Chương : 174
Đại ca cũng cười lạnh nói: "Ta chỉ làm cho tiểu tử kia tưởng rằng chúng ta đã đi xa mà thôi. Tối hôm nay chúng ta liền làm một nhát hồi mã thương, đem ngũ hổ ngũ thử gì đó chém tận giết tuyệt"...
Ba người cầu y rút đao đứng, trông hung hãn như nhau, Tiêu Bố Y nhìn thấy bọn họ sóng vai mà đứng, rất có khí thế, chỉ sợ A Tú khó có thểứng đối, nên cười nói: "A Tú. Tất cả mọi người đều cùng đường, người ta một khi cũng đã đến cầu y, tính tình cũng khó tránh có chút kém, tất cả mọi người cùng lùi một bước có được không?"
"Ngươi nói lùi là lùi, ta đây không phải không còn mặt mũi sao?" Một người mặt sẹo quát.
Người cầm đầu cũng cười lạnh nói: "Nếu ngươi cho ta chém hai đao, chúng ta cũng có thể lùi một bước mà nói chuyện".
Tiêu Bố Y nhíu mày thầm nghĩ mình muốn tránh chuyện, nhưng trên đời này lại có rất nhiều người không biết tiến thối, một lời không hợp liền tâm trạng không tốt mà đánh nhau. Đương nhiên cũng luyện không thành võ công cao thâm gì, chỉ là dạng người đánh nhau theo kiểu đầu đường xó chợ như thế rất nhiều, coi như là sự bi ai của người tập võ.
"Mới vừa rồi ba người các ngươi mở miệng là nói đả thương người" Tôn Thiếu Phương chậm rãi đi tới, "Chúng ta chém ngươi, chẳng qua muốn cho các ngươi biết trên đời này làm người phải biết chừng mực một chút, lời không thể nói loạn. Thật ra các ngươi nên cảm tạ chúng ta mới đúng".
Tôn Thiếu Phương nhìn về phía Tiêu Bố Y, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, đương nhiên là hỏi Tiêu Bố Y có đem ba người này trực tiếp xử lý hay không.
Hắn tuy là thân vệ Đông Đô, nhưng rất có khí tức giang hồ, luôn nhìn xa, biết người như thế có thù tất báo, hôm nay một khi đã cùng bọn họ đối đầu, nếu không có đường giải hòa, không giết nói không chừng về sau lại sẽ gặp phiền toái. Hắn đương nhiên không sợ phiền toái, bởi vì bọn họ sớm sẽ rời đi, nhưng bởi vì bọn họ mà ảnh hưởng tới sự thanh bình của thần y cùng thôn dân thì cũng không tốt.
Tiêu Bố Y trước là gật đầu, sau là lắc đầu, Tôn Thiếu Phương khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.
Ba người nghe được Tôn Thiếu Phương trào phúng, mặt đều hiện lên sát khí, người cầm đầu trầm giọng nói: "Muốn giáo huấn cũng phải xem có đủ phân lượng hay không, chúng ta là Tề quận tam kiệt xin hỏi đại danh của các vị?"
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Thì ra là Tề quận tam kiệt, đã nghe đại danh từ lâu. Chúng tôi là Duyên Tân ngũ hổ, đơn giản là muội muội bệnh nặng, Y sinh tầm thường khó có thể trị được, nghe nói Nhạc thần y nơi đây chuyên trị nghi nan tạp chứng, lúc này mới từ xa đến cầu y. Chúng tôi quan tâm tới muội muội nên khó tránh tính tình nóng nảy, mong tam kiệt bỏ qua".
Chu Mộ Nho A Tú cả hai nghe được Thiếu đương gia bịa chuyện thiếu chút nữa là phun cơm ra, không nghĩ nhiều cũng hiểu Thiếu đương gia có ý, lời nói chỉ có ba phần mà thôi. Duyên Tân ngũ hổ là ở đâu, cái gì Tề quận tam kiệt này cũng không thấy được đường lối gì, cũng chỉ là báo danh cho có mà thôi. Thiếu đương gia một khi đã không báo tên ra, hiển nhiên đang thăm dò đối phương, chắc là đã khởi sát ý. Bọn họ đều mặc trang phục bình thường, cho dù Tôn Thiếu Phương mặc trang phục võ sĩ, nhưng trên đường hào kiệt qua lại cũng nhiều, cũng không tiết lộ thân phận.
Người cầm đầu nghe được Tiêu Bố Y báo danh hiệu ngược lại có chút do dự. Hắn đương nhiên biết Duyên Tân ở nơi nào, Duyên Tân cũng ở ven bờ Thông Tể Cừ không xa, vốn là gần Ngõa Cương cùng Huỳnh Dương. Hiện tại đầu năm nay, tự xưng cái gì kiệt, cái gì hổ cũng nhiều như lông trâu, đa số chỉ là để hù dọa người khác. Chỉ là ngũ hổ dù sao so với hóm ba kiệt cũng nhiều hơn hai người. Hai người vưa ra tay kia cũng không kém, nếu thực đánh nhau, cũng khó mà thắng được. Nhưng mối cừu hai đao này đương nhiên là phải báo, bằng không trở về cũng ngủ không ngon giấc. Hắn chỉ nghĩ đến người khác cấp cho hắn hai đao, lại không nghĩ tới mình cũng không muốn cho người khác con đường sống.
"Ta thấy tam kiệt trung khí mười phần, không giống như có bệnh, không biết là cầu y cho ai?" Tiêu Bố Y nhiệt tình nói: "Tam kiệt ở lâu tại Tề quận, chẳng lẽ không biết Nhạc thần y không có ra ngoài chẩn bệnh, chỉ có thể là người bệnh tự mình tới cửa mới được?"
Tề quận tam kiệt liếc mắt nhìn nhau, tên cầm đầu nói: "Thật ra chúng ta đều là huynh đệ của Lý đại ca. Lý đại ca bị cảm phong hàn, cho nên mới cho chúng ta đến cầu y".
"Lý đại ca?" Tiêu Bố Y nhíu mày, "Không biết có thể được tam kiệt xưng hô một tiếng đại ca, tất phải là nhân vật đỉnh thiên lập địa? Ta nghe nói gần nhất Đông Hải Lý Tử Thông một đường khởi nghĩa Nam hạ, chẳng lẽ các người nói chính là hắn?"
Hắn nói cung kính, tên cầm đầu ánh mắt chớp động, thẳng lưng ngạo nghễ nói: "Ngươi nói không sai, có thể để chúng ta xưng hô một tiếng Lý đại ca ngoại trừ Lý Tử Thông ra, thì còn ai vào đây?"
Tiêu Bố Y trong lòng nghĩ hắn nói chuyện cũng có vài phần chân thật, cũng giả bộ ra bộ dáng mừng rỡ, "Thì ra tam kiệt là cầu y cho Lý đại ca, vậy thất kính rồi. Duyên Tân ngũ hổ chúng ta tại Duyên Tân nghe nói tới uy danh của Lý đại ca cùng Trương đại ca, sớm đã muốn bái phỏng, chỉ là vô duyên gặp mặt, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua".
Tên cầm đầu sắc mặt khẽ biến, "Trương đại ca là người nào?"
"Đương nhiên là Trương Kim Xưng đại ca" Tiêu Bố Y kỳ quái nói: "Nghe nói Trương đại ca cùng Lý đại ca luôn có giao hảo, chúng ta đưa muội muội cầu y, đồng thời cũng muốn gặp hai vị đại ca".
"Ồ, thì ra ngươi nói chính là Trương Kim Xưng đại ca" Tên cầm đầu cười nói: "Nghe nói hắn đã không ở tại tề quận, chẳng qua ngươi muốn gặp Lý đại ca, đợi khi Lý đại ca đỡ bệnh, ta cũng có thể giúp ngươi gặp mặt một chút".
"Lý đại ca có bệnh, ta đương nhiên muốn đích thân tới cửa bái phỏng thăm hỏi" Tiêu Bố Y rất chân thành nói: "Không bằng hôm nay…"
"Lý đại ca đang có bệnh, không thích bị quấy rầy," Tên cầm đầu quả quyết cự tuyệt, "Không biết các ngươi ngày mai còn ở đây hay không, ta mới vừa biết được Nhạc thần y có quy củ này. Một khi đã như vậy, chúng ta trở về cùng Lý đại ca thương lượng rồi mới quyết định".
"Mấy ngày tới vẫn còn ở đây" Tiêu Bố Y lại cười nói.
"Vậy tốt rồi" Tên cầm đầu chắp tay nói: "Nước lớn trôi miếu Long vương, thì ra chẳng qua chỉ là một hồi hiểu lầm. Mọi người sơn thủy còn gặp lại, vậy hẹn ngày mai đi".
Tiêu Bố Y cười nói: "Tệ nhân thầm muốn sớm ngày được gặp Lý đại ca, mong thay mặt báo lại một tiếng".
"Nhất định nhất định" Tên cầm đầu trở người lên ngựa, hướng tới mọi người chắp tay cười nói: "Chúng ta cũng tính là không đánh nhau thì không quen biết, mới vừa rồi đắc tội, mong không cần để ý".
Hắn sau khi nói xong dẫn theo hai huynh đệ chạy ra ngoài thôn, chừng một nén nhang thì quay đầu lại, thấy không có bóng người nào, lúc này mới hạ tốc độ ngựa chậm lại.
"Đại ca, chẳng lẽ cứ như vậy sao?" Một người phẫn nộ bất bình nói: "Hắn chém ngươi hai đao, chúng ta muốn chém bọn chúng ra mười đoạn tám khúc mới hả".
Đại ca âm trầm nghiêm mặt, "Bọn họ người đông thế mạnh, hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Duyên Tân ngũ hổ, các ngươi có từng nghe nói qua?"
Hai huynh đệ đều lắc đầu, "Cho tới bây giờ cũng không, ta nghĩ quá nửa là tên giả, chúng ta lúc đó chẳng phải cũng đưa ra tên giả sao?"
Đại ca ghìm ngựa, lại quay trở về phía tây thôn, xuống ngựa đi vào thôn.
"Đại ca, người cũng quá cẩn thận rồi" Một huynh đệ cười nói: "Chúng ta vốn ở nơi này, nhưng người vì sao lại làm ra bộ dáng đi ra khỏi thôn?"
"Cẩn thận vạn năm thuyền không đắm" Một huynh đệ khác nói tiếp.
Đại ca cũng cười lạnh nói: "Ta chỉ làm cho tiểu tử kia tưởng rằng chúng ta đã đi xa mà thôi. Tối hôm nay chúng ta liền làm một nhát hồi mã thương, đem ngũ hổ ngũ thử gì đó chém tận giết tuyệt".
"Đại ca cao minh" Một người khâm phục nói, một người khác lại có chút do dự nói: "Đại ca, bọn họ nói cũng là kính ngưỡng Lý Tử Thông cùng Trương đại ca, ta cảm thấy nên cùng Trương đại ca thương lượng một chút là tốt nhất".
Đại ca do dự, "Như thế cũng tốt".
Ba người xuống ngựa, đến trước một đình viện khá hẻo lánh, đình viện có chút sập xệ, đầy vẻ tiêu điều, bộ dáng đã lâu không ai ở. Đại ca gõ cửa phòng ba cái, lúc này mới đẩy cửa vào. Vào bên trong phòng, chỉ thấy trên giường có một người đang ngồi, sắc mặt tái nhợt bộ dáng bệnh nặng chưa lành. Người nọ tuổi chừng trung tuần, cử chỉ trầm ổn, đúng là Trương Kim Xưng! Đại ca hiển nhiên đối với Tiêu Bố Y cũng là nói dối, trách không được cố ý không muốn cho Tiêu Bố Y gặpLý Tử Thông.
"Nhạc thần y đâu?" Trương Kim Xưng mở to mắt hỏi.
"Trương đại ca, vốn chúng ta muốn mời Nhạc thần y đến, nhưng có một tiểu tử lại phá hỏng chuyện" Một tên nhanh miệng nói.
"Lão Đại, rốt cuộc là thế nào?" Trương Kim Xưng nghi hoặc hỏi.
Lão Đại đem tất cả phát sinh kể lại một lần, lão Nhị lão Tam ở một bên cũng góp lời, cực lực kể tội Tiêu Bố Y. Khi nói đến Lý Tử Thông, Trương Kim Xưng ánh mắt lộ ra hận ý, nắm chặt nắm tay nói: "Lý Tử Thông, con mẹ tám đời tổ tông nhà hắn, ta nghĩ hắn là trang hán tử, không nghĩ đến hắn lại là súc sinh do tạp chủng dưỡng ra".
Trương Kim Xưng bị một quyền của Tiêu Bố Y đánh ngay ngực, xương cốt thiếu chút nữa gãy đoạn, nếu không phải thân thể tráng kiện, lúc ấy nói không chừng đã bị một quyền Tiêu Bố Y đánh chết. Sau nghĩ lại, còn cảm thấy Tiêu Bố Y vẫn còn dư lực, không khỏi rất sợ hãi. Nhưng làm cho hắn thống hận thì lại là Lý Tử Thông. Người này để cho mình che chắn, rồi không để ý tới nghĩa khí mà một mình chạy trốn. Trên thực tế hắn cũng biết, người như Lý Tử Thông cũng không nói đến nghĩa khí gì, chỉ là tửu sắc làm người ta cuồng, tiền tài động lòng người, hắn cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của vàng.
Hắn mắng có chút ác độc, lão Đại thầm nghĩ, Trương đại ca nói cũng có vấn đề, nếu Lý Tử Thông là tạp chủng nuôi ra, Trương đại ca ân cần thăm hỏi tổ tông nhà hắn cũng rất không ổn.
"Ngươi nói Duyên Tân ngũ hổ rốt cuộc có hình dạng gì?" Trương Kim Xưng mắng xong Lý Tử Thông trong lòng cũng có chút không ổn, đợi khi hắn nghe xong lão Đại miêu tả về diện mạo Duyên Tân ngũ hổ, sắc mặt khẽ biến, "Ngươi nói có một người trẻ tuổi người tầm thước, rất là anh tuấn?"
Lão Đại gật đầu nói: "Người nọ vốn không có ra tay, thái độ rất là thong dong, làm cho người ta nhìn không thấu sâu cạn. Chỉ là hắn vẫn luôn tươi cười, xem ra cũng dể nói chuyện".
Trương Kim Xưng sắc mặt đã tái nhợt. Khi hắn giết ba huynh đệ đã có chút thở hổn hển, hiện tại lại bị trọng thương, hắn so với ai khác đều hiểu rõ, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Bố Y!...
Trương Kim Xưng gật gật đầu xuống giường, có chút lảo đảo, lão Nhị lão Tam đều đi tới đỡ lấy nói: "Trương đại ca, thân thể của ngươi chưa khỏe, chớ có cử động…" Hai người đang nói còn chưa dứt, đột nhiên quát lên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau, ngực bắn ra một đạo máu tươi, ngửa mặt lên trời mà ngã vật ra.
Biến động đột nhiên xảy ra, lão Đại còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Trương đại ca mà mình luôn luôn kính trọng địa cầm mũi chủy thủ ròng ròng máu tươi hướng về phía mình mà đâm tới. Lão Đại kinh hãi khó hiểu, liên tục né tránh, nhưng võ công của Trương Kim Xưng so với hắn cao hơn một bậc, huống chi đã có chủ mưu ra tay, chỉ né tránh được hai bước đã bị Trương Kim Xưng đâm trúng ngực.
Lão Đại lảo đảo lui về phía sau, ôm ngực, nhất thời chưa gục xuống, không né tránh, lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Trương Kim Xưng, chúng ta kính ngươi là đại ca, một lòng vì ngươi cầu y, không biết đã làm sai chuyện gì mà ngươi hạ độc thủ như vậy?"
Trương Kim Xưng sắc mặt không thay đổi, nhìn thấy lão Đại tuy ôm ngực, nhưng máu tươi vẫn ròng ròng chảy xuôi xuống không ngừng, không sợ hắn chạy trốn, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Thật ra ta cũng không muốn giết các ngươi, chỉ là nếu không giết các ngươi, Tiêu Bố Y từ chỗ các ngươi mà tìm ra được chỗ này, ta cũng sống không được".
Lão Đại thất thanh nói: "Tiêu Bố Y là ai?"
"Tiêu Bố Y chính là người trẻ tuổi mà ngươi nói" Trương Kim Xưng mới rồi đột nhiên phát lực, đã có chút thở hổn hển, "Người này cực kỳ thông minh, nếu phát hiện dấu chân ngựa để lại, sớm muộn cũng sẽ hoài nghi ngươi cùng ta có quan hệ. Lão Đại, ta cảm ơn ngươi đã cầu y cho ta, chỉ là trên đời này…"
"Ngươi chỉcần nói, nói một tiếng," Lão Đại chẳng những ngực chảy máu, khóe miệng máu tươi cũng chảy ra, vẻ mặt thê lương, "Ba huynh đệ chúng ta vì ngươi bán mạng đều không tiếc. Nhưng ngươi lại, lại… ngươi…"
"Ta cũng là không thể không làm, ta thật sự chính là sợ các ngươi bán mạng," Trương Kim Xưng thản nhiên nói: "Huynh đệ của ngươi tính cách táo bạo, vạn nhất đi tìm Tiêu Bố Y tính sổ, thì sẽ liên lụy đến ta. Như vạy sẽ rất không ổn. Ngươi yên tâm, huynh đệ các ngươi chết, ta sẽ đem các ngươi an táng đàng hoàng".
Lão Đại lảo đảo ngã lăn ra đất, khóe miệng đã lộ ra nụ cười trào phúng, cảm thấy mình đúng là chết không đáng, ngửa mặt lên trời nhìn nóc nhà cỏ nói: "Huynh đệ?"
Hắn yếu ớt ngã ra trên mặt đất, đầu ngửa ra, đã chết. Chỉ trong chốc lát, ba người mạng thật như cây cỏ. Trương Kim Xưng cũng không có áy náy gì, lời hứa an táng đã sớm vứt sang một bên. Hắn đương nhiên không tin mình cùng ba huynh đệ này có thể thu thập Tiêu Bố Y. Lúc trước hắn, Hồ Lư, Ngụy Ngũ cùng Lý Tử Thông cùng bày mưu tính kế giết Tiêu Bố Y, mà cũng giết không được. Chuyện hắn cần làm hiện tại chính là chạy trốn, hắn thật sự rất là buồn bực, nơi này cách Tề quận cũng xa, lại hẻo lánh, hắn thật vất vả tìm được nơi dưỡng thương, nghĩ không ra lại có thể gặp Tiêu Bố Y. Hắn ra không phải đã sớm nên đến Hoài Thủy rồi sao, hắn lại vì ai mà cầu y?
Cũng không kịp suy nghĩ nhiều, Trương Kim Xưng đơn giản thu thập hành lý, ra khỏi đình viện liền đi tới chỗ buộc mấy con ngựa, xem ra là muốn đi xa. Chỉ là còn chưa đến được chỗ buộc ngựa, Trương Kim Xưng dừng bước, chột dạ quay đầu lại, trông thấy người trẻ tuổi mặt mày tươi cười theo như lời lão Đại nói đứng cách đó không xa.
Người trẻ tuổi đương nhiên chính là Tiêu Bố Y.
"Ngươi hình như quên an táng bọn họ" Tiêu Bố Y thản nhiên nói.
Trương Kim Xưng mí mắt không tự chủ giật giật, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại đến nhanh như vậy. Hắn thầm nghĩ sau khi giết ba huynh đệ này xong là lập tức đi ngay, làm sao nghĩ đến Tiêu Bố Y đã theo dõi, sớm biết như vậy, hắn không nên giết ba huynh đệ kia. Nhưng trên đời này thường thường thì đã làm mới biết hối hận, nhưng cũng đã không thể thay đổi được.
"Ngươi làm sao đến được đây?"
"Ngươi thông minh như vậy, đương nhiên nên biết, vô luận đám người lão Đại nói là Lý Tử Thông cũng tốt, là ngươi cũng thế, ta một khi đã biết, đương nhiên là sẽ cùng đến xem" Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói: "Thật ra lão Đại cũng đã che chở cho ngươi, hắn nói lão Đại của hắn là Lý Tử Thông, nhưng không nghĩ đến kết quả đều giống nhau. Chỉ là hắn càng không nghĩ đến, lão Đại mà hắn một mực che chở lại tự tay lấy mạng bọn hắn".
Trương Kim Xưng thầm hận, liếc mắt nhìn ba thi thể trong phòng, run giọng nói: "Ta biết bọn chúng đắc tội với Tiêu đại nhân, lúc này mới giết bọn chúng, chỉ mong Tiêu đại nhân có thể tha thứ chuyện ta đã làm sai".
Tiêu Bố Y thở dài một hơi, chậm rãi rút đao ra, lưỡi đao phát sáng như nước, "Thật ra vô luận thế nào, ta cũng phải cảm tạ ba người bọn họ, dù sao không có bọn họ, ta cũng tìm không ra ngươi".
Cái bao trong tay Trương Kim Xưng rơi xuống đất, hai chân bắt đầu dao động, xem ra không giống như là tội phạm đạo tặc, mà chỉ là một người già chịu khổ mà thôi.
Tiêu Bố Y một chút cũng không có thả lỏng, hắn nhìn như nhàn nhã, nhưng nửa điểm cũng không dám sơ ý. Hắn có thể sống cho đến bây giờ, đa phần là bởi vì hắn hắn suy nghĩ, cùng cẩn thận so với người thường nhiều hơn một ít. Võ công cao không đại biểu được tất cả, võ công có cao đến mấy cũng có khi không hơn được người tính kế.
Trương Kim Xưng xem ra đã buông bỏ sự chống cự, nhưng ai có thể biết hắn khi nào thì bất chợt xuất ra một đao trí mạng.
"Tiêu đại nhân," Trương Kim Xưng nuốt nước bọt, "Thật ra ta cùng người thực không thâm cừu đại hận gì".
"Ồ?" Tiêu Bố Y cười trào phúng, "Ta cùng ngươi cừu hận đích xác không tính là sâu, ta giết ngươi thì xóa bỏ có được không?"
Trương Kim Xưng sắc mặt đã tái nhợt. Khi hắn giết ba huynh đệ đã có chút thở hổn hển, hiện tại lại bị trọng thương, hắn so với ai khác đều hiểu rõ, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Bố Y!
"Muốn giết người thật ra là Lý Tử Thông," Trương Kim Xưng run giọng nói: "Ta chẳng qua chỉ là một thanh đao trên tay hắn mà thôi. Người giết người thì có tội, đao thì không có tội".
Tiêu Bố Y cũng không nghĩ đến Trương Kim Xưng còn có loại bản lãnh giải thích này, trào phúng nói: "Hiện tại muốn giết ngươi thật ra là đao trong tay ta. Ngươi cứ đưa ra yêu cầu với nó, ta cũng khống chế không được".
Hắn chậm rãi tiến lên, mỉm cười ấm áp như gió xuân vậy, nhưng đã ngưng tụ kình lực lên cánh tay, chuẩn bị một đao giết địch. Hắn suy nghĩ vạn loại biến hóa của Trương Kim Xưng, nhưng nằm mơ cũng không có nghĩ đến Trương Kim Xưng lại làm một hành động khó có thể tưởng tượng. Hắn vứt chủy thủ quỳ xuống, không ngừng khấu đầu nói: "Cầu Tiêu đại nhân tha cho ta một mạng".
Tiêu Bố Y sửng sốt, sau hồi lâu mới nói: "Ngươi có thể cho ta lý do không giết ngươi hay không?"
"Ta, ta…" Trương Kim Xưng con ngươi xoay loạn, đầu gấp đến đổ mồ hôi đầm đìa, tập trung nghĩ ra lý do. Hắn cũng nhìn ra Tiêu Bố Y thực muốn xuống tay, quả quyết không chừa đường sống, nhìn thấy Tiêu Bố Y hít vào một hơi, Trương Kim Xưng kêu to một tiếng: "Tiêu đại nhân, từ từ…"
Tiêu Bố Y điềm tĩnh hỏi: "Chờ cái gì?"
"Thật ra muốn giết ngươi không phải là ta, Lý Tử Thông cũng là vì tiền tài mà thôi" Trương Kim Xưng gấp giọng nói: "Ta là do nhất thời quỷ mê tâm hồn, đáp ứng Lý Tử Thông. Hiện tại đã sớm không ngừng hối hận. Nhưng ta nghĩ, Tiêu đại nhân đối với người ở phía sau màn muốn giết người cũng có hứng thú?"
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, "Là ai muốn các ngươi giết ta?"
Hắn vốn cảm thấy nhất định không thể nghi ngờ là Vũ Văn Hóa Cập giở trò quỷ, cũng không nghĩ đến còn có người khác. Nhưng suy nghĩ lại, Lý Tĩnh tuy nói Vũ Văn Hóa Cập sẽ không buông tha hắn, nhưng hắn hiện tại là cây lớn hứng gió, người muốn cho hắn chết cũng sẽ không thiếu.
"Lý Tử Thông khi tìm tới ta, vì muốn có sự tín nhiệm của ta, làm cho ta tin tưởng, thật ra cũng đã nói cho ta người chủ sựở phía sau màn là ai" Trương Kim Xưng đáng thương chờ mong nói: "Tiêu đại nhân, người cũng biết, ta chẳng qua chỉ là một đạo phỉ. Ta không đi đánh cướp thì biết làm gì sinh sống?"
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ngươi là giặc, ta là quan. Ta không thể giết ngươi, thì ta sống thế nào?"
Trương Kim Xưng không nghĩ đến Tiêu Bố Y quay tới quy lui vẫn là muốn giết mình, dập đầu nói tiếp: "Tiêu đại nhân, người nói rất đúng. Ta làm như vậy là sai, rất là sai, là không nên tìm tới Tiêu đại nhân. Trương Kim Xưng đời này không có làm chuyện gì mà hối hận, chỉ cùng với tên chó đẻ như Lý Tử Thông hợp tác rất là hối hận. Tiêu đại nhân nếu tha cho ta một cái mạng chó, về sau ta gọi người là tổ tông, vì người mà bán mạng".
"Là ai muốn giết ta?" Tiêu Bố Y hỏi.
Trương Kim Xưng chỉ do dự một chút, biết tốt nhất là không cò kè mặc cả, lập tức nói ra: "Là Lương Tử Huyền".
Tiêu Bố Y thật ra cũng sửng sốt, giây lát lại cảm thấy rất có thể. Hắn cơ hồ đã quên nhân vật Lương Tử Huyền này. Nhưng rất hiển nhiên, Lương Tử Huyền sẽ không quên hắn. Hắn đã ngồi ở vị trí hôm nay, dù sao cũng đã đạp lên nhiều người, Vũ Văn Hóa Cập đương nhiên là một trong số đó, Lương Tử Huyền cũng là một trong số bị hắn vô tình đạp trúng. Tiêu Bố Y hắn vốn cùng Lương Tử Huyền không qua lại gì, nhưng từ khi hắn gia nhập Bùi Gia thương đội, Lương Tử Huyền cũng vì hắn mà chịu thiệt thòi. Trước là thương đội không thể lên đường, sau đó bởi vì Lũng Tây mã trường, lại bị Vũ Văn Hóa Cập bán đứng, đến bây giờ không biết tung tích. Dương Quảng tuy đối với Vũ Văn Thuật cực tốt, miễn tội cho Vũ Văn Hóa Cập, nhưng cũng không nói gì đối với việc xử lý Lương Tử Huyền như thế nào. Nhưng vô luận xử lý như thế nào, Lương Tử Huyền này cũng đã không tiện công khai lộ diện. Hắn không dám ló mặt ra dưới ánh mặt trời, vẫn không có động tĩnh gì, thì ra lại là âm thầm làm trò quỷ!
Khi Tiêu Bố Y trầm ngâm, trường đao đã hạ xuống, Trương Kim Xưng đưa mắt nhìn khoảng cách của mình cùng Tiêu Bố Y tính kế, cảm thấy nếu ra tay, hiện tại nên là thời cơ tốt nhất, nhưng cân nhắc hồi lâu, Trương Kim Xưng đã buông tha ý niệm này trong đầu. Hắn không dám liều mạng! Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, Tiêu Bố Y trong mắt hắn thật sự là cao thâm khó lường. Với loại người tâm tư tinh tế như Tiêu Bố Y, làm vậy còn không phải là dụ hắn ra tay, sau đó danh chính ngôn thuận mà giết hắn sao?
"Lương Tử Huyền hiện tại ở nơi nào?" Tiêu Bố Y hỏi.
Trương Kim Xưng lắc đầu, nhìn thấy trường đao vừa lật, hàn quang chớp chớp, vội cuống quít nói: "Tiêu đại nhân, ta chẳng qua chỉ là một đạo phỉ, cũng có rất nhiều thứ không biết. Từ lần trước ám toán Tiêu đại nhân không thành, vẫn một mực chạy trốn. Chẳng qua ta nghĩ Lương Tử Huyền một khi đã xuất năm trăm lượng vàng mua tính mạng của người, chắc hẳn là tình thế bắt buộc, mong Tiêu đại nhân cẩn thận một chút, Lương Tử Huyền nếu biết Lý Tử Thông làm không được, chỉ sợ sẽ mời cao thủ khác đến hại người".
"Lý Tử Thông hiện tại ở nơi nào?" Tiêu Bố Y lại hỏi.
Trương Kim Xưng cười khổ lắc đầu, "Tiêu đại nhân, ta cũng muốn tìm hắn, nhưng vẫn do thương tích tại thân nên chưa đi đươc. Người nếu muốn, chuyện đi giết Lý Tử Thông cứ giao cho ta là được" Hắn đương nhiên đã có tính toán, hắn có thể giết được Lý Tử Thông hay không thì chưa nói tới. Nhưng Tiêu Bố Y cho hắn đi, ít nhất thì tính mạng của hắn cũng đã được bảo vệ.
Trương Kim Xưng lần này thực đã biến thành cá thịt, thở dài lên ngựa cáo biệt, Tiêu Bố Y mỉm cười tra đao vào vỏ, ngẩng đầu hướng tới nóc phòng lợp rơm nói, "Các hạ nghe đã đủ chưa, nghe đủ thì có thể xuống được rồi"...
Tiêu Bố Y lại gật đầu, "Như thế cũng tốt".
Trương Kim Xưng mừng rỡ, lại kiệt lực ngăn chặn sự vui mừng, "Ta đã biết Tiêu đại nhân hiểu chuyện, tuyệt đối không chấp nhặt loại tiểu nhân như ta".
"Nếu để ta chọn một người để giết, ta đương nhiên là muốn giết Lý Tử Thông trước. Dù sao hắn là chủ phạm, ngươi chẳng qua chỉ là tòng phạm mà thôi" Tiêu Bố Y do dự nói: "Đối với ngươi nếu cứ như vậy mà thả ngươi đi, ngươi một khi đi rồi ta lại không có biện pháp bắt lại ngươi".
Trương Kim Xưng cũng rất đau đầu, "Tiêu đại nhân, ta có thể dùng nhân cách để bảo đảm".
"Ngươi cũng biết đùa đấy chứ?" Tiêu Bố Y rất kinh ngạc hỏi.
Trương Kim Xưng mặt cũng có chút nóng lên, "Thật ra ta cũng có một chút".
"Một chút đương nhiên không đủ" Tiêu Bố Y thở dài một tiếng, suy nghĩ hồi lâu mới cười nói, "Có biện pháp".
"Biện pháp gì?" Trương Kim Xưng hồi hộp hỏi.
Tiêu Bố Y đưa tay ra, trên tay đã có một viên thuốc đen đen tròn tròn, không có mùi vị, "Trương Kim Xưng, loại thuốc kịch độc này ngươi đã thấy qua chưa?"
Trương Kim Xưng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, "Chưa".
Tiêu Bố Y cười nói: "Chưa thấy cũng không sao, ta hôm nay nói cho ngươi biết, loại độc dược này thật ra tên là Cầu tử hoàn".
"Sao lại có loại tên thuốc cổ quái như vậy?" Trương Kim Xưng cười bồi hỏi.
Tiêu Bố Y giải thích: "Càu tử này ý là, sau khi uống loại độc dược này, đợi khi độc tính phát tác, rất là khó chịu, chỉ muốn chết đi cho xong, tuyệt đối không có ý nghĩ muốn sống trong đầu".
Hắn nói bình thản,. Trương Kim Xưng mồ hôi đã chảy xuôi xuống, "Đại nhân lấy thuốc này ra để làm cái gì?"
"Đương nhiên là cho ngươi uống" Tiêu Bố Y cười nói.
"Nhưng tiểu nhân không muốn chết" Trương Kim Xưng thiếu chút nữa khóc ra tiếng, không nghĩ đến chuyển đi một vòng, lại quay về xuất phát điểm.
"Ngươi không cần khẩn trương như vậy, uống thuốc này vào sẽ không lập tức chết đâu" Tiêu Bố Y an ủi nói: "Có thể thỉnh thoảng sẽ có đau bụng nhẹ, rất nhẹ thôi, thậm chí sẽ không bị người phát hiện. Chẳng qua bởi vì như vậy, loại thuốc này giết người rất bí ẩn. Ta mới mang theo vài viên ở trên người, không nghĩ đến hôm nay lại có dịp dùng tới. Ngươi sau khi uống thuốc này, sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng ta tính…" Tiêu Bố Y bấm ngón tay tính toán, "Thuốc này nên vào ngày ba tháng năm mới phát tác, đương nhiên có thể sẽ sai biệt một hai ngày".
"Thuốc này phát tác làm sao có thể xác định được thời gian?" Trương Kim Xưng trước giờ chưa từng nghe thấy, nhiều ít có chút không tin.
Tiêu Bố Y cười nói: "Ngươi quá nửa là nghĩ ta đang lừa ngươi?"
Trương Kim Xưng đích xác có chút ý này, nhìn thấy Tiêu Bố Y mỉm cười, chỉ có thể nói: "Tiêu đại nhân cần gì gạt ta?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Thật ra viên thuốc này vốn là vật do Ba Tư tiến cống, cũng không phải là độc dược, chỉ có thể nói là độc vật" Nhìn thấy Trương Kim Xưng vẻ mặt tràn đầy khó hiểu, Tiêu Bố Y lại kể chuyện: "Phía Ba Tư biết Thánh Thượng thích mấy thứ lạ lùng mới mẻ, cho nên tiến cống một loại Hồng Diễm Tri Thù (nhện đỏ), lớn chừng nắm tay, kịch độc không dưới độc xà, người thường chỉ cần bị nó cắn một nhát, tất sẽ bị mất mạng tại chỗ. Chỉ là loại nhện này cực kỳ quý hiếm, từ Ba Tư ngàn dặm đưa đến. Khi mang tới, rất có khả năng sẽ chết đi. Người Ba Tư cũng thông minh, liền đem trứng của nó dùng một loại dược vật bao lại. Bọn họ chỉ mang theo trứng tới đây, sau đó mới ấp nở, cho nên mới có thể cam đoan có nhện còn sống cho Thánh Thượng xem".
Trương Kim Xưng cười hỏi, "Tiêu đại nhân nói bên trong viên thuốc này chính là trứng của loài nhện đó?"
Tiêu Bố Y vỗ tay cười nói: "Ngươi thực thông minh. Loại thuốc viên này sau khi vào trong bụng sẽ tan lớp ngoài đi, trứng nhện bên trong sẽ xem bụng người là nhà, hơn nữa rất khó bài tiết ra. Căn cứ theo điều kiện cơ thể cùng kinh nghiệm mà nói, trứng này ước chừng vào đầu tháng năm sẽ nở thành nhện con. Nếu không được khống chế, nó cho dù không cắn ngươi, trong cơ thể ngươi đi đi lại lại quả thực cũng khá kích thích" Nhìn thấy Trương Kim Xưng cả người bắt đầu phát run, Tiêu Bố Y đem viên thuốc đưa cho Trương Kim Xưng, thản nhiên nói: "Hiện tại ta đã giải thích xong rồi, ngươi có thể uống vào đi".
Trương Kim Xưng sắc mặt không phải trắng bệch nữa mà là tái xanh, "Tiêu đại nhân nói là ngày ba tháng năm phát tác, không biết có thể có phương pháp giải cứu không?"
"Đương nhiên là sẽ có" Tiêu Bố Y thở dài nói: "Ngươi nếu tận tâm làm việc cho ta, ta làm sao mà để cho ngươi dễ dàng chết được? Trứng nhện này phát tác tuy độc, nhưng cũng có dược vật đặc thù có thể giết chết. Ngươi chỉ cần trước ngày ba tháng năm giúp ta giải quyết Lý Tử Thông, thì đến chỗ Giang Đô Quận thừa Vương Thế Sung tìm ta, ta sẽ cho ngươi giải dược".
"Không uống có được không?" Trương Kim Xưng vẻ mặt đau khổ hỏi.
"Đương nhiên là có thể" Tiêu Bố Y đơn đao vung ra, "Ta cũng không thích hiếp bách người khác. Ngươi không uống thuốc, thì cứ ăn của ta ta một đao là được".
"Vậy ta uống thuốc là được" Trương Kim Xưng nhìn thấy Tiêu Bố Y ánh mắt lạnh lẻo, biết không thể làm bộ nữa, cứ thế mà nhận thuốc uống xuống, "Tiêu đại nhân, ta nghĩ người trước ngày ba tháng năm nhất định sẽ đến Giang Đô chứ?" Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
"Cái này cũng nói không chừng," Tiêu Bố Y bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ngươi cũng biết, Lương Tử Huyền muốn lấy tính mạng của ta, ai có thể cam đoan mình bất tử? Cho nên ta nghĩ, ngươi chỉ có thể phù hộ ta bình bình an an đến Giang Đô là tốt nhất".
Trương Kim Xưng hỏi: "Nếu đại nhân gặp cái gì không may thì sao?"
Hắn nói hàm hồ, Tiêu Bố Y cũng hiểu được, "Ai cũng quản không được chuyện sau này. Ta nếu chết, ngươi cũng chỉ có thể tự trách mình mạng khổ, đối với ngươi nếu không chết, bò cũng sẽ bò được đến Giang Đô".
Trương Kim Xưng lần này thực đã biến thành cá thịt, thở dài lên ngựa cáo biệt, Tiêu Bố Y mỉm cười tra đao vào vỏ, ngẩng đầu hướng tới nóc phòng lợp rơm nói, "Các hạ nghe đã đủ chưa, nghe đủ thì có thể xuống được rồi".
Một người thở dài, chậm rãi đi xuống, "Chẳng lẽ trên đời này thực không có cái gì có thể dấu diếm được ánh mắt của Tiêu đại nhân?"
Người đi ra lại chính là Từ Thế Tích, Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút ngoài ý muốn, "Từ đương gia không ở tại Ngõa Cương đánh cướp, sao lại có nhã hứng đến chỗ này nghe lén người khác nói chuyện riêng?"
Từ Thế Tích tinh thần vẫn tỉnh táo, cũng không có suy sút như khi bị trục xuất khỏi Ngõa Cương, "Tiêu đại nhân mưu kế thật hay, lúc trước tại Thanh Giang mã trường lại làm cho Địch Hoằng ngược lại hận ta, châm ngòi Ngõa Cương nội loạn. Từ Thế Tích nếu liều mạng, Ngõa Cương chỉ sợ sẽ đại loạn. Mà cho tới bây giờ đại nhân vẫn là mượn đao giết người, muốn mượn tay Trương Kim Xưng trừ đi Lý Tử Thông, nếu Trương Kim Xưng đắc thủ, đại nhân vẫn không động một binh một tốt trừ đi một tâm phúc đại họa của Đại Tùy, tâm cơ thật tàn nhẫn, cho dù Từ Thế Tích cũng tự thẹn không bằng. Nghĩ đến Trương Tu đã tướng quân giết đông phạt tây, trong giây lát đã muốn vì đại nhân mà mũi nhọn bị che khuất, Đại Tùy có người tài giỏi như Tiêu đại nhân, cùng Trương tướng quân một văn một võ, Hoàng Thượng nếu có thể trọng dụng, thiên hạ này cũng loạn không nổi".
"Phải không, cái này cũng coi như là tâm cơ tàn nhẫn sao?" Tiêu Bố Y thở dài nói: "Chẳng lẽ cứ cho phép các ngươi đến giết ta, ta tự bảo vệ thì bị nói thành tâm cơ tàn nhẫn? Có qua thì phải có lại. Ngươi tính kế người khác, đương nhiên cũng phải cho phép người khác tính kế ngươi mới đúng".
Từ Thế Tích ngạc nhiên, giây lát cười nói: "Trương Kim Xưng là người trong cuộc thì mê muội, ta lại cảm thấy viên thuốc của Tiêu đại nhân chỉ sợ có chút vấn đề".
"Ồ? Có vấn đề gì?" Tiêu Bố Y thần sắc không thay đổi.
"Ta chỉ sợ viên thuốc của Tiêu đại nhân không có hiệu quả thần kỳ như vậy, nói không chừng chỉ là dạng thuốc trị đau nhức gì đó. Đại nhân nói lời lừa gạt, cũng chỉ là để lừa Trương Kim Xưng đi giết Lý Tử Thông" Từ Thế Tích hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt của Tiêu Bố Y, muốn phát hiện chút dấu vết để lại.
Tiêu Bố Y trên mặt chỉ có cười, "Nói như vậy là ngươi không tin?"
Từ Thế Tích cười nói: "Đại nhân cảm thấy ta sẽ tin sao?"
Tiêu Bố Y đưa tay vào lòng, lại lấy ra một viên thuốc, đảo vòng vòng trên tay, "Ngươi nếu không tin, thì có thể cùng ta đánh cuộc một ván".
"Đánh cuộc như thế nào?" Từ Thế Tích sắc mặt khẽ biến.
"Ngươi đem Cầu tử hoàn này uống vào, hai tháng khong chết, ta thua ngươi ba trăm lượng vàng, năm trăm chiến mã" Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ta biết Ngõa Cương ngươi thiếu tiền thiếu ngựa, cuộc đánh cuộc này cũng đủ cho Ngõa Cương ngươi khua chiêng gióng trống, uy chấn Hà Nam, không biết ngươi có vì Ngõa Cương mà đánh cuộc một phen không?"
Từ Thế Tích chỉ nhìn viên thuốc kia, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, "Ta không phải là người của Ngõa Cương, nói đến, ta cũng không dám lấy tính mạng ra đánh cuộc".
Tiêu Bố Y cười cười, thu hồi viên thuốc, xoay người đi ra cửa, thực không để ý tới Từ Thế Tích, Từ Thế Tích cũng ngạc nhiên kêu lớn: "Tiêu đại nhân!"
"Chuyện gì?" Tiêu Bố Y cũng không quay đầu lại.
"Ngươi là quan, ta là giặc, ngươi nhìn thấy ta sao lại không có phản ứng gì?" Từ Thế Tích ở phía sau hắn hỏi: "Đại nhân cũng biết đầu của hạng người như Từ Thế Tích cũng có giá trị chứ?"
Tiêu Bố Y cũng không quai lại, vẫn nhìn ra cửa nói: "Đầu của Từ Thế Tích ngươi trong mắt ra một văn tiền cũng không đáng giá".
Từ Thế Tích lên tiếng cười nói: "Không nghĩ tới Từ Thế Tích ra tự xưng là đại tài bày mưu tính kế, không ngờ trong mắt Tiêu đại nhân lại không đáng giá một văn tiền".
"Giá trị của ngươi chỉ là do suy nghĩ của ngươi, chứ không phải là cái đầu của ngươi" Tiêu Bố Y chậm rãi nói: "Thiên hạ này có loạn hay không cũng không do hạng như Trương Kim Xưng Lý Tử Thông làm chủ. Đương nhiên, Từ Thế Tích ngươi cũng không".
"Chẳng lẽ thiên hạ loạn là nằm trong tay đại nhân?" Từ Thế Tích trầm giọng nói.
Tiêu Bố Y trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Nắm trong tay thì thế nào? Giang sơn cũng sẽ có người tài xuất hiện. Từ Thế Tích ngươi cũng tốt, Tiêu Bố Y ta cũng thế. Chẳng qua chỉ như là đồng nóng chảy trong lò lửa mà thôi, đến tột cùng là ra hình dạng gì, thì cũng phải xem tạo hóa mà thôi".
Hắn sau khi nói xong những lời này thì đã rời đi, Từ Thế Tích cũng ngẩn ra đứng ở tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Phu thiên địa vi lô hề. Tạo hóa vi công; âm dương vi thán hề. Vạn vật vi đồng (Đem trời đất làm lò, tạo hóa ra công, âm dương là than, vạn vật là đồng). Tiêu Bố Y, ngươi rốt cuộc là dạng người gì, muốn làm cái gì?"
Ba người cầu y rút đao đứng, trông hung hãn như nhau, Tiêu Bố Y nhìn thấy bọn họ sóng vai mà đứng, rất có khí thế, chỉ sợ A Tú khó có thểứng đối, nên cười nói: "A Tú. Tất cả mọi người đều cùng đường, người ta một khi cũng đã đến cầu y, tính tình cũng khó tránh có chút kém, tất cả mọi người cùng lùi một bước có được không?"
"Ngươi nói lùi là lùi, ta đây không phải không còn mặt mũi sao?" Một người mặt sẹo quát.
Người cầm đầu cũng cười lạnh nói: "Nếu ngươi cho ta chém hai đao, chúng ta cũng có thể lùi một bước mà nói chuyện".
Tiêu Bố Y nhíu mày thầm nghĩ mình muốn tránh chuyện, nhưng trên đời này lại có rất nhiều người không biết tiến thối, một lời không hợp liền tâm trạng không tốt mà đánh nhau. Đương nhiên cũng luyện không thành võ công cao thâm gì, chỉ là dạng người đánh nhau theo kiểu đầu đường xó chợ như thế rất nhiều, coi như là sự bi ai của người tập võ.
"Mới vừa rồi ba người các ngươi mở miệng là nói đả thương người" Tôn Thiếu Phương chậm rãi đi tới, "Chúng ta chém ngươi, chẳng qua muốn cho các ngươi biết trên đời này làm người phải biết chừng mực một chút, lời không thể nói loạn. Thật ra các ngươi nên cảm tạ chúng ta mới đúng".
Tôn Thiếu Phương nhìn về phía Tiêu Bố Y, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, đương nhiên là hỏi Tiêu Bố Y có đem ba người này trực tiếp xử lý hay không.
Hắn tuy là thân vệ Đông Đô, nhưng rất có khí tức giang hồ, luôn nhìn xa, biết người như thế có thù tất báo, hôm nay một khi đã cùng bọn họ đối đầu, nếu không có đường giải hòa, không giết nói không chừng về sau lại sẽ gặp phiền toái. Hắn đương nhiên không sợ phiền toái, bởi vì bọn họ sớm sẽ rời đi, nhưng bởi vì bọn họ mà ảnh hưởng tới sự thanh bình của thần y cùng thôn dân thì cũng không tốt.
Tiêu Bố Y trước là gật đầu, sau là lắc đầu, Tôn Thiếu Phương khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.
Ba người nghe được Tôn Thiếu Phương trào phúng, mặt đều hiện lên sát khí, người cầm đầu trầm giọng nói: "Muốn giáo huấn cũng phải xem có đủ phân lượng hay không, chúng ta là Tề quận tam kiệt xin hỏi đại danh của các vị?"
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Thì ra là Tề quận tam kiệt, đã nghe đại danh từ lâu. Chúng tôi là Duyên Tân ngũ hổ, đơn giản là muội muội bệnh nặng, Y sinh tầm thường khó có thể trị được, nghe nói Nhạc thần y nơi đây chuyên trị nghi nan tạp chứng, lúc này mới từ xa đến cầu y. Chúng tôi quan tâm tới muội muội nên khó tránh tính tình nóng nảy, mong tam kiệt bỏ qua".
Chu Mộ Nho A Tú cả hai nghe được Thiếu đương gia bịa chuyện thiếu chút nữa là phun cơm ra, không nghĩ nhiều cũng hiểu Thiếu đương gia có ý, lời nói chỉ có ba phần mà thôi. Duyên Tân ngũ hổ là ở đâu, cái gì Tề quận tam kiệt này cũng không thấy được đường lối gì, cũng chỉ là báo danh cho có mà thôi. Thiếu đương gia một khi đã không báo tên ra, hiển nhiên đang thăm dò đối phương, chắc là đã khởi sát ý. Bọn họ đều mặc trang phục bình thường, cho dù Tôn Thiếu Phương mặc trang phục võ sĩ, nhưng trên đường hào kiệt qua lại cũng nhiều, cũng không tiết lộ thân phận.
Người cầm đầu nghe được Tiêu Bố Y báo danh hiệu ngược lại có chút do dự. Hắn đương nhiên biết Duyên Tân ở nơi nào, Duyên Tân cũng ở ven bờ Thông Tể Cừ không xa, vốn là gần Ngõa Cương cùng Huỳnh Dương. Hiện tại đầu năm nay, tự xưng cái gì kiệt, cái gì hổ cũng nhiều như lông trâu, đa số chỉ là để hù dọa người khác. Chỉ là ngũ hổ dù sao so với hóm ba kiệt cũng nhiều hơn hai người. Hai người vưa ra tay kia cũng không kém, nếu thực đánh nhau, cũng khó mà thắng được. Nhưng mối cừu hai đao này đương nhiên là phải báo, bằng không trở về cũng ngủ không ngon giấc. Hắn chỉ nghĩ đến người khác cấp cho hắn hai đao, lại không nghĩ tới mình cũng không muốn cho người khác con đường sống.
"Ta thấy tam kiệt trung khí mười phần, không giống như có bệnh, không biết là cầu y cho ai?" Tiêu Bố Y nhiệt tình nói: "Tam kiệt ở lâu tại Tề quận, chẳng lẽ không biết Nhạc thần y không có ra ngoài chẩn bệnh, chỉ có thể là người bệnh tự mình tới cửa mới được?"
Tề quận tam kiệt liếc mắt nhìn nhau, tên cầm đầu nói: "Thật ra chúng ta đều là huynh đệ của Lý đại ca. Lý đại ca bị cảm phong hàn, cho nên mới cho chúng ta đến cầu y".
"Lý đại ca?" Tiêu Bố Y nhíu mày, "Không biết có thể được tam kiệt xưng hô một tiếng đại ca, tất phải là nhân vật đỉnh thiên lập địa? Ta nghe nói gần nhất Đông Hải Lý Tử Thông một đường khởi nghĩa Nam hạ, chẳng lẽ các người nói chính là hắn?"
Hắn nói cung kính, tên cầm đầu ánh mắt chớp động, thẳng lưng ngạo nghễ nói: "Ngươi nói không sai, có thể để chúng ta xưng hô một tiếng Lý đại ca ngoại trừ Lý Tử Thông ra, thì còn ai vào đây?"
Tiêu Bố Y trong lòng nghĩ hắn nói chuyện cũng có vài phần chân thật, cũng giả bộ ra bộ dáng mừng rỡ, "Thì ra tam kiệt là cầu y cho Lý đại ca, vậy thất kính rồi. Duyên Tân ngũ hổ chúng ta tại Duyên Tân nghe nói tới uy danh của Lý đại ca cùng Trương đại ca, sớm đã muốn bái phỏng, chỉ là vô duyên gặp mặt, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua".
Tên cầm đầu sắc mặt khẽ biến, "Trương đại ca là người nào?"
"Đương nhiên là Trương Kim Xưng đại ca" Tiêu Bố Y kỳ quái nói: "Nghe nói Trương đại ca cùng Lý đại ca luôn có giao hảo, chúng ta đưa muội muội cầu y, đồng thời cũng muốn gặp hai vị đại ca".
"Ồ, thì ra ngươi nói chính là Trương Kim Xưng đại ca" Tên cầm đầu cười nói: "Nghe nói hắn đã không ở tại tề quận, chẳng qua ngươi muốn gặp Lý đại ca, đợi khi Lý đại ca đỡ bệnh, ta cũng có thể giúp ngươi gặp mặt một chút".
"Lý đại ca có bệnh, ta đương nhiên muốn đích thân tới cửa bái phỏng thăm hỏi" Tiêu Bố Y rất chân thành nói: "Không bằng hôm nay…"
"Lý đại ca đang có bệnh, không thích bị quấy rầy," Tên cầm đầu quả quyết cự tuyệt, "Không biết các ngươi ngày mai còn ở đây hay không, ta mới vừa biết được Nhạc thần y có quy củ này. Một khi đã như vậy, chúng ta trở về cùng Lý đại ca thương lượng rồi mới quyết định".
"Mấy ngày tới vẫn còn ở đây" Tiêu Bố Y lại cười nói.
"Vậy tốt rồi" Tên cầm đầu chắp tay nói: "Nước lớn trôi miếu Long vương, thì ra chẳng qua chỉ là một hồi hiểu lầm. Mọi người sơn thủy còn gặp lại, vậy hẹn ngày mai đi".
Tiêu Bố Y cười nói: "Tệ nhân thầm muốn sớm ngày được gặp Lý đại ca, mong thay mặt báo lại một tiếng".
"Nhất định nhất định" Tên cầm đầu trở người lên ngựa, hướng tới mọi người chắp tay cười nói: "Chúng ta cũng tính là không đánh nhau thì không quen biết, mới vừa rồi đắc tội, mong không cần để ý".
Hắn sau khi nói xong dẫn theo hai huynh đệ chạy ra ngoài thôn, chừng một nén nhang thì quay đầu lại, thấy không có bóng người nào, lúc này mới hạ tốc độ ngựa chậm lại.
"Đại ca, chẳng lẽ cứ như vậy sao?" Một người phẫn nộ bất bình nói: "Hắn chém ngươi hai đao, chúng ta muốn chém bọn chúng ra mười đoạn tám khúc mới hả".
Đại ca âm trầm nghiêm mặt, "Bọn họ người đông thế mạnh, hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Duyên Tân ngũ hổ, các ngươi có từng nghe nói qua?"
Hai huynh đệ đều lắc đầu, "Cho tới bây giờ cũng không, ta nghĩ quá nửa là tên giả, chúng ta lúc đó chẳng phải cũng đưa ra tên giả sao?"
Đại ca ghìm ngựa, lại quay trở về phía tây thôn, xuống ngựa đi vào thôn.
"Đại ca, người cũng quá cẩn thận rồi" Một huynh đệ cười nói: "Chúng ta vốn ở nơi này, nhưng người vì sao lại làm ra bộ dáng đi ra khỏi thôn?"
"Cẩn thận vạn năm thuyền không đắm" Một huynh đệ khác nói tiếp.
Đại ca cũng cười lạnh nói: "Ta chỉ làm cho tiểu tử kia tưởng rằng chúng ta đã đi xa mà thôi. Tối hôm nay chúng ta liền làm một nhát hồi mã thương, đem ngũ hổ ngũ thử gì đó chém tận giết tuyệt".
"Đại ca cao minh" Một người khâm phục nói, một người khác lại có chút do dự nói: "Đại ca, bọn họ nói cũng là kính ngưỡng Lý Tử Thông cùng Trương đại ca, ta cảm thấy nên cùng Trương đại ca thương lượng một chút là tốt nhất".
Đại ca do dự, "Như thế cũng tốt".
Ba người xuống ngựa, đến trước một đình viện khá hẻo lánh, đình viện có chút sập xệ, đầy vẻ tiêu điều, bộ dáng đã lâu không ai ở. Đại ca gõ cửa phòng ba cái, lúc này mới đẩy cửa vào. Vào bên trong phòng, chỉ thấy trên giường có một người đang ngồi, sắc mặt tái nhợt bộ dáng bệnh nặng chưa lành. Người nọ tuổi chừng trung tuần, cử chỉ trầm ổn, đúng là Trương Kim Xưng! Đại ca hiển nhiên đối với Tiêu Bố Y cũng là nói dối, trách không được cố ý không muốn cho Tiêu Bố Y gặpLý Tử Thông.
"Nhạc thần y đâu?" Trương Kim Xưng mở to mắt hỏi.
"Trương đại ca, vốn chúng ta muốn mời Nhạc thần y đến, nhưng có một tiểu tử lại phá hỏng chuyện" Một tên nhanh miệng nói.
"Lão Đại, rốt cuộc là thế nào?" Trương Kim Xưng nghi hoặc hỏi.
Lão Đại đem tất cả phát sinh kể lại một lần, lão Nhị lão Tam ở một bên cũng góp lời, cực lực kể tội Tiêu Bố Y. Khi nói đến Lý Tử Thông, Trương Kim Xưng ánh mắt lộ ra hận ý, nắm chặt nắm tay nói: "Lý Tử Thông, con mẹ tám đời tổ tông nhà hắn, ta nghĩ hắn là trang hán tử, không nghĩ đến hắn lại là súc sinh do tạp chủng dưỡng ra".
Trương Kim Xưng bị một quyền của Tiêu Bố Y đánh ngay ngực, xương cốt thiếu chút nữa gãy đoạn, nếu không phải thân thể tráng kiện, lúc ấy nói không chừng đã bị một quyền Tiêu Bố Y đánh chết. Sau nghĩ lại, còn cảm thấy Tiêu Bố Y vẫn còn dư lực, không khỏi rất sợ hãi. Nhưng làm cho hắn thống hận thì lại là Lý Tử Thông. Người này để cho mình che chắn, rồi không để ý tới nghĩa khí mà một mình chạy trốn. Trên thực tế hắn cũng biết, người như Lý Tử Thông cũng không nói đến nghĩa khí gì, chỉ là tửu sắc làm người ta cuồng, tiền tài động lòng người, hắn cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của vàng.
Hắn mắng có chút ác độc, lão Đại thầm nghĩ, Trương đại ca nói cũng có vấn đề, nếu Lý Tử Thông là tạp chủng nuôi ra, Trương đại ca ân cần thăm hỏi tổ tông nhà hắn cũng rất không ổn.
"Ngươi nói Duyên Tân ngũ hổ rốt cuộc có hình dạng gì?" Trương Kim Xưng mắng xong Lý Tử Thông trong lòng cũng có chút không ổn, đợi khi hắn nghe xong lão Đại miêu tả về diện mạo Duyên Tân ngũ hổ, sắc mặt khẽ biến, "Ngươi nói có một người trẻ tuổi người tầm thước, rất là anh tuấn?"
Lão Đại gật đầu nói: "Người nọ vốn không có ra tay, thái độ rất là thong dong, làm cho người ta nhìn không thấu sâu cạn. Chỉ là hắn vẫn luôn tươi cười, xem ra cũng dể nói chuyện".
Trương Kim Xưng sắc mặt đã tái nhợt. Khi hắn giết ba huynh đệ đã có chút thở hổn hển, hiện tại lại bị trọng thương, hắn so với ai khác đều hiểu rõ, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Bố Y!...
Trương Kim Xưng gật gật đầu xuống giường, có chút lảo đảo, lão Nhị lão Tam đều đi tới đỡ lấy nói: "Trương đại ca, thân thể của ngươi chưa khỏe, chớ có cử động…" Hai người đang nói còn chưa dứt, đột nhiên quát lên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau, ngực bắn ra một đạo máu tươi, ngửa mặt lên trời mà ngã vật ra.
Biến động đột nhiên xảy ra, lão Đại còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Trương đại ca mà mình luôn luôn kính trọng địa cầm mũi chủy thủ ròng ròng máu tươi hướng về phía mình mà đâm tới. Lão Đại kinh hãi khó hiểu, liên tục né tránh, nhưng võ công của Trương Kim Xưng so với hắn cao hơn một bậc, huống chi đã có chủ mưu ra tay, chỉ né tránh được hai bước đã bị Trương Kim Xưng đâm trúng ngực.
Lão Đại lảo đảo lui về phía sau, ôm ngực, nhất thời chưa gục xuống, không né tránh, lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Trương Kim Xưng, chúng ta kính ngươi là đại ca, một lòng vì ngươi cầu y, không biết đã làm sai chuyện gì mà ngươi hạ độc thủ như vậy?"
Trương Kim Xưng sắc mặt không thay đổi, nhìn thấy lão Đại tuy ôm ngực, nhưng máu tươi vẫn ròng ròng chảy xuôi xuống không ngừng, không sợ hắn chạy trốn, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Thật ra ta cũng không muốn giết các ngươi, chỉ là nếu không giết các ngươi, Tiêu Bố Y từ chỗ các ngươi mà tìm ra được chỗ này, ta cũng sống không được".
Lão Đại thất thanh nói: "Tiêu Bố Y là ai?"
"Tiêu Bố Y chính là người trẻ tuổi mà ngươi nói" Trương Kim Xưng mới rồi đột nhiên phát lực, đã có chút thở hổn hển, "Người này cực kỳ thông minh, nếu phát hiện dấu chân ngựa để lại, sớm muộn cũng sẽ hoài nghi ngươi cùng ta có quan hệ. Lão Đại, ta cảm ơn ngươi đã cầu y cho ta, chỉ là trên đời này…"
"Ngươi chỉcần nói, nói một tiếng," Lão Đại chẳng những ngực chảy máu, khóe miệng máu tươi cũng chảy ra, vẻ mặt thê lương, "Ba huynh đệ chúng ta vì ngươi bán mạng đều không tiếc. Nhưng ngươi lại, lại… ngươi…"
"Ta cũng là không thể không làm, ta thật sự chính là sợ các ngươi bán mạng," Trương Kim Xưng thản nhiên nói: "Huynh đệ của ngươi tính cách táo bạo, vạn nhất đi tìm Tiêu Bố Y tính sổ, thì sẽ liên lụy đến ta. Như vạy sẽ rất không ổn. Ngươi yên tâm, huynh đệ các ngươi chết, ta sẽ đem các ngươi an táng đàng hoàng".
Lão Đại lảo đảo ngã lăn ra đất, khóe miệng đã lộ ra nụ cười trào phúng, cảm thấy mình đúng là chết không đáng, ngửa mặt lên trời nhìn nóc nhà cỏ nói: "Huynh đệ?"
Hắn yếu ớt ngã ra trên mặt đất, đầu ngửa ra, đã chết. Chỉ trong chốc lát, ba người mạng thật như cây cỏ. Trương Kim Xưng cũng không có áy náy gì, lời hứa an táng đã sớm vứt sang một bên. Hắn đương nhiên không tin mình cùng ba huynh đệ này có thể thu thập Tiêu Bố Y. Lúc trước hắn, Hồ Lư, Ngụy Ngũ cùng Lý Tử Thông cùng bày mưu tính kế giết Tiêu Bố Y, mà cũng giết không được. Chuyện hắn cần làm hiện tại chính là chạy trốn, hắn thật sự rất là buồn bực, nơi này cách Tề quận cũng xa, lại hẻo lánh, hắn thật vất vả tìm được nơi dưỡng thương, nghĩ không ra lại có thể gặp Tiêu Bố Y. Hắn ra không phải đã sớm nên đến Hoài Thủy rồi sao, hắn lại vì ai mà cầu y?
Cũng không kịp suy nghĩ nhiều, Trương Kim Xưng đơn giản thu thập hành lý, ra khỏi đình viện liền đi tới chỗ buộc mấy con ngựa, xem ra là muốn đi xa. Chỉ là còn chưa đến được chỗ buộc ngựa, Trương Kim Xưng dừng bước, chột dạ quay đầu lại, trông thấy người trẻ tuổi mặt mày tươi cười theo như lời lão Đại nói đứng cách đó không xa.
Người trẻ tuổi đương nhiên chính là Tiêu Bố Y.
"Ngươi hình như quên an táng bọn họ" Tiêu Bố Y thản nhiên nói.
Trương Kim Xưng mí mắt không tự chủ giật giật, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại đến nhanh như vậy. Hắn thầm nghĩ sau khi giết ba huynh đệ này xong là lập tức đi ngay, làm sao nghĩ đến Tiêu Bố Y đã theo dõi, sớm biết như vậy, hắn không nên giết ba huynh đệ kia. Nhưng trên đời này thường thường thì đã làm mới biết hối hận, nhưng cũng đã không thể thay đổi được.
"Ngươi làm sao đến được đây?"
"Ngươi thông minh như vậy, đương nhiên nên biết, vô luận đám người lão Đại nói là Lý Tử Thông cũng tốt, là ngươi cũng thế, ta một khi đã biết, đương nhiên là sẽ cùng đến xem" Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói: "Thật ra lão Đại cũng đã che chở cho ngươi, hắn nói lão Đại của hắn là Lý Tử Thông, nhưng không nghĩ đến kết quả đều giống nhau. Chỉ là hắn càng không nghĩ đến, lão Đại mà hắn một mực che chở lại tự tay lấy mạng bọn hắn".
Trương Kim Xưng thầm hận, liếc mắt nhìn ba thi thể trong phòng, run giọng nói: "Ta biết bọn chúng đắc tội với Tiêu đại nhân, lúc này mới giết bọn chúng, chỉ mong Tiêu đại nhân có thể tha thứ chuyện ta đã làm sai".
Tiêu Bố Y thở dài một hơi, chậm rãi rút đao ra, lưỡi đao phát sáng như nước, "Thật ra vô luận thế nào, ta cũng phải cảm tạ ba người bọn họ, dù sao không có bọn họ, ta cũng tìm không ra ngươi".
Cái bao trong tay Trương Kim Xưng rơi xuống đất, hai chân bắt đầu dao động, xem ra không giống như là tội phạm đạo tặc, mà chỉ là một người già chịu khổ mà thôi.
Tiêu Bố Y một chút cũng không có thả lỏng, hắn nhìn như nhàn nhã, nhưng nửa điểm cũng không dám sơ ý. Hắn có thể sống cho đến bây giờ, đa phần là bởi vì hắn hắn suy nghĩ, cùng cẩn thận so với người thường nhiều hơn một ít. Võ công cao không đại biểu được tất cả, võ công có cao đến mấy cũng có khi không hơn được người tính kế.
Trương Kim Xưng xem ra đã buông bỏ sự chống cự, nhưng ai có thể biết hắn khi nào thì bất chợt xuất ra một đao trí mạng.
"Tiêu đại nhân," Trương Kim Xưng nuốt nước bọt, "Thật ra ta cùng người thực không thâm cừu đại hận gì".
"Ồ?" Tiêu Bố Y cười trào phúng, "Ta cùng ngươi cừu hận đích xác không tính là sâu, ta giết ngươi thì xóa bỏ có được không?"
Trương Kim Xưng sắc mặt đã tái nhợt. Khi hắn giết ba huynh đệ đã có chút thở hổn hển, hiện tại lại bị trọng thương, hắn so với ai khác đều hiểu rõ, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Bố Y!
"Muốn giết người thật ra là Lý Tử Thông," Trương Kim Xưng run giọng nói: "Ta chẳng qua chỉ là một thanh đao trên tay hắn mà thôi. Người giết người thì có tội, đao thì không có tội".
Tiêu Bố Y cũng không nghĩ đến Trương Kim Xưng còn có loại bản lãnh giải thích này, trào phúng nói: "Hiện tại muốn giết ngươi thật ra là đao trong tay ta. Ngươi cứ đưa ra yêu cầu với nó, ta cũng khống chế không được".
Hắn chậm rãi tiến lên, mỉm cười ấm áp như gió xuân vậy, nhưng đã ngưng tụ kình lực lên cánh tay, chuẩn bị một đao giết địch. Hắn suy nghĩ vạn loại biến hóa của Trương Kim Xưng, nhưng nằm mơ cũng không có nghĩ đến Trương Kim Xưng lại làm một hành động khó có thể tưởng tượng. Hắn vứt chủy thủ quỳ xuống, không ngừng khấu đầu nói: "Cầu Tiêu đại nhân tha cho ta một mạng".
Tiêu Bố Y sửng sốt, sau hồi lâu mới nói: "Ngươi có thể cho ta lý do không giết ngươi hay không?"
"Ta, ta…" Trương Kim Xưng con ngươi xoay loạn, đầu gấp đến đổ mồ hôi đầm đìa, tập trung nghĩ ra lý do. Hắn cũng nhìn ra Tiêu Bố Y thực muốn xuống tay, quả quyết không chừa đường sống, nhìn thấy Tiêu Bố Y hít vào một hơi, Trương Kim Xưng kêu to một tiếng: "Tiêu đại nhân, từ từ…"
Tiêu Bố Y điềm tĩnh hỏi: "Chờ cái gì?"
"Thật ra muốn giết ngươi không phải là ta, Lý Tử Thông cũng là vì tiền tài mà thôi" Trương Kim Xưng gấp giọng nói: "Ta là do nhất thời quỷ mê tâm hồn, đáp ứng Lý Tử Thông. Hiện tại đã sớm không ngừng hối hận. Nhưng ta nghĩ, Tiêu đại nhân đối với người ở phía sau màn muốn giết người cũng có hứng thú?"
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, "Là ai muốn các ngươi giết ta?"
Hắn vốn cảm thấy nhất định không thể nghi ngờ là Vũ Văn Hóa Cập giở trò quỷ, cũng không nghĩ đến còn có người khác. Nhưng suy nghĩ lại, Lý Tĩnh tuy nói Vũ Văn Hóa Cập sẽ không buông tha hắn, nhưng hắn hiện tại là cây lớn hứng gió, người muốn cho hắn chết cũng sẽ không thiếu.
"Lý Tử Thông khi tìm tới ta, vì muốn có sự tín nhiệm của ta, làm cho ta tin tưởng, thật ra cũng đã nói cho ta người chủ sựở phía sau màn là ai" Trương Kim Xưng đáng thương chờ mong nói: "Tiêu đại nhân, người cũng biết, ta chẳng qua chỉ là một đạo phỉ. Ta không đi đánh cướp thì biết làm gì sinh sống?"
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ngươi là giặc, ta là quan. Ta không thể giết ngươi, thì ta sống thế nào?"
Trương Kim Xưng không nghĩ đến Tiêu Bố Y quay tới quy lui vẫn là muốn giết mình, dập đầu nói tiếp: "Tiêu đại nhân, người nói rất đúng. Ta làm như vậy là sai, rất là sai, là không nên tìm tới Tiêu đại nhân. Trương Kim Xưng đời này không có làm chuyện gì mà hối hận, chỉ cùng với tên chó đẻ như Lý Tử Thông hợp tác rất là hối hận. Tiêu đại nhân nếu tha cho ta một cái mạng chó, về sau ta gọi người là tổ tông, vì người mà bán mạng".
"Là ai muốn giết ta?" Tiêu Bố Y hỏi.
Trương Kim Xưng chỉ do dự một chút, biết tốt nhất là không cò kè mặc cả, lập tức nói ra: "Là Lương Tử Huyền".
Tiêu Bố Y thật ra cũng sửng sốt, giây lát lại cảm thấy rất có thể. Hắn cơ hồ đã quên nhân vật Lương Tử Huyền này. Nhưng rất hiển nhiên, Lương Tử Huyền sẽ không quên hắn. Hắn đã ngồi ở vị trí hôm nay, dù sao cũng đã đạp lên nhiều người, Vũ Văn Hóa Cập đương nhiên là một trong số đó, Lương Tử Huyền cũng là một trong số bị hắn vô tình đạp trúng. Tiêu Bố Y hắn vốn cùng Lương Tử Huyền không qua lại gì, nhưng từ khi hắn gia nhập Bùi Gia thương đội, Lương Tử Huyền cũng vì hắn mà chịu thiệt thòi. Trước là thương đội không thể lên đường, sau đó bởi vì Lũng Tây mã trường, lại bị Vũ Văn Hóa Cập bán đứng, đến bây giờ không biết tung tích. Dương Quảng tuy đối với Vũ Văn Thuật cực tốt, miễn tội cho Vũ Văn Hóa Cập, nhưng cũng không nói gì đối với việc xử lý Lương Tử Huyền như thế nào. Nhưng vô luận xử lý như thế nào, Lương Tử Huyền này cũng đã không tiện công khai lộ diện. Hắn không dám ló mặt ra dưới ánh mặt trời, vẫn không có động tĩnh gì, thì ra lại là âm thầm làm trò quỷ!
Khi Tiêu Bố Y trầm ngâm, trường đao đã hạ xuống, Trương Kim Xưng đưa mắt nhìn khoảng cách của mình cùng Tiêu Bố Y tính kế, cảm thấy nếu ra tay, hiện tại nên là thời cơ tốt nhất, nhưng cân nhắc hồi lâu, Trương Kim Xưng đã buông tha ý niệm này trong đầu. Hắn không dám liều mạng! Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, Tiêu Bố Y trong mắt hắn thật sự là cao thâm khó lường. Với loại người tâm tư tinh tế như Tiêu Bố Y, làm vậy còn không phải là dụ hắn ra tay, sau đó danh chính ngôn thuận mà giết hắn sao?
"Lương Tử Huyền hiện tại ở nơi nào?" Tiêu Bố Y hỏi.
Trương Kim Xưng lắc đầu, nhìn thấy trường đao vừa lật, hàn quang chớp chớp, vội cuống quít nói: "Tiêu đại nhân, ta chẳng qua chỉ là một đạo phỉ, cũng có rất nhiều thứ không biết. Từ lần trước ám toán Tiêu đại nhân không thành, vẫn một mực chạy trốn. Chẳng qua ta nghĩ Lương Tử Huyền một khi đã xuất năm trăm lượng vàng mua tính mạng của người, chắc hẳn là tình thế bắt buộc, mong Tiêu đại nhân cẩn thận một chút, Lương Tử Huyền nếu biết Lý Tử Thông làm không được, chỉ sợ sẽ mời cao thủ khác đến hại người".
"Lý Tử Thông hiện tại ở nơi nào?" Tiêu Bố Y lại hỏi.
Trương Kim Xưng cười khổ lắc đầu, "Tiêu đại nhân, ta cũng muốn tìm hắn, nhưng vẫn do thương tích tại thân nên chưa đi đươc. Người nếu muốn, chuyện đi giết Lý Tử Thông cứ giao cho ta là được" Hắn đương nhiên đã có tính toán, hắn có thể giết được Lý Tử Thông hay không thì chưa nói tới. Nhưng Tiêu Bố Y cho hắn đi, ít nhất thì tính mạng của hắn cũng đã được bảo vệ.
Trương Kim Xưng lần này thực đã biến thành cá thịt, thở dài lên ngựa cáo biệt, Tiêu Bố Y mỉm cười tra đao vào vỏ, ngẩng đầu hướng tới nóc phòng lợp rơm nói, "Các hạ nghe đã đủ chưa, nghe đủ thì có thể xuống được rồi"...
Tiêu Bố Y lại gật đầu, "Như thế cũng tốt".
Trương Kim Xưng mừng rỡ, lại kiệt lực ngăn chặn sự vui mừng, "Ta đã biết Tiêu đại nhân hiểu chuyện, tuyệt đối không chấp nhặt loại tiểu nhân như ta".
"Nếu để ta chọn một người để giết, ta đương nhiên là muốn giết Lý Tử Thông trước. Dù sao hắn là chủ phạm, ngươi chẳng qua chỉ là tòng phạm mà thôi" Tiêu Bố Y do dự nói: "Đối với ngươi nếu cứ như vậy mà thả ngươi đi, ngươi một khi đi rồi ta lại không có biện pháp bắt lại ngươi".
Trương Kim Xưng cũng rất đau đầu, "Tiêu đại nhân, ta có thể dùng nhân cách để bảo đảm".
"Ngươi cũng biết đùa đấy chứ?" Tiêu Bố Y rất kinh ngạc hỏi.
Trương Kim Xưng mặt cũng có chút nóng lên, "Thật ra ta cũng có một chút".
"Một chút đương nhiên không đủ" Tiêu Bố Y thở dài một tiếng, suy nghĩ hồi lâu mới cười nói, "Có biện pháp".
"Biện pháp gì?" Trương Kim Xưng hồi hộp hỏi.
Tiêu Bố Y đưa tay ra, trên tay đã có một viên thuốc đen đen tròn tròn, không có mùi vị, "Trương Kim Xưng, loại thuốc kịch độc này ngươi đã thấy qua chưa?"
Trương Kim Xưng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, "Chưa".
Tiêu Bố Y cười nói: "Chưa thấy cũng không sao, ta hôm nay nói cho ngươi biết, loại độc dược này thật ra tên là Cầu tử hoàn".
"Sao lại có loại tên thuốc cổ quái như vậy?" Trương Kim Xưng cười bồi hỏi.
Tiêu Bố Y giải thích: "Càu tử này ý là, sau khi uống loại độc dược này, đợi khi độc tính phát tác, rất là khó chịu, chỉ muốn chết đi cho xong, tuyệt đối không có ý nghĩ muốn sống trong đầu".
Hắn nói bình thản,. Trương Kim Xưng mồ hôi đã chảy xuôi xuống, "Đại nhân lấy thuốc này ra để làm cái gì?"
"Đương nhiên là cho ngươi uống" Tiêu Bố Y cười nói.
"Nhưng tiểu nhân không muốn chết" Trương Kim Xưng thiếu chút nữa khóc ra tiếng, không nghĩ đến chuyển đi một vòng, lại quay về xuất phát điểm.
"Ngươi không cần khẩn trương như vậy, uống thuốc này vào sẽ không lập tức chết đâu" Tiêu Bố Y an ủi nói: "Có thể thỉnh thoảng sẽ có đau bụng nhẹ, rất nhẹ thôi, thậm chí sẽ không bị người phát hiện. Chẳng qua bởi vì như vậy, loại thuốc này giết người rất bí ẩn. Ta mới mang theo vài viên ở trên người, không nghĩ đến hôm nay lại có dịp dùng tới. Ngươi sau khi uống thuốc này, sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng ta tính…" Tiêu Bố Y bấm ngón tay tính toán, "Thuốc này nên vào ngày ba tháng năm mới phát tác, đương nhiên có thể sẽ sai biệt một hai ngày".
"Thuốc này phát tác làm sao có thể xác định được thời gian?" Trương Kim Xưng trước giờ chưa từng nghe thấy, nhiều ít có chút không tin.
Tiêu Bố Y cười nói: "Ngươi quá nửa là nghĩ ta đang lừa ngươi?"
Trương Kim Xưng đích xác có chút ý này, nhìn thấy Tiêu Bố Y mỉm cười, chỉ có thể nói: "Tiêu đại nhân cần gì gạt ta?"
Tiêu Bố Y cười nói: "Thật ra viên thuốc này vốn là vật do Ba Tư tiến cống, cũng không phải là độc dược, chỉ có thể nói là độc vật" Nhìn thấy Trương Kim Xưng vẻ mặt tràn đầy khó hiểu, Tiêu Bố Y lại kể chuyện: "Phía Ba Tư biết Thánh Thượng thích mấy thứ lạ lùng mới mẻ, cho nên tiến cống một loại Hồng Diễm Tri Thù (nhện đỏ), lớn chừng nắm tay, kịch độc không dưới độc xà, người thường chỉ cần bị nó cắn một nhát, tất sẽ bị mất mạng tại chỗ. Chỉ là loại nhện này cực kỳ quý hiếm, từ Ba Tư ngàn dặm đưa đến. Khi mang tới, rất có khả năng sẽ chết đi. Người Ba Tư cũng thông minh, liền đem trứng của nó dùng một loại dược vật bao lại. Bọn họ chỉ mang theo trứng tới đây, sau đó mới ấp nở, cho nên mới có thể cam đoan có nhện còn sống cho Thánh Thượng xem".
Trương Kim Xưng cười hỏi, "Tiêu đại nhân nói bên trong viên thuốc này chính là trứng của loài nhện đó?"
Tiêu Bố Y vỗ tay cười nói: "Ngươi thực thông minh. Loại thuốc viên này sau khi vào trong bụng sẽ tan lớp ngoài đi, trứng nhện bên trong sẽ xem bụng người là nhà, hơn nữa rất khó bài tiết ra. Căn cứ theo điều kiện cơ thể cùng kinh nghiệm mà nói, trứng này ước chừng vào đầu tháng năm sẽ nở thành nhện con. Nếu không được khống chế, nó cho dù không cắn ngươi, trong cơ thể ngươi đi đi lại lại quả thực cũng khá kích thích" Nhìn thấy Trương Kim Xưng cả người bắt đầu phát run, Tiêu Bố Y đem viên thuốc đưa cho Trương Kim Xưng, thản nhiên nói: "Hiện tại ta đã giải thích xong rồi, ngươi có thể uống vào đi".
Trương Kim Xưng sắc mặt không phải trắng bệch nữa mà là tái xanh, "Tiêu đại nhân nói là ngày ba tháng năm phát tác, không biết có thể có phương pháp giải cứu không?"
"Đương nhiên là sẽ có" Tiêu Bố Y thở dài nói: "Ngươi nếu tận tâm làm việc cho ta, ta làm sao mà để cho ngươi dễ dàng chết được? Trứng nhện này phát tác tuy độc, nhưng cũng có dược vật đặc thù có thể giết chết. Ngươi chỉ cần trước ngày ba tháng năm giúp ta giải quyết Lý Tử Thông, thì đến chỗ Giang Đô Quận thừa Vương Thế Sung tìm ta, ta sẽ cho ngươi giải dược".
"Không uống có được không?" Trương Kim Xưng vẻ mặt đau khổ hỏi.
"Đương nhiên là có thể" Tiêu Bố Y đơn đao vung ra, "Ta cũng không thích hiếp bách người khác. Ngươi không uống thuốc, thì cứ ăn của ta ta một đao là được".
"Vậy ta uống thuốc là được" Trương Kim Xưng nhìn thấy Tiêu Bố Y ánh mắt lạnh lẻo, biết không thể làm bộ nữa, cứ thế mà nhận thuốc uống xuống, "Tiêu đại nhân, ta nghĩ người trước ngày ba tháng năm nhất định sẽ đến Giang Đô chứ?" Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
"Cái này cũng nói không chừng," Tiêu Bố Y bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ngươi cũng biết, Lương Tử Huyền muốn lấy tính mạng của ta, ai có thể cam đoan mình bất tử? Cho nên ta nghĩ, ngươi chỉ có thể phù hộ ta bình bình an an đến Giang Đô là tốt nhất".
Trương Kim Xưng hỏi: "Nếu đại nhân gặp cái gì không may thì sao?"
Hắn nói hàm hồ, Tiêu Bố Y cũng hiểu được, "Ai cũng quản không được chuyện sau này. Ta nếu chết, ngươi cũng chỉ có thể tự trách mình mạng khổ, đối với ngươi nếu không chết, bò cũng sẽ bò được đến Giang Đô".
Trương Kim Xưng lần này thực đã biến thành cá thịt, thở dài lên ngựa cáo biệt, Tiêu Bố Y mỉm cười tra đao vào vỏ, ngẩng đầu hướng tới nóc phòng lợp rơm nói, "Các hạ nghe đã đủ chưa, nghe đủ thì có thể xuống được rồi".
Một người thở dài, chậm rãi đi xuống, "Chẳng lẽ trên đời này thực không có cái gì có thể dấu diếm được ánh mắt của Tiêu đại nhân?"
Người đi ra lại chính là Từ Thế Tích, Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút ngoài ý muốn, "Từ đương gia không ở tại Ngõa Cương đánh cướp, sao lại có nhã hứng đến chỗ này nghe lén người khác nói chuyện riêng?"
Từ Thế Tích tinh thần vẫn tỉnh táo, cũng không có suy sút như khi bị trục xuất khỏi Ngõa Cương, "Tiêu đại nhân mưu kế thật hay, lúc trước tại Thanh Giang mã trường lại làm cho Địch Hoằng ngược lại hận ta, châm ngòi Ngõa Cương nội loạn. Từ Thế Tích nếu liều mạng, Ngõa Cương chỉ sợ sẽ đại loạn. Mà cho tới bây giờ đại nhân vẫn là mượn đao giết người, muốn mượn tay Trương Kim Xưng trừ đi Lý Tử Thông, nếu Trương Kim Xưng đắc thủ, đại nhân vẫn không động một binh một tốt trừ đi một tâm phúc đại họa của Đại Tùy, tâm cơ thật tàn nhẫn, cho dù Từ Thế Tích cũng tự thẹn không bằng. Nghĩ đến Trương Tu đã tướng quân giết đông phạt tây, trong giây lát đã muốn vì đại nhân mà mũi nhọn bị che khuất, Đại Tùy có người tài giỏi như Tiêu đại nhân, cùng Trương tướng quân một văn một võ, Hoàng Thượng nếu có thể trọng dụng, thiên hạ này cũng loạn không nổi".
"Phải không, cái này cũng coi như là tâm cơ tàn nhẫn sao?" Tiêu Bố Y thở dài nói: "Chẳng lẽ cứ cho phép các ngươi đến giết ta, ta tự bảo vệ thì bị nói thành tâm cơ tàn nhẫn? Có qua thì phải có lại. Ngươi tính kế người khác, đương nhiên cũng phải cho phép người khác tính kế ngươi mới đúng".
Từ Thế Tích ngạc nhiên, giây lát cười nói: "Trương Kim Xưng là người trong cuộc thì mê muội, ta lại cảm thấy viên thuốc của Tiêu đại nhân chỉ sợ có chút vấn đề".
"Ồ? Có vấn đề gì?" Tiêu Bố Y thần sắc không thay đổi.
"Ta chỉ sợ viên thuốc của Tiêu đại nhân không có hiệu quả thần kỳ như vậy, nói không chừng chỉ là dạng thuốc trị đau nhức gì đó. Đại nhân nói lời lừa gạt, cũng chỉ là để lừa Trương Kim Xưng đi giết Lý Tử Thông" Từ Thế Tích hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt của Tiêu Bố Y, muốn phát hiện chút dấu vết để lại.
Tiêu Bố Y trên mặt chỉ có cười, "Nói như vậy là ngươi không tin?"
Từ Thế Tích cười nói: "Đại nhân cảm thấy ta sẽ tin sao?"
Tiêu Bố Y đưa tay vào lòng, lại lấy ra một viên thuốc, đảo vòng vòng trên tay, "Ngươi nếu không tin, thì có thể cùng ta đánh cuộc một ván".
"Đánh cuộc như thế nào?" Từ Thế Tích sắc mặt khẽ biến.
"Ngươi đem Cầu tử hoàn này uống vào, hai tháng khong chết, ta thua ngươi ba trăm lượng vàng, năm trăm chiến mã" Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ta biết Ngõa Cương ngươi thiếu tiền thiếu ngựa, cuộc đánh cuộc này cũng đủ cho Ngõa Cương ngươi khua chiêng gióng trống, uy chấn Hà Nam, không biết ngươi có vì Ngõa Cương mà đánh cuộc một phen không?"
Từ Thế Tích chỉ nhìn viên thuốc kia, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, "Ta không phải là người của Ngõa Cương, nói đến, ta cũng không dám lấy tính mạng ra đánh cuộc".
Tiêu Bố Y cười cười, thu hồi viên thuốc, xoay người đi ra cửa, thực không để ý tới Từ Thế Tích, Từ Thế Tích cũng ngạc nhiên kêu lớn: "Tiêu đại nhân!"
"Chuyện gì?" Tiêu Bố Y cũng không quay đầu lại.
"Ngươi là quan, ta là giặc, ngươi nhìn thấy ta sao lại không có phản ứng gì?" Từ Thế Tích ở phía sau hắn hỏi: "Đại nhân cũng biết đầu của hạng người như Từ Thế Tích cũng có giá trị chứ?"
Tiêu Bố Y cũng không quai lại, vẫn nhìn ra cửa nói: "Đầu của Từ Thế Tích ngươi trong mắt ra một văn tiền cũng không đáng giá".
Từ Thế Tích lên tiếng cười nói: "Không nghĩ tới Từ Thế Tích ra tự xưng là đại tài bày mưu tính kế, không ngờ trong mắt Tiêu đại nhân lại không đáng giá một văn tiền".
"Giá trị của ngươi chỉ là do suy nghĩ của ngươi, chứ không phải là cái đầu của ngươi" Tiêu Bố Y chậm rãi nói: "Thiên hạ này có loạn hay không cũng không do hạng như Trương Kim Xưng Lý Tử Thông làm chủ. Đương nhiên, Từ Thế Tích ngươi cũng không".
"Chẳng lẽ thiên hạ loạn là nằm trong tay đại nhân?" Từ Thế Tích trầm giọng nói.
Tiêu Bố Y trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Nắm trong tay thì thế nào? Giang sơn cũng sẽ có người tài xuất hiện. Từ Thế Tích ngươi cũng tốt, Tiêu Bố Y ta cũng thế. Chẳng qua chỉ như là đồng nóng chảy trong lò lửa mà thôi, đến tột cùng là ra hình dạng gì, thì cũng phải xem tạo hóa mà thôi".
Hắn sau khi nói xong những lời này thì đã rời đi, Từ Thế Tích cũng ngẩn ra đứng ở tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Phu thiên địa vi lô hề. Tạo hóa vi công; âm dương vi thán hề. Vạn vật vi đồng (Đem trời đất làm lò, tạo hóa ra công, âm dương là than, vạn vật là đồng). Tiêu Bố Y, ngươi rốt cuộc là dạng người gì, muốn làm cái gì?"