Chương : 191
Tiếng hô của Du dịch sứ thật lớn, mọi người đều nghe rõ ràng, Tôn Thiếu Phương biến sắc, hiển nhiên cũng đã nghe nói qua thanh danh của Nhất Trận Phong.
Lý Tĩnh cũng không bối rối, trầm giọng hỏi: "Nhất Trận Phong có bao nhiêu người?" Lý Tĩnh lần này lên đường tuy là Tứ hôn phó sứ, nhưng đối với thảo nguyên hiểu biết so với Tiêu Bố Y còn muốn nhiều hơn nhiều. Hắn đương nhiên hiểu đạo lý biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trên thực tế khi hắn ở tại Đông Đô, đối với Đột Quyết đã sớm có nghiên cứu, mấy tháng ở tại Mã ấp, lại biết càng thêm nhiều, đối với Nhất Trận Phong đương nhiên rõ ràng.
Nhất Trận Phong trong mắt Lý Tĩnh, là một đám mã phỉ ngoại trừ chuyện tốt ra thì không chuyện gì không làm, nghe nói cho dù Thủy Tất Khả Hãn cũng không làm gì được bọn chúng. Bọn chúng tung hoành thảo nguyên, giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, chẳng những thương buôn thống hận, cho dù là người thảo nguyên cũng ghét cay ghét đắng.
"Đến ước chừng trăm người" Du dịch sứ gấp giọng nói.
Tôn Thiếu Phương nở nụ cười, "Hơn một trăm người, nhiêu này mấy cấm vệ chúng ta cũng có thể thu thập được".
"Tất cả nghe theo Lý Quận thừa phân phó" Tiêu Bố Y quay đầu nói: "Thiếu Phương, Nhất Trận Phong chúng chết nhiều ít không sao cả, nhưng chúng ta không cần phải liều mạng".
Lý Tĩnh vung Hỗn thiết thương lên, trầm giọng quát: "Liệt trận, tam tài".
Ba trăm binh sĩ đột nhiên biến hóa, ngay ngắn thứtự, một đội cầm cung ra trước, hai đội phóng ngựa lui về phía sau, phân tầng rõ ràng, cách nhau ước chừng mười trượng.
Lý Tĩnh liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y, "Tam đệ dẫn cấm vệ lui đến cuối cùng đi".
Tiêu Bố Y gật đầu, vung tay lên nói: "Đi theo ta".
Hai người đều phát hiệu lệnh, cũng gọn gàng ngăn nắp. Tôn Thiếu Phương đi theo trước tiên, các cấm vệ nhìn nhau đi theo sát sau, Tôn Tấn than thở một câu, "Không phải chỉ là có trăm tên mã phỉ đến thôi sao, có cần bày trận lớn như vậy không?"
Tôn Tấn giục ngựa đi theo mọi người, đang nói lời còn chưa dứt, đã cảm giác được mặt đất khẽ rung động không thôi, không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở đồng bằng xa xa xuất hiện một đám mây đen, bên trong loáng thoáng có màu đỏ, phảng phất như mây đen quỷ dị trước cơn mưa, trong phút chốc bành trướng, lại qua chốc lát, đám mây đen đã giương nanh múa vuốt tràn tới với tốc độ cực nhanh. Mây đen chẳng qua chỉ là điềm báo trước, giây lát đã nghe tiếng sấm ầm ầm vang dội, như tiếng trống gấp rút dội vào trong tim của mỗi người, áp bức không thể hô hấp.
Các cấm vệ rốt cuộc trên mặt đã biến sắc, khi bọn họ đánh giặc đa số đều là đơn đả độc đấu, đánh với số lượng đông đương nhiên cũng từng có, chẳng qua cũng chỉ là tán loạn không có chương pháp. Cùng Tiêu Bố Y một đường nam hạ, trên thuyền lớn tại Ung Khâu loại đánh nhau này cũng xem như là hình thức bọn họ thường thấy nhất, rất nhiều người đều chưa từng thấy qua lại trận chiến xung phong như thế này.
Đến tuy chỉ có chừng trăm mã phỉ, nhưng toàn lực xông lên, vô hình chung tạo cảm giác như một đám mây lửa từ trên trời áp xuống. Cuồng phong ùa đến, ngựa còn chưa tới, thanh thế đã muốn phá hủy mọi người!
Mã phỉ một màu hắc mã, y phục tuyền màu đen, khoác phi phong màu đỏ, nhìn thấy đội ngũ tứ hôn, càng hưng phấn, gào thét hô hét, thanh âm động trời. Dưới ánh dương nhô cao, dừng ở trên thanh mã đao sáng ngời bọn chúng cầm trong tay, giữa không trung nổi lên từng trận hàn quang, một mảng chết chóc. Nhất Trận Phong danh bất hư truyền, nhanh chóng tràn tới, như cuồng phong ào ạt đập vào mặt, không ai bì được.
Các cấm vệ mới vừa rồi còn ra vẻ lười biếng không chịu lui, khi nhìn thấy mã phỉ xông tới, chỉ sợ lui không được nhanh, trong giây lát đã đến vị trí sau cùng của ba trăm kỵ binh, nhìn nhau. Đối phương tuy chỉ hơn trăm người, bên mình có tới hơn ba trăm người, nhưng dưới uy thế xung phong của Nhất Trận Phong, không ngờ lại cảm thấy nhỏ bé, cảm thấy không chịu nổi một kích.
Người đi trước hết trong đội ngũ đầu đội mũ da, khăn đen che mặt, thân hình to lớn, ngồi ngay ngắn phi thường trầm ổn, một đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Tiêu Bố Y tuy không có lo sợ, những cũng cảm khái. Lúc trước bảy người sơn trại bọn họ bị hơn mười quân Đột Quyết vây công đuổi theo, đã cảm thấy quân Đột Quyết hung hãn dũng mãnh, nhưng so với Nhất Trận Phong trước mắt này, thì vẫn còn kém một bậc. Trách không được Nhất Trận Phong có thể tung hoành tại thảo nguyên nhiều năm như vậy, chính với loại uy thế xung phong này, tuyệt không phải là dạng một bộ lạc là có thể chống cự được.
Lý Tĩnh hoành thương đứng ở phía trước, gió mạnh đập vào mặt, vạt áo lật phật bay, người vẫn không chút nhích động, ngựa như khối thép. trông thấy Phong phỉ đạo Nhất Trận mỗi người cầm trong tay mã đao, gào thét mà đến, khóe miệng lộ ra vẻ cười chế giễu. Các cấm vệ chưa bao giờ thấy Lý Tĩnh ra tay, nhưng nhìn thấy Lý Tĩnh như núi đứng ở đó, không chút khiếp sợ, thật ra đã sinh ra ý kính nể.
Tật phong tri kính thảo, tuế hàn kiến hậu điêu (gió mạnh biết cỏ cứng, đông lạnh cây héo úa), chỉ bằng Lý Tĩnh cầm thương sừng sững trước gió, không sợ thế xung phong của Nhất Trận Phong, các cấm vệ đã không ai có thể làm được.
Lý Tĩnh chỉ chăm chú nhìn động tĩnh của Nhất Trận Phong, cũng không hạ lệnh. Nhất Trận Phong thế đến không giảm, chỉ thấy gió cuốn hàn quang, đột nhiên Lý Tĩnh không chút do dự huy thương quát lón, "Bắn".
Hắn vừa nói ra chữ bắn, trăm binh sĩ cầm cung ở phía sau đều bắn ra, tên nhọn trong không trung tề tụ, giống như một thanh đao nhọn đâm tới vào giữa đội ngũ của Nhất Trận Phong, tên nhọn cùng bắn đồng loạt, như một nhát búa tạ đánh vào sóng nước, liêm đao gặt ngang thân. Tiếng rống lên như cuồng phong, chiến mã hí dài "thình thịch" ngã lăn ra trên mặt đất, chiến mã té ngã, mười mấy tên không ngăn được quán tính, bị cuồng phong cuốn bay lên cao, giương nanh múa vuốt quát lớn, chỉ là vì sự sợ hãi chứ không còn sự hưng phấn như vừa rồi.
Nhọn đen đội hình dày đặc của Nhất Trận Phong xé ra một kẽ hở, đội hình của Nhất Trận Phong trong khoảnh khắc bị rối loạn, đại đầu lĩnh đôi mắt như ưng cũng có sự kinh ngạc cùng giận dữ. Hắn chỉ nghĩ đến đối phương tuy là Tùy binh, có chút năng lực chiến đấu, nhưng binh sĩ đảm đương hộ tống Tứ hôn sứ thì có năng lực gì? Chỉ là khi tên nhọn gào thét bay qua người hắn, đã làm cho cả người hắn run rẩy, lực chiến đấu của đội nhân mã này sao lại mạnh như thế, thật sự là hắn ở trên thảo nguyên cũng hiếm thấy.
Nhất Trận Phong quét ngang thảo nguyên cũng đơn giản, quân Đột Quyết trên thảo nguyên tuy nhiều, nhưng trình độ tổ chức rất thấp, các bộ lạc dành giật quyền lợi rất lớn, ngược lại làm phân tán thực lực. Kỵ binh thảo nguyên nếu thực tụ tập lại, thì tuyệt đối là một cỗ lực lượng mênh mông, nhưng trên sự thật là, Nhất Trận Phong đụng quân Đột Quyết rất nhiều lần nhưng cũng không bằng nhân số của bọn họ. Bọn họ lâu nay, chỉ bằng thanh thế uy danh cũng có thể dọa các bộ tộc trốn chạy, ngẫu nhiên xuất hiện dũng sĩ cũng sẽ bị bọn họ trảm thành tương thịt, đối với bọn họ không hình thành được sức phòng ngự hữu hiệu.
Bọn chúng thình lình đến, đột nhiên đi, thường thường khi đối tượng đánh cướp còn chưa có hình thức phòng ngự hữu hiệu, đã bị bọn chúng xung phong đánh cho thất điên bát đảo, cho nên bọn chúng không cần cung tên gì, chỉ bằng ngựa tốt dưới thân, mã đao trong tay là đã có thể muốn gì được đó.
Lần này đến đánh cướp Tứ hôn sứ cũng không ngoại lệ, trong mắt đại đầu lĩnh xem ra, Tùy binh so với dũng sĩ thảo nguyên càng không chịu nổi một kích, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, Tùy binh mà mình đối mặt lại được huấn luyện tốt như thế, đối mặt với uy thế xung phong của Nhất Trận Phong vẫn không chút sợ hãi.
Mã phỉ đội hình hơi tản, lực trùng kích đã chậm lại một chút, các mã phỉ đã biết đội quan binh này không dễ đối phó, nhưng bọn chúng dù sao kinh nghiệm tác chiến cũng phong phú, né qua những mũi tên nhọn mang theo những tiếng kêu thảm, đã sớm ghìm ngựa công kích vu hồi đám quan binh trước mắt này. Cung tên chỉ hữu dụng khi công kích xa, bọn chúng tuy chết không ít, nhưng dù sao cũng đã gần với đám quan binh, chỉ cần bọn chúng xông tới được một đoạn nữa, bọn chúng tuyệt đối tự tin sẽ đem những tên cung thủ này trảm rụng xuống ngựa. Bọn chúng tung hoành thảo nguyên, thân thủ của bọn chúng cũng không phải là mạnh mẽ bình thường, dùng binh khí ngắn giao đấu, bọn chúng không tin có bất luận kẻ nào có thể ngăn trở được mã đao của bọn chúng!
Nhưng bọn chúng không nghĩ đến còn chưa kịp rút ngắn cự ly với quan binh, Lý Tĩnh sau một đợt tên bắn xong, không chút do dự quát: "Tản!"
Trăm quan binh đột nhiên tản ra, ghìm ngựa từ hai cánh lui ra phía sau, làm cho mã tặc mất đi mục tiêu, các mã tặc còn đang ngạc nhiên, chuẩn bị truy kích, quan binh tản ra như thủy triều lui xuống, thủy triều vừa tiêu, ở mặt sau một đội quan binh như sóng dữ đã ùa tới, tiếng dây cung chấn động làm cho hàm răng người ta phát ê.
Tên dài lại bắn ra, ánh đao dưới ánh mặt trời còn có hàn quang của đầu tên đan vào cùng một chỗ, trời đất đầu tiên là tĩnh lặng, chỉ còn những tiếng xẹt xẹt phá không đập vào tai.
Không nghĩ tới đối phương lại hoán đổi như thế, đối phương có lẽ công phu không bằng, thuật cỡi ngựa không bằng, đơn đả độc đấu mười người cũng không bằng một người trong bọn chúng, nhưng chỉ bằng động tác nhất tề, ưu thế đánh xa của cung tên, đã hoàn toàn át chế uy thế xung phong của bọn chúng.
Mã tặc có võ công cao cường còn có thể dùng đao đánh bay tên đi, nhưng những tên võ công kém chút thì cả người lẫn ngựa đều bị bắn như nhím, đại đầu lĩnh đỡ tên nhọn cũng không bối rối, nhưng chiến mã rốt cuộc cũng không thể tiến lên nửa bước. Mã phỉ hoảng loạn một đoàn, chỉ là ác mộng dường như vẫn chưa chấm dứt, thanh âm trầm thấp kia lại phát ra mệnh lệnh, chỉ một từ đơn giản mà như kinh thiên động địa, làm cho người ta sợ hãi run rẩy!
Mâu!
Ngay sau khi mệnh lệnh xuất ra chính là trường mâu rợp trời rợp đất phóng tới, thế mạnh lực trầm, tuy không có nhanh như tên nhọn, nhưng lực phóng tới làm cho người ta khó có thể ngăn cản, hai đội binh sĩ lấy tên ngăn cản trận thế của địch, sau khi bắn một vòng cũng không lắp tên, mà lập tức tản ra hai cánh, đội binh sĩ thứ ba cũng phóng ngựa xông đến, quát lớn một tiếng, thuận thế phóng trường mâu trong tay ra! Trường mâu rời tay, không trung quang ảnh tung hoành, binh sĩ sau khi phóng ra trường mâu thì "xoảng" một tiếng rút trường đao bên hông ra, đợi mệnh lệnh tiếp theo của tướng quân, thần sắc lẫm liệt.
Tiếng binh giáp loảng xoảng, tiếng người ngựa không dứt bên tai, giữa không trung quang ảnh tung hoành, sát khí tràn ngập, hồng vụ thê lương, chiếu lên khuôn mặt của người trong trận tái nhợt mê man, quang ảnh phảng phất như canh tay của tử thần, dữ tợn cười điên cuồng, đoạt đi tính mạng của nửa số mã tặc.
Mã tặc thế công như cuồng phong đã bị quan binh dùng ba đợt phản công đã tan rả thành vô hình, tuy không khóc cha gọi mẹ, nhưng cũng đã có người không có mệnh lệnh của đại đầu lĩnh mà đã nhịn không được ghìm ngựa uay đầu chạy trốn.
Lý Tĩnh lại quát một tiếng, phát ra đạo mệnh lệnh thứ tư, "Trùng!"
Mệnh lệnh của hắn đơn giản có lực, hiển nhiên cũng do ngày thường huấn luyện tốt, hắn đứng ở tại chỗ, lẫm liệt như chiến thần, mỗi một mệnh lệnh đều được tất cả binh sĩ chấp hành vô điều kiện. Chủ tướng tuy bất động, lại như Định Hải Thần Châm làm cho binh sĩ trong lòng trấn định.
Ngay sau khi mệnh lệnh xung phong phát ra, kỵ binh mới vừa rồi tản ra đã nhanh chóng hội tụ, hai đội trước thuận thế hai cánh trái phải mà tấn công, đội binh sĩ thứ ba biến thành đội xung phong chính diện, trong tiếng hô quát, trường mâu lập lòe, yêu đao lạnh lùng phân ba ngã hướng tới mã phỉ mà đánh qua.
Các cấm vệ xem tới trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới hiểu được thảo mãng đánh nhau cùng với huấn luyện chân chính tác chiến tại chiến trường khác nhau rất lớn, đánh nhau ai võ công cao cường là lão Đại, nhưng tại chiến trường là ai lực lượng kết lại thành một khối được thì là lão Đại! Tiêu Bố Y nhìn thấy Lý Tĩnh tọa trấn phía trước, chỉ bằng mấy mệnh lệnh cùng Hỗn thiết thương trong tay chỉ huy đã khiến cho trận hình biến hóa khó lường, gọn gàng ngăn nắp, như là võ lâm cao thủ ra chiêu phiêu dật cùng tiết tấu rõ ràng, lại như một bức sơn thủy hào phóng đến cùng cực, trong khoảnh khắc đã có chút hiểu được bốn chữ huấn luyện nghiêm minh mà mấy ngày trước đây còn tỉnh tỉnh mê mê.
Nếu nói mấy ngày trước Lý Tĩnh chỉ mới dạy cho hắn lý luận lĩnh quân đánh giặc cơ bản, thì lần này nương theo trận chiến với Nhất Trận Phong đã đem toàn bộ chiến pháp tinh túy triển lãm ra trước mặt Tiêu Bố Y.
Hắn cũng có thể trấn định như Lý Tĩnh, nhưng hắn không thể làm cho thủ hạ xung phong hãm trận như binh sĩ của Lý Tĩnh, chỉ vì hắn làm không được bốn chữ quân lệnh như núi.
Mấy trăm binh sĩ tán tụ có trật tự, theo sự bày trận mới vừa rồi, bảo trì khoảng cách, cung tên trì trệ hành động của địch, rồi đến bất ngờ phản kích, trường mâu chia nhỏ trận hình của đối thủ, đến khi chủ lực hoàn thành công kích, tất cả những điều này, đều đã xem như phát huy đến đỉnh điểm uy lực của cung tên trường mâu của ba trăm kỵ binh. Nhất Trận Phong tuy xem ra thế đến không thể đỡ, nhưng dưới sự phân cắt của Lý Tĩnh đã trở nên như mềm nhũn như giấy. Dưới loại tiến công giao thoa nhau như thế này, tất cả các binh sĩ đều tác chiến, hình thành một lực lượng liên tiếp không một kẽ hở, như sóng triều nện ở nơi yếu ớt của Nhất Trận Phong. Nhất Trận Phong đã không còn là một cơn lốc nữa, trong giây lát đã biến thành một làn khói nhẹ, bắt đầu trôi ra bốn phía.
Nhất Trận Phong rốt cuộc đã đợi được đến khi quan binh tiến hành giao tranh binh khí ngắn với bọn chúng, nhưng mã phỉ lúc này đã không còn lòng dạ nào tiếp chiến, đại đầu lĩnh lần đầu tiên át chế không được thủ hạ lui bước, bất đắc dĩ phải ghìm ngựa quay đầu chạy như điên. Hắn bại thật sự không cam tâm, hắn thậm chí còn chưa kịp ra chiêu, Lý Tĩnh căn bản không cho hắn cơ hội ra chiêu!
Trên chiến trường người ngựa tung hoành, binh giáp thác loạn, Lý Tĩnh vẫn cầm trong tay Hỗn thiết thương, rất ít có động tác, tùy ý trường mâu tên nhọn gào thét mà qua, ngưng lập trong trận, chỉ bằng phần trấn tĩnh này, đã khiến cho các cấm vệ bội phục sát đất.
Chỉ là đại đầu lĩnh xoay người chạy trốn, Lý Tĩnh rốt cuộc đã có hành động, thúc ngựa lên trước, phát ra đạo mệnh lệnh thứ năm. Đuổi!
Hắn từ khi giao phong đến khi truy kích tổng cộng chỉ nói năm chữ, đã đánh cho Nhất Trận Phong thất điên bát đảo, ba trăm binh sĩ vẫn không một tổn thương, mà Nhất Trận Phong đã thiệt hại quá nửa số nhân thủ!
Lý Tĩnh vừa nói ra chữ đuổi, cả người lẫn ngựa đã đến trước nhất của đội ngũ, hắn xung trận đi trước, các binh sĩ bám sát theo sau, lại không một ai vượt quá đầu ngựa của Lý Tĩnh, Lý Tĩnh phóng ngựa không tính là quá nhanh, chỉ bám sát theo sau Nhất Trận Phong không xa, giây lát đã chạy quá vài dặm.
Tiêu Bố Y từ đầu đến giờ không có ra tay, hắn biết mình đã không cần ra tay, loại giao binh này tuy chỉ mấy trăm người, cho dù so với hắn lúc trước trong ngàn quân còn muốn thảm thiết làm cho người ta lo lắng hơn. Chỉ là khi Lý Tĩnh dẫn quân đuổi theo, Tiêu Bố Y lúc này mới tỉnh ngộ ra, dẫn dắt các cấm vệ theo sát, chỉ sợ có biến.
Đại đầu lĩnh giận không thể át, hắn tung hoành thảo nguyên nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng chật vật như thế, lần trước cho dù thua Hắc ám thiên sứ, cũng là bởi vì địch thủ thi triển ám toán, nhưng cho dù như vậy, đối thủ cũng không có bởi vậy mà được như ý, cũng chết không ít, lần này tiến đánh Tứ hôn sứ, vốn tưởng rằng đã là chuyện đến tay, không có nghĩ đến Tứ hôn sứ là người nào hắn còn chưa thấy qua, đã bị đối thủ đánh đến cong đuôi mà chạy.
Nghe được phía sau tiếng vó ngựa rầm rập, đối phương cũng không bỏ qua, đại đầu lĩnh ngẩng đầu nhìn về phía sau, cơn giận bốc lên tới đầu, đột nhiên hét lớn một tiếng, "Quay lại, giết!"
Vốn hắn lệnh vừa ra, các mã phỉ nên ghìm ngựa quay lại, tặng cho đối phương một nhát hồi mã thương. Chiêu này hắn trước kia cũng thường xuyên sử dụng, thường thường thu được hiệu quả không thể tưởng được, có thể trước là trá bại, lần này lại là chạy trốn thật, các mã phỉ khó tránh có sự chần chờ, ghìm ngựa lại nhìn thấy đại đầu lĩnh đã quay ngựa lại xông lên, một số người vẫn còn trù trừ không theo, một số thủ hạ khác do sợ hãi thủ đoạn của đại đầu lĩnh, đành phải đi theo.
Đại đầu lĩnh vốn không phải là người xúc động như vậy, hắn đã sớm vượt qua tuổi xúc động, nhưng Lý Tĩnh không nhanh không chậm đuổi giết không tha lại chọc cho hắn cơn tức đầy mình, hắn giờ phút này đã không để ý đến tất cả chỉ có một ý niệm trong đầu, giết không được Tứ hôn sứ, thì cũng phải giết cẩu quan làm cho hắn thảm bại này!
Hắn ghìm ngựa quay lại, chỉ trong khoảng khắc hai đội đã đối mặt nhau, đến lỗ chân lông trên mặt của nhau cũng có thể nhìn thấy, đại đầu lĩnh dẫn đội tính toán khoảng cách, trên mặt khăn đen che khuất nhưng trong mắt toát ra sự lạnh lẽo thấu xương. Lý Tĩnh nhìn thấy mã phỉ quay lại, thiết thương vung lên, trầm giọng nói: "Dừng".
Ba trăm kỵ binh có lệnh là làm, lập tức dừng lại, Lý Tĩnh ghìm ngựa dừng lại, ba trăm kỵ binh cũng không hẹn mà cùng ghìm ngựa, động tác chỉnh tề làm cho người ta lạnh người, mắt thấy các mã phỉ xông tới, Lý Tĩnh thần sắc không thay đổi, lại huy thiết thương, chỉ đơn giản nói một chữ, "Bắn!"
Hắn chỉ huy binh lính cũng giống như hắn đối địch, chỉ dùng khí lực ít nhất mà đạt tới kết quả tốt nhất, khoảng cách này trong mắt hắn xem ra, không bắn tên giết địch thật sự là lãng phí.
Các binh sĩ đã sớm giương cung lắp tên, tên đã như bầy ong bắn ra, phía trước lại liên tục kêu thảm thiết, người ngựa ngã xuống đất, đao giáp loảng xoảng, trong khoảnh khắc máu tươi đã nhiễm hồng đất đen cỏ xanh, đại đầu lĩnh hai mắt đỏ hồng, quát lớn một tiếng, người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lăn trên đất mấy vòng né qua được tên nhọn, đã đến trước ngựa Lý Tĩnh, hét lớn một tiếng, bật người dậy vung đao bổ về phía Lý Tĩnh.
Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương (bắn người trước bắn ngựa, bắt giặc trước bắt vua), đại đầu lĩnh tuy là giặc, nhưng biết giết được Lý Tĩnh, thì sẽ có thể xoay chuyển tình thế, người này chính là thần của kỵ binh, chỉ là vô luận quỷ hay thần, hắn đều muốn giết, lực lượng hắn dùng lúc này cơ hồ đã đến bước không gì cản nổi.
Hắn cảm thấy một đao này của mình bổ xuống, trong tướng lãnh Đại Tùy, chỉ cần không phải Trương Tu đã ở đối diện, hắn nhất định có thể một đạo chém rụng. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua Lý Tĩnh, người này trong ấn tượng của hắn cũng không ăn khớp với tướng lãnh nào, như vậy có nghĩa là một tướng lãnh vô danh, hắn không có lý do gì mà giết không được!
Đại đầu lĩnh tung người vọt lên, như là thương ưng cao cao tại thượng, trường đao bổ tới, mau lẹ mãnh liệt như tia chớp giữa bầu trời!
Lý Tĩnh khép nhẹ hai mắt, khóe miệng cười nhạt, quát khẽ một tiếng, xuất thương đâm thẳng tới. Hắn xuất thương chiêu thức bình thường, xem ra cũng không hoa lệ nhanh nhẹn gì, chỉ là đơn đao của đại đầu lĩnh còn cách đỉnh đầu của Lý Tĩnh chừng một cánh tay, thì trường thương của hắn đã đâm đến trước ngực đại đầu lĩnh!
Máu trong ngực của đại đầu lĩnh một khắc này thiếu chút nữađông cứng lại, hắn cho tới bây giờ không nghĩ đến thương pháp của người này lại cao minh như thế. Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công, Lý Tĩnh chỉ huy thương đâm thẳng đến, không có chiêu thức biến hóa gì, hắn lại không thể tránh né!
Tiếng xé gió ở bên tai, thương đã đến trước ngực, đây là công phu gì, đây là dạng người gì?
Đại đầu lĩnh suy nghĩ như điện xẹt, cũng huy đao chém mạnh vào thân thương, "cảng" một tiếng vang lên, đao thương giao nhau, hoa lửa văng khắp nơi. Hỗn thiết thương thân thương cũng bằng thép, trường đao của hắn tuy lợi hại, nhưng dưới toàn lực cũng không làm gì được trường thương. Lý Tĩnh vẫn vững như thái sơn, thế tới của trường thương không thay đổi, đâm thật mạnh vào trước ngực đại đầu lĩnh.
Lý Tĩnh tính không bỏ sót, sau khi thoải mái đánh chạy mã phỉ, vốn muốn dụ giết đầu lĩnh của mã phỉ, thấy hắn phi thân đánh tới, thật ra rất hợp với ý của hắn. Hắn đơn giản một thương đâm tới, nhìn như không chút màu mè, nhưng đã nhằm ngay lúc đại đầu lĩnh lực tận chiêu hết mới xuất thương, vốn tính một kích tất sát, nhưng trogn tích tắc khi trường thương đâm trúng ngực mới cảm thấy có chút kinh ngạc, lai nghe "cảng" một tiếng, ngực của đại đầu lĩnh nghe "rắc" một tiếng, đột nhiên lõm xuống, phảng phất như xương ngực bị gãy, một ngụm máu tươi phun ra, một thương đầy uy lực của hắn lại không đâm xuyên qua ngực của đại đầu lĩnh, đại đầu lĩnh lại nương theo lực đạo một thương này cả người bay ra xa, nhảy lên một chiến mã, vội vã bỏ chạy.
Lý Tĩnh người tuy ít nói, nhưng cũng không chút ngu ngốc, trong giây lát đã hiểu được, không khỏi thầm kêu đáng tiếc, hắn súc lực đâm thẳng đến chỗ yếu hại của đại đầu lĩnh, nhưng không có tính đến với loại võ công cao minh như đại đầu lĩnh, thế nhưng trước ngực cũng có đeo Hộ tâm kính. Hắn mới vừa rồi tùy ý một thương đã có thể làm cho đại đầu lĩnh trọng thương, nhưng một kích trí mạng này không có giết được đại đầu lĩnh, cũng có chút ngoài ý muốn.
Chỉ là đại đầu lĩnh tuy chạy, Lý Tĩnh cũng không chịu buông tha hắn, trường thương vung lên, đi trước đuổi theo. Các binh sĩ nhìn thấy tướng quân một thương phá địch một cách nhẹ nhàng, đều tinh thần phấn chấn, bám sát theo sau. Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
Lý Tĩnh dẫn binh đuổi theo vài dặm, chỉ thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một con dốc đứng, thì cau mày. Phỉ đạo Nhất Trận Phong bị liên tục bắn chết, hiện trăm người tới đã chết quá nửa, những tên còn lại tản ra bốn phía chạy trối chết, Lý Tĩnh chỉ truy sát đầu lĩnh mã phỉ, mới vừa rồi lại bắn giết một cơ số mã phỉ, tuy còn có một ít đi theo đại đầu lĩnh, xem đã rất là thê lương, đại đầu lĩnh đến dốc đứng, quay đầu nhìn lại, khóe miệng cùng mũi đầy máu tươi, hắn mặc dù ở dưới tay Lý Tĩnh trốn được tính mạng, xem ra đến khí lực đứng thẳng cũng đã không còn, cắn răng một cái, đã xuống ngựa mà lăn xuống dưới dốc đứng.
Các thủ hạ nhìn nhau, cũng liên tục lăn xuống theo, Lý Tĩnh phóng ngựa đến đầu dốc, rốt cuộc cho binh sĩ dừng lại, lắc lắc đầu, nhìn thấy đám người Tiêu Bố Y đuổi tới, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc đã để cho đầu lĩnh Nhất Trận Phong chạy mất, đi thôi, tiếp tục hành trình của chúng ta".
Các cấm vệ nhìn Lý Tĩnh giống như nhìn thiên thần, liên tục gật đầu, cùng kêu lên: "Tốt!"
***
"Nhị ca, huynh mới vừa rồi nói Tam tài là có ý gì?" Tiêu Bố Y rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến Lý Tĩnh uy phong lẫm lẫm đại sát bốn phương, không khỏi tràn đầy khâm phục. Hắn tuy có thể đơn độc xông pha ngàn quân, nhưng cũng không thể so sánh được với lực phá ngàn quân. Hắn cũng không nghĩ đến Lý Tĩnh ngoại trừ dụng binh như thần, võ công cũng sâu không lường được. Suy nghĩ lại, đều nói Lý Tĩnh thời trẻ chính là văn võ song toàn, bản thân mình được Cầu Nhiêm Khách chỉ điểm mới có được thành tựu như hôm nay, Lý Tĩnh mấy chục năm như một ngày, đương nhiên chỉ có thể là rất cao. Chỉ là hắn võ công cao minh, bị La chưởng quầy khi dễ mà cũng không dùng võ phục nhân, thật sự là chuyện khó có ai làm được.
"Tam tài tức là nói thiên địa nhân," Lý Tĩnh giải thích: " Bát trận đồ của Gia Cát Vũ Hầu tuy biến hóa đa đoan, uy lực vô cùng, nhưng qua sức rắc rối, người không có đại trí tuệ thì không thể vận dụng, vi huynh vì cầu đơn giản, lúc này mới cố gắng đơn giản hóa, tại Đông quận gặp được Từ Thế Tích bày trận, lại thấy hoa mai trên tuyết, lúc này mới theo tam tài lục hợp, đơn giản hóa Bát trận đồ thành Lục hoa trận, Tam tài này chẳng qua chỉ là một loại biến hóa trong đó mà thôi".
"Vậy thiên địa nhân là có ý gì?" Tiêu Bố Y cau mày, thầm nghĩ cổ nhân xưng hô thật là khó hiểu, chẳng lẽ còn có cái gì thiên nhân hợp nhất sao?
Lý Tĩnh nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, "Thiên địa nhân hoặc là Tam tài chẳng qua chỉ là một cách xưng hô mà thôi, chỉ sử dụng làm hiệu lệnh. Thật ra Bát trận đồ là chín phương trận (trận hình chữ nhật) nhỏ, trận trung ương là binh còn thà do tướng chỉ huy cầm đầu, dùng cờ chỉ huy quân di chuyển, tức là binh lực cơ động, do chủ tướng phân phối ứng biến. Tám trận còn lại xưng Thiên, Địa, Phong, Vân, Long, Hổ, Điểu, Xà, nhưng nếu là ta phân, thì chỉ cần dùng cờthay đổi là được. Xưa kia bởi vì bảo thủ bí mật trận pháp, cố ý đặt những cái tên thần bí, đánh lạc hướng công dụng của trận pháp, lại không biết đạo trận pháp đều phụ thuộc vào tướng chỉ huy. Chỉ là bày ra Bát trận là thủ thắng, tuyên truyền ra trong mắt kẻ địch sẽ tạo thành một loại rung động, có công hiệu không công mà tự phá".
Tiêu Bố Y cười nói, "Thì ra là như thế, cái tên trận pháp này cũng là nhằm đánh vào tâm lý của kẻ địch".
"Bát trận đồ biến hóa vô cùng, lấy phương trận làm chủ," Lý Tĩnh giải thích: "Nhưng thích hợp với binh đoàn tác chiến, Trương tướng quân đa phần là dùng phép này, nhưng nếu chỉ huy không ổn, thì sẽ làm cho đình trệ. Ta lúc này mới chuyển sang cái gọi là Tam tài Lục hoa trận, ba đội chủ yếu là ngăn địch, tập kích, che dấu cùng công kích lần lượt thay đổi mà thôi. Còn cái gì gọi là thiên địa nhân, cũng giống như đặt tên trong Bát trận thiên địa long hổ mà thôi, là che đậy tai mắt của người khác".
Hai người đều cười to, Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Nhìn không ra nhị ca thành thật như thế, mà cũng làm trò này" Hắn sau khi cười thì trầm mặc thật lâu sau, lúc này mới nói: "Nhưng trận pháp này cho dù đơn giản, cũng phải tùy cơ ứng biến phí một phen khổ công mới có thể tập tốt được, ta lại không biết tới ngày nào mới có thể tập được phép bố trận của nhị ca".
Lý Tĩnh cười nói, "Ngươi nếu muốn học, ta mỗi ngày đều có thể cùng ngươi thương thảo, chỉ sợ ngươi cả ngày lắm việc, không thể nghiên cứu".
Tiêu Bố Y biết thật tình đích xác là như thế, đột nhiên nói: "Nhị ca, vì sao huynh muốn đem Nhất Trận Phong chém tận giết tuyệt?"
Mới vừa rồi tình hình xem ra, Lý Tĩnh chỉ cần đánh bại Nhất Trận Phong là được, Tiêu Bố Y thật ra lần đầu nhìn thấy Lý Tĩnh truy đuổi không tha, xem ra là muốn lấy tính mạng của đầu lĩnh Nhất Trận Phong.
Lý Tĩnh nhìn về núi xanh cỏ biếc ở nơi xa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Tam đệ, ngươi không hiểu sao?"
Tiêu Bố Y cau mày, "Hiểu được cái gì?"
Lý Tĩnh Hỗn thiết thương nơi tay, sắc mặt ngưng trọng nói: "Nhất Trận Phong chẳng qua chỉ là đạo trở ngại thứ nhất trên hành trình chúng ta, Thánh Thượng không ngu, nhưng người ta cũng không ngốc, Thủy Tất Khả Hãn hùng tâm bừng bừng, làm sao mà nhìn không ra ý đồ phân hóa của Thánh Thượng? Hắn dù chưa ra mặt, đương nhiên cũng sẽ nghĩ phương pháp ngăn cản tứ hôn, ngươi thân là Tứ hôn sứ, một khắc khi nhập thảo nguyên, thật ra đã là nguy cơ trùng trùng. Vi huynh muốn giết Nhất Trận Phong, chính là muốn nói cho Thủy Tất Khả Hãn, muốn lấy tính mạng của huynh đệ ta, tất phải trả giá đắt!"
Tiêu Bố Y thất thanh nói: "Nhị ca nói như vậy, chẳng lẽlà nói Nhất Trận Phong này chính là do Thủy Tất Khả Hãn phái đến?"
Lý Tĩnh cũng không bối rối, trầm giọng hỏi: "Nhất Trận Phong có bao nhiêu người?" Lý Tĩnh lần này lên đường tuy là Tứ hôn phó sứ, nhưng đối với thảo nguyên hiểu biết so với Tiêu Bố Y còn muốn nhiều hơn nhiều. Hắn đương nhiên hiểu đạo lý biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trên thực tế khi hắn ở tại Đông Đô, đối với Đột Quyết đã sớm có nghiên cứu, mấy tháng ở tại Mã ấp, lại biết càng thêm nhiều, đối với Nhất Trận Phong đương nhiên rõ ràng.
Nhất Trận Phong trong mắt Lý Tĩnh, là một đám mã phỉ ngoại trừ chuyện tốt ra thì không chuyện gì không làm, nghe nói cho dù Thủy Tất Khả Hãn cũng không làm gì được bọn chúng. Bọn chúng tung hoành thảo nguyên, giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, chẳng những thương buôn thống hận, cho dù là người thảo nguyên cũng ghét cay ghét đắng.
"Đến ước chừng trăm người" Du dịch sứ gấp giọng nói.
Tôn Thiếu Phương nở nụ cười, "Hơn một trăm người, nhiêu này mấy cấm vệ chúng ta cũng có thể thu thập được".
"Tất cả nghe theo Lý Quận thừa phân phó" Tiêu Bố Y quay đầu nói: "Thiếu Phương, Nhất Trận Phong chúng chết nhiều ít không sao cả, nhưng chúng ta không cần phải liều mạng".
Lý Tĩnh vung Hỗn thiết thương lên, trầm giọng quát: "Liệt trận, tam tài".
Ba trăm binh sĩ đột nhiên biến hóa, ngay ngắn thứtự, một đội cầm cung ra trước, hai đội phóng ngựa lui về phía sau, phân tầng rõ ràng, cách nhau ước chừng mười trượng.
Lý Tĩnh liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y, "Tam đệ dẫn cấm vệ lui đến cuối cùng đi".
Tiêu Bố Y gật đầu, vung tay lên nói: "Đi theo ta".
Hai người đều phát hiệu lệnh, cũng gọn gàng ngăn nắp. Tôn Thiếu Phương đi theo trước tiên, các cấm vệ nhìn nhau đi theo sát sau, Tôn Tấn than thở một câu, "Không phải chỉ là có trăm tên mã phỉ đến thôi sao, có cần bày trận lớn như vậy không?"
Tôn Tấn giục ngựa đi theo mọi người, đang nói lời còn chưa dứt, đã cảm giác được mặt đất khẽ rung động không thôi, không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở đồng bằng xa xa xuất hiện một đám mây đen, bên trong loáng thoáng có màu đỏ, phảng phất như mây đen quỷ dị trước cơn mưa, trong phút chốc bành trướng, lại qua chốc lát, đám mây đen đã giương nanh múa vuốt tràn tới với tốc độ cực nhanh. Mây đen chẳng qua chỉ là điềm báo trước, giây lát đã nghe tiếng sấm ầm ầm vang dội, như tiếng trống gấp rút dội vào trong tim của mỗi người, áp bức không thể hô hấp.
Các cấm vệ rốt cuộc trên mặt đã biến sắc, khi bọn họ đánh giặc đa số đều là đơn đả độc đấu, đánh với số lượng đông đương nhiên cũng từng có, chẳng qua cũng chỉ là tán loạn không có chương pháp. Cùng Tiêu Bố Y một đường nam hạ, trên thuyền lớn tại Ung Khâu loại đánh nhau này cũng xem như là hình thức bọn họ thường thấy nhất, rất nhiều người đều chưa từng thấy qua lại trận chiến xung phong như thế này.
Đến tuy chỉ có chừng trăm mã phỉ, nhưng toàn lực xông lên, vô hình chung tạo cảm giác như một đám mây lửa từ trên trời áp xuống. Cuồng phong ùa đến, ngựa còn chưa tới, thanh thế đã muốn phá hủy mọi người!
Mã phỉ một màu hắc mã, y phục tuyền màu đen, khoác phi phong màu đỏ, nhìn thấy đội ngũ tứ hôn, càng hưng phấn, gào thét hô hét, thanh âm động trời. Dưới ánh dương nhô cao, dừng ở trên thanh mã đao sáng ngời bọn chúng cầm trong tay, giữa không trung nổi lên từng trận hàn quang, một mảng chết chóc. Nhất Trận Phong danh bất hư truyền, nhanh chóng tràn tới, như cuồng phong ào ạt đập vào mặt, không ai bì được.
Các cấm vệ mới vừa rồi còn ra vẻ lười biếng không chịu lui, khi nhìn thấy mã phỉ xông tới, chỉ sợ lui không được nhanh, trong giây lát đã đến vị trí sau cùng của ba trăm kỵ binh, nhìn nhau. Đối phương tuy chỉ hơn trăm người, bên mình có tới hơn ba trăm người, nhưng dưới uy thế xung phong của Nhất Trận Phong, không ngờ lại cảm thấy nhỏ bé, cảm thấy không chịu nổi một kích.
Người đi trước hết trong đội ngũ đầu đội mũ da, khăn đen che mặt, thân hình to lớn, ngồi ngay ngắn phi thường trầm ổn, một đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Tiêu Bố Y tuy không có lo sợ, những cũng cảm khái. Lúc trước bảy người sơn trại bọn họ bị hơn mười quân Đột Quyết vây công đuổi theo, đã cảm thấy quân Đột Quyết hung hãn dũng mãnh, nhưng so với Nhất Trận Phong trước mắt này, thì vẫn còn kém một bậc. Trách không được Nhất Trận Phong có thể tung hoành tại thảo nguyên nhiều năm như vậy, chính với loại uy thế xung phong này, tuyệt không phải là dạng một bộ lạc là có thể chống cự được.
Lý Tĩnh hoành thương đứng ở phía trước, gió mạnh đập vào mặt, vạt áo lật phật bay, người vẫn không chút nhích động, ngựa như khối thép. trông thấy Phong phỉ đạo Nhất Trận mỗi người cầm trong tay mã đao, gào thét mà đến, khóe miệng lộ ra vẻ cười chế giễu. Các cấm vệ chưa bao giờ thấy Lý Tĩnh ra tay, nhưng nhìn thấy Lý Tĩnh như núi đứng ở đó, không chút khiếp sợ, thật ra đã sinh ra ý kính nể.
Tật phong tri kính thảo, tuế hàn kiến hậu điêu (gió mạnh biết cỏ cứng, đông lạnh cây héo úa), chỉ bằng Lý Tĩnh cầm thương sừng sững trước gió, không sợ thế xung phong của Nhất Trận Phong, các cấm vệ đã không ai có thể làm được.
Lý Tĩnh chỉ chăm chú nhìn động tĩnh của Nhất Trận Phong, cũng không hạ lệnh. Nhất Trận Phong thế đến không giảm, chỉ thấy gió cuốn hàn quang, đột nhiên Lý Tĩnh không chút do dự huy thương quát lón, "Bắn".
Hắn vừa nói ra chữ bắn, trăm binh sĩ cầm cung ở phía sau đều bắn ra, tên nhọn trong không trung tề tụ, giống như một thanh đao nhọn đâm tới vào giữa đội ngũ của Nhất Trận Phong, tên nhọn cùng bắn đồng loạt, như một nhát búa tạ đánh vào sóng nước, liêm đao gặt ngang thân. Tiếng rống lên như cuồng phong, chiến mã hí dài "thình thịch" ngã lăn ra trên mặt đất, chiến mã té ngã, mười mấy tên không ngăn được quán tính, bị cuồng phong cuốn bay lên cao, giương nanh múa vuốt quát lớn, chỉ là vì sự sợ hãi chứ không còn sự hưng phấn như vừa rồi.
Nhọn đen đội hình dày đặc của Nhất Trận Phong xé ra một kẽ hở, đội hình của Nhất Trận Phong trong khoảnh khắc bị rối loạn, đại đầu lĩnh đôi mắt như ưng cũng có sự kinh ngạc cùng giận dữ. Hắn chỉ nghĩ đến đối phương tuy là Tùy binh, có chút năng lực chiến đấu, nhưng binh sĩ đảm đương hộ tống Tứ hôn sứ thì có năng lực gì? Chỉ là khi tên nhọn gào thét bay qua người hắn, đã làm cho cả người hắn run rẩy, lực chiến đấu của đội nhân mã này sao lại mạnh như thế, thật sự là hắn ở trên thảo nguyên cũng hiếm thấy.
Nhất Trận Phong quét ngang thảo nguyên cũng đơn giản, quân Đột Quyết trên thảo nguyên tuy nhiều, nhưng trình độ tổ chức rất thấp, các bộ lạc dành giật quyền lợi rất lớn, ngược lại làm phân tán thực lực. Kỵ binh thảo nguyên nếu thực tụ tập lại, thì tuyệt đối là một cỗ lực lượng mênh mông, nhưng trên sự thật là, Nhất Trận Phong đụng quân Đột Quyết rất nhiều lần nhưng cũng không bằng nhân số của bọn họ. Bọn họ lâu nay, chỉ bằng thanh thế uy danh cũng có thể dọa các bộ tộc trốn chạy, ngẫu nhiên xuất hiện dũng sĩ cũng sẽ bị bọn họ trảm thành tương thịt, đối với bọn họ không hình thành được sức phòng ngự hữu hiệu.
Bọn chúng thình lình đến, đột nhiên đi, thường thường khi đối tượng đánh cướp còn chưa có hình thức phòng ngự hữu hiệu, đã bị bọn chúng xung phong đánh cho thất điên bát đảo, cho nên bọn chúng không cần cung tên gì, chỉ bằng ngựa tốt dưới thân, mã đao trong tay là đã có thể muốn gì được đó.
Lần này đến đánh cướp Tứ hôn sứ cũng không ngoại lệ, trong mắt đại đầu lĩnh xem ra, Tùy binh so với dũng sĩ thảo nguyên càng không chịu nổi một kích, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, Tùy binh mà mình đối mặt lại được huấn luyện tốt như thế, đối mặt với uy thế xung phong của Nhất Trận Phong vẫn không chút sợ hãi.
Mã phỉ đội hình hơi tản, lực trùng kích đã chậm lại một chút, các mã phỉ đã biết đội quan binh này không dễ đối phó, nhưng bọn chúng dù sao kinh nghiệm tác chiến cũng phong phú, né qua những mũi tên nhọn mang theo những tiếng kêu thảm, đã sớm ghìm ngựa công kích vu hồi đám quan binh trước mắt này. Cung tên chỉ hữu dụng khi công kích xa, bọn chúng tuy chết không ít, nhưng dù sao cũng đã gần với đám quan binh, chỉ cần bọn chúng xông tới được một đoạn nữa, bọn chúng tuyệt đối tự tin sẽ đem những tên cung thủ này trảm rụng xuống ngựa. Bọn chúng tung hoành thảo nguyên, thân thủ của bọn chúng cũng không phải là mạnh mẽ bình thường, dùng binh khí ngắn giao đấu, bọn chúng không tin có bất luận kẻ nào có thể ngăn trở được mã đao của bọn chúng!
Nhưng bọn chúng không nghĩ đến còn chưa kịp rút ngắn cự ly với quan binh, Lý Tĩnh sau một đợt tên bắn xong, không chút do dự quát: "Tản!"
Trăm quan binh đột nhiên tản ra, ghìm ngựa từ hai cánh lui ra phía sau, làm cho mã tặc mất đi mục tiêu, các mã tặc còn đang ngạc nhiên, chuẩn bị truy kích, quan binh tản ra như thủy triều lui xuống, thủy triều vừa tiêu, ở mặt sau một đội quan binh như sóng dữ đã ùa tới, tiếng dây cung chấn động làm cho hàm răng người ta phát ê.
Tên dài lại bắn ra, ánh đao dưới ánh mặt trời còn có hàn quang của đầu tên đan vào cùng một chỗ, trời đất đầu tiên là tĩnh lặng, chỉ còn những tiếng xẹt xẹt phá không đập vào tai.
Không nghĩ tới đối phương lại hoán đổi như thế, đối phương có lẽ công phu không bằng, thuật cỡi ngựa không bằng, đơn đả độc đấu mười người cũng không bằng một người trong bọn chúng, nhưng chỉ bằng động tác nhất tề, ưu thế đánh xa của cung tên, đã hoàn toàn át chế uy thế xung phong của bọn chúng.
Mã tặc có võ công cao cường còn có thể dùng đao đánh bay tên đi, nhưng những tên võ công kém chút thì cả người lẫn ngựa đều bị bắn như nhím, đại đầu lĩnh đỡ tên nhọn cũng không bối rối, nhưng chiến mã rốt cuộc cũng không thể tiến lên nửa bước. Mã phỉ hoảng loạn một đoàn, chỉ là ác mộng dường như vẫn chưa chấm dứt, thanh âm trầm thấp kia lại phát ra mệnh lệnh, chỉ một từ đơn giản mà như kinh thiên động địa, làm cho người ta sợ hãi run rẩy!
Mâu!
Ngay sau khi mệnh lệnh xuất ra chính là trường mâu rợp trời rợp đất phóng tới, thế mạnh lực trầm, tuy không có nhanh như tên nhọn, nhưng lực phóng tới làm cho người ta khó có thể ngăn cản, hai đội binh sĩ lấy tên ngăn cản trận thế của địch, sau khi bắn một vòng cũng không lắp tên, mà lập tức tản ra hai cánh, đội binh sĩ thứ ba cũng phóng ngựa xông đến, quát lớn một tiếng, thuận thế phóng trường mâu trong tay ra! Trường mâu rời tay, không trung quang ảnh tung hoành, binh sĩ sau khi phóng ra trường mâu thì "xoảng" một tiếng rút trường đao bên hông ra, đợi mệnh lệnh tiếp theo của tướng quân, thần sắc lẫm liệt.
Tiếng binh giáp loảng xoảng, tiếng người ngựa không dứt bên tai, giữa không trung quang ảnh tung hoành, sát khí tràn ngập, hồng vụ thê lương, chiếu lên khuôn mặt của người trong trận tái nhợt mê man, quang ảnh phảng phất như canh tay của tử thần, dữ tợn cười điên cuồng, đoạt đi tính mạng của nửa số mã tặc.
Mã tặc thế công như cuồng phong đã bị quan binh dùng ba đợt phản công đã tan rả thành vô hình, tuy không khóc cha gọi mẹ, nhưng cũng đã có người không có mệnh lệnh của đại đầu lĩnh mà đã nhịn không được ghìm ngựa uay đầu chạy trốn.
Lý Tĩnh lại quát một tiếng, phát ra đạo mệnh lệnh thứ tư, "Trùng!"
Mệnh lệnh của hắn đơn giản có lực, hiển nhiên cũng do ngày thường huấn luyện tốt, hắn đứng ở tại chỗ, lẫm liệt như chiến thần, mỗi một mệnh lệnh đều được tất cả binh sĩ chấp hành vô điều kiện. Chủ tướng tuy bất động, lại như Định Hải Thần Châm làm cho binh sĩ trong lòng trấn định.
Ngay sau khi mệnh lệnh xung phong phát ra, kỵ binh mới vừa rồi tản ra đã nhanh chóng hội tụ, hai đội trước thuận thế hai cánh trái phải mà tấn công, đội binh sĩ thứ ba biến thành đội xung phong chính diện, trong tiếng hô quát, trường mâu lập lòe, yêu đao lạnh lùng phân ba ngã hướng tới mã phỉ mà đánh qua.
Các cấm vệ xem tới trợn mắt há hốc mồm, lúc này mới hiểu được thảo mãng đánh nhau cùng với huấn luyện chân chính tác chiến tại chiến trường khác nhau rất lớn, đánh nhau ai võ công cao cường là lão Đại, nhưng tại chiến trường là ai lực lượng kết lại thành một khối được thì là lão Đại! Tiêu Bố Y nhìn thấy Lý Tĩnh tọa trấn phía trước, chỉ bằng mấy mệnh lệnh cùng Hỗn thiết thương trong tay chỉ huy đã khiến cho trận hình biến hóa khó lường, gọn gàng ngăn nắp, như là võ lâm cao thủ ra chiêu phiêu dật cùng tiết tấu rõ ràng, lại như một bức sơn thủy hào phóng đến cùng cực, trong khoảnh khắc đã có chút hiểu được bốn chữ huấn luyện nghiêm minh mà mấy ngày trước đây còn tỉnh tỉnh mê mê.
Nếu nói mấy ngày trước Lý Tĩnh chỉ mới dạy cho hắn lý luận lĩnh quân đánh giặc cơ bản, thì lần này nương theo trận chiến với Nhất Trận Phong đã đem toàn bộ chiến pháp tinh túy triển lãm ra trước mặt Tiêu Bố Y.
Hắn cũng có thể trấn định như Lý Tĩnh, nhưng hắn không thể làm cho thủ hạ xung phong hãm trận như binh sĩ của Lý Tĩnh, chỉ vì hắn làm không được bốn chữ quân lệnh như núi.
Mấy trăm binh sĩ tán tụ có trật tự, theo sự bày trận mới vừa rồi, bảo trì khoảng cách, cung tên trì trệ hành động của địch, rồi đến bất ngờ phản kích, trường mâu chia nhỏ trận hình của đối thủ, đến khi chủ lực hoàn thành công kích, tất cả những điều này, đều đã xem như phát huy đến đỉnh điểm uy lực của cung tên trường mâu của ba trăm kỵ binh. Nhất Trận Phong tuy xem ra thế đến không thể đỡ, nhưng dưới sự phân cắt của Lý Tĩnh đã trở nên như mềm nhũn như giấy. Dưới loại tiến công giao thoa nhau như thế này, tất cả các binh sĩ đều tác chiến, hình thành một lực lượng liên tiếp không một kẽ hở, như sóng triều nện ở nơi yếu ớt của Nhất Trận Phong. Nhất Trận Phong đã không còn là một cơn lốc nữa, trong giây lát đã biến thành một làn khói nhẹ, bắt đầu trôi ra bốn phía.
Nhất Trận Phong rốt cuộc đã đợi được đến khi quan binh tiến hành giao tranh binh khí ngắn với bọn chúng, nhưng mã phỉ lúc này đã không còn lòng dạ nào tiếp chiến, đại đầu lĩnh lần đầu tiên át chế không được thủ hạ lui bước, bất đắc dĩ phải ghìm ngựa quay đầu chạy như điên. Hắn bại thật sự không cam tâm, hắn thậm chí còn chưa kịp ra chiêu, Lý Tĩnh căn bản không cho hắn cơ hội ra chiêu!
Trên chiến trường người ngựa tung hoành, binh giáp thác loạn, Lý Tĩnh vẫn cầm trong tay Hỗn thiết thương, rất ít có động tác, tùy ý trường mâu tên nhọn gào thét mà qua, ngưng lập trong trận, chỉ bằng phần trấn tĩnh này, đã khiến cho các cấm vệ bội phục sát đất.
Chỉ là đại đầu lĩnh xoay người chạy trốn, Lý Tĩnh rốt cuộc đã có hành động, thúc ngựa lên trước, phát ra đạo mệnh lệnh thứ năm. Đuổi!
Hắn từ khi giao phong đến khi truy kích tổng cộng chỉ nói năm chữ, đã đánh cho Nhất Trận Phong thất điên bát đảo, ba trăm binh sĩ vẫn không một tổn thương, mà Nhất Trận Phong đã thiệt hại quá nửa số nhân thủ!
Lý Tĩnh vừa nói ra chữ đuổi, cả người lẫn ngựa đã đến trước nhất của đội ngũ, hắn xung trận đi trước, các binh sĩ bám sát theo sau, lại không một ai vượt quá đầu ngựa của Lý Tĩnh, Lý Tĩnh phóng ngựa không tính là quá nhanh, chỉ bám sát theo sau Nhất Trận Phong không xa, giây lát đã chạy quá vài dặm.
Tiêu Bố Y từ đầu đến giờ không có ra tay, hắn biết mình đã không cần ra tay, loại giao binh này tuy chỉ mấy trăm người, cho dù so với hắn lúc trước trong ngàn quân còn muốn thảm thiết làm cho người ta lo lắng hơn. Chỉ là khi Lý Tĩnh dẫn quân đuổi theo, Tiêu Bố Y lúc này mới tỉnh ngộ ra, dẫn dắt các cấm vệ theo sát, chỉ sợ có biến.
Đại đầu lĩnh giận không thể át, hắn tung hoành thảo nguyên nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng chật vật như thế, lần trước cho dù thua Hắc ám thiên sứ, cũng là bởi vì địch thủ thi triển ám toán, nhưng cho dù như vậy, đối thủ cũng không có bởi vậy mà được như ý, cũng chết không ít, lần này tiến đánh Tứ hôn sứ, vốn tưởng rằng đã là chuyện đến tay, không có nghĩ đến Tứ hôn sứ là người nào hắn còn chưa thấy qua, đã bị đối thủ đánh đến cong đuôi mà chạy.
Nghe được phía sau tiếng vó ngựa rầm rập, đối phương cũng không bỏ qua, đại đầu lĩnh ngẩng đầu nhìn về phía sau, cơn giận bốc lên tới đầu, đột nhiên hét lớn một tiếng, "Quay lại, giết!"
Vốn hắn lệnh vừa ra, các mã phỉ nên ghìm ngựa quay lại, tặng cho đối phương một nhát hồi mã thương. Chiêu này hắn trước kia cũng thường xuyên sử dụng, thường thường thu được hiệu quả không thể tưởng được, có thể trước là trá bại, lần này lại là chạy trốn thật, các mã phỉ khó tránh có sự chần chờ, ghìm ngựa lại nhìn thấy đại đầu lĩnh đã quay ngựa lại xông lên, một số người vẫn còn trù trừ không theo, một số thủ hạ khác do sợ hãi thủ đoạn của đại đầu lĩnh, đành phải đi theo.
Đại đầu lĩnh vốn không phải là người xúc động như vậy, hắn đã sớm vượt qua tuổi xúc động, nhưng Lý Tĩnh không nhanh không chậm đuổi giết không tha lại chọc cho hắn cơn tức đầy mình, hắn giờ phút này đã không để ý đến tất cả chỉ có một ý niệm trong đầu, giết không được Tứ hôn sứ, thì cũng phải giết cẩu quan làm cho hắn thảm bại này!
Hắn ghìm ngựa quay lại, chỉ trong khoảng khắc hai đội đã đối mặt nhau, đến lỗ chân lông trên mặt của nhau cũng có thể nhìn thấy, đại đầu lĩnh dẫn đội tính toán khoảng cách, trên mặt khăn đen che khuất nhưng trong mắt toát ra sự lạnh lẽo thấu xương. Lý Tĩnh nhìn thấy mã phỉ quay lại, thiết thương vung lên, trầm giọng nói: "Dừng".
Ba trăm kỵ binh có lệnh là làm, lập tức dừng lại, Lý Tĩnh ghìm ngựa dừng lại, ba trăm kỵ binh cũng không hẹn mà cùng ghìm ngựa, động tác chỉnh tề làm cho người ta lạnh người, mắt thấy các mã phỉ xông tới, Lý Tĩnh thần sắc không thay đổi, lại huy thiết thương, chỉ đơn giản nói một chữ, "Bắn!"
Hắn chỉ huy binh lính cũng giống như hắn đối địch, chỉ dùng khí lực ít nhất mà đạt tới kết quả tốt nhất, khoảng cách này trong mắt hắn xem ra, không bắn tên giết địch thật sự là lãng phí.
Các binh sĩ đã sớm giương cung lắp tên, tên đã như bầy ong bắn ra, phía trước lại liên tục kêu thảm thiết, người ngựa ngã xuống đất, đao giáp loảng xoảng, trong khoảnh khắc máu tươi đã nhiễm hồng đất đen cỏ xanh, đại đầu lĩnh hai mắt đỏ hồng, quát lớn một tiếng, người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lăn trên đất mấy vòng né qua được tên nhọn, đã đến trước ngựa Lý Tĩnh, hét lớn một tiếng, bật người dậy vung đao bổ về phía Lý Tĩnh.
Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương (bắn người trước bắn ngựa, bắt giặc trước bắt vua), đại đầu lĩnh tuy là giặc, nhưng biết giết được Lý Tĩnh, thì sẽ có thể xoay chuyển tình thế, người này chính là thần của kỵ binh, chỉ là vô luận quỷ hay thần, hắn đều muốn giết, lực lượng hắn dùng lúc này cơ hồ đã đến bước không gì cản nổi.
Hắn cảm thấy một đao này của mình bổ xuống, trong tướng lãnh Đại Tùy, chỉ cần không phải Trương Tu đã ở đối diện, hắn nhất định có thể một đạo chém rụng. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua Lý Tĩnh, người này trong ấn tượng của hắn cũng không ăn khớp với tướng lãnh nào, như vậy có nghĩa là một tướng lãnh vô danh, hắn không có lý do gì mà giết không được!
Đại đầu lĩnh tung người vọt lên, như là thương ưng cao cao tại thượng, trường đao bổ tới, mau lẹ mãnh liệt như tia chớp giữa bầu trời!
Lý Tĩnh khép nhẹ hai mắt, khóe miệng cười nhạt, quát khẽ một tiếng, xuất thương đâm thẳng tới. Hắn xuất thương chiêu thức bình thường, xem ra cũng không hoa lệ nhanh nhẹn gì, chỉ là đơn đao của đại đầu lĩnh còn cách đỉnh đầu của Lý Tĩnh chừng một cánh tay, thì trường thương của hắn đã đâm đến trước ngực đại đầu lĩnh!
Máu trong ngực của đại đầu lĩnh một khắc này thiếu chút nữađông cứng lại, hắn cho tới bây giờ không nghĩ đến thương pháp của người này lại cao minh như thế. Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công, Lý Tĩnh chỉ huy thương đâm thẳng đến, không có chiêu thức biến hóa gì, hắn lại không thể tránh né!
Tiếng xé gió ở bên tai, thương đã đến trước ngực, đây là công phu gì, đây là dạng người gì?
Đại đầu lĩnh suy nghĩ như điện xẹt, cũng huy đao chém mạnh vào thân thương, "cảng" một tiếng vang lên, đao thương giao nhau, hoa lửa văng khắp nơi. Hỗn thiết thương thân thương cũng bằng thép, trường đao của hắn tuy lợi hại, nhưng dưới toàn lực cũng không làm gì được trường thương. Lý Tĩnh vẫn vững như thái sơn, thế tới của trường thương không thay đổi, đâm thật mạnh vào trước ngực đại đầu lĩnh.
Lý Tĩnh tính không bỏ sót, sau khi thoải mái đánh chạy mã phỉ, vốn muốn dụ giết đầu lĩnh của mã phỉ, thấy hắn phi thân đánh tới, thật ra rất hợp với ý của hắn. Hắn đơn giản một thương đâm tới, nhìn như không chút màu mè, nhưng đã nhằm ngay lúc đại đầu lĩnh lực tận chiêu hết mới xuất thương, vốn tính một kích tất sát, nhưng trogn tích tắc khi trường thương đâm trúng ngực mới cảm thấy có chút kinh ngạc, lai nghe "cảng" một tiếng, ngực của đại đầu lĩnh nghe "rắc" một tiếng, đột nhiên lõm xuống, phảng phất như xương ngực bị gãy, một ngụm máu tươi phun ra, một thương đầy uy lực của hắn lại không đâm xuyên qua ngực của đại đầu lĩnh, đại đầu lĩnh lại nương theo lực đạo một thương này cả người bay ra xa, nhảy lên một chiến mã, vội vã bỏ chạy.
Lý Tĩnh người tuy ít nói, nhưng cũng không chút ngu ngốc, trong giây lát đã hiểu được, không khỏi thầm kêu đáng tiếc, hắn súc lực đâm thẳng đến chỗ yếu hại của đại đầu lĩnh, nhưng không có tính đến với loại võ công cao minh như đại đầu lĩnh, thế nhưng trước ngực cũng có đeo Hộ tâm kính. Hắn mới vừa rồi tùy ý một thương đã có thể làm cho đại đầu lĩnh trọng thương, nhưng một kích trí mạng này không có giết được đại đầu lĩnh, cũng có chút ngoài ý muốn.
Chỉ là đại đầu lĩnh tuy chạy, Lý Tĩnh cũng không chịu buông tha hắn, trường thương vung lên, đi trước đuổi theo. Các binh sĩ nhìn thấy tướng quân một thương phá địch một cách nhẹ nhàng, đều tinh thần phấn chấn, bám sát theo sau. Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
Lý Tĩnh dẫn binh đuổi theo vài dặm, chỉ thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một con dốc đứng, thì cau mày. Phỉ đạo Nhất Trận Phong bị liên tục bắn chết, hiện trăm người tới đã chết quá nửa, những tên còn lại tản ra bốn phía chạy trối chết, Lý Tĩnh chỉ truy sát đầu lĩnh mã phỉ, mới vừa rồi lại bắn giết một cơ số mã phỉ, tuy còn có một ít đi theo đại đầu lĩnh, xem đã rất là thê lương, đại đầu lĩnh đến dốc đứng, quay đầu nhìn lại, khóe miệng cùng mũi đầy máu tươi, hắn mặc dù ở dưới tay Lý Tĩnh trốn được tính mạng, xem ra đến khí lực đứng thẳng cũng đã không còn, cắn răng một cái, đã xuống ngựa mà lăn xuống dưới dốc đứng.
Các thủ hạ nhìn nhau, cũng liên tục lăn xuống theo, Lý Tĩnh phóng ngựa đến đầu dốc, rốt cuộc cho binh sĩ dừng lại, lắc lắc đầu, nhìn thấy đám người Tiêu Bố Y đuổi tới, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc đã để cho đầu lĩnh Nhất Trận Phong chạy mất, đi thôi, tiếp tục hành trình của chúng ta".
Các cấm vệ nhìn Lý Tĩnh giống như nhìn thiên thần, liên tục gật đầu, cùng kêu lên: "Tốt!"
***
"Nhị ca, huynh mới vừa rồi nói Tam tài là có ý gì?" Tiêu Bố Y rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến Lý Tĩnh uy phong lẫm lẫm đại sát bốn phương, không khỏi tràn đầy khâm phục. Hắn tuy có thể đơn độc xông pha ngàn quân, nhưng cũng không thể so sánh được với lực phá ngàn quân. Hắn cũng không nghĩ đến Lý Tĩnh ngoại trừ dụng binh như thần, võ công cũng sâu không lường được. Suy nghĩ lại, đều nói Lý Tĩnh thời trẻ chính là văn võ song toàn, bản thân mình được Cầu Nhiêm Khách chỉ điểm mới có được thành tựu như hôm nay, Lý Tĩnh mấy chục năm như một ngày, đương nhiên chỉ có thể là rất cao. Chỉ là hắn võ công cao minh, bị La chưởng quầy khi dễ mà cũng không dùng võ phục nhân, thật sự là chuyện khó có ai làm được.
"Tam tài tức là nói thiên địa nhân," Lý Tĩnh giải thích: " Bát trận đồ của Gia Cát Vũ Hầu tuy biến hóa đa đoan, uy lực vô cùng, nhưng qua sức rắc rối, người không có đại trí tuệ thì không thể vận dụng, vi huynh vì cầu đơn giản, lúc này mới cố gắng đơn giản hóa, tại Đông quận gặp được Từ Thế Tích bày trận, lại thấy hoa mai trên tuyết, lúc này mới theo tam tài lục hợp, đơn giản hóa Bát trận đồ thành Lục hoa trận, Tam tài này chẳng qua chỉ là một loại biến hóa trong đó mà thôi".
"Vậy thiên địa nhân là có ý gì?" Tiêu Bố Y cau mày, thầm nghĩ cổ nhân xưng hô thật là khó hiểu, chẳng lẽ còn có cái gì thiên nhân hợp nhất sao?
Lý Tĩnh nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, "Thiên địa nhân hoặc là Tam tài chẳng qua chỉ là một cách xưng hô mà thôi, chỉ sử dụng làm hiệu lệnh. Thật ra Bát trận đồ là chín phương trận (trận hình chữ nhật) nhỏ, trận trung ương là binh còn thà do tướng chỉ huy cầm đầu, dùng cờ chỉ huy quân di chuyển, tức là binh lực cơ động, do chủ tướng phân phối ứng biến. Tám trận còn lại xưng Thiên, Địa, Phong, Vân, Long, Hổ, Điểu, Xà, nhưng nếu là ta phân, thì chỉ cần dùng cờthay đổi là được. Xưa kia bởi vì bảo thủ bí mật trận pháp, cố ý đặt những cái tên thần bí, đánh lạc hướng công dụng của trận pháp, lại không biết đạo trận pháp đều phụ thuộc vào tướng chỉ huy. Chỉ là bày ra Bát trận là thủ thắng, tuyên truyền ra trong mắt kẻ địch sẽ tạo thành một loại rung động, có công hiệu không công mà tự phá".
Tiêu Bố Y cười nói, "Thì ra là như thế, cái tên trận pháp này cũng là nhằm đánh vào tâm lý của kẻ địch".
"Bát trận đồ biến hóa vô cùng, lấy phương trận làm chủ," Lý Tĩnh giải thích: "Nhưng thích hợp với binh đoàn tác chiến, Trương tướng quân đa phần là dùng phép này, nhưng nếu chỉ huy không ổn, thì sẽ làm cho đình trệ. Ta lúc này mới chuyển sang cái gọi là Tam tài Lục hoa trận, ba đội chủ yếu là ngăn địch, tập kích, che dấu cùng công kích lần lượt thay đổi mà thôi. Còn cái gì gọi là thiên địa nhân, cũng giống như đặt tên trong Bát trận thiên địa long hổ mà thôi, là che đậy tai mắt của người khác".
Hai người đều cười to, Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Nhìn không ra nhị ca thành thật như thế, mà cũng làm trò này" Hắn sau khi cười thì trầm mặc thật lâu sau, lúc này mới nói: "Nhưng trận pháp này cho dù đơn giản, cũng phải tùy cơ ứng biến phí một phen khổ công mới có thể tập tốt được, ta lại không biết tới ngày nào mới có thể tập được phép bố trận của nhị ca".
Lý Tĩnh cười nói, "Ngươi nếu muốn học, ta mỗi ngày đều có thể cùng ngươi thương thảo, chỉ sợ ngươi cả ngày lắm việc, không thể nghiên cứu".
Tiêu Bố Y biết thật tình đích xác là như thế, đột nhiên nói: "Nhị ca, vì sao huynh muốn đem Nhất Trận Phong chém tận giết tuyệt?"
Mới vừa rồi tình hình xem ra, Lý Tĩnh chỉ cần đánh bại Nhất Trận Phong là được, Tiêu Bố Y thật ra lần đầu nhìn thấy Lý Tĩnh truy đuổi không tha, xem ra là muốn lấy tính mạng của đầu lĩnh Nhất Trận Phong.
Lý Tĩnh nhìn về núi xanh cỏ biếc ở nơi xa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Tam đệ, ngươi không hiểu sao?"
Tiêu Bố Y cau mày, "Hiểu được cái gì?"
Lý Tĩnh Hỗn thiết thương nơi tay, sắc mặt ngưng trọng nói: "Nhất Trận Phong chẳng qua chỉ là đạo trở ngại thứ nhất trên hành trình chúng ta, Thánh Thượng không ngu, nhưng người ta cũng không ngốc, Thủy Tất Khả Hãn hùng tâm bừng bừng, làm sao mà nhìn không ra ý đồ phân hóa của Thánh Thượng? Hắn dù chưa ra mặt, đương nhiên cũng sẽ nghĩ phương pháp ngăn cản tứ hôn, ngươi thân là Tứ hôn sứ, một khắc khi nhập thảo nguyên, thật ra đã là nguy cơ trùng trùng. Vi huynh muốn giết Nhất Trận Phong, chính là muốn nói cho Thủy Tất Khả Hãn, muốn lấy tính mạng của huynh đệ ta, tất phải trả giá đắt!"
Tiêu Bố Y thất thanh nói: "Nhị ca nói như vậy, chẳng lẽlà nói Nhất Trận Phong này chính là do Thủy Tất Khả Hãn phái đến?"