Chương 29: Ẩn ý
Sở Vãn Tình thét lên, mồ hôi trên trán ướt đẫm cả gương mặt.
“Gặp ác mộng à?”
Sở Vãn Tình vội vàng cởi cúc áo anh ra để kiểm tra.
“…” Thượng Quan Nhất.
Sở Vãn Tình liền thở hắc ra nhẹ nhõm. Nhưng lúc này, cô mới hồi phục tinh thần ngẩng mặt lên nhìn anh, ngượng ngùng.
“Em, em… Không phải ý đó đâu.”
Miệng thì nói như vậy nhưng tay vẫn còn đặt trên ngực anh. Mà cảm giác này quả thật rất…
“Vậy ý em là gì?”
“Em…”
Cô vội gục đầu xuống, tay có chút luyến tiếc rút lại. Nhưng bả vai anh cũng có hình rất giống với nơi khoé mắt.
“Em xem một chút được không?”
“Xem gì?”
Thượng Quan Nhất có chút không tự nhiên, tay cố gắng siết chặt lại như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Sở Vãn Tình nhỏm người dậy, tay sờ lên bả vai anh.
“Sao hôm đó em không thấy?”
Thượng Quan Nhất biết cô là nói đến cái gì. Anh kéo áo lên.
“Có gì để xem đâu.”
Sở Vãn Tình nhìn tơ máu trên tay anh có chút lo lắng. Cô nắm lấy tay anh.
“Anh sao vậy? Đây là gì? Có phải anh bệnh rồi không?”
Anh rút tay lại.
“Không, không có gì.”
Anh đứng dậy, bước vào trong phòng tắm.
Tiếng nước vang lên.
Sở Vãn Tình vẫn ngơ ngác nhìn theo. Càng lúc mình lại càng cảm thấy khoảng của hai người rất xa. Lại không biết đó là gì? Thượng Quan Nhất! Thật ra, anh có bao nhiêu bí mật?
[…]
Bờ sông Tây An.
Vân Hà nhìn cô gái trước mặt lên tiếng.
“Tại sao chị lại bị thương?”
“Liên quan gì đến cô.”
“Có phải, chị đã tìm được tung tích của thiếu chủ.”
Vân Hà vẫn cố dò hỏi.
Cô ta nhếch môi cười lạnh.
“Cô đừng nghĩ đến việc lấy tung tích từ tôi. Loại sơ đẳng như các người làm sao có thể tìm được thiếu chủ. Tôi phải tự đi tìm thôi.”
Vân Hà nhìn vết thương vẫn còn rỉ máu của cô ta.
“Thiếu chủ đã từ bỏ nguyên thần của mình để giữ lại phần hồn của người cậu ấy yêu. Vì câu hứa kiếp sau… Liệu rằng, ngài ấy có dễ dàng từ bỏ.”
Cô ta càng nghe càng trào phúng.
“Cô thì biết cái gì.”
“Đúng là tôi không biết. Nhưng tôi lại rất nể phục ngài ấy. Bất chấp tất cả vì người mình yêu.”
“Cô… Nếu câu nói này lọt vào tai chủ nhân. Trừng phạt của ngài ấy sẽ khiến cô phải hối hận với lời mình nói.”
Cô ta tức giận rời đi.
Vân Hà nhìn theo.
Ấn kí của thiếu chủ càng lúc càng rõ ràng hơn. Chắc hẳn là phông ấn sắp được hoá giải rồi. Nhưng thiếu chủ đang ở đâu?
[…]
***
Sở Thị.
Sở Vãn Tình bước vào cổng công ty.
Lúc này, mọi người đang bàn tán về cô.
Tất nhiên, một thiên kim thất thế thì chẳng có gì khiến họ phải sợ cả.
“Nghe nói nhị tiểu thư vì một người chẳng ra gì mà ức hiếp đại tiểu thư.”
“Đúng là quá đáng thật.”
“Chắc là bị tẩy não rồi.”
Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt khinh bỉ liền đổ dồn về.
Đúng lúc này, trợ lý của ông nội Sở bước ra.
“Nhị tiểu thư mời theo tôi.”
Sở Vãn Tình gật đầu bước theo sau.
“Thấy không, đúng là bị ma thuật gì đó rồi.”
“Tôi cũng thấy vậy.”
Phòng chủ tịch.
Sở Vãn Tình bước vào trong.
“Ông nội!”
Ông nội Sở quay lại.
“Cháu biết lí do ông gọi cháu đến là gì không?”
Sở Vãn Tình hai tay đan chặt vào nhau lắc đầu.
“Thượng Quan Nhất! Mấy ngày nay cháu có thấy gì khác lạ không?”
Sở Vãn Tình nghi hoặc nhìn ông rồi lắc đầu.
Ông nội Sở nhíu mày.
Lúc này, lại nghe giọng của vị thuật sĩ luôn bên cạnh ông nội Sở vang lên.
“Cháu gái! Chẳng hạn như trên người cậu ấy có đều gì khác lạ?”
Nhìn ánh mắt nôn nóng của ông ta khiến Sở Vãn Tình lùi lại một bước. Theo bản năng, cô lắc đầu.
“Không có.”
“Sao lại không có được?”
“Ý của ngài là sao? Phải có như thế nào?”
Bị câu hỏi của cô khiến cho ông ta khựng lại.
“Không có gì. Ta chỉ quan tâm đến cuộc sống của cháu thôi. Dù sao cậu ấy cũng xuất thân không tốt nên…”
Nói đến đây lại ngập ngừng không muốn nói tiếp.
“Anh ấy tuy không nói nhiều với cháu. Nhưng rất tốt với cháu. Ông nội không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt!”
Hai người họ nhìn nhau.
Sở Vãn Tình không hiểu lắm ánh mắt của hai người. Tuy nhiên, cô không muốn ai làm tổn thương anh.
“Cháu về được rồi.”
Ông nội Sở lạnh nhạt lên tiếng.
“Ông nội! Cháu có một việc muốn nói với ông.”
Ông nội Sở nhìn sang có chút không hài lòng.
“Chuyện gì nói nhanh lên.”
“Cháu muốn trở về làm việc có được không?”
“Vài hôm nữa rồi tính. Cháu về đi.”
“Vâng!”
Sở Vãn Tình xoay người lại bước ra khỏi phòng.
Cô cứ nghĩ là ông cho cô trở về làm việc. Nhưng kết quả chỉ là để hỏi vài câu.
Con người đến lúc xui xẻo thì đến ông trời cũng không ngó ngàng.
Trời đang nắng tốt lại kéo cơn mưa tầm tã.
Sở Vãn Tình đứng bên ngoài.
“Mình không mang ô làm sao về đây?”
Trần Hưng dừng xe lại trước mặt cô. Anh ta mở cửa bước xuống.
“Vãn Tình! Để anh đưa em về.”
“Không cần đâu. Cám ơn anh!”
Sở Vãn Tình theo bản năng lùi lại một chút kéo ra khoảng cách với anh ta.
“Em đừng khách sáo. Chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi còn gì.”
Sở Vãn Tình nở nụ cười.
“Xin lỗi! Em có người đến đón rồi.”
Vừa dứt lời, cô đã chạy ra phía bậc thang.
Sắc mặt của anh ta càng lúc càng khó coi hơn. Sở Vãn Tình vì một tên đầu đường xó chợ mà bộ anh ta. Đúng là khó chấp nhận được.
[…]
“Gặp ác mộng à?”
Sở Vãn Tình vội vàng cởi cúc áo anh ra để kiểm tra.
“…” Thượng Quan Nhất.
Sở Vãn Tình liền thở hắc ra nhẹ nhõm. Nhưng lúc này, cô mới hồi phục tinh thần ngẩng mặt lên nhìn anh, ngượng ngùng.
“Em, em… Không phải ý đó đâu.”
Miệng thì nói như vậy nhưng tay vẫn còn đặt trên ngực anh. Mà cảm giác này quả thật rất…
“Vậy ý em là gì?”
“Em…”
Cô vội gục đầu xuống, tay có chút luyến tiếc rút lại. Nhưng bả vai anh cũng có hình rất giống với nơi khoé mắt.
“Em xem một chút được không?”
“Xem gì?”
Thượng Quan Nhất có chút không tự nhiên, tay cố gắng siết chặt lại như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Sở Vãn Tình nhỏm người dậy, tay sờ lên bả vai anh.
“Sao hôm đó em không thấy?”
Thượng Quan Nhất biết cô là nói đến cái gì. Anh kéo áo lên.
“Có gì để xem đâu.”
Sở Vãn Tình nhìn tơ máu trên tay anh có chút lo lắng. Cô nắm lấy tay anh.
“Anh sao vậy? Đây là gì? Có phải anh bệnh rồi không?”
Anh rút tay lại.
“Không, không có gì.”
Anh đứng dậy, bước vào trong phòng tắm.
Tiếng nước vang lên.
Sở Vãn Tình vẫn ngơ ngác nhìn theo. Càng lúc mình lại càng cảm thấy khoảng của hai người rất xa. Lại không biết đó là gì? Thượng Quan Nhất! Thật ra, anh có bao nhiêu bí mật?
[…]
Bờ sông Tây An.
Vân Hà nhìn cô gái trước mặt lên tiếng.
“Tại sao chị lại bị thương?”
“Liên quan gì đến cô.”
“Có phải, chị đã tìm được tung tích của thiếu chủ.”
Vân Hà vẫn cố dò hỏi.
Cô ta nhếch môi cười lạnh.
“Cô đừng nghĩ đến việc lấy tung tích từ tôi. Loại sơ đẳng như các người làm sao có thể tìm được thiếu chủ. Tôi phải tự đi tìm thôi.”
Vân Hà nhìn vết thương vẫn còn rỉ máu của cô ta.
“Thiếu chủ đã từ bỏ nguyên thần của mình để giữ lại phần hồn của người cậu ấy yêu. Vì câu hứa kiếp sau… Liệu rằng, ngài ấy có dễ dàng từ bỏ.”
Cô ta càng nghe càng trào phúng.
“Cô thì biết cái gì.”
“Đúng là tôi không biết. Nhưng tôi lại rất nể phục ngài ấy. Bất chấp tất cả vì người mình yêu.”
“Cô… Nếu câu nói này lọt vào tai chủ nhân. Trừng phạt của ngài ấy sẽ khiến cô phải hối hận với lời mình nói.”
Cô ta tức giận rời đi.
Vân Hà nhìn theo.
Ấn kí của thiếu chủ càng lúc càng rõ ràng hơn. Chắc hẳn là phông ấn sắp được hoá giải rồi. Nhưng thiếu chủ đang ở đâu?
[…]
***
Sở Thị.
Sở Vãn Tình bước vào cổng công ty.
Lúc này, mọi người đang bàn tán về cô.
Tất nhiên, một thiên kim thất thế thì chẳng có gì khiến họ phải sợ cả.
“Nghe nói nhị tiểu thư vì một người chẳng ra gì mà ức hiếp đại tiểu thư.”
“Đúng là quá đáng thật.”
“Chắc là bị tẩy não rồi.”
Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt khinh bỉ liền đổ dồn về.
Đúng lúc này, trợ lý của ông nội Sở bước ra.
“Nhị tiểu thư mời theo tôi.”
Sở Vãn Tình gật đầu bước theo sau.
“Thấy không, đúng là bị ma thuật gì đó rồi.”
“Tôi cũng thấy vậy.”
Phòng chủ tịch.
Sở Vãn Tình bước vào trong.
“Ông nội!”
Ông nội Sở quay lại.
“Cháu biết lí do ông gọi cháu đến là gì không?”
Sở Vãn Tình hai tay đan chặt vào nhau lắc đầu.
“Thượng Quan Nhất! Mấy ngày nay cháu có thấy gì khác lạ không?”
Sở Vãn Tình nghi hoặc nhìn ông rồi lắc đầu.
Ông nội Sở nhíu mày.
Lúc này, lại nghe giọng của vị thuật sĩ luôn bên cạnh ông nội Sở vang lên.
“Cháu gái! Chẳng hạn như trên người cậu ấy có đều gì khác lạ?”
Nhìn ánh mắt nôn nóng của ông ta khiến Sở Vãn Tình lùi lại một bước. Theo bản năng, cô lắc đầu.
“Không có.”
“Sao lại không có được?”
“Ý của ngài là sao? Phải có như thế nào?”
Bị câu hỏi của cô khiến cho ông ta khựng lại.
“Không có gì. Ta chỉ quan tâm đến cuộc sống của cháu thôi. Dù sao cậu ấy cũng xuất thân không tốt nên…”
Nói đến đây lại ngập ngừng không muốn nói tiếp.
“Anh ấy tuy không nói nhiều với cháu. Nhưng rất tốt với cháu. Ông nội không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt!”
Hai người họ nhìn nhau.
Sở Vãn Tình không hiểu lắm ánh mắt của hai người. Tuy nhiên, cô không muốn ai làm tổn thương anh.
“Cháu về được rồi.”
Ông nội Sở lạnh nhạt lên tiếng.
“Ông nội! Cháu có một việc muốn nói với ông.”
Ông nội Sở nhìn sang có chút không hài lòng.
“Chuyện gì nói nhanh lên.”
“Cháu muốn trở về làm việc có được không?”
“Vài hôm nữa rồi tính. Cháu về đi.”
“Vâng!”
Sở Vãn Tình xoay người lại bước ra khỏi phòng.
Cô cứ nghĩ là ông cho cô trở về làm việc. Nhưng kết quả chỉ là để hỏi vài câu.
Con người đến lúc xui xẻo thì đến ông trời cũng không ngó ngàng.
Trời đang nắng tốt lại kéo cơn mưa tầm tã.
Sở Vãn Tình đứng bên ngoài.
“Mình không mang ô làm sao về đây?”
Trần Hưng dừng xe lại trước mặt cô. Anh ta mở cửa bước xuống.
“Vãn Tình! Để anh đưa em về.”
“Không cần đâu. Cám ơn anh!”
Sở Vãn Tình theo bản năng lùi lại một chút kéo ra khoảng cách với anh ta.
“Em đừng khách sáo. Chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi còn gì.”
Sở Vãn Tình nở nụ cười.
“Xin lỗi! Em có người đến đón rồi.”
Vừa dứt lời, cô đã chạy ra phía bậc thang.
Sắc mặt của anh ta càng lúc càng khó coi hơn. Sở Vãn Tình vì một tên đầu đường xó chợ mà bộ anh ta. Đúng là khó chấp nhận được.
[…]