Chương : 42
Ông Nhân rời khỏi, để Tưởng Quốc ngồi loay hoay với cái bàn đá. Tưởng Quốc bỏ quên cái kính ma thuật của nó ở nhà, giờ đây muốn nghiên cứu cũng không được.
Bất đắc dĩ, Tưởng Quốc leo lên cái bàn, xếp bằng trên đó và nhắm mắt lại, và bắt chước theo mấy bộ tiểu thuyết đã đọc được trong mơ.
Tưởng Quốc ngồi im lặng, thông qua giác quan nhạy cảm, nó có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng từng âm thanh của côn trùng, từng tiếng lá xào xạc được gợi lên bởi những cơn gió đầu hạ.
Sự tĩnh lặng và yên ả của nơi đây làm tâm hồn Tưởng Quốc cảm giác thực nhẹ nhàng và dễ chịu. Nó khẽ mỉm cười, có lẽ đây chính là thứ mà ông nội muốn nó làm, ngồi thiền và tĩnh tâm. Điều này thực sự là một cách tu luyện nhẹ nhàng và thú vị.
Đột nhiên một cơn gió lạc thổi qua nơi Tưởng Quốc đang ngồi, làn gió mang hương sen thoang thoảng xộc vào cánh mũi. Tưởng Quốc khẽ nhướn mày, nó nhớ rõ khi tơi đây, hoa sen đã nở nhưng không thể nào có mùi hương nồng như vậy.
Tưởng Quốc mở mắt, nó giật mình khi nhận ra khung cảnh trước mắt đã thay đổi, cái hồ xung quanh đã mở rộng vô số lần. Ở đó, vô số những bông hoa sen đang nở rộ, với 5 loại màu sắc khác biệt. Cái đình vẫn còn đó, nhưng cây cầu nối nó với khoảng sân đã biến mất.
Tưởng Quốc khá bất ngờ trước sự biến đổi của nơi đây, nó có thể nhận rõ được đây là một ảo giác, mặc dù rất chân thực. Tưởng Quốc có thể cảm nhận rõ từng cơn gió nhẹ, từng mùi hương thoảng qua. Tuy nhiên, lòng hiếu kỳ khiến nó không phá tan ảo ảnh, nó chờ đợi xem có thứ gì bất ngờ có thể xảy ra nơi đây.
Tuy nhiên, không có bất cứ thứ gì xảy ra. Tưởng Quốc ngồi im trong ảo cảnh, quên luôn thời gian. Bên ngoài, trời đã chập choạng tối, Văn Đoàn từ cổng từ đường bước vào. Anh xuất hiện từ giữa hồ, tiến lên và vỗ mạnh vào lưng của Tưởng Quốc.
Văn Đoàn ra tay rất mạnh, Tưởng Quốc nhao về phía trước. Nó khom người xuống, đưa tay, cố gắng vươn ra mong có thể xoa bóp vết đánh nhằm làm dịu sự đau rát trên lưng. Sau một hồi, nó tức giận quay lại. Đón nhận khuôn mặt phẫn nỗ của nó là nụ cười tươi rói của Văn Đoàn, lúc này nó chỉ muốn tống vào mặt ông anh của nó vài cú đấm.
Văn Đoàn dường như không nhận ra sự phẫn nộ của thằng em họ, anh ta nheo một mắt lại, cười:
- Tỉnh hồn chưa thằng em? Chú mày ngồi đây hơn một ngày rồi đấy.
Tưởng Quốc giật mình, sự tức giận của nó đã bốc hơi. Ngơ ngác nhìn xung quanh, cảnh hồ đã thu hẹp trở lại, vài bông hoa đã tàn chỉ còn để lại đài sen trơ trụi, vài bông khác nở ra thay thế những bông hoa già cũ.
- Anh nói thật đấy hả?
Văn Đoàn giơ cái thẻ UC lên, chỉ cho Tưởng Quốc thấy ngày tháng trên đó, đã hơn một ngày kể từ lúc Tưởng Quốc ngồi xuống cái đình này.
Tưởng Quốc hỏi:
- Sao ông không gọi em. Ông có bảo là sẽ gọi em ngay chiều cơ mà.
Văn Đoàn nhún vai:
- Có việc khẩn cấp từ trên HN điện xuống, ông đã đi từ chiều qua. Trước khi đi, ông có dặn chú Nam, ông ấy là người trông coi khu từ đường, nhưng mà ông ấy lại có việc gì đó lên quên mất. Hồi chiều anh về có hỏi, ổng mới nhớ ra là chưa gọi.
Tưởng Quốc cau màu:
- Làm sao mà thời gian trôi qua nhanh thế nhỉ? Em hầu như chẳng có cảm giác gì.
- Nơi đây khá đặc biệt. Đây cũng là sự đáng sợ của nó, nếu không có người đánh thức thì thậm chí chết đói trong này cũng chả biết. Mà để đánh thức người ra khỏi ảo giác thì phải đánh thật mạnh, cảm giác đau đớn sẽ kéo người về hiện thực. Giờ thì biết tại sao anh mày ngán cái món này tận cổ chưa?
Tưởng Quốc cười, đúng thật là đáng sợ, vô thanh vô tức có thể chết đi, muốn tỉnh thì phải ăn đòn. Người nghĩ ra cái quá trình huấn luyện này đầu óc chắc không giống người thường cho lắm.
- Đi thôi, đi kiếm gì đó ăn, anh nhắc làm em thấy đói rồi.
Hai anh em rời khỏi từ đường trở về căn nhà mà năm ngoái Tưởng Quốc đã ở. Phòng ốc được thu dọn sạch sẽ bởi người làm. Sau khi thưởng thức xong bữa tối, Tưởng Quốc nằm xoài trên giường, cả ngày trời ngồi im khiến bản thân nó hiện tại chỉ muốn nằm ngủ và không tỉnh dậy nữa, hai mí mắt cũng sụp xuống.
"Thùng! Thùng! Thùng" – Tiếng gõ cửa chuyền tới
- Mày còn thức không Quốc ơi?
Tiếng của anh Đoàn vọng lại từ bên ngoài.
Đề tinh thần, Tưởng Quốc đứng dậy mở cửa:
- Có chuyện gì thế? Em buồn ngủ quá.
Văn Đoàn nhìn đồng hồ, mới 7 giờ tối.
- Ngủ nghê gì giờ này, mới 7 giờ, chú mày tính làm gà à?
Tưởng Quốc vò đầu:
- Có chuyện gì không?
- Mai đi chơi với anh không? Anh sẽ dẫn mày tới một chỗ vô cùng thú vị.
- Ở đâu?
- Đi thì biết!
- Ok! Thế còn việc gì nữa không ông anh? Không thì em ngủ đây?
Văn Đoàn bất đắc dĩ phẩy tay:
- Thôi mày lượn đi cho nước nó trong. Có gì mai tính.
Tưởng Quốc đáp lại với vẻ lờ đờ:
- Ok! Good night!
Sau đó đóng xập cửa lại. Nó đi tới giường và sấp mặt ngủ say, trong miệng còn làu bàu gì đó.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học khiến Tưởng Quốc tỉnh dậy, nhưng không như mọi khi, hiện tại nó vẫn cảm thấy buồn ngủ kinh dị.
Mang vẻ mặt mơ ngủ xuống nhà ăn, kể cả việc rửa mặt bằng nước lạnh cũng không khiến nó tỉnh táo được bao nhiêu.
Văn Đoàn hỏi:
- Mày làm sao vậy? Nếu mệt quá thì để sau đi, anh thấy mày có vẻ không ổn lắm.
Tưởng Quốc nghĩ một chút, sau đó đáp:
- Em không sao. Uhm… một lúc nữa là ổn thôi. Có gì em vẫn ngủ trên xe được mà.
Văn Đoàn nhìn chăm chú em trai một hồi, sau đó gật đầu.
Đột nhiên, Tưởng Quốc hỏi:
- Mà nghỉ huấn luyện thế này có sao không?
Văn Đoàn phẩy tay:
- Không vấn đề, huấn luyện này không yêu cầu làm liên tục. Hơn nữa, anh ở đây có 1 ngày này thôi, tranh thủ tý.
- Ồ!
Tưởng Quốc gật gù không tiếp tục phản đối. Dù sao thì nó cũng ngồi thiền cả ngày rồi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Sau bữa sáng, hai anh em lên một chiếc xe Land Cruise và lên đường tới địa điểm mà anh Đoàn nói. Trên đường đi, cái oi nóng đầu hạ và những cơn gió cháy bỏng đã thành công đánh thức Tưởng Quốc. Khi vào thành phố, hai anh em dừng xe trước một ngõ nhỏ, Văn Đoàn quay người sang, anh nói với người lái xe:
- Cháu vào nhà bạn chơi, chiều chú tới đón cháu.
Người lái xe hỏi:
- Cháu định lúc nào?
- Tầm 4 giờ đi ạ.
Tưởng Quốc cùng Văn Đoàn xuống xe, đi vào trong ngõ nhỏ, cái ngõ này chỉ rộng tầm 2 met, sâu hun hút. Cả hai bước vào một ngôi nhà, có một người thanh niên tầm 17, 17 tuổi ra đón và dẫn họ ra phía sau, nơi đây có một cánh cửa dẫn ra một con đường lớn. Ở đó đã có một chiếc xe con đang đứng đợi. Sau khi cả hai đã ổn định chỗ ngồi, chiếc xe nổ máy hoà vào dòng người và nhanh chóng đi mất hút.
Trên xe, Tưởng Quốc cười:
- Anh em mình cứ như tội phạm ấy nhở.
Văn Đoàn cũng cười, đáp:
- Ha ha… mày không nhắc anh cũng không để ý tới vụ này.
Chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ, bên hông một toà nhà ba tầng. Đây là một toà hội sở 4 tầng rộng lớn. Lái xe dừng tại cửa hông, Văn Đoàn đi trước, dẫn Tưởng Quốc theo, anh lấy ra một chùm chìa khoá và thuần thục mở mấy cái khoá cửa hông.
- Chỗ này là địa điểm không ai trong nhà biết.
Tưởng Quốc nhìn ông anh nó, lời của anh có hương vị bịt tai trộm chuông.
- Thế ông lái xe vừa nãy không phải người làm trong nhà mình à?
Anh Đoàn mỉm cười:
- Không. Con trai độc nhất của ông ta mắc bệnh hiểm nghèo, anh đã bỏ ra một số tiền giúp nó chữa bệnh. Bù lại…
- Ông ta làm việc cho anh?
- Chính xác là: bán mạng.
Tưởng Quốc giật mình nhìn sang. Anh Đoàn cười:
- Một khế ước ma thuật là giải quyết được vấn đề thôi. Mà kệ mấy vụ đó đi, tới nơi rồi.
Cả hai đã đi tới tầng thứ 2, phía trước họ là một cánh cửa gỗ to lớn. Tầng trước đó lần lượt là khu tiếp tân và phòng bi-a. Nơi chứa đầy những cô gái xinh đẹp, nóng bỏng và những anh chàng đang nhăm nhăm mấy cây gậy to dài. Tiếng mấy cây gậy đâm chọc liên tiếp vang vọng cho tới khi cầu thang lên tới tầng 2.
Anh Đoàn mở cánh cửa cuối cùng. Ánh sáng nhiều màu sắc từ bên trong xuyên qua khe cửa. Tiếng nhạc ầm ầm cũng xuất hiện. Tưởng Quốc nhíu mày, nó không thích những nơi ồn ào, láo loạn.
Bên trong cánh cửa, hàng trăm nam nữ thanh niên đang điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc DJ. Tưởng Quốc khá bất ngờ, cảnh tượng này nếu là xuất hiện ở mười mấy năm sau thì không tính. Nhưng nó không tưởng được những cảnh này lại có thể xuất hiện ở VN vào những năm đầu của thập kỷ 90.
Tưởng Quốc đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây tràn ngập không khí hủ bại.
Trong ánh đèn mờ ảo, tiền được nhét vào những nơi… không được nhét và thế là những người xa lạ trở thành những cặp tình nhân trong… giây lát! Những cô gái ở nơi đây khéo léo đến mức, khi đàn ông chưa say rượu, đã phải say tình…
Quyển thứ nhất sắp kết thúc. Hồi đăng ký mình quên phân quyển. Quyển thứ hai sẽ có tên "Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter: Trưởng Thành". Mong mọi người ủng hộ. Nhớ search Google để tìm web đăng chính cống ủng hộ mình nhé. Nhiều web cứ tự tiện lấy đăng lại, không hỏi 1 câu đã đành. Thậm chí còn chỉnh sửa cả giới thiệu lẫn poster của mình. Mong các bạn đó tôn trọng tác giả một chút. Quyển truyện này cũng đăng free thôi, nhưng mếu lấy thì hỏi chính chủ 1 câu có chết được à?
Bất đắc dĩ, Tưởng Quốc leo lên cái bàn, xếp bằng trên đó và nhắm mắt lại, và bắt chước theo mấy bộ tiểu thuyết đã đọc được trong mơ.
Tưởng Quốc ngồi im lặng, thông qua giác quan nhạy cảm, nó có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng từng âm thanh của côn trùng, từng tiếng lá xào xạc được gợi lên bởi những cơn gió đầu hạ.
Sự tĩnh lặng và yên ả của nơi đây làm tâm hồn Tưởng Quốc cảm giác thực nhẹ nhàng và dễ chịu. Nó khẽ mỉm cười, có lẽ đây chính là thứ mà ông nội muốn nó làm, ngồi thiền và tĩnh tâm. Điều này thực sự là một cách tu luyện nhẹ nhàng và thú vị.
Đột nhiên một cơn gió lạc thổi qua nơi Tưởng Quốc đang ngồi, làn gió mang hương sen thoang thoảng xộc vào cánh mũi. Tưởng Quốc khẽ nhướn mày, nó nhớ rõ khi tơi đây, hoa sen đã nở nhưng không thể nào có mùi hương nồng như vậy.
Tưởng Quốc mở mắt, nó giật mình khi nhận ra khung cảnh trước mắt đã thay đổi, cái hồ xung quanh đã mở rộng vô số lần. Ở đó, vô số những bông hoa sen đang nở rộ, với 5 loại màu sắc khác biệt. Cái đình vẫn còn đó, nhưng cây cầu nối nó với khoảng sân đã biến mất.
Tưởng Quốc khá bất ngờ trước sự biến đổi của nơi đây, nó có thể nhận rõ được đây là một ảo giác, mặc dù rất chân thực. Tưởng Quốc có thể cảm nhận rõ từng cơn gió nhẹ, từng mùi hương thoảng qua. Tuy nhiên, lòng hiếu kỳ khiến nó không phá tan ảo ảnh, nó chờ đợi xem có thứ gì bất ngờ có thể xảy ra nơi đây.
Tuy nhiên, không có bất cứ thứ gì xảy ra. Tưởng Quốc ngồi im trong ảo cảnh, quên luôn thời gian. Bên ngoài, trời đã chập choạng tối, Văn Đoàn từ cổng từ đường bước vào. Anh xuất hiện từ giữa hồ, tiến lên và vỗ mạnh vào lưng của Tưởng Quốc.
Văn Đoàn ra tay rất mạnh, Tưởng Quốc nhao về phía trước. Nó khom người xuống, đưa tay, cố gắng vươn ra mong có thể xoa bóp vết đánh nhằm làm dịu sự đau rát trên lưng. Sau một hồi, nó tức giận quay lại. Đón nhận khuôn mặt phẫn nỗ của nó là nụ cười tươi rói của Văn Đoàn, lúc này nó chỉ muốn tống vào mặt ông anh của nó vài cú đấm.
Văn Đoàn dường như không nhận ra sự phẫn nộ của thằng em họ, anh ta nheo một mắt lại, cười:
- Tỉnh hồn chưa thằng em? Chú mày ngồi đây hơn một ngày rồi đấy.
Tưởng Quốc giật mình, sự tức giận của nó đã bốc hơi. Ngơ ngác nhìn xung quanh, cảnh hồ đã thu hẹp trở lại, vài bông hoa đã tàn chỉ còn để lại đài sen trơ trụi, vài bông khác nở ra thay thế những bông hoa già cũ.
- Anh nói thật đấy hả?
Văn Đoàn giơ cái thẻ UC lên, chỉ cho Tưởng Quốc thấy ngày tháng trên đó, đã hơn một ngày kể từ lúc Tưởng Quốc ngồi xuống cái đình này.
Tưởng Quốc hỏi:
- Sao ông không gọi em. Ông có bảo là sẽ gọi em ngay chiều cơ mà.
Văn Đoàn nhún vai:
- Có việc khẩn cấp từ trên HN điện xuống, ông đã đi từ chiều qua. Trước khi đi, ông có dặn chú Nam, ông ấy là người trông coi khu từ đường, nhưng mà ông ấy lại có việc gì đó lên quên mất. Hồi chiều anh về có hỏi, ổng mới nhớ ra là chưa gọi.
Tưởng Quốc cau màu:
- Làm sao mà thời gian trôi qua nhanh thế nhỉ? Em hầu như chẳng có cảm giác gì.
- Nơi đây khá đặc biệt. Đây cũng là sự đáng sợ của nó, nếu không có người đánh thức thì thậm chí chết đói trong này cũng chả biết. Mà để đánh thức người ra khỏi ảo giác thì phải đánh thật mạnh, cảm giác đau đớn sẽ kéo người về hiện thực. Giờ thì biết tại sao anh mày ngán cái món này tận cổ chưa?
Tưởng Quốc cười, đúng thật là đáng sợ, vô thanh vô tức có thể chết đi, muốn tỉnh thì phải ăn đòn. Người nghĩ ra cái quá trình huấn luyện này đầu óc chắc không giống người thường cho lắm.
- Đi thôi, đi kiếm gì đó ăn, anh nhắc làm em thấy đói rồi.
Hai anh em rời khỏi từ đường trở về căn nhà mà năm ngoái Tưởng Quốc đã ở. Phòng ốc được thu dọn sạch sẽ bởi người làm. Sau khi thưởng thức xong bữa tối, Tưởng Quốc nằm xoài trên giường, cả ngày trời ngồi im khiến bản thân nó hiện tại chỉ muốn nằm ngủ và không tỉnh dậy nữa, hai mí mắt cũng sụp xuống.
"Thùng! Thùng! Thùng" – Tiếng gõ cửa chuyền tới
- Mày còn thức không Quốc ơi?
Tiếng của anh Đoàn vọng lại từ bên ngoài.
Đề tinh thần, Tưởng Quốc đứng dậy mở cửa:
- Có chuyện gì thế? Em buồn ngủ quá.
Văn Đoàn nhìn đồng hồ, mới 7 giờ tối.
- Ngủ nghê gì giờ này, mới 7 giờ, chú mày tính làm gà à?
Tưởng Quốc vò đầu:
- Có chuyện gì không?
- Mai đi chơi với anh không? Anh sẽ dẫn mày tới một chỗ vô cùng thú vị.
- Ở đâu?
- Đi thì biết!
- Ok! Thế còn việc gì nữa không ông anh? Không thì em ngủ đây?
Văn Đoàn bất đắc dĩ phẩy tay:
- Thôi mày lượn đi cho nước nó trong. Có gì mai tính.
Tưởng Quốc đáp lại với vẻ lờ đờ:
- Ok! Good night!
Sau đó đóng xập cửa lại. Nó đi tới giường và sấp mặt ngủ say, trong miệng còn làu bàu gì đó.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học khiến Tưởng Quốc tỉnh dậy, nhưng không như mọi khi, hiện tại nó vẫn cảm thấy buồn ngủ kinh dị.
Mang vẻ mặt mơ ngủ xuống nhà ăn, kể cả việc rửa mặt bằng nước lạnh cũng không khiến nó tỉnh táo được bao nhiêu.
Văn Đoàn hỏi:
- Mày làm sao vậy? Nếu mệt quá thì để sau đi, anh thấy mày có vẻ không ổn lắm.
Tưởng Quốc nghĩ một chút, sau đó đáp:
- Em không sao. Uhm… một lúc nữa là ổn thôi. Có gì em vẫn ngủ trên xe được mà.
Văn Đoàn nhìn chăm chú em trai một hồi, sau đó gật đầu.
Đột nhiên, Tưởng Quốc hỏi:
- Mà nghỉ huấn luyện thế này có sao không?
Văn Đoàn phẩy tay:
- Không vấn đề, huấn luyện này không yêu cầu làm liên tục. Hơn nữa, anh ở đây có 1 ngày này thôi, tranh thủ tý.
- Ồ!
Tưởng Quốc gật gù không tiếp tục phản đối. Dù sao thì nó cũng ngồi thiền cả ngày rồi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Sau bữa sáng, hai anh em lên một chiếc xe Land Cruise và lên đường tới địa điểm mà anh Đoàn nói. Trên đường đi, cái oi nóng đầu hạ và những cơn gió cháy bỏng đã thành công đánh thức Tưởng Quốc. Khi vào thành phố, hai anh em dừng xe trước một ngõ nhỏ, Văn Đoàn quay người sang, anh nói với người lái xe:
- Cháu vào nhà bạn chơi, chiều chú tới đón cháu.
Người lái xe hỏi:
- Cháu định lúc nào?
- Tầm 4 giờ đi ạ.
Tưởng Quốc cùng Văn Đoàn xuống xe, đi vào trong ngõ nhỏ, cái ngõ này chỉ rộng tầm 2 met, sâu hun hút. Cả hai bước vào một ngôi nhà, có một người thanh niên tầm 17, 17 tuổi ra đón và dẫn họ ra phía sau, nơi đây có một cánh cửa dẫn ra một con đường lớn. Ở đó đã có một chiếc xe con đang đứng đợi. Sau khi cả hai đã ổn định chỗ ngồi, chiếc xe nổ máy hoà vào dòng người và nhanh chóng đi mất hút.
Trên xe, Tưởng Quốc cười:
- Anh em mình cứ như tội phạm ấy nhở.
Văn Đoàn cũng cười, đáp:
- Ha ha… mày không nhắc anh cũng không để ý tới vụ này.
Chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ, bên hông một toà nhà ba tầng. Đây là một toà hội sở 4 tầng rộng lớn. Lái xe dừng tại cửa hông, Văn Đoàn đi trước, dẫn Tưởng Quốc theo, anh lấy ra một chùm chìa khoá và thuần thục mở mấy cái khoá cửa hông.
- Chỗ này là địa điểm không ai trong nhà biết.
Tưởng Quốc nhìn ông anh nó, lời của anh có hương vị bịt tai trộm chuông.
- Thế ông lái xe vừa nãy không phải người làm trong nhà mình à?
Anh Đoàn mỉm cười:
- Không. Con trai độc nhất của ông ta mắc bệnh hiểm nghèo, anh đã bỏ ra một số tiền giúp nó chữa bệnh. Bù lại…
- Ông ta làm việc cho anh?
- Chính xác là: bán mạng.
Tưởng Quốc giật mình nhìn sang. Anh Đoàn cười:
- Một khế ước ma thuật là giải quyết được vấn đề thôi. Mà kệ mấy vụ đó đi, tới nơi rồi.
Cả hai đã đi tới tầng thứ 2, phía trước họ là một cánh cửa gỗ to lớn. Tầng trước đó lần lượt là khu tiếp tân và phòng bi-a. Nơi chứa đầy những cô gái xinh đẹp, nóng bỏng và những anh chàng đang nhăm nhăm mấy cây gậy to dài. Tiếng mấy cây gậy đâm chọc liên tiếp vang vọng cho tới khi cầu thang lên tới tầng 2.
Anh Đoàn mở cánh cửa cuối cùng. Ánh sáng nhiều màu sắc từ bên trong xuyên qua khe cửa. Tiếng nhạc ầm ầm cũng xuất hiện. Tưởng Quốc nhíu mày, nó không thích những nơi ồn ào, láo loạn.
Bên trong cánh cửa, hàng trăm nam nữ thanh niên đang điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc DJ. Tưởng Quốc khá bất ngờ, cảnh tượng này nếu là xuất hiện ở mười mấy năm sau thì không tính. Nhưng nó không tưởng được những cảnh này lại có thể xuất hiện ở VN vào những năm đầu của thập kỷ 90.
Tưởng Quốc đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây tràn ngập không khí hủ bại.
Trong ánh đèn mờ ảo, tiền được nhét vào những nơi… không được nhét và thế là những người xa lạ trở thành những cặp tình nhân trong… giây lát! Những cô gái ở nơi đây khéo léo đến mức, khi đàn ông chưa say rượu, đã phải say tình…
Quyển thứ nhất sắp kết thúc. Hồi đăng ký mình quên phân quyển. Quyển thứ hai sẽ có tên "Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter: Trưởng Thành". Mong mọi người ủng hộ. Nhớ search Google để tìm web đăng chính cống ủng hộ mình nhé. Nhiều web cứ tự tiện lấy đăng lại, không hỏi 1 câu đã đành. Thậm chí còn chỉnh sửa cả giới thiệu lẫn poster của mình. Mong các bạn đó tôn trọng tác giả một chút. Quyển truyện này cũng đăng free thôi, nhưng mếu lấy thì hỏi chính chủ 1 câu có chết được à?