Chương : 44
Tưởng Quốc theo Văn Đoàn lên tầng trên cùng. Tầng này không có nhiều phòng như mấy tầng dưới, chỉ có lẻ tẻ vài cánh cửa gỗ lớn tại đây.
Tưởng Quốc theo Văn Đoàn vào một phòng thay đồ. Sau đó cả hai bước vào một phòng tắm lớn. Một cái bể tắm nhỏ được bao bọc bởi những hòn giả sơn cao hơn năm mét, chạm tới trần nhà. Trên những hòn giả sơn trồng đầy cây bon sai nho nhỏ. Những dòng suối nước nóng nho nhỏ chảy ra từ những chiếc vòi được khéo léo che đậy bởi những tảng đá, róc rách chảy qua khe núi và hội tụ ở chiếc bể tắm giữa hồ. Chiếc bồn tắm bốc hơi nghi ngút như một hồ nước nóng tự nhiên giữa những dãy đồi núi.
Tưởng Quốc chợt nghĩ, có khi nào những hồ nước nóng cũng từng là nơi nghỉ ngơi của những vị thần khổng lồ. Khẽ cười, Tưởng Quốc mặc quần bơi tiến vào bể. Thân hình của nó cao lớn, như thiếu niên châu Á tuổi 15, 16 vậy, dù đã được trẻ hóa khá nhiều. Vóc người cân đối nhờ rèn luyện thường xuyên, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên những cơ bắp cũng không xuất hiện.
Văn Đoàn đã ngồi trong bể tắm, hơi nước che khuất một phần cơ thể. Anh nhìn Tưởng Quốc hỏi:
- Chú lắc đầu gì thế? Không quen à?
Tưởng Quốc lắc đầu:
- Chỉ là đang cảm thấy bác thật biết hưởng thụ. Em cũng có một ít tiền, nhưng mức độ sống so với bác thì…
Tưởng Quốc vừa ngâm mình xuống bể tắm, vừa cảm thán. Nó cho rằng mình đã biết thưởng thức cuộc sống, nhưng xem ra vẫn còn phải học hỏi nhiều. Tựa vào thành bể, Tưởng Quốc ngửa người ra sau, lấy cái khăn đắp lên mắt. Ngâm mình trong nước nóng khiến cơ thể của nó được thả lỏng, toàn thân nhẹ như muốn bay.
Tưởng Quốc hỏi:
- Anh bao giờ bắt đầu thi đấu?
Văn Đoàn ngẩn người:
- Thi đấu? À… tối mai sẽ bắt đầu. Hôm nay anh về cũng là thả lỏng trước trận đấu. Giữ được tinh thần thoải mái sẽ tốt hơn là lo lắng quá mức. Anh chỉ cần không chủ quan thì có 1 vé là điều chắc chắn.
Tưởng Quốc khẽ gật đầu, nó biết Văn Đoàn không nói láo. Anh có chút cà lơ phất phơ, nhưng khi đụng tới công việc thì luôn cực kỳ cẩn thận.
Đột nhiên, có tiếng mở chốt cửa, một loạt người đi vào. Tưởng Quốc ngồi nhổm dậy. Xuyên qua màn hơi nước, Tưởng Quốc nhìn thấy 4 cô gái tuổi tác tầm đôi mươi, tất cả đều khoác áo choàng tắm trắng tinh, nối đuôi nhau bước vào.
Người đầu tiên cầm trên tay hai chiếc áo choàng được gấp gọn gàng, vuông vức. Người thứ hai mang theo một cái rổ đựng đủ thứ chai lọ, mà Tưởng Quốc nhờ tinh mắt có thể nhận ra là đủ thứ tinh dầu. Hai người con gái đi sau mang theo hai cái giỏ lưới đựng đầy lá khô.
Tưởng Quốc quay sang nhìn Văn Đoàn. Nó không thể tưởng được anh của mình lại là người như vậy.
Văn Đoàn thản nhiên nói:
- Thuốc lá của người Dao đấy. Ngâm dễ chịu lắm!
Tưởng Quốc nói:
- Đó không phải là vấn đề. Anh biết đang làm cái gì không? Chúng ta mới bao nhiêu tuổi?
- Há! Chú không thích thì để anh.
Tưởng Quốc nghiêm mặt:
- Không được!
Văn Đoàn ngạc nhiên, anh không ngờ Tưởng Quốc lại phản đối dữ dội như vậy. Thật kỳ lạ, theo anh nhận thấy thì Tưởng Quốc đâu phải là người cổ hủ như vậy. Hơn nữa, nó sống ở bên Anh, ở đó phải thoáng hơn chứ.
Tưởng Quốc thở dài:
- Hzzz… Thôi, thôi. Anh có lòng tốt mà em không nhận thì cũng chả ra sao. Lần này coi như thôi. Lần sau nhớ bảo trước để em… chuẩn bị đồ bảo vệ. Ừm… anh có thẻ hội viên VIP hay cái gì đó để xác nhận thân phận không?
Văn Đoàn nhất thời ngẩn người, sau đó anh kêu lên:
- Mẹ nó! Chú làm anh sượng cả người! Anh còn tưởng chú mày đứng đắn lắm cơ chứ.
Tưởng Quốc liếc mắt:
- Anh thì biết cái gì. Cái này là thuận theo tự nhiên. Có ai chống lại được dòng đời xô đẩy đâu. Thay vì để bị cám dỗ rồi đánh mất mình, vẫn là chủ động sa ngã tốt hơn. Ít ra thì vẫn nắm quyền chủ động.
Văn Đoàn nhất thời tắt tiếng. Anh nhận ra da mặt của thằng em mình có vẻ dày hơn anh tưởng rất, rất nhiều. Rõ ràng làm việc xấu, thế mà đến miệng nó thì…
Văn Đoàn đáp:
- Anh đã dặn bọn nó ghi nhớ mặt chú rồi, lần sau cứ đi vào là được.
Tưởng Quốc cười. Nó nói:
- Em cũng muốn làm điều tốt thôi. Anh biết đấy, một người dễ sai lầm, em thỉnh thoảng sẽ tới… ừm… thử nghiệm rồi góp ý cho. Hơn nữa em ở bên kia cũng có nhiều cái hay hay, có gì em chuyển về bên này. Thế nào, anh thấy em nghĩa khí chưa?
Văn Đoàn cũng phá lên cười:
- Rồi. Anh biết chú nghĩa khí. Được chưa? Thích lúc nào tới thì cứ tới. Anh sẽ dặn bọn nó thấy chú như thấy anh. Được rồi chứ?
Tưởng Quốc giơ ngón cái lên, nó nhướng mày, làm vẻ mặt theo kiểu ai cũng biết là ý gì với Văn Đoàn.
Lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang lên:
- Hai anh giai nói gì mà có vẻ vui thế? Cho bọn em tham gia với được không?
Người lên tiếng là cô gái dẫn đầu trong số bốn người ban nãy. Cô có mái tóc đen mượt, dài quá vai; vóc người mà theo thuật ngữ chuyên nghiệp là mà nói thì: "ngực tấn công, mông phòng thủ".
Trong lúc hai anh em nói chuyện phiếm, bốn cô gái đã xắp xếp xong chỗ thuốc lá. Chúng được để nguyên trong giỏ và đặt dưới hai suối nước nóng giả lớn nhất. Nước nóng xối qua liên tục sẽ thôi dược hiệu ra khỏi lá khô và theo dòng nước chảy xuống bể ngâm. Tại đây, vòi sục thủy lực sẽ làm công việc khuấy động, hòa trộn nước thuốc ra toàn bể.
Sau khi công việc chuẩn bị hoàn tất, bốn cô gái trút bỏ những tấm áo choàng, để lộ ra thân hình nóng bỏng chỉ được che đậy bằng một bộ bikini mỏng dính.
Tưởng Quốc đột nhiên thấy cả người khô nóng. Dược hiệu của thuốc phát tán thật là nhanh. Có điều không được dễ chịu như anh Đoàn nó quảng cáo thì phải.
Trong lúc Tưởng Quốc đang xoắn xuýt linh tinh, hai cô gái đi sau, có dáng người chữ S đã tiến tới sát bên nó. Tưởng Quốc nhíu mày, khẽ dịch người ra một chút. Hai cô gái này không phải là mẫu người nó thích. Khuôn mặt xinh xắn, vóc người nóng bỏng, nhưng cả hai đều nhuộm tóc màu, một bạch kim, một vàng óng. Một người để tóc ngang vai, một người thì chỉ dài hơn tóc con trai tí xíu. Điểm khiến Tưởng Quốc không thích nữa chính là hình xăm trên người cả hai cô gái. Nó không chán ghét, nhưng cũng chẳng ưa thích gì.
Tưởng Quốc để ý tới hai cô gái ngồi bên cạnh Văn Đoàn. Họ đều có vóc người đẹp với những đường cong nóng bỏng. Mái tóc dài quá vai, đen mượt mà. Hơn nữa, qua những gì nó nhìn thấy thì cả hai người họ đều không xăm trổ bất cứ hình thù nào trên cơ thể.
Văn Đoàn dường như phát hiện gì đó, anh hỏi:
- Sao thế? Chú có gì không vừa lòng à?
Tưởng Quốc lắc đầu, nó hơi cúi người nói:
- Lần đầu của em nên còn bỡ ngỡ. Mong hai chị dạy bảo.
Hai cô gái gần bên ngơ ngẩn, dường như suy nghĩ không theo kịp hành động của Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc ngẩng đầu lên, nói một cách trịnh trọng:
- Hai chị cứ dạy bảo thật nghiêm khắc. Em tuyệt đối sẽ thật chăm chú học tập.
Vẻ mặt nghiêm túc, thành khẩn của Tưởng Quốc lúc này lại trêu trọc cả bốn cô gái bật cười. Ngay cả Văn Đoàn cũng dở khóc dở cười với cậu em trai của mình.
Tưởng Quốc cũng bật cười, nó xoay người rồi ngả ra dựa vào người của cô gái có mái tóc bạch kim. Nó khẽ di chuyển để tìm vị trí thoải mái nhất. Trong đầu nó đang tự giễu cợt: làm sao nó lại nổi lòng ghen tị với anh Đoàn chỉ vì cái lý do vớ vẩn này chứ. Xem ra có được sức mạnh thực sự làm nó có phần ngớ ngẩn rồi.
Cô gái cười, trêu trọc:
- Em tuổi nhỏ mà có vẻ sành sỏi ghê!
Tưởng Quốc cười hỏi ngược lại:
- Chị biết em?
Cô gái đáp:
- Anh Đoàn có kể rồi.
- Nói xấu phải không?
- Không có đâu! Anh ấy luôn khen cậu hết lời đó.
- Tôi có thể làm chứng - cô gái tóc vàng lên tiếng hưởng ứng.
Tưởng Quốc cười, nó hỏi:
- Có nghe kể về em rồi. Thế có một việc cực kỳ, cực kỳ quan trọng mà các chị chắc cũng đã biết. Đó là…
Tưởng Quốc ỡm ờ:
- … em tuổi nhỏ nhưng có thứ… hắc hắc… không nhỏ đâu.
Sau câu nói của Tưởng Quốc, cả 6 người cười phá lên. Cô gái có mái tóc bạch kim, người đang ôm lấy Tưởng Quốc cũng cười run rẩy. Cô cúi sát vào tai Tưởng Quốc hỏi:
- Cái gì không nhỏ nào? Cái này anh Đoàn không có nói à nha…
Văn Đoàn cười:
- Đúng đấy. Cái này anh cũng không có biết. Chú mở mang cho anh cái coi.
Tưởng Quốc nói:
- Đó là…
Nó giơ một bàn tay lên khỏi mặt nước, ngồi dậy, vồ về phía cô gái tóc vàng. Chộp lấy bộ vị tròn lẳn nào đó, vày vò nó và nói:
- Tay em không nhỏ đâu.
- A! - Cô gái reo lên xấu hổ. Cô hất tay Tưởng Quốc ra - Đột ngột tập kích. Em xấu lắm.
Tưởng Quốc cười xấu xa:
- Xấu gì đâu. Lời nói phải đi đôi với hành động mới chân thực chứ. Mọi người nói có đúng không.
- Đúng thế! - Mọi người hùa theo.
Cô gái tóc vàng giả vờ hờn dỗi:
- Hừ! Đúng cái gì mà đúng! Nhìn coi. Nếu không phải để tóc ngắn thì đã bị vò bù đầu rồi. Không chơi. Em phải đền bù cho chị.
Tưởng Quốc theo Văn Đoàn vào một phòng thay đồ. Sau đó cả hai bước vào một phòng tắm lớn. Một cái bể tắm nhỏ được bao bọc bởi những hòn giả sơn cao hơn năm mét, chạm tới trần nhà. Trên những hòn giả sơn trồng đầy cây bon sai nho nhỏ. Những dòng suối nước nóng nho nhỏ chảy ra từ những chiếc vòi được khéo léo che đậy bởi những tảng đá, róc rách chảy qua khe núi và hội tụ ở chiếc bể tắm giữa hồ. Chiếc bồn tắm bốc hơi nghi ngút như một hồ nước nóng tự nhiên giữa những dãy đồi núi.
Tưởng Quốc chợt nghĩ, có khi nào những hồ nước nóng cũng từng là nơi nghỉ ngơi của những vị thần khổng lồ. Khẽ cười, Tưởng Quốc mặc quần bơi tiến vào bể. Thân hình của nó cao lớn, như thiếu niên châu Á tuổi 15, 16 vậy, dù đã được trẻ hóa khá nhiều. Vóc người cân đối nhờ rèn luyện thường xuyên, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên những cơ bắp cũng không xuất hiện.
Văn Đoàn đã ngồi trong bể tắm, hơi nước che khuất một phần cơ thể. Anh nhìn Tưởng Quốc hỏi:
- Chú lắc đầu gì thế? Không quen à?
Tưởng Quốc lắc đầu:
- Chỉ là đang cảm thấy bác thật biết hưởng thụ. Em cũng có một ít tiền, nhưng mức độ sống so với bác thì…
Tưởng Quốc vừa ngâm mình xuống bể tắm, vừa cảm thán. Nó cho rằng mình đã biết thưởng thức cuộc sống, nhưng xem ra vẫn còn phải học hỏi nhiều. Tựa vào thành bể, Tưởng Quốc ngửa người ra sau, lấy cái khăn đắp lên mắt. Ngâm mình trong nước nóng khiến cơ thể của nó được thả lỏng, toàn thân nhẹ như muốn bay.
Tưởng Quốc hỏi:
- Anh bao giờ bắt đầu thi đấu?
Văn Đoàn ngẩn người:
- Thi đấu? À… tối mai sẽ bắt đầu. Hôm nay anh về cũng là thả lỏng trước trận đấu. Giữ được tinh thần thoải mái sẽ tốt hơn là lo lắng quá mức. Anh chỉ cần không chủ quan thì có 1 vé là điều chắc chắn.
Tưởng Quốc khẽ gật đầu, nó biết Văn Đoàn không nói láo. Anh có chút cà lơ phất phơ, nhưng khi đụng tới công việc thì luôn cực kỳ cẩn thận.
Đột nhiên, có tiếng mở chốt cửa, một loạt người đi vào. Tưởng Quốc ngồi nhổm dậy. Xuyên qua màn hơi nước, Tưởng Quốc nhìn thấy 4 cô gái tuổi tác tầm đôi mươi, tất cả đều khoác áo choàng tắm trắng tinh, nối đuôi nhau bước vào.
Người đầu tiên cầm trên tay hai chiếc áo choàng được gấp gọn gàng, vuông vức. Người thứ hai mang theo một cái rổ đựng đủ thứ chai lọ, mà Tưởng Quốc nhờ tinh mắt có thể nhận ra là đủ thứ tinh dầu. Hai người con gái đi sau mang theo hai cái giỏ lưới đựng đầy lá khô.
Tưởng Quốc quay sang nhìn Văn Đoàn. Nó không thể tưởng được anh của mình lại là người như vậy.
Văn Đoàn thản nhiên nói:
- Thuốc lá của người Dao đấy. Ngâm dễ chịu lắm!
Tưởng Quốc nói:
- Đó không phải là vấn đề. Anh biết đang làm cái gì không? Chúng ta mới bao nhiêu tuổi?
- Há! Chú không thích thì để anh.
Tưởng Quốc nghiêm mặt:
- Không được!
Văn Đoàn ngạc nhiên, anh không ngờ Tưởng Quốc lại phản đối dữ dội như vậy. Thật kỳ lạ, theo anh nhận thấy thì Tưởng Quốc đâu phải là người cổ hủ như vậy. Hơn nữa, nó sống ở bên Anh, ở đó phải thoáng hơn chứ.
Tưởng Quốc thở dài:
- Hzzz… Thôi, thôi. Anh có lòng tốt mà em không nhận thì cũng chả ra sao. Lần này coi như thôi. Lần sau nhớ bảo trước để em… chuẩn bị đồ bảo vệ. Ừm… anh có thẻ hội viên VIP hay cái gì đó để xác nhận thân phận không?
Văn Đoàn nhất thời ngẩn người, sau đó anh kêu lên:
- Mẹ nó! Chú làm anh sượng cả người! Anh còn tưởng chú mày đứng đắn lắm cơ chứ.
Tưởng Quốc liếc mắt:
- Anh thì biết cái gì. Cái này là thuận theo tự nhiên. Có ai chống lại được dòng đời xô đẩy đâu. Thay vì để bị cám dỗ rồi đánh mất mình, vẫn là chủ động sa ngã tốt hơn. Ít ra thì vẫn nắm quyền chủ động.
Văn Đoàn nhất thời tắt tiếng. Anh nhận ra da mặt của thằng em mình có vẻ dày hơn anh tưởng rất, rất nhiều. Rõ ràng làm việc xấu, thế mà đến miệng nó thì…
Văn Đoàn đáp:
- Anh đã dặn bọn nó ghi nhớ mặt chú rồi, lần sau cứ đi vào là được.
Tưởng Quốc cười. Nó nói:
- Em cũng muốn làm điều tốt thôi. Anh biết đấy, một người dễ sai lầm, em thỉnh thoảng sẽ tới… ừm… thử nghiệm rồi góp ý cho. Hơn nữa em ở bên kia cũng có nhiều cái hay hay, có gì em chuyển về bên này. Thế nào, anh thấy em nghĩa khí chưa?
Văn Đoàn cũng phá lên cười:
- Rồi. Anh biết chú nghĩa khí. Được chưa? Thích lúc nào tới thì cứ tới. Anh sẽ dặn bọn nó thấy chú như thấy anh. Được rồi chứ?
Tưởng Quốc giơ ngón cái lên, nó nhướng mày, làm vẻ mặt theo kiểu ai cũng biết là ý gì với Văn Đoàn.
Lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang lên:
- Hai anh giai nói gì mà có vẻ vui thế? Cho bọn em tham gia với được không?
Người lên tiếng là cô gái dẫn đầu trong số bốn người ban nãy. Cô có mái tóc đen mượt, dài quá vai; vóc người mà theo thuật ngữ chuyên nghiệp là mà nói thì: "ngực tấn công, mông phòng thủ".
Trong lúc hai anh em nói chuyện phiếm, bốn cô gái đã xắp xếp xong chỗ thuốc lá. Chúng được để nguyên trong giỏ và đặt dưới hai suối nước nóng giả lớn nhất. Nước nóng xối qua liên tục sẽ thôi dược hiệu ra khỏi lá khô và theo dòng nước chảy xuống bể ngâm. Tại đây, vòi sục thủy lực sẽ làm công việc khuấy động, hòa trộn nước thuốc ra toàn bể.
Sau khi công việc chuẩn bị hoàn tất, bốn cô gái trút bỏ những tấm áo choàng, để lộ ra thân hình nóng bỏng chỉ được che đậy bằng một bộ bikini mỏng dính.
Tưởng Quốc đột nhiên thấy cả người khô nóng. Dược hiệu của thuốc phát tán thật là nhanh. Có điều không được dễ chịu như anh Đoàn nó quảng cáo thì phải.
Trong lúc Tưởng Quốc đang xoắn xuýt linh tinh, hai cô gái đi sau, có dáng người chữ S đã tiến tới sát bên nó. Tưởng Quốc nhíu mày, khẽ dịch người ra một chút. Hai cô gái này không phải là mẫu người nó thích. Khuôn mặt xinh xắn, vóc người nóng bỏng, nhưng cả hai đều nhuộm tóc màu, một bạch kim, một vàng óng. Một người để tóc ngang vai, một người thì chỉ dài hơn tóc con trai tí xíu. Điểm khiến Tưởng Quốc không thích nữa chính là hình xăm trên người cả hai cô gái. Nó không chán ghét, nhưng cũng chẳng ưa thích gì.
Tưởng Quốc để ý tới hai cô gái ngồi bên cạnh Văn Đoàn. Họ đều có vóc người đẹp với những đường cong nóng bỏng. Mái tóc dài quá vai, đen mượt mà. Hơn nữa, qua những gì nó nhìn thấy thì cả hai người họ đều không xăm trổ bất cứ hình thù nào trên cơ thể.
Văn Đoàn dường như phát hiện gì đó, anh hỏi:
- Sao thế? Chú có gì không vừa lòng à?
Tưởng Quốc lắc đầu, nó hơi cúi người nói:
- Lần đầu của em nên còn bỡ ngỡ. Mong hai chị dạy bảo.
Hai cô gái gần bên ngơ ngẩn, dường như suy nghĩ không theo kịp hành động của Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc ngẩng đầu lên, nói một cách trịnh trọng:
- Hai chị cứ dạy bảo thật nghiêm khắc. Em tuyệt đối sẽ thật chăm chú học tập.
Vẻ mặt nghiêm túc, thành khẩn của Tưởng Quốc lúc này lại trêu trọc cả bốn cô gái bật cười. Ngay cả Văn Đoàn cũng dở khóc dở cười với cậu em trai của mình.
Tưởng Quốc cũng bật cười, nó xoay người rồi ngả ra dựa vào người của cô gái có mái tóc bạch kim. Nó khẽ di chuyển để tìm vị trí thoải mái nhất. Trong đầu nó đang tự giễu cợt: làm sao nó lại nổi lòng ghen tị với anh Đoàn chỉ vì cái lý do vớ vẩn này chứ. Xem ra có được sức mạnh thực sự làm nó có phần ngớ ngẩn rồi.
Cô gái cười, trêu trọc:
- Em tuổi nhỏ mà có vẻ sành sỏi ghê!
Tưởng Quốc cười hỏi ngược lại:
- Chị biết em?
Cô gái đáp:
- Anh Đoàn có kể rồi.
- Nói xấu phải không?
- Không có đâu! Anh ấy luôn khen cậu hết lời đó.
- Tôi có thể làm chứng - cô gái tóc vàng lên tiếng hưởng ứng.
Tưởng Quốc cười, nó hỏi:
- Có nghe kể về em rồi. Thế có một việc cực kỳ, cực kỳ quan trọng mà các chị chắc cũng đã biết. Đó là…
Tưởng Quốc ỡm ờ:
- … em tuổi nhỏ nhưng có thứ… hắc hắc… không nhỏ đâu.
Sau câu nói của Tưởng Quốc, cả 6 người cười phá lên. Cô gái có mái tóc bạch kim, người đang ôm lấy Tưởng Quốc cũng cười run rẩy. Cô cúi sát vào tai Tưởng Quốc hỏi:
- Cái gì không nhỏ nào? Cái này anh Đoàn không có nói à nha…
Văn Đoàn cười:
- Đúng đấy. Cái này anh cũng không có biết. Chú mở mang cho anh cái coi.
Tưởng Quốc nói:
- Đó là…
Nó giơ một bàn tay lên khỏi mặt nước, ngồi dậy, vồ về phía cô gái tóc vàng. Chộp lấy bộ vị tròn lẳn nào đó, vày vò nó và nói:
- Tay em không nhỏ đâu.
- A! - Cô gái reo lên xấu hổ. Cô hất tay Tưởng Quốc ra - Đột ngột tập kích. Em xấu lắm.
Tưởng Quốc cười xấu xa:
- Xấu gì đâu. Lời nói phải đi đôi với hành động mới chân thực chứ. Mọi người nói có đúng không.
- Đúng thế! - Mọi người hùa theo.
Cô gái tóc vàng giả vờ hờn dỗi:
- Hừ! Đúng cái gì mà đúng! Nhìn coi. Nếu không phải để tóc ngắn thì đã bị vò bù đầu rồi. Không chơi. Em phải đền bù cho chị.