Chương 13
“Về thôi.”
Thiên An ngước nhìn lên, thấy gương mặt đẫm mồ hôi của Hoài Nam, cậu híp mắt cười tươi.
“Mày giỏi quá, đúng là đàn em của tao.”
Hoài Nam thở dài rồi cúi người xuống bế cậu lên một cách nhẹ nhàng. Thiên An giật mình, có chút vùng vẫy phản kháng.
“Ê thả xuống, tao tự đi được, bế vậy kì lắm.”
Hoài Nam ngó lơ, kìm chặt cậu trên tay, bế người đi thẳng đến chỗ đậu xe, thằng nhóc Hoài Phong cũng cầm theo đồ của mình mà lon ton chạy theo sau. Khi đến nơi Hoài Nam mới chịu thả cậu xuống, Thiên An lấy tay che mặt, ôi danh dự đàn ông của mình.
“Leo lên, tao chở về.”
Thiên An hé mắt nhìn sang, sau đó vui vẻ cà nhắc vài cái rồi trèo lên yên sau ngồi. Như vậy, Hoài Nam dùng xe Thiên An để đèo cậu về, còn xe của hắn thì đưa cho thằng Dương chạy rồi chở Hoài Phong về vì nhà của nó gần nhà bọn họ.
“Đạp nhanh lên Nam, thằng Dương nó vượt mặt rồi kìa.”
Thiên An ngồi sau í ới kêu lên, Hoài Nam nghe mà bó tay, giờ nào rồi mà tụi này còn đòi đua xe với nhau, nghĩ là vậy nhưng hắn vẫn đạp chân tăng tốc hơn, không bao lâu đã bỏ tít thằng Dương ở phía sau.
Thiên An hớn hở kêu lên một tiếng, dang tay tận hưởng luồng gió mát rượi, cậu rất thích cái cảm giác bình yên như thế này, chợt nghĩ đến gì đó cậu hơi nhướn người lên.
“Ê Nam, chân tao bị vậy rồi, từ ngày mai mày phải chở tao đi học á nha.”
Hoài Nam nhướn mày,
“Tao tưởng mày sẽ kêu chú Vũ chở đi học chứ.”
Thiên An bĩu môi,
“Không, tao thích mày chở tao hơn, đi với ba không ngủ nướng được.”
Hoài Nam phì cười “Thì ra là do mày lười.”
Thiên An bắt đầu giở trò làm nũng,
“Nha, nha, mày phải chở tao đấy.”
“Ừ, tao chở mày.”
Thiên An đạt được mong muốn liền vui vẻ hẳn lên, người đung đưa qua lại đầy phấn khích.
“Lần sau bớt làm nũng với tao lại, tao có thấy mày làm nũng với cô chú hay mấy đứa khác đâu.”
“Làm vậy trước mặt họ xấu hổ lắm.”
“Vậy với tao thì không xấu hổ à?”
Hoài Nam hỏi với tâm trạng có hơi hồi hộp, hắn cũng không hiểu sao mình lại như vậy nữa. Thiên An bị hỏi vậy thì xoa cằm suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Tao cũng không biết, nếu là mày thì tao thấy không xấu hổ miếng nào.” Rồi cậu đột nhiên a lên. “Chắc là do chúng ta là bạn thân từ nhỏ đến bây giờ đấy, mày là một người đặc biệt nha Hoài Nam.”
Trong mắt Hoài Nam ánh lên vẻ đăm chiêu phức tạp, hắn có chút vui vì hai từ ‘đặc biệt’ ấy, nhưng là người đặc biêt hay là bạn đặc biệt đây.
‘Kittt’
“Mẹ ơi, con về rồi!”
Thu Thảo đang ở trong bếp nấu bữa tối, nghe tiếng con trai thì có hơi nghiêng người ra nhìn.
“À về rồi thì t...”
Nụ cười trên môi cô đông cứng lại khi thấy thằng con nhà mình được người ta dìu vào nhà. Hoài Nam gật đầu lễ phép chào cô, cô cũng gật đầu đáp lại sau đó tháo tạp dề ra rồi đi đến chỗ hai người họ.
Thu Thảo nhìn thằng nhóc nhà mình một lượt từ trên xuống dưới, chú ý đến cái bàn chân đang co lên của cậu thì nhíu mày một cái, nhìn lên thì thấy thằng con nhà mình đang nhe răng cười. Cô bất lực đưa tay day trán, chừng nào nhóc con này mới khiến cô hết lo đây.
Một lúc sau,
“Á mẹ ơi, nhẹ tay thôi.”
Thiên An khóc rỗng lên khi bị mẹ mình chạm vào chổ sưng, Thu Thảo nhìn thấy vậy cũng hơi sót con nhưng vẫn tiếp tục. Và rồi sau một tiếng hét động trời của cậu căn nhà cuối cùng cũng yên tĩnh, Thiên An ngồi dựa vào người Hoài Nam thút thít. Hoài Nam thấy thế có hơi sót bạn quan tâm hỏi han.
“Đau lắm hả?”
“Mày thử đi mày biết, huhu tao tưởng chân tao gãy luôn rồi, mẹ gì mà mạnh tay với con dễ sợ.”
‘Bốp’
“Oái!” Thiên An ôm đầu uất ức nhìn mẹ mình.
“Nói gì đó hả? Không phải ai cũng có mẹ làm bác sĩ như con đâu nha chưa, thật là.”
Thu Thảo thở dài chán nản, nay vốn là ngày nghỉ của cô, tưởng sẽ có một ngày không phải gặp bệnh nhân nào, ai dè gặp ngay thằng con.
“Giờ đi tắm đi, rồi ra mẹ băng cố định lại cho, hên là chỉ trật nhẹ thôi đấy, qua một tuần sẽ khỏi thôi, trong thời gian đó thì bớt đi phá lại cho mẹ nhờ.”
Thiên An ảo não dạ một tiếng rồi kêu Hoài Nam dìu mình vào nhà tắm, Thu Thảo nhìn theo cũng chỉ biết lắc đầu, đột nhiên cô đứng bật dậy.
“Chết cha, nồi xương hầm của mình.”
Sáng hôm sau, Thiên An ngoan ngoãn ngồi đợi trên ghế chờ Hoài Nam qua chở mình. Minh Vũ đang thắt cà vạt nhìn thấy cảnh này liền khó hiểu quay sang hỏi vợ.
“Nay mặt trời mọc lộn hướng hả em? Lần đầu anh thấy con mình nó dậy sớm thế đấy.”
Thu Thảo bước đến giúp chồng chỉnh trang lại, chẹp miệng một cái.
“Nó đang ngồi đợi Hoài Nam qua chở đi học đấy, nói gì mà người ta đã cất công chở mình thì không thể để người ta chờ đợi. Hơ, sao nó không nghĩ đến những ngày tháng thằng bé phải cực khổ đánh thức nó dậy từ giường cơ chứ, đúng là bó tay.”
Minh Vũ cười bất lực, hướng tới con trai cưng nói.
“Này, hay để ba chở đi học nhé.”
Thiên An bĩu môi quay sang nhìn ba mình một cái.
“Không thèm đi chung với ba, đi với ba chán òm, con đợi thằng Nam.”
Minh Vũ giật giật khóe miệng “Cái thằng nhóc này...” lại nhìn đồng hồ trên tay lần nữa Minh Vũ vội vàng đi làm “Thôi anh đi làm đây, ba đi nhé.”
“Dạ”
Thiên An chán nản thưa, lại nhìn lên đồng hồ treo tường, cậu bức bối lẩm bẩm.
“Sau giờ rưỡi rồi sao nó vẫn chưa qua vậy chứ.”
Thiên An ngước nhìn lên, thấy gương mặt đẫm mồ hôi của Hoài Nam, cậu híp mắt cười tươi.
“Mày giỏi quá, đúng là đàn em của tao.”
Hoài Nam thở dài rồi cúi người xuống bế cậu lên một cách nhẹ nhàng. Thiên An giật mình, có chút vùng vẫy phản kháng.
“Ê thả xuống, tao tự đi được, bế vậy kì lắm.”
Hoài Nam ngó lơ, kìm chặt cậu trên tay, bế người đi thẳng đến chỗ đậu xe, thằng nhóc Hoài Phong cũng cầm theo đồ của mình mà lon ton chạy theo sau. Khi đến nơi Hoài Nam mới chịu thả cậu xuống, Thiên An lấy tay che mặt, ôi danh dự đàn ông của mình.
“Leo lên, tao chở về.”
Thiên An hé mắt nhìn sang, sau đó vui vẻ cà nhắc vài cái rồi trèo lên yên sau ngồi. Như vậy, Hoài Nam dùng xe Thiên An để đèo cậu về, còn xe của hắn thì đưa cho thằng Dương chạy rồi chở Hoài Phong về vì nhà của nó gần nhà bọn họ.
“Đạp nhanh lên Nam, thằng Dương nó vượt mặt rồi kìa.”
Thiên An ngồi sau í ới kêu lên, Hoài Nam nghe mà bó tay, giờ nào rồi mà tụi này còn đòi đua xe với nhau, nghĩ là vậy nhưng hắn vẫn đạp chân tăng tốc hơn, không bao lâu đã bỏ tít thằng Dương ở phía sau.
Thiên An hớn hở kêu lên một tiếng, dang tay tận hưởng luồng gió mát rượi, cậu rất thích cái cảm giác bình yên như thế này, chợt nghĩ đến gì đó cậu hơi nhướn người lên.
“Ê Nam, chân tao bị vậy rồi, từ ngày mai mày phải chở tao đi học á nha.”
Hoài Nam nhướn mày,
“Tao tưởng mày sẽ kêu chú Vũ chở đi học chứ.”
Thiên An bĩu môi,
“Không, tao thích mày chở tao hơn, đi với ba không ngủ nướng được.”
Hoài Nam phì cười “Thì ra là do mày lười.”
Thiên An bắt đầu giở trò làm nũng,
“Nha, nha, mày phải chở tao đấy.”
“Ừ, tao chở mày.”
Thiên An đạt được mong muốn liền vui vẻ hẳn lên, người đung đưa qua lại đầy phấn khích.
“Lần sau bớt làm nũng với tao lại, tao có thấy mày làm nũng với cô chú hay mấy đứa khác đâu.”
“Làm vậy trước mặt họ xấu hổ lắm.”
“Vậy với tao thì không xấu hổ à?”
Hoài Nam hỏi với tâm trạng có hơi hồi hộp, hắn cũng không hiểu sao mình lại như vậy nữa. Thiên An bị hỏi vậy thì xoa cằm suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Tao cũng không biết, nếu là mày thì tao thấy không xấu hổ miếng nào.” Rồi cậu đột nhiên a lên. “Chắc là do chúng ta là bạn thân từ nhỏ đến bây giờ đấy, mày là một người đặc biệt nha Hoài Nam.”
Trong mắt Hoài Nam ánh lên vẻ đăm chiêu phức tạp, hắn có chút vui vì hai từ ‘đặc biệt’ ấy, nhưng là người đặc biêt hay là bạn đặc biệt đây.
‘Kittt’
“Mẹ ơi, con về rồi!”
Thu Thảo đang ở trong bếp nấu bữa tối, nghe tiếng con trai thì có hơi nghiêng người ra nhìn.
“À về rồi thì t...”
Nụ cười trên môi cô đông cứng lại khi thấy thằng con nhà mình được người ta dìu vào nhà. Hoài Nam gật đầu lễ phép chào cô, cô cũng gật đầu đáp lại sau đó tháo tạp dề ra rồi đi đến chỗ hai người họ.
Thu Thảo nhìn thằng nhóc nhà mình một lượt từ trên xuống dưới, chú ý đến cái bàn chân đang co lên của cậu thì nhíu mày một cái, nhìn lên thì thấy thằng con nhà mình đang nhe răng cười. Cô bất lực đưa tay day trán, chừng nào nhóc con này mới khiến cô hết lo đây.
Một lúc sau,
“Á mẹ ơi, nhẹ tay thôi.”
Thiên An khóc rỗng lên khi bị mẹ mình chạm vào chổ sưng, Thu Thảo nhìn thấy vậy cũng hơi sót con nhưng vẫn tiếp tục. Và rồi sau một tiếng hét động trời của cậu căn nhà cuối cùng cũng yên tĩnh, Thiên An ngồi dựa vào người Hoài Nam thút thít. Hoài Nam thấy thế có hơi sót bạn quan tâm hỏi han.
“Đau lắm hả?”
“Mày thử đi mày biết, huhu tao tưởng chân tao gãy luôn rồi, mẹ gì mà mạnh tay với con dễ sợ.”
‘Bốp’
“Oái!” Thiên An ôm đầu uất ức nhìn mẹ mình.
“Nói gì đó hả? Không phải ai cũng có mẹ làm bác sĩ như con đâu nha chưa, thật là.”
Thu Thảo thở dài chán nản, nay vốn là ngày nghỉ của cô, tưởng sẽ có một ngày không phải gặp bệnh nhân nào, ai dè gặp ngay thằng con.
“Giờ đi tắm đi, rồi ra mẹ băng cố định lại cho, hên là chỉ trật nhẹ thôi đấy, qua một tuần sẽ khỏi thôi, trong thời gian đó thì bớt đi phá lại cho mẹ nhờ.”
Thiên An ảo não dạ một tiếng rồi kêu Hoài Nam dìu mình vào nhà tắm, Thu Thảo nhìn theo cũng chỉ biết lắc đầu, đột nhiên cô đứng bật dậy.
“Chết cha, nồi xương hầm của mình.”
Sáng hôm sau, Thiên An ngoan ngoãn ngồi đợi trên ghế chờ Hoài Nam qua chở mình. Minh Vũ đang thắt cà vạt nhìn thấy cảnh này liền khó hiểu quay sang hỏi vợ.
“Nay mặt trời mọc lộn hướng hả em? Lần đầu anh thấy con mình nó dậy sớm thế đấy.”
Thu Thảo bước đến giúp chồng chỉnh trang lại, chẹp miệng một cái.
“Nó đang ngồi đợi Hoài Nam qua chở đi học đấy, nói gì mà người ta đã cất công chở mình thì không thể để người ta chờ đợi. Hơ, sao nó không nghĩ đến những ngày tháng thằng bé phải cực khổ đánh thức nó dậy từ giường cơ chứ, đúng là bó tay.”
Minh Vũ cười bất lực, hướng tới con trai cưng nói.
“Này, hay để ba chở đi học nhé.”
Thiên An bĩu môi quay sang nhìn ba mình một cái.
“Không thèm đi chung với ba, đi với ba chán òm, con đợi thằng Nam.”
Minh Vũ giật giật khóe miệng “Cái thằng nhóc này...” lại nhìn đồng hồ trên tay lần nữa Minh Vũ vội vàng đi làm “Thôi anh đi làm đây, ba đi nhé.”
“Dạ”
Thiên An chán nản thưa, lại nhìn lên đồng hồ treo tường, cậu bức bối lẩm bẩm.
“Sau giờ rưỡi rồi sao nó vẫn chưa qua vậy chứ.”