Chương 15: Sóng gió ập đến
“Mẹ sao rồi ba?”
Nhìn thấy ba đang ngồi bơ phờ ngồi gục đầu trên ghế, Mai Hà chạy đến chỗ của ba mình.
"Sao ba không trả lời con?"
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba bất lực đến như thế.
“Mẹ con cần được chạy thận gấp nếu không bà ấy sẽ chết mất.”
Mai Hà ngồi bệt xuống sàn ánh mắt đầy sự vô lực, tại sao bao nhiêu thứ cứ đổ dồn lên người cô như thế này chứ, em trai vẫn còn đang trong quá trình học đại học, ba thì hay đau nhứt xương khớp không thể nào làm việc nặng được nhiều, nhiều lúc cô rất ganh tị với Nhã Tịnh vì ba mẹ của cô ấy giàu có không phải chật vật mưu sinh giống như mình, nhưng mỗi người có một số phận khác nhau không thể trách ai hay ganh tị với ai, điều mà trước mắt phải đối mặt đó là nỗ lực kiếm tiền để có thể trị bệnh cho mẹ và em trai được học hành đến nơi đến chốn.
“Ba đừng lo lắng con sẽ nỗ lực kiếm tiền để chữa bệnh cho mẹ, hiện tại chúng ta phải vực dậy tinh thần để tiếp tục làm việc lo mẹ.”
Dù nói như thế nhưng cô cũng rất nặng lòng.
…………….
Khoảng hai tiếng trước Mai Hà đang ngồi trong phòng làm việc thì lại nhận được một tin nhắn của số lạ.
(Ra đây gặp tôi gấp tôi có chuyện muốn nói)
Mai Hà cứ nghĩ là tin nhắn rác không quan tâm đến nhưng dường như người này thật sự rất muốn gặp cô (nếu không đến thì đừng trách tôi tôi sẽ khiến cho cô không còn mặt mũi để bước chân vào tập đoàn của Bách Niên Phong để làm việc nữa).
Mai Hà lấy làm là làm sao người này lại biết cô đang làm việc ở tập đoàn của Bách Niên Phong, cô đành phải xin nghỉ trước để đi đến đó gặp người đã nhắn tin cho mình.
“Thì ra là cô sao?”
Bích Lam là người đã nhắn những đoạn tin nhắn đe dọa đó, gương mặt của cô ta nhìn Mai Hà đầy sự khinh thường vì những thứ cô mặc trên người đền là những món đồ rẻ tiền mua ngoài chợ.
“Ngồi xuống đi.”
Mai Hà kéo ghế ngồi xuống.
“Có chuyện gì nói nhanh đi tôi hơi bận.”
Đột nhiên Bích Lam cầm lấy ly nước trên bàn hất thẳng vào mặt của Mai Hà.
“Hạng rẻ tiền như cô mà cũng học đồi làm bạn gái của anh Phong sao, tôi cho cô ngày mai nộp đơn xin nghỉ việc nếu không thì đừng có trách tôi, nếu vẫn cứ vác mặt đến công ty làm việc, chuyện cô và giám đốc tập đoàn AK qua lại với nhau sẽ được phủ khắp các mặt báo, anh Phong thì sẽ không ảnh hưởng gì vì anh ấy vừa có tài vừa giàu có đương nhiên mọi người sẽ nghĩ cô là người đã quyến rũ anh ấy trước, cô nghĩ xem ai sẽ nhận một loại người lẳng lơ chuyên đi quyến rũ đàn ông như cô chứ.”
Mai Hà không ngờ con người của Bích Lam lại thủ đoạn như thế, đúng là thú vui của người giàu xem cô như một trò đùa, đúng lúc Mai Hà cũng đang rất muốn rời khỏi cái chỗ thị phi đó, nhưng nếu cứ như thế mà rời đi thì Bích Lam sẽ nghĩ cô sợ hãi khi bị cô ta đe dọa, Mai Hà cũng cầm ly nước của mình hất lại vào người của Bích Lam.
“Xin lỗi trước nha ăn miếng trả miếng, được rồi tôi sẽ nghỉ việc ở đó để không phải díu líu đến cái người nữa, mà tôi cũng có vài điều muốn nói với cô, đừng nghĩ có tiền thì muốn đối xử với người khác như thế nào cũng được, tôi nghỉ việc không phải vì sợ những lời đe dọa lúc nãy của cô cũng không phải vì có tình cảm với giám đốc, tôi nghỉ việc vì cảm thấy cái các người rất xem thường cảm xúc của người khác, ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ cô cứ yên tâm.”
Nói rồi Mai Hà đứng lên hùng hổ rời đi, nhưng cô không ngờ mọi chuyện xấu xa lại ập đến với gia đình của cô, bây giờ nếu không rời khỏi công ty thì chắc chắn Bích Lam sẽ không để yên cho cô.
Mai Hà có tâm sự với Nhã Tịnh cô ấy sẵn sàng đưa tiền cho Mai Hà mượn trước nhưng Mai Hà không muốn mang nợ lâu trong người, đợi khi nộp đơn được duyệt cô sẽ đi tìm việc mới kiếm tiền trả cho Nhã Tịnh và còn gánh vác cả tiền phí sinh hoạt của gia đình nữa.
Ngày hôm sao Mai Hà vừa sầu não vừa viết đơn xin nghỉ, cô cầm đơn đến trước phòng của giám đốc mà cứ thập thò không dám gõ cửa, Mai Hà cứ đi đi lại lại đến khi trợ lý bước ra, nhìn thấy Mai Hà ánh mắt của anh ta bắt đầu phán xét.
“Có chuyện gì?”
Mai Hà đưa đơn cho trợ lý của Bách Niên Phong rồi nói.
“Tôi muốn xin nghỉ việc.”
Trợ lý giật lấy tờ đơn trên tay của Mai Hà rồi đảo mắt nhìn rồi lại tiếp tục lườm cô.
“Có chắc chưa đừng nghĩ giám đốc ưu ái cho cô thì cô muốn lộng quyền.”
Mai Hà gật đầu khẳng định.
“Tôi muốn xin nghĩ thật anh đưa cho giám đốc giúp tôi có được không?"
Trợ lý không nói đóng sầm cửa lại, Mai Hà lại tiếp tục đi đến bàn làm việc, mấy người đồng nghiệp thật sự không muốn để cô được yên ổn.
“Nộp đơn xin nghỉ việc rồi cũng biết khó mà lui.”
“Nghe bảo giám đốc sắp kết hôn với hôn phu của mình rồi.”
“Cô ta nghĩ mình là ai chứ, cỡ cô ta chỉ có thể lấy ở tầm trung thôi sao phải cứ mộng trèo cao rồi ngã đau nhỉ.”
Mai Hà đập tay lên bàn ánh mắt tức giận liếc nhìn về phía đám người đang nói xấu mình.
“Đủ rồi đó nha mấy cô có gì tốt đẹp hơn tôi mà thích bàn tán Soi mói người khác hả.”
Nhìn ánh mắt tức giận của Mai Hà đám người này mới chịu im lặng tiếp tục làm việc.
Nhìn thấy ba đang ngồi bơ phờ ngồi gục đầu trên ghế, Mai Hà chạy đến chỗ của ba mình.
"Sao ba không trả lời con?"
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba bất lực đến như thế.
“Mẹ con cần được chạy thận gấp nếu không bà ấy sẽ chết mất.”
Mai Hà ngồi bệt xuống sàn ánh mắt đầy sự vô lực, tại sao bao nhiêu thứ cứ đổ dồn lên người cô như thế này chứ, em trai vẫn còn đang trong quá trình học đại học, ba thì hay đau nhứt xương khớp không thể nào làm việc nặng được nhiều, nhiều lúc cô rất ganh tị với Nhã Tịnh vì ba mẹ của cô ấy giàu có không phải chật vật mưu sinh giống như mình, nhưng mỗi người có một số phận khác nhau không thể trách ai hay ganh tị với ai, điều mà trước mắt phải đối mặt đó là nỗ lực kiếm tiền để có thể trị bệnh cho mẹ và em trai được học hành đến nơi đến chốn.
“Ba đừng lo lắng con sẽ nỗ lực kiếm tiền để chữa bệnh cho mẹ, hiện tại chúng ta phải vực dậy tinh thần để tiếp tục làm việc lo mẹ.”
Dù nói như thế nhưng cô cũng rất nặng lòng.
…………….
Khoảng hai tiếng trước Mai Hà đang ngồi trong phòng làm việc thì lại nhận được một tin nhắn của số lạ.
(Ra đây gặp tôi gấp tôi có chuyện muốn nói)
Mai Hà cứ nghĩ là tin nhắn rác không quan tâm đến nhưng dường như người này thật sự rất muốn gặp cô (nếu không đến thì đừng trách tôi tôi sẽ khiến cho cô không còn mặt mũi để bước chân vào tập đoàn của Bách Niên Phong để làm việc nữa).
Mai Hà lấy làm là làm sao người này lại biết cô đang làm việc ở tập đoàn của Bách Niên Phong, cô đành phải xin nghỉ trước để đi đến đó gặp người đã nhắn tin cho mình.
“Thì ra là cô sao?”
Bích Lam là người đã nhắn những đoạn tin nhắn đe dọa đó, gương mặt của cô ta nhìn Mai Hà đầy sự khinh thường vì những thứ cô mặc trên người đền là những món đồ rẻ tiền mua ngoài chợ.
“Ngồi xuống đi.”
Mai Hà kéo ghế ngồi xuống.
“Có chuyện gì nói nhanh đi tôi hơi bận.”
Đột nhiên Bích Lam cầm lấy ly nước trên bàn hất thẳng vào mặt của Mai Hà.
“Hạng rẻ tiền như cô mà cũng học đồi làm bạn gái của anh Phong sao, tôi cho cô ngày mai nộp đơn xin nghỉ việc nếu không thì đừng có trách tôi, nếu vẫn cứ vác mặt đến công ty làm việc, chuyện cô và giám đốc tập đoàn AK qua lại với nhau sẽ được phủ khắp các mặt báo, anh Phong thì sẽ không ảnh hưởng gì vì anh ấy vừa có tài vừa giàu có đương nhiên mọi người sẽ nghĩ cô là người đã quyến rũ anh ấy trước, cô nghĩ xem ai sẽ nhận một loại người lẳng lơ chuyên đi quyến rũ đàn ông như cô chứ.”
Mai Hà không ngờ con người của Bích Lam lại thủ đoạn như thế, đúng là thú vui của người giàu xem cô như một trò đùa, đúng lúc Mai Hà cũng đang rất muốn rời khỏi cái chỗ thị phi đó, nhưng nếu cứ như thế mà rời đi thì Bích Lam sẽ nghĩ cô sợ hãi khi bị cô ta đe dọa, Mai Hà cũng cầm ly nước của mình hất lại vào người của Bích Lam.
“Xin lỗi trước nha ăn miếng trả miếng, được rồi tôi sẽ nghỉ việc ở đó để không phải díu líu đến cái người nữa, mà tôi cũng có vài điều muốn nói với cô, đừng nghĩ có tiền thì muốn đối xử với người khác như thế nào cũng được, tôi nghỉ việc không phải vì sợ những lời đe dọa lúc nãy của cô cũng không phải vì có tình cảm với giám đốc, tôi nghỉ việc vì cảm thấy cái các người rất xem thường cảm xúc của người khác, ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ cô cứ yên tâm.”
Nói rồi Mai Hà đứng lên hùng hổ rời đi, nhưng cô không ngờ mọi chuyện xấu xa lại ập đến với gia đình của cô, bây giờ nếu không rời khỏi công ty thì chắc chắn Bích Lam sẽ không để yên cho cô.
Mai Hà có tâm sự với Nhã Tịnh cô ấy sẵn sàng đưa tiền cho Mai Hà mượn trước nhưng Mai Hà không muốn mang nợ lâu trong người, đợi khi nộp đơn được duyệt cô sẽ đi tìm việc mới kiếm tiền trả cho Nhã Tịnh và còn gánh vác cả tiền phí sinh hoạt của gia đình nữa.
Ngày hôm sao Mai Hà vừa sầu não vừa viết đơn xin nghỉ, cô cầm đơn đến trước phòng của giám đốc mà cứ thập thò không dám gõ cửa, Mai Hà cứ đi đi lại lại đến khi trợ lý bước ra, nhìn thấy Mai Hà ánh mắt của anh ta bắt đầu phán xét.
“Có chuyện gì?”
Mai Hà đưa đơn cho trợ lý của Bách Niên Phong rồi nói.
“Tôi muốn xin nghỉ việc.”
Trợ lý giật lấy tờ đơn trên tay của Mai Hà rồi đảo mắt nhìn rồi lại tiếp tục lườm cô.
“Có chắc chưa đừng nghĩ giám đốc ưu ái cho cô thì cô muốn lộng quyền.”
Mai Hà gật đầu khẳng định.
“Tôi muốn xin nghĩ thật anh đưa cho giám đốc giúp tôi có được không?"
Trợ lý không nói đóng sầm cửa lại, Mai Hà lại tiếp tục đi đến bàn làm việc, mấy người đồng nghiệp thật sự không muốn để cô được yên ổn.
“Nộp đơn xin nghỉ việc rồi cũng biết khó mà lui.”
“Nghe bảo giám đốc sắp kết hôn với hôn phu của mình rồi.”
“Cô ta nghĩ mình là ai chứ, cỡ cô ta chỉ có thể lấy ở tầm trung thôi sao phải cứ mộng trèo cao rồi ngã đau nhỉ.”
Mai Hà đập tay lên bàn ánh mắt tức giận liếc nhìn về phía đám người đang nói xấu mình.
“Đủ rồi đó nha mấy cô có gì tốt đẹp hơn tôi mà thích bàn tán Soi mói người khác hả.”
Nhìn ánh mắt tức giận của Mai Hà đám người này mới chịu im lặng tiếp tục làm việc.