Chương 8: An Kỳ gặp nguy hiểm
Bệnh viện nằm ngay gần trường học, nên hai người định ăn tối xong mới về đến phòng. Tuy nhiên, đang trên đường về kí túc xá, thì bất ngờ có mấy người đàn ông xông đến chụp thuốc mê và kéo lên xe ô tô phóng đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, An Kỳ thấy mình đang bị trói gô vào gốc cột, Nguyễn Mai còn đang chưa tỉnh nhưng cũng bị trói đối chiều lưng với cô. Nguyễn Mai nhìn cũng quanh, thì thấy có ba tên đang ngồi gần đó đang hút thuốc lá. Hình như đây giống một nhà kho bỏ hoang,. Cô hắng giọng:
- Mấy người là ai, sao lại bắt chúng tôi đến đây?
Tên trọc đầu có săm một con rết to ở mặt tiến đến, một tay nắm cằm của Nguyễn Mai, một tay vẫn cầm điếu thuốc đang hút dở.
- Cô em cũng xinh đẹp đấy nhỉ. Bọn này được người thuê bắt cô em và muốn bố mẹ của cô em giúp cho ít tiền thôi. Nếu cô em ngoan ngoãn thì cô em sẽ được an toàn, còn không thì bọn này không đảm bảo đâu.
Hắn nhe răng ố vàng cười, rít một hơi thuốc phát vào mặt An Kỳ, sau đó hắn ta quay người lại nói với một tên đàn em đằng sau
- Mày gọi thằng kia đến đây nhanh đi, nói con tin đã bắt về đây rồi.
Tên đàn em đằng sau có một vết chém trên mặt. Hắn cũng chỉ tầm 27 tuổi. Hắn vâng một tiếng rồi lấy điện thoại bấm số. An Kỳ trông thấy tên mặt sẹo kia thì liền nhớ ra người đàn ông mặt sẹo này đã gặp ở đâu rồi. Kiếp trước, khi cô đang làm bác sĩ trực đêm ở bệnh viện, có một người đang ông mặt có vết sẹo lớn tay bế một người phụ nữ khoảng hơn 70 tuổi, miệng kêu bác sĩ, bác sĩ cứu mẹ tôi. Mẹ của anh ta bị ngã, lại cộng thêm tuổi đã cao, nên bị lệch xương cột sống.
Tình trạng của mẹ anh ta rất nặng, chi phí mổ lại cao, nếu không mổ kịp thời thì mẹ anh ta sẽ bị liệt suốt đời. Anh ta khóc như một đứa trẻ, cầu xin bệnh viện cho anh ta nợ phí, tuy nhiên bệnh viện chỉ nhận điều trị thuốc nợ, chứ không đồng ý mổ. Lúc đó, cô chính là bác sĩ mổ chính của mẹ anh ta. Mẹ anh ta kể về cuộc sống cơ cực của hai mẹ con. Khi anh ta đang học cấp hai thì nhà bị người ta siết nợ vì bố bài bạc. Sau đó bố anh ta tự tử, mẹ anh ta vì buồn khổ quá mà khóc đến chảy máu mắt. Sau lần đó, anh ta nghỉ học đi làm thuê ở công trường Mẹ anh ta thì mắt kém, sức khỏe cũng giảm sút, chỉ ngồi bán rau kiếm mấy đồng cũng không đủ tiền thuốc thang. Lúc ấy, thương cho hoàn cảnh, cô đã đồng ý cho anh ta mượn tiền, trả trong 10 năm. Mẹ anh ta được cô cứu, anh ta đã dập đầu trước cô và hứa sẽ trả nợ. Ngày cô gặp lại anh ta thì lúc đó anh ta đã thay đổi rất nhiều. Anh ta gặp cô, gọi cô một tiếng ân nhân, hoàn trả số tiền mà anh ta mượn trước đó. Lúc này, anh ta có tiền và có xe. Nghe nói anh ta gặp lại người mà anh ta chắn cho một dao, người ta đã nhận anh ta làm việc. Do đó cuộc sống đã khá hơn rất nhiều. Nếu như cô không sai, thì đây có thể là lúc mẹ anh ta đang nằm viện. Có thể do hiệu ứng cánh bướm nên một số việc đã thay đổi.
Tiếng xe ô tô vang lên ngoài cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cánh cửa sắt được đẩy ra. Người mặc áo sơ mi màu mận chín Thanh Tùng lúc chiều cô vừa gặp đang bước tới. Anh cô cửa bước xuống, tát cho cô một cú nghiêng mặt:
- Con khốn, mày cuối cùng cũng rơi vào tay tao. Chính mày đã hại tao ra nông nổi này. Nếu mày không tung những thông tin đó lên, thì giờ tao sắp thành một bác sĩ rồi. Tao cũng không khốn khổ thế này. Tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết.
- Á, cứu tôi, cứu tôi với.
Nguyễn Mai mở mắt, việc đầu tiên là cô là lên thất thanh
- Điếc tai quá. Bịt mồm cô ta lại.
Thanh Tùng tỏ ý cáu gắt. Theo cái vẫy tay của đầu trọc, một thằng đàn em khác tiến lại nhét một búi giẻ vào miệng của Nguyễn Mai. Nguyễn Mai chỉ còn tiếng ú ớ.
An Kỳ trừng mắt, nhổ một bãi nước bọt có lẫn máu vào mặt hắn ta:
- Tên khốn khiếp, mau thả tao ra. Nếu mày không làm chuyện xấu thì lấy đâu thông tin tao đăng lên. Chính mày đã phản bội tao, nếu tao không nhầm, thì mày còn định dùng tao làm bàn đạp cho mày tiến lên chứ gì. Nghiên cứu của tao, gia đình của tao, thông tin về tao mày đã điều tra rõ, mày tiếp cận tao là có mục đích. Nhưng tao đã chặn hết mọi đường của mày rồi, nên mày mới giở cái trò dơ bẩn này chứ gì?
Thanh Tùng cười phá lên, ngả ngớn:
- Ha hả.Em đừng trừng. Xấu lắm. Em biết không, thực ra anh cũng rất thích em, nhưng em khó chiều quá, lại không biết nghe lời. Nếu em nghe lời anh, thì cả anh và em bây giờ chẳng phải là rất tốt sao. Nhưng chính mày đã phá hủy tất cả. Được thôi, trước tiên tao muốn nếm thử cảm giác được làm với thiên kim An gia có khác gì không, sau đó tao sẽ chụp hình mày đang bị chà đạp gửi về cho bố mẹ mày, yêu cầu bố mẹ mày chuyển tiền chuộc, tao sẽ dùng tiền đó để đi nước ngoài làm lại. Còn nếu không ngày mai cả nước sẽ biết thiên kim An gia An Kỳ bị vấy bẩn như thế nào, tao sẽ làm cho bố mẹ mày xấu hổ, làm cho gia đình mày sụp đổ. Lại còn cô bạn Nguyễn Mai của mày, chắc cô ta cũng chưa biết mùi đàn ông là như thế nào.
Nguyễn Mai ngấn ngấn nước mắt. An Kỳ thì siết chặt bàn tay ở sau.
- Mày, mày dám. Mày sẽ bị quả báo.
- Tao có gì mà không dám. Giờ mày thấy tao còn có gì nữa không hả.
Tên đầu trọc từ nãy đến giờ đứng nhìn thấy, mới tiến lên vỗ vai Thanh Tùng:
- Chú em này, chú chỉ thuê tụi anh bắt cóc tống tiền thôi, chứ không hề nói là hiếp dâm đâu. Như thế này là không tốt đâu nhé.
- Tôi thuê các anh để các anh làm việc cho tôi. Có tiền chúng ta chia 70-30, các anh đã đồng ý.Giờ các anh đã dính vào thì đã liên luỵ, thêm chút nữa có sao đâu. Bây giờ chúng ta bắt được hai đứa, thì tiền gấp đôi. Không chỉ vậy, được hưởng mùi vị của gái trinh thì các anh không thiệt.
Tên đầu trọc cùng nhìn vào thân hình của hai cô gái thèm thuồng, tặc lưỡi.
An Kỳ nhìn thấy điện thoại của mình và Nguyễn Mai bị ném ra góc. An Kỳ thấy một phần của chiếc cốc vỡ nằm gần sát chân cô. Nhân lúc mấy tên này đang thảo luận nên làm gì tiếp theo, cô dùng chân khều được mảnh vỡ của chiếc cốc, cầm vào tay. Nguyễn Mai nhìn thấy và biết cô muốn làm gì. Nguyễn Mai sợ hãi im thin thít. Khi Thanh Tùng quay lại, nhìn An Kỳ cười nham hiểm. Hắn nhét một viên thuốc vào miệng cô, bóp miệng ép cô uống vào. An Kỳ biết đây là thuốc kích dục.Cái cảm giác ghê tởm của kiếp trước ùa về. Cô biết chỉ khoảng ít phút nữa thôi, thì cô sẽ mất hết lý trí, lao vào hắn ta mà cầu xin, mà thèm muốn. Do đó, cô không thể để qua khứ lặp lại, cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây. Cô dùng hết sức cắt đứt sợi dây. Khi sợi dây vừa đứt, cô đứng bật dậy đá mạnh vào hạ bộ của Thanh Tùng. Những năm cô đi tham ra dã chiến, cô đã học được nhiều thế võ, áp dụng rất tốt trong trường hợp này. Mấy tên kia thấy cô như vậy, cũng nhanh chóng tiến tới để áp chế cô lại. An Kỳ nhanh chóng đoạt được một con dao găm của tên vừa xông tới. An Kỳ đâm mạnh dao vào đùi gã, gã kêu thảm thiết. Tên đầu trọc lại xông lên, túm lấy vai cô bóp mạnh.
- Con khốn, nhẹ không ưa lại thích ưa mạnh bạo. Hôm nay anh sẽ…
Chưa hết câu.An Kỳ giữ tay hắn lại, bật mạnh cong người tạo thành tư thế cánh cung, vòng tay siết chặt cổ hắn, đâm mạnh dao vào bắp tay hắn. Bản thân là bác sĩ, cô biết đâm chỗ nào làm cho đau nhất. Nó không làm chết người nhưng cũng khiến phế cái tay. Bản thân hắn không ngờ một người con gái nhìn yếu đuối lại có thể có sức mạnh như vậy.
- Dừng tay, không tao giết con này.
An Kỳ thả tên kia ra, nhìn thấy bạn mình đang bị Thanh Tùng kề dao vào cổ. An Kỳ bắt đầu bị hoa mắt, cảm giác nghe tiếng Thanh Tùng thật mời gọi.
- Mặt sẹo, túm nó lại đây cho tao. Tao sẽ cho mày con này.
An Kỳ biết lúc này mình không hành động thì sẽ xong đời. Cô không thể giống như kiếp trước, bị hại, hại cả gia đình mình. Cô cắn lưỡi chảy máu để tỉnh táo, quay sang túm lấy cổ áo của mặt sẹo, thều thào:
- Tôi sẽ đảm bảo cứu mẹ anh, nếu anh giúp tôi. Bệnh của mẹ anh nếu không chữa trị sẽ bị liệt suốt đời. Anh làm vậy cũng chỉ là cần tiền cứu mẹ thôi đúng không anh Ngô Nam Phúc. Tôi có rất nhiều tiền, không chỉ vậy tôi sẽ giúp mẹ anh chữa khỏi cả mắt nữa. Anh là người tốt, đừng lấn sâu vào nữa. Mẹ anh còn đang chờ ở nhà.
Mặt sẹo giật mình, sao cô ta lại biết tên mình, sao lại biết bệnh của mẹ mình nữa. Hắn ta đang chần chừ thì An Kỳ cho anh ta một cái tát khiến anh ta tỉnh mộng.
- Chuyện hôm nay như bỏ qua. Bác gái chắc sẽ buồn khi biết anh vì bà mà làm chuyện xấu. Không biết bà ấy có sống nổi không.
An Kỳ bồi thêm cơ may. Cái cảm giác lại đang trào dâng trong cô.
Mặt sẹo nghĩ tới mẹ, nếu mình có chuyện gì thì mẹ làm sao đây. Hắn đồng ý. Hắn tiến tới chỗ Thanh Tùng tóm lấy tay bẻ ngược về sau, làm Thanh Tùng đau không kịp trở tay. Nguyễn Mai lảo đảo chạy ra đỡ bạn thân. An Kỳ lúc này đã đứng không vững, lấy con dao cứa mạnh vào lòng bàn tay cho tỉnh táo. Cô kêu Nguyễn Mai gọi cho bố mẹ, thì điện thoại của Nguyễn Mai lại hết pin lúc này. An Kỳ lấy điện thoại, cố gắng nhìn vào màn hình, mở khoá, bằng khuôn mặt. Cô đưa cho Nguyễn Mai gọi cho bố mẹ mình. Nguyễn Mai mở điện thoại, chưa kịp bấm số thì thấy An Kỳ đang tự cởi đồ của mình ra, miệng thì luôn kêu nóng. Một tay cầm điện thoại, một tay giữ An Kỳ, nhưng cô lại ấn nhầm vào số điện thoại lưu hình mặt cười ngay đầu tiên. Chuông reo. Lúc này là 3 giờ sáng, Tô Diễn vẫn đang thức để làm việc.Một ngày chỉ ngủ có khoảng hai tiếng do hội chứng mất ngủ tự phát khiến anh bị căng thẳng thần kinh rất nhiều. Trong khoảng tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại cá nhân reo lên. Số lạ. Không ai biết số cá nhân của anh trừ những người quen. Mà lại gọi cho anh lúc 3 h sáng thế này. Anh vẫn bấm trả lời. Tiếng trầm ấm lẫn tiếng mỏi mệt vang lên. Nhưng đáp lại bên kia lại là tiếng kêu thất thanh của một cô gái:
- An Kỳ, cậu tỉnh táo lại đi. Cậu đừng như vậy, mình sợ lắm. Mặt sẹo, nhanh trói tên Thanh Tùng kia lại rồi lại đây giúp tôi.
Điện thoại tắt máy, Tô Diễn nghe được ai đó gọi tên An Kỳ. Theo như kinh nghiệm bản thân thì biết hình như An Kỳ đang gặp nguy hiểm. An Kỳ, An Kỳ đây là tên cô thực tập trong bệnh viện đây mà. Cô ấy bị sao vậy. Anh bấm lại số thì máy bận.
Bên này khi Nguyễn Mai dùng áo khoác của mình cột chặt tay của An Kỳ lại thì nhìn vào điện thoại biết mình ấn nhầm số. Cô gọi lại cho mẹ và anh trai của An Kỳ, hỏi mặt sẹo mới biết đây là ngoại ô thành phố,khu sinh thái đang xây dựng, cách nhà của An Kỳ cũng khá xa, mất khoảng 1 tiếng đi xe ô tô. Bố mẹ của An Kỳ ngay trong đêm gọi người tức tốc tới vị trí mà Nguyễn Mai báo. Anh trai của An Kỳ ở vị trí gần hơn thì báo ngay một đội công an điều tra tới. Nghe An Kỳ bị bắt cóc, bây giờ lại còn trúng xuân dược, tay lái của An Ninh chưa từng cảm nhận được run như thế này, chỉ cầu mong cho em gái bình an.
Khi mở mắt ra lần nữa, An Kỳ thấy mình đang bị trói gô vào gốc cột, Nguyễn Mai còn đang chưa tỉnh nhưng cũng bị trói đối chiều lưng với cô. Nguyễn Mai nhìn cũng quanh, thì thấy có ba tên đang ngồi gần đó đang hút thuốc lá. Hình như đây giống một nhà kho bỏ hoang,. Cô hắng giọng:
- Mấy người là ai, sao lại bắt chúng tôi đến đây?
Tên trọc đầu có săm một con rết to ở mặt tiến đến, một tay nắm cằm của Nguyễn Mai, một tay vẫn cầm điếu thuốc đang hút dở.
- Cô em cũng xinh đẹp đấy nhỉ. Bọn này được người thuê bắt cô em và muốn bố mẹ của cô em giúp cho ít tiền thôi. Nếu cô em ngoan ngoãn thì cô em sẽ được an toàn, còn không thì bọn này không đảm bảo đâu.
Hắn nhe răng ố vàng cười, rít một hơi thuốc phát vào mặt An Kỳ, sau đó hắn ta quay người lại nói với một tên đàn em đằng sau
- Mày gọi thằng kia đến đây nhanh đi, nói con tin đã bắt về đây rồi.
Tên đàn em đằng sau có một vết chém trên mặt. Hắn cũng chỉ tầm 27 tuổi. Hắn vâng một tiếng rồi lấy điện thoại bấm số. An Kỳ trông thấy tên mặt sẹo kia thì liền nhớ ra người đàn ông mặt sẹo này đã gặp ở đâu rồi. Kiếp trước, khi cô đang làm bác sĩ trực đêm ở bệnh viện, có một người đang ông mặt có vết sẹo lớn tay bế một người phụ nữ khoảng hơn 70 tuổi, miệng kêu bác sĩ, bác sĩ cứu mẹ tôi. Mẹ của anh ta bị ngã, lại cộng thêm tuổi đã cao, nên bị lệch xương cột sống.
Tình trạng của mẹ anh ta rất nặng, chi phí mổ lại cao, nếu không mổ kịp thời thì mẹ anh ta sẽ bị liệt suốt đời. Anh ta khóc như một đứa trẻ, cầu xin bệnh viện cho anh ta nợ phí, tuy nhiên bệnh viện chỉ nhận điều trị thuốc nợ, chứ không đồng ý mổ. Lúc đó, cô chính là bác sĩ mổ chính của mẹ anh ta. Mẹ anh ta kể về cuộc sống cơ cực của hai mẹ con. Khi anh ta đang học cấp hai thì nhà bị người ta siết nợ vì bố bài bạc. Sau đó bố anh ta tự tử, mẹ anh ta vì buồn khổ quá mà khóc đến chảy máu mắt. Sau lần đó, anh ta nghỉ học đi làm thuê ở công trường Mẹ anh ta thì mắt kém, sức khỏe cũng giảm sút, chỉ ngồi bán rau kiếm mấy đồng cũng không đủ tiền thuốc thang. Lúc ấy, thương cho hoàn cảnh, cô đã đồng ý cho anh ta mượn tiền, trả trong 10 năm. Mẹ anh ta được cô cứu, anh ta đã dập đầu trước cô và hứa sẽ trả nợ. Ngày cô gặp lại anh ta thì lúc đó anh ta đã thay đổi rất nhiều. Anh ta gặp cô, gọi cô một tiếng ân nhân, hoàn trả số tiền mà anh ta mượn trước đó. Lúc này, anh ta có tiền và có xe. Nghe nói anh ta gặp lại người mà anh ta chắn cho một dao, người ta đã nhận anh ta làm việc. Do đó cuộc sống đã khá hơn rất nhiều. Nếu như cô không sai, thì đây có thể là lúc mẹ anh ta đang nằm viện. Có thể do hiệu ứng cánh bướm nên một số việc đã thay đổi.
Tiếng xe ô tô vang lên ngoài cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cánh cửa sắt được đẩy ra. Người mặc áo sơ mi màu mận chín Thanh Tùng lúc chiều cô vừa gặp đang bước tới. Anh cô cửa bước xuống, tát cho cô một cú nghiêng mặt:
- Con khốn, mày cuối cùng cũng rơi vào tay tao. Chính mày đã hại tao ra nông nổi này. Nếu mày không tung những thông tin đó lên, thì giờ tao sắp thành một bác sĩ rồi. Tao cũng không khốn khổ thế này. Tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết.
- Á, cứu tôi, cứu tôi với.
Nguyễn Mai mở mắt, việc đầu tiên là cô là lên thất thanh
- Điếc tai quá. Bịt mồm cô ta lại.
Thanh Tùng tỏ ý cáu gắt. Theo cái vẫy tay của đầu trọc, một thằng đàn em khác tiến lại nhét một búi giẻ vào miệng của Nguyễn Mai. Nguyễn Mai chỉ còn tiếng ú ớ.
An Kỳ trừng mắt, nhổ một bãi nước bọt có lẫn máu vào mặt hắn ta:
- Tên khốn khiếp, mau thả tao ra. Nếu mày không làm chuyện xấu thì lấy đâu thông tin tao đăng lên. Chính mày đã phản bội tao, nếu tao không nhầm, thì mày còn định dùng tao làm bàn đạp cho mày tiến lên chứ gì. Nghiên cứu của tao, gia đình của tao, thông tin về tao mày đã điều tra rõ, mày tiếp cận tao là có mục đích. Nhưng tao đã chặn hết mọi đường của mày rồi, nên mày mới giở cái trò dơ bẩn này chứ gì?
Thanh Tùng cười phá lên, ngả ngớn:
- Ha hả.Em đừng trừng. Xấu lắm. Em biết không, thực ra anh cũng rất thích em, nhưng em khó chiều quá, lại không biết nghe lời. Nếu em nghe lời anh, thì cả anh và em bây giờ chẳng phải là rất tốt sao. Nhưng chính mày đã phá hủy tất cả. Được thôi, trước tiên tao muốn nếm thử cảm giác được làm với thiên kim An gia có khác gì không, sau đó tao sẽ chụp hình mày đang bị chà đạp gửi về cho bố mẹ mày, yêu cầu bố mẹ mày chuyển tiền chuộc, tao sẽ dùng tiền đó để đi nước ngoài làm lại. Còn nếu không ngày mai cả nước sẽ biết thiên kim An gia An Kỳ bị vấy bẩn như thế nào, tao sẽ làm cho bố mẹ mày xấu hổ, làm cho gia đình mày sụp đổ. Lại còn cô bạn Nguyễn Mai của mày, chắc cô ta cũng chưa biết mùi đàn ông là như thế nào.
Nguyễn Mai ngấn ngấn nước mắt. An Kỳ thì siết chặt bàn tay ở sau.
- Mày, mày dám. Mày sẽ bị quả báo.
- Tao có gì mà không dám. Giờ mày thấy tao còn có gì nữa không hả.
Tên đầu trọc từ nãy đến giờ đứng nhìn thấy, mới tiến lên vỗ vai Thanh Tùng:
- Chú em này, chú chỉ thuê tụi anh bắt cóc tống tiền thôi, chứ không hề nói là hiếp dâm đâu. Như thế này là không tốt đâu nhé.
- Tôi thuê các anh để các anh làm việc cho tôi. Có tiền chúng ta chia 70-30, các anh đã đồng ý.Giờ các anh đã dính vào thì đã liên luỵ, thêm chút nữa có sao đâu. Bây giờ chúng ta bắt được hai đứa, thì tiền gấp đôi. Không chỉ vậy, được hưởng mùi vị của gái trinh thì các anh không thiệt.
Tên đầu trọc cùng nhìn vào thân hình của hai cô gái thèm thuồng, tặc lưỡi.
An Kỳ nhìn thấy điện thoại của mình và Nguyễn Mai bị ném ra góc. An Kỳ thấy một phần của chiếc cốc vỡ nằm gần sát chân cô. Nhân lúc mấy tên này đang thảo luận nên làm gì tiếp theo, cô dùng chân khều được mảnh vỡ của chiếc cốc, cầm vào tay. Nguyễn Mai nhìn thấy và biết cô muốn làm gì. Nguyễn Mai sợ hãi im thin thít. Khi Thanh Tùng quay lại, nhìn An Kỳ cười nham hiểm. Hắn nhét một viên thuốc vào miệng cô, bóp miệng ép cô uống vào. An Kỳ biết đây là thuốc kích dục.Cái cảm giác ghê tởm của kiếp trước ùa về. Cô biết chỉ khoảng ít phút nữa thôi, thì cô sẽ mất hết lý trí, lao vào hắn ta mà cầu xin, mà thèm muốn. Do đó, cô không thể để qua khứ lặp lại, cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây. Cô dùng hết sức cắt đứt sợi dây. Khi sợi dây vừa đứt, cô đứng bật dậy đá mạnh vào hạ bộ của Thanh Tùng. Những năm cô đi tham ra dã chiến, cô đã học được nhiều thế võ, áp dụng rất tốt trong trường hợp này. Mấy tên kia thấy cô như vậy, cũng nhanh chóng tiến tới để áp chế cô lại. An Kỳ nhanh chóng đoạt được một con dao găm của tên vừa xông tới. An Kỳ đâm mạnh dao vào đùi gã, gã kêu thảm thiết. Tên đầu trọc lại xông lên, túm lấy vai cô bóp mạnh.
- Con khốn, nhẹ không ưa lại thích ưa mạnh bạo. Hôm nay anh sẽ…
Chưa hết câu.An Kỳ giữ tay hắn lại, bật mạnh cong người tạo thành tư thế cánh cung, vòng tay siết chặt cổ hắn, đâm mạnh dao vào bắp tay hắn. Bản thân là bác sĩ, cô biết đâm chỗ nào làm cho đau nhất. Nó không làm chết người nhưng cũng khiến phế cái tay. Bản thân hắn không ngờ một người con gái nhìn yếu đuối lại có thể có sức mạnh như vậy.
- Dừng tay, không tao giết con này.
An Kỳ thả tên kia ra, nhìn thấy bạn mình đang bị Thanh Tùng kề dao vào cổ. An Kỳ bắt đầu bị hoa mắt, cảm giác nghe tiếng Thanh Tùng thật mời gọi.
- Mặt sẹo, túm nó lại đây cho tao. Tao sẽ cho mày con này.
An Kỳ biết lúc này mình không hành động thì sẽ xong đời. Cô không thể giống như kiếp trước, bị hại, hại cả gia đình mình. Cô cắn lưỡi chảy máu để tỉnh táo, quay sang túm lấy cổ áo của mặt sẹo, thều thào:
- Tôi sẽ đảm bảo cứu mẹ anh, nếu anh giúp tôi. Bệnh của mẹ anh nếu không chữa trị sẽ bị liệt suốt đời. Anh làm vậy cũng chỉ là cần tiền cứu mẹ thôi đúng không anh Ngô Nam Phúc. Tôi có rất nhiều tiền, không chỉ vậy tôi sẽ giúp mẹ anh chữa khỏi cả mắt nữa. Anh là người tốt, đừng lấn sâu vào nữa. Mẹ anh còn đang chờ ở nhà.
Mặt sẹo giật mình, sao cô ta lại biết tên mình, sao lại biết bệnh của mẹ mình nữa. Hắn ta đang chần chừ thì An Kỳ cho anh ta một cái tát khiến anh ta tỉnh mộng.
- Chuyện hôm nay như bỏ qua. Bác gái chắc sẽ buồn khi biết anh vì bà mà làm chuyện xấu. Không biết bà ấy có sống nổi không.
An Kỳ bồi thêm cơ may. Cái cảm giác lại đang trào dâng trong cô.
Mặt sẹo nghĩ tới mẹ, nếu mình có chuyện gì thì mẹ làm sao đây. Hắn đồng ý. Hắn tiến tới chỗ Thanh Tùng tóm lấy tay bẻ ngược về sau, làm Thanh Tùng đau không kịp trở tay. Nguyễn Mai lảo đảo chạy ra đỡ bạn thân. An Kỳ lúc này đã đứng không vững, lấy con dao cứa mạnh vào lòng bàn tay cho tỉnh táo. Cô kêu Nguyễn Mai gọi cho bố mẹ, thì điện thoại của Nguyễn Mai lại hết pin lúc này. An Kỳ lấy điện thoại, cố gắng nhìn vào màn hình, mở khoá, bằng khuôn mặt. Cô đưa cho Nguyễn Mai gọi cho bố mẹ mình. Nguyễn Mai mở điện thoại, chưa kịp bấm số thì thấy An Kỳ đang tự cởi đồ của mình ra, miệng thì luôn kêu nóng. Một tay cầm điện thoại, một tay giữ An Kỳ, nhưng cô lại ấn nhầm vào số điện thoại lưu hình mặt cười ngay đầu tiên. Chuông reo. Lúc này là 3 giờ sáng, Tô Diễn vẫn đang thức để làm việc.Một ngày chỉ ngủ có khoảng hai tiếng do hội chứng mất ngủ tự phát khiến anh bị căng thẳng thần kinh rất nhiều. Trong khoảng tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại cá nhân reo lên. Số lạ. Không ai biết số cá nhân của anh trừ những người quen. Mà lại gọi cho anh lúc 3 h sáng thế này. Anh vẫn bấm trả lời. Tiếng trầm ấm lẫn tiếng mỏi mệt vang lên. Nhưng đáp lại bên kia lại là tiếng kêu thất thanh của một cô gái:
- An Kỳ, cậu tỉnh táo lại đi. Cậu đừng như vậy, mình sợ lắm. Mặt sẹo, nhanh trói tên Thanh Tùng kia lại rồi lại đây giúp tôi.
Điện thoại tắt máy, Tô Diễn nghe được ai đó gọi tên An Kỳ. Theo như kinh nghiệm bản thân thì biết hình như An Kỳ đang gặp nguy hiểm. An Kỳ, An Kỳ đây là tên cô thực tập trong bệnh viện đây mà. Cô ấy bị sao vậy. Anh bấm lại số thì máy bận.
Bên này khi Nguyễn Mai dùng áo khoác của mình cột chặt tay của An Kỳ lại thì nhìn vào điện thoại biết mình ấn nhầm số. Cô gọi lại cho mẹ và anh trai của An Kỳ, hỏi mặt sẹo mới biết đây là ngoại ô thành phố,khu sinh thái đang xây dựng, cách nhà của An Kỳ cũng khá xa, mất khoảng 1 tiếng đi xe ô tô. Bố mẹ của An Kỳ ngay trong đêm gọi người tức tốc tới vị trí mà Nguyễn Mai báo. Anh trai của An Kỳ ở vị trí gần hơn thì báo ngay một đội công an điều tra tới. Nghe An Kỳ bị bắt cóc, bây giờ lại còn trúng xuân dược, tay lái của An Ninh chưa từng cảm nhận được run như thế này, chỉ cầu mong cho em gái bình an.