên Y lo lắng hỏi.
“ Ừ, không gọi được”, Mỹ Phượng úp mặt trên bàn lắc đầu.
Tố Bạch bước vào liền trong thấy hai người bạn của mình đang mặt nhăn mày nhó nhìn nhau.
“ Hai người đang chơi trò gì?”, cô lên tiếng hỏi.
“ Cậu đi đâu suốt đêm vậy?”, Mỹ Phượng chạy lại hỏi.
“Phải đó, làm hại anh và Phượng lo lắng suốt cả đêm”, Tiên Y cũng chạy đến hỏi.
Tố Bạch cười cười đáp:” Xin lỗi, điện thoại tớ bị vô nước mưa nên hư rồi“.
“ Sau này, có gì cũng nên nói cho bọn tớ một tiếng”, Mỹ Phượng chống nạnh hai tay nói, bộ dạng gà mái xù lông.
“ Tớ biết rồi “, Cô gật đầu.
--- ------ ----
Căn nhà nhỏ nằm ở ngoại ô, bên ngoài trồng đầy hoa hồng rực rỡ. Bước vào bên trong là một khung cảnh rất ấm áp, không quá sang trọng cũng không quá cầu kỳ. Căn nhà bố trí rất gọn gàng, lấy màu trắng và màu xanh da trời làm tông chủ đạo.
Tố Bạch vừa đi vừa quan sát, hóa ra đây là nơi mà họ chung sống. Nghe tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn lại phản chiếu hình ảnh trong mắt cô là một người phụ nữ đã ngoài đôi mươi, người phụ nữ ấy mặt một chiếc váy dài màu đen được vẽ họa tiết đơn lạ mắt. Mái tóc được búi lên gọn gàng,nét đẹp hiền lành mà dịu hiền.
Tố Bạch hơi cúi đầu chào một tiếng, bà ấy cũng cười gật đầu với cô:” Cháu là Tố Bạch?”.
Cô gật đầu:” Vâng “.
“ Cháu có thể gọi ta là dì Kỳ”, Diễm Kỳ nói.
Thì ra đây là mẹ của Mặc Phong, bà ấy thật đẹp một nét đẹp thanh thuần. Cô cúi đầu cười gượng, chả trách ba cô lại yêu bà như thế. Bà ấy có vẻ là người phụ nữ của gia đình so với mẹ của cô thì đúng là một trời một vựa mà.
“ Cháu ngồi đi, ông ấy sẽ về liền thôi”, Diễm Kỳ cười nói.
Tố Bạch níu lấy áo bà, miệng nhỏ ngập ngừng hỏi:” Mặc Phong. Dì có nhớ anh ấy không?”.
Diễm Kỳ hơi sững lại, bà ngạc nhiên nhìn Tố Bạch:” Cháu biết con trai ta?”.
“ Biết “, Tố Bạch gật đầu đáp.
Diễm Kỳ hơi vui mừng bà kéo ghế ngồi gần cô, hỏi:” Nó khỏe chứ, có phải đã rất lớn rồi không“.
“ Anh ấy rất tốt “, Tố Bạch dừng lại một chút nhìn sắc mặt của Diễm Kỳ mới nói tiếp:” Bác không muốn hỏi về ông Tú sao?”.
Diễm Kỳ lại có chút không kịp phản ứng khi nghe nhắc đến cái tên này, bà cúi đầu không nói gì nữa.
“ Tố Bạch con tới lâu chưa?”, Hồ Thái Thái về đến nhà liền thấy Tố Bạch, ông nở nụ cười vừa phải nói.
Tố Bạch gật đầu:” Cũng không lâu lắm”.
“ Mẹ con vẫn ổn chứ?”, ông nhìn Tố Bạch hỏi.
“ Vẫn vậy “, cô cười khan đáp.
Diễm Kỳ dọn một bàn thức ăn lên:” Hai cha con đến ăn cơm đi“.
Tố Bạch nhìn một bàn thức ăn liền không ngừng hâm mộ, bà thật khéo nấu rất nhiều món ăn trông vừa đẹp mắt lại ngon miệng không kém.
Hồ Thái Thái gắp một cái đùi gà vào bát cho Tố Bạch, ân cần nói:” Con ăn nhiều một chút, trông con gầy đi nhiều quá“.
Cô bỗng cảm thấy mắt mình nóng đến kỳ lạ, đã bao lâu rồi cô mới cảm nhận được bữa cơm gia đình thật ngon lành. Tố Bạch ăn liền ba bát cơm, hôm nay cô cảm thấy khẩu vị của mình đã trở lại. Những ngày tháng như vậy, có thể kéo dài được nữa không.
Trước lúc rời đi, Tố Bạch nói với Diễm Kỳ:” Mặc Phong rất nhớ dì. Anh ấy không nói ra nhưng cháu biết anh ấy rất nhớ dì“.
--- ------ ------
Tố Bạch độc bước trên con phố khuya lại vô tình gặp phải người không nên gặp.
Lương Vi cùng hai người bạn của mình vui vẻ mua sắm, nhìn thấy Tố Bạch thì có chút khó chịu. Cô bước đến cười nói:” Không phải là cô Bạch đây sao?”.
Tố Bạch nhìn Lương Vi khóe môi kéo lên một độ cong đẹp mắt:” Thật khéo “.
“ Tôi và anh Phong sắp cưới nhau rồi, lúc đó chị nhớ tới tham dự”, Lương Vi cười khinh nói.
Tố Bạch nhún vai, nói:” Nếu như được tôi cũng muốn đi. Chỉ là…”, cô cúi đầu sờ lên bụng mình “ đứa bé này không biết có muốn đi không“.
Lương Vi mặt biến sắc nhìn vào bụng Tố Bạch, miệng không phát ra tiếng” Cô...cô…”.
Tố Bạch cười lạnh, bước ngang qua người Lương Vi nói:” Dạo này tôi có chút mệt, khi khác gặp lại“.
--- ------ ------ -----
Tiên Y đứng dưới gốc cây, chiếc áo sơ mi màu trắng làm tôn lên vóc người của anh. Bộ dáng của một bác sĩ cũng có lúc bất cần như vậy, áo được bỏ ra ngoài hai tai đút vào túi quần. Khuôn mặt điển trai có chút buồn phiền.
Tố Bạch bước tới vỗ nhẹ lên vai anh, nói:” Anh đẹp giai, có thể bầu bạn cùng em được không?”.
Tiên Y cười để lộ hàm răng trắng như sứ, đôi mắt đẹp trong đêm thật sáng:” Anh đang chờ em“.
“ Chờ em?”, Tố Bạch hỏi.
“ Phải, là chờ em”, anh kiên định gật đầu.
Tố Bạch ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, gió đêm thổi bay làn tóc của cô. Tiên Y đứng tựa lưng vào gốc cây nhìn dung nhan diễm lệ đang tỏa sáng trong đêm tối kia, lòng dâng lên một tư vị khó hiểu.
“ Bạch Bạch, anh thật sự bị em làm cho rung động rồi“.
Tố Bạch cười nhìn về xa trong bóng đen mịt mù:” Em cũng không phải thuốc phiện, em là thuốc độc đó“.
“ Vậy thì anh không có thuốc giải rồi”, anh cười cười nói.
“ Y Y, đừng thích em nữa”, Tố Bạch đứng dậy đặt bàn tay lên vai anh nói:” Em không xứng với tình cảm của anh, hãy dừng lại đi“.
Bóng đêm đôi khi thật đáng sợ, nhưng là với những người đã quen với nó thì bóng đêm cũng giống như người bạn vậy. Có một số thứ, thật sự không thể cưỡng cầu. Chuyện tình cảm cũng như vậy, không ai có thể ngăn cản được khi trái tim thật sự rung động.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ,khiến căn phòng cũng trở nên ấm áp đến kỳ diệu. Mặc Phong đặt tay lên trán cô, cảm thấy đã hạ sốt liền buông tay xuống, cũng không rời giường mà im lặng nhìn cô nói:” Tại sao lại để bị ướt như vậy?”.
Tố Bạch hơi run lên, mắt cũng không mở ra hoẻn miệng cười đáp:” Nhớ anh“.
“ Ngu ngốc”, Mặc Phong lạnh lùng mắng một tiếng nhưng lòng lại dâng lên một niềm vui nho nhỏ.
Tố Bạch không giả vờ nữa, cô quay người chui vào ngực anh, mùi hương của anh nhẹ nhàng xông vào mũi cô. Đã bao lâu rồi cô không được ôm anh như vậy, cả mùi hương và vòng tay vững chắc này nữa cô rất nhớ.
Mặc Phong không nói gì, chỉ yên tĩnh nằm đó để mặc cô ôm đến ngây ngốc như thế.
--- ------ -----
“ Mỹ Phượng cô không gọi cho Bạch được sao?”, Tiên Y lo lắng hỏi.
“ Ừ, không gọi được”, Mỹ Phượng úp mặt trên bàn lắc đầu.
Tố Bạch bước vào liền trong thấy hai người bạn của mình đang mặt nhăn mày nhó nhìn nhau.
“ Hai người đang chơi trò gì?”, cô lên tiếng hỏi.
“ Cậu đi đâu suốt đêm vậy?”, Mỹ Phượng chạy lại hỏi.
“Phải đó, làm hại anh và Phượng lo lắng suốt cả đêm”, Tiên Y cũng chạy đến hỏi.
Tố Bạch cười cười đáp:” Xin lỗi, điện thoại tớ bị vô nước mưa nên hư rồi“.
“ Sau này, có gì cũng nên nói cho bọn tớ một tiếng”, Mỹ Phượng chống nạnh hai tay nói, bộ dạng gà mái xù lông.
“ Tớ biết rồi “, Cô gật đầu.
--- ------ ----
Căn nhà nhỏ nằm ở ngoại ô, bên ngoài trồng đầy hoa hồng rực rỡ. Bước vào bên trong là một khung cảnh rất ấm áp, không quá sang trọng cũng không quá cầu kỳ. Căn nhà bố trí rất gọn gàng, lấy màu trắng và màu xanh da trời làm tông chủ đạo.
Tố Bạch vừa đi vừa quan sát, hóa ra đây là nơi mà họ chung sống. Nghe tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn lại phản chiếu hình ảnh trong mắt cô là một người phụ nữ đã ngoài đôi mươi, người phụ nữ ấy mặt một chiếc váy dài màu đen được vẽ họa tiết đơn lạ mắt. Mái tóc được búi lên gọn gàng,nét đẹp hiền lành mà dịu hiền.
Tố Bạch hơi cúi đầu chào một tiếng, bà ấy cũng cười gật đầu với cô:” Cháu là Tố Bạch?”.
Cô gật đầu:” Vâng “.
“ Cháu có thể gọi ta là dì Kỳ”, Diễm Kỳ nói.
Thì ra đây là mẹ của Mặc Phong, bà ấy thật đẹp một nét đẹp thanh thuần. Cô cúi đầu cười gượng, chả trách ba cô lại yêu bà như thế. Bà ấy có vẻ là người phụ nữ của gia đình so với mẹ của cô thì đúng là một trời một vựa mà.
“ Cháu ngồi đi, ông ấy sẽ về liền thôi”, Diễm Kỳ cười nói.
Tố Bạch níu lấy áo bà, miệng nhỏ ngập ngừng hỏi:” Mặc Phong. Dì có nhớ anh ấy không?”.
Diễm Kỳ hơi sững lại, bà ngạc nhiên nhìn Tố Bạch:” Cháu biết con trai ta?”.
“ Biết “, Tố Bạch gật đầu đáp.
Diễm Kỳ hơi vui mừng bà kéo ghế ngồi gần cô, hỏi:” Nó khỏe chứ, có phải đã rất lớn rồi không“.
“ Anh ấy rất tốt “, Tố Bạch dừng lại một chút nhìn sắc mặt của Diễm Kỳ mới nói tiếp:” Bác không muốn hỏi về ông Tú sao?”.
Diễm Kỳ lại có chút không kịp phản ứng khi nghe nhắc đến cái tên này, bà cúi đầu không nói gì nữa.
“ Tố Bạch con tới lâu chưa?”, Hồ Thái Thái về đến nhà liền thấy Tố Bạch, ông nở nụ cười vừa phải nói.
Tố Bạch gật đầu:” Cũng không lâu lắm”.
“ Mẹ con vẫn ổn chứ?”, ông nhìn Tố Bạch hỏi.
“ Vẫn vậy “, cô cười khan đáp.
Diễm Kỳ dọn một bàn thức ăn lên:” Hai cha con đến ăn cơm đi“.
Tố Bạch nhìn một bàn thức ăn liền không ngừng hâm mộ, bà thật khéo nấu rất nhiều món ăn trông vừa đẹp mắt lại ngon miệng không kém.
Hồ Thái Thái gắp một cái đùi gà vào bát cho Tố Bạch, ân cần nói:” Con ăn nhiều một chút, trông con gầy đi nhiều quá“.
Cô bỗng cảm thấy mắt mình nóng đến kỳ lạ, đã bao lâu rồi cô mới cảm nhận được bữa cơm gia đình thật ngon lành. Tố Bạch ăn liền ba bát cơm, hôm nay cô cảm thấy khẩu vị của mình đã trở lại. Những ngày tháng như vậy, có thể kéo dài được nữa không.
Trước lúc rời đi, Tố Bạch nói với Diễm Kỳ:” Mặc Phong rất nhớ dì. Anh ấy không nói ra nhưng cháu biết anh ấy rất nhớ dì“.
--- ------ ------
Tố Bạch độc bước trên con phố khuya lại vô tình gặp phải người không nên gặp.
Lương Vi cùng hai người bạn của mình vui vẻ mua sắm, nhìn thấy Tố Bạch thì có chút khó chịu. Cô bước đến cười nói:” Không phải là cô Bạch đây sao?”.
Tố Bạch nhìn Lương Vi khóe môi kéo lên một độ cong đẹp mắt:” Thật khéo “.
“ Tôi và anh Phong sắp cưới nhau rồi, lúc đó chị nhớ tới tham dự”, Lương Vi cười khinh nói.
Tố Bạch nhún vai, nói:” Nếu như được tôi cũng muốn đi. Chỉ là…”, cô cúi đầu sờ lên bụng mình “ đứa bé này không biết có muốn đi không“.
Lương Vi mặt biến sắc nhìn vào bụng Tố Bạch, miệng không phát ra tiếng” Cô...cô…”.
Tố Bạch cười lạnh, bước ngang qua người Lương Vi nói:” Dạo này tôi có chút mệt, khi khác gặp lại“.
--- ------ ------ -----
Tiên Y đứng dưới gốc cây, chiếc áo sơ mi màu trắng làm tôn lên vóc người của anh. Bộ dáng của một bác sĩ cũng có lúc bất cần như vậy, áo được bỏ ra ngoài hai tai đút vào túi quần. Khuôn mặt điển trai có chút buồn phiền.
Tố Bạch bước tới vỗ nhẹ lên vai anh, nói:” Anh đẹp giai, có thể bầu bạn cùng em được không?”.
Tiên Y cười để lộ hàm răng trắng như sứ, đôi mắt đẹp trong đêm thật sáng:” Anh đang chờ em“.
“ Chờ em?”, Tố Bạch hỏi.
“ Phải, là chờ em”, anh kiên định gật đầu.
Tố Bạch ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, gió đêm thổi bay làn tóc của cô. Tiên Y đứng tựa lưng vào gốc cây nhìn dung nhan diễm lệ đang tỏa sáng trong đêm tối kia, lòng dâng lên một tư vị khó hiểu.
“ Bạch Bạch, anh thật sự bị em làm cho rung động rồi“.
Tố Bạch cười nhìn về xa trong bóng đen mịt mù:” Em cũng không phải thuốc phiện, em là thuốc độc đó“.
“ Vậy thì anh không có thuốc giải rồi”, anh cười cười nói.
“ Y Y, đừng thích em nữa”, Tố Bạch đứng dậy đặt bàn tay lên vai anh nói:” Em không xứng với tình cảm của anh, hãy dừng lại đi“.
Bóng đêm đôi khi thật đáng sợ, nhưng là với những người đã quen với nó thì bóng đêm cũng giống như người bạn vậy. Có một số thứ, thật sự không thể cưỡng cầu. Chuyện tình cảm cũng như vậy, không ai có thể ngăn cản được khi trái tim thật sự rung động.