Chương : 35
Phòng Hiệu trưởng, Gs Dumbledore chăm chú nghe Thomas trình bày. Thầy đưa ra ý kiến của mình, sau khi nó đã nói xong vấn đề của mình:
- Con lên tham dự giải thi đấu, đây là một cơ hội hiếm có để con mở rộng kiến thức và nâng cao trình độ của mình.
Thomas có phần do dự:
- Nhưng thưa thầy, con nghĩ rằng việc thường xuyên nghỉ học quá sớm sẽ tạo ra dư luận không tốt. Dù sao thì… Hơn nữa con… con… không muốn chiến đấu.
Gs Dumbledore đưa tay ngăn Thomas nói tiếp, ông nói:
- Con có thể làm bài thi sớm. Dù sao thì việc đó đã từng xảy ra rồi.
Sau đó, Gs Dumbledore hỏi:
- Con nói không muốn chiến đấu là sao?
Thầy nhìn về Thomas với ánh mắt nghi hoặc. Gs Dumbledore không hiểu câu nói này của Thomas, ông vô thức muốn sử dụng khả năng đọc tâm trí của mình. Nhưng Gs Dumbledore ngừng lại, ông chắc chắn Thomas sẽ không sợ hãi chiến đấu, và cậu học trò này sẽ trả lời câu hỏi của ông.
Lúc này, vẻ do dự hiện rõ trên khuôn mặt của Thomas. Sau một hồi im lặng, nó nói:
- Con sợ hãi, thưa thầy.
Câu trả lời của Thomas làm Gs Dumbledore thực sự bất ngờ. Điều mà Thomas vứa nói lại là lý do mà chính ông mới phủ nhận.
- Không phải sợ chiến đấu, không phải sợ đối thủ. Con sợ hãi… bản thân mình.
Thomas cúi đầu xuống, sắc mặt nó có phần u ám.
- Con phát hiện, gần đây mỗi khi đối mặt với vấn đề có liên quan tới chiến đấu, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu con là… thủ tiêu kẻ địch. Không chỉ có thế, con say mê cảm giác khi chiến đấu, yêu thích cảm giác mỗi khi nguy hiểm lướt qua mình. Con sợ nếu tiếp tục như vậy, con sẽ trở thành một kẻ giống như Voldemort, một kẻ điên…
Thomas không tiếp tục, nó rơi vào im lặng.
Gs Dumbledore sững sờ nhìn Thomas, ông không nghĩ tới, thực sự không thể ngờ bản thân lại được nghe những lời này. Những điều Thomas nói thực sự khiến Gs Dumbledore chấn động. Chính bản thân Gs Dumbledore, không, phải nói là tất cả những người quen biết Thomas đều không nghĩ tới nó sẽ nói ra những lời này. Giờ phút này, một người thông thái như Gs Dumbledore cũng nhất thời không biết phải nói gì để chấn an cậu học trò của mình.
Gian phòng Hiệu trưởng rơi vào tĩnh lặng. Những bức tranh của các cựu Hiệu trưởng đều bắt đầu chăm chú quan sát Thomas. Họ đều nhận rõ mức độ nghiêm trọng của những gì Thomas nói. Một số người tiêu cực đã bắt đầu suy nghĩ tới những giải pháp sau cùng.
- Con sợ hãi con người của mình. Con không biết… mình là thế nào… là cái gì. Những giải pháp đầu tiên con nghĩ tới luôn là những gì gay gắt nhất, nhanh chóng nhất, nhưng cũng tàn nhẫn nhất.
Giọng Thomas run rẩy:
- Con… sợ mình trở lên điên cuồng… cũng sợ những người xung quanh con xa lánh. Con không rõ… mọi người sẽ nhìn con thế nào nếu biết được việc này. Con luôn cố gắng hết mức để khắc chế nó.
Thomas ngước nhìn Gs Dumbledore với đôi mắt bất lực:
- Thầy biết không, khi con xác định Ginny là người giữ quyển sổ. Ý định đầu tiên của con là sử dụng Triết tâm trí thuật, tìm ra quyển sổ rồi cho cô bé một phát bùa Lãng Quên. Như vậy con sẽ thu được cuốn sổ dễ dàng mà không ai biết. Nhưng rồi con nhận ra, bản thân không được phép làm như vậy. Con bắt đầu lo lắng, con do dự. Và kết quả là những gì thầy đã biết.
- Con sợ hãi cách suy nghĩ của mình. Nhưng con lại có gì đó nói cho con rằng, cách suy nghĩ, phương pháp đó mới là hiệu quả nhất. Con sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này, có một lúc nào đó con sẽ làm theo lối suy nghĩ tiêu cực và rồi không dừng lại được…
Gs Dumbledore thở dài, ông ngồi xuống bên cạnh Thomas. Ông đưa bàn tay già nua, nhăn nheo của mình xoa đầu thằng nhóc. Bàn tay của Gs như có ma lực nào đó, nó làm cho cảm xúc đang cực kì xao động của Thomas yên tĩnh trở lại.
- Con cho ta một câu hỏi hóc búa, con trai ạ. Nói thực, ta cũng vô cùng bối rối khi con đưa ra vấn đề này. Tuy ta chưa có câu trả lời chính xác cho những vấn đề của con, nhưng ta có thể nghe con nói. Sau đó chúng ta sẽ cùng tìm cách giải quyết nó.
Thomas ngơ ngác nhìn Gs Dumbledore, nó không nghĩ tới thầy cũng không có câu trả lời. Tuy nhiên, Thomas rất nhanh hiểu được, vấn đề của nó thực sự vô cùng nghiêm trọng và Gs Dumbledore cũng chỉ là một con người. Thầy không phải một vị thần toàn trí, toàn năng. Trông chờ vào việc thầy ngay lập tức trả lời là điều không tưởng. Tuy nhiên, thầy không bỏ rơi, cũng không kỳ thị nó. Gs Dumbledore muốn cùng nó tìm cách giải quyết vấn đề. Với Thomas thì như vậy đã đủ rồi.
Gs Dubledore hỏi:
- Đầu tiên, ta cần biết, những suy nghĩ tiêu cực đó của con bắt đầu xuất hiện từ bao giờ và trong thời gian đó, con có tiếp xúc với ma thuật hắc ám hay không? Hoặc thứ gì đó tương tự.
Thomas và Gs Dumbledore trò chuyện rất lâu, Gs còn làm giúp nó kiểm tra bằng ma thuật, cả ngày hôm đó họ không rời khỏi phòng Hiệu trưởng. Cho tới bữa tối, Thomas mới tạm biệt Gs Dumbledore và trở về.
Sau khi Thomas rời khỏi, một giọng nói vang lên:
- Ngay cả phù thủy vĩ đại như ông cũng có câu trả lời cho thằng bé sao?
Gs Dumbledore cầm lấy tách trà, ông mỉm cười:
- Ngay cả một giáo viên thì cũng phải có lúc bối rối chứ. Liệu ngài có thể cho một lời khuyên được không, Gs Binns? Có một điều chắc chắn, thằng bé không bị ma thuật hắc ám ảnh hưởng.
Gs Binns không trả lời, ông hỏi ngược lại:
- Ông không thấy nó rất giống Voldemort sao?
- Giống! Nhưng không phải!
Gs Dumbledore trả lời với giọng chắc nịch:
- Thomas có rất nhiều thứ mà Tom Riddle không có được. Nó biết yêu thương, biết tha thứ, biết sợ hãi, biết đúng sai… Và hơn hết, nó có một trái tim nhân hậu biết cảm thông với người khác.
Gs Binns gật đầu, ông nói:
- Ta có thể cho ông biết một việc. Trong lịch sử cũng có một phù thủy rất giống thằng bé đó.
Gs Dumbledore đưa ánh mắt dò hỏi về phía Gs Binns. Ông thầy hồn ma trả lời:
- Là Godric Gryffindor. Thomas Walker rất giống với ông ấy.
Gs Dumbledore như có điều suy nghĩ, ông đưa ánh mắt nhìn về nơi treo hộp đựng thanh bảo kiếm của Gryffindor. Dưới ánh lửa, những viên hồng ngọc lộ ra đặc biệt rực rỡ.
Gs Binns tiếp tục:
- Ông đã luôn theo dõi nó trên từng bước đi. Ông cũng thấy nó đã nói những gì trên lớp học của ta rồi. Thằng bé đó có một tâm hồn lương thiện, nó tin vào những điều tốt đẹp ở người khác. Nhưng đồng thời nó cũng rất nhạy cảm, ông cũng thấy rồi đó. Ta không hi vọng vì một chút ít nghi ngờ không đáng khiến thằng bé đi sai đường.
Gs Dumbledore nghiêm mặt:
- Xin yên tâm thưa thầy. Thằng bé sẽ trở thành một phù thủy vĩ đại khiến cả thế giới ngưỡng mộ chứ không phải một Ma Vương làm người đời sợ hãi. Con tin chắc mhư vậy!
- Ta không phải thầy của ông.
Gs Binns để lại một câu nói rồi xuyên qua vách tường biến mất.
Gs Dumbledore cúi người tạ ơn. Từ ngày mà thầy phạm vào sai lầm với Gellert Grindelwald thì Gs Binns đã không còn cùng ông trò chuyện như trước. Gs Dumbledore khẽ thở dài, ông rất nhiều lần từng cố gắng xin Gs Binns tha thứ nhưng không thành.
Căn phòng Hiệu trưởng chìm vào yên lặng. Chỉ còn lại mình Gs Dumbledore ngồi suy ngẫm trên chiếc tràng kỷ giữa phòng.
Thomas trở về phòng ngủ, nó không đề cập tới cuộc trò chuyện của bản thân và Gs Dumbledore với những người bạn của mình. Thomas không cho rằng họ có thể giải quyết được gì đó. Thậm chí nó cho rằng, vấn đề nó đang mắc phải không có ai ngoại trừ chính bản thân nó có thể giải quyết.
Sáng hôm sau, Thomas nhận được tin từ quản gia của mình, món hàng mà nó tìm kiếm suốt từ hồi cuối năm trước đã được chuyển tới - một lọ máu phượng hoàng. Thomas đã hoàn thành thí nghiệm luyện kim của mình trên vô số tiêu bản của nhiều loài động vật, và hiện giờ, đã tới lúc kiểm tra thành quả của bản thân.
Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Thomas tới gặp Gs Dumbledore, nó xin phép thầy bắt đầu bài kiểm tra cuối năm sớm hơn để bản thân trở có thể kết thúc năm học.
Gs Dumbledore hỏi:
- Vậy là con đã có quyết định?
- Vâng!
- Con đã tìm ra cách khắc phục vấn đề chưa?
Thomas trầm ngâm, sau một hồi, nó đáp:
- Chưa có, thưa thầy. Tuy vậy, con cho rằng trốn chạy hay lo sợ cũng không phải là cách. Con tin mình sẽ tìm ra câu trả lời sớm thôi.
Gs Dumbledore gật đầu, ông nói:
- Ta tin vào lựa chọn của con. Thomas, ta muốn nói với con một điều: con suy nghĩ gì, có khả năng gì, điều đó không quan trọng bằng việc con làm gì. Những hành động của con định nghĩa con là ai. Chỉ cần con không đánh mất sự vị tha và thông cảm của mình thì con sẽ ổn thôi.
Thomas khom người cảm ơn Gs Dumbledore, thầy đã cho nó câu trả lời mà nó tìm kiếm. Chỉ cần không quên bản tâm, thì nó sẽ không sai đường.
- Con lên tham dự giải thi đấu, đây là một cơ hội hiếm có để con mở rộng kiến thức và nâng cao trình độ của mình.
Thomas có phần do dự:
- Nhưng thưa thầy, con nghĩ rằng việc thường xuyên nghỉ học quá sớm sẽ tạo ra dư luận không tốt. Dù sao thì… Hơn nữa con… con… không muốn chiến đấu.
Gs Dumbledore đưa tay ngăn Thomas nói tiếp, ông nói:
- Con có thể làm bài thi sớm. Dù sao thì việc đó đã từng xảy ra rồi.
Sau đó, Gs Dumbledore hỏi:
- Con nói không muốn chiến đấu là sao?
Thầy nhìn về Thomas với ánh mắt nghi hoặc. Gs Dumbledore không hiểu câu nói này của Thomas, ông vô thức muốn sử dụng khả năng đọc tâm trí của mình. Nhưng Gs Dumbledore ngừng lại, ông chắc chắn Thomas sẽ không sợ hãi chiến đấu, và cậu học trò này sẽ trả lời câu hỏi của ông.
Lúc này, vẻ do dự hiện rõ trên khuôn mặt của Thomas. Sau một hồi im lặng, nó nói:
- Con sợ hãi, thưa thầy.
Câu trả lời của Thomas làm Gs Dumbledore thực sự bất ngờ. Điều mà Thomas vứa nói lại là lý do mà chính ông mới phủ nhận.
- Không phải sợ chiến đấu, không phải sợ đối thủ. Con sợ hãi… bản thân mình.
Thomas cúi đầu xuống, sắc mặt nó có phần u ám.
- Con phát hiện, gần đây mỗi khi đối mặt với vấn đề có liên quan tới chiến đấu, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu con là… thủ tiêu kẻ địch. Không chỉ có thế, con say mê cảm giác khi chiến đấu, yêu thích cảm giác mỗi khi nguy hiểm lướt qua mình. Con sợ nếu tiếp tục như vậy, con sẽ trở thành một kẻ giống như Voldemort, một kẻ điên…
Thomas không tiếp tục, nó rơi vào im lặng.
Gs Dumbledore sững sờ nhìn Thomas, ông không nghĩ tới, thực sự không thể ngờ bản thân lại được nghe những lời này. Những điều Thomas nói thực sự khiến Gs Dumbledore chấn động. Chính bản thân Gs Dumbledore, không, phải nói là tất cả những người quen biết Thomas đều không nghĩ tới nó sẽ nói ra những lời này. Giờ phút này, một người thông thái như Gs Dumbledore cũng nhất thời không biết phải nói gì để chấn an cậu học trò của mình.
Gian phòng Hiệu trưởng rơi vào tĩnh lặng. Những bức tranh của các cựu Hiệu trưởng đều bắt đầu chăm chú quan sát Thomas. Họ đều nhận rõ mức độ nghiêm trọng của những gì Thomas nói. Một số người tiêu cực đã bắt đầu suy nghĩ tới những giải pháp sau cùng.
- Con sợ hãi con người của mình. Con không biết… mình là thế nào… là cái gì. Những giải pháp đầu tiên con nghĩ tới luôn là những gì gay gắt nhất, nhanh chóng nhất, nhưng cũng tàn nhẫn nhất.
Giọng Thomas run rẩy:
- Con… sợ mình trở lên điên cuồng… cũng sợ những người xung quanh con xa lánh. Con không rõ… mọi người sẽ nhìn con thế nào nếu biết được việc này. Con luôn cố gắng hết mức để khắc chế nó.
Thomas ngước nhìn Gs Dumbledore với đôi mắt bất lực:
- Thầy biết không, khi con xác định Ginny là người giữ quyển sổ. Ý định đầu tiên của con là sử dụng Triết tâm trí thuật, tìm ra quyển sổ rồi cho cô bé một phát bùa Lãng Quên. Như vậy con sẽ thu được cuốn sổ dễ dàng mà không ai biết. Nhưng rồi con nhận ra, bản thân không được phép làm như vậy. Con bắt đầu lo lắng, con do dự. Và kết quả là những gì thầy đã biết.
- Con sợ hãi cách suy nghĩ của mình. Nhưng con lại có gì đó nói cho con rằng, cách suy nghĩ, phương pháp đó mới là hiệu quả nhất. Con sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này, có một lúc nào đó con sẽ làm theo lối suy nghĩ tiêu cực và rồi không dừng lại được…
Gs Dumbledore thở dài, ông ngồi xuống bên cạnh Thomas. Ông đưa bàn tay già nua, nhăn nheo của mình xoa đầu thằng nhóc. Bàn tay của Gs như có ma lực nào đó, nó làm cho cảm xúc đang cực kì xao động của Thomas yên tĩnh trở lại.
- Con cho ta một câu hỏi hóc búa, con trai ạ. Nói thực, ta cũng vô cùng bối rối khi con đưa ra vấn đề này. Tuy ta chưa có câu trả lời chính xác cho những vấn đề của con, nhưng ta có thể nghe con nói. Sau đó chúng ta sẽ cùng tìm cách giải quyết nó.
Thomas ngơ ngác nhìn Gs Dumbledore, nó không nghĩ tới thầy cũng không có câu trả lời. Tuy nhiên, Thomas rất nhanh hiểu được, vấn đề của nó thực sự vô cùng nghiêm trọng và Gs Dumbledore cũng chỉ là một con người. Thầy không phải một vị thần toàn trí, toàn năng. Trông chờ vào việc thầy ngay lập tức trả lời là điều không tưởng. Tuy nhiên, thầy không bỏ rơi, cũng không kỳ thị nó. Gs Dumbledore muốn cùng nó tìm cách giải quyết vấn đề. Với Thomas thì như vậy đã đủ rồi.
Gs Dubledore hỏi:
- Đầu tiên, ta cần biết, những suy nghĩ tiêu cực đó của con bắt đầu xuất hiện từ bao giờ và trong thời gian đó, con có tiếp xúc với ma thuật hắc ám hay không? Hoặc thứ gì đó tương tự.
Thomas và Gs Dumbledore trò chuyện rất lâu, Gs còn làm giúp nó kiểm tra bằng ma thuật, cả ngày hôm đó họ không rời khỏi phòng Hiệu trưởng. Cho tới bữa tối, Thomas mới tạm biệt Gs Dumbledore và trở về.
Sau khi Thomas rời khỏi, một giọng nói vang lên:
- Ngay cả phù thủy vĩ đại như ông cũng có câu trả lời cho thằng bé sao?
Gs Dumbledore cầm lấy tách trà, ông mỉm cười:
- Ngay cả một giáo viên thì cũng phải có lúc bối rối chứ. Liệu ngài có thể cho một lời khuyên được không, Gs Binns? Có một điều chắc chắn, thằng bé không bị ma thuật hắc ám ảnh hưởng.
Gs Binns không trả lời, ông hỏi ngược lại:
- Ông không thấy nó rất giống Voldemort sao?
- Giống! Nhưng không phải!
Gs Dumbledore trả lời với giọng chắc nịch:
- Thomas có rất nhiều thứ mà Tom Riddle không có được. Nó biết yêu thương, biết tha thứ, biết sợ hãi, biết đúng sai… Và hơn hết, nó có một trái tim nhân hậu biết cảm thông với người khác.
Gs Binns gật đầu, ông nói:
- Ta có thể cho ông biết một việc. Trong lịch sử cũng có một phù thủy rất giống thằng bé đó.
Gs Dumbledore đưa ánh mắt dò hỏi về phía Gs Binns. Ông thầy hồn ma trả lời:
- Là Godric Gryffindor. Thomas Walker rất giống với ông ấy.
Gs Dumbledore như có điều suy nghĩ, ông đưa ánh mắt nhìn về nơi treo hộp đựng thanh bảo kiếm của Gryffindor. Dưới ánh lửa, những viên hồng ngọc lộ ra đặc biệt rực rỡ.
Gs Binns tiếp tục:
- Ông đã luôn theo dõi nó trên từng bước đi. Ông cũng thấy nó đã nói những gì trên lớp học của ta rồi. Thằng bé đó có một tâm hồn lương thiện, nó tin vào những điều tốt đẹp ở người khác. Nhưng đồng thời nó cũng rất nhạy cảm, ông cũng thấy rồi đó. Ta không hi vọng vì một chút ít nghi ngờ không đáng khiến thằng bé đi sai đường.
Gs Dumbledore nghiêm mặt:
- Xin yên tâm thưa thầy. Thằng bé sẽ trở thành một phù thủy vĩ đại khiến cả thế giới ngưỡng mộ chứ không phải một Ma Vương làm người đời sợ hãi. Con tin chắc mhư vậy!
- Ta không phải thầy của ông.
Gs Binns để lại một câu nói rồi xuyên qua vách tường biến mất.
Gs Dumbledore cúi người tạ ơn. Từ ngày mà thầy phạm vào sai lầm với Gellert Grindelwald thì Gs Binns đã không còn cùng ông trò chuyện như trước. Gs Dumbledore khẽ thở dài, ông rất nhiều lần từng cố gắng xin Gs Binns tha thứ nhưng không thành.
Căn phòng Hiệu trưởng chìm vào yên lặng. Chỉ còn lại mình Gs Dumbledore ngồi suy ngẫm trên chiếc tràng kỷ giữa phòng.
Thomas trở về phòng ngủ, nó không đề cập tới cuộc trò chuyện của bản thân và Gs Dumbledore với những người bạn của mình. Thomas không cho rằng họ có thể giải quyết được gì đó. Thậm chí nó cho rằng, vấn đề nó đang mắc phải không có ai ngoại trừ chính bản thân nó có thể giải quyết.
Sáng hôm sau, Thomas nhận được tin từ quản gia của mình, món hàng mà nó tìm kiếm suốt từ hồi cuối năm trước đã được chuyển tới - một lọ máu phượng hoàng. Thomas đã hoàn thành thí nghiệm luyện kim của mình trên vô số tiêu bản của nhiều loài động vật, và hiện giờ, đã tới lúc kiểm tra thành quả của bản thân.
Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Thomas tới gặp Gs Dumbledore, nó xin phép thầy bắt đầu bài kiểm tra cuối năm sớm hơn để bản thân trở có thể kết thúc năm học.
Gs Dumbledore hỏi:
- Vậy là con đã có quyết định?
- Vâng!
- Con đã tìm ra cách khắc phục vấn đề chưa?
Thomas trầm ngâm, sau một hồi, nó đáp:
- Chưa có, thưa thầy. Tuy vậy, con cho rằng trốn chạy hay lo sợ cũng không phải là cách. Con tin mình sẽ tìm ra câu trả lời sớm thôi.
Gs Dumbledore gật đầu, ông nói:
- Ta tin vào lựa chọn của con. Thomas, ta muốn nói với con một điều: con suy nghĩ gì, có khả năng gì, điều đó không quan trọng bằng việc con làm gì. Những hành động của con định nghĩa con là ai. Chỉ cần con không đánh mất sự vị tha và thông cảm của mình thì con sẽ ổn thôi.
Thomas khom người cảm ơn Gs Dumbledore, thầy đã cho nó câu trả lời mà nó tìm kiếm. Chỉ cần không quên bản tâm, thì nó sẽ không sai đường.