Chương : 18
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hướng Dương vừa đi vừa cầm lấy hộp sữa uống, công nhận mùi vị dâu tây này rất ngon. Cô nghĩ cũng lạ, sao cái tên lạnh lùng Gia Anh này lại có vẻ rất hiểu cô. Những lúc cô buồn đều xuất hiện đúng lúc và đưa cho cô những thứ khiến cô vui hơn. Dần dần cô có cảm giác, con người của Gia Anh này lại rất quen thuộc, như thể gặp nhau từ lâu vậy.
Tối hôm qua chính Gia Anh là người xuất hiện đúng lúc cứu cánh cho cô, khi Huy Nam tức giận với những hành động thô bạo. Ánh mắt, giọng nói lẫn cái nắm tay đều chứa đựng một thứ cảm xúc gì đó rất mãnh liệt, kiểu bảo vệ người mình yêu vậy.
Cô lắc đầu thôi không nghĩ nữa, nở nụ cười bâng quơ, trán trường cho cuộc đời của mình.
"Chào Hướng Dương!"
Hướng Dương quay người lại nhìn khi có người gọi mình, ánh mắt có chút ngạc nhiên khi người đó là Ngọc Châu.
"Chúng ta nói chuyện với nhau một lát được không?"
Ngọc Châu nhẹ nhàng nói với nụ cười mỉm ủy mị.
Hướng Dương gượng cười gật đầu đáp: "Được!"
Cả hai cùng nhau đi tới thư viện để nói chuyện, tại nơi này ít người tụ tập nên nói sẽ tiện hơn.
"Cô cũng biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Huy Nam. Dạo gần đây, anh ấy ít liên lạc và qua nhà tôi hẳn đi. Cũng như trên trường, những thứ tin đồn tình tay ba giữa cô, Huy Nam và Gia Anh đang ngày càng nhiều, còn tôi lại trở thành một tiểu tam giữa cô và Huy Nam mà mọi người nói. Tôi thật sự không thể nào chấp nhận chuyện này."
Ngọc Châu bức xúc nói thẳng ra những gì mình nghĩ, ánh mắt nhìn Hướng Dương của sự phẫn nộ.
Hướng Dương khẽ vụt ra tiếng thở dài đáp: "Tôi thật sự không muốn chuyện này xảy ra."
"Tôi thấy anh ấy bắt đầu có tình cảm với cô rồi. Tôi cũng không nói lòng vòng nữa, tôi mong cô hãy rời xa Huy Nam đi."
Ngọc Châu hạ giọng nói, ánh mắt nhìn Hướng Dương như sự van nài. Cô ấy tiếp lời:
"Tôi gặp Huy Nam trong một hoàn cảnh rất đặc biệt. Năm tôi 17 tuổi, một hôm trời mưa to tôi bị ông cha dượng đánh đập phải chạy trốn dưới gầm cầu. Và tôi đã gặp Huy Nam, anh ấy đã cứu tôi. Khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi đã biết rằng đó là người con trai của cả cuộc đời mình. Chúng tôi không thuộc cùng một tầng lớp, địa vị, nhưng anh ấy đã thích và yêu tôi. Cô không biết tôi hạnh phúc đến mức nào đâu! Tôi đã từng nghĩ, tôi sẽ chấp nhận hi sinh tất cả, thậm chí là cả cái chết để được mãi ở bên anh ấy. Tôi đã rất tự tin vì nghĩ rằng anh ấy cũng chỉ có mình tôi, vì anh là một kẻ rất chung tình. Nhưng mà... tình cảnh trớ trêu thay vì mẹ anh ấy đã bắt ép tôi, làm nhục tôi, khiến tôi vào bước đường cùng. Vậy mà... cho đến khi gặp lại anh ấy ở xã hội vong hồn này..."
Ngọc Châu trừng mắt lên nhìn Hướng Dương, tiến sát lại gần cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, khiến cô cảm thấy có chút dè chừng.
"Biết tin anh ấy có vợ tôi đau lòng lắm, nhưng tôi tin vào tình yêu của anh ấy dành cho tôi. Nên tôi mới liều lĩnh mà tới gặp cô. Nghe cô nói giữa cô và anh ấy chỉ lấy nhau bởi giao ước và vì sự bắt ép của gia đình. Ấy vậy mà, tôi cứ nghĩ, anh ấy chỉ yêu mình tôi, nhưng không. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, anh ấy bắt đầu có tình cảm với cô mà dần lạnh nhạt với tôi."
Hướng Dương như cứng họng không biết nói gì, cô hiểu cho tình cảnh của Ngọc Châu. Thật sự cô cũng không muốn những chuyện này xảy ra như vậy đâu.
Hai dòng nước mắt mặn chát rơi xuống khuôn mặt của Ngọc Châu, cô nghẹn ngào nói:
"Tôi làm sao có thể chịu nổi nếu không có Huy Nam chứ? Vì thế, làm ơn cô hãy mau chấm dứt với anh ấy đi, cô hãy tới Gia Anh và cô sẽ hạnh phúc hơn tôi nhiều. Huy Nam là chỗ dựa dẫm duy nhất của tôi đấy vì tôi chẳng còn ai cả."
Hướng Dương như chết lặng trong im lặng với đống cảm xúc hỗn độn trong lòng. Đáng lẽ ra cô không nên có tình cảm, không được mềm lòng và rung động bởi Huy Nam mới phải. Ngay từ đầu cô biết rõ anh có người trong lòng rồi, vậy mà chỉ vì trót uống rượu để nói thẳng hết ra cho Huy Nam nghe để rồi rơi vào phòng khó xử. Sáng nay anh cũng nói anh yêu cô, làm cô lại càng thêm rối trí và cảm thấy tội lỗi với Ngọc Châu vô cùng.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn Ngọc Châu với ánh mắt nghiêm túc đáp:
"Ngọc Châu, cô yên tâm đi, tôi đã hứa với Huy Nam, khi nào anh ấy tìm được mối tình đầu của mình thì tôi và anh sẽ chấm dứt giao ước, đường ai nấy đi. Tôi cũng viết đơn ly hơn rồi, ngay trong chiều nay tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ của anh và rời khỏi đó."
"Thật chứ? Cô nói không được nuốt lời đấy."
Ngọc Châu cảm thấy ngạc nhiên khi nghe những gì rõ mồn một từ Hướng Dương.
"Tôi nói là làm! Nếu không có gì thì tôi đi đây!"
Nói rồi, Hướng Dương quay người bước đi. Ánh mắt cô chợt nhòe đi với giọt nước mặt rơi xuống, không hiểu sao nói ra những lời vừa rồi lại khiến lòng cô đau như vậy. Cô là người đến sau cơ mà, phải chấp nhận để họ được hạnh phúc chứ. Có trách thì trách trái tim cô quá yếu mềm.
...
Hướng Dương thẩn thờ bước đi để tới lớp học, ném hộp sữa rỗng vào sọt rác. Bất ngờ Huy Nam từ đâu xuất hiện một cách xuất thần lao tới ôm lấy cô né sang một bên.
"Choang"
Chậu hoa sứ từ trên tần ba rơi xuống nền vỡ tan tành. Huy Nam ngước lên nhìn phía trên đó, chỉ thấy thấp thoáng bóng người rồi nhanh chóng biến mất.
Hướng Dương như hồn siêu phách lạc, tim đập thình thịch liên hồi, đôi đồng tử giãn rộng nhìn những mảnh vỡ của chậu cây.
Huy Nam lo lắng nắm lấy hai cánh tay cô hỏi: "Em không sao đấy chứ?"
Nhìn ánh mắt lo lắng của Huy Nam, khiến Hướng Dương chợt nguôi lòng nhưng nghĩ tới Ngọc Châu lòng cô lại rối bời. Cô hất nhẹ tay của Huy Nam ra với gương mặt lạnh đáp:
"Tôi không sao, không cần anh phải bận tâm."
Rồi Hướng Dương bước đi qua mặt Huy Nam. Tim cô bỗng nhói đau nhưng đây chỉ là nhất thời thôi, làm sao cô có thể đến với Huy Nam khi người đầu tiên anh yêu không phải cô, cô không thể chấp nhận đến bên anh khi đối với Ngọc Châu, anh là tất cả.
"Em đừng lại nhạt với anh như thế được không, Hướng Dương?"
Bước chân Hướng Dương chợt dừng lại khi nghe Huy Nam cất giọng đáp, nhưng cô không quay lại nhìn anh.
"Đúng là anh sai, anh có lỗi với em và Ngọc Châu. Nhưng tình cảm của anh đối với em là thật, còn đối với Ngọc Châu, giờ đây anh chỉ xem cô ấy là một người bạn, một người anh mắc nợ. Xin em, hãy là một người vui vẻ vô tư như những ngày trước, đừng khiến hai ta phải rơi vào căng thẳng khó xử được không em?"
Hướng Dương thoáng giật mình khi Huy Nam vòng tay ôm cô từ phía sau. Lòng cô lại càng thêm rối bời như làn sóng biển dâng trào dữ dội. Nhưng cô không thể chấp nhận được vì Ngọc Châu, cô không muốn có lỗi với cô ấy.
"Anh hãy yêu Ngọc Châu nhiều hơn, vì cô ấy cần anh. Cứ coi như tôi chỉ là cơn gió bước qua đời anh rồi bay đi thôi. Hết chiều nay chúng ta sẽ chấm dứt, đường ai nấy đi."
Nói rồi, Hướng Dương cầm chặt tay Huy Nam hất mạnh ra bước đi thật nhanh, nhanh đến mức có thể. Huy Nam thẩn thờ với ánh mắt đượm buồn khi không thể giữ cô ấy bên mình, đành quay người bước đi.
Gia Anh từ một góc khuất bước đi, khẽ cúi xuống nhìn mảnh vỡ của chậu hoa với ánh mắt sắc lạnh, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì. Anh biết ai là người ném chậu hoa này xuống. Anh cũng nghe hết những gì mà hai người họ nói vừa rồi. Cuộc tình này vốn dĩ là sai trái!
...
Nguyên buổi học sáng trôi qua một cách ảm đạm và nặng nề khi Hướng Dương phải chịu sự soi mói, chỉ trỏ, bàn tán của mọi người vì những tin đồn rầm rộ "tình tay ba" gần đây.
Hướng Dương thấy chán nản đi nên đi ra ngoài sau trường, một nơi yên tĩnh và vắng vẻ đến rợn người. Cô từng bước chậm rãi đi tới chiếc ghế gỗ phủ đầy lá khô ngồi yên vị ở đó. Ánh mắt nhìn lên bầu trời với vẻ xa xăm bất định.
"Từ khi nào cô lại ngồi chỗ tôi vậy?"
Hướng Dương quay sang nhìn Gia Anh khi thấy sự xuất hiện của anh, anh đang ngồi bên cạnh cô. Giờ cô mới nhận ra, chỗ cô đang ngồi vốn dĩ đã đánh dấu chủ quyền của anh.
"Tôi hỏi anh cái này, tình yêu là gì?"
Hướng Dương nhìn Gia Anh hỏi.
Gia Anh khẽ phả ra hơi thở lạnh lẽo quay sang nhíu mày nhìn cô khi nghe cô hỏi như vậy. Anh trầm giọng đáp: "Cái này cô hiểu rõ hơn tôi chứ?" rồi quay đi nhìn chỗ khác, tiếp lời:
"Trong tình yêu, có hai loại. Loại thứ nhất, một câu chuyện cổ tích. Loại thứ hai, một bài học."
Hướng Dương gật gù đáp: "Ờ... xem ra đây là một bài học rồi... Có những thứ muốn giữ nhưng không đủ dũng khí, muốn bỏ đi nhưng lại chẳng nhẫn tâm."
"Đã 23 năm!"
"Sao?" Hướng Dương nhíu mày.
"Kể từ lúc sống chung dưới mái nhà với Huy Nam, nhưng chẳng một lần giáp mặt."
Gia Anh đáp một câu lạc chủ đề với vẻ mặt trầm tĩnh.
Bầu không khí xung quanh cũng trở nên ảm đạm đến lạ.
"Tôi không nghĩ ai đó có thể hiểu biết hết tất cả về người khác. Nhưng tôi tin mình biết anh ta là người như thế nào. Cô chọn rời bỏ anh ta hay ở lại thì do quyết định của cô... Nhưng... bởi vì anh ta nên tôi mới là người ra đi..."
Những lời anh nói ra vừa rồi đều là thật lòng. Anh cực kì ghét tình đơn phương, thứ tình cảm một phía này nhưng không ngờ rằng nó lại xảy đến với anh... Bởi hiện tại, người con gái của anh đang thích một ai kia đến đau lòng và anh cũng trở thành người đến sau.
Nghe câu Gia Anh nói "... bởi vì anh ta nên tôi mới là người ra đi...", Hướng Dương ngẩn người có chút ngạc nhiên nhìn anh, không lẽ anh...
"Bởi vì Huy Nam nên thậm chí tôi đã không bắt đầu..."
Gia Anh đứng dậy nhưng không quay lại nhìn Hướng Dương mà tiếp lời:
"Đừng khiến tôi phải hối hận!"
Nói rồi anh bước đi rồi biến mất ngay sau đó.
Hướng Dương chỉ biết cúi trầm mặt xuống với ánh mắt buồn rười rượi. Cô chẳng thể nào phân định được cảm xúc mình ngay lúc nữa.
Hướng Dương vừa đi vừa cầm lấy hộp sữa uống, công nhận mùi vị dâu tây này rất ngon. Cô nghĩ cũng lạ, sao cái tên lạnh lùng Gia Anh này lại có vẻ rất hiểu cô. Những lúc cô buồn đều xuất hiện đúng lúc và đưa cho cô những thứ khiến cô vui hơn. Dần dần cô có cảm giác, con người của Gia Anh này lại rất quen thuộc, như thể gặp nhau từ lâu vậy.
Tối hôm qua chính Gia Anh là người xuất hiện đúng lúc cứu cánh cho cô, khi Huy Nam tức giận với những hành động thô bạo. Ánh mắt, giọng nói lẫn cái nắm tay đều chứa đựng một thứ cảm xúc gì đó rất mãnh liệt, kiểu bảo vệ người mình yêu vậy.
Cô lắc đầu thôi không nghĩ nữa, nở nụ cười bâng quơ, trán trường cho cuộc đời của mình.
"Chào Hướng Dương!"
Hướng Dương quay người lại nhìn khi có người gọi mình, ánh mắt có chút ngạc nhiên khi người đó là Ngọc Châu.
"Chúng ta nói chuyện với nhau một lát được không?"
Ngọc Châu nhẹ nhàng nói với nụ cười mỉm ủy mị.
Hướng Dương gượng cười gật đầu đáp: "Được!"
Cả hai cùng nhau đi tới thư viện để nói chuyện, tại nơi này ít người tụ tập nên nói sẽ tiện hơn.
"Cô cũng biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Huy Nam. Dạo gần đây, anh ấy ít liên lạc và qua nhà tôi hẳn đi. Cũng như trên trường, những thứ tin đồn tình tay ba giữa cô, Huy Nam và Gia Anh đang ngày càng nhiều, còn tôi lại trở thành một tiểu tam giữa cô và Huy Nam mà mọi người nói. Tôi thật sự không thể nào chấp nhận chuyện này."
Ngọc Châu bức xúc nói thẳng ra những gì mình nghĩ, ánh mắt nhìn Hướng Dương của sự phẫn nộ.
Hướng Dương khẽ vụt ra tiếng thở dài đáp: "Tôi thật sự không muốn chuyện này xảy ra."
"Tôi thấy anh ấy bắt đầu có tình cảm với cô rồi. Tôi cũng không nói lòng vòng nữa, tôi mong cô hãy rời xa Huy Nam đi."
Ngọc Châu hạ giọng nói, ánh mắt nhìn Hướng Dương như sự van nài. Cô ấy tiếp lời:
"Tôi gặp Huy Nam trong một hoàn cảnh rất đặc biệt. Năm tôi 17 tuổi, một hôm trời mưa to tôi bị ông cha dượng đánh đập phải chạy trốn dưới gầm cầu. Và tôi đã gặp Huy Nam, anh ấy đã cứu tôi. Khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi đã biết rằng đó là người con trai của cả cuộc đời mình. Chúng tôi không thuộc cùng một tầng lớp, địa vị, nhưng anh ấy đã thích và yêu tôi. Cô không biết tôi hạnh phúc đến mức nào đâu! Tôi đã từng nghĩ, tôi sẽ chấp nhận hi sinh tất cả, thậm chí là cả cái chết để được mãi ở bên anh ấy. Tôi đã rất tự tin vì nghĩ rằng anh ấy cũng chỉ có mình tôi, vì anh là một kẻ rất chung tình. Nhưng mà... tình cảnh trớ trêu thay vì mẹ anh ấy đã bắt ép tôi, làm nhục tôi, khiến tôi vào bước đường cùng. Vậy mà... cho đến khi gặp lại anh ấy ở xã hội vong hồn này..."
Ngọc Châu trừng mắt lên nhìn Hướng Dương, tiến sát lại gần cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, khiến cô cảm thấy có chút dè chừng.
"Biết tin anh ấy có vợ tôi đau lòng lắm, nhưng tôi tin vào tình yêu của anh ấy dành cho tôi. Nên tôi mới liều lĩnh mà tới gặp cô. Nghe cô nói giữa cô và anh ấy chỉ lấy nhau bởi giao ước và vì sự bắt ép của gia đình. Ấy vậy mà, tôi cứ nghĩ, anh ấy chỉ yêu mình tôi, nhưng không. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, anh ấy bắt đầu có tình cảm với cô mà dần lạnh nhạt với tôi."
Hướng Dương như cứng họng không biết nói gì, cô hiểu cho tình cảnh của Ngọc Châu. Thật sự cô cũng không muốn những chuyện này xảy ra như vậy đâu.
Hai dòng nước mắt mặn chát rơi xuống khuôn mặt của Ngọc Châu, cô nghẹn ngào nói:
"Tôi làm sao có thể chịu nổi nếu không có Huy Nam chứ? Vì thế, làm ơn cô hãy mau chấm dứt với anh ấy đi, cô hãy tới Gia Anh và cô sẽ hạnh phúc hơn tôi nhiều. Huy Nam là chỗ dựa dẫm duy nhất của tôi đấy vì tôi chẳng còn ai cả."
Hướng Dương như chết lặng trong im lặng với đống cảm xúc hỗn độn trong lòng. Đáng lẽ ra cô không nên có tình cảm, không được mềm lòng và rung động bởi Huy Nam mới phải. Ngay từ đầu cô biết rõ anh có người trong lòng rồi, vậy mà chỉ vì trót uống rượu để nói thẳng hết ra cho Huy Nam nghe để rồi rơi vào phòng khó xử. Sáng nay anh cũng nói anh yêu cô, làm cô lại càng thêm rối trí và cảm thấy tội lỗi với Ngọc Châu vô cùng.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn Ngọc Châu với ánh mắt nghiêm túc đáp:
"Ngọc Châu, cô yên tâm đi, tôi đã hứa với Huy Nam, khi nào anh ấy tìm được mối tình đầu của mình thì tôi và anh sẽ chấm dứt giao ước, đường ai nấy đi. Tôi cũng viết đơn ly hơn rồi, ngay trong chiều nay tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ của anh và rời khỏi đó."
"Thật chứ? Cô nói không được nuốt lời đấy."
Ngọc Châu cảm thấy ngạc nhiên khi nghe những gì rõ mồn một từ Hướng Dương.
"Tôi nói là làm! Nếu không có gì thì tôi đi đây!"
Nói rồi, Hướng Dương quay người bước đi. Ánh mắt cô chợt nhòe đi với giọt nước mặt rơi xuống, không hiểu sao nói ra những lời vừa rồi lại khiến lòng cô đau như vậy. Cô là người đến sau cơ mà, phải chấp nhận để họ được hạnh phúc chứ. Có trách thì trách trái tim cô quá yếu mềm.
...
Hướng Dương thẩn thờ bước đi để tới lớp học, ném hộp sữa rỗng vào sọt rác. Bất ngờ Huy Nam từ đâu xuất hiện một cách xuất thần lao tới ôm lấy cô né sang một bên.
"Choang"
Chậu hoa sứ từ trên tần ba rơi xuống nền vỡ tan tành. Huy Nam ngước lên nhìn phía trên đó, chỉ thấy thấp thoáng bóng người rồi nhanh chóng biến mất.
Hướng Dương như hồn siêu phách lạc, tim đập thình thịch liên hồi, đôi đồng tử giãn rộng nhìn những mảnh vỡ của chậu cây.
Huy Nam lo lắng nắm lấy hai cánh tay cô hỏi: "Em không sao đấy chứ?"
Nhìn ánh mắt lo lắng của Huy Nam, khiến Hướng Dương chợt nguôi lòng nhưng nghĩ tới Ngọc Châu lòng cô lại rối bời. Cô hất nhẹ tay của Huy Nam ra với gương mặt lạnh đáp:
"Tôi không sao, không cần anh phải bận tâm."
Rồi Hướng Dương bước đi qua mặt Huy Nam. Tim cô bỗng nhói đau nhưng đây chỉ là nhất thời thôi, làm sao cô có thể đến với Huy Nam khi người đầu tiên anh yêu không phải cô, cô không thể chấp nhận đến bên anh khi đối với Ngọc Châu, anh là tất cả.
"Em đừng lại nhạt với anh như thế được không, Hướng Dương?"
Bước chân Hướng Dương chợt dừng lại khi nghe Huy Nam cất giọng đáp, nhưng cô không quay lại nhìn anh.
"Đúng là anh sai, anh có lỗi với em và Ngọc Châu. Nhưng tình cảm của anh đối với em là thật, còn đối với Ngọc Châu, giờ đây anh chỉ xem cô ấy là một người bạn, một người anh mắc nợ. Xin em, hãy là một người vui vẻ vô tư như những ngày trước, đừng khiến hai ta phải rơi vào căng thẳng khó xử được không em?"
Hướng Dương thoáng giật mình khi Huy Nam vòng tay ôm cô từ phía sau. Lòng cô lại càng thêm rối bời như làn sóng biển dâng trào dữ dội. Nhưng cô không thể chấp nhận được vì Ngọc Châu, cô không muốn có lỗi với cô ấy.
"Anh hãy yêu Ngọc Châu nhiều hơn, vì cô ấy cần anh. Cứ coi như tôi chỉ là cơn gió bước qua đời anh rồi bay đi thôi. Hết chiều nay chúng ta sẽ chấm dứt, đường ai nấy đi."
Nói rồi, Hướng Dương cầm chặt tay Huy Nam hất mạnh ra bước đi thật nhanh, nhanh đến mức có thể. Huy Nam thẩn thờ với ánh mắt đượm buồn khi không thể giữ cô ấy bên mình, đành quay người bước đi.
Gia Anh từ một góc khuất bước đi, khẽ cúi xuống nhìn mảnh vỡ của chậu hoa với ánh mắt sắc lạnh, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì. Anh biết ai là người ném chậu hoa này xuống. Anh cũng nghe hết những gì mà hai người họ nói vừa rồi. Cuộc tình này vốn dĩ là sai trái!
...
Nguyên buổi học sáng trôi qua một cách ảm đạm và nặng nề khi Hướng Dương phải chịu sự soi mói, chỉ trỏ, bàn tán của mọi người vì những tin đồn rầm rộ "tình tay ba" gần đây.
Hướng Dương thấy chán nản đi nên đi ra ngoài sau trường, một nơi yên tĩnh và vắng vẻ đến rợn người. Cô từng bước chậm rãi đi tới chiếc ghế gỗ phủ đầy lá khô ngồi yên vị ở đó. Ánh mắt nhìn lên bầu trời với vẻ xa xăm bất định.
"Từ khi nào cô lại ngồi chỗ tôi vậy?"
Hướng Dương quay sang nhìn Gia Anh khi thấy sự xuất hiện của anh, anh đang ngồi bên cạnh cô. Giờ cô mới nhận ra, chỗ cô đang ngồi vốn dĩ đã đánh dấu chủ quyền của anh.
"Tôi hỏi anh cái này, tình yêu là gì?"
Hướng Dương nhìn Gia Anh hỏi.
Gia Anh khẽ phả ra hơi thở lạnh lẽo quay sang nhíu mày nhìn cô khi nghe cô hỏi như vậy. Anh trầm giọng đáp: "Cái này cô hiểu rõ hơn tôi chứ?" rồi quay đi nhìn chỗ khác, tiếp lời:
"Trong tình yêu, có hai loại. Loại thứ nhất, một câu chuyện cổ tích. Loại thứ hai, một bài học."
Hướng Dương gật gù đáp: "Ờ... xem ra đây là một bài học rồi... Có những thứ muốn giữ nhưng không đủ dũng khí, muốn bỏ đi nhưng lại chẳng nhẫn tâm."
"Đã 23 năm!"
"Sao?" Hướng Dương nhíu mày.
"Kể từ lúc sống chung dưới mái nhà với Huy Nam, nhưng chẳng một lần giáp mặt."
Gia Anh đáp một câu lạc chủ đề với vẻ mặt trầm tĩnh.
Bầu không khí xung quanh cũng trở nên ảm đạm đến lạ.
"Tôi không nghĩ ai đó có thể hiểu biết hết tất cả về người khác. Nhưng tôi tin mình biết anh ta là người như thế nào. Cô chọn rời bỏ anh ta hay ở lại thì do quyết định của cô... Nhưng... bởi vì anh ta nên tôi mới là người ra đi..."
Những lời anh nói ra vừa rồi đều là thật lòng. Anh cực kì ghét tình đơn phương, thứ tình cảm một phía này nhưng không ngờ rằng nó lại xảy đến với anh... Bởi hiện tại, người con gái của anh đang thích một ai kia đến đau lòng và anh cũng trở thành người đến sau.
Nghe câu Gia Anh nói "... bởi vì anh ta nên tôi mới là người ra đi...", Hướng Dương ngẩn người có chút ngạc nhiên nhìn anh, không lẽ anh...
"Bởi vì Huy Nam nên thậm chí tôi đã không bắt đầu..."
Gia Anh đứng dậy nhưng không quay lại nhìn Hướng Dương mà tiếp lời:
"Đừng khiến tôi phải hối hận!"
Nói rồi anh bước đi rồi biến mất ngay sau đó.
Hướng Dương chỉ biết cúi trầm mặt xuống với ánh mắt buồn rười rượi. Cô chẳng thể nào phân định được cảm xúc mình ngay lúc nữa.