Chương : 279
Thảo nguyên trời đất mênh mông, vạn vật nhỏ bé.
Trong bông tuyết bay tán loạn, ngựa đang tung vó, bông tuyết bay lên, một đội người ngựa rất nhanh phóng qua Dã Áp hồ, đã đến hậu sơn cốc ở gần hồ.
Nơi này ngày hè, gần hồ gần núi, có nước có cây phong cảnh rất đẹp, đúng là chỗ chăn thả rất tốt. Vào mùa đông, mặt hồ đã sớm ngưng kết thành băng, đông đến đáy hồ, trên mặt hồ tuyết đọng thành lớp dày, vó ngựa đạp nhẹ, lộ ra mặt hồ trong suốt như gương.
Ngựa đến cũng không vì mặt băng mà giảm tốc độ, hiển nhiên kỹ thuật cao, vẫn chạy nhanh tới sơn cốc, rốt cuộc đã ngừng lại.
Cửa cốc hiện đầy gai sừng hươu, ngựa không qua được, nghe được tiếng chân cấp bách, đột nhiên trong cốc có người đi ra, người cầm đầu đúng là Cổ Luân Đặc, phía sau đi theo hơn mười người tinh tráng, mắt nhìn chằm chằm, tràn đầy đề phòng.
Thấy người đến là A Lặc Thản, phía sau còn đi theo hơn mười tộc nhân. Cổ Luân Đặc khẽ nhíu mày, thầm nghĩ người này tới đây tuyệt đối không có chuyện tốt gì.
Gần đây A Lặc Thản ở trong tộc làm cho lòng người dao động, hắn luôn tuyên truyền có thể mang đến cho Mông Trần tộc càng nhiều ích lợi, điều này làm cho một số người hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút động tâm. Bất quá Mông Trần Tuyết kiên quyết phản đối, chuyện cũng không giải quyết được gì, nhưng rất nhiều người cũng rõ ràng, A Lặc Thản không phải là người dễ dàng buông tha.
Phụ cận Dã Áp hồ có mấy mục trường của Mông Trần tộc, nơi này do Cổ Luân Đặc trông coi, trong sơn cốc có cả trăm tộc nhân theo đến coi ngựa. Nhìn thấy A Lặc Thản dẫn người cũng không nhiều, Cổ Luân Đặc trong lòng an tâm một chút, trong mắt hắn vô luận như thế nào, mọi người đều là tộc nhân, cũng không hy vọng binh nhung gặp mặt.
"Cổ Luân Đặc, ngươi khỏe chứ" A Lặc Thản cao giọng nói.
Cổ Luân Đặc đưa tay lên ngực, thi lễ nói: "A Lặc Thản trưởng lão, người khỏe chứ" vô luận hắn chán ghét A Lặc Thản tới cỡ nào, nhưng Mông Trần Tuyết vẫn lặp đi lặp lại phải tôn trọng trưởng giả trong tộc, Cổ Luân Đặc không thể đi ngược lại. A Lặc Thản này là trưởng lão trong tộc, thân phận không thấp.
"Trời đông giá rét, ngựa cũng nghỉ ngơi. Còn không biết A Lặc Thản trưởng lão tới nơi này làm cái gì?"
"Ngươi nếu biết trời đông giá rét, sao lại không cho ta đi vào nói chuyện?" A Lặc Thản có chút bất mãn nói.
Cổ Luân Đặc khẽ nhíu mày, "Hồi trưởng lão, không có lệnh của Tháp Cách, không cho phép ai có thể tự tiện tiến vào mục trường".
"Ngươi nói ta là người vô can sao?" A Lặc Thản hai hàng lông mày dựng thẳng.
Cổ Luân Đặc cười nói: "Cũng không thể nói như vậy, còn không biết A Lặc Thản trưởng lão tới đây có chuyện gì?"
A Lặc Thản vốn mặt giận dữ, nghe đến đó đột nhiên sắc mặt hòa hoãn, mỉm cười nói: "Ta bất quá đi ngang qua nơi này, nhớ tới trong tộc nuôi ngựa tại đây, thuận tiện qua xem. Được rồi, Cổ Luân Đặc, đem chướng ngại dẹp qua, để ta cùng các huynh đệ đi vào xem".
Cổ Luân Đặc lộ ra vẻ khó xử nói: "Không có lệnh của Tháp Cách, nếu không vận chuyển ngựa, các chướng ngại này không thể dẹp qua, mong trưởng lão thứ lỗi".
"Ngươi mở miệng Tháp Cách, ngậm miệng Tháp Cách. Có phải không đem trưởng lão đặt ở trong mắt!" Một người ở phía sau A Lặc Thản quát lớn. A Lặc Thản dẫn theo đều là thân tín, đối với Cổ Luân Đặc lộ ra vẻ bất mãn.
"Trưởng lão là trưởng lão, đương nhiên phải tôn kính, nhưng cho dù là trưởng lão, cũng phải nghe lệnh từ Tháp Cách!" Huynh đệở phía sau Cổ Luân Đặc lớn tiếng nói.
Trời đông giá rét, bông tuyết tung bay, giữa hai cỗ thế lực hỏa quang bắn ra bốn phía, phẫn nộ hết sức căng thẳng.
Cổ Luân Đặc mặt lộ vẻ khó xử, A Lặc Thản lại đột nhiên nở nụ cười, quay đầu lại quát lớn: "Đang làm cái gì vậy, Mông Trần tộc chúng ta đều là người một nhà, dĩ hòa vi quý, người khác không biết quy củ, chẳng lẽ các ngươi còn không hiểu?"
Thân tín vốn phẫn nộ tiến lên đều lui ra phía sau vài bước, A Lặc Thản cười nói: "Cổ Luân Đặc, bọn họ không đi vào, để cho ta một mình đi vào chung quy có thể không? Hôm nay không tính là thái bình, ta không vào xem thì cũng lo lắng, nói như thế nào thì ta cũng là trưởng lão Mông Trần tộc, ngày thường đối với chuyện chăn thả này cũng không quá quan tâm".
Hắn hết lời mặt dày muốn vào cốc, Cổ Luân Đặc lần này cũng không tiện ngăn trở, một hồi lâu mới nói: "Vậy khổ cực trưởng lão rồi".
Hắn cho người đem rào sừng hươu mở ra, chỉ đủ một người đi vào. A Lặc Thản nhìn thấy hắn đề phòng mình như với kẻ địch, trong lòng không khỏi giận dữ, nụ cười trên mặt lại càng đậm, nghiêng người đi qua, khe hở phía sau thoáng qua đã hợp lại, đem những người còn lại ngăn ở bên ngoài.
A Lặc Thản trong lòng cười lạnh, ngoài miệng vẫn cười to nói: "Các ngươi cứở bên ngoài chờ, Cổ Luân Đặc, chúng ta đi xem ngựa ở mục trường một chút".
Cổ Luân Đặc phân phó mục dân tinh tráng ở lại cốc khẩu, tránh cho việc ngoài ý muốn phát sinh, lúc này mới dẫn A Lặc Thản đi vào trong cốc.
Hai người ngoài hợp trong chống, cẩn thận đề phòng, nhưng ở trong cốc dạo qua một vòng, A Lặc Thản ngoại trừ khen ngợi Cổ Luân Đặc chăn ngựa có công lao ra, cũng không có đâm chọt. Bất quá hắn sau khi đi xem mục trường trong cốc một vòng thì nói: "Cổ Luân Đặc, ngươi thật sự là một hảo thủ nuôi ngựa, trước kia ta thật ra đã bỏ qua ngươi".
Cổ Luân Đặc thầm nghĩ, tiểu tử ngươi trước kia chỉ lo chiếm lấy ích lợi cho mình, lúc nào nghĩ tới tộc nhân vậy?
"A Lặc Thản trưởng lão, đây là bổn phận của ta, người quá khen".
"Được rồi, Cổ Luân Đặc, người nhà của ngươi cũng khỏe chứ?" A Lặc Thản lại hỏi.
Cổ Luân Đặc trong lòng khẽ lạnh, trầm giọng nói: "Cũng khỏe, tạ ơn trưởng lão nhớ tới".
"Tuyết rơi như vậy, thoáng qua lại muốn tới năm mới rồi, nhưng rất nhiều người chỉ thấy Tuyết lạnh như băng, làm sao nghi đến khi xuân đến, vạn vật hồi phục" A Lặc Thản nói đến chữ Tuyết, ý nghĩa sâu xa, chỉ sợ Cổ Luân Đặc không hiểu, đưa tay chỉ xuống mặt đất nói: "Ngươi đừng xem cây cỏ bị Tuyết ép xuống mặt đất, nhìn không thấy màu xanh, nhưng đợi khi mùa xuân tới, cây cỏ sẽ khỏe mạnh trưởng thành, đến lúc đó trong mắt chỉ có màu xanh biếc vô biên vô hạn, người nào còn nhớ tới Tuyết mùa đông?"
Hắn đem băng tuyết ví thành Mông Trần Tuyết, nhưng lại đem mình ví thành cỏ xanh, tuy cảm khái, nhưng dụng ý không cần nói cũng biết.
Cổ Luân Đặc một hồi lâu mới nói: "Nếu không có Tuyết mùa đông, cây cỏ cũng sẽ trưởng thành được hay không? Vạn vật trên thế gian mà Chân chủ cho chúng ta, mỗi một dạng nói vậy đều có đạo lý của Chân chủ".
A Lặc Thản sửng sốt, thật không ngờ Cổ Luân Đặc trầm mặc ít nói lại cũng câu từ sắc bén như thế, tròng mắt chợt chuyển, nhìn cái áo da dê trên người Cổ Luân Đặc. Cái áo da dê mà Cổ Luân Đặc mặc có chút cũ nát, đã có chỗ hở ra, A Lặc Thản thở dài, "Cổ Luân Đặc, đáng tiếc mục dân tốt nhất trên mục trường như ngươi lại chỉ có thể mặc một cái áo da dê cũ nát, nếu theo ta, ta nghĩ mỗi ngày mặc một cái áo mới cũng không thành vấn đề".
Cổ Luân Đặc lại cười nói: "Mỗi con dân của Chân chủ đều có mệnh số của mình, có cho dê khoác da sói thì cũng không cùng loại".
A Lặc Thản sắc mặt trầm xuống, "Cổ Luân Đặc, ngươi là có ý gì?"
Cổ Luân Đặc mỉm cười trả lời: "Hồi trưởng lão, ta chỉ muốn nói, ta nghèo khổ quen rồi, áo da dê này ta mặc thấy thoải mái, nếu thật sự mặc vào cái áo mới chỉ sợ không quen".
A Lặc Thản trầm giọng nói: "Ngươi không quen, không có nghĩa là cha mẹ nữ nhân của ngươi cũng không quen".
Cổ Luân Đặc lần này trầm mặc xuống, A Lặc Thản lại nói: "Cổ Luân Đặc, mới vừa rồi ta thấy mục trường này ngựa không ít, thật ra nếu như ngươi có thể cùng ta hợp tác, bán mấy trăm con ngựa cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó ta cho ngươi giá gấp đôi, ngươi đem tiền cấp cho Tháp Cách chẳng phải tốt hơn sao?"
"Trên đời này cái gì cũng có thể bán, nhưng chỉ có lương tâm thì không thể bán. Đã không có lương tâm, Chân chủ sẽ không tha thứ" Cổ Luân Đặc trầm giọng nói: "Trưởng lão, người nếu muốn mua bán ngựa, có thể cùng thương lượng cùng Tháp Cách, người nếu đồng ý, ta một văn tiền cũng không nhận, không phải tiền mà hai bàn tay ta làm ra, ta tiêu cũng không thoải mái!"
Cổ Luân Đặc ngôn ngữ quyết liệt, cũng không thoái nhượng, A Lặc Thản đột nhiên phá lên cười, vỗ vỗ mạnh lên vai Cổ Luân Đặc, "Cổ Luân Đặc, ngươi tốt lắm. Không có phụ sự tín nhiệm của Tháp Cách, trung tâm của ngươi, ta rất thích".
Hắn sau khi nói xong, đã sắp ra khỏi cốc khẩu, lắc mình ra cốc khẩu, dẫn theo đám thủ hạ cùng nhau đi
Mục dân bên cạnh Cổ Luân Đặc đều hỏi, "Cổ Luân Đặc, trưởng lão tới nơi này làm cái gì?"
"Chồn tới chúc tết gà, cũng sẽ không có ý tốt gì".
Cổ Luân Đặc phất tay ngăn những mục dân nghị luận, nói với một người bên cạnh: "Tang Ba, ngươi đi tìm Tháp Cách trong tộc…" hắn thấp giọng nói vài câu, Tang Ba liên tục gật đầu, lên ngựa rời khỏi cốc. Cổ Luân Đặc lại nói: "Tang Kết, Tạp Duy các ngươi đi theo ta…"
Tang Ba ra khỏi cốc, một đường chạy vội, khi tới được chỗ trong tộc tụ tập thì trời đã tối sầm xuống.
Trong tuyết trắng mênh mông, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, gào thét không ngớt.
Tang Ba trực tiếp tìm được Mông Trần Tuyết, Mông Trần Tuyết đang cùng mấy người Mạc Phong, Ba Nhĩ Đồ cùng mục dân tụ tập cùng một chỗ thương lượng, nhìn thấy Tang Ba, có chút kinh ngạc hỏi, "Tang Ba, sao ngươi lại tới đây, mục trường xảy ra vấn đề sao?"
Tang Ba đem chuyện ban ngày kể lại, gấp giọng nói: "Tháp Cách, Cổ Luân Đặc nói, A Lặc Thản quá nửa là không có ý tốt, mong Tháp Cách định đoạt".
Cùng mọi người còn có Lang Mộc Mạc, cũng là một trưởng lão, phụ trách chưởng quản tiền tài của Mông Trần tộc, lúc đầu khi A Lặc Thản tìm đến, vẫn kiên định đứng về phía Mông Trần Tuyết. Nghe đến đó, trầm giọng nói: "Tang Ba, A Lặc Thản nói như thế nào cũng là trưởng lão trong tộc, hắn cho dù đến như vậy thì chúng ta cũng không thể dễ dàng hoài nghi dụng tâm của hắn. Nói không chừng hắn cũng muốn vì trong tộc mà dốc sức".
Mạc Phong cười lạnh nói: "Chó đổi sang ăn cứt, soi có thể ăn cỏ sao? Ta chỉ sợ hắn đã bắt đầu mưu đồ với ngựa ở trong mục trường, lần này tới bất quá chỉ là khua chén dĩa, sau khi khua chén dĩa rất nhanh sẽ động thủ" Khua chén dĩa là tiếng lóng của giới đạo phỉ, nói tới chuyện muốn đánh cướp tiền, thì phải tìm hiểu địa hình trước đã. Mạc Phong tuy ở thảo nguyên nhiều năm, nhưng phỉ khí không giảm, cách nói cũng là của giới đạo phỉ.
Mông Trần Tuyết suy nghĩ một hồi lâu, nhíu mày nói: "Dựa theo lẽ thường mà nói, hắn sẽ không cùng chúng ta công nhiên trở mặt, cái này đối với hắn tuyệt đối không có bất cứ chỗ tốt gì. Hắn nếu như thật sự muốn cướp đoạt ngựa mục trường, thì sẽ bị người thảo nguyên cười nhạo, không thể an thân ở tại thảo nguyên".
Tất cả mọi người đều gật đầu, Mạc Phong lại nói: "Nếu như hắn ngoài sáng không đến, lại âm thầm xuống tay thì sao?"
"Mạc Phong, ý của ngươi là?" Mông Trần Tuyết trầm ngâm hỏi, "Ngươi nói hắn sẽ để cho người khác âm thầm xuống tay đối với mục trường? Hắn sẽ hết thuốc chữa như vậy sao?"
Mặc dù nói là hoài nghi, nhưng Mông Trần Tuyết biết, cái này cũng rất có khả năng, không khỏi trong lòng lo lắng.
Ba Nhĩ Đồ lại nói: "Tháp Cách, tâm hại người thì không thể có, nhưng tâm phòng ngự thì không thể không có, mục trường tuy có phòng bị, nhưng cũng phải đề phòng bị người khác đánh bất ngờ. Mấy ngày nay, chúng ta phải tăng mạnh phòng bị các mục trường mới được".
Mông Trần Tuyết gật đầu, bất đắc dĩ thở dài nói: "Như vậy ngày mai thông báo cho bốn mục trường của Mông Trần tộc, cho mọi người tăng cường phòng bị cho tốt…"
Ngoài trướng cuồng phong gào thét, sắc trời tối tăm, Mông Trần Tuyết xốc màn trướng lên, một cơn gió lạnh thổi vào, làm cho mọi người trên người phát lạnh.
"Khí trời rét lạnh, Tang Ba, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ta cùng ngươi đi tới các mục trường, thương lượng chuyện tăng cường phòng ngự".
Mọi người gật đầu, nhưng đều lo lắng, Mông Trần Tuyết rời doanh trướng quay về trong chiên trướng của mình, ngồi xuống nhìn ngọn đèn chợt sáng chợt tối, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ngẩn ra xuất thần.
Quay đầu nhìn về phía Mã ấp, tuy biết Tiêu Bố Y không có khả năng nhanh như vậy đến đây, nơi này cách Ba Lăng cũng hơn mấy ngàn dặm, nhưng Mông Trần Tuyết chỉ là nghĩ tới, Tiêu đại ca, thiếp hy vọng chàng nhanh đến đây cỡ nào, Tuyết Nhi đã quá mệt, A Lặc Thản bất mãn thiếp ngồi ở vị trí này đã lâu, hắn cũng không biết thiếp đối với cái vị trí tộc trưởng này bất đắc dĩ đến cỡ nào.
Gió lạnh nức nở, thảo nguyên bị cuồng phong nộ tuyết bao phủ, Mông Trần Tuyết chìm vào trong nhớ nhung thật lâu.
Lúc này, đột nhiên có một tiếng sáo xuyên qua gió mà truyền tới, như có như không. Mông Trần Tuyết lắng tai nghe, trên mặt có vẻ cổ quái.
Nàng nghe ra, tiếng sáo thổi là một khúc dân ca của thảo nguyên từ xưa, tên là Tố thủ vọng.
Bài ca này nàng khi nhởở tại thảo nguyên, cũng thường xuyên nghe được mục dân ca xướng, lúc nhỏ cùng bạn chơi cũng hay ca xướng, chỉ là lúc này không có tiếng ca mà đã biến thành tiếng sáo thâm trầm.
Hữu phụ mẫu đối nhi nữ đích thủ vọng. Hữu tình nhân chi gian đích thủ vọng, hữu tộc nhân đối tộc trung đích thủ vọng… (Có cha mẹ mong chờ con cái, có tình nhân mong chờ lẫn nhau, có tộc nhân mong chờ đối với trong tộc…)
Tiếng sáo du dương bay bổng, trầm ngưng sâu lắng, cho dù là gió bắc âm lãnh cũng không thể ngăn cản, Mông Trần Tuyết nghe nhập thần, thì thào ca theo.
Hùng ưng bay lượn muôn phương, trâu dê khắp nơi trên đất…
Nam nhi xông xáo bầu trời, cô nương đang ca xướng…
Nước sông xanh xanh, cây cỏ xanh xanh. Gió nhẹ nhàng thổi đi trong tưởng niệm…
Ánh mặt trời chiếu trên vai, cô nương chớ ưu thương…
Vạn mã nhảy chồm trên thảo nguyên, tương tư thiên hạ vĩnh viễn ở trong vòng tay!
Mông Trần Tuyết ca đến câu cuối cùng, đột nhiên cảm thấy trên mặt mát lạnh, khi đưa tay vuốt, mới biết được không biết từ khi nào, trên gương mặt nước mắt đã chảy xuôi. Nàng ôm ấp nỗi tương tư không phải là thảo nguyên vạn mã nhảy chồm, mà là ở phương nam xa xôi.
Bố Y, chàng giờ khắc này có từng nghĩ tới thiếp, giờ khắc này, chàng có cảm nhận được tấm lòng của thiếp hay không…
Mông Trần Tuyết đưa tay vuốt ve mái tóc, mái tóc có thể cắt đứt, nhưng tương tư thì triền miên bất đoạn.
Tiếng sao vẫn du dương, như nói về nỗi nhớ nhung đối với tình nhân, Mông Trần Tuyết đột nhiên đối với người thổi sáo có phần áy náy.
Nàng biết người thổi sáo là ai, nàng cũng biết dụng ý của người thổi sao, nhưng nàng chỉ có thể không để ý tới.
Mỗi khi nàng có chuyện phiền lòng, tiếng sáo cũng sẽ vang lên, mỗi khi nàng lao ra, tiếng sáo sẽ biến mất không thấy.
Hơn hai năm này, tiếng sáo làm bạn không thiếu ngày nào…
Nàng đã đoán ra là ai thổi sáo, nhưng tiếng địch nhớ nhung này cũng hòa tan không được sự nhớ nhung của nàng đối với một người khác.
Có đôi khi, yêu là chuyện của hai người, nhưng có đôi khi, ái một người, cũng không để ý tới những người khác.
Lần trước Văn Vũ Chu giúp nàng đoạt ngựa trở về, làm rất nhiều chuyện, nhưng lại cũng không có nói gì, chỉ để lại bốn chữ Hắc ám thiên sứ, Mông Trần Tuyết đã đoán được là hắn, nhưng nàng cũng không có đi tìm hắn. Từ cái đêm đi tìm Tiêu Bố Y, nàng cũng đã quyết định, nàng mặc dù nhu nhược như nước, nhưng khi thật đã quyết định, thì lại cứng cỏi như cây trúc già ở thâm sơm!
Đưa tay lấy từ trong lòng ra nửa khối ngọc, Mông Trần Tuyết nhìn một lúc lâu, rốt cuộc lại ra một quyết định, nàng bỗng nhiên đứng lên, xốc màn trướng lên, gió lạnh thấu xương đập vào mặt, cơ hồ đem nàng thổi trở về.
Mông Trần Tuyết không có lùi bước, đón gió lạnh mà đi ra mấy bước, nhưng lại đột nhiên dừng lại, bầu trời âm u, gió bắc gào thét, nhưng tiếng sáo cũng đã biến mất.
Mông Trần Tuyết đứng trong gió lạnh thật lâu, nhưng cũng nghe không được tiếng sáo nữa, chỉ có thể chán nản mà quay lại, không biết vì sao, trong lòng lại lo lắng, đêm nay tựa hồ muốn có chuyện gì đó phát sinh.
Quay về trong chiên trướng, Mông Trần Tuyết trái lo phải nghĩ, một lúc lâu mới thiếp đi, nàng vẫn mặc nguyên đồ mà ngủ, trong mông lung đột nhiên nghe được tiếng bước chân, một người đón gió tuyết vọt vào, ôm lấy cổ nàng. Mông Trần Tuyết kinh hãi mở mắt, nhìn thấy người trước mắt hai hàng lông mày như đao, khóe miệng vẫn là nụ cười như có như không, không khỏi vui mừng hét lên, Tiêu đại ca…
Nàng tiếng kêu vừa ra, bỗng nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện trong chiên trướng vẫn chỉ một mình nàng, mới vừa rồi bất quá chỉ là một giấc mộng, không khỏi trong lòng buồn than, thầm nghĩ tại sao mộng đẹp luôn dễ dàng tỉnh lại?
Nhưng than thở còn chưa dứt, Mông Trần Tuyết trong lòng lại kinh hãi, bởi vì nàng lần này rõ ràng nghe được tiếng chân cấp bách, có một con ngựa đang từ phương xa chạy tới, nhằm thẳng đến bộ lạc Mông Trần tộc.
Mông Trần Tuyết trong phút chốc, trong lòng như chợt sốc, mặt đỏ tới mang tai, trở người đứng lên, nhưng cũng không có lao ra, nàng hy vọng trông thấy chính là Tiêu Bố Y, nhưng nàng lại biết, chuyện này tuyệt không thể. Tiêu Bố Y không phải là chim, cho dù hắn sau khi nhận được thư, lập tức chạy tới, xa cách mấy ngàn dặm, hôm nay cũng có thể là đang ở trên đường. Nàng sau khi truyền tin về phương nam, đã qua mấy ngày vẫn chưa nhận được tin tức phản hồi từ phương nam.
Tiếng chân cũng đã ngừng lại ở xa xa, ngay sau đó có âm thanh ồn ào vang lên, có tiếng bước chân hỗn tạp đang đi tới chỗ nàng.
Chỉ chốc lát sau, thanh âm của Ba Nhĩ Đồ vang lên, "Tháp Cách, người đang nghỉ ngơi sao?"
Thanh âm của hắn lo lắng, nhưng vẫn thủ lễ, không dám tự tiện xông vào.
Mông Trần Tuyết bước nhanh ra khỏi chiên trướng, xốc màn trướng lên, trầm giọng hỏi, "Ba Nhĩ Đồ, có chuyện gì?"
Ba Nhĩ Đồ hai mắt tràn đầy vẻ lo lắng vô cùng, "Tháp Cách, mới vừa rồi Nhất Trận Phong đánh lén mục trường chúng ta!"
Mông Trần Tuyết khi nghe được ba chữ Nhất Trận Phong, trên mặt không còn chút máu, nhưng ngực lại như trúng một kích, máu nóng dâng lên.
Nhất Trận Phong nàng đương nhiên biết, lúc đầu khi nàng quay về, cũng đã tao ngộ qua Nhất Trận Phong. Nếu không có Hắc ám thiên sứ giúp Mông Trần tộc đoạt ngựa trở về, thì lần nọ bọn chúng đã tổn thất thảm trọng. Nhưng trải qua một trận với Văn Vũ Chu, Nhất Trận Phong cũng đã có sự thu liễm, thảo nguyên an bình một đoạn thời gian, nhưng sau đó Nhất Trận Phong dần dần lại kiêu ngạo, không chuyện ác nào không làm, làm cho người thảo nguyên ghét cay ghét đắng. Nhưng bọn chúng rốt cuộc lại thất thủ một lần nữa, bọn chúng lại đi đánh cướp đội tứ hôn của Đại Tùy.
Đánh cướp đội tứ hôn của Đại Tùy đương nhiên cũng không có gì, Nhất Trận Phong lòng dạ độc ác, hoành hành thảo nguyên, cho dù Khả Hãn Khả Đôn bọn chúng cũng không đặt ở trong mắt, đội tứ hôn của Đại Tùy đương nhiên bọn chúng cũng không đặt ở trong mắt. Nhưng bọn chúng không ngờ, trong đội ngũ có một Lý Tĩnh, Lý Tĩnh lấy ba trăm tinh binh quét ngang thảo nguyên, tung hoành vô địch. Cách đây một năm, kỵ binh thảo nguyên mỗi khi nhắc đến Lý Tĩnh là run lên như cầy sấy.
Nhất Trận Phong thổi tới rồi núi cao, đánh một trận cơ hồ toàn quân bị diệt, đại thủ lĩnh Nhất Trận Phong nghe nói cũng chết dưới vực. Người thảo nguyên sau khi nghe nói chuyện này, đối với Lý Tĩnh thật sự là yêu hận đèu có, Nhất Trận Phong từ sau trận đó, cũng không nghe thấy tăm hơi, Mông Trần Tuyết lại nằm mơ cũng không ngờ, bọn họ lại phục sinh từ tro tàn, mà chuyện đầu tiên làm chính là tới đây đánh cướp mục trường Mông Trần tộc, bọn họ rốt cuộc cùng Mông Trần tộc có oán cừu gì, mà hai lần ba đoạn đến gây phiền toái?
"Mục trường hiện tại thế nào?" Mông Trần Tuyết sửng sốt chỉ chốc lát, phục hồi tinh thần lại, gấp giọng hỏi.
Mục dân nghe được tin tức, từ từ hội tụ, Ba Nhĩ Đồ kéo qua một người, Mông Trần Tuyết nhận ra hắn gọi là Tạp Duy, vẫn đi theo Cổ Luân Đặc làm việc tại mục trường. Trên người Tạp Duy đầy máu tươi, lớn tiếng nói: "Tháp Cách, Nhất Trận Phong ban đêm đột nhiên đánh lén mục trường, bọn họ thân thủ đều cao cường, không có cỡi ngựa, đều phi thân qua các chướng ngại của chúng ta mà vào…"
Mông Trần Tuyết hơi nhíu mày, "Sau đó thì sao? Ba Nhĩ Đồ, triệu tập nhân mã đi mục trường xem một chút, được rồi, tìm vài người lại đây, để cho bọn họ lập tức các mã trường khác cảnh báo, nghiêm mật đề phòng. Tạp Duy, mục trường hiện tại thế nào?"
Mông Trần Tuyết mặc dù giật mình, nhưng làm việc trầm ổn, hiệu lệnh liên tục phát ra, Tạp Duy lại nói: "Tháp Cách, chúng ta lần này bị thương mười mấy huynh đệ, đã chết hai người, nhưng Nhất Trận Phong lại đã chết khoảng mười người, một con ngựa cũng không có cướp đi được".
Tạp Duy tràn đầy tự hào nói, mục dân nghe xong, đều là hoan hô nhiệt liệt, Mông Trần Tuyết ngạc nhiên, một hồi lâu mới nói: "Ngươi nói Cổ Luân Đặc thống lĩnh các ngươi đánh lùi Nhất Trận Phong?"
Nàng có chút khó có thể tin, bởi vì Nhất Trận Phong dù sao cũng không phải là hư danh, nếu là như thế mà bị người ta dễ dàng đánh lui, thì làm sao có thể xưng bá thảo nguyên?
Tạp Duy gật đầu nói: "Không sai…" rồi nhìn mọi nơi, Tạp Duy muốn nói lại thôi, "Tháp Cách, Cổ Luân Đặc bảo người cứ yên tâm, ngày mai tới mục trường cũng được. Hiện nay mọi người phải đề phòng Nhất Trận Phong tới đây tập kích Mông Trần tộc chúng ta!"
Mông Trần Tuyết có chút sốt ruột, biết Tạp Duy còn giấu cái gì, thầm nghĩ nếu mục trường vô sự, cũng không cần nóng nảy tới xem.
Các mục dân nghe nói mục trường vô sự, đều thở phào nhẹ nhỏm, âm thầm tăng cường đề phòng, nhưng cả đêm không có chuyện gì, gió êm sóng lặng. Trời vừa mới sáng, tuyết cũng có chút ngừng rơi, Mông Trần Tuyết dẫn theo Ba Nhĩ Đồ, Tạp Duy cùng mấy chục mục dân đi tới mục trường.
Tới mục trường, phát hiện rào sừng hươu ở cửa cốc vẫn đầy đủ, không khỏi cũng an tâm.
Cổ Luân Đặc sớm ra chào đón, tiếp mọi người vào mục trường, hạ giọng nói: "Tháp Cách, ta ngày hôm qua thấy A Lặc Thản tới đây, đã cảm giác được có chút không đúng, hắn xem đông xem tây, đặc biệt lưu ý bố trí của mục trường. Ta khi cho Tang Ba đi thông báo cho người, cũng đem chỗ giữ ngựa thay đổi. Kết quả buổi tối Nhất Trận Phong đột kích, lao thẳng tới chỗ giữ ngựa cũ, ta ở đó đã thiết lập phục kích, chúng ta lại có trúc nõ mà Tiễn Đầu chế ra, thoáng cái đã bắn ngã mười mấy người bọn chúng, bọn chúng biết không ổn, hoảng sợ rời đi. Bọn họ võ công cao cường, chúng ta cũng ngăn không được, ngược lại bị thương không ít người, lại chết hai huynh đệ".
Mông Trần Tuyết đã nghe ra điều gì, "Ngươi nói là A Lặc Thản âm thầm hợp tác với Nhất Trận Phong?"
Cổ Luân Đặc chậm rãi gật đầu, "Ta cũng có hoài nghi này, nếu không sao lại A Lặc Thản sáng hôm qua đến, Nhất Trận Phong ngay trong đêm đã tới? Ta chỉ sợ A Lặc Thản cung cấp đại hình mục trường cho Nhất Trận Phong, lúc này mới cho Tạp Duy thông báo cho người, nhưng không nói những cái khác, chỉ sợ đả thảo kinh xà".
Mông Trần Tuyết hai tay nắm chặt, đôi mắt đẹp có sự phẫn nộ, "A Lặc Thản này, lại bán đứng ích lợi trong tộc, ta nếu tra rõ chân tướng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn!"
Cổ Luân Đặc lại do dự một hồi lâu, "Tháp Cách, chúng ta cũng không có chứng cớ, chỉ sợ vẫn không làm gì được hắn". Bạn đang đọc chuyện tại
"Thủ vệ mục trường bị thương đều có người chăm sóc chưa?" Mông Trần Tuyết hỏi, thấy Cổ Luân Đặc gật đầu, lại hỏi, "Vậy mười mấy tên Nhất Trận Phong đã chết, các ngươi có nhận ra bọn chúng không?"
Cổ Luân Đặc lắc đầu, "Những người này đều mặc áo choàng màu đỏ, giống với trang phục của Nhất Trận Phong, nhưng khuôn mặt xa lạ, không giống nhân vật trên thảo nguyên".
Mông Trần Tuyết đi xem những tên Nhất Trận Phong đã chết, nhìn một hồi lâu, trong lòng chợt động, thầm nghĩ những người này hình như đều là người Trung Nguyên, nhưng nàng dù sao cũng không dám khẳng định, nhíu mày nói: "Cổ Luân Đặc, ngươi làm tốt lắm. Ngươi tiếp tục thủ vệ mục trường, ta trở về tìm người thương lượng".
Mông Trần Tuyết nói là tìm người thương lượng, trong lòng một điểm chắc chắn cũng không có, trận này Nhất Trận Phong mặc dù thất bại, nhưng dù sao A Lặc Thản không có để lộ nhược điểm, nàng không có bằng chứng, có thể làm gì được A Lặc Thản?
Lúc này nàng vô cùng nhớ tới Tiêu Bố Y, nàng biết, chuyện mà nàng giải quyết không được, Tiêu Bố Y nhất định sẽ có biện pháp, nhưng Tiêu Bố Y, hiện tại ở nơi nào? Nàng còn phải mong chờ đến khi nào?
Trong bông tuyết bay tán loạn, ngựa đang tung vó, bông tuyết bay lên, một đội người ngựa rất nhanh phóng qua Dã Áp hồ, đã đến hậu sơn cốc ở gần hồ.
Nơi này ngày hè, gần hồ gần núi, có nước có cây phong cảnh rất đẹp, đúng là chỗ chăn thả rất tốt. Vào mùa đông, mặt hồ đã sớm ngưng kết thành băng, đông đến đáy hồ, trên mặt hồ tuyết đọng thành lớp dày, vó ngựa đạp nhẹ, lộ ra mặt hồ trong suốt như gương.
Ngựa đến cũng không vì mặt băng mà giảm tốc độ, hiển nhiên kỹ thuật cao, vẫn chạy nhanh tới sơn cốc, rốt cuộc đã ngừng lại.
Cửa cốc hiện đầy gai sừng hươu, ngựa không qua được, nghe được tiếng chân cấp bách, đột nhiên trong cốc có người đi ra, người cầm đầu đúng là Cổ Luân Đặc, phía sau đi theo hơn mười người tinh tráng, mắt nhìn chằm chằm, tràn đầy đề phòng.
Thấy người đến là A Lặc Thản, phía sau còn đi theo hơn mười tộc nhân. Cổ Luân Đặc khẽ nhíu mày, thầm nghĩ người này tới đây tuyệt đối không có chuyện tốt gì.
Gần đây A Lặc Thản ở trong tộc làm cho lòng người dao động, hắn luôn tuyên truyền có thể mang đến cho Mông Trần tộc càng nhiều ích lợi, điều này làm cho một số người hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút động tâm. Bất quá Mông Trần Tuyết kiên quyết phản đối, chuyện cũng không giải quyết được gì, nhưng rất nhiều người cũng rõ ràng, A Lặc Thản không phải là người dễ dàng buông tha.
Phụ cận Dã Áp hồ có mấy mục trường của Mông Trần tộc, nơi này do Cổ Luân Đặc trông coi, trong sơn cốc có cả trăm tộc nhân theo đến coi ngựa. Nhìn thấy A Lặc Thản dẫn người cũng không nhiều, Cổ Luân Đặc trong lòng an tâm một chút, trong mắt hắn vô luận như thế nào, mọi người đều là tộc nhân, cũng không hy vọng binh nhung gặp mặt.
"Cổ Luân Đặc, ngươi khỏe chứ" A Lặc Thản cao giọng nói.
Cổ Luân Đặc đưa tay lên ngực, thi lễ nói: "A Lặc Thản trưởng lão, người khỏe chứ" vô luận hắn chán ghét A Lặc Thản tới cỡ nào, nhưng Mông Trần Tuyết vẫn lặp đi lặp lại phải tôn trọng trưởng giả trong tộc, Cổ Luân Đặc không thể đi ngược lại. A Lặc Thản này là trưởng lão trong tộc, thân phận không thấp.
"Trời đông giá rét, ngựa cũng nghỉ ngơi. Còn không biết A Lặc Thản trưởng lão tới nơi này làm cái gì?"
"Ngươi nếu biết trời đông giá rét, sao lại không cho ta đi vào nói chuyện?" A Lặc Thản có chút bất mãn nói.
Cổ Luân Đặc khẽ nhíu mày, "Hồi trưởng lão, không có lệnh của Tháp Cách, không cho phép ai có thể tự tiện tiến vào mục trường".
"Ngươi nói ta là người vô can sao?" A Lặc Thản hai hàng lông mày dựng thẳng.
Cổ Luân Đặc cười nói: "Cũng không thể nói như vậy, còn không biết A Lặc Thản trưởng lão tới đây có chuyện gì?"
A Lặc Thản vốn mặt giận dữ, nghe đến đó đột nhiên sắc mặt hòa hoãn, mỉm cười nói: "Ta bất quá đi ngang qua nơi này, nhớ tới trong tộc nuôi ngựa tại đây, thuận tiện qua xem. Được rồi, Cổ Luân Đặc, đem chướng ngại dẹp qua, để ta cùng các huynh đệ đi vào xem".
Cổ Luân Đặc lộ ra vẻ khó xử nói: "Không có lệnh của Tháp Cách, nếu không vận chuyển ngựa, các chướng ngại này không thể dẹp qua, mong trưởng lão thứ lỗi".
"Ngươi mở miệng Tháp Cách, ngậm miệng Tháp Cách. Có phải không đem trưởng lão đặt ở trong mắt!" Một người ở phía sau A Lặc Thản quát lớn. A Lặc Thản dẫn theo đều là thân tín, đối với Cổ Luân Đặc lộ ra vẻ bất mãn.
"Trưởng lão là trưởng lão, đương nhiên phải tôn kính, nhưng cho dù là trưởng lão, cũng phải nghe lệnh từ Tháp Cách!" Huynh đệở phía sau Cổ Luân Đặc lớn tiếng nói.
Trời đông giá rét, bông tuyết tung bay, giữa hai cỗ thế lực hỏa quang bắn ra bốn phía, phẫn nộ hết sức căng thẳng.
Cổ Luân Đặc mặt lộ vẻ khó xử, A Lặc Thản lại đột nhiên nở nụ cười, quay đầu lại quát lớn: "Đang làm cái gì vậy, Mông Trần tộc chúng ta đều là người một nhà, dĩ hòa vi quý, người khác không biết quy củ, chẳng lẽ các ngươi còn không hiểu?"
Thân tín vốn phẫn nộ tiến lên đều lui ra phía sau vài bước, A Lặc Thản cười nói: "Cổ Luân Đặc, bọn họ không đi vào, để cho ta một mình đi vào chung quy có thể không? Hôm nay không tính là thái bình, ta không vào xem thì cũng lo lắng, nói như thế nào thì ta cũng là trưởng lão Mông Trần tộc, ngày thường đối với chuyện chăn thả này cũng không quá quan tâm".
Hắn hết lời mặt dày muốn vào cốc, Cổ Luân Đặc lần này cũng không tiện ngăn trở, một hồi lâu mới nói: "Vậy khổ cực trưởng lão rồi".
Hắn cho người đem rào sừng hươu mở ra, chỉ đủ một người đi vào. A Lặc Thản nhìn thấy hắn đề phòng mình như với kẻ địch, trong lòng không khỏi giận dữ, nụ cười trên mặt lại càng đậm, nghiêng người đi qua, khe hở phía sau thoáng qua đã hợp lại, đem những người còn lại ngăn ở bên ngoài.
A Lặc Thản trong lòng cười lạnh, ngoài miệng vẫn cười to nói: "Các ngươi cứở bên ngoài chờ, Cổ Luân Đặc, chúng ta đi xem ngựa ở mục trường một chút".
Cổ Luân Đặc phân phó mục dân tinh tráng ở lại cốc khẩu, tránh cho việc ngoài ý muốn phát sinh, lúc này mới dẫn A Lặc Thản đi vào trong cốc.
Hai người ngoài hợp trong chống, cẩn thận đề phòng, nhưng ở trong cốc dạo qua một vòng, A Lặc Thản ngoại trừ khen ngợi Cổ Luân Đặc chăn ngựa có công lao ra, cũng không có đâm chọt. Bất quá hắn sau khi đi xem mục trường trong cốc một vòng thì nói: "Cổ Luân Đặc, ngươi thật sự là một hảo thủ nuôi ngựa, trước kia ta thật ra đã bỏ qua ngươi".
Cổ Luân Đặc thầm nghĩ, tiểu tử ngươi trước kia chỉ lo chiếm lấy ích lợi cho mình, lúc nào nghĩ tới tộc nhân vậy?
"A Lặc Thản trưởng lão, đây là bổn phận của ta, người quá khen".
"Được rồi, Cổ Luân Đặc, người nhà của ngươi cũng khỏe chứ?" A Lặc Thản lại hỏi.
Cổ Luân Đặc trong lòng khẽ lạnh, trầm giọng nói: "Cũng khỏe, tạ ơn trưởng lão nhớ tới".
"Tuyết rơi như vậy, thoáng qua lại muốn tới năm mới rồi, nhưng rất nhiều người chỉ thấy Tuyết lạnh như băng, làm sao nghi đến khi xuân đến, vạn vật hồi phục" A Lặc Thản nói đến chữ Tuyết, ý nghĩa sâu xa, chỉ sợ Cổ Luân Đặc không hiểu, đưa tay chỉ xuống mặt đất nói: "Ngươi đừng xem cây cỏ bị Tuyết ép xuống mặt đất, nhìn không thấy màu xanh, nhưng đợi khi mùa xuân tới, cây cỏ sẽ khỏe mạnh trưởng thành, đến lúc đó trong mắt chỉ có màu xanh biếc vô biên vô hạn, người nào còn nhớ tới Tuyết mùa đông?"
Hắn đem băng tuyết ví thành Mông Trần Tuyết, nhưng lại đem mình ví thành cỏ xanh, tuy cảm khái, nhưng dụng ý không cần nói cũng biết.
Cổ Luân Đặc một hồi lâu mới nói: "Nếu không có Tuyết mùa đông, cây cỏ cũng sẽ trưởng thành được hay không? Vạn vật trên thế gian mà Chân chủ cho chúng ta, mỗi một dạng nói vậy đều có đạo lý của Chân chủ".
A Lặc Thản sửng sốt, thật không ngờ Cổ Luân Đặc trầm mặc ít nói lại cũng câu từ sắc bén như thế, tròng mắt chợt chuyển, nhìn cái áo da dê trên người Cổ Luân Đặc. Cái áo da dê mà Cổ Luân Đặc mặc có chút cũ nát, đã có chỗ hở ra, A Lặc Thản thở dài, "Cổ Luân Đặc, đáng tiếc mục dân tốt nhất trên mục trường như ngươi lại chỉ có thể mặc một cái áo da dê cũ nát, nếu theo ta, ta nghĩ mỗi ngày mặc một cái áo mới cũng không thành vấn đề".
Cổ Luân Đặc lại cười nói: "Mỗi con dân của Chân chủ đều có mệnh số của mình, có cho dê khoác da sói thì cũng không cùng loại".
A Lặc Thản sắc mặt trầm xuống, "Cổ Luân Đặc, ngươi là có ý gì?"
Cổ Luân Đặc mỉm cười trả lời: "Hồi trưởng lão, ta chỉ muốn nói, ta nghèo khổ quen rồi, áo da dê này ta mặc thấy thoải mái, nếu thật sự mặc vào cái áo mới chỉ sợ không quen".
A Lặc Thản trầm giọng nói: "Ngươi không quen, không có nghĩa là cha mẹ nữ nhân của ngươi cũng không quen".
Cổ Luân Đặc lần này trầm mặc xuống, A Lặc Thản lại nói: "Cổ Luân Đặc, mới vừa rồi ta thấy mục trường này ngựa không ít, thật ra nếu như ngươi có thể cùng ta hợp tác, bán mấy trăm con ngựa cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó ta cho ngươi giá gấp đôi, ngươi đem tiền cấp cho Tháp Cách chẳng phải tốt hơn sao?"
"Trên đời này cái gì cũng có thể bán, nhưng chỉ có lương tâm thì không thể bán. Đã không có lương tâm, Chân chủ sẽ không tha thứ" Cổ Luân Đặc trầm giọng nói: "Trưởng lão, người nếu muốn mua bán ngựa, có thể cùng thương lượng cùng Tháp Cách, người nếu đồng ý, ta một văn tiền cũng không nhận, không phải tiền mà hai bàn tay ta làm ra, ta tiêu cũng không thoải mái!"
Cổ Luân Đặc ngôn ngữ quyết liệt, cũng không thoái nhượng, A Lặc Thản đột nhiên phá lên cười, vỗ vỗ mạnh lên vai Cổ Luân Đặc, "Cổ Luân Đặc, ngươi tốt lắm. Không có phụ sự tín nhiệm của Tháp Cách, trung tâm của ngươi, ta rất thích".
Hắn sau khi nói xong, đã sắp ra khỏi cốc khẩu, lắc mình ra cốc khẩu, dẫn theo đám thủ hạ cùng nhau đi
Mục dân bên cạnh Cổ Luân Đặc đều hỏi, "Cổ Luân Đặc, trưởng lão tới nơi này làm cái gì?"
"Chồn tới chúc tết gà, cũng sẽ không có ý tốt gì".
Cổ Luân Đặc phất tay ngăn những mục dân nghị luận, nói với một người bên cạnh: "Tang Ba, ngươi đi tìm Tháp Cách trong tộc…" hắn thấp giọng nói vài câu, Tang Ba liên tục gật đầu, lên ngựa rời khỏi cốc. Cổ Luân Đặc lại nói: "Tang Kết, Tạp Duy các ngươi đi theo ta…"
Tang Ba ra khỏi cốc, một đường chạy vội, khi tới được chỗ trong tộc tụ tập thì trời đã tối sầm xuống.
Trong tuyết trắng mênh mông, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, gào thét không ngớt.
Tang Ba trực tiếp tìm được Mông Trần Tuyết, Mông Trần Tuyết đang cùng mấy người Mạc Phong, Ba Nhĩ Đồ cùng mục dân tụ tập cùng một chỗ thương lượng, nhìn thấy Tang Ba, có chút kinh ngạc hỏi, "Tang Ba, sao ngươi lại tới đây, mục trường xảy ra vấn đề sao?"
Tang Ba đem chuyện ban ngày kể lại, gấp giọng nói: "Tháp Cách, Cổ Luân Đặc nói, A Lặc Thản quá nửa là không có ý tốt, mong Tháp Cách định đoạt".
Cùng mọi người còn có Lang Mộc Mạc, cũng là một trưởng lão, phụ trách chưởng quản tiền tài của Mông Trần tộc, lúc đầu khi A Lặc Thản tìm đến, vẫn kiên định đứng về phía Mông Trần Tuyết. Nghe đến đó, trầm giọng nói: "Tang Ba, A Lặc Thản nói như thế nào cũng là trưởng lão trong tộc, hắn cho dù đến như vậy thì chúng ta cũng không thể dễ dàng hoài nghi dụng tâm của hắn. Nói không chừng hắn cũng muốn vì trong tộc mà dốc sức".
Mạc Phong cười lạnh nói: "Chó đổi sang ăn cứt, soi có thể ăn cỏ sao? Ta chỉ sợ hắn đã bắt đầu mưu đồ với ngựa ở trong mục trường, lần này tới bất quá chỉ là khua chén dĩa, sau khi khua chén dĩa rất nhanh sẽ động thủ" Khua chén dĩa là tiếng lóng của giới đạo phỉ, nói tới chuyện muốn đánh cướp tiền, thì phải tìm hiểu địa hình trước đã. Mạc Phong tuy ở thảo nguyên nhiều năm, nhưng phỉ khí không giảm, cách nói cũng là của giới đạo phỉ.
Mông Trần Tuyết suy nghĩ một hồi lâu, nhíu mày nói: "Dựa theo lẽ thường mà nói, hắn sẽ không cùng chúng ta công nhiên trở mặt, cái này đối với hắn tuyệt đối không có bất cứ chỗ tốt gì. Hắn nếu như thật sự muốn cướp đoạt ngựa mục trường, thì sẽ bị người thảo nguyên cười nhạo, không thể an thân ở tại thảo nguyên".
Tất cả mọi người đều gật đầu, Mạc Phong lại nói: "Nếu như hắn ngoài sáng không đến, lại âm thầm xuống tay thì sao?"
"Mạc Phong, ý của ngươi là?" Mông Trần Tuyết trầm ngâm hỏi, "Ngươi nói hắn sẽ để cho người khác âm thầm xuống tay đối với mục trường? Hắn sẽ hết thuốc chữa như vậy sao?"
Mặc dù nói là hoài nghi, nhưng Mông Trần Tuyết biết, cái này cũng rất có khả năng, không khỏi trong lòng lo lắng.
Ba Nhĩ Đồ lại nói: "Tháp Cách, tâm hại người thì không thể có, nhưng tâm phòng ngự thì không thể không có, mục trường tuy có phòng bị, nhưng cũng phải đề phòng bị người khác đánh bất ngờ. Mấy ngày nay, chúng ta phải tăng mạnh phòng bị các mục trường mới được".
Mông Trần Tuyết gật đầu, bất đắc dĩ thở dài nói: "Như vậy ngày mai thông báo cho bốn mục trường của Mông Trần tộc, cho mọi người tăng cường phòng bị cho tốt…"
Ngoài trướng cuồng phong gào thét, sắc trời tối tăm, Mông Trần Tuyết xốc màn trướng lên, một cơn gió lạnh thổi vào, làm cho mọi người trên người phát lạnh.
"Khí trời rét lạnh, Tang Ba, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ta cùng ngươi đi tới các mục trường, thương lượng chuyện tăng cường phòng ngự".
Mọi người gật đầu, nhưng đều lo lắng, Mông Trần Tuyết rời doanh trướng quay về trong chiên trướng của mình, ngồi xuống nhìn ngọn đèn chợt sáng chợt tối, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ngẩn ra xuất thần.
Quay đầu nhìn về phía Mã ấp, tuy biết Tiêu Bố Y không có khả năng nhanh như vậy đến đây, nơi này cách Ba Lăng cũng hơn mấy ngàn dặm, nhưng Mông Trần Tuyết chỉ là nghĩ tới, Tiêu đại ca, thiếp hy vọng chàng nhanh đến đây cỡ nào, Tuyết Nhi đã quá mệt, A Lặc Thản bất mãn thiếp ngồi ở vị trí này đã lâu, hắn cũng không biết thiếp đối với cái vị trí tộc trưởng này bất đắc dĩ đến cỡ nào.
Gió lạnh nức nở, thảo nguyên bị cuồng phong nộ tuyết bao phủ, Mông Trần Tuyết chìm vào trong nhớ nhung thật lâu.
Lúc này, đột nhiên có một tiếng sáo xuyên qua gió mà truyền tới, như có như không. Mông Trần Tuyết lắng tai nghe, trên mặt có vẻ cổ quái.
Nàng nghe ra, tiếng sáo thổi là một khúc dân ca của thảo nguyên từ xưa, tên là Tố thủ vọng.
Bài ca này nàng khi nhởở tại thảo nguyên, cũng thường xuyên nghe được mục dân ca xướng, lúc nhỏ cùng bạn chơi cũng hay ca xướng, chỉ là lúc này không có tiếng ca mà đã biến thành tiếng sáo thâm trầm.
Hữu phụ mẫu đối nhi nữ đích thủ vọng. Hữu tình nhân chi gian đích thủ vọng, hữu tộc nhân đối tộc trung đích thủ vọng… (Có cha mẹ mong chờ con cái, có tình nhân mong chờ lẫn nhau, có tộc nhân mong chờ đối với trong tộc…)
Tiếng sáo du dương bay bổng, trầm ngưng sâu lắng, cho dù là gió bắc âm lãnh cũng không thể ngăn cản, Mông Trần Tuyết nghe nhập thần, thì thào ca theo.
Hùng ưng bay lượn muôn phương, trâu dê khắp nơi trên đất…
Nam nhi xông xáo bầu trời, cô nương đang ca xướng…
Nước sông xanh xanh, cây cỏ xanh xanh. Gió nhẹ nhàng thổi đi trong tưởng niệm…
Ánh mặt trời chiếu trên vai, cô nương chớ ưu thương…
Vạn mã nhảy chồm trên thảo nguyên, tương tư thiên hạ vĩnh viễn ở trong vòng tay!
Mông Trần Tuyết ca đến câu cuối cùng, đột nhiên cảm thấy trên mặt mát lạnh, khi đưa tay vuốt, mới biết được không biết từ khi nào, trên gương mặt nước mắt đã chảy xuôi. Nàng ôm ấp nỗi tương tư không phải là thảo nguyên vạn mã nhảy chồm, mà là ở phương nam xa xôi.
Bố Y, chàng giờ khắc này có từng nghĩ tới thiếp, giờ khắc này, chàng có cảm nhận được tấm lòng của thiếp hay không…
Mông Trần Tuyết đưa tay vuốt ve mái tóc, mái tóc có thể cắt đứt, nhưng tương tư thì triền miên bất đoạn.
Tiếng sao vẫn du dương, như nói về nỗi nhớ nhung đối với tình nhân, Mông Trần Tuyết đột nhiên đối với người thổi sáo có phần áy náy.
Nàng biết người thổi sáo là ai, nàng cũng biết dụng ý của người thổi sao, nhưng nàng chỉ có thể không để ý tới.
Mỗi khi nàng có chuyện phiền lòng, tiếng sáo cũng sẽ vang lên, mỗi khi nàng lao ra, tiếng sáo sẽ biến mất không thấy.
Hơn hai năm này, tiếng sáo làm bạn không thiếu ngày nào…
Nàng đã đoán ra là ai thổi sáo, nhưng tiếng địch nhớ nhung này cũng hòa tan không được sự nhớ nhung của nàng đối với một người khác.
Có đôi khi, yêu là chuyện của hai người, nhưng có đôi khi, ái một người, cũng không để ý tới những người khác.
Lần trước Văn Vũ Chu giúp nàng đoạt ngựa trở về, làm rất nhiều chuyện, nhưng lại cũng không có nói gì, chỉ để lại bốn chữ Hắc ám thiên sứ, Mông Trần Tuyết đã đoán được là hắn, nhưng nàng cũng không có đi tìm hắn. Từ cái đêm đi tìm Tiêu Bố Y, nàng cũng đã quyết định, nàng mặc dù nhu nhược như nước, nhưng khi thật đã quyết định, thì lại cứng cỏi như cây trúc già ở thâm sơm!
Đưa tay lấy từ trong lòng ra nửa khối ngọc, Mông Trần Tuyết nhìn một lúc lâu, rốt cuộc lại ra một quyết định, nàng bỗng nhiên đứng lên, xốc màn trướng lên, gió lạnh thấu xương đập vào mặt, cơ hồ đem nàng thổi trở về.
Mông Trần Tuyết không có lùi bước, đón gió lạnh mà đi ra mấy bước, nhưng lại đột nhiên dừng lại, bầu trời âm u, gió bắc gào thét, nhưng tiếng sáo cũng đã biến mất.
Mông Trần Tuyết đứng trong gió lạnh thật lâu, nhưng cũng nghe không được tiếng sáo nữa, chỉ có thể chán nản mà quay lại, không biết vì sao, trong lòng lại lo lắng, đêm nay tựa hồ muốn có chuyện gì đó phát sinh.
Quay về trong chiên trướng, Mông Trần Tuyết trái lo phải nghĩ, một lúc lâu mới thiếp đi, nàng vẫn mặc nguyên đồ mà ngủ, trong mông lung đột nhiên nghe được tiếng bước chân, một người đón gió tuyết vọt vào, ôm lấy cổ nàng. Mông Trần Tuyết kinh hãi mở mắt, nhìn thấy người trước mắt hai hàng lông mày như đao, khóe miệng vẫn là nụ cười như có như không, không khỏi vui mừng hét lên, Tiêu đại ca…
Nàng tiếng kêu vừa ra, bỗng nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện trong chiên trướng vẫn chỉ một mình nàng, mới vừa rồi bất quá chỉ là một giấc mộng, không khỏi trong lòng buồn than, thầm nghĩ tại sao mộng đẹp luôn dễ dàng tỉnh lại?
Nhưng than thở còn chưa dứt, Mông Trần Tuyết trong lòng lại kinh hãi, bởi vì nàng lần này rõ ràng nghe được tiếng chân cấp bách, có một con ngựa đang từ phương xa chạy tới, nhằm thẳng đến bộ lạc Mông Trần tộc.
Mông Trần Tuyết trong phút chốc, trong lòng như chợt sốc, mặt đỏ tới mang tai, trở người đứng lên, nhưng cũng không có lao ra, nàng hy vọng trông thấy chính là Tiêu Bố Y, nhưng nàng lại biết, chuyện này tuyệt không thể. Tiêu Bố Y không phải là chim, cho dù hắn sau khi nhận được thư, lập tức chạy tới, xa cách mấy ngàn dặm, hôm nay cũng có thể là đang ở trên đường. Nàng sau khi truyền tin về phương nam, đã qua mấy ngày vẫn chưa nhận được tin tức phản hồi từ phương nam.
Tiếng chân cũng đã ngừng lại ở xa xa, ngay sau đó có âm thanh ồn ào vang lên, có tiếng bước chân hỗn tạp đang đi tới chỗ nàng.
Chỉ chốc lát sau, thanh âm của Ba Nhĩ Đồ vang lên, "Tháp Cách, người đang nghỉ ngơi sao?"
Thanh âm của hắn lo lắng, nhưng vẫn thủ lễ, không dám tự tiện xông vào.
Mông Trần Tuyết bước nhanh ra khỏi chiên trướng, xốc màn trướng lên, trầm giọng hỏi, "Ba Nhĩ Đồ, có chuyện gì?"
Ba Nhĩ Đồ hai mắt tràn đầy vẻ lo lắng vô cùng, "Tháp Cách, mới vừa rồi Nhất Trận Phong đánh lén mục trường chúng ta!"
Mông Trần Tuyết khi nghe được ba chữ Nhất Trận Phong, trên mặt không còn chút máu, nhưng ngực lại như trúng một kích, máu nóng dâng lên.
Nhất Trận Phong nàng đương nhiên biết, lúc đầu khi nàng quay về, cũng đã tao ngộ qua Nhất Trận Phong. Nếu không có Hắc ám thiên sứ giúp Mông Trần tộc đoạt ngựa trở về, thì lần nọ bọn chúng đã tổn thất thảm trọng. Nhưng trải qua một trận với Văn Vũ Chu, Nhất Trận Phong cũng đã có sự thu liễm, thảo nguyên an bình một đoạn thời gian, nhưng sau đó Nhất Trận Phong dần dần lại kiêu ngạo, không chuyện ác nào không làm, làm cho người thảo nguyên ghét cay ghét đắng. Nhưng bọn chúng rốt cuộc lại thất thủ một lần nữa, bọn chúng lại đi đánh cướp đội tứ hôn của Đại Tùy.
Đánh cướp đội tứ hôn của Đại Tùy đương nhiên cũng không có gì, Nhất Trận Phong lòng dạ độc ác, hoành hành thảo nguyên, cho dù Khả Hãn Khả Đôn bọn chúng cũng không đặt ở trong mắt, đội tứ hôn của Đại Tùy đương nhiên bọn chúng cũng không đặt ở trong mắt. Nhưng bọn chúng không ngờ, trong đội ngũ có một Lý Tĩnh, Lý Tĩnh lấy ba trăm tinh binh quét ngang thảo nguyên, tung hoành vô địch. Cách đây một năm, kỵ binh thảo nguyên mỗi khi nhắc đến Lý Tĩnh là run lên như cầy sấy.
Nhất Trận Phong thổi tới rồi núi cao, đánh một trận cơ hồ toàn quân bị diệt, đại thủ lĩnh Nhất Trận Phong nghe nói cũng chết dưới vực. Người thảo nguyên sau khi nghe nói chuyện này, đối với Lý Tĩnh thật sự là yêu hận đèu có, Nhất Trận Phong từ sau trận đó, cũng không nghe thấy tăm hơi, Mông Trần Tuyết lại nằm mơ cũng không ngờ, bọn họ lại phục sinh từ tro tàn, mà chuyện đầu tiên làm chính là tới đây đánh cướp mục trường Mông Trần tộc, bọn họ rốt cuộc cùng Mông Trần tộc có oán cừu gì, mà hai lần ba đoạn đến gây phiền toái?
"Mục trường hiện tại thế nào?" Mông Trần Tuyết sửng sốt chỉ chốc lát, phục hồi tinh thần lại, gấp giọng hỏi.
Mục dân nghe được tin tức, từ từ hội tụ, Ba Nhĩ Đồ kéo qua một người, Mông Trần Tuyết nhận ra hắn gọi là Tạp Duy, vẫn đi theo Cổ Luân Đặc làm việc tại mục trường. Trên người Tạp Duy đầy máu tươi, lớn tiếng nói: "Tháp Cách, Nhất Trận Phong ban đêm đột nhiên đánh lén mục trường, bọn họ thân thủ đều cao cường, không có cỡi ngựa, đều phi thân qua các chướng ngại của chúng ta mà vào…"
Mông Trần Tuyết hơi nhíu mày, "Sau đó thì sao? Ba Nhĩ Đồ, triệu tập nhân mã đi mục trường xem một chút, được rồi, tìm vài người lại đây, để cho bọn họ lập tức các mã trường khác cảnh báo, nghiêm mật đề phòng. Tạp Duy, mục trường hiện tại thế nào?"
Mông Trần Tuyết mặc dù giật mình, nhưng làm việc trầm ổn, hiệu lệnh liên tục phát ra, Tạp Duy lại nói: "Tháp Cách, chúng ta lần này bị thương mười mấy huynh đệ, đã chết hai người, nhưng Nhất Trận Phong lại đã chết khoảng mười người, một con ngựa cũng không có cướp đi được".
Tạp Duy tràn đầy tự hào nói, mục dân nghe xong, đều là hoan hô nhiệt liệt, Mông Trần Tuyết ngạc nhiên, một hồi lâu mới nói: "Ngươi nói Cổ Luân Đặc thống lĩnh các ngươi đánh lùi Nhất Trận Phong?"
Nàng có chút khó có thể tin, bởi vì Nhất Trận Phong dù sao cũng không phải là hư danh, nếu là như thế mà bị người ta dễ dàng đánh lui, thì làm sao có thể xưng bá thảo nguyên?
Tạp Duy gật đầu nói: "Không sai…" rồi nhìn mọi nơi, Tạp Duy muốn nói lại thôi, "Tháp Cách, Cổ Luân Đặc bảo người cứ yên tâm, ngày mai tới mục trường cũng được. Hiện nay mọi người phải đề phòng Nhất Trận Phong tới đây tập kích Mông Trần tộc chúng ta!"
Mông Trần Tuyết có chút sốt ruột, biết Tạp Duy còn giấu cái gì, thầm nghĩ nếu mục trường vô sự, cũng không cần nóng nảy tới xem.
Các mục dân nghe nói mục trường vô sự, đều thở phào nhẹ nhỏm, âm thầm tăng cường đề phòng, nhưng cả đêm không có chuyện gì, gió êm sóng lặng. Trời vừa mới sáng, tuyết cũng có chút ngừng rơi, Mông Trần Tuyết dẫn theo Ba Nhĩ Đồ, Tạp Duy cùng mấy chục mục dân đi tới mục trường.
Tới mục trường, phát hiện rào sừng hươu ở cửa cốc vẫn đầy đủ, không khỏi cũng an tâm.
Cổ Luân Đặc sớm ra chào đón, tiếp mọi người vào mục trường, hạ giọng nói: "Tháp Cách, ta ngày hôm qua thấy A Lặc Thản tới đây, đã cảm giác được có chút không đúng, hắn xem đông xem tây, đặc biệt lưu ý bố trí của mục trường. Ta khi cho Tang Ba đi thông báo cho người, cũng đem chỗ giữ ngựa thay đổi. Kết quả buổi tối Nhất Trận Phong đột kích, lao thẳng tới chỗ giữ ngựa cũ, ta ở đó đã thiết lập phục kích, chúng ta lại có trúc nõ mà Tiễn Đầu chế ra, thoáng cái đã bắn ngã mười mấy người bọn chúng, bọn chúng biết không ổn, hoảng sợ rời đi. Bọn họ võ công cao cường, chúng ta cũng ngăn không được, ngược lại bị thương không ít người, lại chết hai huynh đệ".
Mông Trần Tuyết đã nghe ra điều gì, "Ngươi nói là A Lặc Thản âm thầm hợp tác với Nhất Trận Phong?"
Cổ Luân Đặc chậm rãi gật đầu, "Ta cũng có hoài nghi này, nếu không sao lại A Lặc Thản sáng hôm qua đến, Nhất Trận Phong ngay trong đêm đã tới? Ta chỉ sợ A Lặc Thản cung cấp đại hình mục trường cho Nhất Trận Phong, lúc này mới cho Tạp Duy thông báo cho người, nhưng không nói những cái khác, chỉ sợ đả thảo kinh xà".
Mông Trần Tuyết hai tay nắm chặt, đôi mắt đẹp có sự phẫn nộ, "A Lặc Thản này, lại bán đứng ích lợi trong tộc, ta nếu tra rõ chân tướng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn!"
Cổ Luân Đặc lại do dự một hồi lâu, "Tháp Cách, chúng ta cũng không có chứng cớ, chỉ sợ vẫn không làm gì được hắn". Bạn đang đọc chuyện tại
"Thủ vệ mục trường bị thương đều có người chăm sóc chưa?" Mông Trần Tuyết hỏi, thấy Cổ Luân Đặc gật đầu, lại hỏi, "Vậy mười mấy tên Nhất Trận Phong đã chết, các ngươi có nhận ra bọn chúng không?"
Cổ Luân Đặc lắc đầu, "Những người này đều mặc áo choàng màu đỏ, giống với trang phục của Nhất Trận Phong, nhưng khuôn mặt xa lạ, không giống nhân vật trên thảo nguyên".
Mông Trần Tuyết đi xem những tên Nhất Trận Phong đã chết, nhìn một hồi lâu, trong lòng chợt động, thầm nghĩ những người này hình như đều là người Trung Nguyên, nhưng nàng dù sao cũng không dám khẳng định, nhíu mày nói: "Cổ Luân Đặc, ngươi làm tốt lắm. Ngươi tiếp tục thủ vệ mục trường, ta trở về tìm người thương lượng".
Mông Trần Tuyết nói là tìm người thương lượng, trong lòng một điểm chắc chắn cũng không có, trận này Nhất Trận Phong mặc dù thất bại, nhưng dù sao A Lặc Thản không có để lộ nhược điểm, nàng không có bằng chứng, có thể làm gì được A Lặc Thản?
Lúc này nàng vô cùng nhớ tới Tiêu Bố Y, nàng biết, chuyện mà nàng giải quyết không được, Tiêu Bố Y nhất định sẽ có biện pháp, nhưng Tiêu Bố Y, hiện tại ở nơi nào? Nàng còn phải mong chờ đến khi nào?