Chương : 17
Mùa mưa cuối cùng ra đi, những giọt sương còn đọng trên phiến lá xanh biếc. Sau bão tố, mọi chuyện sẽ bình yên thật chứ.
Tiếng nhạc du dương vang lên, một bài hát êm dịu mà nhẹ nhàng đến đau lòng. Tố Bạch ngồi trên chiếc ghế gỗ, hàng mi dài khép hờ cũng khẽ ngân nga theo điệu nhạc.
“ Tôi yêu anh ấy, chỉ mình anh ấy
Nhưng dường như tôi chỉ có thể yêu đến đây thôi
Tôi đã mệt, rất mệt rồi
Cuối cùng tôi đã từ bỏ sự cố chấp của bản thân.
Vì luôn cho rằng trong tim anh ấy có quan tâm tôi
Và nơi tận cùng trái tim anh ấy, tôi thật đặc biệt
Tôi vẫn tin sẽ có một ngày anh ấy nói yêu tôi
Nhưng tôi nghĩ mình sai rồi.
Anh ấy không yêu tôi nên chẳng dám thẳng thắn
Không yêu tôi nên cũng không muốn sở hữu tôi
Cũng vì không yêu tôi anh ấy mới có thể quên được đã từng thương tiếc tôi
Cho dù tôi cố gắng hơn nữa cũng chẳng làm anh cảm động.
Không yêu tôi nên anh ấy vẫn muốn tự do
Vì không yêu tôi nên anh ấy mới luôn dùng ánh mắt đó để nhìn tôi
Biết rằng anh ấy không yêu tôi, chỉ là tôi không chịu chấp nhận
Sự mơ hồ là điều duy nhất anh ấy mang đến cho tôi.
Tôi nhớ mãi không quên, còn anh ấy đã quên rồi. “
( Trích “ Anh ấy không yêu tôi”).
Mỹ Phượng khoanh tay trước ngực, dựa vào vách tường nhìn Tố Bạch lòng có chút thở dài.
“ Tối nay, cậu có muốn quẩy một chút không?”.
Tố Bạch gật đầu đồng ý “ Ừ “.
“ Hôm nay, cậu có hẹn sao?”, Mỹ Phượng hỏi.
Tố Bạch đứng dậy rời chiếc ghế:” Có hẹn“.
--- ------ ------ ----
Người phụ nữ xinh đẹp với vẻ ngoải sang trọng ngồi yên tĩnh trên ghế tinh tế được mạ vàng. Mái tóc được uốn xoăn nhẹ bồng bềnh, khuôn mặt kiêu ngạo không hề che giấu.
Tố Bạch không để ý, hờ hững ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“ Con sẽ chuyển về nhà “.
Bà hơi dừng lại động tác trên tay, đôi chân mày thanh tú hơi nhăn lại “ Về nhà?”.
“ Phải. Con đã đi bụi lâu như vậy,cũng nên về nhà rồi”, cô cười nhẹ nói.
Bà nhếch môi “ hừ”, cúi đầu ngửi mùi hương của ly trà. Dưới ánh nèn pha lê màu vàng, căn phòng trở nên thật yên tĩnh khung cảnh tường chừng như yen bình lại chẳng hề vui vẻ là bao.
Tố Bạch ngã người ra sau:” Nếu không thì mẹ mua nhà cho con đi”, cô hơi cười nhìn về phía bà nói tiếp”Không cần lớn đâu, một căn biệt thự cũng được. À mà, cả tiền tiêu vặt nữa. Mẹ cứ chuyển vào tài khoản của con là được rồi“.
Hà Cư hơi tức giận, bà đặt lý trà lên bàn. Đôi mắt như viên đạn nhìn Tố Bạch “ Mày nghĩ mày là gì?”.
“ Tất nhiên là con của mẹ rồi. Là người duy nhất thừa kế tài sản này“. Tố Bạch nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trăng sáng.
“ Ha ha “, bà bật cười, nụ cười rét lạnh.
Tố Bạch ngồi thẳng dậy,hơi nghiêng người về trước. Đôi mắt xinh đẹp chứa đầy ý cười nói:” Mẹ đừng quên, tất cả những gì mẹ đang dùng đều là của ông bà ngoại để lại cho con”, cô đứng dậy vươn vai “ Cũng tới lúc con nên quay về rồi không phải sao?”.
“ Mày…”, Hà Cư tức giận quát “ Đồ nghiệt chủng“.
Tố Bạch lạnh lẽo nhìn bà:” Mẹ thôi đi. Bao nhiêu năm trôi qua như vậy, mẹ ngay cả một chút cũng không thay đổi. Một tiếng nghiệt chủng, hai tiếng nghiệt chủng. Mẹ sống như vậy rất vui sao?”.
Hà Cư giận bừng bừng đứng dậy, xoay lưng rời đi.
“ Đừng để mọi thứ trở nên quá muộn, được không?”, cô mệt mỏi nhìn theo bóng lưng của bà nói.
Hà Cư không dừng lại, bà im lặng rời đi.
--- ------ --------
Ánh đèn như quay cuồn trong tiếng nhạc của DJ.
Không gian náo nhiệt khiến cho nhiệt độ cũng trở nên nóng đến kỳ lạ.
“ Lâu rồi mới được gặp hoa khôi của trường đấy”, một thanh niên có làn da ngăm đen cười nói.
“ Phải,phải. Hôm nay, chúng ta hãy chơi hết mình đi”, mọi người hùa theo la hét.
Tố Bạch chỉ mỉm cười không đáp.
Mỹ Phương hưng phấn, cầm ly rượu nói:” Hôm nay,không say không về “.
“ Được “, mọi người đồng loạt đáp.
“ Đệ Đệ, nghe nói cậu bây giờ kiếm cũng không ít tiền a?”, một cô gái đáng yêu hỏi.
“ Nào có, chỉ là tàm tạm thôi”, cậu thanh niên nhỏ con ngượng ngùng gãi đầu đáp.
“ Ha ha, cậu không thay đổi nhỉ. Lâu như vậy rồi còn không bỏ được cái tính ngại ngùng”, một người khác cười lớn chen vào nói.
Tiếng nhạc như gào thét mời gọi mọi người hòa vào điệu nhảy điên cuồng, cứ như vậy lần lượt mọi người rời khỏi bàn, bước ra sàn nhảy lắc lư theo cách của mình.
Tố Bạch chỉ lẳng lẽ ngồi trong bóng tối nơi ánh đèn không chiếu tới. Không ai có thể thấy được vẻ mặt của cô, không ai biết được biểu hiện trên mặt cô là như thế nào.
Tố Bạch thả một luồng khói trắng, đầu óc có chút mê man. Gần đây, cô lại thường xuyên đau đầu, cảm giác mệt mỏi đến yếu ớt. Cô một mình uống hết chai này đến chai khác. Điếu thuốc hút cũng dần tàn đi, cô dựa ra phía sau đôi mắt khép hờ lắng nghe tiếng hò hết điên loạn của giới trẻ.
Đêm thật tịch mịch, sương mù cũng đã dăng kín lối. Tố Bạch đi có chút xiêu vẹo, cô ngồi bệt xuống bên đường nôn hết thức ăn và đồ uống.
Mọi người vẫn chưa dừng cuộc chơi, nhưng cô thì mệt rồi. Cảm giác sức lực có chút cạn kiệt rồi, Tố Bạch gục đầu vào tường cố gắng để để bản thân tỉnh táo lại.
Ánh đèn đường lẻ bóng chiếu rọi khoảng không vắng vẻ này, đồng hồ cũng điểm một giờ sáng. Tố Bạch gọi một chiếc taxi, không biết qua bao lâu bánh xe cũng đã ngừng lại. Cô bước xuống xe, lần theo thói quen mà đi.
Tiếng chuông trong đêm khuya vội vã vang lên như phá tan bầu trời yên tĩnh. Mặc Phong giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đã qua một giờ lại có người nhấn chuông?
Cánh cửa lạnh lẽo cuối cùng cũng mở ra, khuôn mặt điển trai một lần nữa xuất hiện. Cô cười ngu ngốc nhìn anh, không để anh nói cô đã bước đến ôm choàng lấy anh,nũng nịu nói:” Ông xã à, em nhớ anh“.
Mùi rượu phả vào mũi Mặc Phong, khiến anh có chút tức giận. Cô lại dám uống rượu? Còn khuya như vậy mới về? Cơ thể vừa hết bệnh không lâu bây giờ lại thoải mái đến say sỉn.
Mặc Phong đặt cô lên giường, giúp cô cởi bỏ đôi guốc. Không kìm được mà nheo mắt nhìn cô một lượt, một thân váy màu đen khoét một lỗ to trước ngực, hở một khoảng sau lưng, còn hở thêm phần eo. Cơn tức giận lại một làn nữa bốc lên, an nghiến răng nghiến lợi:” Em được lắm “.
Tố Bạch lại vô tư ôm lấy cổ anh:” Phong“.
Cơn tức giận lại đột nhiên tiêu tan không còn một chút khi nghe một tiếng “ Phong “ từ miệng cô.
Tố Bạch đột nhiên mở mắt, đôi mắt xinh đẹp có chút mơ màng nhìn anh cười ngây ngô nói:” Phong, em nhớ anh “.
Mặc Phong cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn day dưa đến nghẹt thở. Chỉ có anh mới hiểu được anh nhớ cô đến phát điên lên, nhưng lại cố gắng kiềm chế. Hàng ngày anh sẽ vùi đầu vào công việc để giết thời gian, nhưng càng như vậy anh lại càng nghĩ đến cô. Giờ phút này, người con gái anh vừa yêu vừa hận lại đang ở ngay trước mắt mình, bao nhiêu khó chịu cũng dần được buông lỏng.
Bàn tay lần mò theo đường cong trên cơ thể cô, Tố Bạch ngửa đầu thở dốc. Thân thể trần trụi trắng như tuyết bị anh đặt phía dưới thân.
Cô khẽ gọi “Phong…” Giọng nói mềm nhũn vang lên trên đỉnh đầu, Mặc Phong ngước mắt, đầu lưỡi lướt qua qua làn da rơn mịn của cô, rước lấy một trận run rẩy khe khẽ.
“Thoải mái hơn không?” Mặc Phong chống tay trên người cô, từng giọt mồ hôi trượt theo vòm ngực rắn chắc đi xuống, gợi cảm vô cùng.
“Ừm… a…”.
Không đợi cô trả lời, Mặc Phong đã chuyển động nhẹ nhàng, trong giọng nói mang theo vẻ quyến rũ kỳ lạ, “Tố Bạch ”.
Trong bóng tối, hai thân thể trần trụi cuốn lấy nhau, những thanh âm mập mờ đứt quãng vọng ra.
Đây là con đường mà hai người họ đã chọn, nếu nhất định dây dưa thì cứ như vậy để mặc số phận quyết định đi.
Tiếng nhạc du dương vang lên, một bài hát êm dịu mà nhẹ nhàng đến đau lòng. Tố Bạch ngồi trên chiếc ghế gỗ, hàng mi dài khép hờ cũng khẽ ngân nga theo điệu nhạc.
“ Tôi yêu anh ấy, chỉ mình anh ấy
Nhưng dường như tôi chỉ có thể yêu đến đây thôi
Tôi đã mệt, rất mệt rồi
Cuối cùng tôi đã từ bỏ sự cố chấp của bản thân.
Vì luôn cho rằng trong tim anh ấy có quan tâm tôi
Và nơi tận cùng trái tim anh ấy, tôi thật đặc biệt
Tôi vẫn tin sẽ có một ngày anh ấy nói yêu tôi
Nhưng tôi nghĩ mình sai rồi.
Anh ấy không yêu tôi nên chẳng dám thẳng thắn
Không yêu tôi nên cũng không muốn sở hữu tôi
Cũng vì không yêu tôi anh ấy mới có thể quên được đã từng thương tiếc tôi
Cho dù tôi cố gắng hơn nữa cũng chẳng làm anh cảm động.
Không yêu tôi nên anh ấy vẫn muốn tự do
Vì không yêu tôi nên anh ấy mới luôn dùng ánh mắt đó để nhìn tôi
Biết rằng anh ấy không yêu tôi, chỉ là tôi không chịu chấp nhận
Sự mơ hồ là điều duy nhất anh ấy mang đến cho tôi.
Tôi nhớ mãi không quên, còn anh ấy đã quên rồi. “
( Trích “ Anh ấy không yêu tôi”).
Mỹ Phượng khoanh tay trước ngực, dựa vào vách tường nhìn Tố Bạch lòng có chút thở dài.
“ Tối nay, cậu có muốn quẩy một chút không?”.
Tố Bạch gật đầu đồng ý “ Ừ “.
“ Hôm nay, cậu có hẹn sao?”, Mỹ Phượng hỏi.
Tố Bạch đứng dậy rời chiếc ghế:” Có hẹn“.
--- ------ ------ ----
Người phụ nữ xinh đẹp với vẻ ngoải sang trọng ngồi yên tĩnh trên ghế tinh tế được mạ vàng. Mái tóc được uốn xoăn nhẹ bồng bềnh, khuôn mặt kiêu ngạo không hề che giấu.
Tố Bạch không để ý, hờ hững ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“ Con sẽ chuyển về nhà “.
Bà hơi dừng lại động tác trên tay, đôi chân mày thanh tú hơi nhăn lại “ Về nhà?”.
“ Phải. Con đã đi bụi lâu như vậy,cũng nên về nhà rồi”, cô cười nhẹ nói.
Bà nhếch môi “ hừ”, cúi đầu ngửi mùi hương của ly trà. Dưới ánh nèn pha lê màu vàng, căn phòng trở nên thật yên tĩnh khung cảnh tường chừng như yen bình lại chẳng hề vui vẻ là bao.
Tố Bạch ngã người ra sau:” Nếu không thì mẹ mua nhà cho con đi”, cô hơi cười nhìn về phía bà nói tiếp”Không cần lớn đâu, một căn biệt thự cũng được. À mà, cả tiền tiêu vặt nữa. Mẹ cứ chuyển vào tài khoản của con là được rồi“.
Hà Cư hơi tức giận, bà đặt lý trà lên bàn. Đôi mắt như viên đạn nhìn Tố Bạch “ Mày nghĩ mày là gì?”.
“ Tất nhiên là con của mẹ rồi. Là người duy nhất thừa kế tài sản này“. Tố Bạch nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trăng sáng.
“ Ha ha “, bà bật cười, nụ cười rét lạnh.
Tố Bạch ngồi thẳng dậy,hơi nghiêng người về trước. Đôi mắt xinh đẹp chứa đầy ý cười nói:” Mẹ đừng quên, tất cả những gì mẹ đang dùng đều là của ông bà ngoại để lại cho con”, cô đứng dậy vươn vai “ Cũng tới lúc con nên quay về rồi không phải sao?”.
“ Mày…”, Hà Cư tức giận quát “ Đồ nghiệt chủng“.
Tố Bạch lạnh lẽo nhìn bà:” Mẹ thôi đi. Bao nhiêu năm trôi qua như vậy, mẹ ngay cả một chút cũng không thay đổi. Một tiếng nghiệt chủng, hai tiếng nghiệt chủng. Mẹ sống như vậy rất vui sao?”.
Hà Cư giận bừng bừng đứng dậy, xoay lưng rời đi.
“ Đừng để mọi thứ trở nên quá muộn, được không?”, cô mệt mỏi nhìn theo bóng lưng của bà nói.
Hà Cư không dừng lại, bà im lặng rời đi.
--- ------ --------
Ánh đèn như quay cuồn trong tiếng nhạc của DJ.
Không gian náo nhiệt khiến cho nhiệt độ cũng trở nên nóng đến kỳ lạ.
“ Lâu rồi mới được gặp hoa khôi của trường đấy”, một thanh niên có làn da ngăm đen cười nói.
“ Phải,phải. Hôm nay, chúng ta hãy chơi hết mình đi”, mọi người hùa theo la hét.
Tố Bạch chỉ mỉm cười không đáp.
Mỹ Phương hưng phấn, cầm ly rượu nói:” Hôm nay,không say không về “.
“ Được “, mọi người đồng loạt đáp.
“ Đệ Đệ, nghe nói cậu bây giờ kiếm cũng không ít tiền a?”, một cô gái đáng yêu hỏi.
“ Nào có, chỉ là tàm tạm thôi”, cậu thanh niên nhỏ con ngượng ngùng gãi đầu đáp.
“ Ha ha, cậu không thay đổi nhỉ. Lâu như vậy rồi còn không bỏ được cái tính ngại ngùng”, một người khác cười lớn chen vào nói.
Tiếng nhạc như gào thét mời gọi mọi người hòa vào điệu nhảy điên cuồng, cứ như vậy lần lượt mọi người rời khỏi bàn, bước ra sàn nhảy lắc lư theo cách của mình.
Tố Bạch chỉ lẳng lẽ ngồi trong bóng tối nơi ánh đèn không chiếu tới. Không ai có thể thấy được vẻ mặt của cô, không ai biết được biểu hiện trên mặt cô là như thế nào.
Tố Bạch thả một luồng khói trắng, đầu óc có chút mê man. Gần đây, cô lại thường xuyên đau đầu, cảm giác mệt mỏi đến yếu ớt. Cô một mình uống hết chai này đến chai khác. Điếu thuốc hút cũng dần tàn đi, cô dựa ra phía sau đôi mắt khép hờ lắng nghe tiếng hò hết điên loạn của giới trẻ.
Đêm thật tịch mịch, sương mù cũng đã dăng kín lối. Tố Bạch đi có chút xiêu vẹo, cô ngồi bệt xuống bên đường nôn hết thức ăn và đồ uống.
Mọi người vẫn chưa dừng cuộc chơi, nhưng cô thì mệt rồi. Cảm giác sức lực có chút cạn kiệt rồi, Tố Bạch gục đầu vào tường cố gắng để để bản thân tỉnh táo lại.
Ánh đèn đường lẻ bóng chiếu rọi khoảng không vắng vẻ này, đồng hồ cũng điểm một giờ sáng. Tố Bạch gọi một chiếc taxi, không biết qua bao lâu bánh xe cũng đã ngừng lại. Cô bước xuống xe, lần theo thói quen mà đi.
Tiếng chuông trong đêm khuya vội vã vang lên như phá tan bầu trời yên tĩnh. Mặc Phong giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đã qua một giờ lại có người nhấn chuông?
Cánh cửa lạnh lẽo cuối cùng cũng mở ra, khuôn mặt điển trai một lần nữa xuất hiện. Cô cười ngu ngốc nhìn anh, không để anh nói cô đã bước đến ôm choàng lấy anh,nũng nịu nói:” Ông xã à, em nhớ anh“.
Mùi rượu phả vào mũi Mặc Phong, khiến anh có chút tức giận. Cô lại dám uống rượu? Còn khuya như vậy mới về? Cơ thể vừa hết bệnh không lâu bây giờ lại thoải mái đến say sỉn.
Mặc Phong đặt cô lên giường, giúp cô cởi bỏ đôi guốc. Không kìm được mà nheo mắt nhìn cô một lượt, một thân váy màu đen khoét một lỗ to trước ngực, hở một khoảng sau lưng, còn hở thêm phần eo. Cơn tức giận lại một làn nữa bốc lên, an nghiến răng nghiến lợi:” Em được lắm “.
Tố Bạch lại vô tư ôm lấy cổ anh:” Phong“.
Cơn tức giận lại đột nhiên tiêu tan không còn một chút khi nghe một tiếng “ Phong “ từ miệng cô.
Tố Bạch đột nhiên mở mắt, đôi mắt xinh đẹp có chút mơ màng nhìn anh cười ngây ngô nói:” Phong, em nhớ anh “.
Mặc Phong cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn day dưa đến nghẹt thở. Chỉ có anh mới hiểu được anh nhớ cô đến phát điên lên, nhưng lại cố gắng kiềm chế. Hàng ngày anh sẽ vùi đầu vào công việc để giết thời gian, nhưng càng như vậy anh lại càng nghĩ đến cô. Giờ phút này, người con gái anh vừa yêu vừa hận lại đang ở ngay trước mắt mình, bao nhiêu khó chịu cũng dần được buông lỏng.
Bàn tay lần mò theo đường cong trên cơ thể cô, Tố Bạch ngửa đầu thở dốc. Thân thể trần trụi trắng như tuyết bị anh đặt phía dưới thân.
Cô khẽ gọi “Phong…” Giọng nói mềm nhũn vang lên trên đỉnh đầu, Mặc Phong ngước mắt, đầu lưỡi lướt qua qua làn da rơn mịn của cô, rước lấy một trận run rẩy khe khẽ.
“Thoải mái hơn không?” Mặc Phong chống tay trên người cô, từng giọt mồ hôi trượt theo vòm ngực rắn chắc đi xuống, gợi cảm vô cùng.
“Ừm… a…”.
Không đợi cô trả lời, Mặc Phong đã chuyển động nhẹ nhàng, trong giọng nói mang theo vẻ quyến rũ kỳ lạ, “Tố Bạch ”.
Trong bóng tối, hai thân thể trần trụi cuốn lấy nhau, những thanh âm mập mờ đứt quãng vọng ra.
Đây là con đường mà hai người họ đã chọn, nếu nhất định dây dưa thì cứ như vậy để mặc số phận quyết định đi.