Chương : 22
Sư huynh bị điểm huyệt vứt trên mái nhà phơi nắng, Lâm Nhiễm đành mang tâm trạng cực độ bất an về cùng Cơ Vô Tà, hắn không biết cưỡi ngựa nên Cơ Vô Tà bảo người dành ra một cỗ xe ngựa cho y ngồi chung. Lâm Nhiễm dọc đường chờ đợi lo lắng, sợ Cơ Vô Tàđột nhiên hỏi sao lại xuất hiện ở đó cùng với sư huynh.
Nhưng mà Cơ Vô Tà cũng chỉ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nguyên cái mặt phong khinh vân đạm.
Tâm trạng Lâm Nhiễm vô cùng nặng nề, vắt óc tự hỏi phải làm sao mới có thể cứu đám bà ầu này ra, mặc dù chết nhát nhưng bất luận như nào cũng không thể trơ mắt mà nhìn người sống nhăn bị Cơ Vô Tà xách đi luyện đan, rất là hung tàn.
Lúc này Cơ Vô Tà đột nhiên quay ngoắt đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm sợ tụt hết cây máu, thiếu chút quỳ xuống luôn.
Cơ Vô Tà mỉm cười: Cuốn Phòng Trung Thuật kia phu nhân đọc tới đâu rồi?
Lâm Nhiễm trầm mặc một lát, u oán nói: Đọc đến thức Võ Tòng đánh hổ.
Cơ Vô Tà thản nhiên à một tiếng, lấy tay chống cằm tiếp tục ngắm cảnh, nhưng mà mắt thì cứ cong cong, hiển nhiên là đang cười trộm.
Lâm Nhiễm trong thế giới tinh thần nhét y vào bồn cầu nhấn nước tám trăm lần, nghĩ thầm làm sao mà lại có kẻ có thú vui độc ác như này chứ.
Cơ Vô Tà đang ngắm cảnh lại đột nhiên xoay ngoắt đầu lại, giọng nói âm trầm: Phu nhân.
Lâm Nhiễm lại bị dọa, sợ sệt căng thẳng hỏi: Sao?
Cơ Vô Tà giở lại chiêu cũ: Bữa sáng muốn ăn gì?
Lâm Nhiễm nguyên bản mặt đầy thống khổ: … Không phải cũng đã làm xong từ sớm rồi sao.
Cơ Vô Tà gật gật đầu: Phu nhân thông minh hơn rồi.
Dọc đường đi Cơ Vô Tà cứ thế dọa Lâm Nhiễm mấy lần, Lâm Nhiễm mới đầu sợ muốn chết, sau này cũng quen đi, thậm chí bắt đầu quan tâm Cơ Vô Tà cứ quay ngoắt pặc pặc như vậy có khi nào trẹo cổ hay không, Cơ Vô Tà thấy hắn không sợ thì cũng không lại đùa giỡn nữa, ngáp một cái rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng mà Cơ Vô Tà cũng chỉ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nguyên cái mặt phong khinh vân đạm.
Tâm trạng Lâm Nhiễm vô cùng nặng nề, vắt óc tự hỏi phải làm sao mới có thể cứu đám bà ầu này ra, mặc dù chết nhát nhưng bất luận như nào cũng không thể trơ mắt mà nhìn người sống nhăn bị Cơ Vô Tà xách đi luyện đan, rất là hung tàn.
Lúc này Cơ Vô Tà đột nhiên quay ngoắt đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm sợ tụt hết cây máu, thiếu chút quỳ xuống luôn.
Cơ Vô Tà mỉm cười: Cuốn Phòng Trung Thuật kia phu nhân đọc tới đâu rồi?
Lâm Nhiễm trầm mặc một lát, u oán nói: Đọc đến thức Võ Tòng đánh hổ.
Cơ Vô Tà thản nhiên à một tiếng, lấy tay chống cằm tiếp tục ngắm cảnh, nhưng mà mắt thì cứ cong cong, hiển nhiên là đang cười trộm.
Lâm Nhiễm trong thế giới tinh thần nhét y vào bồn cầu nhấn nước tám trăm lần, nghĩ thầm làm sao mà lại có kẻ có thú vui độc ác như này chứ.
Cơ Vô Tà đang ngắm cảnh lại đột nhiên xoay ngoắt đầu lại, giọng nói âm trầm: Phu nhân.
Lâm Nhiễm lại bị dọa, sợ sệt căng thẳng hỏi: Sao?
Cơ Vô Tà giở lại chiêu cũ: Bữa sáng muốn ăn gì?
Lâm Nhiễm nguyên bản mặt đầy thống khổ: … Không phải cũng đã làm xong từ sớm rồi sao.
Cơ Vô Tà gật gật đầu: Phu nhân thông minh hơn rồi.
Dọc đường đi Cơ Vô Tà cứ thế dọa Lâm Nhiễm mấy lần, Lâm Nhiễm mới đầu sợ muốn chết, sau này cũng quen đi, thậm chí bắt đầu quan tâm Cơ Vô Tà cứ quay ngoắt pặc pặc như vậy có khi nào trẹo cổ hay không, Cơ Vô Tà thấy hắn không sợ thì cũng không lại đùa giỡn nữa, ngáp một cái rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.