Chương 27: Em chỉ biết, anh là chồng em
Mỗi lần động tâm là cơn đau cứ như xoáy vào tim. Nhưng anh không thể kiềm chế được… Anh càng không muốn cô nhìn thấy mình như vậy. Hít sâu một hơi, anh nới lỏng tay ra.
“Em muốn ăn gì. Anh làm cho em.”
Sở Vãn Tình có chút hụt hẫng. Nhưng hiện tại như vậy cũng rất tốt.
“Gì cũng được.”
Thấy anh bước vào trong bếp, Sở Vãn Tình đặt tay lên ngực mình.
“Anh ấy có cảm giác giống mình không?”
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Sở Vãn Tình chỉnh lại quần áo bước xuống ghế ra mở cửa.
Tất nhiên nhìn thấy chị gái cô sẽ vui vẻ mở cửa ngay lập tức.
Nhưng trái với cô, cái tát tay như trời giáng rơi xuống mặt.
Sở Vãn Tình loạng choạng ôm bên má đau rát không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Chị Vãn Linh! Sao chị đánh em?”
Cô ta không muốn nói gì vung tay lên lần nữa.
Nhưng lần này bàn tay giữa vẫn giữa không trung, hai mắt mở to sắc mặt trắng bệch rồi chuyển sang đỏ do thiếu oxy.
Đơn giản vì cổ cô ta bị bóp chặt.
“Thả, khụ… Khụ…”
Sở Vãn Tình cũng giật mình.
“Anh làm gì vậy, sẽ chết người đó. Thả ra đi.”
Đôi mắt phượng hẹp dài như con dao sắc lạnh.
Sở Vãn Tình níu góc áo anh.
“Thượng Quan Nhất! Anh nghe em nói không hả. Không được làm hại chị gái em.”
Sở Vãn Linh tay đang giãy dụa cũng từ từ buông xuôi.
Anh thả tay ra.
Cả người cô ta ngã xuống nền gạch lạnh lẽo.
Sở Vãn Tình chạy đến nâng cô ta lên, lay lay.
“Chị Vãn Linh! Chị Vãn Linh!”
[…]
Bệnh viện A.
Trên cổ cô ta là vết hằn vô cùng rõ ràng.
Sở Vãn Tình ngồi bên cạnh.
Lúc này. Cánh cửa phòng bệnh mở ra.
Ba mẹ Sở chạy vào cũng không để tâm đến cô. Đẩy sang một bên khiến cô ngã trúng cạnh bàn.
Sở Vãn Tình hít một ngụm khí lạnh, cố gắng đứng dậy.
Không một câu hỏi hang mà quay sang trách móc.
“Vãn Tình! Mới vừa lấy lưu manh liền trở nên thấp hèn như vậy. Sao con dám để nó đối xử với chị con như vậy.”
“Con không có. Mẹ nghe con giải thích đi.”
“Im đi đừng nói gì nữa. Mẹ rất thất vọng vì con.”
Bà ta quay sang đau lòng nhìn Vãn Linh.
Ba Sở nhíu mày.
“Con tự mình suy nghĩ đi.”
Ông quay lại không nhìn cô.
Sở Vãn Tình mím môi, mắt đỏ hoe. Sao ba mẹ không hỏi đã xảy ra chuyện gì? Chưa gì đã trách móc cô. Lặng lẽ xoay người lại cô bước ra ngoài.
[…]
Trở về chung cư Vân Đông.
Cô mở cửa bước vào trong.
Cả căn hộ tối ôm không một ánh sáng nào. Cô vội vàng bật đèn lên gọi.
“Thượng Quan Nhất! Anh đâu rồi? Thượng Quan Nhất!”
Không có tiếng đáp lại.
Cô rũ mắt… Có phải, anh giận nên bỏ đi rồi không? Ai cũng chán ghét mình như vậy sao?
Cô ngồi sụp xuống nền gạch, đầu chôn trong gối vòng tay ôm lấy cơ thể mình.
[…]
Tại một nơi khác.
“Có tín hiệu. Mau chia ra tìm nhanh lên.”
“Vâng!”
Tuy nhiên, vài phút sau. Ấn kí vừa loé sáng bỗng dưng biến mất.
“Thật ra thiếu chủ đang ở đâu?”
Vân Mã có chút đau đầu. Dựa vào ấn kí mới có thể tìm được thiếu chủ. Nhưng ngài ấy có thể tự khống chế sức mạnh của bản thân, ấn kí cũng tự biến mất. Trừ khi độc tình cổ trong người thiếu chủ phát tán mới có thể tạm thời phá vỡ rào cản của phông ấn. Chỉ là… Kiếp sau đó liệu có thể hay không? Và sự xuất hiện của ấn kí. Thiếu chủ, đã tìm được người con gái ấy thật rồi sao? Đó vẫn là câu hỏi ông ta rất muốn biết.
Tuy nhiên, chủ nhân thật sự ra tay quá tàn nhẫn với con trai mình.
Vì muốn anh cắt đứt đoạn tơ tình không đáng có mới để độc cổ tình vào người anh. Nếu thiếu chủ cứ cố chấp nhất định sẽ bị cơn đau hành hạ.
Tuy nhiên, loại độc cổ tình đó không ai biết sẽ thế nào. Chỉ nghe nói khi động tâm, cơn đau cứ như ai đó dùng dao, cắt từng chút, từng chút một nơi đáy tim mình. Cố chấp đến cùng chỉ có thể chết mà thôi.
[…]
Sở Vãn Tình nằm trên giường nhìn lên trần nhà.
“Thượng Quan Nhất! Anh đã đi đâu?”
Cô lẩm bẩm. Vì giờ đã khuya, không biết anh có mặc đủ ấm hay không.
Vừa nghe tiếng mở cửa, cô liền nhắm mắt như đã ngủ. Cuối cùng anh cũng về rồi. Mình có thể yên tâm được rồi?
Cô cảm nhận được bên nệm lún xuống.
Anh vén mái mái tóc rối cô sang một bên, tay nhẹ nhàng chạm vào má vẫn còn ửng đỏ.
“Còn đau không”
Hàng mi dài khẽ rung lên như cánh bướm. Khi nghe câu hỏi của anh, cô khẽ mở mắt ra.
Cô nắm lấy bàn tay đặt trên má mình áp chặt như sợ anh rút lại vậy. Nhưng tay anh sao lại lạnh như vậy?
“Anh đi đâu vậy?”
Anh rũ mắt.
“Không đi đâu cả.”
Anh nhìn đôi mắt vẫn còn đỏ hoe của cô.
“Ngoan ngoãn, hiểu chuyện quá chỉ thiệt thòi. Ở cuộc sống khắc nghiệt này, họ không xem trọng những thứ ấy.”
“Sao anh lại nói vậy?”
Anh nhếch môi.
“Nếu anh nói giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì. Mối quan hệ này chỉ là một tờ giấy xác nhận. Em có muốn tiếp tục không?”
Sở Vãn Tình khó hiểu nhìn anh. Cô buông tay anh ra ngồi dậy.
Thượng Quan Nhất nhếch môi, nhìn bàn tay trống rỗng của mình. Như vậy cũng tốt… Anh xoay người lại muốn ra ngoài.
Vòng eo xuất hiện bàn tay nhỏ nhắn siết chặt. Mặt cô áp vào lưng anh.
“Thượng Quan Nhất! Anh không được bỏ rơi em. Em không hiểu ý anh nói là gì? Em chỉ biết, hiện tại anh chính là chồng em. Và sau này, cũng như vậy.”
[…]
“Em muốn ăn gì. Anh làm cho em.”
Sở Vãn Tình có chút hụt hẫng. Nhưng hiện tại như vậy cũng rất tốt.
“Gì cũng được.”
Thấy anh bước vào trong bếp, Sở Vãn Tình đặt tay lên ngực mình.
“Anh ấy có cảm giác giống mình không?”
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Sở Vãn Tình chỉnh lại quần áo bước xuống ghế ra mở cửa.
Tất nhiên nhìn thấy chị gái cô sẽ vui vẻ mở cửa ngay lập tức.
Nhưng trái với cô, cái tát tay như trời giáng rơi xuống mặt.
Sở Vãn Tình loạng choạng ôm bên má đau rát không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Chị Vãn Linh! Sao chị đánh em?”
Cô ta không muốn nói gì vung tay lên lần nữa.
Nhưng lần này bàn tay giữa vẫn giữa không trung, hai mắt mở to sắc mặt trắng bệch rồi chuyển sang đỏ do thiếu oxy.
Đơn giản vì cổ cô ta bị bóp chặt.
“Thả, khụ… Khụ…”
Sở Vãn Tình cũng giật mình.
“Anh làm gì vậy, sẽ chết người đó. Thả ra đi.”
Đôi mắt phượng hẹp dài như con dao sắc lạnh.
Sở Vãn Tình níu góc áo anh.
“Thượng Quan Nhất! Anh nghe em nói không hả. Không được làm hại chị gái em.”
Sở Vãn Linh tay đang giãy dụa cũng từ từ buông xuôi.
Anh thả tay ra.
Cả người cô ta ngã xuống nền gạch lạnh lẽo.
Sở Vãn Tình chạy đến nâng cô ta lên, lay lay.
“Chị Vãn Linh! Chị Vãn Linh!”
[…]
Bệnh viện A.
Trên cổ cô ta là vết hằn vô cùng rõ ràng.
Sở Vãn Tình ngồi bên cạnh.
Lúc này. Cánh cửa phòng bệnh mở ra.
Ba mẹ Sở chạy vào cũng không để tâm đến cô. Đẩy sang một bên khiến cô ngã trúng cạnh bàn.
Sở Vãn Tình hít một ngụm khí lạnh, cố gắng đứng dậy.
Không một câu hỏi hang mà quay sang trách móc.
“Vãn Tình! Mới vừa lấy lưu manh liền trở nên thấp hèn như vậy. Sao con dám để nó đối xử với chị con như vậy.”
“Con không có. Mẹ nghe con giải thích đi.”
“Im đi đừng nói gì nữa. Mẹ rất thất vọng vì con.”
Bà ta quay sang đau lòng nhìn Vãn Linh.
Ba Sở nhíu mày.
“Con tự mình suy nghĩ đi.”
Ông quay lại không nhìn cô.
Sở Vãn Tình mím môi, mắt đỏ hoe. Sao ba mẹ không hỏi đã xảy ra chuyện gì? Chưa gì đã trách móc cô. Lặng lẽ xoay người lại cô bước ra ngoài.
[…]
Trở về chung cư Vân Đông.
Cô mở cửa bước vào trong.
Cả căn hộ tối ôm không một ánh sáng nào. Cô vội vàng bật đèn lên gọi.
“Thượng Quan Nhất! Anh đâu rồi? Thượng Quan Nhất!”
Không có tiếng đáp lại.
Cô rũ mắt… Có phải, anh giận nên bỏ đi rồi không? Ai cũng chán ghét mình như vậy sao?
Cô ngồi sụp xuống nền gạch, đầu chôn trong gối vòng tay ôm lấy cơ thể mình.
[…]
Tại một nơi khác.
“Có tín hiệu. Mau chia ra tìm nhanh lên.”
“Vâng!”
Tuy nhiên, vài phút sau. Ấn kí vừa loé sáng bỗng dưng biến mất.
“Thật ra thiếu chủ đang ở đâu?”
Vân Mã có chút đau đầu. Dựa vào ấn kí mới có thể tìm được thiếu chủ. Nhưng ngài ấy có thể tự khống chế sức mạnh của bản thân, ấn kí cũng tự biến mất. Trừ khi độc tình cổ trong người thiếu chủ phát tán mới có thể tạm thời phá vỡ rào cản của phông ấn. Chỉ là… Kiếp sau đó liệu có thể hay không? Và sự xuất hiện của ấn kí. Thiếu chủ, đã tìm được người con gái ấy thật rồi sao? Đó vẫn là câu hỏi ông ta rất muốn biết.
Tuy nhiên, chủ nhân thật sự ra tay quá tàn nhẫn với con trai mình.
Vì muốn anh cắt đứt đoạn tơ tình không đáng có mới để độc cổ tình vào người anh. Nếu thiếu chủ cứ cố chấp nhất định sẽ bị cơn đau hành hạ.
Tuy nhiên, loại độc cổ tình đó không ai biết sẽ thế nào. Chỉ nghe nói khi động tâm, cơn đau cứ như ai đó dùng dao, cắt từng chút, từng chút một nơi đáy tim mình. Cố chấp đến cùng chỉ có thể chết mà thôi.
[…]
Sở Vãn Tình nằm trên giường nhìn lên trần nhà.
“Thượng Quan Nhất! Anh đã đi đâu?”
Cô lẩm bẩm. Vì giờ đã khuya, không biết anh có mặc đủ ấm hay không.
Vừa nghe tiếng mở cửa, cô liền nhắm mắt như đã ngủ. Cuối cùng anh cũng về rồi. Mình có thể yên tâm được rồi?
Cô cảm nhận được bên nệm lún xuống.
Anh vén mái mái tóc rối cô sang một bên, tay nhẹ nhàng chạm vào má vẫn còn ửng đỏ.
“Còn đau không”
Hàng mi dài khẽ rung lên như cánh bướm. Khi nghe câu hỏi của anh, cô khẽ mở mắt ra.
Cô nắm lấy bàn tay đặt trên má mình áp chặt như sợ anh rút lại vậy. Nhưng tay anh sao lại lạnh như vậy?
“Anh đi đâu vậy?”
Anh rũ mắt.
“Không đi đâu cả.”
Anh nhìn đôi mắt vẫn còn đỏ hoe của cô.
“Ngoan ngoãn, hiểu chuyện quá chỉ thiệt thòi. Ở cuộc sống khắc nghiệt này, họ không xem trọng những thứ ấy.”
“Sao anh lại nói vậy?”
Anh nhếch môi.
“Nếu anh nói giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì. Mối quan hệ này chỉ là một tờ giấy xác nhận. Em có muốn tiếp tục không?”
Sở Vãn Tình khó hiểu nhìn anh. Cô buông tay anh ra ngồi dậy.
Thượng Quan Nhất nhếch môi, nhìn bàn tay trống rỗng của mình. Như vậy cũng tốt… Anh xoay người lại muốn ra ngoài.
Vòng eo xuất hiện bàn tay nhỏ nhắn siết chặt. Mặt cô áp vào lưng anh.
“Thượng Quan Nhất! Anh không được bỏ rơi em. Em không hiểu ý anh nói là gì? Em chỉ biết, hiện tại anh chính là chồng em. Và sau này, cũng như vậy.”
[…]