Chương : 24
Giáng sinh, ngày của mùa đông giá lạnh.
Tố Bạch mặc chiếc áo ấm màu đỏ sẫm, món quà mà Mặc Phong tặng trước lúc rời đi. Đôi mắt sâu hút ấy của anh khiến cô nhớ mãi giây phút ấy, anh nói câu:” Tạm biệt “ tuy nhẹ nhàng nhưng cũng đủ cứa vào lòng cô một nỗi đau vô hình.
Ngắn gọn hai chữ “ tạm biệt “ ấy, cô hiểu được anh muốn nói gì. Khoảng thời gian qua, anh đã cho cô những ngày thật bình yên và hạnh phúc. Có lẽ đó là món quà mà anh để lại trong hồi ức của cô.
Tố Bạch thở dài, thời tiết thật lạnh nhưng lòng cô còn lạnh hơn. Cảm giác yêu một người lại không thể ở bên gười đó thật không dễ chịu chút nào.
Cho dù có biết trước kết quả như thế nào, con người vẫn luôn cố chấp mà làm theo trái tim mình. Tình yêu khiến lý trí con người thật mù mờ.
“Không thể cứ mãi bất mãn với ý tốt của anh
Đâu thể cứ mặt dày như thế
Ngây ngốc đứng nhìn anh
Hay nên đến gần anh hơn đây
Nhưng em lại sợ khi đến gần
Thì sai lầm sẽ nối tiếp sai lầm
Không thể cứ mãi níu kéo bóng hình anh
Không thể cứ để anh mãi lo lắng cuống cuồng vì em
Ao ước biết bao...có thể cho anh biết
Rằng em rất thích anh
Chỉ trách rằng em không thể khống chế bản thân
Em cố kiềm chế nhưng làm sao có thể bảo mình ngừng yêu đây
Sự ấm áp của anh vẫn luôn cạnh bên em
Em cố lau đi mọi vết tích
Để đối mặt với ánh mắt của anh
Thứ lỗi cho em đã kiềm nén nước mắt giả vờ vô tình
Em cố kiềm chế nhưng làm sao có thể bảo mình ngừng yêu đây
Ở bên cạnh anh tựa như ở cạnh vầng thái dương
Hạnh phúc đến đỗi không muốn phân li
Vì anh em sẵn lòng làm tất cả
Nhưng lần này hãy để em làm trái lòng mình
Mà rời xa anh…”
( Trích “ Làm sao để bảo mình ngừng yêu “)
--- ------ ---
“ Dì Tổng, làm phiền dì pha cho cháu một ly cà phê “.
Tố Bạch mệt mỏi nằm dài trên giường. Đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà, trong đầu có chút hỗn loạn.
Một cảm giác khó thở ập đến, đôi mày nhíu chặt lại. Tố Bạch cảm thấy ít thở không thông, cô khó nhọc lấy lại bình tĩnh từ từ thở chậm rãi.
“ Phong, em xin lỗi “.
Một giọt nước mắt rơi xuống, vị mặn chát len vào khoang miệng. Cô úp mặt vào gối khóc nức nở thành tiếng.
Dì Tổng cầm một ly cà phê nóng bước vào trông thấy cô đang khóc đến thương tâm như vậy, bà cảm thấy có chút xót xa. Đứa bé này, từ khi sinh ra đã không có nhiều niềm vui. Rất lâu rồi, bà không thấy được nụ cười ngây ngô của cô bé thơ ngày nào hay nhe hàm răng trắng cười vô tư với bà nữa.
Tố Bạch như cảm nhận được có người bên cạnh liền thôi khóc Cô đưa tay tự lau đi những giọt lệ còn vươn trên đôi mi, mỉm cười chua xót cầm lấy ly cà phê uống cạn một lần.
“ Cẩn thận, đắng lắm “, dì Tổng lo lắng nhắc nhở.
Tố Bạch nhìn bà, khuôn mặt có chút bi thương. Dì Tổng vốn là quản gia đã lâu năm, một người dưng không máu mủ còn có thể dư dả chút tình thương cho cô vậy mà người sinh ra mình lại chẳng mảy may nhìn đến mình lấy một cái.
“ Con không sao “, cô lắc đầu nói.
“ Có chuyện gì không vui sao?”, bà hỏi.
Cô cười một nụ cười thật đẹp cũng thật đau lòng.
“ Dì Tổng, dì đã từng yêu ai bao giờ chưa?”.
Bà không đáp, chỉ im lặng nhìn cô với đôi mắt sâu xa.
“ Con đã yêu một người, một người mãi mãi chỉ là người dưng. Anh ấy có thể cho con mọi thứ, nhưng không thể cho tình yêu và danh phận".
Dì Tổng bước đến một bước, dịu dàng xoa lên đầu cô. Sự an ủi đó, khiến cô càng thêm yếu đuối. Tiếng khóc nghẹn ngào lại vang lên:” Chỗ này của con rất đau", cô đưa tay đặt lên trái tim mình tiếng nói ngắt quãng lại vang lên:” Có phải con đã sai rồi không? Là con đã quá tham lam muốn ở bên anh ấy không? “.
“ Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, thời gian sẽ giúp con lãng quên đi mọi thứ “, bà chậm rãi nói, bàn tay già nua vuốt ve tấm lưng mỏng manh của cô.
“ Thời gian có thể làm mọi thứ trôi vào dĩ vãng, nhưng nỗi đau mà con chịu đựng sẽ mãi hằn in trên tim mình. Con có thể sẽ yêu một người khác nhưng chắc gì đã quên đi người đã từng khiến mình thương đến đau lòng đây", cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt đã có tuổi của dì Tổng thật lâu.
Khoảnh khắc ấy, sẽ là nỗi đau mà dì Tổng cảm nhận được sự bi thương từ cô đã lan truyền vào trái tim đã già nua của bà. Đôi mắt đẹp của cô nén đầy nỗi tuyệt vọng cùng đau khổ. Có lẽ, sau này khi nhớ lại khoảnh khắc này bà sẽ không thể kiềm nén mà rơi nước mắt như cô bây giờ.
Yêu một người thật không dễ dàng gì. Một chữ duyên một chữ phận cũng đủ kéo đến cho họ một sự náo nhiệt khác thường, việc xuất hiện thêm một người đã đủ để làm thay đổi khung giờ sinh học của họ, những quy luật đáng lẽ nên xảy ra chỉ vì sự có mặt của một người mà cũng dần thay đổi.
Nhưng mà, có mấy ai yêu mà không từng buồn đây?
Có lẽ, cô gặp anh là sai người nhưng đúng thời điểm. Còn anh gặp cô là đúng người nhưng sai thời điểm. Vậy nên mới nói, yêu một người thật hông dễ dàng chút nào, gặp được nhau đã rất khó, ở bên nhau và yêu nhau lại còn khó hơn rất nhiều.
Tố Bạch mặc chiếc áo ấm màu đỏ sẫm, món quà mà Mặc Phong tặng trước lúc rời đi. Đôi mắt sâu hút ấy của anh khiến cô nhớ mãi giây phút ấy, anh nói câu:” Tạm biệt “ tuy nhẹ nhàng nhưng cũng đủ cứa vào lòng cô một nỗi đau vô hình.
Ngắn gọn hai chữ “ tạm biệt “ ấy, cô hiểu được anh muốn nói gì. Khoảng thời gian qua, anh đã cho cô những ngày thật bình yên và hạnh phúc. Có lẽ đó là món quà mà anh để lại trong hồi ức của cô.
Tố Bạch thở dài, thời tiết thật lạnh nhưng lòng cô còn lạnh hơn. Cảm giác yêu một người lại không thể ở bên gười đó thật không dễ chịu chút nào.
Cho dù có biết trước kết quả như thế nào, con người vẫn luôn cố chấp mà làm theo trái tim mình. Tình yêu khiến lý trí con người thật mù mờ.
“Không thể cứ mãi bất mãn với ý tốt của anh
Đâu thể cứ mặt dày như thế
Ngây ngốc đứng nhìn anh
Hay nên đến gần anh hơn đây
Nhưng em lại sợ khi đến gần
Thì sai lầm sẽ nối tiếp sai lầm
Không thể cứ mãi níu kéo bóng hình anh
Không thể cứ để anh mãi lo lắng cuống cuồng vì em
Ao ước biết bao...có thể cho anh biết
Rằng em rất thích anh
Chỉ trách rằng em không thể khống chế bản thân
Em cố kiềm chế nhưng làm sao có thể bảo mình ngừng yêu đây
Sự ấm áp của anh vẫn luôn cạnh bên em
Em cố lau đi mọi vết tích
Để đối mặt với ánh mắt của anh
Thứ lỗi cho em đã kiềm nén nước mắt giả vờ vô tình
Em cố kiềm chế nhưng làm sao có thể bảo mình ngừng yêu đây
Ở bên cạnh anh tựa như ở cạnh vầng thái dương
Hạnh phúc đến đỗi không muốn phân li
Vì anh em sẵn lòng làm tất cả
Nhưng lần này hãy để em làm trái lòng mình
Mà rời xa anh…”
( Trích “ Làm sao để bảo mình ngừng yêu “)
--- ------ ---
“ Dì Tổng, làm phiền dì pha cho cháu một ly cà phê “.
Tố Bạch mệt mỏi nằm dài trên giường. Đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà, trong đầu có chút hỗn loạn.
Một cảm giác khó thở ập đến, đôi mày nhíu chặt lại. Tố Bạch cảm thấy ít thở không thông, cô khó nhọc lấy lại bình tĩnh từ từ thở chậm rãi.
“ Phong, em xin lỗi “.
Một giọt nước mắt rơi xuống, vị mặn chát len vào khoang miệng. Cô úp mặt vào gối khóc nức nở thành tiếng.
Dì Tổng cầm một ly cà phê nóng bước vào trông thấy cô đang khóc đến thương tâm như vậy, bà cảm thấy có chút xót xa. Đứa bé này, từ khi sinh ra đã không có nhiều niềm vui. Rất lâu rồi, bà không thấy được nụ cười ngây ngô của cô bé thơ ngày nào hay nhe hàm răng trắng cười vô tư với bà nữa.
Tố Bạch như cảm nhận được có người bên cạnh liền thôi khóc Cô đưa tay tự lau đi những giọt lệ còn vươn trên đôi mi, mỉm cười chua xót cầm lấy ly cà phê uống cạn một lần.
“ Cẩn thận, đắng lắm “, dì Tổng lo lắng nhắc nhở.
Tố Bạch nhìn bà, khuôn mặt có chút bi thương. Dì Tổng vốn là quản gia đã lâu năm, một người dưng không máu mủ còn có thể dư dả chút tình thương cho cô vậy mà người sinh ra mình lại chẳng mảy may nhìn đến mình lấy một cái.
“ Con không sao “, cô lắc đầu nói.
“ Có chuyện gì không vui sao?”, bà hỏi.
Cô cười một nụ cười thật đẹp cũng thật đau lòng.
“ Dì Tổng, dì đã từng yêu ai bao giờ chưa?”.
Bà không đáp, chỉ im lặng nhìn cô với đôi mắt sâu xa.
“ Con đã yêu một người, một người mãi mãi chỉ là người dưng. Anh ấy có thể cho con mọi thứ, nhưng không thể cho tình yêu và danh phận".
Dì Tổng bước đến một bước, dịu dàng xoa lên đầu cô. Sự an ủi đó, khiến cô càng thêm yếu đuối. Tiếng khóc nghẹn ngào lại vang lên:” Chỗ này của con rất đau", cô đưa tay đặt lên trái tim mình tiếng nói ngắt quãng lại vang lên:” Có phải con đã sai rồi không? Là con đã quá tham lam muốn ở bên anh ấy không? “.
“ Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, thời gian sẽ giúp con lãng quên đi mọi thứ “, bà chậm rãi nói, bàn tay già nua vuốt ve tấm lưng mỏng manh của cô.
“ Thời gian có thể làm mọi thứ trôi vào dĩ vãng, nhưng nỗi đau mà con chịu đựng sẽ mãi hằn in trên tim mình. Con có thể sẽ yêu một người khác nhưng chắc gì đã quên đi người đã từng khiến mình thương đến đau lòng đây", cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt đã có tuổi của dì Tổng thật lâu.
Khoảnh khắc ấy, sẽ là nỗi đau mà dì Tổng cảm nhận được sự bi thương từ cô đã lan truyền vào trái tim đã già nua của bà. Đôi mắt đẹp của cô nén đầy nỗi tuyệt vọng cùng đau khổ. Có lẽ, sau này khi nhớ lại khoảnh khắc này bà sẽ không thể kiềm nén mà rơi nước mắt như cô bây giờ.
Yêu một người thật không dễ dàng gì. Một chữ duyên một chữ phận cũng đủ kéo đến cho họ một sự náo nhiệt khác thường, việc xuất hiện thêm một người đã đủ để làm thay đổi khung giờ sinh học của họ, những quy luật đáng lẽ nên xảy ra chỉ vì sự có mặt của một người mà cũng dần thay đổi.
Nhưng mà, có mấy ai yêu mà không từng buồn đây?
Có lẽ, cô gặp anh là sai người nhưng đúng thời điểm. Còn anh gặp cô là đúng người nhưng sai thời điểm. Vậy nên mới nói, yêu một người thật hông dễ dàng chút nào, gặp được nhau đã rất khó, ở bên nhau và yêu nhau lại còn khó hơn rất nhiều.