Chương 2: Kế hoạch bỏ trốn
Ánh mắt Cố Quyền vẫn vậy, vẫn chứa đầy sự lãnh lẽo, ác độc. Anh kéo Tuyết An ngồi lên trên đùi mình sau đó hít lấy hít để hương thơm nhè nhẹ từ người cô, một hành động khiến người khác nhìn vào cảm thấy Cố Quyền thật sự rất biến thái.
"Nói em yêu tôi đi."
Anh vén phần tóc của Tuyết An bị che đi hết đôi mắt của cô ra phía sau, rồi siết chặt eo cô sát về phía mình lại.
Cảm giác ở cùng một tên độc chiếm như Cố Quyền thật sự không dễ chịu chút nào. Nói đúng hơn biệt thự của hắn là nhà giam của cô suốt 1 năm nay.
"Không, tôi ghét anh, tôi hận anh."
Tuyết An đứng phắc dậy gào lên. Cô tính chạy thẳng ra khỏi căn phòng này nhưng quên rằng chân mình bị Cố Quyền xích lại rồi. Chưa được năm bước cô đã bị sợi xích dựt ngược lại phía sau.
Cố Quyền lúc này nhanh nhẹn chụp lấy bả vai của Tuyết An lại buộc cô quay mặt về phía mình.
"Chát."
Anh dùng lực tát thẳng vào mặt của Tuyết An khiến răng của cô cắn mạnh phải lưỡi, lúc này ở khoé miệng màu bắt đầu tuông ra máu và mốt ít chạy ngược vào trong miệng.
"Tôi không cho phép em ghét tôi, em phải yêu tôi nghe rõ chưa."
Anh ghì chặt hai bả vai cô lung lắt nói lớn. Cảm giác đau vì cái tát của Cố Quyền cộng thêm việc anh bóp chặt bả vai mình khiến xương thịt cô như muốn vỡ vụn thành hạt bụi.
Tuyết An giờ đây chỉ biết bất lực, cô không còn sức để phản kháng nữa rồi, mặt cho Cố Quyền muốn làm gì cô thì làm.
Thấy cô không còn phản kháng nữa anh mới dần thả lỏng tay, nở nụ cười mãn nguyện. Thỏ con này chỉ phải cùng biện pháp mạnh mới chịu yên ắn.
"Bé con ngoan, tôi có việc đi chút rồi về với em ngay."
Cố Quyền xoa đầu Tuyết An rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, nhưng khi anh vừa đi cô lại cảm thấy chán ghét dùng tay liên tục chà vào nơi môi anh vừa chạm vào.
Tuyết An thất thần trở lại về giường. Tiếng xích cũng theo bước chân cô mà kêu "leng ken" trong căn phòng tĩnh mịch.
Cô bất thần ngã xuống giường nằm. Hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi, à không hôm nào cũng như vậy thì đúng hơn. Trừ khi cô ngoan ngoãn không phản kháng thì Cố Quyền mới để cô được thoải mái một chút.
Tự dưng trong đầu Tuyết An nãy ra suy nghĩ, cô có nên trốn khỏi đây không? trốn khỏi tên ác ma Cố Quyền đó? Nhưng để trốn khỏi anh ta là một đều rất khó không phải nói là làm được.
"Cố Quyền nhất định sẽ nhanh thôi tôi sẽ thoát khỏi anh."
Tuyết An hướng mắt lên trần nhà với đôi mắt kiên nhị khẳng định chặt nịt, nhưng trong lời nói đó còn kèm theo tiếng thở dốc vì quá mệt mỏi của Tuyết An.
Vậy là cả tháng trời Tuyết An rất ngoan, Cố Quyền nói gì cô cũng đều răm rắp nghe theo chỉ hy vọng có cơ hội để trốn thoát khỏi đây.
"An An lại đây nằm với tôi."
Cố Quyền nằm trên giường ngoắc tay gọi Tuyết An vừa từ phòng tắm trở ra.
"Vâng." Tuyết An ngoan ngoãn trả lời.
Sau đó cô đi lại giường nằm xuống nép vào trong lòng Cố Quyền.
"Kể tôi nghe hôm nay em đã làm những gì."
Mặc dù đã được quản gia báo cáo hết về những hoạt động trong ngày của Tuyết An nhưng anh vẫn muốn nghe từ miệng của bé con của mình hơn.
"Thức dậy, ăn uống và đọc sách thôi ạ."
Cố Quyền khẽ chợp mắt ôm lấy Tuyết An, giá như ngày nào cô cũng như vậy không phản nghịch với anh thì hay biết mấy.
"Ngày mai tôi đi công tác ở nhà phải ngoan ngoãn nhớ chưa."
"Vâng."
Thế là tờ mờ sáng hôm sau Tuyết An đã nghe tiếng lục đục từ nhà vệ sinh, ắt hẳn Cố Quyền đang chuẩn bị đi rồi. Nhưng trong cơn ngái ngủ cô cũng lười biến mở mắt dậy nhìn anh.
Trước khi cánh cửa phòng đóng lại Tuyết An cảm nhận được một nụ hôn dán lên khuông mặt của mình một cách cưng chiều, ở trong nhà này còn ai ngoài Cố Quyền dám làm những việc đó với cô nữa.
Hai ngày Tuyết An tỉ mỉ quan sát các hoạt động của các vệ sĩ bên ngoài, cổng chính đều được canh gác 24/24 không còn cách nào khác Tuyết An chỉ còn cách chốn từ đường rừng phía sau biệt thự.
"Cô Thẩm trong nhà còn dâu không tôi muốn ăn dâu." Tuyết An đứng ở trên lầu gọi quản gia.
"Nói em yêu tôi đi."
Anh vén phần tóc của Tuyết An bị che đi hết đôi mắt của cô ra phía sau, rồi siết chặt eo cô sát về phía mình lại.
Cảm giác ở cùng một tên độc chiếm như Cố Quyền thật sự không dễ chịu chút nào. Nói đúng hơn biệt thự của hắn là nhà giam của cô suốt 1 năm nay.
"Không, tôi ghét anh, tôi hận anh."
Tuyết An đứng phắc dậy gào lên. Cô tính chạy thẳng ra khỏi căn phòng này nhưng quên rằng chân mình bị Cố Quyền xích lại rồi. Chưa được năm bước cô đã bị sợi xích dựt ngược lại phía sau.
Cố Quyền lúc này nhanh nhẹn chụp lấy bả vai của Tuyết An lại buộc cô quay mặt về phía mình.
"Chát."
Anh dùng lực tát thẳng vào mặt của Tuyết An khiến răng của cô cắn mạnh phải lưỡi, lúc này ở khoé miệng màu bắt đầu tuông ra máu và mốt ít chạy ngược vào trong miệng.
"Tôi không cho phép em ghét tôi, em phải yêu tôi nghe rõ chưa."
Anh ghì chặt hai bả vai cô lung lắt nói lớn. Cảm giác đau vì cái tát của Cố Quyền cộng thêm việc anh bóp chặt bả vai mình khiến xương thịt cô như muốn vỡ vụn thành hạt bụi.
Tuyết An giờ đây chỉ biết bất lực, cô không còn sức để phản kháng nữa rồi, mặt cho Cố Quyền muốn làm gì cô thì làm.
Thấy cô không còn phản kháng nữa anh mới dần thả lỏng tay, nở nụ cười mãn nguyện. Thỏ con này chỉ phải cùng biện pháp mạnh mới chịu yên ắn.
"Bé con ngoan, tôi có việc đi chút rồi về với em ngay."
Cố Quyền xoa đầu Tuyết An rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, nhưng khi anh vừa đi cô lại cảm thấy chán ghét dùng tay liên tục chà vào nơi môi anh vừa chạm vào.
Tuyết An thất thần trở lại về giường. Tiếng xích cũng theo bước chân cô mà kêu "leng ken" trong căn phòng tĩnh mịch.
Cô bất thần ngã xuống giường nằm. Hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi, à không hôm nào cũng như vậy thì đúng hơn. Trừ khi cô ngoan ngoãn không phản kháng thì Cố Quyền mới để cô được thoải mái một chút.
Tự dưng trong đầu Tuyết An nãy ra suy nghĩ, cô có nên trốn khỏi đây không? trốn khỏi tên ác ma Cố Quyền đó? Nhưng để trốn khỏi anh ta là một đều rất khó không phải nói là làm được.
"Cố Quyền nhất định sẽ nhanh thôi tôi sẽ thoát khỏi anh."
Tuyết An hướng mắt lên trần nhà với đôi mắt kiên nhị khẳng định chặt nịt, nhưng trong lời nói đó còn kèm theo tiếng thở dốc vì quá mệt mỏi của Tuyết An.
Vậy là cả tháng trời Tuyết An rất ngoan, Cố Quyền nói gì cô cũng đều răm rắp nghe theo chỉ hy vọng có cơ hội để trốn thoát khỏi đây.
"An An lại đây nằm với tôi."
Cố Quyền nằm trên giường ngoắc tay gọi Tuyết An vừa từ phòng tắm trở ra.
"Vâng." Tuyết An ngoan ngoãn trả lời.
Sau đó cô đi lại giường nằm xuống nép vào trong lòng Cố Quyền.
"Kể tôi nghe hôm nay em đã làm những gì."
Mặc dù đã được quản gia báo cáo hết về những hoạt động trong ngày của Tuyết An nhưng anh vẫn muốn nghe từ miệng của bé con của mình hơn.
"Thức dậy, ăn uống và đọc sách thôi ạ."
Cố Quyền khẽ chợp mắt ôm lấy Tuyết An, giá như ngày nào cô cũng như vậy không phản nghịch với anh thì hay biết mấy.
"Ngày mai tôi đi công tác ở nhà phải ngoan ngoãn nhớ chưa."
"Vâng."
Thế là tờ mờ sáng hôm sau Tuyết An đã nghe tiếng lục đục từ nhà vệ sinh, ắt hẳn Cố Quyền đang chuẩn bị đi rồi. Nhưng trong cơn ngái ngủ cô cũng lười biến mở mắt dậy nhìn anh.
Trước khi cánh cửa phòng đóng lại Tuyết An cảm nhận được một nụ hôn dán lên khuông mặt của mình một cách cưng chiều, ở trong nhà này còn ai ngoài Cố Quyền dám làm những việc đó với cô nữa.
Hai ngày Tuyết An tỉ mỉ quan sát các hoạt động của các vệ sĩ bên ngoài, cổng chính đều được canh gác 24/24 không còn cách nào khác Tuyết An chỉ còn cách chốn từ đường rừng phía sau biệt thự.
"Cô Thẩm trong nhà còn dâu không tôi muốn ăn dâu." Tuyết An đứng ở trên lầu gọi quản gia.