Chương 12: Mục Đích Đem Cô Về Đây
Tư Sở thiếp đi đến tận trưa mới tỉnh giấc , cả người đau nhức . Xương cốt muốn vỡ vụn ra , Âu Thành Đông suy nghĩ gì lại dám làm chuyện nam nữ đó giữa chốn này cơ chứ? Huống hồ gì đây cũng chỉ là phòng nghỉ , cách âm sợ không tốt nữa là....Cô khoác trên người mình chiếc áo sơ mi trắng với kích thước to của Âu Thành Đông , bãi chiến trường trong phòng đã được anh dọn sạch sẽ , bộ quần áo mới toanh được đặt trong phòng tắm , bộ kia đã bị Âu Thành Đông xé tan nát lúc sáng rồi.Cạch- Dậy rồi?Âu Thành Đông không ngước mặt , hình ảnh của cô phản phất trên mặt bàn làm việc . Tư Sở bước đến chỗ sô pha ngồi phịch xuống.- Trí Thông đâu? Về rồi sao?- Em kiếm anh ta làm gì? Tôi tiễn hắn đi rồiTư Sở nghe câu trả lời liền hoảng hốt , mặc kệ thân dưới đang đau buốt , cô đứng bật dậy thật nhanh . Khuôn mặt trắng bệch nhìn người đàn ông vẫn đang bình thản làm việc.- Em sợ hãi cái gì? Tôi cho người đưa hắn về Thánh Xuyên rồi.Âu Thành Đông nhìn bộ dạng của cô khiến anh vừa buồn cười vừa cáu kỉnh.- Tôi..tôi sợ anh giết anh ta rồi phi tang xác.Tư Sở lấp bấp trả lời , nghe vậy cũng chỉ thở phào một hơi , cứ tưởng ngủ dậy sau một giấc ngắn thì người đã không còn trên cõi đời.Xem ra Âu Thành Đông ở hiện tại vẫn còn chút lương tâm , nếu so với ba năm về trước . Anh sẽ nổi điên lên rồi giết luôn chứ không cần trả về , chưa một ai dám lờn nhờn với anh , vậy mà Trí Thông vẫn rất can đảm , đến quấy rầy anh hai ba ngày trời . Không bị phi tang là may rồi.Âu Thành Đông nhếch khóe môi , anh thật sự rất phục suy nghĩ sâu xa của cô . Không biết Tư Sở này lấy đâu ra can đảm có thể nghĩ anh giết Trí Thông rồi phi tang xác thế này?- Anh ta không xứng để tôi giết , em lo cái gì?Giọng nói lãnh đạm trầm thấp cất lên từng chứ . Tư Sở sởn gai óc , nếu để Âu Thành Đông biết được cô ấp ủ ý định bỏ trốn thì chắc hắn sẽ mua dây xích về xích cô ở trong phòng cùng với bốn bức tường.Nghĩ đến đây , cô đột nhiên rùng mình . Nhìn đồng hồ cũng trưa rồi , Âu Thành Đông không định đi ăn trưa sao?- Anh không định đi ăn trưa à?- Tôi đợi em , em còn hỏi?Âu Thành Đông ngẩn mặt nhìn cô , gương mặt tĩnh lặng đến lạ thường.Tư Sở nhìn anh vài giây , nhanh chóng cuối mặt xuống đứng đậy . Cô gấp giọng.- Vậy thì anh nhanh đi , tôi đói rồi.Cô nói rồi mở cửa phòng nghĩ đi thẳng vào , Âu Thành Đông thẳng mặt với cô như vậy đột nhiên khiến cô căng thẳng . Ba năm trước , một lần Âu Thành Đông nhìn thẳng mặt cô cũng không có , vậy mà bây giờ . Tư Sở lại biến thành một phần quan trọng của anh.Cô cùng anh rời khỏi công ty , nhân viên bây giờ đều tảng xuống căn tin để ăn trưa . Nên rất vắng , đa số không còn ai . Âu Thành Đông và Tư Sở xuống tầng hầm lấy xe rồi rời khỏi đó....Cô gái tỉnh lại trong căn phòng trắng xóa , lại có chút quen thuộc . Chống tay ngồi dậy , bác sĩ liền đi vào kiểm tra một loạt rồi báo lại tình hình cho người đàn ông đang đứng tựa vào vách tường.- Tình trạng đã khả quan hơn rất nhiều , cần bồi bổ nhiều chất dinh dưỡng hơn thôi . Hai ngày nữa có thể xuất viện.Bác sĩ nói xong liền rời khỏi phòng.- Cẩn Vương , tôi muốn gặp Tư Sở!Giọng nói trong trẻo vang lên , Cẩn Vương lười nhác ngồi phịch xuống ghế sô pha trong phòng bệnh.- Cô lo mà tịnh dưỡng cho tốt , Tư Sở đang được Âu Thành Đông bao bọc rất kĩ , không sức mẻ miếng nào.Đồng tử của cô gái co lại đến nguy hiểm , nhắc đến tên Âu Thành Đông , lại đột nhiên rùng mình rồi trở nên căm ghét.- Cẩn Vương tôi nói cho anh biết , nếu anh không cho tôi gặp Tư Sở , tôi sẽ chết ch-Câu nói chưa hoàn chỉnh , Cẩn Vương mặt mài đen xì nhìn cô gái trên giường bệnh . Giọng nói cảnh cáo.- Tư Nhiên , tôi nói cô tốt nhất nên biết điều đừng có mà làm loạn , nếu không đừng trách . Cô nên nhớ mục đích Âu Thành Đông muốn tôi đem cô về đây là để làm gì?Tư Nhiên ngồi trên giường bệnh , khuôn mặt trắng bệch . Cô căng thẳng cắn chặt môi dưới đến đỏ au , bàn tay trắng ngọc siết chặt tấm chăn trong tay . Ánh mắt căm phẫn nhìn người đàn ông kia.Nhớ lại đêm đó , Tư Nhiên ở nhà một mình , đột nhiên một đám người lạ xông vào muốn bắt cô đi . Cùng lúc đó người đàn ông tên Cẩn Vương bước vào , ánh đèn nhấp nháy lộ rõ khuôn mặt.Tư Nhiên giật thót tim , anh ta bằng một bằng hai ép cô quay trở về chốn cũ . Ngày đó đừng trước mặt một Âu Thành Đông cao cao tại thượng , Tư Nhiên lại hết sức bình tĩnh.- Sao? Các người kéo tôi về đây làm gì?Âu Thành Đông không nóng cũng không lạnh . Nhàn hạ lên tiếng.- Nghe nói cô liên quan đến vụ tai nạn của Lộ Trân Trân?Tư Nhiên trợn mắt , vụ án hơn mười năm nay vậy mà Âu Thành Đông vẫn không từ bỏ sao?- Lộ..Lộ Trân Trân nào? Tôi không biếtNhìn thấy Tư Nhiên lắp bắp , trạng thái né tránh . Âu Thành Đông cười khẩy thành tiếng , lạnh đến từng xớ thịt.- Tư Nhiên cô đừng ép tôi . Nếu không , tôi sẽ không đảm bảo Tư Sở em cô có thể toàn mạng.Âu Thành Đông nghiến răng , anh nắm chặt chiếc cằm nhỏ của Tư Nhiên ép cô phải đối diện với mình.Tư Nhiên vì bị anh lấy em gái ra làm điểm yếu , cô liền xìu xuống . Tư Sở rất quan trọng với cô , dù có chết cũng phải bảo vệ đứa em gái này.Cô hất mạnh tay Âu Thành Đông , vùng vẫy bỏ chạy . Ra đến đường lớn , xui xẻo thế nào lại bị xe tông trúng . Người của Âu Thành Đông cứu rồi đưa đến bệnh viện đến tận bây giờ , chắc cũng được một tháng.Tư Nhiên biết tin Âu Thành Đông mang Tư Sở từ Thánh Xuyên về Lục Nam liền thất kinh hồn vía , cách đây chỉ hai ba ngày . Nhưng cô thật sự không biết , làm cách nào để Tư Sở có thể chịu quay lại đây.(...)Cẩn Vương nhìn Tư Nhiên , ánh mắt quái lạ . Ngày hôm đó anh ta vẫn còn nhớ rõ Âu Thành Đông đáng sợ ra sao . Lúc cô bỏ chạy , đám người của anh điên cuồng truy sát phía sau , cuối cùng Tư Nhiên bị xe tông trúng , nằm viện hẳn hai tuần.- Tôi cũng đâu có yêu cầu gì nhiều , tôi muốn gặp em gái của tôi . Anh sợ cái gì?Tư Nhiên chau chặt hàng chân mày.Cẩn Vương chậm rãi lắc đầu , giọng nói hờ hợt- Cô muốn thì đi mà gặp Thành Đông , tôi không rảnh.Nói xong anh ta đứng phắt dậy rời khỏi phòng bệnh , ở ngoài đều có vệ sĩ đứng canh chặt chẽ , cho đến khi nào Âu Thành Đông bỏ lệnh thì thôi.Tư Nhiên cắn chặt răng , Âu Thành ĐôngÂu Thành ĐôngÂu Thành ĐôngLại là cái tên đó , nó ám ảnh cô suốt gần một tháng nay , nếu gặp được Tư Sở . Người làm chị như cô sẽ kéo theo em gái mình cao chạy xa bay khỏi cái đất Lục Nam này . Vĩnh viễn không bao giờ trở lại!