Chương 12: Rời khỏi Sở gia
Sở Vãn Tình trở về phòng, vừa mở cửa ra cô nhìn về phía cửa sổ.
Mái tóc màu bạch kim khẽ lay trong gió nhìn anh càng mờ ảo dưới ánh sáng màu vàng nhạt rọi vào. Vừa cô độc, lạnh lẽo... Hay là do cô tưởng tượng quá nhiều.
Cô tiến về phía anh.
"Tại sao anh lại làm như vậy?"
Anh rũ mắt nhìn cô.
"Cô còn quá non nớt trong suy nghĩ của mình. Đừng nhìn bề ngoài của ai đó để đánh giá vấn đề."
Sở Vãn Tình không hiểu ý anh là gì.
"Anh không cần giản đạo lý với tôi. Nếu như anh hiểu đạo lý đã không làm như vậy."
Anh bật cười.
"Đúng là như vậy. Tôi không nên... Nhưng cũng không thể quay lại."
Anh nói một nửa lại bỏ một nửa.
Sở Vãn Tình càng lúc càng mơ hồ trước câu nói của anh.
Một chút mềm lòng trước sự ức hiếp của người khác. Sự bất công với cô, anh đã đồng ý ở lại Sở gia ở rể hai năm.
Anh đứng thẳng người dậy, bước đi.
Sở Vãn Tình không thể nào chịu được với thái độ này của anh. Cô níu lấy tay anh.
"Đang nói chuyện anh muốn đi đâu."
Anh quay lại cúi đầu xuống nhìn cô.
"Đi vệ sinh. Thế nào, muốn vào cùng tôi à."
"Anh..."
"Thả tay ra."
Sở Vãn Tình nghiến răng nghiến lợi nới lỏng tay ra.
"Đúng là tên đáng ghét thật mà."
[...]
***
Sở Vãn Tình đã thu xếp quần áo vào chiếc vali nhỏ. Tuy là nhị tiểu thư của Sở gia nhưng quần áo của cô không thể gọi là nhiều. Đa số là trang phục đi làm.
Cô nhìn căn biệt thự một lần lần nữa. Ở đây hơn hai mươi năm cuối cùng lại phải rời khỏi. Tất nhiên, trong lòng cô có chút mất mát. Mặc dù, nơi cô đến cách đây không xa. Nói chung cũng thuộc về phần đất của Sở gia.
Đám người làm liền xì xầm to nhỏ.
"Thật sự bị đuổi khỏi Sở gia rồi."
"Cũng không còn là nhị tiểu thư gì nữa."
Thím Trần từ dưới quê lên liền nghe cuộc nói chuyện có chút khó hiểu. Bà rất thương nhị tiểu thư của Sở gia này. Tính tình tốt lại hiểu chuyện. Hoàn toàn khác với mọi người trong nhà. Tuy vẻ ngoài tốt nhưng bản tính thì ngược lại.
"Mọi người đang nói gì vậy? Nhị tiểu thư làm sao lại bị đuổi?"
Cô gái hất nước bẩn Sở Vãn Tình lườm thím Trần một cái.
"Tất nhiên là mang tiếng xấu cho Sở gia rồi. Mang đàn ông về còn làm chuyện xấu hổ. Ai cũng nhìn thấy."
"Sao có thể?"
Thím Trần không thể tin được chuyện này. Một cô gái tốt như vậy sao làm ra chuyện này được.
"Hừ! Bà đừng giả vờ giả vịt ở đây. Cả Phương Bắc này ai không biết."
"Tôi..."
Ào! Nước từ trên cao đổ xuống người cô ta.
Mọi người bên cạnh kịp thời tránh xa. Nên một mình cô ta hứng trọn.
Cô ta liếm môi... Vị gì đây? Sao nó lại lạ lạ vậy? Nhìn lên trên xem đã xảy ra chuyện gì.
Chiếc chậu rơi xuống.
Cô ta vội vàng chạy sang một bên.
"Là ai? Là ai vậy?"
Một lần nữa âm thanh xầm xì vang lên. Nhưng lần này, cô ta lại là nhân vật chính.
"Hôi quá. Cứ như mùi xác chết vậy."
"Ghê quá, tôi sắp nôn đến nơi rồi."
Sở Vãn Tình cũng nghe ồn ào bước ra. Nhưng cái mùi này...
Suýt chút nữa cô đã nôn ra đến nơi rồi.
Thượng Quan Nhất nhàn nhã bước xuống.
"Mùi vị không tệ chứ."
Vừa nghe giọng điệu này cô ta liền há hốc mồm lên. Đây là thái độ gì... Như nói chính tôi là người đã đổ nước lên người cô vậy."
"Sao ngài lại làm như vậy? Tôi có làm gì ngài chứ?"
"Vô tình làm rơi thôi. Thế nào?"
"Ngài thật quá đáng. Tôi sẽ mách đại tiểu thư."
"Ồ... Nghe có vẻ sợ nha."
"Ngài... Đây là nước gì vậy?"
Anh hờ hững đáp.
"Chỉ là một con vật chết thối rữa."
Vừa nghe thôi cũng đủ khiến người ta nôn khan.
Lại nghe anh bồi thêm một câu.
"Hình như có cả dòi bọ nữa thì phải."
Oẹ! Oẹ!
"Tôi sẽ mách Sở gia. Ngài..."
Anh bật cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo khiến người đối diện sợ hãi.
"Trước khi làm việc gì nên nhớ kĩ hậu quả của mình. Đây là cảnh cáo nhỏ cho cô. Lần sau, có thể là..."
Câu cuối anh lại không nói nhưng ánh mắt đó khiến cô ta sắp đứng không vững nữa rồi.
Sở Vãn Tình cũng ngây ra nhìn anh.
"Đi thôi."
"Hả?"
Cô giật mình đuổi theo. Nhưng bàn tay cô trống rỗng. Vali của mình đâu?
Thím Trần cuối cùng cũng hồi thần. Bà lên tiếng.
"Cậu ấy mang theo vali của tiểu thư ra trước rồi."
"Cháu đi nha. Để dịp khác nói chuyện với thím."
Bà gật đầu. Trong lòng lại mừng thầm. Tuy nhìn bề ngoài chồng của tiểu thư có chút lạnh lùng xa cách nhưng đối với tiểu thư cũng không tệ.
Sở Vãn Tình chạy ra đến cửa nhưng không biết anh đã dừng lại lúc nào nên đâm sầm vào lưng anh.
"A... Anh đứng lại sao không báo trước vậy hả."
Cô xoa xoa mũi lên án.
"Không phải giờ cô cũng biết rồi sao."
"Anh thật không có lí lẽ mà."
Vừa muốn nói thêm gì đó đã nghe thấy giọng nói của tài xế ông nội Sở vang lên phía sau.
"Xin mời!"
Cô xoay người lại gật đầu.
Hai người ngồi phía sau xe. Bầu không khí quả thật rất im lặng.
Tài xế quan sát qua kính chiếu hậu một lúc cũng đành bỏ cuộc. Mỗi người nhìn ra cửa sổ chẳng ai nhìn ai.
Sở Vãn Tình rõ ràng chăm chú nhìn anh qua ô cửa kính phản chiếu lại.
Két! Tiếng phanh xe vang lên khá lớn.
[...]
Mái tóc màu bạch kim khẽ lay trong gió nhìn anh càng mờ ảo dưới ánh sáng màu vàng nhạt rọi vào. Vừa cô độc, lạnh lẽo... Hay là do cô tưởng tượng quá nhiều.
Cô tiến về phía anh.
"Tại sao anh lại làm như vậy?"
Anh rũ mắt nhìn cô.
"Cô còn quá non nớt trong suy nghĩ của mình. Đừng nhìn bề ngoài của ai đó để đánh giá vấn đề."
Sở Vãn Tình không hiểu ý anh là gì.
"Anh không cần giản đạo lý với tôi. Nếu như anh hiểu đạo lý đã không làm như vậy."
Anh bật cười.
"Đúng là như vậy. Tôi không nên... Nhưng cũng không thể quay lại."
Anh nói một nửa lại bỏ một nửa.
Sở Vãn Tình càng lúc càng mơ hồ trước câu nói của anh.
Một chút mềm lòng trước sự ức hiếp của người khác. Sự bất công với cô, anh đã đồng ý ở lại Sở gia ở rể hai năm.
Anh đứng thẳng người dậy, bước đi.
Sở Vãn Tình không thể nào chịu được với thái độ này của anh. Cô níu lấy tay anh.
"Đang nói chuyện anh muốn đi đâu."
Anh quay lại cúi đầu xuống nhìn cô.
"Đi vệ sinh. Thế nào, muốn vào cùng tôi à."
"Anh..."
"Thả tay ra."
Sở Vãn Tình nghiến răng nghiến lợi nới lỏng tay ra.
"Đúng là tên đáng ghét thật mà."
[...]
***
Sở Vãn Tình đã thu xếp quần áo vào chiếc vali nhỏ. Tuy là nhị tiểu thư của Sở gia nhưng quần áo của cô không thể gọi là nhiều. Đa số là trang phục đi làm.
Cô nhìn căn biệt thự một lần lần nữa. Ở đây hơn hai mươi năm cuối cùng lại phải rời khỏi. Tất nhiên, trong lòng cô có chút mất mát. Mặc dù, nơi cô đến cách đây không xa. Nói chung cũng thuộc về phần đất của Sở gia.
Đám người làm liền xì xầm to nhỏ.
"Thật sự bị đuổi khỏi Sở gia rồi."
"Cũng không còn là nhị tiểu thư gì nữa."
Thím Trần từ dưới quê lên liền nghe cuộc nói chuyện có chút khó hiểu. Bà rất thương nhị tiểu thư của Sở gia này. Tính tình tốt lại hiểu chuyện. Hoàn toàn khác với mọi người trong nhà. Tuy vẻ ngoài tốt nhưng bản tính thì ngược lại.
"Mọi người đang nói gì vậy? Nhị tiểu thư làm sao lại bị đuổi?"
Cô gái hất nước bẩn Sở Vãn Tình lườm thím Trần một cái.
"Tất nhiên là mang tiếng xấu cho Sở gia rồi. Mang đàn ông về còn làm chuyện xấu hổ. Ai cũng nhìn thấy."
"Sao có thể?"
Thím Trần không thể tin được chuyện này. Một cô gái tốt như vậy sao làm ra chuyện này được.
"Hừ! Bà đừng giả vờ giả vịt ở đây. Cả Phương Bắc này ai không biết."
"Tôi..."
Ào! Nước từ trên cao đổ xuống người cô ta.
Mọi người bên cạnh kịp thời tránh xa. Nên một mình cô ta hứng trọn.
Cô ta liếm môi... Vị gì đây? Sao nó lại lạ lạ vậy? Nhìn lên trên xem đã xảy ra chuyện gì.
Chiếc chậu rơi xuống.
Cô ta vội vàng chạy sang một bên.
"Là ai? Là ai vậy?"
Một lần nữa âm thanh xầm xì vang lên. Nhưng lần này, cô ta lại là nhân vật chính.
"Hôi quá. Cứ như mùi xác chết vậy."
"Ghê quá, tôi sắp nôn đến nơi rồi."
Sở Vãn Tình cũng nghe ồn ào bước ra. Nhưng cái mùi này...
Suýt chút nữa cô đã nôn ra đến nơi rồi.
Thượng Quan Nhất nhàn nhã bước xuống.
"Mùi vị không tệ chứ."
Vừa nghe giọng điệu này cô ta liền há hốc mồm lên. Đây là thái độ gì... Như nói chính tôi là người đã đổ nước lên người cô vậy."
"Sao ngài lại làm như vậy? Tôi có làm gì ngài chứ?"
"Vô tình làm rơi thôi. Thế nào?"
"Ngài thật quá đáng. Tôi sẽ mách đại tiểu thư."
"Ồ... Nghe có vẻ sợ nha."
"Ngài... Đây là nước gì vậy?"
Anh hờ hững đáp.
"Chỉ là một con vật chết thối rữa."
Vừa nghe thôi cũng đủ khiến người ta nôn khan.
Lại nghe anh bồi thêm một câu.
"Hình như có cả dòi bọ nữa thì phải."
Oẹ! Oẹ!
"Tôi sẽ mách Sở gia. Ngài..."
Anh bật cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo khiến người đối diện sợ hãi.
"Trước khi làm việc gì nên nhớ kĩ hậu quả của mình. Đây là cảnh cáo nhỏ cho cô. Lần sau, có thể là..."
Câu cuối anh lại không nói nhưng ánh mắt đó khiến cô ta sắp đứng không vững nữa rồi.
Sở Vãn Tình cũng ngây ra nhìn anh.
"Đi thôi."
"Hả?"
Cô giật mình đuổi theo. Nhưng bàn tay cô trống rỗng. Vali của mình đâu?
Thím Trần cuối cùng cũng hồi thần. Bà lên tiếng.
"Cậu ấy mang theo vali của tiểu thư ra trước rồi."
"Cháu đi nha. Để dịp khác nói chuyện với thím."
Bà gật đầu. Trong lòng lại mừng thầm. Tuy nhìn bề ngoài chồng của tiểu thư có chút lạnh lùng xa cách nhưng đối với tiểu thư cũng không tệ.
Sở Vãn Tình chạy ra đến cửa nhưng không biết anh đã dừng lại lúc nào nên đâm sầm vào lưng anh.
"A... Anh đứng lại sao không báo trước vậy hả."
Cô xoa xoa mũi lên án.
"Không phải giờ cô cũng biết rồi sao."
"Anh thật không có lí lẽ mà."
Vừa muốn nói thêm gì đó đã nghe thấy giọng nói của tài xế ông nội Sở vang lên phía sau.
"Xin mời!"
Cô xoay người lại gật đầu.
Hai người ngồi phía sau xe. Bầu không khí quả thật rất im lặng.
Tài xế quan sát qua kính chiếu hậu một lúc cũng đành bỏ cuộc. Mỗi người nhìn ra cửa sổ chẳng ai nhìn ai.
Sở Vãn Tình rõ ràng chăm chú nhìn anh qua ô cửa kính phản chiếu lại.
Két! Tiếng phanh xe vang lên khá lớn.
[...]