Chương : 13
Thomas lặng người khi nghe thấy Minho đề cập đến Nhím sầu. Nghĩ tới con quái vật đó là đủ sợ rồi, nhưng nó tự hỏi tại sao việc tìm thấy một con Nhím chết lại có ý nghĩa quan trọng như vậy. Chẳng lẽ chuyện này chưa từng xảy ra trước đây hay sao?
Alby coi bộ giống như có ai nói với nó là nó sắp mọc cánh bay lượn như chim.
- Lúc này không phải là lúc giỡn nha. - Nó nói.
- Nè, - Minho đáp, - nếu là cậu thì tôi cũng không tin đâu. Nhưng tin tôi đi. Có thiệt đó. Một con Nhím sầu bự chảng.
Vậy rõ ràng là trước đây chưa từng xảy ra chuyện này, Thomas nghĩ.
- Cậu thấy một con Nhím sầu chết. - Alby lặp lại.
- Đúng vậy. - Minho gắt gỏng. - Ở cách đây một vài dặm, gần Vực.
Alby nhìn ra Mê cung, rồi lại quay qua Minho.
- Vậy… sao cậu không đem nó về đây?
Minho lại cười, tiếng cười nửa khùng khục nửa khúc khích.
- Cậu uống trúng món nước sốt tởm lợm của Chảo chiên rồi hay sao? Mấy con đó phải nặng đến nửa tấn. Hơn nữa, có cho tôi ra khỏi chỗ này tôi cũng không dám rờ nó.
Alby vẫn hỏi dồn:
- Nhìn nó giống cái gì? Mấy cái gai sắt thu vào hay chĩa ra? Nó có di chuyển chút nào không? Da của nó có còn ẩm hay không?
Đầu Thomas cũng đang muốn nổ tung lên vì quá nhiều câu hỏi. Gai sắt? Da ẩm? Cái quái quỷ gì vậy? Nhưng nó ngậm miệng lại, không muốn nhắc cho hai thằng bé kia về sự hiện diện của nó, và về việc lẽ ra hai đứa nên nói chuyện riêng với nhau mà không có kẻ thứ ba nghe ngóng.
- Từ từ coi. - Minho nói. - Cậu phải đích thân tới xem nó thôi. Nó… kỳ cục lắm.
- Kỳ cục? - Alby trông có vẻ bối rối.
- Nè, tôi mệt muốn chết, đói lả người, lại còn bị trúng nắng nữa. Nhưng nếu cậu muốn làm vụ này, tụi mình có thể tới đó rồi quay lại trước khi cổng đóng.
Alby nhìn đồng hồ rồi nói:
- Tốt hơn là đợi tới sáng sớm mai.
- Câu nói hay nhất tuần này đó! - Minho đứng thẳng người lại, vỗ vào cánh tay Alby, rồi bắt đầu đi về phía Trang ấp, hơi khập khiễng một chút. Thằng bé nói qua vai trong khi lảo đảo đi xa dần, có vẻ nó đang đau nhức khắp mình mẩy. - Lẽ ra tôi nên quay trở ra ngòai kia, nhưng tôi hết hơi rồi. Tôi phải đi kiếm mấy cái món tởm lợm của Chảo chiên thôi.
Thomas cảm thấy thất vọng. Nó buộc phải công nhận là Minho trông như đang cần phải nghỉ ngơi và ăn uống cho lại sức, nhưng nó đang muốn tìm hiểu thêm.
Rồi Alby quay sang phía Thomas, bất ngờ buông một câu:
- Nếu như cậu biết điều gì đó mà chưa nói với tôi…
Thomas phát bệnh vì những lời buộc tội như vậy. Vấn đề trước mắt đâu phải là nó? Nó chẳng biết gì hết. Nó nhìn Alby và hỏi thẳng:
- Sao cậu ghét tôi dữ vậy?
Nét mặt Alby lúc này không thể diễn tả được, vừa bối rối, vừa giận dữ, vừa ngỡ ngàng.
- Ghét cậu hả? Nè, sao cậu không khôn ra gì hết trơn từ khi chui lên khỏi Hộp vậy. Chuyện này không dính dáng gì tới yêu ghét, bạn thù. Tất cả những gì tụi mình quan tâm chỉ là sống sót. Bớt ẻo lả đi và bắt đầu động não lên, nếu cậu có não.
Thomas cảm thấy như vừa bị tát.
- Nhưng… tại sao cậu cứ tiếp tục kết tội…
- Bởi vì đây không thể chỉ là trùng hợp đâu, đầu bã! Cậu xuất hiện ở đây, và rồi ngày hôm sau chúng ta nhận được một đứa con gái, cùng với một thông điệp điên khùng, Ben cố gắng làm gỏi cậu, một con Nhím sầu chết. Có chuyện gì đó đang diễn ra và tôi không thể nghỉ ngơi chừng nào còn chưa khám phá ra nó.
- Tôi không biết gì hết. - Nó thấy cần phải nhấn mạnh các từ ngữ một chút. - Thậm chí ba ngày trước tôi còn không nhớ mình đã ở đâu, chứ đừng nói đến lý do tại sao Minho phát hiện ra thứ mà cậu ta gọi là Nhím sầu chết. Vậy nên cậu nghỉ đi cho khỏe!
Alby hơi ngả người ra sau, lơ đãng nhìn Thomas trong vài giây, rồi nói:
- Nghe nè, Đầu xanh. Trưởng thành lên và suy nghĩ chút xíu coi. Chuyện này không liên quan gì tới việc buộc tội ai hết. Nhưng nếu cậu nhớ ra bất kể điều gì, nếu có thứ gì dù chỉ là quen quen thôi, thì cậu nên nói ra. Hứa với tôi đi.
Không, chừng nào tôi chưa phục hồi được một ký ức đầy đủ, Thomas nghĩ. Không, trừ phi tôi muốn chia sẻ.
- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng…
- Hứa đi!
Thomas ngừng lại, quá chán vì Alby và thái độ của cậu ta.
- Sao cũng được. - Cuối cùng nó nói. - Tôi hứa.
Nghe tới đó Alby quay lưng bước đi, không nói thêm gì nữa.
Thomas tìm thấy một cái cây trong Nghĩa trang, một trong những cái cây đẹp nhất ở bìa rừng. Nó rất muốn quay trở lại làm việc với Winston Đồ tể, và nó biết mình cần ăn trưa, nhưng nó không muốn tới gần bất cứ ai, chừng nào còn có thể né tránh được mọi người. Tựa người vào thân cây mập mạp, Thomas ước gì có một cơn gió, nhưng chẳng có gì hết.
Thomas chỉ vừa cảm thấy mí mắt sụp xuống thì Chuck đã phá vỡ sự yên bình của nó.
- Anh Thomas! Thomas ơi! - Thằng nhóc la lên trong lúc chạy về phía nó, tay vung vẩy, mặt sáng bừng kích động.
Thomas giụi mắt hậm hực. Nó chẳng muốn gì hơn là nửa tiếng đồng hồ nghỉ trưa. Chỉ đến khi Chuck đứng ngay trước mặt nó thở hồng hộc, Thomas mới đưa mắt nhìn lên và hỏi:
- Cái gì vậy?
Những lời nói rời rạc thốt ra từ miệng Chuck trong lúc thằng nhóc cố lấy lại hơi thở:
- Ben… Ben… cậu ta chưa chết.
Mọi mệt mỏi lập tức tan biến khỏi cơ thể của Thomas. Nó bật dậy, gí sát mặt mình vào mặt Chuck:
- Cái gì?
- Cậu ta… chưa chết. Trảng binh đã đến tìm cậu ta… mũi tên chỉ sượt qua não của Ben… Các Y-tờ đang băng bó cho cậu ta.
Thomas quay lại nhìn vào trong khu rừng nơi thằng bé bệnh hoạn đã tấn công nó đêm hôm trước.
- Đừng có đùa. Tớ đã thấy cậu ta bị… - Ben chưa chết sao? Thomas không biết liệu cảm giác nào mạnh hơn: rối trí, nhẹ nhõm, hay nỗi lo sợ bị tấn công lần nữa…
- Thì em cũng đã thấy tận mắt. - Chuck nói. - Hiện tại cậu ta đang bị giam trong Trang thất, đầu quấn một cục băng to.
Thomas quay mặt lại đói diện với Chuck lần nữa.
- Trang thất? Nghĩa là gì?
- Trang thất là nhà giam, nó nằm ở phía bắc của Trang ấp. - Chuck chỉ tay về hướng đó. - Họ đã lập tức nhốt cậu ta vào trong đó. Các Y-tờ phải băng bó cho Ben trong buồng giam.
Thomas giụi mắt. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy nó khi nó nhận ra mình thật sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn nếu Ben chết, để không phải lo lắng về việc đối đầu với thằng bé đó lần nữa.
- Vậy họ sẽ làm gì với cậu ta?
- Sáng nay đã có một cuộc Trang nghị, và nghe đồn quyết định đã được nhất trí thông qua. Có vẻ như Ben thà bị mũi tên kia xuyên lòi óc còn hơn.
Thomas nheo mắt, hoang mang trước những gì Chuck vừa nói.
- Cậu đang nói cái quái gì vậy?
- Cậu ta sẽ bị trục xuất. Tối nay. Vì đã cố giết anh.
- Trục xuất? Điều đó có nghĩa là gì? - Thomas buộc phải hỏi, dù biết chữ đó chẳng có gì hay ho, nếu như Chuck đã nói rằng nó còn tệ hơn là cái chết.
Lúc đó Thomas nhìn thấy điều có lẽ là tồi tệ nhất kể từ khi nó đặt chân tới Trảng. Chuck không trả lời, mà chỉ cười trừ. Cười, mặc kệ mọi chuyện, mặc kệ cái thông tin kinh khủng mà nó vừa đưa ra. Rồi thằng nhóc quay lưng chạy đi, có lẽ để báo tin sốt dẻo cho những người khác.
Tối hôm đó, Newt và Alby tụ tập mọi người lại ở Cửa Đông khoảng nửa giờ trước khi cổng đóng. Những màu sắc đầu tiên của chạng vạng đã bắt đầu nhuốm lên bầu trời. Các Tầm đạo sinh chỉ vừa mới quay về và chui vào trong Đồ phòng. Minho đã vào đó từ sớm. Alby nhắc các Tầm đạo sinh nhanh chóng làm cho xong việc và quay trở ra trong vòng hai mươi phút.
Thomas vẫn còn cảm thấy buồn lòng vì nụ cười nhạt của Chuck khi thằng nhóc báo tin Ben sẽ bị Trục xuất. Mặc dù nó không hiểu chính xác chuyện đó là như thế nào, nhưng rõ ràng đó không phải là điều gì tốt đẹp. Đặc biệt là khi tất cả mọi người đều đang đứng gần Mê cung như thế này. Không lẽ mọi người sẽ đẩy thằng bé đó ra ngoài hay sao? Thomas thầm hỏi. Với lũ Nhím sầu à?
Các trảng viên rì rầm trò chuyện với nhau, một bầu không khí căng thẳng đề phòng bao trùm lên chúng như một màn sương dày. Thomas không nói gì, chỉ khoanh tay đứng đợi. Nó im lặng đứng đó, cho đến khi cuối cùng các Tầm đạo sinh cũng đã ra khỏi Đồ phòng, tất cả đều trong trạng thái kiệt sức, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn suy tư. Minho là người đầu tiên đi ra. Thomas không khỏi không nghĩ rằng thằng bé chính là Trang chủ của các Tầm đạo sinh.
- Đưa cậu ta ra đây! - Alby la lớn, lôi Thomas ra khỏi dòng suy nghĩ của nó.
Hai tay Thomas rơi thõng xuống khi nó nhìn quanh quất, tìm kiếm dấu hiệu của Ben. Nỗi lo lắng dâng lên khi nó nghĩ đến phản ứng của Ben lúc nhìn thấy nó.
Từ đằng sau Trang ấp xuất hiện ba trong số những thằng bé to lớn nhất, chúng đang kéo lê theo nghĩa đen thằng Ben trên mặt đất. Quần áo thằng bé rách tả tơi, gần như không còn máng nổi trên thân mình của nó nữa. Một cái băng đẫm máu dày cui chằng ngang qua một nửa đầu và mặt của Ben. Nó từ chối đặt chân xuống đất, hoặc làm bất cứ điều gì để tạo thuận lợi cho việc áp giải. Nhìn thằng nhóc cũng ghê rợn như lần cuối cùng Thomas gặp nó. Trừ một thứ. Đó là đôi mắt mở to và đầy kinh hoàng của nó.
- Newt! - Alby nói, giọng khẽ hơn. Nếu đứng xa hơn một chút chắc Thomas sẽ không nghe thấy câu này. - Mang cây sào ra đây.
Newt gật đầu, nó đã tiến sẵn về phía một cái chòi cất dụng cụ của Trang viên, chỉ còn chờ lệnh mà thôi.
Thomas hướng sự chú ý trở lại Ben và những đứa áp giải. Thằng bé tái xanh khốn khổ không còn kháng cự nữa. Nó để mặc cho những đứa kia lôi xềnh xệch qua khoảng sân lát đá bụi bặm. Lúc đến chỗ đám đông, chúng kéo Ben đứng thẳng dậy trước mặt Alby, nhưng Ben ngoẹo đầu, cố né tránh sự tiếp xúc bằng mắt với bất kỳ ai.
- Tự cậu gây chuyện cho mình nha Ben. - Alby nói, lắc đầu rồi nhìn về phía cái chòi mà Newt vừa đi vào trong.
Thomas nhìn theo hướng đó, vừa kịp lúc Newt bước ra khỏi ngưỡng cửa xiêu vẹo, mang theo nhiều thanh nhôm. Thằng bé nối chúng với nhau tạo thành một cái sào dài khoảng chừng sáu mét. Sau khi hoàn thành, nó gắn một vật có hình thù kỳ lạ vào một đầu sào, rồi lôi cây sào theo mình, đi về phía nhóm trẻ. Cơn rùng mình chạy dọc theo sống lưng Thomas khi nó nghe thấy tiếng kim loại cạ vào mặt đá trong lúc Newt bước đi.
Thomas cảm thấy kinh hoàng trước tất cả những việc này - nó không thể không thấy có trách nhiệm mặc dù nó không hề làm gì để chọc tức Ben.
Vì cớ gì mà đây lại là lỗi của nó? Nó không có câu trả lời, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn len lỏi vào trong huyết quản của nó như một thứ bệnh tật.
Cuối cùng, Newt bước đến chỗ của Alby và trao cho thằng bé đầu cây sào mà nó đang cầm. Bây giờ Thomas đã có thể trông thấy thứ được buộc ở đó. Đó là một vòng da thô, gắn vào thanh nhôm bằng dây thép và có một cái khóa bấm bự chảng để mở ra hoặc đóng lại. Mục đích của vòng dây đã quá rõ ràng.
Đó là một cái vòng cổ.
Alby coi bộ giống như có ai nói với nó là nó sắp mọc cánh bay lượn như chim.
- Lúc này không phải là lúc giỡn nha. - Nó nói.
- Nè, - Minho đáp, - nếu là cậu thì tôi cũng không tin đâu. Nhưng tin tôi đi. Có thiệt đó. Một con Nhím sầu bự chảng.
Vậy rõ ràng là trước đây chưa từng xảy ra chuyện này, Thomas nghĩ.
- Cậu thấy một con Nhím sầu chết. - Alby lặp lại.
- Đúng vậy. - Minho gắt gỏng. - Ở cách đây một vài dặm, gần Vực.
Alby nhìn ra Mê cung, rồi lại quay qua Minho.
- Vậy… sao cậu không đem nó về đây?
Minho lại cười, tiếng cười nửa khùng khục nửa khúc khích.
- Cậu uống trúng món nước sốt tởm lợm của Chảo chiên rồi hay sao? Mấy con đó phải nặng đến nửa tấn. Hơn nữa, có cho tôi ra khỏi chỗ này tôi cũng không dám rờ nó.
Alby vẫn hỏi dồn:
- Nhìn nó giống cái gì? Mấy cái gai sắt thu vào hay chĩa ra? Nó có di chuyển chút nào không? Da của nó có còn ẩm hay không?
Đầu Thomas cũng đang muốn nổ tung lên vì quá nhiều câu hỏi. Gai sắt? Da ẩm? Cái quái quỷ gì vậy? Nhưng nó ngậm miệng lại, không muốn nhắc cho hai thằng bé kia về sự hiện diện của nó, và về việc lẽ ra hai đứa nên nói chuyện riêng với nhau mà không có kẻ thứ ba nghe ngóng.
- Từ từ coi. - Minho nói. - Cậu phải đích thân tới xem nó thôi. Nó… kỳ cục lắm.
- Kỳ cục? - Alby trông có vẻ bối rối.
- Nè, tôi mệt muốn chết, đói lả người, lại còn bị trúng nắng nữa. Nhưng nếu cậu muốn làm vụ này, tụi mình có thể tới đó rồi quay lại trước khi cổng đóng.
Alby nhìn đồng hồ rồi nói:
- Tốt hơn là đợi tới sáng sớm mai.
- Câu nói hay nhất tuần này đó! - Minho đứng thẳng người lại, vỗ vào cánh tay Alby, rồi bắt đầu đi về phía Trang ấp, hơi khập khiễng một chút. Thằng bé nói qua vai trong khi lảo đảo đi xa dần, có vẻ nó đang đau nhức khắp mình mẩy. - Lẽ ra tôi nên quay trở ra ngòai kia, nhưng tôi hết hơi rồi. Tôi phải đi kiếm mấy cái món tởm lợm của Chảo chiên thôi.
Thomas cảm thấy thất vọng. Nó buộc phải công nhận là Minho trông như đang cần phải nghỉ ngơi và ăn uống cho lại sức, nhưng nó đang muốn tìm hiểu thêm.
Rồi Alby quay sang phía Thomas, bất ngờ buông một câu:
- Nếu như cậu biết điều gì đó mà chưa nói với tôi…
Thomas phát bệnh vì những lời buộc tội như vậy. Vấn đề trước mắt đâu phải là nó? Nó chẳng biết gì hết. Nó nhìn Alby và hỏi thẳng:
- Sao cậu ghét tôi dữ vậy?
Nét mặt Alby lúc này không thể diễn tả được, vừa bối rối, vừa giận dữ, vừa ngỡ ngàng.
- Ghét cậu hả? Nè, sao cậu không khôn ra gì hết trơn từ khi chui lên khỏi Hộp vậy. Chuyện này không dính dáng gì tới yêu ghét, bạn thù. Tất cả những gì tụi mình quan tâm chỉ là sống sót. Bớt ẻo lả đi và bắt đầu động não lên, nếu cậu có não.
Thomas cảm thấy như vừa bị tát.
- Nhưng… tại sao cậu cứ tiếp tục kết tội…
- Bởi vì đây không thể chỉ là trùng hợp đâu, đầu bã! Cậu xuất hiện ở đây, và rồi ngày hôm sau chúng ta nhận được một đứa con gái, cùng với một thông điệp điên khùng, Ben cố gắng làm gỏi cậu, một con Nhím sầu chết. Có chuyện gì đó đang diễn ra và tôi không thể nghỉ ngơi chừng nào còn chưa khám phá ra nó.
- Tôi không biết gì hết. - Nó thấy cần phải nhấn mạnh các từ ngữ một chút. - Thậm chí ba ngày trước tôi còn không nhớ mình đã ở đâu, chứ đừng nói đến lý do tại sao Minho phát hiện ra thứ mà cậu ta gọi là Nhím sầu chết. Vậy nên cậu nghỉ đi cho khỏe!
Alby hơi ngả người ra sau, lơ đãng nhìn Thomas trong vài giây, rồi nói:
- Nghe nè, Đầu xanh. Trưởng thành lên và suy nghĩ chút xíu coi. Chuyện này không liên quan gì tới việc buộc tội ai hết. Nhưng nếu cậu nhớ ra bất kể điều gì, nếu có thứ gì dù chỉ là quen quen thôi, thì cậu nên nói ra. Hứa với tôi đi.
Không, chừng nào tôi chưa phục hồi được một ký ức đầy đủ, Thomas nghĩ. Không, trừ phi tôi muốn chia sẻ.
- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng…
- Hứa đi!
Thomas ngừng lại, quá chán vì Alby và thái độ của cậu ta.
- Sao cũng được. - Cuối cùng nó nói. - Tôi hứa.
Nghe tới đó Alby quay lưng bước đi, không nói thêm gì nữa.
Thomas tìm thấy một cái cây trong Nghĩa trang, một trong những cái cây đẹp nhất ở bìa rừng. Nó rất muốn quay trở lại làm việc với Winston Đồ tể, và nó biết mình cần ăn trưa, nhưng nó không muốn tới gần bất cứ ai, chừng nào còn có thể né tránh được mọi người. Tựa người vào thân cây mập mạp, Thomas ước gì có một cơn gió, nhưng chẳng có gì hết.
Thomas chỉ vừa cảm thấy mí mắt sụp xuống thì Chuck đã phá vỡ sự yên bình của nó.
- Anh Thomas! Thomas ơi! - Thằng nhóc la lên trong lúc chạy về phía nó, tay vung vẩy, mặt sáng bừng kích động.
Thomas giụi mắt hậm hực. Nó chẳng muốn gì hơn là nửa tiếng đồng hồ nghỉ trưa. Chỉ đến khi Chuck đứng ngay trước mặt nó thở hồng hộc, Thomas mới đưa mắt nhìn lên và hỏi:
- Cái gì vậy?
Những lời nói rời rạc thốt ra từ miệng Chuck trong lúc thằng nhóc cố lấy lại hơi thở:
- Ben… Ben… cậu ta chưa chết.
Mọi mệt mỏi lập tức tan biến khỏi cơ thể của Thomas. Nó bật dậy, gí sát mặt mình vào mặt Chuck:
- Cái gì?
- Cậu ta… chưa chết. Trảng binh đã đến tìm cậu ta… mũi tên chỉ sượt qua não của Ben… Các Y-tờ đang băng bó cho cậu ta.
Thomas quay lại nhìn vào trong khu rừng nơi thằng bé bệnh hoạn đã tấn công nó đêm hôm trước.
- Đừng có đùa. Tớ đã thấy cậu ta bị… - Ben chưa chết sao? Thomas không biết liệu cảm giác nào mạnh hơn: rối trí, nhẹ nhõm, hay nỗi lo sợ bị tấn công lần nữa…
- Thì em cũng đã thấy tận mắt. - Chuck nói. - Hiện tại cậu ta đang bị giam trong Trang thất, đầu quấn một cục băng to.
Thomas quay mặt lại đói diện với Chuck lần nữa.
- Trang thất? Nghĩa là gì?
- Trang thất là nhà giam, nó nằm ở phía bắc của Trang ấp. - Chuck chỉ tay về hướng đó. - Họ đã lập tức nhốt cậu ta vào trong đó. Các Y-tờ phải băng bó cho Ben trong buồng giam.
Thomas giụi mắt. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy nó khi nó nhận ra mình thật sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn nếu Ben chết, để không phải lo lắng về việc đối đầu với thằng bé đó lần nữa.
- Vậy họ sẽ làm gì với cậu ta?
- Sáng nay đã có một cuộc Trang nghị, và nghe đồn quyết định đã được nhất trí thông qua. Có vẻ như Ben thà bị mũi tên kia xuyên lòi óc còn hơn.
Thomas nheo mắt, hoang mang trước những gì Chuck vừa nói.
- Cậu đang nói cái quái gì vậy?
- Cậu ta sẽ bị trục xuất. Tối nay. Vì đã cố giết anh.
- Trục xuất? Điều đó có nghĩa là gì? - Thomas buộc phải hỏi, dù biết chữ đó chẳng có gì hay ho, nếu như Chuck đã nói rằng nó còn tệ hơn là cái chết.
Lúc đó Thomas nhìn thấy điều có lẽ là tồi tệ nhất kể từ khi nó đặt chân tới Trảng. Chuck không trả lời, mà chỉ cười trừ. Cười, mặc kệ mọi chuyện, mặc kệ cái thông tin kinh khủng mà nó vừa đưa ra. Rồi thằng nhóc quay lưng chạy đi, có lẽ để báo tin sốt dẻo cho những người khác.
Tối hôm đó, Newt và Alby tụ tập mọi người lại ở Cửa Đông khoảng nửa giờ trước khi cổng đóng. Những màu sắc đầu tiên của chạng vạng đã bắt đầu nhuốm lên bầu trời. Các Tầm đạo sinh chỉ vừa mới quay về và chui vào trong Đồ phòng. Minho đã vào đó từ sớm. Alby nhắc các Tầm đạo sinh nhanh chóng làm cho xong việc và quay trở ra trong vòng hai mươi phút.
Thomas vẫn còn cảm thấy buồn lòng vì nụ cười nhạt của Chuck khi thằng nhóc báo tin Ben sẽ bị Trục xuất. Mặc dù nó không hiểu chính xác chuyện đó là như thế nào, nhưng rõ ràng đó không phải là điều gì tốt đẹp. Đặc biệt là khi tất cả mọi người đều đang đứng gần Mê cung như thế này. Không lẽ mọi người sẽ đẩy thằng bé đó ra ngoài hay sao? Thomas thầm hỏi. Với lũ Nhím sầu à?
Các trảng viên rì rầm trò chuyện với nhau, một bầu không khí căng thẳng đề phòng bao trùm lên chúng như một màn sương dày. Thomas không nói gì, chỉ khoanh tay đứng đợi. Nó im lặng đứng đó, cho đến khi cuối cùng các Tầm đạo sinh cũng đã ra khỏi Đồ phòng, tất cả đều trong trạng thái kiệt sức, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn suy tư. Minho là người đầu tiên đi ra. Thomas không khỏi không nghĩ rằng thằng bé chính là Trang chủ của các Tầm đạo sinh.
- Đưa cậu ta ra đây! - Alby la lớn, lôi Thomas ra khỏi dòng suy nghĩ của nó.
Hai tay Thomas rơi thõng xuống khi nó nhìn quanh quất, tìm kiếm dấu hiệu của Ben. Nỗi lo lắng dâng lên khi nó nghĩ đến phản ứng của Ben lúc nhìn thấy nó.
Từ đằng sau Trang ấp xuất hiện ba trong số những thằng bé to lớn nhất, chúng đang kéo lê theo nghĩa đen thằng Ben trên mặt đất. Quần áo thằng bé rách tả tơi, gần như không còn máng nổi trên thân mình của nó nữa. Một cái băng đẫm máu dày cui chằng ngang qua một nửa đầu và mặt của Ben. Nó từ chối đặt chân xuống đất, hoặc làm bất cứ điều gì để tạo thuận lợi cho việc áp giải. Nhìn thằng nhóc cũng ghê rợn như lần cuối cùng Thomas gặp nó. Trừ một thứ. Đó là đôi mắt mở to và đầy kinh hoàng của nó.
- Newt! - Alby nói, giọng khẽ hơn. Nếu đứng xa hơn một chút chắc Thomas sẽ không nghe thấy câu này. - Mang cây sào ra đây.
Newt gật đầu, nó đã tiến sẵn về phía một cái chòi cất dụng cụ của Trang viên, chỉ còn chờ lệnh mà thôi.
Thomas hướng sự chú ý trở lại Ben và những đứa áp giải. Thằng bé tái xanh khốn khổ không còn kháng cự nữa. Nó để mặc cho những đứa kia lôi xềnh xệch qua khoảng sân lát đá bụi bặm. Lúc đến chỗ đám đông, chúng kéo Ben đứng thẳng dậy trước mặt Alby, nhưng Ben ngoẹo đầu, cố né tránh sự tiếp xúc bằng mắt với bất kỳ ai.
- Tự cậu gây chuyện cho mình nha Ben. - Alby nói, lắc đầu rồi nhìn về phía cái chòi mà Newt vừa đi vào trong.
Thomas nhìn theo hướng đó, vừa kịp lúc Newt bước ra khỏi ngưỡng cửa xiêu vẹo, mang theo nhiều thanh nhôm. Thằng bé nối chúng với nhau tạo thành một cái sào dài khoảng chừng sáu mét. Sau khi hoàn thành, nó gắn một vật có hình thù kỳ lạ vào một đầu sào, rồi lôi cây sào theo mình, đi về phía nhóm trẻ. Cơn rùng mình chạy dọc theo sống lưng Thomas khi nó nghe thấy tiếng kim loại cạ vào mặt đá trong lúc Newt bước đi.
Thomas cảm thấy kinh hoàng trước tất cả những việc này - nó không thể không thấy có trách nhiệm mặc dù nó không hề làm gì để chọc tức Ben.
Vì cớ gì mà đây lại là lỗi của nó? Nó không có câu trả lời, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn len lỏi vào trong huyết quản của nó như một thứ bệnh tật.
Cuối cùng, Newt bước đến chỗ của Alby và trao cho thằng bé đầu cây sào mà nó đang cầm. Bây giờ Thomas đã có thể trông thấy thứ được buộc ở đó. Đó là một vòng da thô, gắn vào thanh nhôm bằng dây thép và có một cái khóa bấm bự chảng để mở ra hoặc đóng lại. Mục đích của vòng dây đã quá rõ ràng.
Đó là một cái vòng cổ.