Chương 67: Trừng Phạt Viên Tiểu Nghiên!
Trong một buổi tối tĩnh lặng tại thành phố sầm uất bậc nhất, Nghị Sở Nhi, một phụ nữ trẻ đẹp, thông minh và là vợ tương lai của Vương Nam Phong - ông trùm mafia đứng đầu một trong những tổ chức tội phạm lớn mạnh nhất đã bị bắt cóc một cách bí ẩn.
Cô được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch sau khi bị tấn công. Vương Nam Phong, người đang bận rộn với công việc kinh doanh đen và quản lý lãnh thổ của mình, ngay lập tức nhận được thông tin và vội vã đến bệnh viện.
Tình yêu mà Nam Phong dành cho Sở Nhi sâu đậm tới mức chính bản thân hắn lại chẳng nhận ra mà nhiều lần phủ nhận, nhưng khi thấy người mình yêu nằm bất động trên giường bệnh, hắn đã thề sẽ tìm ra kẻ đã làm hại cô. Qua một loạt điều tra và thu thập thông tin một cách chính xác, mọi dấu vết đều chỉ về Viên Tiểu Nghiên - đối thủ cạnh tranh trong chính trị và con gái của lão Viên Hàm, một nhân vật có ảnh hưởng lớn trong giới chính trị và cũng là đồng minh của vô số tổ chức tội phạm khác.
…----------------…
- “Lão đại.”
Bóng dáng nghiêm ngặt bước từ xe ra khiến mọi người trong giây phút không một ai dám thở mạnh hay làm hành động gì dám thất lễ với hắn,đều cúi sạp người xuống chào.
- " Cô ta đâu?"
Không bận tâm hay để ý gì thứ hắn quan ta trước mắt chính là bóng dáng Viên Tiểu Nghiên, người dám động chạm đến điểm G của chính bản thân mình.
- " Dạ bên trong mật thất ạ."
Hữu Nghĩa nhanh chóng vừa đáp lại vừa đưa tay chỉ vào bên trong căn mật thất nằm ở cạnh căn cứ chính.
Không lâu sau đó, trước mắt hắn, một người phụ nữ bị trói chặt chân và tay được đặt ngồi ở ghế. Nhìn bộ dạng không cần nói cũng có thể dễ dàng nhận ra cô ta có lẽ vừa mới trải qua một trận hình phạt khủng khiếp.
Thấu hắn, hai mắt ả liền bừng sáng, ả vẫn nghĩ rằng bản thân vẫn còn cơ hội để được Vương Nam Phong tha thứ. Nhưng không, ngoài ánh mắt hung ác dữ tợn kia chẳng còn bất kì cái gì thể hiện hắn đang bình tĩnh.
- " Phong, tha em! "
Ả vừa lên tiếng xong thì một nụ cười khinh bỉ từ miệng hắn bật ra. Nếu hắn không vì Nghị Sở Nhi mà muốn hành cô ta chịu những đau đớn mà Sở Nhi đã chịu thì có lẽ hắn đã giết phen cô từ khi mới thấy rồi chứ cũng chẳng đủ kiên nhẫn mà đứng xem cô ta cầu xin tha mạng.
- " Hừ! Ngay cả tư cách gọi tên tôi cô còn chẳng có, bây giờ dám đòi tôi tha ư."
- " Phong… Vương Tổng làm ơn… Em sai rồi."
Cô ta nghe đến đây liền lạnh người, khiếp sợ. Có lẽ việc cầu xin thế này cũng chẳng phải là cách.
- " Thế lúc cô có ý định bắt cóc Sở Nhi cô đã từng nghĩ tới cảnh này không?"
- " T…tôi… không tôi chẳng có lỗi gì cả. Lỗi là do cô ta, là cô ta đã phá hoại tất cả mọi thứ của tôi."
Khi đối mặt với Viên Tiểu Nghiên tại căn cứ mật của phái của mình, Vương Nam Phong đã thể hiện sự kiên định và mạnh mẽ. Hắn ta không hề tỏ ra hoảng sợ hay lúng túng trước những lời lẽ khiêu khích và đầy thách thức từ Viên Tiểu Nghiên.
Nghe những lời trăn trối biện minh không chớp mặt này khiến Hữu Nghĩa đứng bên còn chẳng chịu được muốn xông tới tát cô vài bạt tai. Nhưng vì phận dưới chưa được lệnh của Vương Nam Phong nên đành cắn răng chịu đựng bộ mặt nhỡn nhơ này.
- " Xem ra cô vẫn chưa biết lỗi nhỉ."
Hắn nói xem bằng liếc sang Hữu Nghĩa, nhận lệnh Hữu Nghĩa lập tức ra ngoài gọi Mẫn Mẫn vào trong.
Mẫn Mẫn, một cô gái cũng là thuộc hạ của Vương Nam Phong nhưng dưới trướng lãnh đạo, là cánh tay sai đắc lực của ba người họ Hữu. Cô không trực tiếp làm việc cùng Vương Nam Phong nhưng chỉ khi có việc cần đến nữ nhi giải quyết thì cô chính là người ra mặt.
Trong những việc giải quyết, cũng có vài trường hợp nam ra tay với nữ rất khó coi. " Nam tử hán đại trượng phu" chẳng cho phép hàng ngũ băng đảng của hắn ra tay trực tiếp với người thường.
P/S: “Người thường ở đây tức là những việc xoay quanh bên ngoài chẳng phải chuyện đá động trong hắc đạo giới ngầm Mafia”
Được lệnh, Mẫn Mẫn lập tức vào trong sau khi thận trọng cúi đầu nghiêm túc chào hỏi Vương Nam Phong và chủ nhân họ Hữu thì cô cũng xông lên trực tiếp đánh vào mặt của Viên Tiểu Nghiên.
- " Đầu tiên, cái tát này là cho Nghị Phu Nhân vì cô dám bắt cóc chị ấy."
- " Cái tát thứ hai này là cô có ý định dám cho người làm nhục Nghị tiểu thư."
- " Tiếp theo, vì cô dám xúc phạm, đổ lỗi một cách trắng trợn, chẳng biết phải trái gì lên đầu của Nghị tiểu thư."
- " Cuối cùng vì cô là người đầu tiên dám động, hành hạ, làm nhục, khiến Nghị tiểu thư đã có khoảng thời gian uất ức."
Mỗi lần kể lần lượt tội mà Viên Tiểu Nghiên mắc phải khi động chạm đến Sở Nhi, mẫn mẫn sẽ tát vào mặt cô ta một phát đau điếng. Mẫn Mẫn dù gì cũng là người có năng lực cao, được luyện tập, trải qua bao bài đánh giá nghiêm ngặt của ba người họ Hữu cũng chứng tỏ được cô là người đáng gườm, không thua không kém gì đàn ông.
Bàn tay đanh thép cứng cỏi cúa cô va chạm với gương mặt không tỳ vết của Viên Tiểu Nghiên có lẽ đây là cách tra tấn cực đoan ám ảnh nhất cùa đời con gái.
Từng cái bạt tai khiến cô ta than trời kêu đất mà la hét ầm ĩ. Muốn lên tiếng biện minh không được, muốn nói ra lời xin lỗi và nhận tội cũng chẳng xong.
- " Cô nghĩ hết rồi ư. Con này ra tay thì chưa biết điểm dừng là gì cả."
- " Đ…được rồi làm ơn tha tôi."
- " Tha ư? Đợi đến khi nào tay tao lìa cánh thì tao tha."
- " Được rồi."
Mẫn Mẫn vừa định đưa tay lên tát tiếp đã bị lệnh của Vương Nam Phong mà ngừng động tác lại.
- " Lão đại ngài định tha?"
Vừa dứt lời, Viên Tiểu Nghiên lại ngóc đầu lên, lần này cứ tưởng hắn nhìn thấy ả bị hành hạ tra tấn có thể bị xiêu lòng liền dần dần tỉnh táo.
Nhưng lời tiếp theo đã bị Vương Nam Phong vả mặt đôm đốp.
- " Khiến phần đời còn lại của cô ta ở trong tù sống không bằng chết. "
Lời ra lệnh này chẳng khác gì tiếng sét trời đánh đập thẳng vào đầu cô ta khiến cô ta chết lặng, nói không thành tiếng, khóc cũng không nỗi. Cứ mặc kệ để cho thuộc hạ Vương Nam Phong lôi đi một cách bất cần đời.
Với bằng chứng không thể chối cãi hoàn hảo mà Vương Nam Phong mang theo, cuối cùng, Viên Tiểu Nghiên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận tội lỗi của mình. Điều này không chỉ giúp Vương Nam Phong giành lại công bằng cho Sở Nhi mà còn làm sạch bộ mặt của những kẻ đã dám động vào gia đình hắn.
Tuyệt vọng và tức giận, Viên Tiểu Nghiên đã cố gắng biện minh cho hành động của mình bằng cách chỉ trích Vương Nam Phong, nhưng những lời lẽ của cô đã không còn ảnh hưởng tới quyết định của anh. Vương Nam Phong, bằng sự giúp đỡ của cảnh sát và các bằng chứng không thể chối cãi, đã tống giam cô ta cùng với cha cô - lão Viên Hàm.
Cô được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch sau khi bị tấn công. Vương Nam Phong, người đang bận rộn với công việc kinh doanh đen và quản lý lãnh thổ của mình, ngay lập tức nhận được thông tin và vội vã đến bệnh viện.
Tình yêu mà Nam Phong dành cho Sở Nhi sâu đậm tới mức chính bản thân hắn lại chẳng nhận ra mà nhiều lần phủ nhận, nhưng khi thấy người mình yêu nằm bất động trên giường bệnh, hắn đã thề sẽ tìm ra kẻ đã làm hại cô. Qua một loạt điều tra và thu thập thông tin một cách chính xác, mọi dấu vết đều chỉ về Viên Tiểu Nghiên - đối thủ cạnh tranh trong chính trị và con gái của lão Viên Hàm, một nhân vật có ảnh hưởng lớn trong giới chính trị và cũng là đồng minh của vô số tổ chức tội phạm khác.
…----------------…
- “Lão đại.”
Bóng dáng nghiêm ngặt bước từ xe ra khiến mọi người trong giây phút không một ai dám thở mạnh hay làm hành động gì dám thất lễ với hắn,đều cúi sạp người xuống chào.
- " Cô ta đâu?"
Không bận tâm hay để ý gì thứ hắn quan ta trước mắt chính là bóng dáng Viên Tiểu Nghiên, người dám động chạm đến điểm G của chính bản thân mình.
- " Dạ bên trong mật thất ạ."
Hữu Nghĩa nhanh chóng vừa đáp lại vừa đưa tay chỉ vào bên trong căn mật thất nằm ở cạnh căn cứ chính.
Không lâu sau đó, trước mắt hắn, một người phụ nữ bị trói chặt chân và tay được đặt ngồi ở ghế. Nhìn bộ dạng không cần nói cũng có thể dễ dàng nhận ra cô ta có lẽ vừa mới trải qua một trận hình phạt khủng khiếp.
Thấu hắn, hai mắt ả liền bừng sáng, ả vẫn nghĩ rằng bản thân vẫn còn cơ hội để được Vương Nam Phong tha thứ. Nhưng không, ngoài ánh mắt hung ác dữ tợn kia chẳng còn bất kì cái gì thể hiện hắn đang bình tĩnh.
- " Phong, tha em! "
Ả vừa lên tiếng xong thì một nụ cười khinh bỉ từ miệng hắn bật ra. Nếu hắn không vì Nghị Sở Nhi mà muốn hành cô ta chịu những đau đớn mà Sở Nhi đã chịu thì có lẽ hắn đã giết phen cô từ khi mới thấy rồi chứ cũng chẳng đủ kiên nhẫn mà đứng xem cô ta cầu xin tha mạng.
- " Hừ! Ngay cả tư cách gọi tên tôi cô còn chẳng có, bây giờ dám đòi tôi tha ư."
- " Phong… Vương Tổng làm ơn… Em sai rồi."
Cô ta nghe đến đây liền lạnh người, khiếp sợ. Có lẽ việc cầu xin thế này cũng chẳng phải là cách.
- " Thế lúc cô có ý định bắt cóc Sở Nhi cô đã từng nghĩ tới cảnh này không?"
- " T…tôi… không tôi chẳng có lỗi gì cả. Lỗi là do cô ta, là cô ta đã phá hoại tất cả mọi thứ của tôi."
Khi đối mặt với Viên Tiểu Nghiên tại căn cứ mật của phái của mình, Vương Nam Phong đã thể hiện sự kiên định và mạnh mẽ. Hắn ta không hề tỏ ra hoảng sợ hay lúng túng trước những lời lẽ khiêu khích và đầy thách thức từ Viên Tiểu Nghiên.
Nghe những lời trăn trối biện minh không chớp mặt này khiến Hữu Nghĩa đứng bên còn chẳng chịu được muốn xông tới tát cô vài bạt tai. Nhưng vì phận dưới chưa được lệnh của Vương Nam Phong nên đành cắn răng chịu đựng bộ mặt nhỡn nhơ này.
- " Xem ra cô vẫn chưa biết lỗi nhỉ."
Hắn nói xem bằng liếc sang Hữu Nghĩa, nhận lệnh Hữu Nghĩa lập tức ra ngoài gọi Mẫn Mẫn vào trong.
Mẫn Mẫn, một cô gái cũng là thuộc hạ của Vương Nam Phong nhưng dưới trướng lãnh đạo, là cánh tay sai đắc lực của ba người họ Hữu. Cô không trực tiếp làm việc cùng Vương Nam Phong nhưng chỉ khi có việc cần đến nữ nhi giải quyết thì cô chính là người ra mặt.
Trong những việc giải quyết, cũng có vài trường hợp nam ra tay với nữ rất khó coi. " Nam tử hán đại trượng phu" chẳng cho phép hàng ngũ băng đảng của hắn ra tay trực tiếp với người thường.
P/S: “Người thường ở đây tức là những việc xoay quanh bên ngoài chẳng phải chuyện đá động trong hắc đạo giới ngầm Mafia”
Được lệnh, Mẫn Mẫn lập tức vào trong sau khi thận trọng cúi đầu nghiêm túc chào hỏi Vương Nam Phong và chủ nhân họ Hữu thì cô cũng xông lên trực tiếp đánh vào mặt của Viên Tiểu Nghiên.
- " Đầu tiên, cái tát này là cho Nghị Phu Nhân vì cô dám bắt cóc chị ấy."
- " Cái tát thứ hai này là cô có ý định dám cho người làm nhục Nghị tiểu thư."
- " Tiếp theo, vì cô dám xúc phạm, đổ lỗi một cách trắng trợn, chẳng biết phải trái gì lên đầu của Nghị tiểu thư."
- " Cuối cùng vì cô là người đầu tiên dám động, hành hạ, làm nhục, khiến Nghị tiểu thư đã có khoảng thời gian uất ức."
Mỗi lần kể lần lượt tội mà Viên Tiểu Nghiên mắc phải khi động chạm đến Sở Nhi, mẫn mẫn sẽ tát vào mặt cô ta một phát đau điếng. Mẫn Mẫn dù gì cũng là người có năng lực cao, được luyện tập, trải qua bao bài đánh giá nghiêm ngặt của ba người họ Hữu cũng chứng tỏ được cô là người đáng gườm, không thua không kém gì đàn ông.
Bàn tay đanh thép cứng cỏi cúa cô va chạm với gương mặt không tỳ vết của Viên Tiểu Nghiên có lẽ đây là cách tra tấn cực đoan ám ảnh nhất cùa đời con gái.
Từng cái bạt tai khiến cô ta than trời kêu đất mà la hét ầm ĩ. Muốn lên tiếng biện minh không được, muốn nói ra lời xin lỗi và nhận tội cũng chẳng xong.
- " Cô nghĩ hết rồi ư. Con này ra tay thì chưa biết điểm dừng là gì cả."
- " Đ…được rồi làm ơn tha tôi."
- " Tha ư? Đợi đến khi nào tay tao lìa cánh thì tao tha."
- " Được rồi."
Mẫn Mẫn vừa định đưa tay lên tát tiếp đã bị lệnh của Vương Nam Phong mà ngừng động tác lại.
- " Lão đại ngài định tha?"
Vừa dứt lời, Viên Tiểu Nghiên lại ngóc đầu lên, lần này cứ tưởng hắn nhìn thấy ả bị hành hạ tra tấn có thể bị xiêu lòng liền dần dần tỉnh táo.
Nhưng lời tiếp theo đã bị Vương Nam Phong vả mặt đôm đốp.
- " Khiến phần đời còn lại của cô ta ở trong tù sống không bằng chết. "
Lời ra lệnh này chẳng khác gì tiếng sét trời đánh đập thẳng vào đầu cô ta khiến cô ta chết lặng, nói không thành tiếng, khóc cũng không nỗi. Cứ mặc kệ để cho thuộc hạ Vương Nam Phong lôi đi một cách bất cần đời.
Với bằng chứng không thể chối cãi hoàn hảo mà Vương Nam Phong mang theo, cuối cùng, Viên Tiểu Nghiên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận tội lỗi của mình. Điều này không chỉ giúp Vương Nam Phong giành lại công bằng cho Sở Nhi mà còn làm sạch bộ mặt của những kẻ đã dám động vào gia đình hắn.
Tuyệt vọng và tức giận, Viên Tiểu Nghiên đã cố gắng biện minh cho hành động của mình bằng cách chỉ trích Vương Nam Phong, nhưng những lời lẽ của cô đã không còn ảnh hưởng tới quyết định của anh. Vương Nam Phong, bằng sự giúp đỡ của cảnh sát và các bằng chứng không thể chối cãi, đã tống giam cô ta cùng với cha cô - lão Viên Hàm.