Chương : 54
Mặt trời ló ra ở phía chân trời, cửa lớn của tòa nhà phân đà bị gõ ‘thình thình’ kêu vang.
Đệ tử Ma giáo đến ngoài cửa phòng xin chỉ thị.
“Giáo chủ, có người tìm đến.”
“Đuổi.”
Đệ tử Ma giáo lên tiếng đáp ứng rồi lui ra.
Sau khi nếm xong điểm tâm, lúc ra ngoài lên xe, mọi người chỉ thấy một bóng người quỷ mị vọt ra từ một góc tối.
Tiếng đao kiếm rút khỏi vỏ vang lên. Hạ Thiển Ly nhấc tay kêu dừng.
Một nam tử mặc áo trắng gương mặt thanh tú đi đến trước mặt mọi người. Tần Hoài Phong nhận ra đó là thị vệ mà bọn họ bắt cóc ngày hôm qua.
Vẻ mặt thị vệ rất kích động, gấp gáp nói:
“Hai vị thiếu hiệp cứu mạng.”
Tần Hoài Phong cảm thấy hứng thú mà ôm ngực cười.
Người này cho dù không biết Hạ Thiển Ly là Giáo chủ Ma giáo, cũng không nên chạy đến cầu cứu người từng bắt cóc mình, trừ phi… cùng đường.
Quả nhiên, câu tiếp theo mà thị vệ vội vàng nói ra chính là:
“Vương gia muốn giết ta.”
Tần Hoài Phong có chút kinh ngạc mà nhướng mày.
Nữ tử mà mình yêu thương lại yêu thương nhung nhớ một nam nhân khác, tự nhiên là sinh oán hận trong lòng. Chính là Tần Hoài Phong không thể ngờ được Bình Nam Vương lại làm ngoan tuyệt như thế, tuy rằng như vậy là hoàn toàn nhẫm lẫn đầu đuôi, nhưng cũng có thể coi là thâm tình.
Tần Hoài Phong lại cảm thấy u oán mà liếc nhì về phía người nào đó từng nắm tay mình rồi đẩy ra, người nào đó lại vẫn lạnh lùng yên lặng như cũ, không thèm liếc nhìn hắn đến một cái.
Tần Hoài Phong đành phải quay đầu nhìn về phía thị vệ.
“Cảm tạ huynh đài đã đến báo tin, nhưng chúng ta còn có việc quan trọng trong người. Món nợ kia ngươi vẫn là nên tìm đến người khác đi.”
Ngữ khí tỏ vẻ rất tiếc nuối.
Thị vệ 囧.
“… Ta là nói ta đến để cầu cứu.”
Tần Hoài Phong nghi hoặc mà nhíu mày.
“Chúng ta hình như chỉ mới quen biết một ngày.”
“Nhưng là sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Vương gia hạ lệnh muốn giết ta.”
Trong mắt thị vệ tràn đầy oán hận.
Ngữ khí của Tần Hoài Phong rất khẳng định nói:
“Chuyện của tối hôm qua vẫn nên để thời gian chứng minh đi.”
Thị vệ cắn răng.
“Giải thích nguyên nhân.”
Nghi hoặc trên mặt Tần Hoài Phong càng sâu, quay đầu nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Giáo chủ, giữa hai người có quan hệ gì sao?”
Hạ Thiển Ly mặt không đổi sắc nói:
“Ngươi dù có lười nhác ngu dốt, cũng không thể trách trách bản Giáo chủ thông minh vượt trội đi.”
“… Giáo chủ, ngươi cho dù có uống rượu cũng sẽ không bị phát hiện à.”
Hạ Thiển Ly nhướng mày.
“Nếu bản Giáo chủ hỏi đến nguyên nhân, ngươi sẽ trả lời ba chữ nào?”
Cho dù xé rách miệng, cũng không nói nên lời ba chữ ‘Da mặt dày’.
Tần Hoài Phong vội vàng lộ ra một nụ cười lấy lòng.
“Ta nói bậy.”
Hạ Thiển Ly vừa lòng gật đầu.
Thị vệ đứng nhìn hai người liếc mắt đưa tình lên tiếng kéo lại lực chú ý của đối phương.
“Hai vị thiếu hiệp nếu thật sự không giúp ta, ta nhất định sẽ phải chết.”
Hạ Thiển Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn thị vệ một cái.
“Có ích gì không?”
Thị vệ sửng sốt.
Hạ Thiển Ly phất phất tay.
“Lên xe.”
“Chậm đã!”
Thị vệ cuống quít gọi Hạ Thiển Ly đang muốn xoay người đi lại.
“Về chuyện của trắc phi Miêu tộc, ta có việc muốn nói.”
Tần Hoài Phong và Hạ Thiển Ly cùng nghi hoặc mà nhìn về phía thị vệ.
“Không lâu trước đây có một lão bộc trong phủ tìm mọi cách hỏi thăm về việc của trắc phi Miêu tộc.”
Tần Hoài Phong nhíu mày.
“Biết tại sao không?”
Thị vệ lắc lắc đầu.
“Có điều lúc ấy nhi tử của lão bộc vừa mới bệnh chết, nhưng lão bộc lại đặt linh cữu và việc mai táng sang một bên, liều mạng mà đi hỏi thăm chuyện của trắc phi Vương gia lúc trước. Loại chuyện này rất đáng nghi, cho nên ta mới ghi nhớ trong lòng.”
Trong lòng có một suy nghĩ mơ hồ chậm rãi hình thành, Tần Hoài Phong tiếp tục hỏi:
“Vậy lão bộc kia hiện tại ở nơi nào?”
Nhưng thị vệ lắc lắc đầu.
“Sau đó mất tích.”
“Sau đó?”
Thị vệ biết rằng mình nói lỡ, nhất thời nghẹn lời.
May mắn chính là Tần Hoài Phong cũng không tiếp tục hỏi đến cùng.
Tuy rằng chỉ thông qua những lời nói của thị vệ cùng nữ tử phấn y, nhưng từ trong đôi ba câu, Tần Hoài Phong từng trải qua loại chuyện quái lạ như linh hồn dịch thể cũng hiểu được sự thật.
Đương nhiên, Hạ Thiển Ly biết nội tình cũng hiểu được. Sau khi đáp ứng thị vệ chỉ cần giúp đỡ tìm lão bộ kia, liền được bảo vệ dưới cánh chim của Ma giáo, Hạ Thiển Ly liền phất tay cho mọi người rời đi.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai người, ánh mắt Hạ Thiển Ly thâm trầm mà liếc nhìn Tần Hoài Phong, chậm rãi nói:
“Ngươi cảm thấy những chuyện này đều không phải là tai nạn đơn thuần, mà là có thâm ý cả?”
Tần Hoài Phong gật đầu, động tình nói:
“Là vì để cho ta và Giáo chủ gặp nhau, cũng rơi vào trong lưới tình của Giáo chủ.”
Hạ Thiển Ly thiếu chút nổi da gà toàn thân.
“… May mắn là mẫu thân ngươi cũng không nhìn thấy được ngươi lớn lên.”
Tần Hoài Phong tỏ vẻ nghi hoặc mà a một tiếng.
“Một đấng nhân tài, tâm địa thuần lương, văn võ song toàn, ta cảm thấy bản thân mình rất thành công mà.”
Hạ Thiển Ly gật đầu.
“Là điển hình của thất bại, quả thật rất thành công.”
“…”
Tần Hoài Phong coi như Hạ Thiển Ly là đang hâm mộ ghen tị, ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói:
“Ta bị sét đánh ở Tàng Trân Các, trước đó từng nhìn thấy một căn phòng nhỏ, là dành riêng cho mẫu thân ta sử dụng.”
Hạ Thiển Ly nhẹ a một tiếng:
“Nơi ngươi bị Thiên Lôi đánh xuống sao?”
“… Giáo chủ, có thể đổi từ ngữ khác không?”
“Nơi ngươi bị trời phạt?”
“… Giáo chủ.”
“Cho nên mẫu thân ngươi ở trên trời có linh quả nhiên là không nhìn được sao?”
“Mẫu thân giỏi về thuật âm dương. Nơi ấy có thể để lại thứ gì đó, sấm sét đánh xuống chỉ có tác dụng thúc đẩy.”
Tần Hoài Phong cứng ngắc mà quay lại về chủ đề ban đầu.
“Mà việc này lại nhắc đến chuyện hồn phách. Lão bộc kia vừa vặn mất con, đi hỏi thăm về mẫu thân ở khắp nơi chỉ sợ là vì…”
Tần Hoài Phong không nói nốt hai chữ cuối cùng ra khỏi miệng. Tuy rằng hắn tự thân đã trải qua loại chuyện hoang đường quái đản kia, nhưng việc này quả nhiên vẫn là khó có thể khiến người khác tin được.
Có điều mặc cho hai chữ cuối cùng không được nói ra, Hạ Thiển Ly vẫn hiểu rõ trong lòng, vì vậy lộ ra vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
Suy nghĩ hồi lâu, Hạ Thiển Ly phất phất tay.
“Lên xe đi.”
Tần Hoài Phong gật đầu, cùng Hạ Thiển Ly một trước một sau bước lên xe ngựa, chính là giống như trước kia, Hạ Thiển Ly nhàn hạ thoải mái mà ngồi trong xe, Tần Hoài Phong vất vả mệt mỏi mà đánh xe.
Tần Hoài Phong kéo dây cương, đột nhiên giống nhớ đến điều gì đó mà a một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Giáo chủ, lấy cách xưng hô chủ tớ cũng chán rồi đi, không bằng chúng ta đổi thành thân phận khác?”
Hạ Thiển Ly đang muốn ngồi xuống dừng một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống, hỏi:
“Ví dụ?”
Y chuẩn bị để nghe câu trả lời khiến y muốn đá người xuống xe.
Quả nhiên, Tần Hoài Phong không sợ chết mà mang vẻ mặt tươi cười nói:
“Phu thê.”
Hạ Thiển Ly thân thiết mà cho Tần Hoài Phong lựa chọn đường sống:
“Ngươi là muốn chết hay là không muốn sống nữa?”
“… Công tử, khởi hành.”
Cát vàng tung bay, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Lại một trận bôn ba mệt nhọc. May là quê nhà của lão quản gia Vương phủ cách nơi này không xa. Sau khi trải qua hai ngày đi đường, bọn họ đi đến một trấn nhỏ vùng sông nước mênh mông.
Xe ngựa đi ven theo bờ hồ. Ở dưới một tán cây xanh biếc, Tần Hoài Phong nhìn thấy một đám người đang tụ tập lại một chỗ, đợi đến gần một chút, chỉ thấy một tờ giấy Tuyên Thành có viết mấy câu thơ đang phất phơ trong gió.
Tần Hoài Phong cười quay đầu.
“Công tử, phía trước có hội văn.”
Hạ Thiển Ly đang ngồi ngay ngắn trong thùng xe đọc sách mí mắt không hề nâng lên một chút, miễn cưỡng nói:
“Thì sao?”
“Không bằng chúng ta đi qua giúp vui một chút đi.”
Tần Hoài Phong hưng trí bừng bừng nói thế.
Hạ Thiển Ly cười lạnh.
“Ngươi cũng hiểu việc phong nhã như thế?”
Tần Hoài Phong ưỡn ngực.
“Dù sao ta đọc sách nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội…”
Hạ Thiển Ly nhướng mày.
“… Mất mặt xấu hổ.”
Cõi lòng Tần Hoài Phong tràn đầy hào khí mà nói nốt.
Hạ Thiển Ly cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Nghe thấy bên trong không truyền đến bất cứ tiếng động nào, Tần Hoài Phong nhẹ giọng gọi:
“Công tử?”
Hạ Thiển Ly không kiên nhẫn mà phất phất tay:
“Ngươi muốn đi hỏi thăm tin tức thì cứ đi đi.”
Y thật sự không hiểu lắm, rõ ràng là đang muốn làm chuyện nghiêm túc, người này sao lại luôn không đứng đắn mà nói một đống những lời vô nghĩa như vậy.
Tần Hoài Phong bị nhìn thấu ý đồ cười đáp lời, bước xuống xe tiến lên hỏi thăm một chút chuyện của lão quản gia. Có điều sau khi nhìn thấy thứ được gọi là thơ này, hắn quả thật ngứa nghề mà muốn ngâm một đôi lời.
Tuy nói là quản gia trong Vương phủ của vị Vương gia khác họ nắm quân quyền trong tay kia, nhưng vị lão quản gia này lại có cuộc sống cực kỳ mộc mạc giản dị. Khi bọn họ hỏi thăm đến được phía trước căn nhà này, cũng không khỏi ngẩn người.
Nhà tranh đơn sơ, phía trước có hàng trúc vây quanh, có điều như vậy có lẽ lại thích hợp dể cho một lão nhân thoái ẩn ở lại.
Chính là bước ra mở cửa lại là một nam tử trung niên khoảng hơn ba mươi, chưa đến bốn mươi tuổi.
Tần Hoài Phong cười nhạt làm lễ.
“Chúng ta là đến tìm Xà lão tiên sinh.”
Nam tử trung niên cảnh giác mà đánh giá Tần Hoài Phong và Hạ Thiển Ly từ trên xuống dưới một chút, đặc biệt khi nhìn thấy Hạ Thiển Ly có vài phần tương tự với Bình Nam Vương, trong mắt lại hiện lên một chút ngạc nhiên.
Cửa phòng trước sau chỉ mở ra một khe hở.
“Gia ông đã đi về cõi tiên.”
Kết quả không đoán trước được này khiến Tần Hoài Phong ngây dại.
“Xà lão tiên sinh đã đi về cõi tiên?”
“Trên đường về quê bất hạnh nhiễm bệnh bỏ mình.”
Nam tử trung niên trả lời vô cùng cứng ngắc.
Không hiểu vì sao, Tần Hoài Phong vẫn cảm thấy có chỗ là lạ, nhưng lại nhất thời không nói nên lời, đành phải tiếp tục hỏi:
“Lệnh tôn không biết là có để lại thư tín gì không?”
Sắc mặt của nam tử trung niên càng khó coi hơn.
“Không có.”
“Vậy ngài có biết chuyện của lệnh tôn nhà mình lúc ở trong phủ của Ninh Nam Vương không?”
“Không biết.”
Đồng thời vang lên mấy chữ kia là tiếng đóng cửa ‘đoành’ một tiếng vang lên.
Tần Hoài Phong bị đóng sầm cửa ngay trước mặt nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.
Hạ Thiển Ly không vui nheo hai mắt lại.
“Xông vào.”
Tần Hoài Phong ngửi được mùi thuốc súng vội vàng cười làm lành khuyên can.
“Không bằng chúng ta đi hỏi thăm người khác trước một chút?”
Hạ Thiển Ly yên lặng liếc Tần Hoài Phong, nửa ngày sau mới xoay người rời đi.
Nhà tranh ở chỗ tương đối hẻo lánh. Hai người sau khi đi cả một đoạn đường, mới nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang tranh cãi trong lương đình. Có điều nói đúng ra, là một người đang ngồi khoan thai trên ghế để mặc người còn lại đứng mắng.
Tần Hoài Phong vừa vỗ tay, vừa đi vào trong lương đình.
“Huynh đài thật sự là tốt tính, bị người khác mắng mỏ như thế cũng không cãi lại.”
Nam nhân áo xám ngồi trên ghế cũng cười như không cười mà lắc lắc đầu.
“Nếu ngươi bị chó cắn, cũng không thể cắn ngược lại chó một miếng đi.”
Nam tử áo đen mắng chửi người chán nản, đang muốn mắng tiếp, khi nhìn thấy Hạ Thiển Ly ở phía sau Tần Hoài Phong liền ngây ngẩn cả người.
Nam tử áo xám cũng không khỏi ngây ra, nhưng nhanh chóng thu tầm mắt lại, quay về phía nam tử áo đen, trêu chọc:
“Hồ huynh, nhìn đủ chưa?”
Nam tử áo đen được gọi là Hồ huynh lập tức đỏ mặt, vội vàng chuyển tầm mắt đi.
“Các ngươi là ai?!”
Tần Hoài Phong làm lễ nói:
“Là khách đến từ vùng đất bên ngoài. Có việc muốn hỏi hai vị một chút.”
Nam tử áo đen hoài nghi mà nheo mắt lại:
“Khách từ nơi khác?”
Nam tử áo xám ngược lại rất dễ nói chuyện, lập tức cười nói:
“Muốn hỏi cái gì?”
“Về vị quản gia ở ngôi nhà tranh phía trước.”
Nam tử áo xám a một tiếng:
“Nghe nói vị lão tiên sinh đã đi về cõi tiên nhiều năm của nhà kia là quản gia của Vương phủ. Hai vị khí vũ hiên ngang, chẳng lẽ là người trong Vương phủ?”
Nghe được mấy chữ ‘đi về cõi tiên’, Tần Hoài Phong không khỏi cảm thấy thất vọng.
Vốn hắn còn trông mong nam tử trung niên vẻ mặt khác thường kia là đang nói dối, lừa bọn họ là vị lão quản gia đã mất.
Nhưng ngay lúc Tần Hoài Phong muốn mở miệng trả lời, nam tử áo đen lại cười lạnh cướp lời trước:
“Mục huynh nóng nảy quá rồi, chẳng lẽ biết mình vô vọng đường khoa cử, dứt khoát muốn lập quan hệ để tiến vào quan trường sao?”
Đối mặt với sự nhục mạ này, nam tử áo xám vẫn cười không nói gì.
Giống như đấm vào bịch bông mềm, nam tử áo đen bất mãn mà tiếp tục nói móc:
“Cho dù có thể dựa vào quan hệ để mưu cầu được chức quan nào đó, với năng lực của Mục huynh, cũng phí công. Vừa vặn ở phủ tri huyện thiếu một chân tuần đêm, Mục huynh đi thử một chút xem.”
Nam tử áo xám vẫn không đáp trả.
Tần Hoài Phong nhịn không được muốn làm người cắn lại chó một hơi.
“Huynh đài vừa mới bị đuổi ra?”
…
Nam tử áo đen tức giận trừng mắt.
Lúc này Hạ Thiển Ly đột nhiên mở miệng.
“Hiện tại người bên trong có gì khả nghi?”
Nam tử áo xám nghiêng đầu một chút ngẫm nghĩ, lại đưa ra một đáp án còn mơ hồ hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
“So với hỏi có gì khả nghi, chẳng bằng nói sự tồn tại của người kia vốn đã là một bí ẩn đi.”
Hai người ngạc nhiên.
Nam tử áo xám tiếp tục nói:
“Dưới gối Xà lão tiên sinh có một nhi tử, định cư ở kinh đô, nhưng Xà lão tiên sinh kiên trì muốn quay về quê hương quy ẩn, chẳng những trên đường hồi hương nhiễm bệnh qua đời, còn không hiểu sao lại có thêm một nhi tử.”
Tần Hoài Phong phỏng đoán:
“Mưu hại giết người, mạo danh thế thân?”
Nam tử áo xám lắc đầu.
“Xà lão tiên sinh khi hấp hối đã dặn dò nhờ bạn cũ thông báo chuyện của nhi tử.”
Tần Hoài Phong nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Công tử thấy thế nào?”
Ngữ khí của Hạ Thiển Ly rất thản nhiên, nhưng lời nói ra lại khiến người ta cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.
“Có lẽ đúng là một người.”
Đệ tử Ma giáo đến ngoài cửa phòng xin chỉ thị.
“Giáo chủ, có người tìm đến.”
“Đuổi.”
Đệ tử Ma giáo lên tiếng đáp ứng rồi lui ra.
Sau khi nếm xong điểm tâm, lúc ra ngoài lên xe, mọi người chỉ thấy một bóng người quỷ mị vọt ra từ một góc tối.
Tiếng đao kiếm rút khỏi vỏ vang lên. Hạ Thiển Ly nhấc tay kêu dừng.
Một nam tử mặc áo trắng gương mặt thanh tú đi đến trước mặt mọi người. Tần Hoài Phong nhận ra đó là thị vệ mà bọn họ bắt cóc ngày hôm qua.
Vẻ mặt thị vệ rất kích động, gấp gáp nói:
“Hai vị thiếu hiệp cứu mạng.”
Tần Hoài Phong cảm thấy hứng thú mà ôm ngực cười.
Người này cho dù không biết Hạ Thiển Ly là Giáo chủ Ma giáo, cũng không nên chạy đến cầu cứu người từng bắt cóc mình, trừ phi… cùng đường.
Quả nhiên, câu tiếp theo mà thị vệ vội vàng nói ra chính là:
“Vương gia muốn giết ta.”
Tần Hoài Phong có chút kinh ngạc mà nhướng mày.
Nữ tử mà mình yêu thương lại yêu thương nhung nhớ một nam nhân khác, tự nhiên là sinh oán hận trong lòng. Chính là Tần Hoài Phong không thể ngờ được Bình Nam Vương lại làm ngoan tuyệt như thế, tuy rằng như vậy là hoàn toàn nhẫm lẫn đầu đuôi, nhưng cũng có thể coi là thâm tình.
Tần Hoài Phong lại cảm thấy u oán mà liếc nhì về phía người nào đó từng nắm tay mình rồi đẩy ra, người nào đó lại vẫn lạnh lùng yên lặng như cũ, không thèm liếc nhìn hắn đến một cái.
Tần Hoài Phong đành phải quay đầu nhìn về phía thị vệ.
“Cảm tạ huynh đài đã đến báo tin, nhưng chúng ta còn có việc quan trọng trong người. Món nợ kia ngươi vẫn là nên tìm đến người khác đi.”
Ngữ khí tỏ vẻ rất tiếc nuối.
Thị vệ 囧.
“… Ta là nói ta đến để cầu cứu.”
Tần Hoài Phong nghi hoặc mà nhíu mày.
“Chúng ta hình như chỉ mới quen biết một ngày.”
“Nhưng là sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Vương gia hạ lệnh muốn giết ta.”
Trong mắt thị vệ tràn đầy oán hận.
Ngữ khí của Tần Hoài Phong rất khẳng định nói:
“Chuyện của tối hôm qua vẫn nên để thời gian chứng minh đi.”
Thị vệ cắn răng.
“Giải thích nguyên nhân.”
Nghi hoặc trên mặt Tần Hoài Phong càng sâu, quay đầu nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Giáo chủ, giữa hai người có quan hệ gì sao?”
Hạ Thiển Ly mặt không đổi sắc nói:
“Ngươi dù có lười nhác ngu dốt, cũng không thể trách trách bản Giáo chủ thông minh vượt trội đi.”
“… Giáo chủ, ngươi cho dù có uống rượu cũng sẽ không bị phát hiện à.”
Hạ Thiển Ly nhướng mày.
“Nếu bản Giáo chủ hỏi đến nguyên nhân, ngươi sẽ trả lời ba chữ nào?”
Cho dù xé rách miệng, cũng không nói nên lời ba chữ ‘Da mặt dày’.
Tần Hoài Phong vội vàng lộ ra một nụ cười lấy lòng.
“Ta nói bậy.”
Hạ Thiển Ly vừa lòng gật đầu.
Thị vệ đứng nhìn hai người liếc mắt đưa tình lên tiếng kéo lại lực chú ý của đối phương.
“Hai vị thiếu hiệp nếu thật sự không giúp ta, ta nhất định sẽ phải chết.”
Hạ Thiển Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn thị vệ một cái.
“Có ích gì không?”
Thị vệ sửng sốt.
Hạ Thiển Ly phất phất tay.
“Lên xe.”
“Chậm đã!”
Thị vệ cuống quít gọi Hạ Thiển Ly đang muốn xoay người đi lại.
“Về chuyện của trắc phi Miêu tộc, ta có việc muốn nói.”
Tần Hoài Phong và Hạ Thiển Ly cùng nghi hoặc mà nhìn về phía thị vệ.
“Không lâu trước đây có một lão bộc trong phủ tìm mọi cách hỏi thăm về việc của trắc phi Miêu tộc.”
Tần Hoài Phong nhíu mày.
“Biết tại sao không?”
Thị vệ lắc lắc đầu.
“Có điều lúc ấy nhi tử của lão bộc vừa mới bệnh chết, nhưng lão bộc lại đặt linh cữu và việc mai táng sang một bên, liều mạng mà đi hỏi thăm chuyện của trắc phi Vương gia lúc trước. Loại chuyện này rất đáng nghi, cho nên ta mới ghi nhớ trong lòng.”
Trong lòng có một suy nghĩ mơ hồ chậm rãi hình thành, Tần Hoài Phong tiếp tục hỏi:
“Vậy lão bộc kia hiện tại ở nơi nào?”
Nhưng thị vệ lắc lắc đầu.
“Sau đó mất tích.”
“Sau đó?”
Thị vệ biết rằng mình nói lỡ, nhất thời nghẹn lời.
May mắn chính là Tần Hoài Phong cũng không tiếp tục hỏi đến cùng.
Tuy rằng chỉ thông qua những lời nói của thị vệ cùng nữ tử phấn y, nhưng từ trong đôi ba câu, Tần Hoài Phong từng trải qua loại chuyện quái lạ như linh hồn dịch thể cũng hiểu được sự thật.
Đương nhiên, Hạ Thiển Ly biết nội tình cũng hiểu được. Sau khi đáp ứng thị vệ chỉ cần giúp đỡ tìm lão bộ kia, liền được bảo vệ dưới cánh chim của Ma giáo, Hạ Thiển Ly liền phất tay cho mọi người rời đi.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai người, ánh mắt Hạ Thiển Ly thâm trầm mà liếc nhìn Tần Hoài Phong, chậm rãi nói:
“Ngươi cảm thấy những chuyện này đều không phải là tai nạn đơn thuần, mà là có thâm ý cả?”
Tần Hoài Phong gật đầu, động tình nói:
“Là vì để cho ta và Giáo chủ gặp nhau, cũng rơi vào trong lưới tình của Giáo chủ.”
Hạ Thiển Ly thiếu chút nổi da gà toàn thân.
“… May mắn là mẫu thân ngươi cũng không nhìn thấy được ngươi lớn lên.”
Tần Hoài Phong tỏ vẻ nghi hoặc mà a một tiếng.
“Một đấng nhân tài, tâm địa thuần lương, văn võ song toàn, ta cảm thấy bản thân mình rất thành công mà.”
Hạ Thiển Ly gật đầu.
“Là điển hình của thất bại, quả thật rất thành công.”
“…”
Tần Hoài Phong coi như Hạ Thiển Ly là đang hâm mộ ghen tị, ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói:
“Ta bị sét đánh ở Tàng Trân Các, trước đó từng nhìn thấy một căn phòng nhỏ, là dành riêng cho mẫu thân ta sử dụng.”
Hạ Thiển Ly nhẹ a một tiếng:
“Nơi ngươi bị Thiên Lôi đánh xuống sao?”
“… Giáo chủ, có thể đổi từ ngữ khác không?”
“Nơi ngươi bị trời phạt?”
“… Giáo chủ.”
“Cho nên mẫu thân ngươi ở trên trời có linh quả nhiên là không nhìn được sao?”
“Mẫu thân giỏi về thuật âm dương. Nơi ấy có thể để lại thứ gì đó, sấm sét đánh xuống chỉ có tác dụng thúc đẩy.”
Tần Hoài Phong cứng ngắc mà quay lại về chủ đề ban đầu.
“Mà việc này lại nhắc đến chuyện hồn phách. Lão bộc kia vừa vặn mất con, đi hỏi thăm về mẫu thân ở khắp nơi chỉ sợ là vì…”
Tần Hoài Phong không nói nốt hai chữ cuối cùng ra khỏi miệng. Tuy rằng hắn tự thân đã trải qua loại chuyện hoang đường quái đản kia, nhưng việc này quả nhiên vẫn là khó có thể khiến người khác tin được.
Có điều mặc cho hai chữ cuối cùng không được nói ra, Hạ Thiển Ly vẫn hiểu rõ trong lòng, vì vậy lộ ra vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
Suy nghĩ hồi lâu, Hạ Thiển Ly phất phất tay.
“Lên xe đi.”
Tần Hoài Phong gật đầu, cùng Hạ Thiển Ly một trước một sau bước lên xe ngựa, chính là giống như trước kia, Hạ Thiển Ly nhàn hạ thoải mái mà ngồi trong xe, Tần Hoài Phong vất vả mệt mỏi mà đánh xe.
Tần Hoài Phong kéo dây cương, đột nhiên giống nhớ đến điều gì đó mà a một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Giáo chủ, lấy cách xưng hô chủ tớ cũng chán rồi đi, không bằng chúng ta đổi thành thân phận khác?”
Hạ Thiển Ly đang muốn ngồi xuống dừng một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống, hỏi:
“Ví dụ?”
Y chuẩn bị để nghe câu trả lời khiến y muốn đá người xuống xe.
Quả nhiên, Tần Hoài Phong không sợ chết mà mang vẻ mặt tươi cười nói:
“Phu thê.”
Hạ Thiển Ly thân thiết mà cho Tần Hoài Phong lựa chọn đường sống:
“Ngươi là muốn chết hay là không muốn sống nữa?”
“… Công tử, khởi hành.”
Cát vàng tung bay, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Lại một trận bôn ba mệt nhọc. May là quê nhà của lão quản gia Vương phủ cách nơi này không xa. Sau khi trải qua hai ngày đi đường, bọn họ đi đến một trấn nhỏ vùng sông nước mênh mông.
Xe ngựa đi ven theo bờ hồ. Ở dưới một tán cây xanh biếc, Tần Hoài Phong nhìn thấy một đám người đang tụ tập lại một chỗ, đợi đến gần một chút, chỉ thấy một tờ giấy Tuyên Thành có viết mấy câu thơ đang phất phơ trong gió.
Tần Hoài Phong cười quay đầu.
“Công tử, phía trước có hội văn.”
Hạ Thiển Ly đang ngồi ngay ngắn trong thùng xe đọc sách mí mắt không hề nâng lên một chút, miễn cưỡng nói:
“Thì sao?”
“Không bằng chúng ta đi qua giúp vui một chút đi.”
Tần Hoài Phong hưng trí bừng bừng nói thế.
Hạ Thiển Ly cười lạnh.
“Ngươi cũng hiểu việc phong nhã như thế?”
Tần Hoài Phong ưỡn ngực.
“Dù sao ta đọc sách nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội…”
Hạ Thiển Ly nhướng mày.
“… Mất mặt xấu hổ.”
Cõi lòng Tần Hoài Phong tràn đầy hào khí mà nói nốt.
Hạ Thiển Ly cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Nghe thấy bên trong không truyền đến bất cứ tiếng động nào, Tần Hoài Phong nhẹ giọng gọi:
“Công tử?”
Hạ Thiển Ly không kiên nhẫn mà phất phất tay:
“Ngươi muốn đi hỏi thăm tin tức thì cứ đi đi.”
Y thật sự không hiểu lắm, rõ ràng là đang muốn làm chuyện nghiêm túc, người này sao lại luôn không đứng đắn mà nói một đống những lời vô nghĩa như vậy.
Tần Hoài Phong bị nhìn thấu ý đồ cười đáp lời, bước xuống xe tiến lên hỏi thăm một chút chuyện của lão quản gia. Có điều sau khi nhìn thấy thứ được gọi là thơ này, hắn quả thật ngứa nghề mà muốn ngâm một đôi lời.
Tuy nói là quản gia trong Vương phủ của vị Vương gia khác họ nắm quân quyền trong tay kia, nhưng vị lão quản gia này lại có cuộc sống cực kỳ mộc mạc giản dị. Khi bọn họ hỏi thăm đến được phía trước căn nhà này, cũng không khỏi ngẩn người.
Nhà tranh đơn sơ, phía trước có hàng trúc vây quanh, có điều như vậy có lẽ lại thích hợp dể cho một lão nhân thoái ẩn ở lại.
Chính là bước ra mở cửa lại là một nam tử trung niên khoảng hơn ba mươi, chưa đến bốn mươi tuổi.
Tần Hoài Phong cười nhạt làm lễ.
“Chúng ta là đến tìm Xà lão tiên sinh.”
Nam tử trung niên cảnh giác mà đánh giá Tần Hoài Phong và Hạ Thiển Ly từ trên xuống dưới một chút, đặc biệt khi nhìn thấy Hạ Thiển Ly có vài phần tương tự với Bình Nam Vương, trong mắt lại hiện lên một chút ngạc nhiên.
Cửa phòng trước sau chỉ mở ra một khe hở.
“Gia ông đã đi về cõi tiên.”
Kết quả không đoán trước được này khiến Tần Hoài Phong ngây dại.
“Xà lão tiên sinh đã đi về cõi tiên?”
“Trên đường về quê bất hạnh nhiễm bệnh bỏ mình.”
Nam tử trung niên trả lời vô cùng cứng ngắc.
Không hiểu vì sao, Tần Hoài Phong vẫn cảm thấy có chỗ là lạ, nhưng lại nhất thời không nói nên lời, đành phải tiếp tục hỏi:
“Lệnh tôn không biết là có để lại thư tín gì không?”
Sắc mặt của nam tử trung niên càng khó coi hơn.
“Không có.”
“Vậy ngài có biết chuyện của lệnh tôn nhà mình lúc ở trong phủ của Ninh Nam Vương không?”
“Không biết.”
Đồng thời vang lên mấy chữ kia là tiếng đóng cửa ‘đoành’ một tiếng vang lên.
Tần Hoài Phong bị đóng sầm cửa ngay trước mặt nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.
Hạ Thiển Ly không vui nheo hai mắt lại.
“Xông vào.”
Tần Hoài Phong ngửi được mùi thuốc súng vội vàng cười làm lành khuyên can.
“Không bằng chúng ta đi hỏi thăm người khác trước một chút?”
Hạ Thiển Ly yên lặng liếc Tần Hoài Phong, nửa ngày sau mới xoay người rời đi.
Nhà tranh ở chỗ tương đối hẻo lánh. Hai người sau khi đi cả một đoạn đường, mới nhìn thấy hai người trẻ tuổi đang tranh cãi trong lương đình. Có điều nói đúng ra, là một người đang ngồi khoan thai trên ghế để mặc người còn lại đứng mắng.
Tần Hoài Phong vừa vỗ tay, vừa đi vào trong lương đình.
“Huynh đài thật sự là tốt tính, bị người khác mắng mỏ như thế cũng không cãi lại.”
Nam nhân áo xám ngồi trên ghế cũng cười như không cười mà lắc lắc đầu.
“Nếu ngươi bị chó cắn, cũng không thể cắn ngược lại chó một miếng đi.”
Nam tử áo đen mắng chửi người chán nản, đang muốn mắng tiếp, khi nhìn thấy Hạ Thiển Ly ở phía sau Tần Hoài Phong liền ngây ngẩn cả người.
Nam tử áo xám cũng không khỏi ngây ra, nhưng nhanh chóng thu tầm mắt lại, quay về phía nam tử áo đen, trêu chọc:
“Hồ huynh, nhìn đủ chưa?”
Nam tử áo đen được gọi là Hồ huynh lập tức đỏ mặt, vội vàng chuyển tầm mắt đi.
“Các ngươi là ai?!”
Tần Hoài Phong làm lễ nói:
“Là khách đến từ vùng đất bên ngoài. Có việc muốn hỏi hai vị một chút.”
Nam tử áo đen hoài nghi mà nheo mắt lại:
“Khách từ nơi khác?”
Nam tử áo xám ngược lại rất dễ nói chuyện, lập tức cười nói:
“Muốn hỏi cái gì?”
“Về vị quản gia ở ngôi nhà tranh phía trước.”
Nam tử áo xám a một tiếng:
“Nghe nói vị lão tiên sinh đã đi về cõi tiên nhiều năm của nhà kia là quản gia của Vương phủ. Hai vị khí vũ hiên ngang, chẳng lẽ là người trong Vương phủ?”
Nghe được mấy chữ ‘đi về cõi tiên’, Tần Hoài Phong không khỏi cảm thấy thất vọng.
Vốn hắn còn trông mong nam tử trung niên vẻ mặt khác thường kia là đang nói dối, lừa bọn họ là vị lão quản gia đã mất.
Nhưng ngay lúc Tần Hoài Phong muốn mở miệng trả lời, nam tử áo đen lại cười lạnh cướp lời trước:
“Mục huynh nóng nảy quá rồi, chẳng lẽ biết mình vô vọng đường khoa cử, dứt khoát muốn lập quan hệ để tiến vào quan trường sao?”
Đối mặt với sự nhục mạ này, nam tử áo xám vẫn cười không nói gì.
Giống như đấm vào bịch bông mềm, nam tử áo đen bất mãn mà tiếp tục nói móc:
“Cho dù có thể dựa vào quan hệ để mưu cầu được chức quan nào đó, với năng lực của Mục huynh, cũng phí công. Vừa vặn ở phủ tri huyện thiếu một chân tuần đêm, Mục huynh đi thử một chút xem.”
Nam tử áo xám vẫn không đáp trả.
Tần Hoài Phong nhịn không được muốn làm người cắn lại chó một hơi.
“Huynh đài vừa mới bị đuổi ra?”
…
Nam tử áo đen tức giận trừng mắt.
Lúc này Hạ Thiển Ly đột nhiên mở miệng.
“Hiện tại người bên trong có gì khả nghi?”
Nam tử áo xám nghiêng đầu một chút ngẫm nghĩ, lại đưa ra một đáp án còn mơ hồ hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
“So với hỏi có gì khả nghi, chẳng bằng nói sự tồn tại của người kia vốn đã là một bí ẩn đi.”
Hai người ngạc nhiên.
Nam tử áo xám tiếp tục nói:
“Dưới gối Xà lão tiên sinh có một nhi tử, định cư ở kinh đô, nhưng Xà lão tiên sinh kiên trì muốn quay về quê hương quy ẩn, chẳng những trên đường hồi hương nhiễm bệnh qua đời, còn không hiểu sao lại có thêm một nhi tử.”
Tần Hoài Phong phỏng đoán:
“Mưu hại giết người, mạo danh thế thân?”
Nam tử áo xám lắc đầu.
“Xà lão tiên sinh khi hấp hối đã dặn dò nhờ bạn cũ thông báo chuyện của nhi tử.”
Tần Hoài Phong nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Công tử thấy thế nào?”
Ngữ khí của Hạ Thiển Ly rất thản nhiên, nhưng lời nói ra lại khiến người ta cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.
“Có lẽ đúng là một người.”