Chương : 39
Lúc hai người chạy tới, trong thôn ánh lửa đầy trời, bộ khoái Lục Phiến Môn đang sơ tándân chúng, trạng thái tinh thần của dân chúng vô cùng ổn định.
Sư huynh: Tới chậm rồi, đã kết thúc.
Lâm Nhiễm: Là sao?
Sư huynh: Chúng ta vừa nhận được mật báo liền lập tức phái người tới đây mai phục, mục đích là bắt được toàn bộ nhân chứng vật chứng, dù sao Lục Phiến Môn chúng ta làm gì cũng cần phài có chứng cớ.
Lâm Nhiễm: Ngươi thất bại rồi kìa.
Sư huynh: Cái thôn bị thiêu hủy này không phải là vật chứng sao?
Lâm Nhiễm: Nhân chứng gì đó đâu?
Sư huynh thuận tay ngăn lại một người qua đường nhìn có vẻ trung thực, hỏi: Vừa rồi là những ai giết người phóng hỏa?
Người qua đường chém đinh chặt sắt: Chính là hai hộ pháp thuộc hạ của Cơ Vô Tà, Tả hộ pháp Phùng Khôn cùng Hữu hộ pháp Thái Toàn, bọn hắn mang một đám Ma giáo đệ tử muốn bắt hết người trong thôn về cho Cơ Vô Tà luyện tà công!
Lâm Nhiễm nhớ nhớ một chút, tên của Ma giáo Tả Hữu hộ pháp chính xác rồi.
Sư huynh liếc Lâm Nhiễm một cái: Ngươi xem đi, túm đại một người đều có thể làm chứng.
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, nghi ngờ nói: Một người dân bình thường sao có thể nhận ra Ma giáo Tả Hữu hộ pháp? Lại còn chắc chắn như vậy?
Người qua đường oan ức: Tiểu nhân không có mù, nhất định không có nhầm.
Sư huynh chỉ về phía xa: Sư đệ ngươi xem, kia không phải là bắt được rồi sao.
Lâm Nhiễm nhìn theo hướng sư huynh chỉ thì thấy có mười mấy người bị trói gô lăn đầy đất, có hai bộ khoái cầm đao đứng bên cạnh trông coi.
Sư huynh nghĩa chính từ nghiêm: Ma giáo thật sự là ngày càng càn rỡ, dám vì luyện tà công mà ngang nhiên phóng hỏa giết người, việc này Cơ Vô Tà có nói cái gì cũng chạy không thoát, sư đệ ngươi không thể vì tư tình mà làm hỏng đại sự, lúc xét xử nếu cần làm chứng nhất định phải đứng ra.
Lâm Nhiễm đi đến trước mặt đám tù binh kia, nhìn kỹ: Mặt Phùng Khôn và Thái Toàn không phải là như này có được không!
Sư huynh: Đừng quên y còn có mười bảy tiểu thiếp.
Lâm Nhiễm bất đắc dĩ: Cho dù có một trăm bảy mươi tiểu thiếp thì sao chứ, ngươi tưởng viết đầy áo “Ma giáo Tả hộ pháp Phùng Khôn” thì thật sự thành Phùng Khôn hay sao!
Sư huynh thở dài: Sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy?
Lâm Nhiễm nhất thời rất muốn đánh chết y.
Sư huynh: Nghe nói còn có một tên quần áo viết đầy “Ma giáo giáo chủ Cơ Vô Tà” nữa, đáng tiếc y chạy thoát rồi.
Sư huynh: Tới chậm rồi, đã kết thúc.
Lâm Nhiễm: Là sao?
Sư huynh: Chúng ta vừa nhận được mật báo liền lập tức phái người tới đây mai phục, mục đích là bắt được toàn bộ nhân chứng vật chứng, dù sao Lục Phiến Môn chúng ta làm gì cũng cần phài có chứng cớ.
Lâm Nhiễm: Ngươi thất bại rồi kìa.
Sư huynh: Cái thôn bị thiêu hủy này không phải là vật chứng sao?
Lâm Nhiễm: Nhân chứng gì đó đâu?
Sư huynh thuận tay ngăn lại một người qua đường nhìn có vẻ trung thực, hỏi: Vừa rồi là những ai giết người phóng hỏa?
Người qua đường chém đinh chặt sắt: Chính là hai hộ pháp thuộc hạ của Cơ Vô Tà, Tả hộ pháp Phùng Khôn cùng Hữu hộ pháp Thái Toàn, bọn hắn mang một đám Ma giáo đệ tử muốn bắt hết người trong thôn về cho Cơ Vô Tà luyện tà công!
Lâm Nhiễm nhớ nhớ một chút, tên của Ma giáo Tả Hữu hộ pháp chính xác rồi.
Sư huynh liếc Lâm Nhiễm một cái: Ngươi xem đi, túm đại một người đều có thể làm chứng.
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, nghi ngờ nói: Một người dân bình thường sao có thể nhận ra Ma giáo Tả Hữu hộ pháp? Lại còn chắc chắn như vậy?
Người qua đường oan ức: Tiểu nhân không có mù, nhất định không có nhầm.
Sư huynh chỉ về phía xa: Sư đệ ngươi xem, kia không phải là bắt được rồi sao.
Lâm Nhiễm nhìn theo hướng sư huynh chỉ thì thấy có mười mấy người bị trói gô lăn đầy đất, có hai bộ khoái cầm đao đứng bên cạnh trông coi.
Sư huynh nghĩa chính từ nghiêm: Ma giáo thật sự là ngày càng càn rỡ, dám vì luyện tà công mà ngang nhiên phóng hỏa giết người, việc này Cơ Vô Tà có nói cái gì cũng chạy không thoát, sư đệ ngươi không thể vì tư tình mà làm hỏng đại sự, lúc xét xử nếu cần làm chứng nhất định phải đứng ra.
Lâm Nhiễm đi đến trước mặt đám tù binh kia, nhìn kỹ: Mặt Phùng Khôn và Thái Toàn không phải là như này có được không!
Sư huynh: Đừng quên y còn có mười bảy tiểu thiếp.
Lâm Nhiễm bất đắc dĩ: Cho dù có một trăm bảy mươi tiểu thiếp thì sao chứ, ngươi tưởng viết đầy áo “Ma giáo Tả hộ pháp Phùng Khôn” thì thật sự thành Phùng Khôn hay sao!
Sư huynh thở dài: Sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy?
Lâm Nhiễm nhất thời rất muốn đánh chết y.
Sư huynh: Nghe nói còn có một tên quần áo viết đầy “Ma giáo giáo chủ Cơ Vô Tà” nữa, đáng tiếc y chạy thoát rồi.