Chương 10: Cố ý gây sự
Ông nội Sở nhíu mày, gằn giọng.
"Cháu có nghe ông hỏi gì không hả?"
Vãn Tình giật mình.
"Dạ ở trong phòng."
Ông nội Sở đứng dậy.
"Cháu gọi cậu ta vào phòng làm việc. Ông có một số chuyện cần nói với cậu ta."
"Vâng! Cháu đi ngay đây."
Thấy ông nội Sở đã đi khuất, Sở Vãn Linh cũng nới lỏng tay ra.
"Em nhanh gọi cậu ta đến gặp ông. Nếu ông không vui lại xảy ra chuyện."
"Em biết rồi."
[...]
Vãn Tình quay lại phòng.
Cô không vội nói chuyện, cô khẽ quan sát anh.
Anh tựa lưng vào thanh chắn cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Làn gió khẽ thổi qua khiến cho mái tóc anh có chút loạn nhưng ngược lại cô có thể nhìn rõ ràng sườn mặt sắc sảo ấy. Một cảm giác lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần.
Anh không nhìn sang hờ hững lên tiếng.
"Cô thích nhìn chằm chằm người khác như vậy à."
"..." Sở Vãn Tình bị nói trúng liền xụ mặt xuống.
Cô tiến về phía anh.
Tất nhiên chiều cao giữa hai người khá lớn, lần nào nhìn cô cũng có phải ngẩng mặt lên.
"Ai nói tôi nhìn anh."
Anh rũ mắt xuống không lên tiếng.
Sở Vãn Tình thật sự là không thể chịu nổi sự áp bức này mà. Cô đi đến kéo chiếc ghế cạnh sofa.
Thượng Quan Nhất nhíu mày vì khó hiểu trước hành động của cô. Đang xù lông với anh giờ lại đi tìm ghế.
Vãn Tình kéo cái ghế về phía anh. Cô đứng lên, tay chống bên hông.
"Giờ nói chuyện được rồi."
"..." Thượng Quan Nhất.
Cô khoái chí vì giờ mình còn nhỉnh hơn anh một chút.
Anh xoay người lại như muốn rời khỏi chẳng quan tâm.
"Tôi không đùa với cô."
"Ai... A..."
Cô quên mất là mình đang đứng trên ghế. Tất nhiên bước xuống hụt chân ngã xuống. Vô nhắm mắt thét lên.
Nhưng cơn đau trong tưởng tượng của cô lại không có. Thay vào đó là mùi hương nhàn nhạt quanh chóp mũi. Mình đang nằm lên đâu vậy?
Vừa mở mắt ra.
"..." Sở Vãn Tình mở to mắt. Không cần lén lút nhìn. Giờ thì gương mặt chính diện không còn phủ kín bởi mái tóc ấy nữa. Trong lòng cô không khỏi chậc một tiếng.
Tay vô thức đưa lên muốn sờ vào mặt anh.
Anh giữ tay cô lại.
"Định ăn vạ đến bao giờ."
Vãn Tình muốn ngồi dậy nhưng nghe câu này, cô thấy không vui. Hừ! Để tôi ăn vạ cho anh xem.
Nghĩ là làm, cô áp mặt lên ngực anh.
"Tôi đau lắm, ngồi không nổi nữa."
"Cô có phải phụ nữ không hửm."
Sở Vãn Tình lườm anh một cái.
"Cái đó không phải anh đã biết rồi sao."
"..." Thượng Quan Nhất mím môi. Giỏi gây sự với anh thôi.
Dù sao anh cũng không hơi đâu so đo với cô. Anh kéo cô ra.
Không biết vô tình hay cố ý lại trúng vào ngực cô.
Bàn tay anh khựng lại.
Sở Vãn Tình mặt đỏ bừng lên chóng tay ngồi dậy.
"Đồ biến thái."
"..." Thượng Quan Nhất hít sâu một hơi ngồi dậy. Anh đưa tay lên rồi lại siết chặt.
[...]
Phòng làm việc.
Anh gõ cửa.
Ông nội Sở lên tiếng.
"Vào đi."
Anh đẩy cửa bước vào, khép lại.
Ông nội Sở nhìn anh.
"Cậu ngồi xuống đi."
"Cảnh gia tìm tôi cũng không phải uống trà, nói chuyện phím. Vào thẳng vấn đề đi."
Ông nội Sở bật cười đứng dậy.
"Tôi mang đứa cháu gái của mình gả cho cậu. Được sống trong căn biệt thự rộng lớn, không cần lo ăn lo mặc. Cũng không bị người khác ức hiếp. Cậu không cảm thấy mình may mắn à."
Anh nhếch môi.
"Tôi không biết Cảnh gia cần gì ở một người như tôi. Nhưng cuộc sống này, tôi không cần."
Ông nội Sở khựng lại.
"Được! Nếu cậu nói như vậy. Tôi sẽ để cậu và Vãn Tình dọn đến căn hộ ở Vân Đông. Tuy nhiên cậu nên hiểu một việc. Rời khỏi họ Sở, cuộc sống sẽ không dễ dàng. Huống chi là thêm một người."
"Sở gia đang uy hiếp tôi à."
"Haha... Chàng trai trẻ. Cậu đồng ý thỏa thuận với tôi. Trong khoảng hai năm này, mong cậu không nuốt lời. Cũng không được nói với bất kỳ ai. Sau thời gian đó, tôi sẽ không làm phiền cậu."
"Yên tâm. Tôi không rảnh rỗi như một số người. Nhưng Sở gia nên chừng mực một chút. Đừng tự lấy đá đập chân mình."
"Cậu đừng được nước làm tới."
Ông nội Sở rõ ràng không vui.
"Trong sạch của một cô gái lại bị chính người nhà của mình mang ra để người khác chê cười. Tôi nên học hỏi mới đúng."
"Cậu..."
Ông nội Sở tức đến rung lên.
"Ngài cứ sắp xếp. Tôi không muốn ở lại nơi này thêm một ngày nào cả."
"Được! Là cậu tự mình chuốc lấy cái khổ."
Ông nội Sở cười lạnh. Nếu như không phải cần vận khí của cậu ta. Ông nhất định sẽ đuổi ra khỏi nơi này ngay lập tức. Đến Vân Đông cũng tốt, ông vừa có thể giám sát lại tránh được một ít phiền phức khác.
Anh xoay người bước ra ngoài.
Vừa đến bậc thang lại gặp phải Sở Vãn Linh.
Cô ta híp mắt rõ ràng xem thường. Ăn mặc quần áo rẻ tiền, chỉ có đều... Dáng người này không thể xem nhẹ được.
Cô ta vờ như bị trật chân ngã về phía anh.
Thượng Quan Nhất dịch sang một bước.
"A..."
Cô ta thét lên. Cả người ngã vào bật thang, chiếc vòng ngọc trên tay đập mạnh vỡ nát.
Mọi người trong nhà nghe tiếng liền chạy ra.
Anh rũ mắt xuống nhìn cũng không phản ứng gì cả. Cứ như xem khỉ diễn xiếc vậy.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vãn Linh, con làm sao vậy?"
Ba mẹ cô ta liền chạy đến, đỡ cô ta đứng dậy.
Cô ta vừa thẹn vừa tức giận.
"Là cậu ta... Cậu ta đẩy ngã con. Chiếc vòng anh Trần Hưng tặng cũng..."
Cô ta nghẹn ngào.
"Cậu dám... Loại người như vậy cũng có thể vào Sở gia. Hôm nay, tôi sẽ không để yên cho cậu."
Sở Nghệ vừa xót con gái liền hùng hổ lao đến.
[...]
"Cháu có nghe ông hỏi gì không hả?"
Vãn Tình giật mình.
"Dạ ở trong phòng."
Ông nội Sở đứng dậy.
"Cháu gọi cậu ta vào phòng làm việc. Ông có một số chuyện cần nói với cậu ta."
"Vâng! Cháu đi ngay đây."
Thấy ông nội Sở đã đi khuất, Sở Vãn Linh cũng nới lỏng tay ra.
"Em nhanh gọi cậu ta đến gặp ông. Nếu ông không vui lại xảy ra chuyện."
"Em biết rồi."
[...]
Vãn Tình quay lại phòng.
Cô không vội nói chuyện, cô khẽ quan sát anh.
Anh tựa lưng vào thanh chắn cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Làn gió khẽ thổi qua khiến cho mái tóc anh có chút loạn nhưng ngược lại cô có thể nhìn rõ ràng sườn mặt sắc sảo ấy. Một cảm giác lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần.
Anh không nhìn sang hờ hững lên tiếng.
"Cô thích nhìn chằm chằm người khác như vậy à."
"..." Sở Vãn Tình bị nói trúng liền xụ mặt xuống.
Cô tiến về phía anh.
Tất nhiên chiều cao giữa hai người khá lớn, lần nào nhìn cô cũng có phải ngẩng mặt lên.
"Ai nói tôi nhìn anh."
Anh rũ mắt xuống không lên tiếng.
Sở Vãn Tình thật sự là không thể chịu nổi sự áp bức này mà. Cô đi đến kéo chiếc ghế cạnh sofa.
Thượng Quan Nhất nhíu mày vì khó hiểu trước hành động của cô. Đang xù lông với anh giờ lại đi tìm ghế.
Vãn Tình kéo cái ghế về phía anh. Cô đứng lên, tay chống bên hông.
"Giờ nói chuyện được rồi."
"..." Thượng Quan Nhất.
Cô khoái chí vì giờ mình còn nhỉnh hơn anh một chút.
Anh xoay người lại như muốn rời khỏi chẳng quan tâm.
"Tôi không đùa với cô."
"Ai... A..."
Cô quên mất là mình đang đứng trên ghế. Tất nhiên bước xuống hụt chân ngã xuống. Vô nhắm mắt thét lên.
Nhưng cơn đau trong tưởng tượng của cô lại không có. Thay vào đó là mùi hương nhàn nhạt quanh chóp mũi. Mình đang nằm lên đâu vậy?
Vừa mở mắt ra.
"..." Sở Vãn Tình mở to mắt. Không cần lén lút nhìn. Giờ thì gương mặt chính diện không còn phủ kín bởi mái tóc ấy nữa. Trong lòng cô không khỏi chậc một tiếng.
Tay vô thức đưa lên muốn sờ vào mặt anh.
Anh giữ tay cô lại.
"Định ăn vạ đến bao giờ."
Vãn Tình muốn ngồi dậy nhưng nghe câu này, cô thấy không vui. Hừ! Để tôi ăn vạ cho anh xem.
Nghĩ là làm, cô áp mặt lên ngực anh.
"Tôi đau lắm, ngồi không nổi nữa."
"Cô có phải phụ nữ không hửm."
Sở Vãn Tình lườm anh một cái.
"Cái đó không phải anh đã biết rồi sao."
"..." Thượng Quan Nhất mím môi. Giỏi gây sự với anh thôi.
Dù sao anh cũng không hơi đâu so đo với cô. Anh kéo cô ra.
Không biết vô tình hay cố ý lại trúng vào ngực cô.
Bàn tay anh khựng lại.
Sở Vãn Tình mặt đỏ bừng lên chóng tay ngồi dậy.
"Đồ biến thái."
"..." Thượng Quan Nhất hít sâu một hơi ngồi dậy. Anh đưa tay lên rồi lại siết chặt.
[...]
Phòng làm việc.
Anh gõ cửa.
Ông nội Sở lên tiếng.
"Vào đi."
Anh đẩy cửa bước vào, khép lại.
Ông nội Sở nhìn anh.
"Cậu ngồi xuống đi."
"Cảnh gia tìm tôi cũng không phải uống trà, nói chuyện phím. Vào thẳng vấn đề đi."
Ông nội Sở bật cười đứng dậy.
"Tôi mang đứa cháu gái của mình gả cho cậu. Được sống trong căn biệt thự rộng lớn, không cần lo ăn lo mặc. Cũng không bị người khác ức hiếp. Cậu không cảm thấy mình may mắn à."
Anh nhếch môi.
"Tôi không biết Cảnh gia cần gì ở một người như tôi. Nhưng cuộc sống này, tôi không cần."
Ông nội Sở khựng lại.
"Được! Nếu cậu nói như vậy. Tôi sẽ để cậu và Vãn Tình dọn đến căn hộ ở Vân Đông. Tuy nhiên cậu nên hiểu một việc. Rời khỏi họ Sở, cuộc sống sẽ không dễ dàng. Huống chi là thêm một người."
"Sở gia đang uy hiếp tôi à."
"Haha... Chàng trai trẻ. Cậu đồng ý thỏa thuận với tôi. Trong khoảng hai năm này, mong cậu không nuốt lời. Cũng không được nói với bất kỳ ai. Sau thời gian đó, tôi sẽ không làm phiền cậu."
"Yên tâm. Tôi không rảnh rỗi như một số người. Nhưng Sở gia nên chừng mực một chút. Đừng tự lấy đá đập chân mình."
"Cậu đừng được nước làm tới."
Ông nội Sở rõ ràng không vui.
"Trong sạch của một cô gái lại bị chính người nhà của mình mang ra để người khác chê cười. Tôi nên học hỏi mới đúng."
"Cậu..."
Ông nội Sở tức đến rung lên.
"Ngài cứ sắp xếp. Tôi không muốn ở lại nơi này thêm một ngày nào cả."
"Được! Là cậu tự mình chuốc lấy cái khổ."
Ông nội Sở cười lạnh. Nếu như không phải cần vận khí của cậu ta. Ông nhất định sẽ đuổi ra khỏi nơi này ngay lập tức. Đến Vân Đông cũng tốt, ông vừa có thể giám sát lại tránh được một ít phiền phức khác.
Anh xoay người bước ra ngoài.
Vừa đến bậc thang lại gặp phải Sở Vãn Linh.
Cô ta híp mắt rõ ràng xem thường. Ăn mặc quần áo rẻ tiền, chỉ có đều... Dáng người này không thể xem nhẹ được.
Cô ta vờ như bị trật chân ngã về phía anh.
Thượng Quan Nhất dịch sang một bước.
"A..."
Cô ta thét lên. Cả người ngã vào bật thang, chiếc vòng ngọc trên tay đập mạnh vỡ nát.
Mọi người trong nhà nghe tiếng liền chạy ra.
Anh rũ mắt xuống nhìn cũng không phản ứng gì cả. Cứ như xem khỉ diễn xiếc vậy.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vãn Linh, con làm sao vậy?"
Ba mẹ cô ta liền chạy đến, đỡ cô ta đứng dậy.
Cô ta vừa thẹn vừa tức giận.
"Là cậu ta... Cậu ta đẩy ngã con. Chiếc vòng anh Trần Hưng tặng cũng..."
Cô ta nghẹn ngào.
"Cậu dám... Loại người như vậy cũng có thể vào Sở gia. Hôm nay, tôi sẽ không để yên cho cậu."
Sở Nghệ vừa xót con gái liền hùng hổ lao đến.
[...]