Chương 25: Gió tầng nào gặp mây tầng đó
An Kỳ ngồi dậy, thấy bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn trên ghế. Cô thay đồ và bước xuống phòng khách. Trợ lý Mục Sinh đang ngồi ở ghế. Nhìn thấy cô xuống thì vội dập tàn thuốc lá và đứng lên cúi chào.
- Cô An.
Cả hai ngồi xuống. Hôm nay mới nhìn kĩ anh ta, mày kiếm mắt ưng, một khuôn mặt chữ điền. Anh ta nói.
- Nhờ cô An Kỳ mà tổng giám đốc của chúng tôi mới ngủ được một giấc đó ạ. Từ lúc biết được khu đất phía đông có vấn đề, lão đại đã rất lo lắng, làm việc không nghỉ ngơi. Không chỉ vậy đại còn yêu cầu chúng tôi giữ bí mật, trực tiếp cùng mọi người khảo sát thật kĩ để biết có những vấn đề gì nữa.
An Kỳ nhận ly nước lọc từ cô giúp việc. Ánh mắt không thân thiện khiến cho An Kỳ cảnh giác. Nhưng cô chỉ nghĩ chắc là chưa quen thôi. An Kỳ uống nước, hỏi ngược lại Mục Sinh.
- Ừm. Nhưng người đàn ông hôm nay là sao.
Qua lời kể của Mục Sinh, An Kỳ biết được đó là người của bố Tô Diễn cài vào, muốn lấy bí mật của dự án mảnh đất phía đông và muốn ép Tô Diễn nhường dự án đó.
- Đến khi lão đại mang cô đến đây, thì tôi mới giật mình không hiểu sao đại lại quá kích như vậy. Lão đại không phải là người phân minh không rõ ràng đâu.
An Kỳ gật đầu với Mục Sinh và tự hiểu lý do ngày hôm nay, thì nghe tiếng Tô Diễn ở phía cầu thang.
- Em muốn biết gì sao không hỏi tôi. Còn cậu, tôi sẽ trừ thưởng của 6 tháng, vì tội ngồi bép xép về cấp trên.
Mục Sinh rối rít, vội đứng lên.
- Lão đại, không phải vậy đâu.Tôi chỉ đang nói một số chuyện thôi. Tôi xin phép đi trước.
Mục Sinh chạy như bay khuất khỏi tầm mắt của An Kỳ. Cô mỉm cười ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho Tô Diễn. Anh uống nước ở cốc cô đang uống dở, mở lời.
- Em muốn biết gì về anh.
An Kỳ nhìn Tô Diễn cười híp mắt.
- Mùi dấm chua từ Tô Gia bay khắp phòng rồi.
Tô Diễn xụ mặt.
- Anh không cho phép em ngồi cạnh người khác quá gần.
Nhưng đó là ngồi đối diện mà. An Kỳ tự than trong lòng. Cô đành chịu thua.
- Vâng, thưa ngài.
Tô Diễn kêu người chuẩn bị đồ ăn. Anh ngồi cạnh cô, mặt đối mặt.
- Người đàn ông kia là người của bố anh. Nếu ông đã thích dự án phía đông kia như vậy, người làm con như anh sao không tặng chứ.
Cả hai hiểu ý nhau, cười. An Kỳ cũng hiểu rằng, có một lý do nào đó khiến cho anh và bố không còn ưa nhau nữa. Tô Diễn cầm tay An Kỳ đưa vào phòng ăn. Cả hai ăn uống mà không nói một lời nào. Nhưng An Kỳ vẫn thấy ánh mắt của người giúp việc nhìn Tô Diễn không bình thường, đó là ánh mắt của kẻ si tình. Như hiểu ra điều gì, An Kỳ có một chút khó chịu trong lòng. Giờ cô cũng hiểu được cảm giác của Tô Diễn khi có người để ý tới mình. Cô đặt đũa xuống bàn, kêu cô giúp việc đi làm việc khác, không cần đứng đây đợi. Cô ta bước đi với thái độ khó chịu ra mặt. Tô Diễn đặt đũa.
- Lần sau đến em sẽ không gặp cô ta nữa.
An Kỳ gắp một miếng đậu xào bỏ lên miệng.
- Em không thích cái cách cô ta nhìn anh.
Nữ giúp việc đó chỉ là ngoại lệ, là con gái của lão làm vườn lâu năm. Nhưng cô ta lại có ý nghĩ không an phận. Thực tế ra, Tô Diễn không để ý đến, nhưng bây giờ An Kỳ đã nói như vậy, không có lý do gì cô ta còn có thể đứng ở đây. Cô ta sẽ trở về với nơi cô ta từng ở.
Tô Diễn nhìn cô cười sủng nịnh. Ánh mắt anh bỗng nheo lại.
- Khi nào em định đi. Và em định đi nước nào.
An Kỳ uống miếng nước lọc, chậm rãi.
- Chắc là sau khi nhận bằng. Em đã thông qua điều kiện và chỉ đợi giấy gọi của đại học Havard.
Tô Diễn nhìn cô, xoay ly vang đỏ trên tay. Tay áo sắn cao đến khuỷu, nổi bật màu da đồng khỏe mạnh. An Kỳ nuốt ực nước bọt một ngụm, bối rối.
- Em đi du học thì anh có thể đến thăm em. Hay là em có thể về thăm anh khi em rỗi. Không chỉ vậy, em còn đang theo điều trị của Dương Minh nữa. Anh biết rồi đó.
An Kỳ ơi là An Kỳ. Càng nói càng hồ đồ. Cô đành chào tạm biệt Tô Diễn để ra về. Trời tối muộn, không khí cũng lạnh hơn. An Kỳ ngồi trên xe của Tô Diễn, rúc mặt vào áo khoác của anh. Xe dừng lại trước cổng biệt thự. Tiếng chuông điện thoại An Kỳ reo lên, là của Dương Minh. An Kỳ nhìn Tô Diễn một cái rồi bắt máy.
- Thưa cô, cậu chủ nhà chúng tôi rất đau, cô có thể tới kiểm tra một chút không ạ.
- Được. Tôi sẽ đến đó.
An Kỳ cúp máy. Nói với Tô Diễn về tình hình của Dương Minh. Tô Diễn đã đưa An Kỳ tới biệt thự cá nhân của Dương Minh. Nhìn anh ta đau đớn kêu gào, An Kỳ kiểm tra chân cho anh ta thì thấy mọi thứ không vấn đề gì cả. Chân của anh ta không biến màu. Đau là do mạch máu tắc quá lâu, lâu ngày không được lưu thông dẫn đến tình trạng tê buốt. Tô Diễn luôn đứng bên cạnh An Kỳ, trước ánh mắt của Dương Minh và rất nhiều người ở đây. An Kỳ tiêm cho anh ta một liều giảm đau, và yêu cầu nhân viên hộ lý xoa bóp chân, giúp anh ta giảm bớt khó chịu. Ngày mai cô sẽ đến châm cứu một lần nữa thì tình trạng sẽ thuyên giảm hơn.
Vệ sĩ ở đây nhìn thấy Tô Diễn đi cùng An Kỳ thì đều thắc mắc. Nhưng sau đó ai cũng hiểu ra một việc là gió tầng nào gặp mây tầng đó. An Kỳ không phải là người mà ai cũng có thể động vào, cũng không phải là một bình hoa di động.
Khi xong xuôi, cũng đã hơn 12 h. An Kỳ ngủ thiếp trên xe của Tô Diễn. Tô Diễn đã trực tiếp đưa An Kỳ về biệt thự ở trung tâm của anh. Anh bế cô vào phòng ngủ, rồi bước ra ngoài, phân phó cho trợ lý.
- Ngày mai hãy tặng cho bố tôi món quà ông ta cần.
- Cô An.
Cả hai ngồi xuống. Hôm nay mới nhìn kĩ anh ta, mày kiếm mắt ưng, một khuôn mặt chữ điền. Anh ta nói.
- Nhờ cô An Kỳ mà tổng giám đốc của chúng tôi mới ngủ được một giấc đó ạ. Từ lúc biết được khu đất phía đông có vấn đề, lão đại đã rất lo lắng, làm việc không nghỉ ngơi. Không chỉ vậy đại còn yêu cầu chúng tôi giữ bí mật, trực tiếp cùng mọi người khảo sát thật kĩ để biết có những vấn đề gì nữa.
An Kỳ nhận ly nước lọc từ cô giúp việc. Ánh mắt không thân thiện khiến cho An Kỳ cảnh giác. Nhưng cô chỉ nghĩ chắc là chưa quen thôi. An Kỳ uống nước, hỏi ngược lại Mục Sinh.
- Ừm. Nhưng người đàn ông hôm nay là sao.
Qua lời kể của Mục Sinh, An Kỳ biết được đó là người của bố Tô Diễn cài vào, muốn lấy bí mật của dự án mảnh đất phía đông và muốn ép Tô Diễn nhường dự án đó.
- Đến khi lão đại mang cô đến đây, thì tôi mới giật mình không hiểu sao đại lại quá kích như vậy. Lão đại không phải là người phân minh không rõ ràng đâu.
An Kỳ gật đầu với Mục Sinh và tự hiểu lý do ngày hôm nay, thì nghe tiếng Tô Diễn ở phía cầu thang.
- Em muốn biết gì sao không hỏi tôi. Còn cậu, tôi sẽ trừ thưởng của 6 tháng, vì tội ngồi bép xép về cấp trên.
Mục Sinh rối rít, vội đứng lên.
- Lão đại, không phải vậy đâu.Tôi chỉ đang nói một số chuyện thôi. Tôi xin phép đi trước.
Mục Sinh chạy như bay khuất khỏi tầm mắt của An Kỳ. Cô mỉm cười ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho Tô Diễn. Anh uống nước ở cốc cô đang uống dở, mở lời.
- Em muốn biết gì về anh.
An Kỳ nhìn Tô Diễn cười híp mắt.
- Mùi dấm chua từ Tô Gia bay khắp phòng rồi.
Tô Diễn xụ mặt.
- Anh không cho phép em ngồi cạnh người khác quá gần.
Nhưng đó là ngồi đối diện mà. An Kỳ tự than trong lòng. Cô đành chịu thua.
- Vâng, thưa ngài.
Tô Diễn kêu người chuẩn bị đồ ăn. Anh ngồi cạnh cô, mặt đối mặt.
- Người đàn ông kia là người của bố anh. Nếu ông đã thích dự án phía đông kia như vậy, người làm con như anh sao không tặng chứ.
Cả hai hiểu ý nhau, cười. An Kỳ cũng hiểu rằng, có một lý do nào đó khiến cho anh và bố không còn ưa nhau nữa. Tô Diễn cầm tay An Kỳ đưa vào phòng ăn. Cả hai ăn uống mà không nói một lời nào. Nhưng An Kỳ vẫn thấy ánh mắt của người giúp việc nhìn Tô Diễn không bình thường, đó là ánh mắt của kẻ si tình. Như hiểu ra điều gì, An Kỳ có một chút khó chịu trong lòng. Giờ cô cũng hiểu được cảm giác của Tô Diễn khi có người để ý tới mình. Cô đặt đũa xuống bàn, kêu cô giúp việc đi làm việc khác, không cần đứng đây đợi. Cô ta bước đi với thái độ khó chịu ra mặt. Tô Diễn đặt đũa.
- Lần sau đến em sẽ không gặp cô ta nữa.
An Kỳ gắp một miếng đậu xào bỏ lên miệng.
- Em không thích cái cách cô ta nhìn anh.
Nữ giúp việc đó chỉ là ngoại lệ, là con gái của lão làm vườn lâu năm. Nhưng cô ta lại có ý nghĩ không an phận. Thực tế ra, Tô Diễn không để ý đến, nhưng bây giờ An Kỳ đã nói như vậy, không có lý do gì cô ta còn có thể đứng ở đây. Cô ta sẽ trở về với nơi cô ta từng ở.
Tô Diễn nhìn cô cười sủng nịnh. Ánh mắt anh bỗng nheo lại.
- Khi nào em định đi. Và em định đi nước nào.
An Kỳ uống miếng nước lọc, chậm rãi.
- Chắc là sau khi nhận bằng. Em đã thông qua điều kiện và chỉ đợi giấy gọi của đại học Havard.
Tô Diễn nhìn cô, xoay ly vang đỏ trên tay. Tay áo sắn cao đến khuỷu, nổi bật màu da đồng khỏe mạnh. An Kỳ nuốt ực nước bọt một ngụm, bối rối.
- Em đi du học thì anh có thể đến thăm em. Hay là em có thể về thăm anh khi em rỗi. Không chỉ vậy, em còn đang theo điều trị của Dương Minh nữa. Anh biết rồi đó.
An Kỳ ơi là An Kỳ. Càng nói càng hồ đồ. Cô đành chào tạm biệt Tô Diễn để ra về. Trời tối muộn, không khí cũng lạnh hơn. An Kỳ ngồi trên xe của Tô Diễn, rúc mặt vào áo khoác của anh. Xe dừng lại trước cổng biệt thự. Tiếng chuông điện thoại An Kỳ reo lên, là của Dương Minh. An Kỳ nhìn Tô Diễn một cái rồi bắt máy.
- Thưa cô, cậu chủ nhà chúng tôi rất đau, cô có thể tới kiểm tra một chút không ạ.
- Được. Tôi sẽ đến đó.
An Kỳ cúp máy. Nói với Tô Diễn về tình hình của Dương Minh. Tô Diễn đã đưa An Kỳ tới biệt thự cá nhân của Dương Minh. Nhìn anh ta đau đớn kêu gào, An Kỳ kiểm tra chân cho anh ta thì thấy mọi thứ không vấn đề gì cả. Chân của anh ta không biến màu. Đau là do mạch máu tắc quá lâu, lâu ngày không được lưu thông dẫn đến tình trạng tê buốt. Tô Diễn luôn đứng bên cạnh An Kỳ, trước ánh mắt của Dương Minh và rất nhiều người ở đây. An Kỳ tiêm cho anh ta một liều giảm đau, và yêu cầu nhân viên hộ lý xoa bóp chân, giúp anh ta giảm bớt khó chịu. Ngày mai cô sẽ đến châm cứu một lần nữa thì tình trạng sẽ thuyên giảm hơn.
Vệ sĩ ở đây nhìn thấy Tô Diễn đi cùng An Kỳ thì đều thắc mắc. Nhưng sau đó ai cũng hiểu ra một việc là gió tầng nào gặp mây tầng đó. An Kỳ không phải là người mà ai cũng có thể động vào, cũng không phải là một bình hoa di động.
Khi xong xuôi, cũng đã hơn 12 h. An Kỳ ngủ thiếp trên xe của Tô Diễn. Tô Diễn đã trực tiếp đưa An Kỳ về biệt thự ở trung tâm của anh. Anh bế cô vào phòng ngủ, rồi bước ra ngoài, phân phó cho trợ lý.
- Ngày mai hãy tặng cho bố tôi món quà ông ta cần.