Chương 21: Nửa năm sau
Âm thanh tiếng người phát ra từ phía sau…
“Không sao đâu…”
Nghĩ lại thông tin quý giá mình mới hỏi được từ Lão Kit, Khải Thần vừa ngồi vừa gật gù suy nghĩ.
Chỉ chậm hơn vài ngày nữa, nếu ông ấy không đồng ý chỉ dạy cho cậu, có lẽ với các võ sĩ đang hăng say luyện tập đó của Omanda, thì rất khó để cậu đối chọi lại được.
Trong thế cuộc này, nhờ lão ý mà quá trình thực hiện kế hoạch của cậu đã trở nên khả thi hơn bao giờ hết.
Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu cậu, với nụ cười rạng rỡ trên môi, Khải Thần tiếp tục trò chuyện thân mật với lão, cố gắng không để đối phương cảm thấy khó xử.
Giọng điệu của anh ấy bình tĩnh, thái độ ân cần, khi nói chuyện cũng không đề cập tới thân phận quý tộc của mình, chỉ thể hiện mình là một người trẻ tuổi, năng học hỏi từ một vị tiền bối của gia tộc.
Điều đó khiến ông ta cảm thấy vô cùng bội phục trước thái độ và cách đối nhân xử thế tài tình của anh ấy.
Nhìn Khải Thần trước mặt, lão không khỏi nghĩ đến Omanda.
Mặc dù họ là an hem cùng cha khác mẹ, cũng gọi là người trong một nhà, thế nhưng trái ngược lại hoàn toàn nhau về mọi thứ.
“Cậu chủ cả Omanda…. Lão đã từng vào sinh ra tử, cống hiến phục sự cậu ta, không kể hiểm nguy.”
“Vậy mà…”
“Tôi mất cả một cánh tay để bảo vệ cậu ấy, thế nhưng cậu ta lại đối xử với lão như vậy đây.”
Nói rồi, với tâm trạng tủi nhục của lão, hai khóe mắt những giọt lệ trực trào đã rơi xuống.
Khải Thần đặt tay lên vài, an ủi lão.
“Tiền bối, ông tàn nhưng không phế, trong gia tộc không phải ai cũng có được nhiều vinh dự tham gia trận mạc như ông, kinh nghiệm của ông truyền dạy thực sự nó rất cần thiết cho ta.”
Nghe đến đây ông ấy không khỏi xúc động, cúi đầu, rưng rưng, cảm thấy biết ơn sự quan tâm chân tình của cậu.
“Lão cùng cả gia đình vô cùng biết ơn sự đối đã trọng thị của cậu chủ, cậu chủ quả thực là người có tấm lòng bồ tát, trước sau như một.”
Khải Thần thấy vậy, anh mỉm cười tỏ vẻ đồng cảm và cúi đầu cảm ơn câu nói của lão.
Sau khi đưa ông ấy về tới nhà, cậu cùng lão xuống xe ngựa vào thăm mọi người trong gia đình ông.
Gia cảnh ông không mấy khá giả, gồm năm người và một số thành viên khác cũng là anh em họ hàng ông cùng sống tại đây.
Trước kia, khi phục vụ dưới trướng Omanda, lão cũng đủ tiền để nuôi sống cả gia đình gần 20 người già trẻ lớn bé.
Nhưng giờ đây, sau khi bị tàn phế, ông dường như chả làm thêm được gì, chỉ trông chờ vào những thành viên khác trong gia đình tự đùm bọc lẫn nhau.
Khải Thần an ủi mọi người trong gia đình lão, nhận họ vào các cửa hàng bán vải, bông và trang sức của cậu để cho họ có công việc ổn định.
Hơn thế cậu cũng tặng lão khá nhiều ngân phiếu và vàng để gia đình ông có tiền trang trải cuộc sống trước mắt đủ dùng trong vài năm.
Cả gia đình của lão vô cùng biết ơn cậu, họ còn không dám nhận quà nhiều thế nên đã cố trả lại bớt cho cậu, nhưng Khải Thần đều từ chối:
“Đây chỉ là một chút tấm lòng từ ta, cảm ơn một lão tướng trung thành đã cố hiến cho gia tộc.”
Sau khi cậu ra tới xe ngựa để rời đi, cả nhà lão tiễn cậu ra tới cổng, ai cũng vô cùng kính trọng cậu.
Trên đường về, lúc này đang ngồi trong xe ngựa đọc sách, anh phu xe bèn hỏi cậu với vẻ tò mò.
“Thưa cậu chủ, có phải cậu quá tốt với những người có thân phận thấp kém không?”
Anh ta do dự, ấp úng nói thêm:
“Cậu chủ cẩn thận không sẽ bị họ lợi dụng”
Khải Thần mỉm cười rồi nói:
“Ta thực ra muốn giúp đỡ họ, họ đều là những người trung thành, đức tính mà ta thích nhất.”
“Với lại đó cũng là việc nên làm.”
“Xã hội này, bất kì ai, không phụ thuộc vào hoàn cảnh xuất thân, giàu nghèo sang hèn, địa vị hay giới tính, … họ đều rất đáng được chúng ta tôn trọng.”
“Trước đây trong quá khứ, ta cũng từng mắc sai lầm như anh cả Omanda. Khi đó ta cũng khá giống anh ấy, luôn nghĩ vị trí của mình là quý tộc, hiển nhiên là vậy, nên ta không hề quan tâm tới tầng lớp thường dân.”
“Đến bây giờ, ngẫm lại, thấy bản thân khi đó thật là nông cạn, cái tôi quá lớn.”
Tại xã hội thời kì này, được phận chia giai cấp rõ ràng giữa tầng lớp thường dân và giới quý tộc. Đối với chuẩn mực của họ, những thường dân bình thường chẳng qua chỉ là tầng lớp hạ đẳng, nên cách đối đãi của Khải Thần, một người xuất thân quý tộc như vậy, khiến cậu phu xe rất khó hiểu.
Thực tế, việc làm của Khải Thần, nghe có vẻ ngược đời, nhưng nhờ đó uy tín của cậu được tăng lên rõ rệt, từ đó cơ hội thu điểm bầu chọn của mọi người thuộc mọi tầng lớp sẽ dễ dàng hơn.
Mặc dù tầng lớp thường dân có điểm sức mạnh và bầu chọn thấp, nhưng họ chiếm số lượng đông đảo.
Nhiều cá thể hợp sức lại thì điểm sức mạnh của toàn bộ tầng lớp đó lại rất cao.
Và một khi danh tiếng tốt, được tầng lớp đó ủng hộ, thì phần thằng có thể đảo ngược giữa thường dân và giới quý tộc.
Lúc này, trở lại khung cảnh bầu khuân viên nơi Nam tước Kaisen ở, có nhiều thứ đã thay đổi.
Cảnh tượng Khải Thần một con nhà quý tộc, đi tiễn một lão tướng thuộc tầng lớp thấp hơn đã được đồn thổi khắp nơi.
Câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó, họ còn đồn thổi nó tới tận gia tộc khác cũng biết tới.
Đối với cha cậu và anh cả Omanda họ xem đây là hành động mất hết thể hiện, làm xấu mặt gia tộc, khiến hình ảnh của quý tộc trở nên hoen ố, khiến vị trí của họ bị lung lay.
Khải Thần đã bị khiển trách rất lớn, đến nơi ở của cậu trong gia tộc cũng bị thu hẹp chỉ còn vỏn vẹn một căn phòng, số lượng binh lính của cậu bị giảm đi một nửa, hiện tại còn vài chục người trung thành.
Không nản chí, thường ngày đối với cuộc sống bản thân cậu xây dựng mình là một quý tộc nhưng giản dị, khiêm tốn, bữa ăn chỉ thanh đạm các món rau rừng và thú nuôi được tự cung tự cấp, các món đơn giản.
Đối với công việc thì cậu giảm tô thuế cho dân chúng nơi cậu quản lý, các cửa hàng kinh doanh của cậu, người làm kẻ ở đều được đãi ngộ rất hậu, nên rát được lòng dân chúng.
Đối với giáo viên và gia đình của người dạy mình, anh ta đối đãi rất tốt, thậm chí dám chống lại anh trai Omanda để họ không bị anh ta chèn ép.
Bên cạnh đó, anh ta cũng rất thiện chí với những nơi mà anh lui tới khi đi làm ăn, công tác, giúp đỡ nhiều người khi họ gặp khó khăn, các gia tộc khác cũng hết sức kiêng nể cậu.
Bất kể là người hầu, thị vệ, binh lính hay thường dân, chỉ cần nhắc tới Khải Thần, trên mặt họ đều đầy sự cung kính.
Trái ngược lại, phía ngài Nam tước Kaisen và anh cả Omanda của cậu càng ngày bọn họ khiến cho nhân dân oán thán.
Nhiều ngày sau….
Sáng sớm, mặt trời bên ngoài vừa ló rạng.
Trên bãi cỏ, từng giọt nước long lanh còn đọng lại đầu ngọn cỏ đang nhỏ xuống mặt đất, làm cho xung quanh có chút ẩm ướt.
Lúc này, Khải Thần tỉnh giấc, cầm thanh kiếm một mình anh ấy đi đến bãi tập võ.
Đây là thói quen thường ngày của anh ấy.
Từ nhiều tháng đổ lại đây khi được ông Kit hướng dẫn tận tình, mỗi ngày anh đều là người đầu tiên thức giấc rồi chăm chỉ luyện tập.
Sự siêng năng của cậu ấy ai cũng thấy rõ, nên không chỉ được lòng người, mọi người đã có xu hướng muốn cậu là người lãnh đạo bọn họ.
Trái ngược lại hoàn toàn cậu, khi Omanda có được quyền lực trong tay và chèn ép Khải Thần.
Hắn ta, ăn chơi sa đọa, thẳng tay làm hại nhiều người, khiến lòng người ai oán.
Việc luyện tập cũng đã không còn chuyên cần như trước.
Qua thời gian dài âm thầm cố gắng, Khải Thần đã lấu lại được toàn bộ kiếm pháp trước kia và còn luyện tập thêm được nhiều chiêu thức mới cải tiến hơn.
Thực lực của Khải Thần lúc này có thể nói không còn là mức bình thường như trước, có điều cậu vẫn luôn che giấu tài năng thực sự của mình.
Trong mắt người khác, cậu vẫn tỏ vẻ mình khờ khạo, kém cỏi, để tránh bị tai họa hay người khác hãm hại.
Hôm nay trong lúc tập luyện cậu thấy có gì đó đã thay đổi.
“Cảm giác đó…”
Trên thao trường, cậu một mình tập luyện, nhưng lúc này, đột nhiên đã dừng lại.
“Không sao đâu…”
Nghĩ lại thông tin quý giá mình mới hỏi được từ Lão Kit, Khải Thần vừa ngồi vừa gật gù suy nghĩ.
Chỉ chậm hơn vài ngày nữa, nếu ông ấy không đồng ý chỉ dạy cho cậu, có lẽ với các võ sĩ đang hăng say luyện tập đó của Omanda, thì rất khó để cậu đối chọi lại được.
Trong thế cuộc này, nhờ lão ý mà quá trình thực hiện kế hoạch của cậu đã trở nên khả thi hơn bao giờ hết.
Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu cậu, với nụ cười rạng rỡ trên môi, Khải Thần tiếp tục trò chuyện thân mật với lão, cố gắng không để đối phương cảm thấy khó xử.
Giọng điệu của anh ấy bình tĩnh, thái độ ân cần, khi nói chuyện cũng không đề cập tới thân phận quý tộc của mình, chỉ thể hiện mình là một người trẻ tuổi, năng học hỏi từ một vị tiền bối của gia tộc.
Điều đó khiến ông ta cảm thấy vô cùng bội phục trước thái độ và cách đối nhân xử thế tài tình của anh ấy.
Nhìn Khải Thần trước mặt, lão không khỏi nghĩ đến Omanda.
Mặc dù họ là an hem cùng cha khác mẹ, cũng gọi là người trong một nhà, thế nhưng trái ngược lại hoàn toàn nhau về mọi thứ.
“Cậu chủ cả Omanda…. Lão đã từng vào sinh ra tử, cống hiến phục sự cậu ta, không kể hiểm nguy.”
“Vậy mà…”
“Tôi mất cả một cánh tay để bảo vệ cậu ấy, thế nhưng cậu ta lại đối xử với lão như vậy đây.”
Nói rồi, với tâm trạng tủi nhục của lão, hai khóe mắt những giọt lệ trực trào đã rơi xuống.
Khải Thần đặt tay lên vài, an ủi lão.
“Tiền bối, ông tàn nhưng không phế, trong gia tộc không phải ai cũng có được nhiều vinh dự tham gia trận mạc như ông, kinh nghiệm của ông truyền dạy thực sự nó rất cần thiết cho ta.”
Nghe đến đây ông ấy không khỏi xúc động, cúi đầu, rưng rưng, cảm thấy biết ơn sự quan tâm chân tình của cậu.
“Lão cùng cả gia đình vô cùng biết ơn sự đối đã trọng thị của cậu chủ, cậu chủ quả thực là người có tấm lòng bồ tát, trước sau như một.”
Khải Thần thấy vậy, anh mỉm cười tỏ vẻ đồng cảm và cúi đầu cảm ơn câu nói của lão.
Sau khi đưa ông ấy về tới nhà, cậu cùng lão xuống xe ngựa vào thăm mọi người trong gia đình ông.
Gia cảnh ông không mấy khá giả, gồm năm người và một số thành viên khác cũng là anh em họ hàng ông cùng sống tại đây.
Trước kia, khi phục vụ dưới trướng Omanda, lão cũng đủ tiền để nuôi sống cả gia đình gần 20 người già trẻ lớn bé.
Nhưng giờ đây, sau khi bị tàn phế, ông dường như chả làm thêm được gì, chỉ trông chờ vào những thành viên khác trong gia đình tự đùm bọc lẫn nhau.
Khải Thần an ủi mọi người trong gia đình lão, nhận họ vào các cửa hàng bán vải, bông và trang sức của cậu để cho họ có công việc ổn định.
Hơn thế cậu cũng tặng lão khá nhiều ngân phiếu và vàng để gia đình ông có tiền trang trải cuộc sống trước mắt đủ dùng trong vài năm.
Cả gia đình của lão vô cùng biết ơn cậu, họ còn không dám nhận quà nhiều thế nên đã cố trả lại bớt cho cậu, nhưng Khải Thần đều từ chối:
“Đây chỉ là một chút tấm lòng từ ta, cảm ơn một lão tướng trung thành đã cố hiến cho gia tộc.”
Sau khi cậu ra tới xe ngựa để rời đi, cả nhà lão tiễn cậu ra tới cổng, ai cũng vô cùng kính trọng cậu.
Trên đường về, lúc này đang ngồi trong xe ngựa đọc sách, anh phu xe bèn hỏi cậu với vẻ tò mò.
“Thưa cậu chủ, có phải cậu quá tốt với những người có thân phận thấp kém không?”
Anh ta do dự, ấp úng nói thêm:
“Cậu chủ cẩn thận không sẽ bị họ lợi dụng”
Khải Thần mỉm cười rồi nói:
“Ta thực ra muốn giúp đỡ họ, họ đều là những người trung thành, đức tính mà ta thích nhất.”
“Với lại đó cũng là việc nên làm.”
“Xã hội này, bất kì ai, không phụ thuộc vào hoàn cảnh xuất thân, giàu nghèo sang hèn, địa vị hay giới tính, … họ đều rất đáng được chúng ta tôn trọng.”
“Trước đây trong quá khứ, ta cũng từng mắc sai lầm như anh cả Omanda. Khi đó ta cũng khá giống anh ấy, luôn nghĩ vị trí của mình là quý tộc, hiển nhiên là vậy, nên ta không hề quan tâm tới tầng lớp thường dân.”
“Đến bây giờ, ngẫm lại, thấy bản thân khi đó thật là nông cạn, cái tôi quá lớn.”
Tại xã hội thời kì này, được phận chia giai cấp rõ ràng giữa tầng lớp thường dân và giới quý tộc. Đối với chuẩn mực của họ, những thường dân bình thường chẳng qua chỉ là tầng lớp hạ đẳng, nên cách đối đãi của Khải Thần, một người xuất thân quý tộc như vậy, khiến cậu phu xe rất khó hiểu.
Thực tế, việc làm của Khải Thần, nghe có vẻ ngược đời, nhưng nhờ đó uy tín của cậu được tăng lên rõ rệt, từ đó cơ hội thu điểm bầu chọn của mọi người thuộc mọi tầng lớp sẽ dễ dàng hơn.
Mặc dù tầng lớp thường dân có điểm sức mạnh và bầu chọn thấp, nhưng họ chiếm số lượng đông đảo.
Nhiều cá thể hợp sức lại thì điểm sức mạnh của toàn bộ tầng lớp đó lại rất cao.
Và một khi danh tiếng tốt, được tầng lớp đó ủng hộ, thì phần thằng có thể đảo ngược giữa thường dân và giới quý tộc.
Lúc này, trở lại khung cảnh bầu khuân viên nơi Nam tước Kaisen ở, có nhiều thứ đã thay đổi.
Cảnh tượng Khải Thần một con nhà quý tộc, đi tiễn một lão tướng thuộc tầng lớp thấp hơn đã được đồn thổi khắp nơi.
Câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó, họ còn đồn thổi nó tới tận gia tộc khác cũng biết tới.
Đối với cha cậu và anh cả Omanda họ xem đây là hành động mất hết thể hiện, làm xấu mặt gia tộc, khiến hình ảnh của quý tộc trở nên hoen ố, khiến vị trí của họ bị lung lay.
Khải Thần đã bị khiển trách rất lớn, đến nơi ở của cậu trong gia tộc cũng bị thu hẹp chỉ còn vỏn vẹn một căn phòng, số lượng binh lính của cậu bị giảm đi một nửa, hiện tại còn vài chục người trung thành.
Không nản chí, thường ngày đối với cuộc sống bản thân cậu xây dựng mình là một quý tộc nhưng giản dị, khiêm tốn, bữa ăn chỉ thanh đạm các món rau rừng và thú nuôi được tự cung tự cấp, các món đơn giản.
Đối với công việc thì cậu giảm tô thuế cho dân chúng nơi cậu quản lý, các cửa hàng kinh doanh của cậu, người làm kẻ ở đều được đãi ngộ rất hậu, nên rát được lòng dân chúng.
Đối với giáo viên và gia đình của người dạy mình, anh ta đối đãi rất tốt, thậm chí dám chống lại anh trai Omanda để họ không bị anh ta chèn ép.
Bên cạnh đó, anh ta cũng rất thiện chí với những nơi mà anh lui tới khi đi làm ăn, công tác, giúp đỡ nhiều người khi họ gặp khó khăn, các gia tộc khác cũng hết sức kiêng nể cậu.
Bất kể là người hầu, thị vệ, binh lính hay thường dân, chỉ cần nhắc tới Khải Thần, trên mặt họ đều đầy sự cung kính.
Trái ngược lại, phía ngài Nam tước Kaisen và anh cả Omanda của cậu càng ngày bọn họ khiến cho nhân dân oán thán.
Nhiều ngày sau….
Sáng sớm, mặt trời bên ngoài vừa ló rạng.
Trên bãi cỏ, từng giọt nước long lanh còn đọng lại đầu ngọn cỏ đang nhỏ xuống mặt đất, làm cho xung quanh có chút ẩm ướt.
Lúc này, Khải Thần tỉnh giấc, cầm thanh kiếm một mình anh ấy đi đến bãi tập võ.
Đây là thói quen thường ngày của anh ấy.
Từ nhiều tháng đổ lại đây khi được ông Kit hướng dẫn tận tình, mỗi ngày anh đều là người đầu tiên thức giấc rồi chăm chỉ luyện tập.
Sự siêng năng của cậu ấy ai cũng thấy rõ, nên không chỉ được lòng người, mọi người đã có xu hướng muốn cậu là người lãnh đạo bọn họ.
Trái ngược lại hoàn toàn cậu, khi Omanda có được quyền lực trong tay và chèn ép Khải Thần.
Hắn ta, ăn chơi sa đọa, thẳng tay làm hại nhiều người, khiến lòng người ai oán.
Việc luyện tập cũng đã không còn chuyên cần như trước.
Qua thời gian dài âm thầm cố gắng, Khải Thần đã lấu lại được toàn bộ kiếm pháp trước kia và còn luyện tập thêm được nhiều chiêu thức mới cải tiến hơn.
Thực lực của Khải Thần lúc này có thể nói không còn là mức bình thường như trước, có điều cậu vẫn luôn che giấu tài năng thực sự của mình.
Trong mắt người khác, cậu vẫn tỏ vẻ mình khờ khạo, kém cỏi, để tránh bị tai họa hay người khác hãm hại.
Hôm nay trong lúc tập luyện cậu thấy có gì đó đã thay đổi.
“Cảm giác đó…”
Trên thao trường, cậu một mình tập luyện, nhưng lúc này, đột nhiên đã dừng lại.