Chương : 1
Giáng Trần nhìn vòng xoáy lôi điện trên bầu trời khuôn mặt đầy vẻ cay đắng, bao nhiêu tháng năm hắn coi thường Thiên Đạo. Bao nhiêu cái thiên kiếp bị hắn ta hời hợi vượt qua một cách dễ dàng, thế nhưng lần này có vẻ Thiên Đạo muốn chơi đến cùng với hắn.
"Rầm....ầm...ầm..."
Lôi điện bao quanh phòng ngự của hắn, cả không gian vạn dặm xung quanh đều sáng chói một màu xanh. Chỉ cần phòng ngự tan vỡ thì Giáng Trần nhất định sẽ hóa thành tro tàn, thậm chí linh hồn cũng sẽ bị vỡ tan thành từng mảnh.
Đã bốn trăm năm trôi qua hắn với Thiên Đạo vẫn đấu với nhau không ngừng nghỉ.Ban đầu còn hăng hái nhưng hiện tại Giáng Trần cảm giác đến việc mình không thể chiến thắng rồi, dù sao Thiên Đạo tuổi thọ ngang hàng với thế giới này.
Giang Trần tuy đã Chấn Thiên đỉnh phong ma pháp sư nhưng tuổi thọ cũng chỉ có hơn năm ngàn, cứ như thế này thì sớm muộn gì hắn cũng toi đời.
Bây giờ hắn chỉ còn cách liều mạng đào thoát, thế nhưng cái giá bỏ ra không nhỏ một chút nào, chín thành thọ nguyên, hi sinh thể xác, đã thế còn phải hi sinh toàn bộ tu vi. Cái giá này không đắt thì không biết còn cái giá nào phải trả đắt hơn không, bây giờ Giáng Trần lại còn phải đưa ra quyết định ngay lập tức.
Do dự thêm mười ngày nữa thì hắn ta còn chẳng có tư cách để liều mạng, nhìn lên trời cao hắn ta không cam tâm gào thét:
"Thiên Đạo ngươi chờ đó cho ta, nếu ta may mắn vượt qua được kiếp này nhất định có một ngày cho ngươi biết Giáng Trần ta không phải hạng tầm thường ngu ngốc."
Dứt lời hắn ta tay chắp trước ngực miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ, ma pháp sư cấp độ như hắn chú ngữ không cần niệm cũng có thể thi triển. Nếu hắn phải niệm thì chứng tỏ chú ngữ này độ khó cao đến mức hắn cũng khó có thể sử dụng, niệm thần chú để thêm chắc chắn.
"Cửu Cửu Xuyên Không "
Thần chú vừa kết thúc Giáng Trần liền giống như già đi trăm tuổi, tóc trên đầu bạc trắng hóa thành bụi phấn từ từ rơi xuống. Thân xác không chút sinh khí của hắn cũng không thể duy trì rào chắn bảo vệ, Thiên Kiếp nhẹ nhàng phá tan Khiên Ma Pháp sau đó lẻn vào.
Từng tia điện màu xanh nhạt chậm rãi tiếp cận có vẻ như rất phấn khích, chúng nó cứ chậm rãi như đang hưởng thụ Giáng Trần cảm giác tuyệt vọng. Nhưng ngay lúc này từ trong thân thể của hắn ta một tia sáng màu xanh bắn ra xuyên qua hết thảy.
Giữa tinh không vết nứt không gian xuất hiện liên tục, thiên kiếp vẫn không hề buông bỏ bám chặt lấy hắn ta, luồng sáng xanh nhanh chóng bị ăn mòn. Đến khi vết nứt thứ 99 hiện ra thì luồng sáng xanh có vẻ đã tới giới hạn liền bị lôi điện cắn xé gần như không còn.
"Ầm"
Một tiếng nổ vang trời, luồng sóng của vụ va chạm quét ra khiến nhưng hành tinh lân cận vỡ tan hóa thành cát bụi. Tia sáng xanh bay vào vết nứt thứ 99 biến mất, Thiên Kiếp không tiếp tục truy đuổi, nó dừng lại sau đó dần dần tan biến theo vết nứt kia khép lại từng chút.
Không phải Thiên Đạo buông tha Giáng Trần, do hắn ta đã tiến tới một vũ trụ khác trở thành một sinh linh nằm ngoài quyền kiểm soát của nó.
Khí Hồn Thế Giới là nơi Giáng Trần đi qua, nơi đây không giống đại đa số các vũ trụ khác. Vũ Đạo, Tu Chân, Ma Pháp ba thứ này không hề được Thiên Đạo ưu ái, ngược lại Khí Hồn mới là đại đạo.
Người vừa sinh ra liền có một Khí Hồn tức là một loại binh khí như đao, kiếm, cung, nỏ, thương, súng, côn......
Trên thứ vũ khí sẽ có những ô nhỏ để chưa hồn ngọc, yêu thú khi chết đi sẽ ngưng kết lại thành hồn ngọc. Nhân loại có thể dùng hồn học khảm nạm nên vũ khí để tăng uy lực, năng lực của bản thân, ngoài ra vẫn phải phối hợp tu luyện phụ đạo như ma pháp, dị năng, vũ đạo.
Linh hồn yếu ớt của Giáng Trần lao nhanh như tia sáng bắn thẳng tới hành tinh gần nhất, sau đó hạ cánh xuống dưới. Nơi này là một hành tinh hẻo lánh vẫn chưa bị Thiên Đạo nhòm ngó tới.
Giáng Trần sau đó phát hiện mình đã ở trong một khu vực giống như một thành phố, hắn ta phát ra âm thanh vui mừng:
"Cửu Cửu Xuyên Không có tác dụng, bản công tử quả nhiên là thiên tài, có điều sáng tạo gấp gáp quá mức nên tác dụng phụ hơi nhiều. Trước tiên phải tìm người đoạt xá cái đã rồi tính tiếp, tốt nhất là mới chết mới được. Kiếp này ta nhất định phải sống thật tốt, ăn đồ ăn tốt nhất, ngủ nữ nhân đẹp nhất, truyền kỳ về ta sẽ lưu truyền vạn giới."
Giáng Trần như thế này cũng bởi vì kiếp trước cắm đầu tu luyện bán sống bán chết, cuối cùng kết cục thật thảm hại, không thân nhân, không danh tiếng, cay đắng nhất là hắn vẫn còn là một cái xử nam. Bây giờ hắn đã tỉnh ngộ, truy hơi trễ nhưng vẫn có cơ hội làm lại cuộc đời.
Hắn đang tính lướt đi nhưng bỗng nhiên cảm giác được ở gần nơi mình hạ cánh có một luồng tử khí yếu ớt phiêu lãng. Có tử khí nhưng huyết khí lại không quá nặng nề chứng tỏ người chết có nhiều khả năng toàn thây.
Lướt nhanh xuống dưới thử xem thì hóa ra đây là một lớp học, tử khí toát ra từ một thiếu niên có vẻ ngoài vô cùng đẹp đẽ. Loại đẹp này không phải của nam nhân mà giống nữ nhân hơn, Giáng Trần trước kia cũng rất muốn có vẻ ngoài như thế tiếc là ông trời không cho.
Linh hồn của tiểu tử kia vẫn còn vương vấn nơi này nhìn ngó xung quanh như còn điều tiếc nuối, Giáng Trần tuy không muốn nhưng vẫn phải thôn phệ cái linh hồn kia.
Dù sao phải điều chỉnh linh hồn cho phù hợp thì hắn mới nhanh chóng tiếp nhận bộ thân thể kia được. Cách nhanh nhất đó chính là nuốt chửng linh hồn sau đó dung hợp lại thành chính mình, hắn vừa có được ký ức lại không lo lắng linh hồn cùng thân xác khác biệt.
Nay đoạt xá để có cái vẻ ngoài hoàn mỹ như thế này cũng coi như nhất cử lưỡng tiện, linh hồn của hắn nhanh chóng nhập vào cái xác này. Người này chết không đến một phút thân thể vẫn còn nguyên độ ấm, chức năng các bộ phận trong thân thể cũng chưa có suy kiệt quá nhiều.
Nhưng một con đói khủng khiếp khiến Giáng Trần nhận ngay ra nguyên nhân chết của tiểu tử này, tiểu tử này hóa ra chết đói. Cả đời Giáng Trần chưa từng trải qua cái cảm giác khủng khiếp như thế này tròng lòng gào thét:
" Làm sao tiểu tử này có thể chịu được đến lúc chết vậy trời?"
Hắn cố gắng mở đôi mi nặng trĩu ra thì đập vào mắt hắn là một hộp cơm xinh đẹp, chiếc đùi gà nằm chính giữa bốn con tôm hai bên. Cơm chiên trứng ở dưới thì tỏa ra mùi thơm chết người, điều này chứng tỏ tay nghề của đầu bếp không tệ chút nào.
Tiếp thu ký ức của chủ trước hắn ta biết được ngồi cạnh hắn chính là Tần Oanh Oanh nữ nhân người kia thích, tuy đói bụng nhưng lại không dám lên tiếng. Cuối cùng thì không chịu nổi song trọng tra tấn, hắn ngất đi sau đó thì mất mạng.
Giáng Trần tất nhiên không ngu đến mức đó, hắn đưa tay ra nắm lấy hộp cơm trong sự bất ngờ của Tần Oanh Oanh. Tay hắn nhanh chóng chộp lấy cái đùi gà gặm lấy gặm để, chỉ sau vài giây liền còn trơ xương, sau đó hắn ta mỹ mãn mút mút từng ngón tay.
Quay qua thì thấy Tần Oanh Oanh trợn mặt há mồm nhìn hắn ta, Giáng Trần nhíu mày sau đó đưa tay ra giựt lấy đôi đũa và chiếc muỗng trên tay nàng. Tần Oanh Oanh lúc này mới kịp phản ứng la lên:
" Tiểu Trần đồng học ngươi làm sao thế?"
Giáng Trần không chút do dự nói:
"Đói muốn chết......ngươi thông cảm giúp ta......ba ngày rồi mới có cơm ăn."
Tần Oanh Oanh cảm giác được Giáng Trần có gì đó không đúng nhưng lời hắn ta nói nàng tin, nhìn xung quanh chỉ có mỗi nàng với hắn thì nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm. Giáng Trần giựt đồ ăn của nàng mà bị người trong trường thấy được thì hắn sẽ gặp rắc rối to, dù sao những tên hâm mộ nàng không có một ai là dạng vừa.
Nàng khẽ giọng khuyên bảo:
"Ngươi cứ từ từ ăn."
Nàng vừa nói dứt câu thì hộp cơm đã hết sạch, Giáng Trần thoải mái xoa bụng của mình sau đó quay sang chỗ nàng hỏi:
"Tần đồng học ngươi có mang theo nước không?"
Tần Oanh Oanh vội lấy ra chai nước cam để trong cặp, Giáng Trần tiếp lấy bình nước sau đó một hơi uống hết. Sau đó hắn ta đứng lên nhìn Tần Oanh Oanh cười nói:
"Ngươi tốt bụng thật, không hổ là người ta thích."
Nói xong hắn ta đi ra khỏi lớp để lại ngơ ngơ ngác ngác Tần Oanh Oanh, nhút nhát tiểu Trần đồng học tại sao bỗng nhiên to gan lớn mật như thế. Giáng Trần đi ra ngoài tìm lấy một tảng đá nằm bên trong gốc cây pháp lực khẽ động.
Giả Kim Thuật
Viên đá không có gì đặc biệt khi nãy liền biến thành một viên ngọc, có điều hắn cũng cảm giác đầu mình hơi choáng một cái.
Giáng Trần cầm viên ngọc trong tay thở dài:
"Tu vi gần như mất hết chỉ còn Pháp Sĩ Nhị Trọng, sử dụng mỗi thuật giả kim thôi cũng không chịu nổi. Đã thế tình cảnh của chủ nhân thân thể này còn nguy cấp hơn mình tưởng tượng, trước tiên bán viên ngọc này kiếm chút tiền ăn rồi tính tiếp."
Người bị hắn ta đoạt xá tên chỉ có một chữ Trần đại diện cho Trần gia, còn hắn ta không có tên bởi vì cha mẹ hắn không ai đặt tên cho hắn ta cả. Mẹ hắn suốt mười bốn năm vẫn chờ người cha vô trách nhiệm kia hồi tâm chuyển ý cho tiểu tử này một cái danh phận.
Thế nhưng người kia chẳng đem hai người bỏ vào mắt, mẹ hắn uất ức lại thêm khổ cực trong thời gian dài liền sinh bệnh mà chết. Đến bây giờ thì tiểu Trần cũng đã sống trong cảnh không người thân đã được hơn ba năm, nghĩ đến đây hắn ta lại thở dài.
Trên tay của Giáng Trần nơi cổ tay một hình ảnh một thanh đại kiếm hiện lên, tuy nhiên chỉ lóe lên rồi biến mất. Không chỉ hắn, mỗi người trong hành tinh này đều thế.
Khí Hồn giáng lâm dấu hiệu ngày trở nên rõ ràng, thế nhưng người của thế giới này vẫn không hay biết gì cả. Thứ duy nhất họ biết chỉ có dị năng sức mạnh, thứ sau này sẽ chỉ là phụ tu.
"Rầm....ầm...ầm..."
Lôi điện bao quanh phòng ngự của hắn, cả không gian vạn dặm xung quanh đều sáng chói một màu xanh. Chỉ cần phòng ngự tan vỡ thì Giáng Trần nhất định sẽ hóa thành tro tàn, thậm chí linh hồn cũng sẽ bị vỡ tan thành từng mảnh.
Đã bốn trăm năm trôi qua hắn với Thiên Đạo vẫn đấu với nhau không ngừng nghỉ.Ban đầu còn hăng hái nhưng hiện tại Giáng Trần cảm giác đến việc mình không thể chiến thắng rồi, dù sao Thiên Đạo tuổi thọ ngang hàng với thế giới này.
Giang Trần tuy đã Chấn Thiên đỉnh phong ma pháp sư nhưng tuổi thọ cũng chỉ có hơn năm ngàn, cứ như thế này thì sớm muộn gì hắn cũng toi đời.
Bây giờ hắn chỉ còn cách liều mạng đào thoát, thế nhưng cái giá bỏ ra không nhỏ một chút nào, chín thành thọ nguyên, hi sinh thể xác, đã thế còn phải hi sinh toàn bộ tu vi. Cái giá này không đắt thì không biết còn cái giá nào phải trả đắt hơn không, bây giờ Giáng Trần lại còn phải đưa ra quyết định ngay lập tức.
Do dự thêm mười ngày nữa thì hắn ta còn chẳng có tư cách để liều mạng, nhìn lên trời cao hắn ta không cam tâm gào thét:
"Thiên Đạo ngươi chờ đó cho ta, nếu ta may mắn vượt qua được kiếp này nhất định có một ngày cho ngươi biết Giáng Trần ta không phải hạng tầm thường ngu ngốc."
Dứt lời hắn ta tay chắp trước ngực miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ, ma pháp sư cấp độ như hắn chú ngữ không cần niệm cũng có thể thi triển. Nếu hắn phải niệm thì chứng tỏ chú ngữ này độ khó cao đến mức hắn cũng khó có thể sử dụng, niệm thần chú để thêm chắc chắn.
"Cửu Cửu Xuyên Không "
Thần chú vừa kết thúc Giáng Trần liền giống như già đi trăm tuổi, tóc trên đầu bạc trắng hóa thành bụi phấn từ từ rơi xuống. Thân xác không chút sinh khí của hắn cũng không thể duy trì rào chắn bảo vệ, Thiên Kiếp nhẹ nhàng phá tan Khiên Ma Pháp sau đó lẻn vào.
Từng tia điện màu xanh nhạt chậm rãi tiếp cận có vẻ như rất phấn khích, chúng nó cứ chậm rãi như đang hưởng thụ Giáng Trần cảm giác tuyệt vọng. Nhưng ngay lúc này từ trong thân thể của hắn ta một tia sáng màu xanh bắn ra xuyên qua hết thảy.
Giữa tinh không vết nứt không gian xuất hiện liên tục, thiên kiếp vẫn không hề buông bỏ bám chặt lấy hắn ta, luồng sáng xanh nhanh chóng bị ăn mòn. Đến khi vết nứt thứ 99 hiện ra thì luồng sáng xanh có vẻ đã tới giới hạn liền bị lôi điện cắn xé gần như không còn.
"Ầm"
Một tiếng nổ vang trời, luồng sóng của vụ va chạm quét ra khiến nhưng hành tinh lân cận vỡ tan hóa thành cát bụi. Tia sáng xanh bay vào vết nứt thứ 99 biến mất, Thiên Kiếp không tiếp tục truy đuổi, nó dừng lại sau đó dần dần tan biến theo vết nứt kia khép lại từng chút.
Không phải Thiên Đạo buông tha Giáng Trần, do hắn ta đã tiến tới một vũ trụ khác trở thành một sinh linh nằm ngoài quyền kiểm soát của nó.
Khí Hồn Thế Giới là nơi Giáng Trần đi qua, nơi đây không giống đại đa số các vũ trụ khác. Vũ Đạo, Tu Chân, Ma Pháp ba thứ này không hề được Thiên Đạo ưu ái, ngược lại Khí Hồn mới là đại đạo.
Người vừa sinh ra liền có một Khí Hồn tức là một loại binh khí như đao, kiếm, cung, nỏ, thương, súng, côn......
Trên thứ vũ khí sẽ có những ô nhỏ để chưa hồn ngọc, yêu thú khi chết đi sẽ ngưng kết lại thành hồn ngọc. Nhân loại có thể dùng hồn học khảm nạm nên vũ khí để tăng uy lực, năng lực của bản thân, ngoài ra vẫn phải phối hợp tu luyện phụ đạo như ma pháp, dị năng, vũ đạo.
Linh hồn yếu ớt của Giáng Trần lao nhanh như tia sáng bắn thẳng tới hành tinh gần nhất, sau đó hạ cánh xuống dưới. Nơi này là một hành tinh hẻo lánh vẫn chưa bị Thiên Đạo nhòm ngó tới.
Giáng Trần sau đó phát hiện mình đã ở trong một khu vực giống như một thành phố, hắn ta phát ra âm thanh vui mừng:
"Cửu Cửu Xuyên Không có tác dụng, bản công tử quả nhiên là thiên tài, có điều sáng tạo gấp gáp quá mức nên tác dụng phụ hơi nhiều. Trước tiên phải tìm người đoạt xá cái đã rồi tính tiếp, tốt nhất là mới chết mới được. Kiếp này ta nhất định phải sống thật tốt, ăn đồ ăn tốt nhất, ngủ nữ nhân đẹp nhất, truyền kỳ về ta sẽ lưu truyền vạn giới."
Giáng Trần như thế này cũng bởi vì kiếp trước cắm đầu tu luyện bán sống bán chết, cuối cùng kết cục thật thảm hại, không thân nhân, không danh tiếng, cay đắng nhất là hắn vẫn còn là một cái xử nam. Bây giờ hắn đã tỉnh ngộ, truy hơi trễ nhưng vẫn có cơ hội làm lại cuộc đời.
Hắn đang tính lướt đi nhưng bỗng nhiên cảm giác được ở gần nơi mình hạ cánh có một luồng tử khí yếu ớt phiêu lãng. Có tử khí nhưng huyết khí lại không quá nặng nề chứng tỏ người chết có nhiều khả năng toàn thây.
Lướt nhanh xuống dưới thử xem thì hóa ra đây là một lớp học, tử khí toát ra từ một thiếu niên có vẻ ngoài vô cùng đẹp đẽ. Loại đẹp này không phải của nam nhân mà giống nữ nhân hơn, Giáng Trần trước kia cũng rất muốn có vẻ ngoài như thế tiếc là ông trời không cho.
Linh hồn của tiểu tử kia vẫn còn vương vấn nơi này nhìn ngó xung quanh như còn điều tiếc nuối, Giáng Trần tuy không muốn nhưng vẫn phải thôn phệ cái linh hồn kia.
Dù sao phải điều chỉnh linh hồn cho phù hợp thì hắn mới nhanh chóng tiếp nhận bộ thân thể kia được. Cách nhanh nhất đó chính là nuốt chửng linh hồn sau đó dung hợp lại thành chính mình, hắn vừa có được ký ức lại không lo lắng linh hồn cùng thân xác khác biệt.
Nay đoạt xá để có cái vẻ ngoài hoàn mỹ như thế này cũng coi như nhất cử lưỡng tiện, linh hồn của hắn nhanh chóng nhập vào cái xác này. Người này chết không đến một phút thân thể vẫn còn nguyên độ ấm, chức năng các bộ phận trong thân thể cũng chưa có suy kiệt quá nhiều.
Nhưng một con đói khủng khiếp khiến Giáng Trần nhận ngay ra nguyên nhân chết của tiểu tử này, tiểu tử này hóa ra chết đói. Cả đời Giáng Trần chưa từng trải qua cái cảm giác khủng khiếp như thế này tròng lòng gào thét:
" Làm sao tiểu tử này có thể chịu được đến lúc chết vậy trời?"
Hắn cố gắng mở đôi mi nặng trĩu ra thì đập vào mắt hắn là một hộp cơm xinh đẹp, chiếc đùi gà nằm chính giữa bốn con tôm hai bên. Cơm chiên trứng ở dưới thì tỏa ra mùi thơm chết người, điều này chứng tỏ tay nghề của đầu bếp không tệ chút nào.
Tiếp thu ký ức của chủ trước hắn ta biết được ngồi cạnh hắn chính là Tần Oanh Oanh nữ nhân người kia thích, tuy đói bụng nhưng lại không dám lên tiếng. Cuối cùng thì không chịu nổi song trọng tra tấn, hắn ngất đi sau đó thì mất mạng.
Giáng Trần tất nhiên không ngu đến mức đó, hắn đưa tay ra nắm lấy hộp cơm trong sự bất ngờ của Tần Oanh Oanh. Tay hắn nhanh chóng chộp lấy cái đùi gà gặm lấy gặm để, chỉ sau vài giây liền còn trơ xương, sau đó hắn ta mỹ mãn mút mút từng ngón tay.
Quay qua thì thấy Tần Oanh Oanh trợn mặt há mồm nhìn hắn ta, Giáng Trần nhíu mày sau đó đưa tay ra giựt lấy đôi đũa và chiếc muỗng trên tay nàng. Tần Oanh Oanh lúc này mới kịp phản ứng la lên:
" Tiểu Trần đồng học ngươi làm sao thế?"
Giáng Trần không chút do dự nói:
"Đói muốn chết......ngươi thông cảm giúp ta......ba ngày rồi mới có cơm ăn."
Tần Oanh Oanh cảm giác được Giáng Trần có gì đó không đúng nhưng lời hắn ta nói nàng tin, nhìn xung quanh chỉ có mỗi nàng với hắn thì nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm. Giáng Trần giựt đồ ăn của nàng mà bị người trong trường thấy được thì hắn sẽ gặp rắc rối to, dù sao những tên hâm mộ nàng không có một ai là dạng vừa.
Nàng khẽ giọng khuyên bảo:
"Ngươi cứ từ từ ăn."
Nàng vừa nói dứt câu thì hộp cơm đã hết sạch, Giáng Trần thoải mái xoa bụng của mình sau đó quay sang chỗ nàng hỏi:
"Tần đồng học ngươi có mang theo nước không?"
Tần Oanh Oanh vội lấy ra chai nước cam để trong cặp, Giáng Trần tiếp lấy bình nước sau đó một hơi uống hết. Sau đó hắn ta đứng lên nhìn Tần Oanh Oanh cười nói:
"Ngươi tốt bụng thật, không hổ là người ta thích."
Nói xong hắn ta đi ra khỏi lớp để lại ngơ ngơ ngác ngác Tần Oanh Oanh, nhút nhát tiểu Trần đồng học tại sao bỗng nhiên to gan lớn mật như thế. Giáng Trần đi ra ngoài tìm lấy một tảng đá nằm bên trong gốc cây pháp lực khẽ động.
Giả Kim Thuật
Viên đá không có gì đặc biệt khi nãy liền biến thành một viên ngọc, có điều hắn cũng cảm giác đầu mình hơi choáng một cái.
Giáng Trần cầm viên ngọc trong tay thở dài:
"Tu vi gần như mất hết chỉ còn Pháp Sĩ Nhị Trọng, sử dụng mỗi thuật giả kim thôi cũng không chịu nổi. Đã thế tình cảnh của chủ nhân thân thể này còn nguy cấp hơn mình tưởng tượng, trước tiên bán viên ngọc này kiếm chút tiền ăn rồi tính tiếp."
Người bị hắn ta đoạt xá tên chỉ có một chữ Trần đại diện cho Trần gia, còn hắn ta không có tên bởi vì cha mẹ hắn không ai đặt tên cho hắn ta cả. Mẹ hắn suốt mười bốn năm vẫn chờ người cha vô trách nhiệm kia hồi tâm chuyển ý cho tiểu tử này một cái danh phận.
Thế nhưng người kia chẳng đem hai người bỏ vào mắt, mẹ hắn uất ức lại thêm khổ cực trong thời gian dài liền sinh bệnh mà chết. Đến bây giờ thì tiểu Trần cũng đã sống trong cảnh không người thân đã được hơn ba năm, nghĩ đến đây hắn ta lại thở dài.
Trên tay của Giáng Trần nơi cổ tay một hình ảnh một thanh đại kiếm hiện lên, tuy nhiên chỉ lóe lên rồi biến mất. Không chỉ hắn, mỗi người trong hành tinh này đều thế.
Khí Hồn giáng lâm dấu hiệu ngày trở nên rõ ràng, thế nhưng người của thế giới này vẫn không hay biết gì cả. Thứ duy nhất họ biết chỉ có dị năng sức mạnh, thứ sau này sẽ chỉ là phụ tu.