Chương 64: Bắt Cóc (1)
Thành công bắt được Nghị Sở Nhi theo sự ra lệnh của Viên Tiểu Nghiên mang cô tới một căn nhà hoang bị bỏ trống cách rất xa thành phố này. Khó mà định vị hay tìm kiếm được khi toàn bộ cách thức liên lạc như điện thoại, ipad, đồng hồ thông minh đều được người bắt giữ vứt hết.
Một tên thuộc hạ nhấc máy gọi cho Viên Tiểu Nghiên, giọng nói đắc chí thông báo nhiệm vụ thành công:
- " Này, bây giờ làm gì nữa?"
- " Đem cô ta tới khu bỏ trống mysteriously đi"
- " Hứ cô thâm quá nhỉ."
- " Câm miệng mà làm nhanh đi."
Tắt máy, phía bên Viên Tiểu Nghiên cô ta có lẽ đang rất hào hứng về việc này. Dẫu biết sớm muộn gì Vương Nam Phong cũng tìm ra Nghị Sở Nhi nhanh nhất có thể, nhưng nếu tìm ra thì chỉ còn cái xác.
Cô ta vội lên xe đến địa điểm đã nói trước.
…----------------…
Lách cách…lách cách…
Tiếng mở khóa dây xích khiến cô bừng tỉnh sau cơn bị tẩm thuốc mê. Vừa cử động đã nhận ra tay chân bị trói chặt, không những thế miệng còn bị bịt bởi keo dán.
Đã vậy xung quanh tối om như mực nhưng chỉ có một mình cô khiến cô rơi vào sợ hãi.
Rất nhanh cánh cửa sắt đã bị gỉ từ lâu dần dần mở ra, chiếc xe lăn bánh từ từ lại gần, ánh đèn pha của xe chói rọi khiến cô chói mắt mà ngước sang một bên lảng tránh.
Một bóng dáng của người đàn ông to bự đang dần dần tiến lại gần, hắn đi trước ánh đèn pha làm bị khuất phía trước mặt nên chẳng nhận ra ai. Dần dần lại gần cô mới nhìn rõ gương mặt, cứ ngỡ là người dám bắt cóc cô là đối thủ cạnh tranh của ba cô hoặc Vương Nam Phong bắt cô chỉ để trả thù hay thuận thế làm thuyền đẩy ép buộc hoặc ra điều kiện có lợi.
Nhưng không gương mặt hoàn toàn lạ lẫm, vì sao biết lạ lẫm ư? Lúc trước ba cô Nghị An Khánh đã từng cho cô điểm qua vài gương mặt tiêu biểu đang thù hận với ông. Nên việc nhìn là nhận chỉ có dễ dàng.
Đàng này, hắn rất lạ. Chưa để cô suy nghĩ một bàn tay bốp cằm và nâng gương mặt cô lên gỡ keo dán đã bị miệng cô ra khiến cô hoàn hồn trở về thực tại.Giọng nói có chút mỉa mai ghê rợn đến lạnh sống lưng:
- " Haha tôi không nghĩ ngoài đời cô lại xinh đẹp như thế này. Đúng là gu của tôi rồi.Chả trách lại khiến Vương Nam Phong dám thông báo truyền thông sẽ kết hôn với cô đấy."
Theo bản năng cô hất cằm sang một bên né tránh hét lên:
- " Cút ra!"
Bản chất trái ngược, khác với sự sợ hãi ban nãy bây giờ lại hung tợn khiến hắn cười phá lên hứng thú, không chỉ mỗi mình hắn, phía sau còn hai người nữa. Đây chắc chắn là vụ bắt cóc có chủ đích và được bàn dựng từ trước chứ không đơn gỉan là bắt cóc chuộc lợi.
- " Hahaha không hổ danh là con gái độc nhất của Nghị An Khánh nên mới được kế thừa khí chất này của lão nhỉ… à không kiêm luôn vợ của Vương Nam Phong ấy chứ. "
Nói xong cả bọn ba người hắn cười đến dại người, giọng điệu này khiến cô rõ bực mình bởi vì hắn ghê tởm đến mức nói chuyện thôi cũng đủ làm cô có cảm giác mắc ói.
- " Các người muốn gì?"
- " Người đẹp đoán xem."
- " Tiền? Là tiền ư. Chủ nhân các người đưa bao nhiêu tôi trả các người gấp ba à không gấp mười tùy thích."
Nhận thấy số tiền lớn ngay trước mặt, bọn hắn định suy nghĩ lại nhưng chưa kịp ra ý định đã bị giọng nói có phần ẻo lả phát ra từ phía sau:
- " Cô nghĩ tiền giải quyết được ân oán giữa cô và tôi ư?"
Sở Nhi tò mò ló đầu sang một bên xem bóng dáng cao ráo, gợi cảm uyển chuyển đang dần dần đi lại gần.
Nhận ra Viên Tiểu Nghiên Sở Nhi có chút ngỡ ngàng không tin vào mắt mình. Cô ta mà lại dám bắt cóc cô sao, đã vậy còn nói ân oán là ân oán gì chứ.
- " Ân oán, cô có nhầm không giữa tôi và cô thì có ân oán gì chứ." Sở Nhi thắc mắc hỏi lại.
- " Hử cô không biết ư, tôi thành ra như vậy là do cô, là cô cướp anh Phong của tôi, là cô khiến gia đình tôi tan nát đến vậy. Chính cô là người đứng sau lưng anh Phong điều khiển anh ấy làm vậy với tôi."
Cô ta càng kể bản thân càng không khống chế mà nhào tới nắm cổ áo cô rồi la lên.
- “Viên Tiểu Nghiên cô điên à. Tự biên tự diễn đủ chưa. Tôi điều khiển ư tôi còn chẳng biết vụ của các người lấy gì điều khiển chứ.”
- " Cô giả ngốc à, ha tóm lại để tôi xem hôm nay ai sẽ đến cứu được cô. Nhưng có cứu cũng chỉ vô ích vì lúc đấy tôi đã cùng cô quy tận rồi."
Nói xong cô ta quay qua ra lệnh cho 3 người đàn ông kế bên, vẻ mặt bây giờ hung ác đến tợm người:
- " Cô ta bây giờ giao cho các người, muốn làm gì thì làm. Chơi nhớ chừa lại hơi thở của cô ta cho tôi."
Nghe được ý tưởng này khiến bọn chúng vui vẻ mà cười hớn hở.
Trong lúc bọn họ trao đổi, Sở Nhi ngó tìm xung tìm thứ cắt sợi dây trói tay chân. Loay hoay một lúc thì không khoảng tay có một mảnh vỡ thủy tinh.
Cô liền chớp lấy cạ cạ, nếu với tốc độ như vậy không lâu nữa sẽ bị phát hiện. Sở Nhi mặc kệ mảnh vỡ cứa vào tay đổ máu thế nào, cô ra sức cọ sát làm đứt sợi dây trói. Nói là sợi dây nhưng thụce ra chỉ là băng dáng được quấn nhiều vòng.
Bằng một thế lực may mắn nào giúp cô nhanh chóng thoát khỏi ràng buộc của dây trói này. Cô lén lút vừa cắt băng trói ởchân, nhẹ nhàng không để bọn họ phát giác.
Mở thành công, không vội xông đến vì nếu làm thế người chịu thiệt không ai khác chính là cô.
Sở Nhi tìm xung quanh vật phòng thân rồi vẫn ngồi lại chỗ đó vờ như vẫn còn bị trói. Chờ đợi hắn lại gần thừa cô đánh lén.
Rất nhanh, Viên Tiểu Nghiên ra ngoài chờ đợi bọn chúng hành hạ, xâm phạm Sở Nhi. Nghĩ tới đây cô hài lòng vì chuẩn bị xem bộ mặt tức giận đến bất lực của Vương Nam Phong.
Một tên thuộc hạ nhấc máy gọi cho Viên Tiểu Nghiên, giọng nói đắc chí thông báo nhiệm vụ thành công:
- " Này, bây giờ làm gì nữa?"
- " Đem cô ta tới khu bỏ trống mysteriously đi"
- " Hứ cô thâm quá nhỉ."
- " Câm miệng mà làm nhanh đi."
Tắt máy, phía bên Viên Tiểu Nghiên cô ta có lẽ đang rất hào hứng về việc này. Dẫu biết sớm muộn gì Vương Nam Phong cũng tìm ra Nghị Sở Nhi nhanh nhất có thể, nhưng nếu tìm ra thì chỉ còn cái xác.
Cô ta vội lên xe đến địa điểm đã nói trước.
…----------------…
Lách cách…lách cách…
Tiếng mở khóa dây xích khiến cô bừng tỉnh sau cơn bị tẩm thuốc mê. Vừa cử động đã nhận ra tay chân bị trói chặt, không những thế miệng còn bị bịt bởi keo dán.
Đã vậy xung quanh tối om như mực nhưng chỉ có một mình cô khiến cô rơi vào sợ hãi.
Rất nhanh cánh cửa sắt đã bị gỉ từ lâu dần dần mở ra, chiếc xe lăn bánh từ từ lại gần, ánh đèn pha của xe chói rọi khiến cô chói mắt mà ngước sang một bên lảng tránh.
Một bóng dáng của người đàn ông to bự đang dần dần tiến lại gần, hắn đi trước ánh đèn pha làm bị khuất phía trước mặt nên chẳng nhận ra ai. Dần dần lại gần cô mới nhìn rõ gương mặt, cứ ngỡ là người dám bắt cóc cô là đối thủ cạnh tranh của ba cô hoặc Vương Nam Phong bắt cô chỉ để trả thù hay thuận thế làm thuyền đẩy ép buộc hoặc ra điều kiện có lợi.
Nhưng không gương mặt hoàn toàn lạ lẫm, vì sao biết lạ lẫm ư? Lúc trước ba cô Nghị An Khánh đã từng cho cô điểm qua vài gương mặt tiêu biểu đang thù hận với ông. Nên việc nhìn là nhận chỉ có dễ dàng.
Đàng này, hắn rất lạ. Chưa để cô suy nghĩ một bàn tay bốp cằm và nâng gương mặt cô lên gỡ keo dán đã bị miệng cô ra khiến cô hoàn hồn trở về thực tại.Giọng nói có chút mỉa mai ghê rợn đến lạnh sống lưng:
- " Haha tôi không nghĩ ngoài đời cô lại xinh đẹp như thế này. Đúng là gu của tôi rồi.Chả trách lại khiến Vương Nam Phong dám thông báo truyền thông sẽ kết hôn với cô đấy."
Theo bản năng cô hất cằm sang một bên né tránh hét lên:
- " Cút ra!"
Bản chất trái ngược, khác với sự sợ hãi ban nãy bây giờ lại hung tợn khiến hắn cười phá lên hứng thú, không chỉ mỗi mình hắn, phía sau còn hai người nữa. Đây chắc chắn là vụ bắt cóc có chủ đích và được bàn dựng từ trước chứ không đơn gỉan là bắt cóc chuộc lợi.
- " Hahaha không hổ danh là con gái độc nhất của Nghị An Khánh nên mới được kế thừa khí chất này của lão nhỉ… à không kiêm luôn vợ của Vương Nam Phong ấy chứ. "
Nói xong cả bọn ba người hắn cười đến dại người, giọng điệu này khiến cô rõ bực mình bởi vì hắn ghê tởm đến mức nói chuyện thôi cũng đủ làm cô có cảm giác mắc ói.
- " Các người muốn gì?"
- " Người đẹp đoán xem."
- " Tiền? Là tiền ư. Chủ nhân các người đưa bao nhiêu tôi trả các người gấp ba à không gấp mười tùy thích."
Nhận thấy số tiền lớn ngay trước mặt, bọn hắn định suy nghĩ lại nhưng chưa kịp ra ý định đã bị giọng nói có phần ẻo lả phát ra từ phía sau:
- " Cô nghĩ tiền giải quyết được ân oán giữa cô và tôi ư?"
Sở Nhi tò mò ló đầu sang một bên xem bóng dáng cao ráo, gợi cảm uyển chuyển đang dần dần đi lại gần.
Nhận ra Viên Tiểu Nghiên Sở Nhi có chút ngỡ ngàng không tin vào mắt mình. Cô ta mà lại dám bắt cóc cô sao, đã vậy còn nói ân oán là ân oán gì chứ.
- " Ân oán, cô có nhầm không giữa tôi và cô thì có ân oán gì chứ." Sở Nhi thắc mắc hỏi lại.
- " Hử cô không biết ư, tôi thành ra như vậy là do cô, là cô cướp anh Phong của tôi, là cô khiến gia đình tôi tan nát đến vậy. Chính cô là người đứng sau lưng anh Phong điều khiển anh ấy làm vậy với tôi."
Cô ta càng kể bản thân càng không khống chế mà nhào tới nắm cổ áo cô rồi la lên.
- “Viên Tiểu Nghiên cô điên à. Tự biên tự diễn đủ chưa. Tôi điều khiển ư tôi còn chẳng biết vụ của các người lấy gì điều khiển chứ.”
- " Cô giả ngốc à, ha tóm lại để tôi xem hôm nay ai sẽ đến cứu được cô. Nhưng có cứu cũng chỉ vô ích vì lúc đấy tôi đã cùng cô quy tận rồi."
Nói xong cô ta quay qua ra lệnh cho 3 người đàn ông kế bên, vẻ mặt bây giờ hung ác đến tợm người:
- " Cô ta bây giờ giao cho các người, muốn làm gì thì làm. Chơi nhớ chừa lại hơi thở của cô ta cho tôi."
Nghe được ý tưởng này khiến bọn chúng vui vẻ mà cười hớn hở.
Trong lúc bọn họ trao đổi, Sở Nhi ngó tìm xung tìm thứ cắt sợi dây trói tay chân. Loay hoay một lúc thì không khoảng tay có một mảnh vỡ thủy tinh.
Cô liền chớp lấy cạ cạ, nếu với tốc độ như vậy không lâu nữa sẽ bị phát hiện. Sở Nhi mặc kệ mảnh vỡ cứa vào tay đổ máu thế nào, cô ra sức cọ sát làm đứt sợi dây trói. Nói là sợi dây nhưng thụce ra chỉ là băng dáng được quấn nhiều vòng.
Bằng một thế lực may mắn nào giúp cô nhanh chóng thoát khỏi ràng buộc của dây trói này. Cô lén lút vừa cắt băng trói ởchân, nhẹ nhàng không để bọn họ phát giác.
Mở thành công, không vội xông đến vì nếu làm thế người chịu thiệt không ai khác chính là cô.
Sở Nhi tìm xung quanh vật phòng thân rồi vẫn ngồi lại chỗ đó vờ như vẫn còn bị trói. Chờ đợi hắn lại gần thừa cô đánh lén.
Rất nhanh, Viên Tiểu Nghiên ra ngoài chờ đợi bọn chúng hành hạ, xâm phạm Sở Nhi. Nghĩ tới đây cô hài lòng vì chuẩn bị xem bộ mặt tức giận đến bất lực của Vương Nam Phong.