Chương : 16
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối, tại biệt phủ.
Hướng Dương mua hai ly trà sữa mát lạnh lén lút thập thò đi qua gian nhà u ám tối om, không ánh sáng kia mà Gia Anh đang ở đó. Mục đích cô tới đây là để cám ơn Gia Anh, người đã chăm sóc cho cô tối qua. Gia Anh là một con người kiệm lời nên sẽ chẳng bao giờ nói ra chuyện này, nếu như cô không nhìn thấy vết cắn trên vai của anh. Cô vừa đi vừa dùng điện thoại rọi đường đi.
"Trời ơi, đây là lần thứ hai mình đi qua đây. Thật tình, sao nhà ở lại u tối đến rợn người thế này. Chúa ơi, làm ơn đừng có ai ra hù con như bữa trước nữa, nếu không chắc con đau tim mà chết thôi..."
Vừa nói dứt câu thì bất ngờ có ngay một bóng ma nữ mặc váy trắng, hai con mắt đỏ lòm với dòng nước mắt màu đỏ chảy dọc xuống, lao nhanh tới chỗ Hướng Dương, khiến cô hét toáng lên:
"Ôi mẹ ơi... gì vậy..."
Cô quay phắt người guồng chân chạy đi khi nó đang đuổi theo sau. Đúng lúc phòng của Gia Anh mở cửa, anh bước ra.
Hướng Dương thấy vậy liền chạy tới đứng núp phía sau anh. Con ma nữ đó lập tức đứng đơ lại khi nhìn thấy Gia Anh, nguyên hình hài trở về như bình thường, đó là một gái mặc bồ đồ giúp việc làm trong biệt phủ.
Hướng Dương víu vào vạt áo anh, giọng run run đáp: "Làm ơn giúp tôi đi, con ma đó cứ đuổi theo tôi đó!"
"Biến đi! Hôm khác cô ấy có qua, đừng để tôi biết cô chọc cô ấy, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu."
Gia Anh buông một câu lạnh tanh với vẻ mặt lãnh khốc. Cô ma nữ đó ngay lập tức biến mất sau lời đe dọa của anh.
Hướng Dương thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh mỉm cười cất giọng chân thành đáp:
"Cám ơn anh nha! Nếu anh không ra kịp lúc chắc tôi bị cô ma nữ đó hù cho chết khiếp rồi."
Gia Anh lạnh lùng đi vào trong phòng, cất giọng âm vực:
"Cô tới đây làm gì? Cô quên tôi nói gì với cô rồi sao, đừng bao giờ bước chân tới đây. Vậy mà cô cũng vác mặt tới."
Nói rồi anh đi tới bậu cửa sổ ngồi tựa mình trên đó, ánh mắt nhìn lên khoảng không vô tận kia. Mấy con quạ cùng mấy con cú mèo thi nhau kêu lên ầm ỉ.
"Cái con người này sao lại khó chịu lạnh lùng thế nhỉ?"
Hướng Dương càm ràm, xách hai ly trà sữa bước vào phòng của anh, đi đến bên khung cửa sổ mà anh đang ngồi đó. Lấy một ly trong bao đựng ra đưa cho anh, mỉm cười đáp:
"Anh uống đi. Tôi mua cho anh, coi như cám ơn anh đã chăm sóc tôi đêm qua. Vậy mà tôi cứ tưởng là Huy Nam chứ?"
Nghe cô nhắc đến chuyện đêm qua anh đã đưa cô về phòng của mình để chăm sóc khiến anh ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt thắc mắc không biết sao cô lại biết được. Anh hỏi:
"Sao cô biết?"
"Anh đừng tưởng anh không nói là giấu được tôi." Cô nắm một áo phía bên trái của Gia Anh kéo xuống, rồi tiếp lời: "Cái vết cắn còn nguyên kìa... Lúc ở trường xảy ra chuyện giữa hai chúng ta, tôi thấy anh kéo áo thì tình cờ nhìn thấy có vết cắn, nên tôi mới biết đấy. Đừng tưởng đêm qua tôi mơ màng nằm mộng mà không biết gì. Tôi cứ nghĩ là Huy Nam chứ không phải anh. Nhưng mà sáng nay tôi tình cờ nghe được Ngọc Châu nói, cô ấy bị bắt cóc, Huy Nam đã ở bên cạnh cô ấy cả đêm đó rồi mới về. Nên tôi mới biết đấy!"
Gia Anh im lặng không nói gì, mà đúng hơn anh không biết nói gì nữa. Quay mặt đi chỗ khác, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra thì hơn. Anh không muốn nói nhiều.
"Này uống trà sữa đi, tôi không biết anh thích ăn hay uống gì nên tôi mua đại đó."
Hướng Dương mỉm cười nói, rồi cầm ông hút chọt vào đưa cho anh.
"Tôi không thích uống trà sữa, cô uống đi!"
"Cái gì, một mình tôi sao uống hết hai ly được. Anh uống đi, tôi lỡ mua rồi."
"Đã bảo không uống. Uống xong rồi về phòng cô đi!"
Hướng Dương bực bội nắm lấy tay đặt ly trà sữa rồi cầm chặt, sau đó đẩy tới ngay miệng anh, ống hút chạm môi anh. Hành động của cô khiến anh như đơ ra nhìn.
"Uống đi, nhanh không thì bảo. Tôi phải thấy anh uống hết thì tôi mới về phòng... Thôi năn nỉ đó, uống đi mà cool boy!"
Cô vừa nói vừa nhìn anh với ánh mắt nài nỉ như một con mèo vậy.
"Uống đi, nhanh không thì bảo. Em phải thấy anh uống hết thì em mới đi... năn nỉ đó, uống đi mà cool boy của em!" đó cũng là những gì mà cô gái của anh cũng từng nói với anh.
Anh đành ngậm ngùi tu một hơi, anh vốn dĩ không thích uống trà sữa vì anh không thích đồ ngọt cho lắm. Anh uống trong sự gượng ép, rồi ly trà sữa cũng cạn.
"Hihi, đã hết. Thôi tôi về đây, dù sao cũng cám ơn anh nha!"
"Để tôi đưa cô ra khỏi đây, nếu không cô lại bị họ hù dọa nữa, rồi ngất ra đó tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Thế là Gia Anh đưa Hướng Dương rời khỏi gian nhà của anh. Ở ngoài trời, bắt đầu trời nổi gió lạnh buốt.
"Cô về phòng đi!"
"Được rồi, cám ơn anh! Sáng mai gặp anh ở trường!"
"Còn tôi mong sáng mai đừng gặp đồ phiền phức như cô!"
Nói rồi, anh quay người đi vào trong nhà. Anh chợt nở nụ cười khi thấy điệu bộ vô tư của Hướng Dương.
"Cái tên này... thật là..."
Hướng Dương thôi không nên ở đây làm gì mà chạy thẳng về căn nhà chính.
Huy Nam đứng trên phòng nhìn qua gian nhà đối diện, chứng kiến những gì giữa Hướng Dương và Gia Anh ở bên đó. Anh không ngờ một người như Gia Anh, vốn dĩ lạnh lùng sắc đá như vậy lại có thể mềm lòng trước một cô gái hồn nhiên vô tư như Hướng Dương, đến anh còn thấy vậy nữa là. Nhưng nhìn hành động đó không hiểu sao anh lại thấy trong lòng mình như nóng lên, bực bội vô cùng.
...
Hướng Dương lên tới phòng, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
"Em đi đâu giờ này mới về vậy?"
Giọng nói lạnh lùng của Huy Nam cất lên khiến Hướng Dương thoáng giật mình.
Cô lắp ba lắp bắp cười trừ: "Thì tôi đi trà sữa với bạn thôi, nên về muộn. Mà anh đã ăn cơm gì chưa?"
Cô không dám nói với Huy Nam là đã đi đến phòng của Gia Anh, vì cô biết Huy Nam rất khó chịu khi nhắc đến Gia Anh ở đây, nên cô mới nói dối nhưng cô không biết rằng Huy Nam đã đứng trong phòng nhìn qua cứa sổ thấy hết.
Huy Nam chợt nhếch môi cười nhạt đáp với giọng đầy mỉa mai:
"Đi gặp bạn hay đi gặp Gia Anh?... Lúc ở trường tôi thấy hai người ở trong phòng thí nghiệm có vẻ tình tứ quá nhỉ? Đăng đầy trên trang trường, tôi cũng bị lôi trong đó nữa."
"Ờ thì..."
Hướng Dương có chút lúng túng, cảm thấy bầu không khí trong phòng đột nhiên căng thẳng thấy lạ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc với ánh mắt chất chứa tia giận dữ của Huy Nam khiến cô cảm thấy rùng mình.
Cô lủi đi vào trong phòng tắm thì anh đi tới nắm lấy tay cô kéo phắt người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô, gầm giọng nói:
"Sao còn không trả lời, em đi qua phòng thằng Gia Anh phải không? Em qua đó làm gì chứ? Có phải em thích nó rồi đúng không? Mau trả lời tôi đi..."
Hướng Dương bất ngờ khi thấy thái độ hung dữ của Huy Nam như vậy, anh đang nói mấy lời thật sự rất phi lý khiến cô bực mình. Cô hất tay anh ra lên giọng đáp thẳng:
"Phải, tôi qua gặp Gia Anh đấy thì đã sao? Chẳng phải đêm qua anh ở bên cạnh Ngọc Châu, thì Gia Anh đã ở bên chăm sóc cho tôi, chứ không phải anh... Mà nghĩ cũng lạ, tôi với anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi mà, với lại trong giao ước cũng ghi rõ, không được xâm phạm vào quyền riêng tư của người khác, thì anh có quyền gì quản tôi chứ? Tôi qua bên nhà Gia Anh làm gì thì liên quan gì đến anh chứ..."
"Hướng Dương, em nói gì?"
Huy Nam gằn giọng nói, nắm chặt lấy hai cánh tay của cô, trừng mắt nhìn cô.
"Anh có Ngọc Châu rồi, tôi cũng đâu có can thiệp vào chuyện của hai người. Với lại tôi qua lại với Gia Anh, cũng chỉ là bạn bè đơn thuần trong sáng thôi mà... Anh làm gì quá lên vậy... Mà tôi qua lại với người con trai khác anh cần chi phải để ý... Bỏ tay tôi ra, anh làm tôi đâu đấy..."
Hướng Dương buông tay Huy Nam ra rồi đi thẳng vào trong phòng tắm thì lại bị anh kéo lại ôm lấy, cúi xuống hôn cô một cách cuồng nhiệt làm cô không định thần chuyện gì xảy ra.
Cô bất thần vài giây, sau đo đẩy anh ra, quát lớn: "Anh làm gì vậy hả, Huy Nam?"
"Tôi muốn em là của tôi đêm nay."
Dứt lời Huy Nam đẩy Hướng Dương xuống giường đè xuống. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô ra ra sức giãy giụa nhưng không tài nào thoát khỏi vòng tay của anh. Anh giờ đây không khác gì một con thú đang thèm khác con mồi cả. Anh xé áo cô ra, ngang ngược hôn lên môi lên cổ cô.
"Huy Nam dừng lại đi, anh điên rồi..."
Cô vùng vẫy đến nổi ứa ra nước mắt. Cố gắng chống cự, quơ tay xượt qua mặt Huy Nam, sướt một đường ngay trên mặt bởi chiếc nhẫn đeo ở tay của cô. Khiến anh nhíu mày tức thời buông lõng ra. Cô đẩy mạnh anh ra chạy xuống núp dưới ngầm giường trong sự sợ hãi. Hai tay Bịt miệng lại mà khóc nất lên.
"Anh làm gì vậy hả, Huy Nam?"
Gia Anh từ ngoài phòng đi nhanh vào, gằn giọng nói với ánh mắt tức giận. Anh vô tình chứng kiến cảnh anh ta đang hành xử thô bạo với Hướng Dương, khi anh mang đồ qua trả cho cô.
"Sao cậu dám vào phòng tôi hả? Tôi làm gì cũng không liên quan đến cậu, đây là chuyện riêng của hai vợ chồng tôi. Mau biến ra ngoài cho tôi!"
Huy Nam quát lớn, ánh mắt trừng trợn nhìn Gia Anh, tay chỉ về phía cửa.
Gia Anh tức mình giáng cho Huy Nam một cú đấm ngay mặt, khiến Huy Nam ngã phịch xuống sàn. Gia Anh cúi người xuống gầm giường thì thấy Hướng Dương đang nằm co người, nhắm nghiền mắt lại trong sợ hãi mà khóc. Cô sợ đến nổi phải chui xuống gầm giường để trốn.
Thấy cô như vậy khiến anh vô cùng tức giận khi nhìn thấy cô ấy khóc.
"Hướng Dương... Hướng Dương..."
Anh gọi tên cô với giọng nghẹn đắng, ánh mắt xót xa nhìn cô.
Hướng Dương nghe giọng trầm thấp nhẹ nhàng quen thuộc nhưng lại có phần lạnh lùng đủ để cô nghe thấy. Cô mở mắt ra nhìn mà thốt lên với giọng run run:
"Gia Anh..."
Gia Anh đưa tay về phía cô đáp: "Hãy đi với tôi!"
Hướng Dương giơ tay ra một cách run rẩy nắm lấy tay Gia Anh, nhưng chưa kịp nắm thì Gia Anh đã bị Huy Nam nắm áo lôi mạnh, đẩy anh vào tủ kính, khiến tấm kính vỡ toang. Ghim vào lưng anh rỉ máu, anh nhăn mặt lại vì đau.
"Tôi nói cho cậu biết, Hướng Dương là vợ tôi, là chị dâu của cậu đấy! Cho nên cậu hãy tránh xa cô ấy ra."
"Tránh xa sao?"
Gia Anh nhếch môi cười đáp với giọng khinh bỉ, ánh mắt chán ghét nhìn Huy Nam. Anh đi tới kéo Huy Nam sát lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta hạ tông giọng đáp đủ để anh ta nghe:
"Anh quá tham lam rồi đấy. Một lúc yêu hai người, muốn giữ hai người con gái bên mình, anh không thấy ích kỉ sao? Làm đôi bên đau khổ, cuối cùng anh được gì chứ? Không chừng sẽ đánh mất cả hai đấy."
"Cậu..." Huy Nam như cứng họng không biết nói.
Gia Anh buông Huy Nam ra với vẻ mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc gì.
Huy Nam gườm gườm mắt nhìn Gia Anh rồi đi tới cúi xuống gầm giường nhìn Hướng Dương, trông cô đang rất hoảng sợ khiến anh cảm thấy mình có lỗi cho hành động ngu xuẩn của mình vừa rồi. Anh không ngờ cô lại sợ đến như vậy.
Anh đưa tay vào nhẹ giọng nói: "Hướng Dương, tôi xin lỗi... xin lỗi em vì hành động thiếu suy nghĩ của tôi... Nào ra ngoài thôi, em đừng nằm dưới gầm giường như vậy..."
Dường như lời nói của Huy Nam hoàn toàn vô tác dụng, khi làm ảnh hưởng tâm lý đến Hướng Dương. Cô vốn dĩ rất dễ bị chấn thương tâm lý với những chuyện đáng sợ và sốc khi diễn ra đột ngột không kịp phản kháng.
Gia Anh đi tới đẩy Huy Nam qua một bên, cất giọng đáp:
"Anh tránh ra!"
Anh lại cúi xuống đưa tay về phía Hướng Dương đáp:
"Hướng Dương, mọi chuyện ổn rồi, mau ra ngoài thôi!"
Hướng Dương ướn ướt nước mắt, giọng run run nói:
"Tôi không ra ngoài đâu, tôi sợ lắm."
Anh khẽ vụt ra tiếng thở dài, ôn nhu đáp:
"Ra với anh, rồi hãy nhắm mắt lại, em sẽ không sao đâu. Giờ đây em sẽ không bị một ai có thể làm hại em, từ giờ đến bình minh, em sẽ được bình yên."
Nghe Gia Anh nói vậy Hướng Dương cảm thấy cơn sợ hãi của mình lắng xuống, nhìn người đó, có cảm giác cho cô được an toàn. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay tuy lạnh nhưng đảm bảo cho cô được yên tâm hơn.
Cuối cùng thì Gia Anh cũng khuyên được Hướng Dương ra khỏi gầm giường, khiến Huy Nam đứng đơ ra nhìn, không hiểu sao Gia Anh có thể làm được như vậy.
Vừa nhìn thấy Huy Nam, Hướng Dương bỗng nhiên trở nên rụt rè, đứng nép nép vào người Gia Anh.
Gia Anh quay sang nhìn Huy Nam trầm giọng đáp:
"Anh ra ngoài đi. Khi nào Hướng Dương ổn thì tôi sẽ rời khỏi đây. Nhìn thấy anh, không chừng cô ấy lại gặp ác mộng đấy."
Huy Nam siết chặt lại trong bực tức khi nghe Gia Anh nói vậy, ngay chính phòng của mình lại để một người con trai khác bên cạnh chăm sóc cho người con gái đó. Nhưng biết làm sao được, chính anh đã làm cho cô ấy sợ hãi. Anh đành quay người bỏ đi ra ngoài.
Gia Anh đỡ Hướng Dương nằm xuống giường, anh ngồi bên cạnh lấy chăn đắp lên người cho cô. Tay cô nắm chặt lấy tay anh không buông. Anh đưa tay áp lên trán cô, có như vậy cô sẽ ngủ ngon giấc hơn.
Nhìn thấy cô bị như vậy lòng anh đau nhói, chỉ muốn làm cho kẻ đã khiến cô như vậy tan biến, nhưng anh lại không ra tay được, dù sao thì cũng anh trai của anh.
...
Sau khi Hướng Dương chìm vào giấc ngủ sâu, Gia Anh nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó đi ra khỏi phòng, thì Huy Nam đứng tựa người vào tường ngay cửa ra vào.
"Có vẻ như cậu thích Hướng Dương thì phải?"
Huy Nam cất giọng đáp, ánh mắt thắc mắc nhìn Gia Anh.
Gia Anh quay sang nhìn Huy Nam với ánh mắt vô cảm không thể hiện cảm xúc gì. Anh trầm giọng đáp:
"Chuyện tôi có thích cô ấy hay không, không liên quan tới anh. Còn nữa, anh không được làm cô ấy tổn thương, nếu không anh sẽ phải lãnh quả báo đấy."
Nói rồi Gia Anh cho tay vào túi quần bình thản bước đi khỏi đây.
...
Huy Nam bước vào phòng, nhìn Hướng Dương đang nằm ngủ ngon giấc trên giường mà cả thấy có lỗi với cô vì hành đồng bỉ ổi cùa mình vừa rồi. Tậm trạng nặng nề của anh đè nặng vào không khí.
Chính anh đã từng nói trước khi cả hai lấy nhau "tôi với cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa" và "không được xâm phạm quyền riêng tư của nhau", vậy mà anh lại làm như vậy.
...
Tối, tại biệt phủ.
Hướng Dương mua hai ly trà sữa mát lạnh lén lút thập thò đi qua gian nhà u ám tối om, không ánh sáng kia mà Gia Anh đang ở đó. Mục đích cô tới đây là để cám ơn Gia Anh, người đã chăm sóc cho cô tối qua. Gia Anh là một con người kiệm lời nên sẽ chẳng bao giờ nói ra chuyện này, nếu như cô không nhìn thấy vết cắn trên vai của anh. Cô vừa đi vừa dùng điện thoại rọi đường đi.
"Trời ơi, đây là lần thứ hai mình đi qua đây. Thật tình, sao nhà ở lại u tối đến rợn người thế này. Chúa ơi, làm ơn đừng có ai ra hù con như bữa trước nữa, nếu không chắc con đau tim mà chết thôi..."
Vừa nói dứt câu thì bất ngờ có ngay một bóng ma nữ mặc váy trắng, hai con mắt đỏ lòm với dòng nước mắt màu đỏ chảy dọc xuống, lao nhanh tới chỗ Hướng Dương, khiến cô hét toáng lên:
"Ôi mẹ ơi... gì vậy..."
Cô quay phắt người guồng chân chạy đi khi nó đang đuổi theo sau. Đúng lúc phòng của Gia Anh mở cửa, anh bước ra.
Hướng Dương thấy vậy liền chạy tới đứng núp phía sau anh. Con ma nữ đó lập tức đứng đơ lại khi nhìn thấy Gia Anh, nguyên hình hài trở về như bình thường, đó là một gái mặc bồ đồ giúp việc làm trong biệt phủ.
Hướng Dương víu vào vạt áo anh, giọng run run đáp: "Làm ơn giúp tôi đi, con ma đó cứ đuổi theo tôi đó!"
"Biến đi! Hôm khác cô ấy có qua, đừng để tôi biết cô chọc cô ấy, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu."
Gia Anh buông một câu lạnh tanh với vẻ mặt lãnh khốc. Cô ma nữ đó ngay lập tức biến mất sau lời đe dọa của anh.
Hướng Dương thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh mỉm cười cất giọng chân thành đáp:
"Cám ơn anh nha! Nếu anh không ra kịp lúc chắc tôi bị cô ma nữ đó hù cho chết khiếp rồi."
Gia Anh lạnh lùng đi vào trong phòng, cất giọng âm vực:
"Cô tới đây làm gì? Cô quên tôi nói gì với cô rồi sao, đừng bao giờ bước chân tới đây. Vậy mà cô cũng vác mặt tới."
Nói rồi anh đi tới bậu cửa sổ ngồi tựa mình trên đó, ánh mắt nhìn lên khoảng không vô tận kia. Mấy con quạ cùng mấy con cú mèo thi nhau kêu lên ầm ỉ.
"Cái con người này sao lại khó chịu lạnh lùng thế nhỉ?"
Hướng Dương càm ràm, xách hai ly trà sữa bước vào phòng của anh, đi đến bên khung cửa sổ mà anh đang ngồi đó. Lấy một ly trong bao đựng ra đưa cho anh, mỉm cười đáp:
"Anh uống đi. Tôi mua cho anh, coi như cám ơn anh đã chăm sóc tôi đêm qua. Vậy mà tôi cứ tưởng là Huy Nam chứ?"
Nghe cô nhắc đến chuyện đêm qua anh đã đưa cô về phòng của mình để chăm sóc khiến anh ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt thắc mắc không biết sao cô lại biết được. Anh hỏi:
"Sao cô biết?"
"Anh đừng tưởng anh không nói là giấu được tôi." Cô nắm một áo phía bên trái của Gia Anh kéo xuống, rồi tiếp lời: "Cái vết cắn còn nguyên kìa... Lúc ở trường xảy ra chuyện giữa hai chúng ta, tôi thấy anh kéo áo thì tình cờ nhìn thấy có vết cắn, nên tôi mới biết đấy. Đừng tưởng đêm qua tôi mơ màng nằm mộng mà không biết gì. Tôi cứ nghĩ là Huy Nam chứ không phải anh. Nhưng mà sáng nay tôi tình cờ nghe được Ngọc Châu nói, cô ấy bị bắt cóc, Huy Nam đã ở bên cạnh cô ấy cả đêm đó rồi mới về. Nên tôi mới biết đấy!"
Gia Anh im lặng không nói gì, mà đúng hơn anh không biết nói gì nữa. Quay mặt đi chỗ khác, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra thì hơn. Anh không muốn nói nhiều.
"Này uống trà sữa đi, tôi không biết anh thích ăn hay uống gì nên tôi mua đại đó."
Hướng Dương mỉm cười nói, rồi cầm ông hút chọt vào đưa cho anh.
"Tôi không thích uống trà sữa, cô uống đi!"
"Cái gì, một mình tôi sao uống hết hai ly được. Anh uống đi, tôi lỡ mua rồi."
"Đã bảo không uống. Uống xong rồi về phòng cô đi!"
Hướng Dương bực bội nắm lấy tay đặt ly trà sữa rồi cầm chặt, sau đó đẩy tới ngay miệng anh, ống hút chạm môi anh. Hành động của cô khiến anh như đơ ra nhìn.
"Uống đi, nhanh không thì bảo. Tôi phải thấy anh uống hết thì tôi mới về phòng... Thôi năn nỉ đó, uống đi mà cool boy!"
Cô vừa nói vừa nhìn anh với ánh mắt nài nỉ như một con mèo vậy.
"Uống đi, nhanh không thì bảo. Em phải thấy anh uống hết thì em mới đi... năn nỉ đó, uống đi mà cool boy của em!" đó cũng là những gì mà cô gái của anh cũng từng nói với anh.
Anh đành ngậm ngùi tu một hơi, anh vốn dĩ không thích uống trà sữa vì anh không thích đồ ngọt cho lắm. Anh uống trong sự gượng ép, rồi ly trà sữa cũng cạn.
"Hihi, đã hết. Thôi tôi về đây, dù sao cũng cám ơn anh nha!"
"Để tôi đưa cô ra khỏi đây, nếu không cô lại bị họ hù dọa nữa, rồi ngất ra đó tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Thế là Gia Anh đưa Hướng Dương rời khỏi gian nhà của anh. Ở ngoài trời, bắt đầu trời nổi gió lạnh buốt.
"Cô về phòng đi!"
"Được rồi, cám ơn anh! Sáng mai gặp anh ở trường!"
"Còn tôi mong sáng mai đừng gặp đồ phiền phức như cô!"
Nói rồi, anh quay người đi vào trong nhà. Anh chợt nở nụ cười khi thấy điệu bộ vô tư của Hướng Dương.
"Cái tên này... thật là..."
Hướng Dương thôi không nên ở đây làm gì mà chạy thẳng về căn nhà chính.
Huy Nam đứng trên phòng nhìn qua gian nhà đối diện, chứng kiến những gì giữa Hướng Dương và Gia Anh ở bên đó. Anh không ngờ một người như Gia Anh, vốn dĩ lạnh lùng sắc đá như vậy lại có thể mềm lòng trước một cô gái hồn nhiên vô tư như Hướng Dương, đến anh còn thấy vậy nữa là. Nhưng nhìn hành động đó không hiểu sao anh lại thấy trong lòng mình như nóng lên, bực bội vô cùng.
...
Hướng Dương lên tới phòng, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
"Em đi đâu giờ này mới về vậy?"
Giọng nói lạnh lùng của Huy Nam cất lên khiến Hướng Dương thoáng giật mình.
Cô lắp ba lắp bắp cười trừ: "Thì tôi đi trà sữa với bạn thôi, nên về muộn. Mà anh đã ăn cơm gì chưa?"
Cô không dám nói với Huy Nam là đã đi đến phòng của Gia Anh, vì cô biết Huy Nam rất khó chịu khi nhắc đến Gia Anh ở đây, nên cô mới nói dối nhưng cô không biết rằng Huy Nam đã đứng trong phòng nhìn qua cứa sổ thấy hết.
Huy Nam chợt nhếch môi cười nhạt đáp với giọng đầy mỉa mai:
"Đi gặp bạn hay đi gặp Gia Anh?... Lúc ở trường tôi thấy hai người ở trong phòng thí nghiệm có vẻ tình tứ quá nhỉ? Đăng đầy trên trang trường, tôi cũng bị lôi trong đó nữa."
"Ờ thì..."
Hướng Dương có chút lúng túng, cảm thấy bầu không khí trong phòng đột nhiên căng thẳng thấy lạ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc với ánh mắt chất chứa tia giận dữ của Huy Nam khiến cô cảm thấy rùng mình.
Cô lủi đi vào trong phòng tắm thì anh đi tới nắm lấy tay cô kéo phắt người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô, gầm giọng nói:
"Sao còn không trả lời, em đi qua phòng thằng Gia Anh phải không? Em qua đó làm gì chứ? Có phải em thích nó rồi đúng không? Mau trả lời tôi đi..."
Hướng Dương bất ngờ khi thấy thái độ hung dữ của Huy Nam như vậy, anh đang nói mấy lời thật sự rất phi lý khiến cô bực mình. Cô hất tay anh ra lên giọng đáp thẳng:
"Phải, tôi qua gặp Gia Anh đấy thì đã sao? Chẳng phải đêm qua anh ở bên cạnh Ngọc Châu, thì Gia Anh đã ở bên chăm sóc cho tôi, chứ không phải anh... Mà nghĩ cũng lạ, tôi với anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi mà, với lại trong giao ước cũng ghi rõ, không được xâm phạm vào quyền riêng tư của người khác, thì anh có quyền gì quản tôi chứ? Tôi qua bên nhà Gia Anh làm gì thì liên quan gì đến anh chứ..."
"Hướng Dương, em nói gì?"
Huy Nam gằn giọng nói, nắm chặt lấy hai cánh tay của cô, trừng mắt nhìn cô.
"Anh có Ngọc Châu rồi, tôi cũng đâu có can thiệp vào chuyện của hai người. Với lại tôi qua lại với Gia Anh, cũng chỉ là bạn bè đơn thuần trong sáng thôi mà... Anh làm gì quá lên vậy... Mà tôi qua lại với người con trai khác anh cần chi phải để ý... Bỏ tay tôi ra, anh làm tôi đâu đấy..."
Hướng Dương buông tay Huy Nam ra rồi đi thẳng vào trong phòng tắm thì lại bị anh kéo lại ôm lấy, cúi xuống hôn cô một cách cuồng nhiệt làm cô không định thần chuyện gì xảy ra.
Cô bất thần vài giây, sau đo đẩy anh ra, quát lớn: "Anh làm gì vậy hả, Huy Nam?"
"Tôi muốn em là của tôi đêm nay."
Dứt lời Huy Nam đẩy Hướng Dương xuống giường đè xuống. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô ra ra sức giãy giụa nhưng không tài nào thoát khỏi vòng tay của anh. Anh giờ đây không khác gì một con thú đang thèm khác con mồi cả. Anh xé áo cô ra, ngang ngược hôn lên môi lên cổ cô.
"Huy Nam dừng lại đi, anh điên rồi..."
Cô vùng vẫy đến nổi ứa ra nước mắt. Cố gắng chống cự, quơ tay xượt qua mặt Huy Nam, sướt một đường ngay trên mặt bởi chiếc nhẫn đeo ở tay của cô. Khiến anh nhíu mày tức thời buông lõng ra. Cô đẩy mạnh anh ra chạy xuống núp dưới ngầm giường trong sự sợ hãi. Hai tay Bịt miệng lại mà khóc nất lên.
"Anh làm gì vậy hả, Huy Nam?"
Gia Anh từ ngoài phòng đi nhanh vào, gằn giọng nói với ánh mắt tức giận. Anh vô tình chứng kiến cảnh anh ta đang hành xử thô bạo với Hướng Dương, khi anh mang đồ qua trả cho cô.
"Sao cậu dám vào phòng tôi hả? Tôi làm gì cũng không liên quan đến cậu, đây là chuyện riêng của hai vợ chồng tôi. Mau biến ra ngoài cho tôi!"
Huy Nam quát lớn, ánh mắt trừng trợn nhìn Gia Anh, tay chỉ về phía cửa.
Gia Anh tức mình giáng cho Huy Nam một cú đấm ngay mặt, khiến Huy Nam ngã phịch xuống sàn. Gia Anh cúi người xuống gầm giường thì thấy Hướng Dương đang nằm co người, nhắm nghiền mắt lại trong sợ hãi mà khóc. Cô sợ đến nổi phải chui xuống gầm giường để trốn.
Thấy cô như vậy khiến anh vô cùng tức giận khi nhìn thấy cô ấy khóc.
"Hướng Dương... Hướng Dương..."
Anh gọi tên cô với giọng nghẹn đắng, ánh mắt xót xa nhìn cô.
Hướng Dương nghe giọng trầm thấp nhẹ nhàng quen thuộc nhưng lại có phần lạnh lùng đủ để cô nghe thấy. Cô mở mắt ra nhìn mà thốt lên với giọng run run:
"Gia Anh..."
Gia Anh đưa tay về phía cô đáp: "Hãy đi với tôi!"
Hướng Dương giơ tay ra một cách run rẩy nắm lấy tay Gia Anh, nhưng chưa kịp nắm thì Gia Anh đã bị Huy Nam nắm áo lôi mạnh, đẩy anh vào tủ kính, khiến tấm kính vỡ toang. Ghim vào lưng anh rỉ máu, anh nhăn mặt lại vì đau.
"Tôi nói cho cậu biết, Hướng Dương là vợ tôi, là chị dâu của cậu đấy! Cho nên cậu hãy tránh xa cô ấy ra."
"Tránh xa sao?"
Gia Anh nhếch môi cười đáp với giọng khinh bỉ, ánh mắt chán ghét nhìn Huy Nam. Anh đi tới kéo Huy Nam sát lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta hạ tông giọng đáp đủ để anh ta nghe:
"Anh quá tham lam rồi đấy. Một lúc yêu hai người, muốn giữ hai người con gái bên mình, anh không thấy ích kỉ sao? Làm đôi bên đau khổ, cuối cùng anh được gì chứ? Không chừng sẽ đánh mất cả hai đấy."
"Cậu..." Huy Nam như cứng họng không biết nói.
Gia Anh buông Huy Nam ra với vẻ mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc gì.
Huy Nam gườm gườm mắt nhìn Gia Anh rồi đi tới cúi xuống gầm giường nhìn Hướng Dương, trông cô đang rất hoảng sợ khiến anh cảm thấy mình có lỗi cho hành động ngu xuẩn của mình vừa rồi. Anh không ngờ cô lại sợ đến như vậy.
Anh đưa tay vào nhẹ giọng nói: "Hướng Dương, tôi xin lỗi... xin lỗi em vì hành động thiếu suy nghĩ của tôi... Nào ra ngoài thôi, em đừng nằm dưới gầm giường như vậy..."
Dường như lời nói của Huy Nam hoàn toàn vô tác dụng, khi làm ảnh hưởng tâm lý đến Hướng Dương. Cô vốn dĩ rất dễ bị chấn thương tâm lý với những chuyện đáng sợ và sốc khi diễn ra đột ngột không kịp phản kháng.
Gia Anh đi tới đẩy Huy Nam qua một bên, cất giọng đáp:
"Anh tránh ra!"
Anh lại cúi xuống đưa tay về phía Hướng Dương đáp:
"Hướng Dương, mọi chuyện ổn rồi, mau ra ngoài thôi!"
Hướng Dương ướn ướt nước mắt, giọng run run nói:
"Tôi không ra ngoài đâu, tôi sợ lắm."
Anh khẽ vụt ra tiếng thở dài, ôn nhu đáp:
"Ra với anh, rồi hãy nhắm mắt lại, em sẽ không sao đâu. Giờ đây em sẽ không bị một ai có thể làm hại em, từ giờ đến bình minh, em sẽ được bình yên."
Nghe Gia Anh nói vậy Hướng Dương cảm thấy cơn sợ hãi của mình lắng xuống, nhìn người đó, có cảm giác cho cô được an toàn. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay tuy lạnh nhưng đảm bảo cho cô được yên tâm hơn.
Cuối cùng thì Gia Anh cũng khuyên được Hướng Dương ra khỏi gầm giường, khiến Huy Nam đứng đơ ra nhìn, không hiểu sao Gia Anh có thể làm được như vậy.
Vừa nhìn thấy Huy Nam, Hướng Dương bỗng nhiên trở nên rụt rè, đứng nép nép vào người Gia Anh.
Gia Anh quay sang nhìn Huy Nam trầm giọng đáp:
"Anh ra ngoài đi. Khi nào Hướng Dương ổn thì tôi sẽ rời khỏi đây. Nhìn thấy anh, không chừng cô ấy lại gặp ác mộng đấy."
Huy Nam siết chặt lại trong bực tức khi nghe Gia Anh nói vậy, ngay chính phòng của mình lại để một người con trai khác bên cạnh chăm sóc cho người con gái đó. Nhưng biết làm sao được, chính anh đã làm cho cô ấy sợ hãi. Anh đành quay người bỏ đi ra ngoài.
Gia Anh đỡ Hướng Dương nằm xuống giường, anh ngồi bên cạnh lấy chăn đắp lên người cho cô. Tay cô nắm chặt lấy tay anh không buông. Anh đưa tay áp lên trán cô, có như vậy cô sẽ ngủ ngon giấc hơn.
Nhìn thấy cô bị như vậy lòng anh đau nhói, chỉ muốn làm cho kẻ đã khiến cô như vậy tan biến, nhưng anh lại không ra tay được, dù sao thì cũng anh trai của anh.
...
Sau khi Hướng Dương chìm vào giấc ngủ sâu, Gia Anh nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó đi ra khỏi phòng, thì Huy Nam đứng tựa người vào tường ngay cửa ra vào.
"Có vẻ như cậu thích Hướng Dương thì phải?"
Huy Nam cất giọng đáp, ánh mắt thắc mắc nhìn Gia Anh.
Gia Anh quay sang nhìn Huy Nam với ánh mắt vô cảm không thể hiện cảm xúc gì. Anh trầm giọng đáp:
"Chuyện tôi có thích cô ấy hay không, không liên quan tới anh. Còn nữa, anh không được làm cô ấy tổn thương, nếu không anh sẽ phải lãnh quả báo đấy."
Nói rồi Gia Anh cho tay vào túi quần bình thản bước đi khỏi đây.
...
Huy Nam bước vào phòng, nhìn Hướng Dương đang nằm ngủ ngon giấc trên giường mà cả thấy có lỗi với cô vì hành đồng bỉ ổi cùa mình vừa rồi. Tậm trạng nặng nề của anh đè nặng vào không khí.
Chính anh đã từng nói trước khi cả hai lấy nhau "tôi với cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa" và "không được xâm phạm quyền riêng tư của nhau", vậy mà anh lại làm như vậy.
...