Chương : 11
Lúc mèo mun vẫn còn là một con mèo bé con con, Thường Nhạc đặc biệt thích nâng nhẹ nó trong lòng bàn tay anh.
Thân thể ấm áp bao một tầng lông mỏng, con ngươi màu vàng ướt át, hoàn toàn tin cậy nằm ở trong lòng bàn tay anh nũng nịu, dáng dấp quả thực làm cho Thường Nhạc mềm lòng.
Sau khi đem hắc miêu về nhà, Thường Nhạc liền bắt đầu phát sầu vì việc đặt tên cho con vật nhỏ.
Hắc cầu? Cầu Cầu? tiểu Hắc? Đản đản? (trứng đôi …)
... Vân vân, làm sao tên càng nghĩ càng quái.
Thường Nhạc lấy ngón tay đùa mèo con đói bụng kêu meo meo nha nha, vừa cho nó uống sữa bò trong cái chén nhỏ.
Đột nhiên, Thường Nhạc phúc chí tâm linh, cuối cùng cũng nghĩ ra.
Mèo nhỏ đen tuyền.
Sữa Bò màu trắng tinh.
Kiểu như một con mèo đen thui lại có một cái tên trắng bóc! Vậy gọi nó là Sữa Bò đi! Cứ như vậy là được!
Thường Nhạc nhìn mèo nhỏ dùng đầu lưỡi liếm láp sữa bò, vì linh cảm đột phát của mình mà tự mãn.
Thân thể ấm áp bao một tầng lông mỏng, con ngươi màu vàng ướt át, hoàn toàn tin cậy nằm ở trong lòng bàn tay anh nũng nịu, dáng dấp quả thực làm cho Thường Nhạc mềm lòng.
Sau khi đem hắc miêu về nhà, Thường Nhạc liền bắt đầu phát sầu vì việc đặt tên cho con vật nhỏ.
Hắc cầu? Cầu Cầu? tiểu Hắc? Đản đản? (trứng đôi …)
... Vân vân, làm sao tên càng nghĩ càng quái.
Thường Nhạc lấy ngón tay đùa mèo con đói bụng kêu meo meo nha nha, vừa cho nó uống sữa bò trong cái chén nhỏ.
Đột nhiên, Thường Nhạc phúc chí tâm linh, cuối cùng cũng nghĩ ra.
Mèo nhỏ đen tuyền.
Sữa Bò màu trắng tinh.
Kiểu như một con mèo đen thui lại có một cái tên trắng bóc! Vậy gọi nó là Sữa Bò đi! Cứ như vậy là được!
Thường Nhạc nhìn mèo nhỏ dùng đầu lưỡi liếm láp sữa bò, vì linh cảm đột phát của mình mà tự mãn.