Chương : 12
Sư huynh đi rồi, Lâm Nhiễm chai mặt đi ra hậu viện tìm mười bảy nam sủng kia, còn cách thật xa đã nghe tiếng la hét đánh mạt chược vọng ra ầm ầm.
Lâm Nhiễm vừa vào sân thì thấy mười bảy nam sủng chia làm bốn bàn chơi mạt chược, còn dư một người để thay thế bổ sung, lúc rảnh phụ trách bưng trà rót, thiếu chân thì vô đánh luôn.
Thấy Lâm Nhiễm bước vào, đàn nam sủng tập thể an tĩnh, rung đùi vội vã hạ chân, xỉa răng cũng không xỉa nữa, móc mũi vội sửa tay thành dáng che miệng cười, từ mười bảy đại hán4 đang rung đùi nháy mắt biến thành mười bảy vị quý phi nương nương.
Một nam sủng dung mạo tuấn mỹ nhất tao nhã cười với Lâm Nhiễm, nói: Ây, ta còn tưởng ai, đây không phải dì mười tám mới gả vô nhà a? Sao giờ mới nhớ tới chuyện qua đây thỉnh an các ca ca ha?
Lâm Nhiễm mém đứng không vững:…
Ôi má này là tình tiết cung đấu mà hả?
Một nam sủng vung khăn tay lên: Dì bảy, ngươi xem cái bộ đắc ý dào dạt của dì mười tám kia kìa, căn bản là không để mười bảy ca ca chúng ta vào mắt, giáo chủ đại nhân y ba tháng rồi cũng không tới sủng hạnh chúng ta, nhất định là đều ở cạnh dì mười tám rồi, cho nên người ta không có thèm sợ gì ngươi đâu.
Lâm Nhiễm ha hả cười gượng, hoàn toàn đỡ không nổi, trong lòng một đám thảo nê mã6 điên cuồng chạy qua gào thét:…
Nam sủng số 3 vừa sờ mặt vừa nói: đúng rồi dì mười tám, giáo chủ đại nhân mấy hôm trước có ban thưởng cho ta cao7 dưỡng nhan ta còn chưa xài hết, không bằng tặng ngươi chút nha? Cái này là dùng máu người chế ra đó nha, không phải đồ thường, bôi lên mặt tác dụng vô cùng tốt đó.
Lâm Nhiễm:…
Đại gia ngươi khỏe không, ngươi có phải là có bệnh không?
Lâm Nhiễm vốn nghĩ đến dò hỏi tình báo một chút, thử tìm hơn trăm phụ nữ có thai kia, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm được cơ hội nói chuyện, cứ bị mười bảy nam sủng này vây lại châm chọc khiêu khích, xả điểu8 xả đến mức khí thế ngất trời.
Lâm Nhiễm kiên trì thử một chút: các vị ca ca, ta muốn hỏi một chút, các ngươi gần đây đi dạo có thấy bà bầu nào hay không?
Mười bảy nam sủng tức thì bùng nổ.
Dì năm: Ây dô dì mười tám đây là ám chỉ bọn ta không thể mang bầu con giáo chủ đại nhân đúng không a.
Dì mười một: Chính ngươi không phải cũng là nam hả, đâm chọt cái kiểu đó là có ý nghĩa gì cơ chứ?
Dì mười sáu: Mới gả vào cửa được có mấy ngày mà kiêu ngạo đến như này rồi sao a.
Lâm Nhiễm yên lặng lùi ra ngoài, căn bản không thể trao đổi thì có cù nữa có khi lại được ban cho mấy trượng9.
Bất quá theo phản ứng của mấy nam sủng này, Cơ Vô Tà hình như cũng đã ba tháng rồi không đi tìm bọn họ.
Một nam thanh niên vừa mới hai mươi tuổi, huyết khí phương cương10, có mười bảy tiểu thiếp bộ dạng không tồi mỗi ngày cơ khát11 chờ đút cho ăn, y lại chẳng thèm chạm vào ai, này rất kỳ quái.
Trừ bất lực ra cũng không có cách nào khác để giải thích cả.
Lâm Nhiễm vừa vào sân thì thấy mười bảy nam sủng chia làm bốn bàn chơi mạt chược, còn dư một người để thay thế bổ sung, lúc rảnh phụ trách bưng trà rót, thiếu chân thì vô đánh luôn.
Thấy Lâm Nhiễm bước vào, đàn nam sủng tập thể an tĩnh, rung đùi vội vã hạ chân, xỉa răng cũng không xỉa nữa, móc mũi vội sửa tay thành dáng che miệng cười, từ mười bảy đại hán4 đang rung đùi nháy mắt biến thành mười bảy vị quý phi nương nương.
Một nam sủng dung mạo tuấn mỹ nhất tao nhã cười với Lâm Nhiễm, nói: Ây, ta còn tưởng ai, đây không phải dì mười tám mới gả vô nhà a? Sao giờ mới nhớ tới chuyện qua đây thỉnh an các ca ca ha?
Lâm Nhiễm mém đứng không vững:…
Ôi má này là tình tiết cung đấu mà hả?
Một nam sủng vung khăn tay lên: Dì bảy, ngươi xem cái bộ đắc ý dào dạt của dì mười tám kia kìa, căn bản là không để mười bảy ca ca chúng ta vào mắt, giáo chủ đại nhân y ba tháng rồi cũng không tới sủng hạnh chúng ta, nhất định là đều ở cạnh dì mười tám rồi, cho nên người ta không có thèm sợ gì ngươi đâu.
Lâm Nhiễm ha hả cười gượng, hoàn toàn đỡ không nổi, trong lòng một đám thảo nê mã6 điên cuồng chạy qua gào thét:…
Nam sủng số 3 vừa sờ mặt vừa nói: đúng rồi dì mười tám, giáo chủ đại nhân mấy hôm trước có ban thưởng cho ta cao7 dưỡng nhan ta còn chưa xài hết, không bằng tặng ngươi chút nha? Cái này là dùng máu người chế ra đó nha, không phải đồ thường, bôi lên mặt tác dụng vô cùng tốt đó.
Lâm Nhiễm:…
Đại gia ngươi khỏe không, ngươi có phải là có bệnh không?
Lâm Nhiễm vốn nghĩ đến dò hỏi tình báo một chút, thử tìm hơn trăm phụ nữ có thai kia, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm được cơ hội nói chuyện, cứ bị mười bảy nam sủng này vây lại châm chọc khiêu khích, xả điểu8 xả đến mức khí thế ngất trời.
Lâm Nhiễm kiên trì thử một chút: các vị ca ca, ta muốn hỏi một chút, các ngươi gần đây đi dạo có thấy bà bầu nào hay không?
Mười bảy nam sủng tức thì bùng nổ.
Dì năm: Ây dô dì mười tám đây là ám chỉ bọn ta không thể mang bầu con giáo chủ đại nhân đúng không a.
Dì mười một: Chính ngươi không phải cũng là nam hả, đâm chọt cái kiểu đó là có ý nghĩa gì cơ chứ?
Dì mười sáu: Mới gả vào cửa được có mấy ngày mà kiêu ngạo đến như này rồi sao a.
Lâm Nhiễm yên lặng lùi ra ngoài, căn bản không thể trao đổi thì có cù nữa có khi lại được ban cho mấy trượng9.
Bất quá theo phản ứng của mấy nam sủng này, Cơ Vô Tà hình như cũng đã ba tháng rồi không đi tìm bọn họ.
Một nam thanh niên vừa mới hai mươi tuổi, huyết khí phương cương10, có mười bảy tiểu thiếp bộ dạng không tồi mỗi ngày cơ khát11 chờ đút cho ăn, y lại chẳng thèm chạm vào ai, này rất kỳ quái.
Trừ bất lực ra cũng không có cách nào khác để giải thích cả.