Chương : 6
Do Thành Ưng Toàn nói không thể mặc công phục đến đó, nên hắn dẫn Cố Ngôn Chi về thay y phục. Cố Ngôn Chi tìm rất lâu mới chọn được một trường sam ấn hoa mễ sắc(1), mặc lên nhìn vào rất phong độ .
(1): Mễ sắc : Vàng nhạt
Lúc Cố Ngôn Chi đi theo Thành Ưng Toàn tới Bách Hoa lâu, thì thấy các cô nương đứng bên ngoài Bách Hoa lâu ăn mặc trang điểm xinh đẹp, hướng tứ phía phiêu mắt đưa tình, tay đung đưa tà áo lụa.
Những nơi như kỹ viện, Cố Ngôn Chi chưa từng đi vào, nhưng không phải chưa từng nghe nói qua. Dù sao cũng là ở trong ma giáo lớn lên, cũng có Thiểu Âm trưởng lão Ẩn nương mở kỹ viện.
Ẩn nương dưới trướng mở bao nhiêu kỹ viện, Cố Ngôn Chi cũng không biết, chỉ biết thu nhập kỹ viện của nàng hàng năm cũng đủ chi tiêu cho ma giáo trong một năm tùy ý tiêu xài, hơn nữa mỗi ngày ắt sẽ có những tin tức mới mẻ thú vị. Cố Ngôn Chi chỉ cần biết tới đây đủ rồi.
Vốn Cố Ngôn Chi cũng không thích đến cái nơi toàn son phấn này, bất quá nếu chủ nhân thân thể không thích chỗ này, y có thế nào cũng muốn vào một lần.
Y không phải chủ nhân thân thể này, nên muốn bôi đen nó, cũng thuận thế thu một ít lợi tức. Chờ khi y tìm được thân thể của mình, nhất định hảo hảo tra tấn tên Trần Khiêm Quân này, khiến hắn kêu cha gọi mẹ, chết đi sống lại!
Các cô nương Bách Hoa lâu vừa thấy tiến vào là hai công tử diện mạo hiên ngang, lập tức tâm hoa nộ phóng, nhất là nam tử y phục mễ sắc kia, kiếm mi tinh mục quả thực chính là phu quân trong cảm nhận các nàng. Rồi rất nhanh đi tới ra giọng mời gọi.
Nguyên bản Cố Ngôn Chi không thích chỗ nồng đậm vị son phấn, nhưng nghĩ nghĩ tới đây là muốn cho chủ nhân thân thể này không thoải mái liền bình thường trở lại. Y tùy ý chọn hai cô nương thân hình thì thạc như trư, làn da thô ráp, trên người cho dù có đánh nhiều phấn cũng dấu không được vết nhăn, trái ôm phải ôm đi tới hậu viện.
Nghĩ tới về sau chủ nhân thân thể này trở về biết được đã từng đi tới chỗ mình ghét nhất còn chọn hai cô nương như thế này, Cố Ngôn Chi tâm tình thư sướng cười to ba tiếng ” ha ha ha”.
Khách nhân tới đây có rất nhiều sở thích kỳ lạ, cho nên các cô nương cho dù nhìn thấy cảnh tượng trên cũng chỉ âm thầm tiếc nuối, nguyên lai một người như vậy cũng thích trọng khẩu vị. Nhưng cũng nhìn thấy sự ghen tị trong mắt nhìn người đi xa.
Thành Ưng Toàn nhìn bóng dáng lão Đại, ánh mắt hơi tối lại, rồi rất nhanh được che dấu, tùy ý tìm một cô nương đi theo lão Đại.
Cố Ngôn Chi đương nhiên không quan tâm đánh giá, dù sao hiện tại tâm tình y rất sảng khoái .
Cách bố trí ở Bách Hoa lâu coi như có phẩm vị, rất có phong cách tùy tâm sở dục trong ma giáo. Cố Ngôn Chi vừa lòng gật đầu rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Hai cô nương đến bây giờ mới hồi phục lại tinh thần, công tử này cư nhiên chọn nàng, không khỏi vừa mừng vừa sợ, lập tức sai người bưng rượu lên, rồi rót rượu cho khách quan .
Cố Ngôn Chi uống mấy chén, nhíu nhíu mày nói: “Hầu hạ không tốt bổn đại gia, các người chờ đấy.”
Hai cô nương nhìn nhìn bốn phía, đây là hậu viện Bách Hoa lâu, người xung quanh lui tới rất nhiều. Cẩn thận hỏi lại: “Ở chỗ này?”
Cố Ngôn Chi ngại ly rượu quá nhỏ không đủ, liền cầm bầu rượu lên uống, tuy y không trả lời nhưng nhìn vẻ mặt không cần nói cũng biết.
Khuôn mặt hai cô nương vặn vẹo, còn tưởng rằng gặp được một người tốt, không nghĩ tới nhìn người không thể nhìn tướng mạo, người này thế nhưng cũng dám ở trước mặt nhiều người. . . . . .
Nói xong hai cô nương cũng không do dự nữa, liền đi tới gần phía Cố Ngôn Chi. Dù sao các nàng cũng là bán thân, không thể trông cậy vào người khác tôn trọng trinh tiết các nàng, chỉ cần khách quan trả nhiều tiền, các nàng trên cơ bản cũng sẽ làm theo yêu cầu của khách quan.
Cố Ngôn Chi lại lùi về sau, hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên chúng ta hầu hạ công tử.”
“Mùi trên người các ngươi quá nồng, cách ta ba thước nói chuyện.”
“Này. . . . . .” Các nàng không biết, cách ba thước thì làm sao hầu hạ công tử?
Cố Ngôn Chi liếc mắt nhìn hai người, phun ra một kết luận: “Ngu ngốc!”
Quả nhiên vẫn là Ẩn nương có bài bản hơn, mỗi lần đều có tân đạo bát quái. Còn nói kỹ viện là nơi mua tin tức tốt nhất, là nơi nghe các chuyện bát quái, thế mà hai người kia lại không hiểu nhìn ánh mắt người phục vụ?
Cố Ngôn Chi không muốn nhiều lời, một mình một rượu tại chỗ uống rượu.
“Cố Đại Chí, ta nói cho ngươi, hôm nay ngươi không bán cũng phải bán!”
Cố Ngôn Chi nghe vậy không khỏi quay đầu, đã nhiều năm y chưa nghe qua người có tên này .
Đó là một tiểu nam hài khuôn mặt thanh tú, bị người đuổi ở phía sau dùng roi quất, nam hài thì cắn môi thần tình quật cường. Lúc bị nam nhân phía sau đuổi, còn hung hăng quay lại trừng mắt nam nhân kia.
Cố Ngôn Chi rất nhanh bị cái tiểu nam hài kia gây hứng thú. Loại ánh mắt dã thú hoàn toàn không chịu thua y rất thích. Hơn nữa. . . . . .
Tuy rằng chưa từng ra tay giúp người, nhưng hôm nay Cố Ngôn Chi phá lệ đứng ra giải vây, đối nam nhân đang một bên mắng một bên quất roi: “Trong vòng ba tiếng, ngươi phải biến mất trước mắt ta.”
Nam nhân cười cười, người này tuy y là khách nhân, nhưng hắn là người không cần nghe lời khách, thuận miệng nói: “Ta đang huấn hắn.”
“Nhất.”
“Khách quan. . . . . .”
“Nhị.”
“Đừng. . . . . .”
“Tam”
Nói xong ba tiếng, Cố Ngôn Chi đối nam nhân làm vài động tác. Tuy thân thể này không có nội lực nhưng lại có mạnh. Y ra mấy quyền khiến nam tử lập tức chạy không thấy bóng dáng.
Cố Ngôn Chi liếc mắt nhìn thiếu niên kêu Cố Đại Chí. Thiếu niên cũng không sợ hãi nhìn lại y.
Cố Ngôn Chi đang muốn đi, chợt nghe thiếu niên kia nói: “Đừng cho là ta sẽ báo đáp ngươi.”
Y cười lạnh một tiếng, cho tới giờ y chưa đợi bất kỳ kẻ nào tới báo đáp.
Thiếu niên hỏi tiếp: “Vì sao ngươi lại cứu ta?” Hắn chưa bao giờ cho rằng vận khí sẽ tốt để có người ra tay cứu giúp, tất cả mọi người toàn là lòng tham không đáy.
Cố Ngôn Chi lại nhìn nhìn thiếu niên ánh mắt sắc bén, khó có được hảo tâm trả lời: “Bởi vì ngươi tên Cố Đại Chí, hơn nữa ta thích ánh mắt của ngươi.”
Cố Đại Chí sửng sốt, người này thế nhưng thật sự nguyện ý ra tay giúp mình? Nếu như vậy, có lẽ, hắn có thể. . . . . .
“Ngươi có thể mang ta rời khỏi chỗ này?”
Cố Ngôn Chi chọn mi, nói: “Muốn rời đi phải dựa vào chính mình, ta chưa bao giờ giúp người vô năng.”
Cố Ngôn Chi nói xong xoay người bước đi.
Cố Đại Chí nhìn bóng dáng người đi, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Cố Ngôn Chi cũng không quay đầu lại, liền nói thẳng: “Cố Tư, tự Ngôn Chi.”
Thiếu niên sửng sốt một chút, lặp lại nhớ kỹ tên y.
Thiếu niên tên Cố Đại Chí kia tựa hồ có ý tứ. Khi Cố Ngôn Chi ra khỏi Bách Hoa lâu, đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm trước kia, cũng có người kêu y như vậy. Nhưng sau khi y bảy tuổi, phụ thân sửa lại tên cho y, kêu Cố Tư. Nguyên nhân cải danh, chính y nhớ tới còn cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì phụ thân ái thượng một người, ngày ngày tưởng niệm, cho nên cải danh cho y là Cố Tư. Y vẫn không thích cái tên kia đó, y muốn giống như Cố Đại Chí kia tên rất khí phách, còn Cố Tư thì giống như tên mấy bà nương. Sau khi y trưởng thành, liền đổi tự Ngôn Chi, từ lúc đó trở đi không cho phép người khác gọi mình là Cố Tư.
Cố Ngôn Chi trở về liền vùi đầu ngủ, lúc tỉnh lại vừa thấy Thành Ưng Toàn mặt mũi như khóc tang.
Không đợi Cố Ngôn Chi lên tiếng, Thành Ưng Toàn đã khóc: “Lão Đại, ngài hôm qua sao lại bỏ lại ta đi rồi hả?” Trọng điểm là, đi rồi còn không có trả tiền, tiền phần ngài đều do ta trả, ngài thật sự nhẫn tâm đối đãi lương bổng gầy còm của ta sao?
“Đã quên.” Cố Ngôn Chi trả lời đơn giản, lại làm tâm Thành Ưng Toàn muốn nát. Lão Đại ngài có biết đó đều là tiền không a! Ngài sớm nói ta phải trả tiền, ta đã không mang ngươi đi Bách Hoa lâu .
Lão Đại bọn họ gần đây sao tính tình lại trở lên cổ quái? Hắn bắt đầu vô cùng tưởng niệm lão Đại lạnh như băng trước kia.
Mà lão Đại lạnh như băng Trần Khiêm Quân đang ở nóc nhà chạy như điên. Diện tích đất Ma giáo chiếm rất lớn, Trần Khiêm Quân vận công nhảy qua vài căn nhà nhưng vẫn không tìm được lối ra. Vừa định rời đi, lại nghe thấy vài người đang tán dóc.
“Ta mới vừa nghe nói một chuyện, khẳng định ngươi không thể tưởng được.”
“Chuyện gì thần bí như vậy ?”
“Nghe nói giáo chủ chúng ta đi Bách Hoa lâu.”
“Điều này sao có thể, giáo chủ muốn nữ nhân, Thiểu Âm trưởng lão tự nhiên sẽ đưa lên, còn muốn giáo chủ tự mình đi?”
“Hắc, ngươi muốn nghe hay không?”
Trần Khiêm Quân nhàm chán vừa muốn chuẩn bị đi, thì nghe có người nhắc tên mình.
“Kỳ thật người ở Bách Hoa lâu là Trần Khiêm Quân.”
“Trần Khiêm Quân là ai?”
“Ngu ngốc, thiên hạ đệ nhất danh bộ ngươi cũng không biết, theo bạch đạo đã nhiều năm!”
“Đúng vậy, căn cứ tình báo, người đi Bách Hoa lâu là Trần Khiêm Quân, hắn còn chiêu mấy cô nương xấu vô cùng, thật không ngờ nguyên lai hắn lại thưởng thức kém như vậy.”
“Nói trọng điểm.”
“Trọng điểm chính là ngày đó hắn cứu một tiểu quan đang bị bán, sau đó hắn nói mình kêu Cố Tư, tự Ngôn Chi.”
“Cái đệt, tiện nhân kia thế nhưng dùng tên giáo chủ chúng ta làm ra chuyện ác tha như vậy, quả thực không thể nhẫn!” ( Vãi mấy anh, cứu người mà bảo là ác, vậy giết người mới tốt à !!!)
“Đúng vậy, giáo chủ sao có thể đi cứu người!”
Trần Khiêm Quân đem vài lời vô nghĩa nghe xong, chỉnh lý lại ra một ít manh mối. Tuy có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được, có lẽ đây là đáp án duy nhất hắn có thể đưa ra.
Linh hồn của hắn ở trong thân thể giáo chủ ma giáo, mà giáo chủ ma giáo xuyên vào thân thể của hắn. Hai người cách xa nhau vạn dặm còn chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau, thế nhưng hoán đổi linh hồn!
Xem ra, muốn lấy lại thân thể, phải tìm được Cố Ngôn Chi chân chính.
Nếu giáo chủ chân chính không ở, vậy theo lý hắn có thể chi phối thân thể này. Dự đoán người trong ma giáo cũng không dám ngăn trở giáo chủ của mình.
Nghĩ như vậy, Trần Khiêm Quân trực tiếp tìm Thái Dương trưởng lão.
Thái Dương trưởng lão chính là lão nhân thoạt nhìn vẻ mặt vô hại phi thường ôn hòa. Lão nhân nghe giáo chủ muốn xuất môn, hay là muốn tới kinh thành liền lập tức phản đối.
“Giáo chủ, không nói đến ngài vừa mới luyện công tẩu hỏa nhập ma, cho dù ngài hoàn toàn không bị hỏa nhập ma cũng không nên đi xa lâu như vậy a. Tới kinh thành lộ trình cũng phải hai tháng.”
Nói xong, Thái Dương trưởng lão lấy từ trong tay tờ giấy: “Giáo chủ, đây là kế hoạch cả năm của ngài, ngài căn bản không thời gian đi tới nơi đó!”
Kế hoạch cả năm?
Trần Khiêm Quân tiếp nhận, nghĩ nghĩ chẳng lẽ ma giáo muốn có hoạt động gì mới? Việc này không phải nhỏ.
Có điều sau khi xem xong, Trần Khiêm Quân nhịn không được khóe miệng run rẩy. Giáo chủ ma giáo này quả nhiên không phải người ấn theo lẽ thường ra bài. Cái kế hoạch cả năm bị Thái Dương trưởng lão biến trở thành thiên đại sự thì ra là như vậy.
Hơn nữa ở dưới cuối cùng còn đặc biệt đánh dấu : làm không được, liền đoá thủ!
Trần Khiêm Quân cảm nhận, hắn hình như dò được bí mật ma giáo không muốn người biết.
(1): Mễ sắc : Vàng nhạt
Lúc Cố Ngôn Chi đi theo Thành Ưng Toàn tới Bách Hoa lâu, thì thấy các cô nương đứng bên ngoài Bách Hoa lâu ăn mặc trang điểm xinh đẹp, hướng tứ phía phiêu mắt đưa tình, tay đung đưa tà áo lụa.
Những nơi như kỹ viện, Cố Ngôn Chi chưa từng đi vào, nhưng không phải chưa từng nghe nói qua. Dù sao cũng là ở trong ma giáo lớn lên, cũng có Thiểu Âm trưởng lão Ẩn nương mở kỹ viện.
Ẩn nương dưới trướng mở bao nhiêu kỹ viện, Cố Ngôn Chi cũng không biết, chỉ biết thu nhập kỹ viện của nàng hàng năm cũng đủ chi tiêu cho ma giáo trong một năm tùy ý tiêu xài, hơn nữa mỗi ngày ắt sẽ có những tin tức mới mẻ thú vị. Cố Ngôn Chi chỉ cần biết tới đây đủ rồi.
Vốn Cố Ngôn Chi cũng không thích đến cái nơi toàn son phấn này, bất quá nếu chủ nhân thân thể không thích chỗ này, y có thế nào cũng muốn vào một lần.
Y không phải chủ nhân thân thể này, nên muốn bôi đen nó, cũng thuận thế thu một ít lợi tức. Chờ khi y tìm được thân thể của mình, nhất định hảo hảo tra tấn tên Trần Khiêm Quân này, khiến hắn kêu cha gọi mẹ, chết đi sống lại!
Các cô nương Bách Hoa lâu vừa thấy tiến vào là hai công tử diện mạo hiên ngang, lập tức tâm hoa nộ phóng, nhất là nam tử y phục mễ sắc kia, kiếm mi tinh mục quả thực chính là phu quân trong cảm nhận các nàng. Rồi rất nhanh đi tới ra giọng mời gọi.
Nguyên bản Cố Ngôn Chi không thích chỗ nồng đậm vị son phấn, nhưng nghĩ nghĩ tới đây là muốn cho chủ nhân thân thể này không thoải mái liền bình thường trở lại. Y tùy ý chọn hai cô nương thân hình thì thạc như trư, làn da thô ráp, trên người cho dù có đánh nhiều phấn cũng dấu không được vết nhăn, trái ôm phải ôm đi tới hậu viện.
Nghĩ tới về sau chủ nhân thân thể này trở về biết được đã từng đi tới chỗ mình ghét nhất còn chọn hai cô nương như thế này, Cố Ngôn Chi tâm tình thư sướng cười to ba tiếng ” ha ha ha”.
Khách nhân tới đây có rất nhiều sở thích kỳ lạ, cho nên các cô nương cho dù nhìn thấy cảnh tượng trên cũng chỉ âm thầm tiếc nuối, nguyên lai một người như vậy cũng thích trọng khẩu vị. Nhưng cũng nhìn thấy sự ghen tị trong mắt nhìn người đi xa.
Thành Ưng Toàn nhìn bóng dáng lão Đại, ánh mắt hơi tối lại, rồi rất nhanh được che dấu, tùy ý tìm một cô nương đi theo lão Đại.
Cố Ngôn Chi đương nhiên không quan tâm đánh giá, dù sao hiện tại tâm tình y rất sảng khoái .
Cách bố trí ở Bách Hoa lâu coi như có phẩm vị, rất có phong cách tùy tâm sở dục trong ma giáo. Cố Ngôn Chi vừa lòng gật đầu rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Hai cô nương đến bây giờ mới hồi phục lại tinh thần, công tử này cư nhiên chọn nàng, không khỏi vừa mừng vừa sợ, lập tức sai người bưng rượu lên, rồi rót rượu cho khách quan .
Cố Ngôn Chi uống mấy chén, nhíu nhíu mày nói: “Hầu hạ không tốt bổn đại gia, các người chờ đấy.”
Hai cô nương nhìn nhìn bốn phía, đây là hậu viện Bách Hoa lâu, người xung quanh lui tới rất nhiều. Cẩn thận hỏi lại: “Ở chỗ này?”
Cố Ngôn Chi ngại ly rượu quá nhỏ không đủ, liền cầm bầu rượu lên uống, tuy y không trả lời nhưng nhìn vẻ mặt không cần nói cũng biết.
Khuôn mặt hai cô nương vặn vẹo, còn tưởng rằng gặp được một người tốt, không nghĩ tới nhìn người không thể nhìn tướng mạo, người này thế nhưng cũng dám ở trước mặt nhiều người. . . . . .
Nói xong hai cô nương cũng không do dự nữa, liền đi tới gần phía Cố Ngôn Chi. Dù sao các nàng cũng là bán thân, không thể trông cậy vào người khác tôn trọng trinh tiết các nàng, chỉ cần khách quan trả nhiều tiền, các nàng trên cơ bản cũng sẽ làm theo yêu cầu của khách quan.
Cố Ngôn Chi lại lùi về sau, hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên chúng ta hầu hạ công tử.”
“Mùi trên người các ngươi quá nồng, cách ta ba thước nói chuyện.”
“Này. . . . . .” Các nàng không biết, cách ba thước thì làm sao hầu hạ công tử?
Cố Ngôn Chi liếc mắt nhìn hai người, phun ra một kết luận: “Ngu ngốc!”
Quả nhiên vẫn là Ẩn nương có bài bản hơn, mỗi lần đều có tân đạo bát quái. Còn nói kỹ viện là nơi mua tin tức tốt nhất, là nơi nghe các chuyện bát quái, thế mà hai người kia lại không hiểu nhìn ánh mắt người phục vụ?
Cố Ngôn Chi không muốn nhiều lời, một mình một rượu tại chỗ uống rượu.
“Cố Đại Chí, ta nói cho ngươi, hôm nay ngươi không bán cũng phải bán!”
Cố Ngôn Chi nghe vậy không khỏi quay đầu, đã nhiều năm y chưa nghe qua người có tên này .
Đó là một tiểu nam hài khuôn mặt thanh tú, bị người đuổi ở phía sau dùng roi quất, nam hài thì cắn môi thần tình quật cường. Lúc bị nam nhân phía sau đuổi, còn hung hăng quay lại trừng mắt nam nhân kia.
Cố Ngôn Chi rất nhanh bị cái tiểu nam hài kia gây hứng thú. Loại ánh mắt dã thú hoàn toàn không chịu thua y rất thích. Hơn nữa. . . . . .
Tuy rằng chưa từng ra tay giúp người, nhưng hôm nay Cố Ngôn Chi phá lệ đứng ra giải vây, đối nam nhân đang một bên mắng một bên quất roi: “Trong vòng ba tiếng, ngươi phải biến mất trước mắt ta.”
Nam nhân cười cười, người này tuy y là khách nhân, nhưng hắn là người không cần nghe lời khách, thuận miệng nói: “Ta đang huấn hắn.”
“Nhất.”
“Khách quan. . . . . .”
“Nhị.”
“Đừng. . . . . .”
“Tam”
Nói xong ba tiếng, Cố Ngôn Chi đối nam nhân làm vài động tác. Tuy thân thể này không có nội lực nhưng lại có mạnh. Y ra mấy quyền khiến nam tử lập tức chạy không thấy bóng dáng.
Cố Ngôn Chi liếc mắt nhìn thiếu niên kêu Cố Đại Chí. Thiếu niên cũng không sợ hãi nhìn lại y.
Cố Ngôn Chi đang muốn đi, chợt nghe thiếu niên kia nói: “Đừng cho là ta sẽ báo đáp ngươi.”
Y cười lạnh một tiếng, cho tới giờ y chưa đợi bất kỳ kẻ nào tới báo đáp.
Thiếu niên hỏi tiếp: “Vì sao ngươi lại cứu ta?” Hắn chưa bao giờ cho rằng vận khí sẽ tốt để có người ra tay cứu giúp, tất cả mọi người toàn là lòng tham không đáy.
Cố Ngôn Chi lại nhìn nhìn thiếu niên ánh mắt sắc bén, khó có được hảo tâm trả lời: “Bởi vì ngươi tên Cố Đại Chí, hơn nữa ta thích ánh mắt của ngươi.”
Cố Đại Chí sửng sốt, người này thế nhưng thật sự nguyện ý ra tay giúp mình? Nếu như vậy, có lẽ, hắn có thể. . . . . .
“Ngươi có thể mang ta rời khỏi chỗ này?”
Cố Ngôn Chi chọn mi, nói: “Muốn rời đi phải dựa vào chính mình, ta chưa bao giờ giúp người vô năng.”
Cố Ngôn Chi nói xong xoay người bước đi.
Cố Đại Chí nhìn bóng dáng người đi, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Cố Ngôn Chi cũng không quay đầu lại, liền nói thẳng: “Cố Tư, tự Ngôn Chi.”
Thiếu niên sửng sốt một chút, lặp lại nhớ kỹ tên y.
Thiếu niên tên Cố Đại Chí kia tựa hồ có ý tứ. Khi Cố Ngôn Chi ra khỏi Bách Hoa lâu, đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm trước kia, cũng có người kêu y như vậy. Nhưng sau khi y bảy tuổi, phụ thân sửa lại tên cho y, kêu Cố Tư. Nguyên nhân cải danh, chính y nhớ tới còn cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì phụ thân ái thượng một người, ngày ngày tưởng niệm, cho nên cải danh cho y là Cố Tư. Y vẫn không thích cái tên kia đó, y muốn giống như Cố Đại Chí kia tên rất khí phách, còn Cố Tư thì giống như tên mấy bà nương. Sau khi y trưởng thành, liền đổi tự Ngôn Chi, từ lúc đó trở đi không cho phép người khác gọi mình là Cố Tư.
Cố Ngôn Chi trở về liền vùi đầu ngủ, lúc tỉnh lại vừa thấy Thành Ưng Toàn mặt mũi như khóc tang.
Không đợi Cố Ngôn Chi lên tiếng, Thành Ưng Toàn đã khóc: “Lão Đại, ngài hôm qua sao lại bỏ lại ta đi rồi hả?” Trọng điểm là, đi rồi còn không có trả tiền, tiền phần ngài đều do ta trả, ngài thật sự nhẫn tâm đối đãi lương bổng gầy còm của ta sao?
“Đã quên.” Cố Ngôn Chi trả lời đơn giản, lại làm tâm Thành Ưng Toàn muốn nát. Lão Đại ngài có biết đó đều là tiền không a! Ngài sớm nói ta phải trả tiền, ta đã không mang ngươi đi Bách Hoa lâu .
Lão Đại bọn họ gần đây sao tính tình lại trở lên cổ quái? Hắn bắt đầu vô cùng tưởng niệm lão Đại lạnh như băng trước kia.
Mà lão Đại lạnh như băng Trần Khiêm Quân đang ở nóc nhà chạy như điên. Diện tích đất Ma giáo chiếm rất lớn, Trần Khiêm Quân vận công nhảy qua vài căn nhà nhưng vẫn không tìm được lối ra. Vừa định rời đi, lại nghe thấy vài người đang tán dóc.
“Ta mới vừa nghe nói một chuyện, khẳng định ngươi không thể tưởng được.”
“Chuyện gì thần bí như vậy ?”
“Nghe nói giáo chủ chúng ta đi Bách Hoa lâu.”
“Điều này sao có thể, giáo chủ muốn nữ nhân, Thiểu Âm trưởng lão tự nhiên sẽ đưa lên, còn muốn giáo chủ tự mình đi?”
“Hắc, ngươi muốn nghe hay không?”
Trần Khiêm Quân nhàm chán vừa muốn chuẩn bị đi, thì nghe có người nhắc tên mình.
“Kỳ thật người ở Bách Hoa lâu là Trần Khiêm Quân.”
“Trần Khiêm Quân là ai?”
“Ngu ngốc, thiên hạ đệ nhất danh bộ ngươi cũng không biết, theo bạch đạo đã nhiều năm!”
“Đúng vậy, căn cứ tình báo, người đi Bách Hoa lâu là Trần Khiêm Quân, hắn còn chiêu mấy cô nương xấu vô cùng, thật không ngờ nguyên lai hắn lại thưởng thức kém như vậy.”
“Nói trọng điểm.”
“Trọng điểm chính là ngày đó hắn cứu một tiểu quan đang bị bán, sau đó hắn nói mình kêu Cố Tư, tự Ngôn Chi.”
“Cái đệt, tiện nhân kia thế nhưng dùng tên giáo chủ chúng ta làm ra chuyện ác tha như vậy, quả thực không thể nhẫn!” ( Vãi mấy anh, cứu người mà bảo là ác, vậy giết người mới tốt à !!!)
“Đúng vậy, giáo chủ sao có thể đi cứu người!”
Trần Khiêm Quân đem vài lời vô nghĩa nghe xong, chỉnh lý lại ra một ít manh mối. Tuy có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được, có lẽ đây là đáp án duy nhất hắn có thể đưa ra.
Linh hồn của hắn ở trong thân thể giáo chủ ma giáo, mà giáo chủ ma giáo xuyên vào thân thể của hắn. Hai người cách xa nhau vạn dặm còn chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau, thế nhưng hoán đổi linh hồn!
Xem ra, muốn lấy lại thân thể, phải tìm được Cố Ngôn Chi chân chính.
Nếu giáo chủ chân chính không ở, vậy theo lý hắn có thể chi phối thân thể này. Dự đoán người trong ma giáo cũng không dám ngăn trở giáo chủ của mình.
Nghĩ như vậy, Trần Khiêm Quân trực tiếp tìm Thái Dương trưởng lão.
Thái Dương trưởng lão chính là lão nhân thoạt nhìn vẻ mặt vô hại phi thường ôn hòa. Lão nhân nghe giáo chủ muốn xuất môn, hay là muốn tới kinh thành liền lập tức phản đối.
“Giáo chủ, không nói đến ngài vừa mới luyện công tẩu hỏa nhập ma, cho dù ngài hoàn toàn không bị hỏa nhập ma cũng không nên đi xa lâu như vậy a. Tới kinh thành lộ trình cũng phải hai tháng.”
Nói xong, Thái Dương trưởng lão lấy từ trong tay tờ giấy: “Giáo chủ, đây là kế hoạch cả năm của ngài, ngài căn bản không thời gian đi tới nơi đó!”
Kế hoạch cả năm?
Trần Khiêm Quân tiếp nhận, nghĩ nghĩ chẳng lẽ ma giáo muốn có hoạt động gì mới? Việc này không phải nhỏ.
Có điều sau khi xem xong, Trần Khiêm Quân nhịn không được khóe miệng run rẩy. Giáo chủ ma giáo này quả nhiên không phải người ấn theo lẽ thường ra bài. Cái kế hoạch cả năm bị Thái Dương trưởng lão biến trở thành thiên đại sự thì ra là như vậy.
Hơn nữa ở dưới cuối cùng còn đặc biệt đánh dấu : làm không được, liền đoá thủ!
Trần Khiêm Quân cảm nhận, hắn hình như dò được bí mật ma giáo không muốn người biết.