Chương 23: Lời nói dối
Vân Hà thật sự rất yêu mến Sở Vãn Tình. Đơn giản vì bản tính lương thiện, không toan tính thiệt hơn và thật lòng đối xử với mình.
Được sự đồng ý của ba mình, tất nhiên Vân Hà không nán lại thêm. Dù sao thời gian ở đây là không nhiều. Cô cũng muốn biết Sở Vãn Tình thế nào. Tại sao, mọi người đều đồn đại những chuyện không hay về cô.
[…]
Quay lại phía Sở Vãn Tình.
Cuộn người trong chăn một lúc lâu cô mới nhớ ra một việc. Cô vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại quần áo ngay ngắn. Vừa mở cửa ra.
“…” Sở Vãn Tình ngơ ngác nhìn anh.
Anh đặt bát mì lên bàn.
“Ngồi xuống ăn vẫn còn nóng.”
Sở Vãn Tình thật sự là kinh ngạc nhìn anh. Nhưng sao lại rất giống với bát mì ngày hôm đó cô làm cho anh.
Cô ngồi xuống ghế.
“Anh… Tự nấu à.”
Vừa thốt ra câu hỏi ngớ ngẩn này, cô muốn đánh vào đầu mình một cái.
“Ừm!”
Không ngờ anh lại trả lời cô thật.
Cô nhìn anh.
“Cám ơn!”
Cô cũng không khách sáo nữa, giờ cô thật sự rất là đói. Cô cầm đũa lên gấp một miếng cho vào miệng. Đúng là rất ngon…
Anh nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô thấy khó hiểu. Thiên kim tiểu thư con nhà giàu có vậy mà một bát mì đơn giản cũng đủ thỏa mãn sao.
Cô ăn một hơi hết sạch.
Anh đẩy nước sang cho cô.
Sở Vãn Tình nhận lấy uống một ngụm.
Nụ cười càng rõ ràng hơn khi nhìn thấy ánh mắt của cô.
Sở Vãn Tình đứng dậy đi lại gần anh một chút.
Mặc dù cô đứng, anh đang ngồi nhưng cũng không cao hơn là mấy. Cô mỉm cười nhìn anh.
“Gương mặt anh rất đẹp hay là cắt tóc ngắn lên một chút.”
Miệng vừa nói, tay đã vén mái tóc anh. Chợt cô khựng lại khi nhìn thấy… Nhưng tại sao, tim mình nhói lên.
Cô đưa tay, muốn chạm vào nơi khóe mắt anh.
Anh đã giữ tay cô lại.
“Đừng đùa nữa.”
Nhưng lời vừa dứt, cô gái nhỏ liền áp lên môi anh.
Bàn tay đang giữ tay cô cũng khựng lại, anh buông tay.
Nhưng không phải đẩy cô ra mà là vòng tay qua eo nhỏ kéo lại gần hơn. Tay còn lại cố định gáy cô.
Sở Vãn Tình từ chủ động sau một giây liền trở thành bị động.
Chợt anh nới lỏng tay ra, đứng dậy bước ra khỏi nhà.
“…” Sở Vãn Tình ngơ ngác nhìn cánh cửa khép lại. Đã xảy ra chuyện gì?
Thượng Quan Nhất nép mình vào phía cầu thang bộ. Tay anh đặt lên ngực mình, bàn tay siết chặt đến nỗi gân xanh. Gương mặt cũng bắt đầu rịn ra tầng mồ hôi mỏng. Mái tóc màu bạch kim cũng đã ươn ướt. Dường như anh đang cố gắng chịu đựng gì đó.
[…]
Sở Vãn Tình vẫn không hiểu tại sao anh lại đi gấp gáp như vậy. Hay là, anh thật sự chán ghét mình. Nhưng hiện tại, cô cũng không biết anh đã đi đâu để tìm cả.
Thở dài một hơi, cô lấy chiếc hộp nhỏ bên trong túi xách. Là chiếc điện thoại cô vừa mua cho anh. Cô ngồi trên ghế sofa ngẩn người một lúc lâu rồi thiếp đi lúc nào cũng không biết.
***
Sở gia.
Sự việc liên quan đến Trần Hưng gây ra náo loạn không ít.
Sở Vãn Linh nằm trên giường khóc sướt mướt.
“Con không muốn kết hôn với anh ta nữa. Anh ta… Hức… Con không muốn bị mọi người chê cười.”
Tống Na cũng không biết tại sao lại như vậy. Nhưng theo bà ta nghĩ đàn ông trăng hoa cũng là chuyện bình thường. Huống chi là người có tiền.
“Con bình tĩnh lại đi. Sao con và nó không nói chuyện rõ ràng. Lỡ như có uẩn khúc gì đó thì sao.”
“Mẹ đừng nói tốt cho anh ta. Con, con tận mắt nhìn thấy. Con không muốn gặp anh ta nữa.”
“Được rồi, được rồi. Giờ con đang tức giận có nói gì cũng không lọt vào tai được. Mẹ ra ngoài trước!”
Tiếng đóng cửa vang lên.
Cô ta mới sốc chăn ra chỉnh lại mái tóc của mình.
“Trần Hưng! Anh dám làm tôi xấu mặt trước tất cả mọi người. Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng có một việc cô ta suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được. Nhất định phải làm rõ một việc.
Dưới phòng khách.
Trần Hưng cúi đầu không dám ngẩng mặt lên.
Bầu không khí lúc này quả thật vô cùng ngột ngạc.
Ông nội Sở vẫn nhàn nhã uống ngụm trà. Cuối cùng, ông cũng lên tiếng.
“Ông muốn nghe cháu giải thích vấn đề ồn ào này.”
Trần Hưng hơi giật mình.
“Ông nội! Có người cố ý hãm hại cháu.”
Ông nội Sở nâng mắt.
“Nói tiếp đi.”
Trần Hưng tất nhiên sẽ không ngu ngốc làm chuyện không có lợi cho mình. Hắn ta lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn.
“Ông nội! Có người hẹn cháu đến để bàn việc làm ăn. Nhưng bàn được một lúc, cháu cảm thấy hơi mệt. Và sau đó… Cháu thề! Cháu không làm gì có lỗi với Vãn Linh.”
Hắn ta quỳ xuống, đưa tay lên thề thốt.
Ông nội Sở nhíu mày. Tuy nhiên, ông cũng không muốn làm lớn chuyện này. Nhà họ Trần vẫn còn lợi dụng được. Nếu cạch mặt ngay thì không tốt lắm. Ông hoà hoãn lên tiếng nhưng vẫn tỏ ra không tin tưởng.
“Ông sẽ cho người đều tra. Nếu thật như lời cháu nói, ông sẽ xem xét lại.”
“Vâng! Cám ơn ông nội. Nhưng Vãn Linh…”
Hắn ta mừng rỡ nhưng lại có một chút bắt đắc dĩ.
“Để nó yên tĩnh vài hôm, ông sẽ nói chuyện với nó. Cháu về trước đi!”
“Vâng! Cháu xin phép. Chào mọi người.”
Hắn ta đành ra về trước.Dù sao ở lại cũng không giải quyết được gì.
Chỉ có một chuyện, anh ta không nghĩ ra được. Người nào đã ở phía sau bày trò.
[…]
Được sự đồng ý của ba mình, tất nhiên Vân Hà không nán lại thêm. Dù sao thời gian ở đây là không nhiều. Cô cũng muốn biết Sở Vãn Tình thế nào. Tại sao, mọi người đều đồn đại những chuyện không hay về cô.
[…]
Quay lại phía Sở Vãn Tình.
Cuộn người trong chăn một lúc lâu cô mới nhớ ra một việc. Cô vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại quần áo ngay ngắn. Vừa mở cửa ra.
“…” Sở Vãn Tình ngơ ngác nhìn anh.
Anh đặt bát mì lên bàn.
“Ngồi xuống ăn vẫn còn nóng.”
Sở Vãn Tình thật sự là kinh ngạc nhìn anh. Nhưng sao lại rất giống với bát mì ngày hôm đó cô làm cho anh.
Cô ngồi xuống ghế.
“Anh… Tự nấu à.”
Vừa thốt ra câu hỏi ngớ ngẩn này, cô muốn đánh vào đầu mình một cái.
“Ừm!”
Không ngờ anh lại trả lời cô thật.
Cô nhìn anh.
“Cám ơn!”
Cô cũng không khách sáo nữa, giờ cô thật sự rất là đói. Cô cầm đũa lên gấp một miếng cho vào miệng. Đúng là rất ngon…
Anh nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô thấy khó hiểu. Thiên kim tiểu thư con nhà giàu có vậy mà một bát mì đơn giản cũng đủ thỏa mãn sao.
Cô ăn một hơi hết sạch.
Anh đẩy nước sang cho cô.
Sở Vãn Tình nhận lấy uống một ngụm.
Nụ cười càng rõ ràng hơn khi nhìn thấy ánh mắt của cô.
Sở Vãn Tình đứng dậy đi lại gần anh một chút.
Mặc dù cô đứng, anh đang ngồi nhưng cũng không cao hơn là mấy. Cô mỉm cười nhìn anh.
“Gương mặt anh rất đẹp hay là cắt tóc ngắn lên một chút.”
Miệng vừa nói, tay đã vén mái tóc anh. Chợt cô khựng lại khi nhìn thấy… Nhưng tại sao, tim mình nhói lên.
Cô đưa tay, muốn chạm vào nơi khóe mắt anh.
Anh đã giữ tay cô lại.
“Đừng đùa nữa.”
Nhưng lời vừa dứt, cô gái nhỏ liền áp lên môi anh.
Bàn tay đang giữ tay cô cũng khựng lại, anh buông tay.
Nhưng không phải đẩy cô ra mà là vòng tay qua eo nhỏ kéo lại gần hơn. Tay còn lại cố định gáy cô.
Sở Vãn Tình từ chủ động sau một giây liền trở thành bị động.
Chợt anh nới lỏng tay ra, đứng dậy bước ra khỏi nhà.
“…” Sở Vãn Tình ngơ ngác nhìn cánh cửa khép lại. Đã xảy ra chuyện gì?
Thượng Quan Nhất nép mình vào phía cầu thang bộ. Tay anh đặt lên ngực mình, bàn tay siết chặt đến nỗi gân xanh. Gương mặt cũng bắt đầu rịn ra tầng mồ hôi mỏng. Mái tóc màu bạch kim cũng đã ươn ướt. Dường như anh đang cố gắng chịu đựng gì đó.
[…]
Sở Vãn Tình vẫn không hiểu tại sao anh lại đi gấp gáp như vậy. Hay là, anh thật sự chán ghét mình. Nhưng hiện tại, cô cũng không biết anh đã đi đâu để tìm cả.
Thở dài một hơi, cô lấy chiếc hộp nhỏ bên trong túi xách. Là chiếc điện thoại cô vừa mua cho anh. Cô ngồi trên ghế sofa ngẩn người một lúc lâu rồi thiếp đi lúc nào cũng không biết.
***
Sở gia.
Sự việc liên quan đến Trần Hưng gây ra náo loạn không ít.
Sở Vãn Linh nằm trên giường khóc sướt mướt.
“Con không muốn kết hôn với anh ta nữa. Anh ta… Hức… Con không muốn bị mọi người chê cười.”
Tống Na cũng không biết tại sao lại như vậy. Nhưng theo bà ta nghĩ đàn ông trăng hoa cũng là chuyện bình thường. Huống chi là người có tiền.
“Con bình tĩnh lại đi. Sao con và nó không nói chuyện rõ ràng. Lỡ như có uẩn khúc gì đó thì sao.”
“Mẹ đừng nói tốt cho anh ta. Con, con tận mắt nhìn thấy. Con không muốn gặp anh ta nữa.”
“Được rồi, được rồi. Giờ con đang tức giận có nói gì cũng không lọt vào tai được. Mẹ ra ngoài trước!”
Tiếng đóng cửa vang lên.
Cô ta mới sốc chăn ra chỉnh lại mái tóc của mình.
“Trần Hưng! Anh dám làm tôi xấu mặt trước tất cả mọi người. Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng có một việc cô ta suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được. Nhất định phải làm rõ một việc.
Dưới phòng khách.
Trần Hưng cúi đầu không dám ngẩng mặt lên.
Bầu không khí lúc này quả thật vô cùng ngột ngạc.
Ông nội Sở vẫn nhàn nhã uống ngụm trà. Cuối cùng, ông cũng lên tiếng.
“Ông muốn nghe cháu giải thích vấn đề ồn ào này.”
Trần Hưng hơi giật mình.
“Ông nội! Có người cố ý hãm hại cháu.”
Ông nội Sở nâng mắt.
“Nói tiếp đi.”
Trần Hưng tất nhiên sẽ không ngu ngốc làm chuyện không có lợi cho mình. Hắn ta lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn.
“Ông nội! Có người hẹn cháu đến để bàn việc làm ăn. Nhưng bàn được một lúc, cháu cảm thấy hơi mệt. Và sau đó… Cháu thề! Cháu không làm gì có lỗi với Vãn Linh.”
Hắn ta quỳ xuống, đưa tay lên thề thốt.
Ông nội Sở nhíu mày. Tuy nhiên, ông cũng không muốn làm lớn chuyện này. Nhà họ Trần vẫn còn lợi dụng được. Nếu cạch mặt ngay thì không tốt lắm. Ông hoà hoãn lên tiếng nhưng vẫn tỏ ra không tin tưởng.
“Ông sẽ cho người đều tra. Nếu thật như lời cháu nói, ông sẽ xem xét lại.”
“Vâng! Cám ơn ông nội. Nhưng Vãn Linh…”
Hắn ta mừng rỡ nhưng lại có một chút bắt đắc dĩ.
“Để nó yên tĩnh vài hôm, ông sẽ nói chuyện với nó. Cháu về trước đi!”
“Vâng! Cháu xin phép. Chào mọi người.”
Hắn ta đành ra về trước.Dù sao ở lại cũng không giải quyết được gì.
Chỉ có một chuyện, anh ta không nghĩ ra được. Người nào đã ở phía sau bày trò.
[…]