Chương : 3
Lâm Nhiễm vừa lấy lại được tự do, không làm gì khác ngoài móc họng cố gắng ói ra.
Đang móc đến thiên hôn địa ám11, cửa phòng két một tiếng mở ra.
Một nam tử trẻ tuổi khuôn mặt tuấn mỹ, phiêu dật tuyệt trần đứng ở cửa, cũng mặc hỉ phục trên người, tóc dài đen huyền không búi không buộc xõa ra như thác nước, mắt đen như mực thản nhiên quét về phía Lâm Nhiễm, quả thực là đẹp như thần tiên.
Nhưng mà lúc này Lâm Nhiễm vẫn đang: ọe —— khụ khụ!
Hơn nữa cũng chưa nôn ra được cái gì hết.
Lâm Nhiễm chùi chùi nước miếng bên mép, luống cuống tay chân đứng dậy: Chào, chào ngươi…
Nam tử đầy mặt trêu đùa: Ngươi chính là thập bát phu nhân của ta?
Lâm Nhiễm gật đầu, quyết định nói ít sai ít: Đúng.
Hiển nhiên vị này chính là Ma giáo giáo chủ, bất quá bộ dạng của y không hung thần ác sát13 hay âm tà nham hiểm như Lâm Nhiễm tưởng, dung mạo khí chất này thậm chí có thể làm nhân vật chính trong tiểu thuyết tiên hiệp cũng không thành vấn đề.
Giáo chủ mỉm cười: Vừa rồi sao ngươi lại nôn?
Lâm Nhiễm khoát tay: Không có gì, hơi khó chịu chút thôi.
Nụ cười của giáo chủ hoàn mỹ như mặt nạ: Có rồi sao? Nhanh vậy?
Lâm Nhiễm đầy mặt phức tạp nhìn y: …
Giáo chủ cười khẽ, nâng tay dập tắt mấy ngọn nến, chỉ để lại một cây, lập tức thoải mái cởi hỉ phục trèo lên giường: Đi ngủ.
Lâm Nhiễm do dự, cảm thấy phi thường không ổn, quyết định tìm cớ bỏ trốn: Bụng ta đau, muốn đi vệ… vệ sinh.
Giáo chủ từ trong gầm giường móc ra một cái bô: Nè.
Lâm Nhiễm: Hết đau rồi.
Vẻ mặt giáo chủ trở nên nghiêm túc: Ngươi lừa ta?
Lâm Nhiễm: Lại đau.
Giáo chủ: Nhanh lên.
Lâm Nhiễm lết qua bưng cái bô đến phòng góc ngồi xuống, mưu toan lừa dối qua cửa.
Giáo chủ: thập bát phu nhân, sao cả quần ngươi cũng không cởi ra vậy?
Lâm Nhiễm đành phải cởi quần ra ngồi trên cái bô như đồ ngốc, vừa dùng sức vừa tự hỏi lần này xuyên qua là có ý nghĩa gì. dùng sức làm cái vẹo gì:))))))))))))))))
Hiển nhiên là không phải xuyên qua có bàn tay vàng trèo lên đỉnh nhân sinh, mình cũng không xuyên tới chủng mã văn14, mà là văn Tấn Giang, thậm chí còn có thể không phải là loại chuẩn bình thường, nếu vậy thật thì là quá nát rồi.
Đang móc đến thiên hôn địa ám11, cửa phòng két một tiếng mở ra.
Một nam tử trẻ tuổi khuôn mặt tuấn mỹ, phiêu dật tuyệt trần đứng ở cửa, cũng mặc hỉ phục trên người, tóc dài đen huyền không búi không buộc xõa ra như thác nước, mắt đen như mực thản nhiên quét về phía Lâm Nhiễm, quả thực là đẹp như thần tiên.
Nhưng mà lúc này Lâm Nhiễm vẫn đang: ọe —— khụ khụ!
Hơn nữa cũng chưa nôn ra được cái gì hết.
Lâm Nhiễm chùi chùi nước miếng bên mép, luống cuống tay chân đứng dậy: Chào, chào ngươi…
Nam tử đầy mặt trêu đùa: Ngươi chính là thập bát phu nhân của ta?
Lâm Nhiễm gật đầu, quyết định nói ít sai ít: Đúng.
Hiển nhiên vị này chính là Ma giáo giáo chủ, bất quá bộ dạng của y không hung thần ác sát13 hay âm tà nham hiểm như Lâm Nhiễm tưởng, dung mạo khí chất này thậm chí có thể làm nhân vật chính trong tiểu thuyết tiên hiệp cũng không thành vấn đề.
Giáo chủ mỉm cười: Vừa rồi sao ngươi lại nôn?
Lâm Nhiễm khoát tay: Không có gì, hơi khó chịu chút thôi.
Nụ cười của giáo chủ hoàn mỹ như mặt nạ: Có rồi sao? Nhanh vậy?
Lâm Nhiễm đầy mặt phức tạp nhìn y: …
Giáo chủ cười khẽ, nâng tay dập tắt mấy ngọn nến, chỉ để lại một cây, lập tức thoải mái cởi hỉ phục trèo lên giường: Đi ngủ.
Lâm Nhiễm do dự, cảm thấy phi thường không ổn, quyết định tìm cớ bỏ trốn: Bụng ta đau, muốn đi vệ… vệ sinh.
Giáo chủ từ trong gầm giường móc ra một cái bô: Nè.
Lâm Nhiễm: Hết đau rồi.
Vẻ mặt giáo chủ trở nên nghiêm túc: Ngươi lừa ta?
Lâm Nhiễm: Lại đau.
Giáo chủ: Nhanh lên.
Lâm Nhiễm lết qua bưng cái bô đến phòng góc ngồi xuống, mưu toan lừa dối qua cửa.
Giáo chủ: thập bát phu nhân, sao cả quần ngươi cũng không cởi ra vậy?
Lâm Nhiễm đành phải cởi quần ra ngồi trên cái bô như đồ ngốc, vừa dùng sức vừa tự hỏi lần này xuyên qua là có ý nghĩa gì. dùng sức làm cái vẹo gì:))))))))))))))))
Hiển nhiên là không phải xuyên qua có bàn tay vàng trèo lên đỉnh nhân sinh, mình cũng không xuyên tới chủng mã văn14, mà là văn Tấn Giang, thậm chí còn có thể không phải là loại chuẩn bình thường, nếu vậy thật thì là quá nát rồi.