Chương : 9
“ Tố Bạch?”.
Tố Bạch ngồi yên lặng trong góc tối, Mặc Phong bước đến nhỏ giọng hỏi" Sao không bật đèn?”.
Cô không nhìn anh chỉ im lặng nhìn vầng trăng treo trên cao, nói:” Mặc Phong, em có chuyện muốn nói".
“ Em nói đi “, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô,nắm lấy bàn tay gầy yếu của Tố Bạch.
Cô nhìn vào đôi mắt sâu tựa biển xanh của anh, trái tim lại không ngừng run rẩy:” Em muốn giới thiệu anh với gia đình".
Mặc Phong hơi sững người trong giây lát, đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
Tố Bạch có thể cảm nhận được hơi thở rét lạnh của anh, cô nở một nụ cười chua xót trong bóng đêm:” Em muốn mẹ và bố biết người đàn ông em yêu xuất sắc như thế nào. Anh sẽ đi chứ?”.
“ Anh rất bận “, Mặc Phong không chút do dự đứng lên quay người bước đi bỏ lại cho cô câu trả lời đầy chán ghét.
Tố Bạch cúi đầu, nước mắt cuối cùng rơi xuống. Ánh đèn đã tắt rồi, những giọt nước mắt đã không thể kìm nén được, cô thật sự đã bị tổn thương rồi. Cô đã quá tự mình đa tình rồi, vốn nghĩ rằng có lẽ anh cũng đã rung động với cô hóa ra là tự cô đã nghĩ nhiều rồi. Còn tưởng rằng trong tâm anh cô ít ra cũng có thể đứng ở góc nhỏ nào đó, thì ra ngay cả một chỗ để cô có thể nép vào cũng không có. Tố Bạch đưa tay sờ lên trái tim chính mình, lắng nghe tiếng đập của sự tổn thương, đau đến khó thở.
Tố Bạch gục đầu vào ô cửa kính, để mặc nước mắt tuôn xuống. Cô yêu anh ấy, nhưng dường như tình yêu của cô không thể chiếm lấy tim anh ấy. Cô mệt rồi, thật sự đã mệt rồi, là bản thân cô đã ảo tưởng rằng trong tâm anh ấy cô cũng đặc biệt như vậy, cho nên cô đã nghĩ một ngày nào đó anh cũng sẽ yêu cô nhưng cô đã sai rồi, anh ấy không yêu cô.Cho dù,có cố gắng hơn nữa anh ấy cũng sẽ không thể yêu cô.
--- ------ ----
Tiết trời hôm nay đã không còn trong xanh như hôm qua.
Những đám mây âm u lũ lụt kéo đến báo hiệu cho cơn mưa sắp đến.
Tố Bạch mặc một chiếc đầm màu tím ôm sát cơ thể, làn da trắng hồng được tôn lên như viên đá quý. Cô bước đi vững chắc về phía cánh cửa cao lớn kia, tòa nhà cao ngút nằm độc lập giữa một khu vườn đầy uy quyền nhưng không kém phần lạnh lẽo. Cô bước vào không gian bên trong, miệng nở một nụ cười tuyệt sắc:” Đã lâu không gặp".
Người phụ nữ cao ngạo phía trước thản nhiên ngồi uống trà, đến cả động tác uống trà cũng thật tao nhã. Tố Bạch bước lại ngồi xuống đối diện với bà, tươi cười gọi một tiếng" Mẹ".
“ Ai là mẹ của cô?”, Bà nhướn mày lạnh lùng nói.
“ Mẹ không nhớ con gái sao? Con là Tố Bạch của mẹ mà?”, cô cười đáp.
“ Thứ cho tôi, loại nghiệt chủng như cô tôi không dám nhận làm mẹ".
Tố Bạch ngửa đầu cười lớn “ Nghiệt chủng?”. Cô tựa người vào ghế sofa,đôi mắt xinh đẹp nhìn Hà Cư:” Đã lâu như vậy, mà mẹ vẫn thể gọi con một tiếng Bạch sao? “.
Hà Cư khinh thường nói:” Nghiệt chủng chính là nghiệt chủng, có nằm mơ cũng chẳng thể nào hóa người".
“ Thì ra là vậy. Con là nghiệt chủng vậy người sinh ra con tính là gì đây? Tạp chủng sao?”, Tố Bạch nở một nụ cười đẹp đến mê hoặc.
Hà Cư tức giận đứng lên,đôi mắt vì tức giận mà đỏ lên chỉ tay về phía Tố Bạch quát:” Mày cút khỏi nhà tao. Đồ nghiệt chủng như mày có tư cách gì mà nói tao".
Tố Bạch đứng bật dậy:” Hổ mẹ còn không ăn thịt con. Bà là mẹ vậy mà đến cả con mình cũng không muốn nhìn. Bà nghĩ tôi muốn sinh ra lắm à? Có bao giờ bà coi tôi là con chưa? Bà chỉ biết có bản thân mình. Suốt thời gian qua, tôi đã nuôi biết bao hy vọng về tình mẫu tử đây? Cuối cùng, tôi cũng đã ngộ ra một điều”, Tố Bạch dừng lại, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Hà Cư giọng nói như tiếng chuông nhẹ nhàng mà sâu lắng vang lên:” Ngay cả ông ngoại và bà ngoại, bà còn chưa một lần nhìn đến thì nói gì đến lượt tôi. Sai lầm lớn nhất của họ là sinh ra một đứa con ích kỷ như bà, còn tôi sinh ra đã sai vì có một người mẹ chẳng ra gì như bà".
Hà Cư giận đến run người, bàn tay chỉ về phía Tố Bạch lại chẳng thể nói nên câu. Trơ mắt nhìn Tố Bạch rời đi.
Cô bước đi đầy kiêu ngạo nhưng chỉ có bản thân cô mới hiểu,giờ phút này cô có bao nhiêu là tủi nhục. Cơn mưa cuối cùng cũng rơi xuống trên đầu cô, đôi chân một lần nữa lại lẻ loi bước đi trên con đường dài thưa thớt. Cơn mưa đầu mùa thật lạnh nhưng lòng cô còn lạnh hơn cả thời tiết.
--- ---------
“ Mặc Phong, em có thể mượn áo của anh sao?”, cô gái ngọt ngào hỏi.
“ Ừ, đừng để bị cảm lạnh. Người em cũng ướt hết rồi, mau thay đi", Mặc Phong gật đầu dịu dàng nói.
Cơn mưa đầu mùa vậy mà lại dai dẳng không dứt, cứ ào ào kéo đến không buông. Mặc Phong nhìn thời tiết có chút lạnh nhạt, Tố Bạch nói hôm nay cô có việc không biết bao giờ thì về. Có lẽ, đã đến lúc rồi.
Cánh cửa vốn đứng yên, một lần nữa lại được mở ra. Tố Bạch một thân chật vật bước vào, cô đưa mắt nhìn đôi giày của phụ nữ xuất hiện trong nhà tim có chút nhói lên. Cô vừa bước vào phòng liền rông thấy cô gái hôm trước, Lương vi mặc một chiếc áo sơ mi của Mặc Phong rộng thùng thình, đôi chân thon dài tự nhiên bước đi trong phòng. Dường như cảm nhận có người đang nhìn mình Lương Vi quay lại nhìn thấy Tố Bạch có chút ngạc nhiên.
Tố Bạch thản nhiên bước tới gật đầu chào Lương Vi, hơi mỉm cười nói:” Em là em gái của Mặc Phong? Chị có nghe anh ấy nói qua".
Lương Vi hơi sững lại, đánh giá Tố Bạch. Rất đẹp, người phụ nữ này mặc dù một thân chật vật vì dầm mưa nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp của bản thân. Trong lòng lại dâng lên một chút ghanh tỵ, cô mỉm cười nói:” Có lẽ chị nhằm rồi, tôi là vợ tương lai của anh ấy".
“ À, là vợ tương lai. Không phải cũng chỉ là tương lai thôi sao?, Tố Bạch tỏ vẻ đã hiểu bước ngang qua người Lương Vi không để ý đến cô nữa.
Lương Vi có chút tức giận quát lên:” Cô làm gì vậy?”.
“ Tất nhiên là thay đồ rồi", Tố Bạch thản nhiên đáp.
“ Ai cho phép, đây là nhà của Mặc Phong".
Tố Bạch nhún vai:” Tôi là người ở bên anh ấy, hằng ngày và hằng đêm “.
Lương Vi tức giận bước đến định tát cho Tố Bạch một cái lại bị Tố Bạch đưa tay nắm lấy hất ra xa không cẩn thận ngã xuống nền.
Mặc Phong nghe tiếng cãi nhau lên biết có chuyện xảy ra, lúc chạy đến lại nhìn một màn nay. Hàng chân mày hơi nhăn lại khó chịu, anh đỡ Lương Vi đứng dậy nhìn Tố Bạch nói:” Em làm gì vậy?”.
Cô nhếch môi hơi cười nhìn anh, không đáp tiếp tục mở tủ lấy đồ. Bây giờ, cô có nói gì cũng vô ích thôi. Trong mắt anh cũng chỉ có hình ảnh cô đẩy ngã người con gái yếu đuối kia, làm gì tới lượt cô được yếu đuối đâu.
Lương Vi ngại ngùng nói:” Không phải do chị ấy là em bất cẩn thôi".
Mặc Phong lạnh lùng nhìn Tố Bạch:” Em không muốn nói?”.
“ Anh muốn em nói gì?”, Tố Bạch cười bước đến phòng tắm hơi nghiêng đầu lại nói:” Nói rằng anh đưa gái điếm về nhà à? Ông xã".
Lương Vi thoáng hiện lên tia giết người. Mặt cúi thấp bàn tay nắm lấy ống tay áo của Mặc Phong,giọng nói nhỏ như tiếng mũi kêu:” Bỏ đi, em không sao".
Mặc Phong siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn người gây ra chuyện vẫn thản nhiên như không kia.
“ Em ra ngoài đi. Anh có chuyện muốn nói riêng “.
Lương Vi gật đầu.
Tố Bạch bước ra ngoài, làm như không có việc gì thờ ơ bước ngang qua người Mặc Phong. Anh nắm lấy tay cô kéo lại, trầm giọng:” Tố Bạch".
“ Sao? Anh muốn ăn cơm à?”, cô vô tội chớp mắt nhìn anh hỏi.
“ Chúng ta chia tay đi. Sau này, em không nên đến đây nữa. Lương Vi là người anh sẽ cưới làm vợ".
Tố Bạch cười có chút bi ai:” Thế nên ý anh là em đừng làm phiền anh nữa?”.
“ Giữa chúng ta vốn dĩ chẳng có quan hệ gì”, Mặc Phong lạnh lùng nói anh lấy trong ví ra một cọc tiền để lên giường “ Số tiền này em cứ lấy mà xài coi như trả công thời gian qua".
Câu nói" chẳng có quan hệ gì" hóa ra từ miệng người mình yêu nói ra lại khiến người ta cảm thấy đau đến như vậy. “ Trả công?” trong mắt anh cô tính là gì đây? Một con điếm không hơn không kém à?. Đây là cách mà anh trả thù cô sao? Sỉ nhục cô, chà đạp cô như vậy anh sẽ thỏa mãn chứ?.
Tố Bạch cúi đầu nhìn số tiền anh cho cô mà bật cười. Tình yêu là thứ vừa thực dụng vừa mong manh. Đối với anh cô là một thứ đồ chơi rẻ tiền đến như vậy, trong tâm trí anh cô cũng chỉ đáng giá đến vậy thôi.
“ Nếu em nói không thì sao?”, Tố Bạch nhìn Mặc Phong cười như không cười nói.
Mặc Phong khó hiểu nhìn nụ cười của cô, lòng có chút bực bội không nguôi.
Tố Bạch lấy vali từ tốn xếp đồ vào vali, vẫn cười nói vui vẻ cứ như người bị đuổi đi không phải là cô.
“ Phong, sau này em có thể gặp anh không?”
“ Tùy em", anh lạnh lùng đáp.
Cô vui vẻ gật đầu, nói tiếp:” Anh lấy giúp em cuốn tiểu thuyết đằng kia đi".
Mặc Phong nhìn cuốn tiểu thuyết mà Tố Bạch thường hay đọc mang đến cho cô. Anh không hiểu, có lẽ rất lâu sau anh sẽ biết tại sao cô lại thường xuyên xem cuốn tiểu thuyết ấy. Cuốn tiểu thuyết tưởng chừng như nhạt nhẽo hóa ra lại là cả một cuộc đời của một người.
“Mưa rơi đều đều
Như phản ánh những nỗi đau của em
Âm nhạc thật yên lặng, hay đó là tình yêu?
Từng bước anh xâm chiếm trái tim em
Em đã đánh mất chính mình khi yêu anh
Tình yêu sâu đậm, tình yêu chân thật
Nhưng anh vẫn không chấp nhận
Ngay chính lúc anh nói câu chia tay
Em không quan tâm đến những vết thương trong lòng mình
Chỉ lo lắng rằng ai sẽ ở bên cạnh anh
Tình yêu sâu đậm, tình yêu chân thật hơn bất cứ ai
Nhưng bây giờ chỉ còn mình em cô đơn
Gió mưa xin đừng lau khô nước mắt em
Dù thế nào, anh vẫn là người em yêu nhất
Dù thế nào, em vẫn là người yêu anh đậm sâu
(Trích từ bài hát “ đã chỉnh sửa “)”
Tố Bạch ngồi yên lặng trong góc tối, Mặc Phong bước đến nhỏ giọng hỏi" Sao không bật đèn?”.
Cô không nhìn anh chỉ im lặng nhìn vầng trăng treo trên cao, nói:” Mặc Phong, em có chuyện muốn nói".
“ Em nói đi “, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô,nắm lấy bàn tay gầy yếu của Tố Bạch.
Cô nhìn vào đôi mắt sâu tựa biển xanh của anh, trái tim lại không ngừng run rẩy:” Em muốn giới thiệu anh với gia đình".
Mặc Phong hơi sững người trong giây lát, đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
Tố Bạch có thể cảm nhận được hơi thở rét lạnh của anh, cô nở một nụ cười chua xót trong bóng đêm:” Em muốn mẹ và bố biết người đàn ông em yêu xuất sắc như thế nào. Anh sẽ đi chứ?”.
“ Anh rất bận “, Mặc Phong không chút do dự đứng lên quay người bước đi bỏ lại cho cô câu trả lời đầy chán ghét.
Tố Bạch cúi đầu, nước mắt cuối cùng rơi xuống. Ánh đèn đã tắt rồi, những giọt nước mắt đã không thể kìm nén được, cô thật sự đã bị tổn thương rồi. Cô đã quá tự mình đa tình rồi, vốn nghĩ rằng có lẽ anh cũng đã rung động với cô hóa ra là tự cô đã nghĩ nhiều rồi. Còn tưởng rằng trong tâm anh cô ít ra cũng có thể đứng ở góc nhỏ nào đó, thì ra ngay cả một chỗ để cô có thể nép vào cũng không có. Tố Bạch đưa tay sờ lên trái tim chính mình, lắng nghe tiếng đập của sự tổn thương, đau đến khó thở.
Tố Bạch gục đầu vào ô cửa kính, để mặc nước mắt tuôn xuống. Cô yêu anh ấy, nhưng dường như tình yêu của cô không thể chiếm lấy tim anh ấy. Cô mệt rồi, thật sự đã mệt rồi, là bản thân cô đã ảo tưởng rằng trong tâm anh ấy cô cũng đặc biệt như vậy, cho nên cô đã nghĩ một ngày nào đó anh cũng sẽ yêu cô nhưng cô đã sai rồi, anh ấy không yêu cô.Cho dù,có cố gắng hơn nữa anh ấy cũng sẽ không thể yêu cô.
--- ------ ----
Tiết trời hôm nay đã không còn trong xanh như hôm qua.
Những đám mây âm u lũ lụt kéo đến báo hiệu cho cơn mưa sắp đến.
Tố Bạch mặc một chiếc đầm màu tím ôm sát cơ thể, làn da trắng hồng được tôn lên như viên đá quý. Cô bước đi vững chắc về phía cánh cửa cao lớn kia, tòa nhà cao ngút nằm độc lập giữa một khu vườn đầy uy quyền nhưng không kém phần lạnh lẽo. Cô bước vào không gian bên trong, miệng nở một nụ cười tuyệt sắc:” Đã lâu không gặp".
Người phụ nữ cao ngạo phía trước thản nhiên ngồi uống trà, đến cả động tác uống trà cũng thật tao nhã. Tố Bạch bước lại ngồi xuống đối diện với bà, tươi cười gọi một tiếng" Mẹ".
“ Ai là mẹ của cô?”, Bà nhướn mày lạnh lùng nói.
“ Mẹ không nhớ con gái sao? Con là Tố Bạch của mẹ mà?”, cô cười đáp.
“ Thứ cho tôi, loại nghiệt chủng như cô tôi không dám nhận làm mẹ".
Tố Bạch ngửa đầu cười lớn “ Nghiệt chủng?”. Cô tựa người vào ghế sofa,đôi mắt xinh đẹp nhìn Hà Cư:” Đã lâu như vậy, mà mẹ vẫn thể gọi con một tiếng Bạch sao? “.
Hà Cư khinh thường nói:” Nghiệt chủng chính là nghiệt chủng, có nằm mơ cũng chẳng thể nào hóa người".
“ Thì ra là vậy. Con là nghiệt chủng vậy người sinh ra con tính là gì đây? Tạp chủng sao?”, Tố Bạch nở một nụ cười đẹp đến mê hoặc.
Hà Cư tức giận đứng lên,đôi mắt vì tức giận mà đỏ lên chỉ tay về phía Tố Bạch quát:” Mày cút khỏi nhà tao. Đồ nghiệt chủng như mày có tư cách gì mà nói tao".
Tố Bạch đứng bật dậy:” Hổ mẹ còn không ăn thịt con. Bà là mẹ vậy mà đến cả con mình cũng không muốn nhìn. Bà nghĩ tôi muốn sinh ra lắm à? Có bao giờ bà coi tôi là con chưa? Bà chỉ biết có bản thân mình. Suốt thời gian qua, tôi đã nuôi biết bao hy vọng về tình mẫu tử đây? Cuối cùng, tôi cũng đã ngộ ra một điều”, Tố Bạch dừng lại, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Hà Cư giọng nói như tiếng chuông nhẹ nhàng mà sâu lắng vang lên:” Ngay cả ông ngoại và bà ngoại, bà còn chưa một lần nhìn đến thì nói gì đến lượt tôi. Sai lầm lớn nhất của họ là sinh ra một đứa con ích kỷ như bà, còn tôi sinh ra đã sai vì có một người mẹ chẳng ra gì như bà".
Hà Cư giận đến run người, bàn tay chỉ về phía Tố Bạch lại chẳng thể nói nên câu. Trơ mắt nhìn Tố Bạch rời đi.
Cô bước đi đầy kiêu ngạo nhưng chỉ có bản thân cô mới hiểu,giờ phút này cô có bao nhiêu là tủi nhục. Cơn mưa cuối cùng cũng rơi xuống trên đầu cô, đôi chân một lần nữa lại lẻ loi bước đi trên con đường dài thưa thớt. Cơn mưa đầu mùa thật lạnh nhưng lòng cô còn lạnh hơn cả thời tiết.
--- ---------
“ Mặc Phong, em có thể mượn áo của anh sao?”, cô gái ngọt ngào hỏi.
“ Ừ, đừng để bị cảm lạnh. Người em cũng ướt hết rồi, mau thay đi", Mặc Phong gật đầu dịu dàng nói.
Cơn mưa đầu mùa vậy mà lại dai dẳng không dứt, cứ ào ào kéo đến không buông. Mặc Phong nhìn thời tiết có chút lạnh nhạt, Tố Bạch nói hôm nay cô có việc không biết bao giờ thì về. Có lẽ, đã đến lúc rồi.
Cánh cửa vốn đứng yên, một lần nữa lại được mở ra. Tố Bạch một thân chật vật bước vào, cô đưa mắt nhìn đôi giày của phụ nữ xuất hiện trong nhà tim có chút nhói lên. Cô vừa bước vào phòng liền rông thấy cô gái hôm trước, Lương vi mặc một chiếc áo sơ mi của Mặc Phong rộng thùng thình, đôi chân thon dài tự nhiên bước đi trong phòng. Dường như cảm nhận có người đang nhìn mình Lương Vi quay lại nhìn thấy Tố Bạch có chút ngạc nhiên.
Tố Bạch thản nhiên bước tới gật đầu chào Lương Vi, hơi mỉm cười nói:” Em là em gái của Mặc Phong? Chị có nghe anh ấy nói qua".
Lương Vi hơi sững lại, đánh giá Tố Bạch. Rất đẹp, người phụ nữ này mặc dù một thân chật vật vì dầm mưa nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp của bản thân. Trong lòng lại dâng lên một chút ghanh tỵ, cô mỉm cười nói:” Có lẽ chị nhằm rồi, tôi là vợ tương lai của anh ấy".
“ À, là vợ tương lai. Không phải cũng chỉ là tương lai thôi sao?, Tố Bạch tỏ vẻ đã hiểu bước ngang qua người Lương Vi không để ý đến cô nữa.
Lương Vi có chút tức giận quát lên:” Cô làm gì vậy?”.
“ Tất nhiên là thay đồ rồi", Tố Bạch thản nhiên đáp.
“ Ai cho phép, đây là nhà của Mặc Phong".
Tố Bạch nhún vai:” Tôi là người ở bên anh ấy, hằng ngày và hằng đêm “.
Lương Vi tức giận bước đến định tát cho Tố Bạch một cái lại bị Tố Bạch đưa tay nắm lấy hất ra xa không cẩn thận ngã xuống nền.
Mặc Phong nghe tiếng cãi nhau lên biết có chuyện xảy ra, lúc chạy đến lại nhìn một màn nay. Hàng chân mày hơi nhăn lại khó chịu, anh đỡ Lương Vi đứng dậy nhìn Tố Bạch nói:” Em làm gì vậy?”.
Cô nhếch môi hơi cười nhìn anh, không đáp tiếp tục mở tủ lấy đồ. Bây giờ, cô có nói gì cũng vô ích thôi. Trong mắt anh cũng chỉ có hình ảnh cô đẩy ngã người con gái yếu đuối kia, làm gì tới lượt cô được yếu đuối đâu.
Lương Vi ngại ngùng nói:” Không phải do chị ấy là em bất cẩn thôi".
Mặc Phong lạnh lùng nhìn Tố Bạch:” Em không muốn nói?”.
“ Anh muốn em nói gì?”, Tố Bạch cười bước đến phòng tắm hơi nghiêng đầu lại nói:” Nói rằng anh đưa gái điếm về nhà à? Ông xã".
Lương Vi thoáng hiện lên tia giết người. Mặt cúi thấp bàn tay nắm lấy ống tay áo của Mặc Phong,giọng nói nhỏ như tiếng mũi kêu:” Bỏ đi, em không sao".
Mặc Phong siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn người gây ra chuyện vẫn thản nhiên như không kia.
“ Em ra ngoài đi. Anh có chuyện muốn nói riêng “.
Lương Vi gật đầu.
Tố Bạch bước ra ngoài, làm như không có việc gì thờ ơ bước ngang qua người Mặc Phong. Anh nắm lấy tay cô kéo lại, trầm giọng:” Tố Bạch".
“ Sao? Anh muốn ăn cơm à?”, cô vô tội chớp mắt nhìn anh hỏi.
“ Chúng ta chia tay đi. Sau này, em không nên đến đây nữa. Lương Vi là người anh sẽ cưới làm vợ".
Tố Bạch cười có chút bi ai:” Thế nên ý anh là em đừng làm phiền anh nữa?”.
“ Giữa chúng ta vốn dĩ chẳng có quan hệ gì”, Mặc Phong lạnh lùng nói anh lấy trong ví ra một cọc tiền để lên giường “ Số tiền này em cứ lấy mà xài coi như trả công thời gian qua".
Câu nói" chẳng có quan hệ gì" hóa ra từ miệng người mình yêu nói ra lại khiến người ta cảm thấy đau đến như vậy. “ Trả công?” trong mắt anh cô tính là gì đây? Một con điếm không hơn không kém à?. Đây là cách mà anh trả thù cô sao? Sỉ nhục cô, chà đạp cô như vậy anh sẽ thỏa mãn chứ?.
Tố Bạch cúi đầu nhìn số tiền anh cho cô mà bật cười. Tình yêu là thứ vừa thực dụng vừa mong manh. Đối với anh cô là một thứ đồ chơi rẻ tiền đến như vậy, trong tâm trí anh cô cũng chỉ đáng giá đến vậy thôi.
“ Nếu em nói không thì sao?”, Tố Bạch nhìn Mặc Phong cười như không cười nói.
Mặc Phong khó hiểu nhìn nụ cười của cô, lòng có chút bực bội không nguôi.
Tố Bạch lấy vali từ tốn xếp đồ vào vali, vẫn cười nói vui vẻ cứ như người bị đuổi đi không phải là cô.
“ Phong, sau này em có thể gặp anh không?”
“ Tùy em", anh lạnh lùng đáp.
Cô vui vẻ gật đầu, nói tiếp:” Anh lấy giúp em cuốn tiểu thuyết đằng kia đi".
Mặc Phong nhìn cuốn tiểu thuyết mà Tố Bạch thường hay đọc mang đến cho cô. Anh không hiểu, có lẽ rất lâu sau anh sẽ biết tại sao cô lại thường xuyên xem cuốn tiểu thuyết ấy. Cuốn tiểu thuyết tưởng chừng như nhạt nhẽo hóa ra lại là cả một cuộc đời của một người.
“Mưa rơi đều đều
Như phản ánh những nỗi đau của em
Âm nhạc thật yên lặng, hay đó là tình yêu?
Từng bước anh xâm chiếm trái tim em
Em đã đánh mất chính mình khi yêu anh
Tình yêu sâu đậm, tình yêu chân thật
Nhưng anh vẫn không chấp nhận
Ngay chính lúc anh nói câu chia tay
Em không quan tâm đến những vết thương trong lòng mình
Chỉ lo lắng rằng ai sẽ ở bên cạnh anh
Tình yêu sâu đậm, tình yêu chân thật hơn bất cứ ai
Nhưng bây giờ chỉ còn mình em cô đơn
Gió mưa xin đừng lau khô nước mắt em
Dù thế nào, anh vẫn là người em yêu nhất
Dù thế nào, em vẫn là người yêu anh đậm sâu
(Trích từ bài hát “ đã chỉnh sửa “)”