Chương 24: Xích Vũ Sơn Trang
Hôm sau, đội ngũ được chia thành hai đội nhân mã, một đội đi theo ba vị phong chủ đi đến khu vực giám sát của họ để chuẩn bị trù hoạch, kiến lập Đốc Võ Đường, đội nhân mã còn lại do Lục Văn Thành dẫn dắt đến Xích Vũ sơn trang mừng thọ.
Có lẽ là để đuổi kịp hành trình, đội ngũ đến Xích Vũ sơn trang di chuyển nhanh hơn trước không ít, rung lắc khiến Phó Phái Bạch phản ứng không kịp, chóng mặt lại có điểm buồn nôn, ngồi bên ngoài xe ngựa nghiêng đông ngả tây, thật sự ngồi không được, chỉ có thể suy yếu hỏi bên trong xe ngựa: "Phong chủ, ta có thể vào ngồi một lát sao?"
"Có thể."
Phó Phái Bạch xốc lên rèm xe, chui vào, bất lực dựa vào thùng xe, biểu tình nhìn qua có chút thống khổ.
Lục Yến Nhiễm liếc mắt nhìn nàng một cái hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Có chút chóng mặt", nói xong, Phó Phái Bạch nhắm mắt lại, đè nén cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Lục Yến Nhiễm nhìn nàng một lúc, đặt cuốn sách trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Đưa tay ra."
Phó Phái Bạch mở mắt ra, biểu tình nghi hoặc.
"Duỗi tay."
Phó Phái Bạch chậm rãi duỗi tay qua, ngay sau đó, tay liền bị Lục Yến Nhiễm nắm lấy, toàn bộ lòng bàn tay truyền đến xúc cảm lạnh như băng.
Lục Yến Nhiễm vận nội lực ấn xuống lòng bàn tay nàng, ấn thật mạnh vài cái rồi rút tay về.
Phó Phái Bạch vẫn còn khiếp sợ, thậm chí tạm thời quên hết thân thể không khoẻ, chỉ nhớ rõ xúc cảm mát lạnh khi ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nâng mu bàn tay của mình, nàng ngẩng đầu nhìn lại, Lục Yến Nhiễm đã một lần nữa cầm sách lên, nhàn nhạt nói: "Có một huyệt đạo trong lòng bàn tay, ấn vào có thể giảm bớt sự khó chịu trong dạ dày."
Nghe được giải thích, Phó Phái Bạch lúc này mới hiểu dụng ý của phong chủ, nàng thu hồi tay, vô thức vuốt ve chính mình lòng bàn tay, cảm thấy dạ dày không còn quá khó chịu.
"Đa tạ phong chủ."
Lục Yến Nhiễm ừ một tiếng, tiếp tục đọc sách.
Phó Phái Bạch tinh thần có chút bối rối không yên, rồi lại không thể giải thích được tại sao, sau đó đột nhiên nghĩ tới chuyện tối hôm qua, bình tĩnh kể ra, cuối cùng còn sợ Lục Yến Nhiễm không tin, nàng lại nghiêm túc bổ sung một câu, "Phong chủ, người nọ thật sự đặc biệt giống ngươi."
Lục Yến Nhiễm nhướng mi, yên lặng nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Đêm dài sương nặng, chỉ nhìn dáng người liền có thể nhận ra người nọ giống ta?"
"Này......"
Lục Yến Nhiễm nghiêng qua thân mình, lại nói: "Ngươi và ta tuy rằng cùng ở một chỗ trên núi, lại không thường gặp mặt, vì sao chỉ nhìn dáng người liền cảm thấy giống ta?"
Phó Phái Bạch khẽ mở mắt, toàn bộ lưng dán lên thùng xe phía sau, ngơ ngẩn nhìn nữ tử đang từ từ đến gần trước mặt nàng.
"Ta......", Nàng không nói được gì nữa, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Cuối cùng Lục Yến Nhiễm ngừng lại trước mặt nàng chưa đầy ba tấc, hai người bốn mắt chạm nhau.
"Chẳng lẽ là ban đêm mơ thấy ta? Mới đối với thân thể cùng hình dáng của ta quen thuộc như thế?"
Trái tim Phó Phái Bạch đột nhiên nhảy dựng, chột dạ, khẩn trương dịch khai tầm mắt, nàng xác thực từng mơ thấy Lục Yến Nhiễm, đêm hôm đó sau khi thấy được một màn đối phương đứng trong suối nước lạnh tắm gội, lúc màn đêm buông xuống nàng bắt đầu nằm mộng, tái hiện trong mộng chính là hình ảnh như vậy.
Nàng vô thức nuốt một ngụm nước bọt, khô cằn trả lời: "Không...... Không có."
Lục Yến Nhiễm nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, một lúc sau liền cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười không rõ ý vị này lọt vào tai Phó Phái Bạch, da đầu nàng lập tức tê rần, tim đập như sấm, chui ra ngoài xe ngựa như là muốn trốn.
"Phong chủ, ta khỏe rồi, ta đi ra ngoài trước."
Mãi cho đến khi nàng ngồi lại bên cạnh Hình Quảng, bị gió nhẹ thổi qua, lồng ngực mãnh liệt rung động mới dịu xuống.
Hình Quảng liếc nàng một cái, nói: "Ngươi đỏ mặt."
Phó Phái Bạch cả kinh, theo bản năng sờ khuôn mặt của mình, hình như có chút nóng, "Không phải, ai, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Ta không có, chính là cảm thấy có điểm nóng", nói xong, nàng lại kéo kéo vạt áo, cứng đờ nở nụ cười.
Lúc sau, Phó Phái Bạch liền thành thật ngồi bên ngoài xe ngựa, rốt cuộc không dám có ý tưởng tiến vào trong xe ngựa nữa.
......
Màn đêm chậm rãi buông xuống, đoàn xe đã tiến vào địa giới của Xích Vũ sơn trang, từ xa có thể nhìn thấy một tòa nhà cao quý, đèn đuốc sáng trưng, cùng đám người đang đứng chờ bên ngoài.
Phó Phái Bạch nhảy xuống xe ngựa, an tĩnh đứng sang một bên, Lục Yến Nhiễm được A Phù đỡ xuống xe, đi về phía thôn trang bên kia.
Dưới cổng vòm của Xích Vũ sơn trang, Lục Văn Thành đã cùng Hạ Dương Diệu hàn huyên, "Hạ huynh, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, ly biệt ngắn ngủn mấy tháng, lại như mấy năm chưa thấy Lục huynh."
Lục Yến Nhiễm đi qua hành lễ với Hạ Dương Diệu, "Yến Nhiễm gặp qua Hạ bá phụ."
Hạ Dương Diệu liên tục gật đầu, đối với dáng vẻ ôn tĩnh uyển chuyển của Lục Yến Nhiễm rất vừa lòng.
"Lục cô nương, đã lâu không gặp", Hạ Tông từ một bên đứng ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Yến Nhiễm.
"Đã lâu không gặp, Hạ công tử."
Hạ Dương Diệu phất tay, "Được rồi, được rồi, đừng đứng ở đây, ta đã sớm chuẩn bị thức ăn cùng rượu ngon chờ mấy người Lục huynh rồi."
Lục Văn Thành cùng Hạ Dương Diệu vừa nói vừa cười đi vào sơn trang trước, Lục Yến Nhiễm cùng Hạ Tông theo sát phía sau, cuối cùng là đoàn xe mênh mông cuồn cuộn của Thiên Cực Tông.
Phó Phái Bạch đi theo một đám thủ vệ, bị phân đến sân trong nơi hạ nhân dùng cơm, sân không lớn, nhưng cũng bày đầy bốn năm bàn mỹ thực, mọi người đều nhẹ nhõm, Hạ trang chủ quả nhiên hào sảng đại khí, đối đãi hạ nhân không tệ, sôi nổi buông vũ khí ngồi xuống, thỏa thích ăn uống.
Phó Phái Bạch cũng tìm một cái bàn ngồi xuống, hai ngày nay nàng đều dùng lương khô lót bụng, đương nhiên khi nhìn thấy một bàn mỹ thực thì thèm nhỏ dãi, nàng duỗi tay cầm một cái đùi gà, đang chuẩn bị bỏ vào miệng, cửa nhỏ dẫn tới sân "sầm" một tiếng bị người đá văng.
Hạ Tông mang theo hai tên tùy tùng tiến vào, hắn nhìn chung quanh một vòng, đem tầm mắt dán trên người Phó Phái Bạch, sau đó sải bước về phía trước, quát lên: "Ai cho phép ngươi, một gã sai vặt ngồi trên bàn ăn cơm?!"
Phó Phái Bạch không muốn tranh cãi, cũng không muốn phí miệng lưỡi vô ích, nàng buông đùi gà, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hạ Tông lại không nghĩ không buông tha nàng, một chân phóng ra, che trước người Phó Phái Bạch, "Ta còn chưa nói xong, ngươi chạy cái gì?"
Hạ Tông cao hơn Phó Phái Bạch nửa cái đầu, Phó Phái Bạch tuy là ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng trong mắt không có một tia sợ hãi, nàng thản nhiên nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Hạ Tông cười lạnh một tiếng, "Lần trước bị Mạc huynh quất một trận roi kia, ngươi thật ra khôi phục rất nhanh."
Phó Phái Bạch nhíu mày, không muốn để ý tới lời mỉa mai châm chọc của hắn, "Làm phiền Hạ công tử dời bước, ta còn có việc."
"A, ngươi một gã sai vặt thì có thể có chuyện gì, nếu đã muốn bận việc như vậy, ta đây liền an bài công việc cho ngươi, không bằng đi chuồng ngựa rửa sạch phân ngựa đi."
Phó Phái Bạch ngước mắt, nhìn thẳng đối phương, "Ta không phải người hầu trong sơn trang của ngươi, ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta."
Hạ Tông giận dữ cười đáp lại, nhưng dù sao hắn cũng ổn trọng hơn Mạc Thanh Nguyên một chút, sẽ không bị dăm ba câu nói kích động đến mất đi lý trí, hắn tùy ý chỉ vào một nhóm thị về ngồi cùng bàn, cao giọng nói: "Ta hiện tại cho các ngươi đi rửa sạch chuồng ngựa, có ý kiến gì không?"
Vài tên thị vệ trố mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn cầm lấy bội kiếm, rời khỏi sân.
Hạ Tông híp híp mắt, lại hướng Phó Phái Bạch nói: "Bọn họ cũng là người của Thiên Cực Tông, tại sao ta có thể sai khiến bọn họ, lại không thể sai khiến ngươi? Hay là, thứ cho Hạ mỗ con mắt vụng về, thế nhưng không nhìn ra ngươi có địa vị rất cao?"
Phó Phái Bạch nắm chặt tay, lạnh giọng, "Chuồng ngựa ở đâu?"
Hạ Tông vỗ tay, "Tới, mang Phó công tử của chúng ta đi chuồng ngựa."
Đám tùy tùng ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Đi thôi, Phó công tử."
Phó Phái Bạch đi theo đám tùy tùng đến chuồng ngựa, nhóm tùy tùng kia ỷ vào địa vị của chủ tử mình, càng thêm kiêu căng ngạo mạn, "Các ngươi mấy người có thể đi được rồi, nhị thiếu gia nói, để vị này Phó công tử một người quét tước là được."
Mấy người cũng có chút quen biết với Phó Phái Bạch, có chút không đành lòng, nhất thời không có người nhúc nhích, Phó Phái Bạch nhìn đối phương một cái, ý bảo không ngại.
Chẳng mấy chốc, Phó Phái Bạch là người duy nhất còn lại trong chuồng ngựa, nàng xắn tay áo lên, cầm một cây chổi lớn dọn sạch phân ngựa, quét xong phân ngựa, lại cầm bàn chải, chải chuốt lại lông mao cho lũ ngựa, thẳng đến khi A Phù tìm lại đây.
A Phù che mũi lại, bị khí vị khó nghe của chuồng ngựa khiến nàng lui hai bước, "Tiểu Bạch, ngươi như thế nào lại ở đây?"
Phó Phái Bạch suy nghĩ một lúc, nói ra chuyện Hạ Tông cố ý làm khó dễ nàng cũng không có gì ý nghĩa gì, Thiên Cực Tông cùng Xích Vũ sơn trang giao hảo tốt đã nhiều thế hệ, nàng chỉ là một gã sai vặt hèn kém, chịu một ít ủy khuất căn bản cũng không đáng nhắc đến, vì thế liền tùy ý nói: "Những con ngựa này đã mệt mỏi hai ngày, ta nhàn rỗi không có việc gì làm nên đến lau cho chúng nó."
"Ngươi đừng làm nữa, mau đi cùng ta."
"Làm sao vậy?"
"Phong chủ muốn ngươi và ta cùng đi rót rượu, bưng thức ăn trong tiệc mừng thọ, ngươi mau đi theo ta đổi một bộ quần áo khác, sau đó rửa sạch hương vị trên người."
Phó Phái Bạch có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn thành thật tắm rửa sạch mùi hôi trên người, sau khi thay đổi quần áo sạch liền theo A Phù tiến vào trong đại điện.
Lúc này, yến tiệc đã đầy ắp khách quý, trống nhạc hòa tấu, trong đám người đông đảo, hỗn loạn, Phó Phái Bạch liếc mắt một cái liền thấy được Lục Yến Nhiễm đang an tĩnh ngồi một bên.
Nàng tăng tốc bước chân đi qua, giống như lần trước đứng bên cạnh bàn ăn, "Phong chủ."
Lục Yến Nhiễm thần sắc nhạt nhẽo, bình tĩnh ừ một tiếng.
Phó Phái Bạch ngồi quỳ xuống, cầm đũa, nhìn mâm ngọc trên bàn bày đủ loại món ăn trân quý, không biết Lục Yến Nhiễm thích ăn cái gì, do dự một lát, nàng gắp một khối thịt từ bụng cá hấp không xương đặt vào trong chén Lục Yến Nhiễm, sau đó bất động thanh sắc đánh giá đối phương.
Thực mau Lục Yến Nhiễm gắp thịt cá bỏ vào miệng, miệng nhỏ nhấm nuốt, từ biểu tình nhìn không ra là ăn ngon hay là không thể ăn.
Phó Phái Bạch nghĩ nếu phong chủ đã ăn, kia hẳn là không khó ăn, liền lại gắp hai ba miếng cá bỏ vào trong chén đối phương, thẳng đến khi A Phù bưng bầu rượu lại đây, thấy một màn này, giật mình nói: "Phong chủ, từ trước đến nay ngươi không phải không ăn cá sao?"
Phó Phái Bạch vừa nghe, liên tục xin lỗi: "A, xin lỗi, phong chủ, ta không biết ngươi không ăn cá, phần còn lại để ta gắp ra cho ngươi đi."
"Không có việc gì, thịt cá tươi ngon, non mịn, vẫn có thể ăn được", nói rồi, Lục Yến Nhiễm lại nâng chiếc đũa lên, ăn nốt phần cá còn lại trong chén.
Tuy rằng Lục Yến Nhiễm nói không có việc gì, nhưng Phó Phái Bạch sau đó cũng không lại gắp cá cho nàng, mà gắp một ít món mặn khác cho vào chén, cái gì ngỗng sốt hồng, thịt cừu hấp, gạo nếp nấu thịt vịt, gà quý phi...... Dù sao cái gì là thịt liền gắp cái đấy.
A Phù dở khóc dở cười, "Được rồi, Tiểu Bạch, đừng gắp nữa, phong chủ thích đồ chay, ngươi gắp tất cả đều là thịt."
Phó Phái Bạch dừng động tác, nhìn thấy một ngọn núi nhỏ đã bắt đầu nhô lên từ trong chiếc chén làm từ ngọc sứ kia, chồng chất các loại thịt.
Nàng có chút co quắp, nói: "Ta...... Hay là để ta rót rượu cho phong chủ đi, ta biết rót rượu."
"Không cần, ngươi cứ đứng ở bên này đi", Lục Yến Nhiễm lấy một cái bát rỗng khác, nói rồi gắp một đũa rau xanh bỏ vào miệng.
Phó Phái Bạch nga một tiếng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thất bại khó giải thích, vốn là muốn phục vụ tốt cho phong chủ ăn cơm, kết quả biến khéo thành vụng.
Nàng đứng về vị trí cũ, một bên nhìn Lục Yến Nhiễm dùng bữa, một bên cảm thán, phong chủ thật sự rất gầy, nên ăn nhiều thịt một chút, phong chủ ăn cơm cũng văn nhã như vậy, thật là đẹp mắt.
Nàng đang suy nghĩ mien man, đột nhiên cảm thấy có một đạo ánh mắt nặng nề rơi xuống trên người mình, nàng ngẩng đầu nhìn, đối diện với gương mặt của Hạ Tông, hắn uống cạn một chén rượu, ánh mắt giống như phi đao nhìn nàng chằm chằm.
Nàng cảm thấy rất khó hiểu, nếu nói Mạc Thanh Nguyên bởi vì lúc trước ở dưới chân núi không bắt chuyện thành công, sau đó lại mất mặt trong cuộc tỷ thí, mới đối với nàng ghi hận trong lòng, vậy tại sao Hạ Tông người này lại vô cớ hận nàng như vậy?
Hai người liền như vậy nhìn nhau chằm chằm, thẳng đến khi Lục Văn Thành cầm ly rượu đi đến trước bàn Lục Yến Nhiễm, nàng mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu đứng một bên.
"Yến Nhiễm, đi thôi, theo vi phụ đi kính rượu Hạ bá phụ của ngươi."
Phó Phái Bạch dùng dư quang thoáng thấy Lục Yến Nhiễm bưng ly rượu đứng dậy đi theo Lục Văn Thành đến phía đối diện, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, nàng lén lút ngẩng đầu liền thấy Lục Yến Nhiễm bên miệng treo một nụ cười khẽ, toàn bộ ngũ quan đều nhu hòa xuống, không giống như ngày thường, lạnh như băng sương.
Điều này khơi dậy lòng hiếu kỳ của nàng, nàng bất động thanh sắc tiến về phía trước hai bước, lại thêm hai bước, mãi đến khi có thể đại khái nghe được cuộc đối thoại ở nơi đối diện, nàng mới đứng yên, tuy rằng vẫn rũ mắt cúi đầu, nhưng lực chú ý lại hết sức tập trung vào đôi tai.
Lời người dịch: Tui nghi lúc ở trong xe ngựa, bà phong chủ dùng mỹ nhân kế để dụ Phó cô nương dời trọng tâm câu chuyện để không truy hỏi bả đó, chứ không phải có ý gì đâu.:))))) Nào, hãy nghĩ sâu lên các bạn, đừng để bị người đẹp lừa.
Mà tội nghiệp con tui thiệt chứ, lần nào cũng gặp mấy thằng nhãi phá phách. Lần trước gặp họ Mạc, lần này gặp họ Hạ. Khổ, trời đánh còn tránh bữa ăn mà.:)))))
Có lẽ là để đuổi kịp hành trình, đội ngũ đến Xích Vũ sơn trang di chuyển nhanh hơn trước không ít, rung lắc khiến Phó Phái Bạch phản ứng không kịp, chóng mặt lại có điểm buồn nôn, ngồi bên ngoài xe ngựa nghiêng đông ngả tây, thật sự ngồi không được, chỉ có thể suy yếu hỏi bên trong xe ngựa: "Phong chủ, ta có thể vào ngồi một lát sao?"
"Có thể."
Phó Phái Bạch xốc lên rèm xe, chui vào, bất lực dựa vào thùng xe, biểu tình nhìn qua có chút thống khổ.
Lục Yến Nhiễm liếc mắt nhìn nàng một cái hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Có chút chóng mặt", nói xong, Phó Phái Bạch nhắm mắt lại, đè nén cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Lục Yến Nhiễm nhìn nàng một lúc, đặt cuốn sách trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Đưa tay ra."
Phó Phái Bạch mở mắt ra, biểu tình nghi hoặc.
"Duỗi tay."
Phó Phái Bạch chậm rãi duỗi tay qua, ngay sau đó, tay liền bị Lục Yến Nhiễm nắm lấy, toàn bộ lòng bàn tay truyền đến xúc cảm lạnh như băng.
Lục Yến Nhiễm vận nội lực ấn xuống lòng bàn tay nàng, ấn thật mạnh vài cái rồi rút tay về.
Phó Phái Bạch vẫn còn khiếp sợ, thậm chí tạm thời quên hết thân thể không khoẻ, chỉ nhớ rõ xúc cảm mát lạnh khi ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nâng mu bàn tay của mình, nàng ngẩng đầu nhìn lại, Lục Yến Nhiễm đã một lần nữa cầm sách lên, nhàn nhạt nói: "Có một huyệt đạo trong lòng bàn tay, ấn vào có thể giảm bớt sự khó chịu trong dạ dày."
Nghe được giải thích, Phó Phái Bạch lúc này mới hiểu dụng ý của phong chủ, nàng thu hồi tay, vô thức vuốt ve chính mình lòng bàn tay, cảm thấy dạ dày không còn quá khó chịu.
"Đa tạ phong chủ."
Lục Yến Nhiễm ừ một tiếng, tiếp tục đọc sách.
Phó Phái Bạch tinh thần có chút bối rối không yên, rồi lại không thể giải thích được tại sao, sau đó đột nhiên nghĩ tới chuyện tối hôm qua, bình tĩnh kể ra, cuối cùng còn sợ Lục Yến Nhiễm không tin, nàng lại nghiêm túc bổ sung một câu, "Phong chủ, người nọ thật sự đặc biệt giống ngươi."
Lục Yến Nhiễm nhướng mi, yên lặng nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Đêm dài sương nặng, chỉ nhìn dáng người liền có thể nhận ra người nọ giống ta?"
"Này......"
Lục Yến Nhiễm nghiêng qua thân mình, lại nói: "Ngươi và ta tuy rằng cùng ở một chỗ trên núi, lại không thường gặp mặt, vì sao chỉ nhìn dáng người liền cảm thấy giống ta?"
Phó Phái Bạch khẽ mở mắt, toàn bộ lưng dán lên thùng xe phía sau, ngơ ngẩn nhìn nữ tử đang từ từ đến gần trước mặt nàng.
"Ta......", Nàng không nói được gì nữa, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Cuối cùng Lục Yến Nhiễm ngừng lại trước mặt nàng chưa đầy ba tấc, hai người bốn mắt chạm nhau.
"Chẳng lẽ là ban đêm mơ thấy ta? Mới đối với thân thể cùng hình dáng của ta quen thuộc như thế?"
Trái tim Phó Phái Bạch đột nhiên nhảy dựng, chột dạ, khẩn trương dịch khai tầm mắt, nàng xác thực từng mơ thấy Lục Yến Nhiễm, đêm hôm đó sau khi thấy được một màn đối phương đứng trong suối nước lạnh tắm gội, lúc màn đêm buông xuống nàng bắt đầu nằm mộng, tái hiện trong mộng chính là hình ảnh như vậy.
Nàng vô thức nuốt một ngụm nước bọt, khô cằn trả lời: "Không...... Không có."
Lục Yến Nhiễm nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, một lúc sau liền cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười không rõ ý vị này lọt vào tai Phó Phái Bạch, da đầu nàng lập tức tê rần, tim đập như sấm, chui ra ngoài xe ngựa như là muốn trốn.
"Phong chủ, ta khỏe rồi, ta đi ra ngoài trước."
Mãi cho đến khi nàng ngồi lại bên cạnh Hình Quảng, bị gió nhẹ thổi qua, lồng ngực mãnh liệt rung động mới dịu xuống.
Hình Quảng liếc nàng một cái, nói: "Ngươi đỏ mặt."
Phó Phái Bạch cả kinh, theo bản năng sờ khuôn mặt của mình, hình như có chút nóng, "Không phải, ai, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Ta không có, chính là cảm thấy có điểm nóng", nói xong, nàng lại kéo kéo vạt áo, cứng đờ nở nụ cười.
Lúc sau, Phó Phái Bạch liền thành thật ngồi bên ngoài xe ngựa, rốt cuộc không dám có ý tưởng tiến vào trong xe ngựa nữa.
......
Màn đêm chậm rãi buông xuống, đoàn xe đã tiến vào địa giới của Xích Vũ sơn trang, từ xa có thể nhìn thấy một tòa nhà cao quý, đèn đuốc sáng trưng, cùng đám người đang đứng chờ bên ngoài.
Phó Phái Bạch nhảy xuống xe ngựa, an tĩnh đứng sang một bên, Lục Yến Nhiễm được A Phù đỡ xuống xe, đi về phía thôn trang bên kia.
Dưới cổng vòm của Xích Vũ sơn trang, Lục Văn Thành đã cùng Hạ Dương Diệu hàn huyên, "Hạ huynh, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, ly biệt ngắn ngủn mấy tháng, lại như mấy năm chưa thấy Lục huynh."
Lục Yến Nhiễm đi qua hành lễ với Hạ Dương Diệu, "Yến Nhiễm gặp qua Hạ bá phụ."
Hạ Dương Diệu liên tục gật đầu, đối với dáng vẻ ôn tĩnh uyển chuyển của Lục Yến Nhiễm rất vừa lòng.
"Lục cô nương, đã lâu không gặp", Hạ Tông từ một bên đứng ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Yến Nhiễm.
"Đã lâu không gặp, Hạ công tử."
Hạ Dương Diệu phất tay, "Được rồi, được rồi, đừng đứng ở đây, ta đã sớm chuẩn bị thức ăn cùng rượu ngon chờ mấy người Lục huynh rồi."
Lục Văn Thành cùng Hạ Dương Diệu vừa nói vừa cười đi vào sơn trang trước, Lục Yến Nhiễm cùng Hạ Tông theo sát phía sau, cuối cùng là đoàn xe mênh mông cuồn cuộn của Thiên Cực Tông.
Phó Phái Bạch đi theo một đám thủ vệ, bị phân đến sân trong nơi hạ nhân dùng cơm, sân không lớn, nhưng cũng bày đầy bốn năm bàn mỹ thực, mọi người đều nhẹ nhõm, Hạ trang chủ quả nhiên hào sảng đại khí, đối đãi hạ nhân không tệ, sôi nổi buông vũ khí ngồi xuống, thỏa thích ăn uống.
Phó Phái Bạch cũng tìm một cái bàn ngồi xuống, hai ngày nay nàng đều dùng lương khô lót bụng, đương nhiên khi nhìn thấy một bàn mỹ thực thì thèm nhỏ dãi, nàng duỗi tay cầm một cái đùi gà, đang chuẩn bị bỏ vào miệng, cửa nhỏ dẫn tới sân "sầm" một tiếng bị người đá văng.
Hạ Tông mang theo hai tên tùy tùng tiến vào, hắn nhìn chung quanh một vòng, đem tầm mắt dán trên người Phó Phái Bạch, sau đó sải bước về phía trước, quát lên: "Ai cho phép ngươi, một gã sai vặt ngồi trên bàn ăn cơm?!"
Phó Phái Bạch không muốn tranh cãi, cũng không muốn phí miệng lưỡi vô ích, nàng buông đùi gà, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hạ Tông lại không nghĩ không buông tha nàng, một chân phóng ra, che trước người Phó Phái Bạch, "Ta còn chưa nói xong, ngươi chạy cái gì?"
Hạ Tông cao hơn Phó Phái Bạch nửa cái đầu, Phó Phái Bạch tuy là ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng trong mắt không có một tia sợ hãi, nàng thản nhiên nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Hạ Tông cười lạnh một tiếng, "Lần trước bị Mạc huynh quất một trận roi kia, ngươi thật ra khôi phục rất nhanh."
Phó Phái Bạch nhíu mày, không muốn để ý tới lời mỉa mai châm chọc của hắn, "Làm phiền Hạ công tử dời bước, ta còn có việc."
"A, ngươi một gã sai vặt thì có thể có chuyện gì, nếu đã muốn bận việc như vậy, ta đây liền an bài công việc cho ngươi, không bằng đi chuồng ngựa rửa sạch phân ngựa đi."
Phó Phái Bạch ngước mắt, nhìn thẳng đối phương, "Ta không phải người hầu trong sơn trang của ngươi, ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta."
Hạ Tông giận dữ cười đáp lại, nhưng dù sao hắn cũng ổn trọng hơn Mạc Thanh Nguyên một chút, sẽ không bị dăm ba câu nói kích động đến mất đi lý trí, hắn tùy ý chỉ vào một nhóm thị về ngồi cùng bàn, cao giọng nói: "Ta hiện tại cho các ngươi đi rửa sạch chuồng ngựa, có ý kiến gì không?"
Vài tên thị vệ trố mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn cầm lấy bội kiếm, rời khỏi sân.
Hạ Tông híp híp mắt, lại hướng Phó Phái Bạch nói: "Bọn họ cũng là người của Thiên Cực Tông, tại sao ta có thể sai khiến bọn họ, lại không thể sai khiến ngươi? Hay là, thứ cho Hạ mỗ con mắt vụng về, thế nhưng không nhìn ra ngươi có địa vị rất cao?"
Phó Phái Bạch nắm chặt tay, lạnh giọng, "Chuồng ngựa ở đâu?"
Hạ Tông vỗ tay, "Tới, mang Phó công tử của chúng ta đi chuồng ngựa."
Đám tùy tùng ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Đi thôi, Phó công tử."
Phó Phái Bạch đi theo đám tùy tùng đến chuồng ngựa, nhóm tùy tùng kia ỷ vào địa vị của chủ tử mình, càng thêm kiêu căng ngạo mạn, "Các ngươi mấy người có thể đi được rồi, nhị thiếu gia nói, để vị này Phó công tử một người quét tước là được."
Mấy người cũng có chút quen biết với Phó Phái Bạch, có chút không đành lòng, nhất thời không có người nhúc nhích, Phó Phái Bạch nhìn đối phương một cái, ý bảo không ngại.
Chẳng mấy chốc, Phó Phái Bạch là người duy nhất còn lại trong chuồng ngựa, nàng xắn tay áo lên, cầm một cây chổi lớn dọn sạch phân ngựa, quét xong phân ngựa, lại cầm bàn chải, chải chuốt lại lông mao cho lũ ngựa, thẳng đến khi A Phù tìm lại đây.
A Phù che mũi lại, bị khí vị khó nghe của chuồng ngựa khiến nàng lui hai bước, "Tiểu Bạch, ngươi như thế nào lại ở đây?"
Phó Phái Bạch suy nghĩ một lúc, nói ra chuyện Hạ Tông cố ý làm khó dễ nàng cũng không có gì ý nghĩa gì, Thiên Cực Tông cùng Xích Vũ sơn trang giao hảo tốt đã nhiều thế hệ, nàng chỉ là một gã sai vặt hèn kém, chịu một ít ủy khuất căn bản cũng không đáng nhắc đến, vì thế liền tùy ý nói: "Những con ngựa này đã mệt mỏi hai ngày, ta nhàn rỗi không có việc gì làm nên đến lau cho chúng nó."
"Ngươi đừng làm nữa, mau đi cùng ta."
"Làm sao vậy?"
"Phong chủ muốn ngươi và ta cùng đi rót rượu, bưng thức ăn trong tiệc mừng thọ, ngươi mau đi theo ta đổi một bộ quần áo khác, sau đó rửa sạch hương vị trên người."
Phó Phái Bạch có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn thành thật tắm rửa sạch mùi hôi trên người, sau khi thay đổi quần áo sạch liền theo A Phù tiến vào trong đại điện.
Lúc này, yến tiệc đã đầy ắp khách quý, trống nhạc hòa tấu, trong đám người đông đảo, hỗn loạn, Phó Phái Bạch liếc mắt một cái liền thấy được Lục Yến Nhiễm đang an tĩnh ngồi một bên.
Nàng tăng tốc bước chân đi qua, giống như lần trước đứng bên cạnh bàn ăn, "Phong chủ."
Lục Yến Nhiễm thần sắc nhạt nhẽo, bình tĩnh ừ một tiếng.
Phó Phái Bạch ngồi quỳ xuống, cầm đũa, nhìn mâm ngọc trên bàn bày đủ loại món ăn trân quý, không biết Lục Yến Nhiễm thích ăn cái gì, do dự một lát, nàng gắp một khối thịt từ bụng cá hấp không xương đặt vào trong chén Lục Yến Nhiễm, sau đó bất động thanh sắc đánh giá đối phương.
Thực mau Lục Yến Nhiễm gắp thịt cá bỏ vào miệng, miệng nhỏ nhấm nuốt, từ biểu tình nhìn không ra là ăn ngon hay là không thể ăn.
Phó Phái Bạch nghĩ nếu phong chủ đã ăn, kia hẳn là không khó ăn, liền lại gắp hai ba miếng cá bỏ vào trong chén đối phương, thẳng đến khi A Phù bưng bầu rượu lại đây, thấy một màn này, giật mình nói: "Phong chủ, từ trước đến nay ngươi không phải không ăn cá sao?"
Phó Phái Bạch vừa nghe, liên tục xin lỗi: "A, xin lỗi, phong chủ, ta không biết ngươi không ăn cá, phần còn lại để ta gắp ra cho ngươi đi."
"Không có việc gì, thịt cá tươi ngon, non mịn, vẫn có thể ăn được", nói rồi, Lục Yến Nhiễm lại nâng chiếc đũa lên, ăn nốt phần cá còn lại trong chén.
Tuy rằng Lục Yến Nhiễm nói không có việc gì, nhưng Phó Phái Bạch sau đó cũng không lại gắp cá cho nàng, mà gắp một ít món mặn khác cho vào chén, cái gì ngỗng sốt hồng, thịt cừu hấp, gạo nếp nấu thịt vịt, gà quý phi...... Dù sao cái gì là thịt liền gắp cái đấy.
A Phù dở khóc dở cười, "Được rồi, Tiểu Bạch, đừng gắp nữa, phong chủ thích đồ chay, ngươi gắp tất cả đều là thịt."
Phó Phái Bạch dừng động tác, nhìn thấy một ngọn núi nhỏ đã bắt đầu nhô lên từ trong chiếc chén làm từ ngọc sứ kia, chồng chất các loại thịt.
Nàng có chút co quắp, nói: "Ta...... Hay là để ta rót rượu cho phong chủ đi, ta biết rót rượu."
"Không cần, ngươi cứ đứng ở bên này đi", Lục Yến Nhiễm lấy một cái bát rỗng khác, nói rồi gắp một đũa rau xanh bỏ vào miệng.
Phó Phái Bạch nga một tiếng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thất bại khó giải thích, vốn là muốn phục vụ tốt cho phong chủ ăn cơm, kết quả biến khéo thành vụng.
Nàng đứng về vị trí cũ, một bên nhìn Lục Yến Nhiễm dùng bữa, một bên cảm thán, phong chủ thật sự rất gầy, nên ăn nhiều thịt một chút, phong chủ ăn cơm cũng văn nhã như vậy, thật là đẹp mắt.
Nàng đang suy nghĩ mien man, đột nhiên cảm thấy có một đạo ánh mắt nặng nề rơi xuống trên người mình, nàng ngẩng đầu nhìn, đối diện với gương mặt của Hạ Tông, hắn uống cạn một chén rượu, ánh mắt giống như phi đao nhìn nàng chằm chằm.
Nàng cảm thấy rất khó hiểu, nếu nói Mạc Thanh Nguyên bởi vì lúc trước ở dưới chân núi không bắt chuyện thành công, sau đó lại mất mặt trong cuộc tỷ thí, mới đối với nàng ghi hận trong lòng, vậy tại sao Hạ Tông người này lại vô cớ hận nàng như vậy?
Hai người liền như vậy nhìn nhau chằm chằm, thẳng đến khi Lục Văn Thành cầm ly rượu đi đến trước bàn Lục Yến Nhiễm, nàng mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu đứng một bên.
"Yến Nhiễm, đi thôi, theo vi phụ đi kính rượu Hạ bá phụ của ngươi."
Phó Phái Bạch dùng dư quang thoáng thấy Lục Yến Nhiễm bưng ly rượu đứng dậy đi theo Lục Văn Thành đến phía đối diện, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, nàng lén lút ngẩng đầu liền thấy Lục Yến Nhiễm bên miệng treo một nụ cười khẽ, toàn bộ ngũ quan đều nhu hòa xuống, không giống như ngày thường, lạnh như băng sương.
Điều này khơi dậy lòng hiếu kỳ của nàng, nàng bất động thanh sắc tiến về phía trước hai bước, lại thêm hai bước, mãi đến khi có thể đại khái nghe được cuộc đối thoại ở nơi đối diện, nàng mới đứng yên, tuy rằng vẫn rũ mắt cúi đầu, nhưng lực chú ý lại hết sức tập trung vào đôi tai.
Lời người dịch: Tui nghi lúc ở trong xe ngựa, bà phong chủ dùng mỹ nhân kế để dụ Phó cô nương dời trọng tâm câu chuyện để không truy hỏi bả đó, chứ không phải có ý gì đâu.:))))) Nào, hãy nghĩ sâu lên các bạn, đừng để bị người đẹp lừa.
Mà tội nghiệp con tui thiệt chứ, lần nào cũng gặp mấy thằng nhãi phá phách. Lần trước gặp họ Mạc, lần này gặp họ Hạ. Khổ, trời đánh còn tránh bữa ăn mà.:)))))