Chương : 48
Tưởng Quốc nằm rạp xuống đất, lần này nó triệt để không còn chút sức lực nào. Trước khi ý thức trìm vào bóng tối, Tưởng Quốc vẫn nghe thấy giọng nói của người thanh niên:
- Chơi trò khôn vặt chẳng có tác dụng gì đâu. Kẻ mạnh chân chính chỉ có thể được sinh ra qua muôn vàn cuộc chiến, tắm rửa qua máu và mồ hôi. Cậu có sức mạnh, có tốc độ nhưng ý thức chiến đấu bạc nhược, phản xạ thân thể chậm chạp hơn nhiều so với mức độ cậu cần có. Không chỉ như vậy, khả năng kháng lại đau đớn của cậu quá kém. Chỉ có vô số chiến đấu, quen thuộc với nỗi đau mới có thể khiến cậu thực sự trở lên mạnh mẽ…
Những lời cuối cùng, Tưởng Quốc đã không còn có thể nghe thấy nữa. Khi nó tỉnh lại thì đã nằm trên giường. Đồng hồ mới trôi qua bốn tiếng đồng hồ kể từ khi nó bước vào nhà thờ. Lần này, tổn thương nó phải chịu nhẹ nhàng hơn. Tuy đầu óc có phần choáng váng nhưng nó đã lấy lại ý thức nhanh hơn trước đó rất nhiều.
Tưởng Quốc khẽ thở dài, xem ra bản thân vẫn còn phải cố gắng rất nhiều. Hơn nữa, nhưng gì mà người thanh niên nói là rất chính xác, nó không thể nghĩ tới dựa vào khôn lỏi, cũng dựa không nổi, để chiến thắng. Xem ra chỉ có thể chân chính mặt đối mặt. Nhưng như vậy thì phần thắng thực xa vời.
Tưởng Quốc lấy ra một lọ thuốc, tu sạch nó và nằm vật xuống giường. Nó cần nghỉ ngơi thật tốt để có sức lực tái chiến vào hôm sau.
Sáng ngày thứ tư của cuộc huấn luyện, Tưởng Quốc xin ông Nhân cho nghỉ một ngày. Nó quyết định xem xét thật kỹ lại trận đấu hôm qua. Tưởng Quốc cảm thấy mình đã quá nóng vội, quá chủ quan khi lao vào cuộc chiến. Không những vậy, chính sự trốn tránh của nó cũng là một phần dẫn tới sự thất bại.
Tưởng Quốc mất một ngày mới cân bằng tâm thái cho lần luyện tập tiếp theo.
Vẫn là một khoáng sân trống lần trước, người thanh niên có vẻ như đang chờ đợi Tưởng Quốc. Lần này, Tưởng Quốc khom người, nó nói:
- Xin chỉ giáo.
Ánh mắt tràn đầy chiến ý của Tưởng Quốc khiến người thanh niên hài lòng, anh ta khẽ nhếc miệng cười:
- Chỉ giáo…
Tưởng Quốc đạp mạnh xuống đất, nền sân bị nó đạp thành một cái hố nhỏ, cả người bắn thẳng về phía người thanh niên. Cùng lúc với việc lao thẳng về phía đối thủ, Tưởng Quốc cũng rút ra đũa phép, khẽ vung vẩy, kiếm ma pháp của nó đã sẵn sàng.
Hành động đột ngột lao tới đối đầu trực diện của Tưởng Quốc có vẻ như đã gây cho người thanh niên cảm giác hứng thú. Biểu hiện ngày hôm nay của Tưởng Quốc vượt xa 2 lần trước, ít ra thì lần này chiến ý của nó vô cùng mãnh liệt. Trong ánh mắt của người thanh niên cũng nóng lên, Tưởng Quốc của hiện tại mới là đối thủ mà anh ta mong muốn.
Bước chân của của Tưởng Quốc dừng trước mặt của người thanh niên, nó bạt mạnh thanh kiếm về phía anh ta.
“ẦM!” – Hai thanh kiếm va chạm. Nền đất dưới chân hai người rạn nứt thành những những thình thù như những tấm lưới nhện to lớn, đồng thời lõm nhẹ xuống. Tưởng Quốc đã âm thầm sử dụng thần chú cường hóa cơ thể nhằm đánh lén nhưng không thể qua mắt đối thủ.
Người thanh niên ghì sát thanh kiếm, dướn người tới trước, nhưng Tưởng Quốc không tiếp chiêu. Nó lợi dụng lực đẩy của người thanh niên và lướt về phía sau vài mét, kéo dài khoảng cách.
Người thanh niên có vẻ bất ngờ. Nhưng sau đó anh ta nở một nụ cười nhẹ:
- Có tiến bộ.
Tưởng Quốc nhìn chằm chằm vào người thanh niên, nó không giám bỏ quả bất cứ hành động nào dù chỉ là nhỏ nhất của anh ta.
- Chết vài lần, tôi cũng khôn ra được chút đỉnh. Nếu đã thua kém quá nhiều về kỹ xảo, vậy thì tốt nhất là dùng tốc độ và sức mạnh, đối đầu trực diện, một chạm rồi tách ra lập tức. Như vậy anh sẽ ít có cơ hội áp đảo hơn.
Người thanh niên cười nhạt:
- Vậy sao? Thế thì thử coi.
Tưởng Quốc đáp lại:
- Tôi chính đang có ý này.
Dứt lời nó lao thẳng về phía người thanh niên.
Người thanh niên nhìn Tưởng Quốc lao về phía mình, khẽ cười.
“ẦM! ẦM!” – Hai tiếng nổ lớn vang lên, cùng một lúc, hai cái cột đá to lớn bắn vọt lên khỏi mặt đất. Một cái đâm chéo nhắm ngay mặt Tưởng Quốc, một cái xuất hiện từ phía sau và đâm thẳng về phía lưng của người thanh niên. Cả hai người đồng loạt ra tay.
Người thanh niên nhanh chóng lướt ngang né tránh cây cột trong tíc tắc, đồng thời nâng cây đũa phép của mình lên chỉ vào ngay trước mặt:
- Expelliarmus!
Tia sáng màu đỏ đánh thẳng vào Tưởng Quốc, kẻ mới “Độn Thổ” tới ngay trước mặt của người thanh niên. Vừa rồi, Tưởng Quốc đã tung bùa chú ra nhanh hơn người thanh niên một chút xíu, nhờ vậy mà nó đã ép được người thanh niên phải tránh né trước và nó có thể dựa vào một tích tắc chênh lệch đó để nắm quyền chủ động. Có điều mọi việc không được thuận lợi như Tưởng Quốc mong muốn.
- Sh…t! – Tưởng Quốc tức tới chửi bậy. Nó lại bị bắt bài. Nó nhanh chóng vung kiếm chém thẳng vào bùa chú. Tuy thành công chặn lại bùa “Giải giới” của người thanh niên nhưng uy lực to lớn của lá bùa cũng khiến nó bị hất bay về phía sau.
Tưởng Quốc ngay lập tức “Độn Thổ” giữa không trung và xuất hiện cách đó chục mét. Nó sờ xuống hông, ở đó có một mảnh áo bị cái cột đá, đâm lên ngay nơi nó vừa biến mất, xé rách. Tưởng Quốc mỉm cười để che đi chút xíu sợ hãi trên khuôn mặt, chỉ chút xíu nữa thôi là nó lại thua tiếp.
Tưởng Quốc hít một hơi, nó khẽ cắn môi, lao về phía trước rồi đột ngột sử dụng phép “Độn Thổ” di chuyển tới ngay trước mặt của người thanh niên, nó một lần nữa sử dụng chiến thuật đánh trực diện.
- Ầm! – Hai thanh kiếm tương giao. Sức mạnh lại ngang hàng.
Tưởng Quốc lập tức độn thổ biến mất. Có điều lần này nó không tiếp tục giữ khoảng cách mà xuất hiện ngay phía sau người thanh niên rồi một kiếm chém ngang cổ anh ta.
Người thanh niên không hề lúng túng. Anh ta cùng lập tức “Độn Thổ” và xuất hiện sau lưng Tưởng Quốc. Tưởng Quốc xoay đũa phép, đâm thẳng thanh kiếm ma pháp của mình về phía sau.
- “Xoát” – Âm thanh xé vải truyền tới. Tưởng Quốc cũng cảm giác được bản thân đã đâm trúng cái gì đó.
Ngay lập tức, sắc mặt Tưởng Quốc đột biến, tay của nó bị bắt lại. Đồng thời, một cảm giác nóng bỏng và đau rát truyền tới từ cổ của nó. Kiếm của người thanh niên đã đặt sát cổ của Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc nhắm mắt lại, nó ngửa mặt lên trời thở dài, đồng thời chửi đổng:
- Con mẹ nó!
Người thanh niên đưa tay khẽ kéo, thanh kiếm cắt đứt cổ họng của Tưởng Quốc dễ như một con dao lướt qua một miếng đậu hũ. Trước khi triệt để mất mạng, Tưởng Quốc vẫn tiếp tục nghe thấy âm thanh đáng giận của người thanh niên:
- Có tiến bộ. Nhưng còn chưa đủ.
Tưởng Quốc tỉnh dậy, nó đấm mạnh xuống giường. Nó vẫn bị người thanh niên đó giết dễ như giết gà. Thậm chí anh ta còn không có sử dụng toàn lực. Tưởng Quốc có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh cũng như cường độ ma lực của anh ta thua xa lần trước. Nhưng dưới điều kiện đó, Tưởng Quốc vẫn không thể chiến thắng. Điều này khiến cho tâm tình của nó có phần táo bạo.
Dẫu biết người mà mình phải đối chiến là tồn tại thế nào. Nhưng việc liên tiếp thất bại khiến lòng tự tôn của Tưởng Quốc bị đả kích một cách khủng khiếp. Từ nhỏ tới hiện tại, tất cả mọi việc với nó đều vô cùng dễ dàng. Kể cả là đối mặt với Voldemort, nó cũng có thể dựa vào khả năng tiên tri của mình mà xử lý gọn ghẽ. Nhất là khi luyện kim thuật trên thân thể thành công, khiến nó có thể điều động một lượng ma lực khổng lồ cả về chất và lượng.
Tưởng Quốc cho rẳng bản thân đã bước vào những kẻ mạnh nhất. Nhưng sự thật đã cho nó biết, bản thân thực sự đã vào khu vực của những kẻ hùng mạnh nhưng vẫn chỉ là hạng bét trong đó mà thôi. Nếu nó không muốn chiến đấu, không có kẻ nào có thể làm gì được nó. Nhưng Tưởng Quốc theo đuổi sức mạnh không phải để chạy trốn. Nó tìm kiếm sức mạnh để bản thân sống được thoải mái và để bảo vệ cho những người thân xung quanh của mình. Nhưng hiện tại thì sao, nó bắt đầu tự mãn khi mới có đủ sức mạnh để chạy trốn.
Tưởng Quốc phẫn nộ trước sự yếu đuối của bản thân. Tuy nhiên nó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nó vẫn còn thời gian để chiến thắng trước khi cuộc tập trung bắt đầu.
Những ngày tiếp theo là chuỗi vòng lặp thất bại của Tưởng Quốc. Đồng thời, theo thời gian, đối thủ của nó ngày càng mạnh mẽ. Sự táo bạo và nóng nảy của Tưởng Quốc cũng tăng theo số lần nó thua cuộc.
Ông Nhân cũng nhận ra sự bất thường của Tưởng Quốc nhưng kỳ lạ là ông không có bất kỳ hành động nào ngăn cản hay khai đạo cho nó.
Trước ngày tập trung với những người thông qua thi tuyển một ngày, Tưởng Quốc tiến vào ảo cảnh lần cuối. Lúc này đây, tâm trạng nó tệ hại chưa từng có. Liên tiếp chiến đấu, liên tiếp chết trận, liên tiếp dùng thuốc. Tưởng Quốc đã tới giới hạn của mình. Ông Nhân cũng thông báo cho nó, đây sẽ là lần cuối cùng nó được tiến vào ảo cảnh. Sau lần này, chí ít phải 3 tháng sau nó mới được phép tiếp tục thâm nhập vào ảo cảnh này.
Văn Đoàn đứng bên cạnh ông Nhân. Anh đã trở lại từ cuộc thi tuyển và không có gì bất ngờ, đã lấy được một vé sang Nhật.
Lúc này, trên mặt Văn Đoàn hiện rõ sự lo lắng. Anh quay sang hỏi ông Nhân:
- Thằng Quốc sẽ không có vấn đề gì chứ ạ? Con chưa bao giờ thấy tình trạng của nó tệ hại tới mức đó.
Ông Nhân cũng mang theo vẻ lo lắng, nhưng ông vẫn trấn tĩnh hơn Văn Đoàn:
- Ông đã cho người kiểm tra kỹ rồi. Linh hồn và cảm xúc vẫn ổn. Còn lý do nó táo bạo như hiện tại, theo ông thì do thất bại quá nhiều.
- Chơi trò khôn vặt chẳng có tác dụng gì đâu. Kẻ mạnh chân chính chỉ có thể được sinh ra qua muôn vàn cuộc chiến, tắm rửa qua máu và mồ hôi. Cậu có sức mạnh, có tốc độ nhưng ý thức chiến đấu bạc nhược, phản xạ thân thể chậm chạp hơn nhiều so với mức độ cậu cần có. Không chỉ như vậy, khả năng kháng lại đau đớn của cậu quá kém. Chỉ có vô số chiến đấu, quen thuộc với nỗi đau mới có thể khiến cậu thực sự trở lên mạnh mẽ…
Những lời cuối cùng, Tưởng Quốc đã không còn có thể nghe thấy nữa. Khi nó tỉnh lại thì đã nằm trên giường. Đồng hồ mới trôi qua bốn tiếng đồng hồ kể từ khi nó bước vào nhà thờ. Lần này, tổn thương nó phải chịu nhẹ nhàng hơn. Tuy đầu óc có phần choáng váng nhưng nó đã lấy lại ý thức nhanh hơn trước đó rất nhiều.
Tưởng Quốc khẽ thở dài, xem ra bản thân vẫn còn phải cố gắng rất nhiều. Hơn nữa, nhưng gì mà người thanh niên nói là rất chính xác, nó không thể nghĩ tới dựa vào khôn lỏi, cũng dựa không nổi, để chiến thắng. Xem ra chỉ có thể chân chính mặt đối mặt. Nhưng như vậy thì phần thắng thực xa vời.
Tưởng Quốc lấy ra một lọ thuốc, tu sạch nó và nằm vật xuống giường. Nó cần nghỉ ngơi thật tốt để có sức lực tái chiến vào hôm sau.
Sáng ngày thứ tư của cuộc huấn luyện, Tưởng Quốc xin ông Nhân cho nghỉ một ngày. Nó quyết định xem xét thật kỹ lại trận đấu hôm qua. Tưởng Quốc cảm thấy mình đã quá nóng vội, quá chủ quan khi lao vào cuộc chiến. Không những vậy, chính sự trốn tránh của nó cũng là một phần dẫn tới sự thất bại.
Tưởng Quốc mất một ngày mới cân bằng tâm thái cho lần luyện tập tiếp theo.
Vẫn là một khoáng sân trống lần trước, người thanh niên có vẻ như đang chờ đợi Tưởng Quốc. Lần này, Tưởng Quốc khom người, nó nói:
- Xin chỉ giáo.
Ánh mắt tràn đầy chiến ý của Tưởng Quốc khiến người thanh niên hài lòng, anh ta khẽ nhếc miệng cười:
- Chỉ giáo…
Tưởng Quốc đạp mạnh xuống đất, nền sân bị nó đạp thành một cái hố nhỏ, cả người bắn thẳng về phía người thanh niên. Cùng lúc với việc lao thẳng về phía đối thủ, Tưởng Quốc cũng rút ra đũa phép, khẽ vung vẩy, kiếm ma pháp của nó đã sẵn sàng.
Hành động đột ngột lao tới đối đầu trực diện của Tưởng Quốc có vẻ như đã gây cho người thanh niên cảm giác hứng thú. Biểu hiện ngày hôm nay của Tưởng Quốc vượt xa 2 lần trước, ít ra thì lần này chiến ý của nó vô cùng mãnh liệt. Trong ánh mắt của người thanh niên cũng nóng lên, Tưởng Quốc của hiện tại mới là đối thủ mà anh ta mong muốn.
Bước chân của của Tưởng Quốc dừng trước mặt của người thanh niên, nó bạt mạnh thanh kiếm về phía anh ta.
“ẦM!” – Hai thanh kiếm va chạm. Nền đất dưới chân hai người rạn nứt thành những những thình thù như những tấm lưới nhện to lớn, đồng thời lõm nhẹ xuống. Tưởng Quốc đã âm thầm sử dụng thần chú cường hóa cơ thể nhằm đánh lén nhưng không thể qua mắt đối thủ.
Người thanh niên ghì sát thanh kiếm, dướn người tới trước, nhưng Tưởng Quốc không tiếp chiêu. Nó lợi dụng lực đẩy của người thanh niên và lướt về phía sau vài mét, kéo dài khoảng cách.
Người thanh niên có vẻ bất ngờ. Nhưng sau đó anh ta nở một nụ cười nhẹ:
- Có tiến bộ.
Tưởng Quốc nhìn chằm chằm vào người thanh niên, nó không giám bỏ quả bất cứ hành động nào dù chỉ là nhỏ nhất của anh ta.
- Chết vài lần, tôi cũng khôn ra được chút đỉnh. Nếu đã thua kém quá nhiều về kỹ xảo, vậy thì tốt nhất là dùng tốc độ và sức mạnh, đối đầu trực diện, một chạm rồi tách ra lập tức. Như vậy anh sẽ ít có cơ hội áp đảo hơn.
Người thanh niên cười nhạt:
- Vậy sao? Thế thì thử coi.
Tưởng Quốc đáp lại:
- Tôi chính đang có ý này.
Dứt lời nó lao thẳng về phía người thanh niên.
Người thanh niên nhìn Tưởng Quốc lao về phía mình, khẽ cười.
“ẦM! ẦM!” – Hai tiếng nổ lớn vang lên, cùng một lúc, hai cái cột đá to lớn bắn vọt lên khỏi mặt đất. Một cái đâm chéo nhắm ngay mặt Tưởng Quốc, một cái xuất hiện từ phía sau và đâm thẳng về phía lưng của người thanh niên. Cả hai người đồng loạt ra tay.
Người thanh niên nhanh chóng lướt ngang né tránh cây cột trong tíc tắc, đồng thời nâng cây đũa phép của mình lên chỉ vào ngay trước mặt:
- Expelliarmus!
Tia sáng màu đỏ đánh thẳng vào Tưởng Quốc, kẻ mới “Độn Thổ” tới ngay trước mặt của người thanh niên. Vừa rồi, Tưởng Quốc đã tung bùa chú ra nhanh hơn người thanh niên một chút xíu, nhờ vậy mà nó đã ép được người thanh niên phải tránh né trước và nó có thể dựa vào một tích tắc chênh lệch đó để nắm quyền chủ động. Có điều mọi việc không được thuận lợi như Tưởng Quốc mong muốn.
- Sh…t! – Tưởng Quốc tức tới chửi bậy. Nó lại bị bắt bài. Nó nhanh chóng vung kiếm chém thẳng vào bùa chú. Tuy thành công chặn lại bùa “Giải giới” của người thanh niên nhưng uy lực to lớn của lá bùa cũng khiến nó bị hất bay về phía sau.
Tưởng Quốc ngay lập tức “Độn Thổ” giữa không trung và xuất hiện cách đó chục mét. Nó sờ xuống hông, ở đó có một mảnh áo bị cái cột đá, đâm lên ngay nơi nó vừa biến mất, xé rách. Tưởng Quốc mỉm cười để che đi chút xíu sợ hãi trên khuôn mặt, chỉ chút xíu nữa thôi là nó lại thua tiếp.
Tưởng Quốc hít một hơi, nó khẽ cắn môi, lao về phía trước rồi đột ngột sử dụng phép “Độn Thổ” di chuyển tới ngay trước mặt của người thanh niên, nó một lần nữa sử dụng chiến thuật đánh trực diện.
- Ầm! – Hai thanh kiếm tương giao. Sức mạnh lại ngang hàng.
Tưởng Quốc lập tức độn thổ biến mất. Có điều lần này nó không tiếp tục giữ khoảng cách mà xuất hiện ngay phía sau người thanh niên rồi một kiếm chém ngang cổ anh ta.
Người thanh niên không hề lúng túng. Anh ta cùng lập tức “Độn Thổ” và xuất hiện sau lưng Tưởng Quốc. Tưởng Quốc xoay đũa phép, đâm thẳng thanh kiếm ma pháp của mình về phía sau.
- “Xoát” – Âm thanh xé vải truyền tới. Tưởng Quốc cũng cảm giác được bản thân đã đâm trúng cái gì đó.
Ngay lập tức, sắc mặt Tưởng Quốc đột biến, tay của nó bị bắt lại. Đồng thời, một cảm giác nóng bỏng và đau rát truyền tới từ cổ của nó. Kiếm của người thanh niên đã đặt sát cổ của Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc nhắm mắt lại, nó ngửa mặt lên trời thở dài, đồng thời chửi đổng:
- Con mẹ nó!
Người thanh niên đưa tay khẽ kéo, thanh kiếm cắt đứt cổ họng của Tưởng Quốc dễ như một con dao lướt qua một miếng đậu hũ. Trước khi triệt để mất mạng, Tưởng Quốc vẫn tiếp tục nghe thấy âm thanh đáng giận của người thanh niên:
- Có tiến bộ. Nhưng còn chưa đủ.
Tưởng Quốc tỉnh dậy, nó đấm mạnh xuống giường. Nó vẫn bị người thanh niên đó giết dễ như giết gà. Thậm chí anh ta còn không có sử dụng toàn lực. Tưởng Quốc có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh cũng như cường độ ma lực của anh ta thua xa lần trước. Nhưng dưới điều kiện đó, Tưởng Quốc vẫn không thể chiến thắng. Điều này khiến cho tâm tình của nó có phần táo bạo.
Dẫu biết người mà mình phải đối chiến là tồn tại thế nào. Nhưng việc liên tiếp thất bại khiến lòng tự tôn của Tưởng Quốc bị đả kích một cách khủng khiếp. Từ nhỏ tới hiện tại, tất cả mọi việc với nó đều vô cùng dễ dàng. Kể cả là đối mặt với Voldemort, nó cũng có thể dựa vào khả năng tiên tri của mình mà xử lý gọn ghẽ. Nhất là khi luyện kim thuật trên thân thể thành công, khiến nó có thể điều động một lượng ma lực khổng lồ cả về chất và lượng.
Tưởng Quốc cho rẳng bản thân đã bước vào những kẻ mạnh nhất. Nhưng sự thật đã cho nó biết, bản thân thực sự đã vào khu vực của những kẻ hùng mạnh nhưng vẫn chỉ là hạng bét trong đó mà thôi. Nếu nó không muốn chiến đấu, không có kẻ nào có thể làm gì được nó. Nhưng Tưởng Quốc theo đuổi sức mạnh không phải để chạy trốn. Nó tìm kiếm sức mạnh để bản thân sống được thoải mái và để bảo vệ cho những người thân xung quanh của mình. Nhưng hiện tại thì sao, nó bắt đầu tự mãn khi mới có đủ sức mạnh để chạy trốn.
Tưởng Quốc phẫn nộ trước sự yếu đuối của bản thân. Tuy nhiên nó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nó vẫn còn thời gian để chiến thắng trước khi cuộc tập trung bắt đầu.
Những ngày tiếp theo là chuỗi vòng lặp thất bại của Tưởng Quốc. Đồng thời, theo thời gian, đối thủ của nó ngày càng mạnh mẽ. Sự táo bạo và nóng nảy của Tưởng Quốc cũng tăng theo số lần nó thua cuộc.
Ông Nhân cũng nhận ra sự bất thường của Tưởng Quốc nhưng kỳ lạ là ông không có bất kỳ hành động nào ngăn cản hay khai đạo cho nó.
Trước ngày tập trung với những người thông qua thi tuyển một ngày, Tưởng Quốc tiến vào ảo cảnh lần cuối. Lúc này đây, tâm trạng nó tệ hại chưa từng có. Liên tiếp chiến đấu, liên tiếp chết trận, liên tiếp dùng thuốc. Tưởng Quốc đã tới giới hạn của mình. Ông Nhân cũng thông báo cho nó, đây sẽ là lần cuối cùng nó được tiến vào ảo cảnh. Sau lần này, chí ít phải 3 tháng sau nó mới được phép tiếp tục thâm nhập vào ảo cảnh này.
Văn Đoàn đứng bên cạnh ông Nhân. Anh đã trở lại từ cuộc thi tuyển và không có gì bất ngờ, đã lấy được một vé sang Nhật.
Lúc này, trên mặt Văn Đoàn hiện rõ sự lo lắng. Anh quay sang hỏi ông Nhân:
- Thằng Quốc sẽ không có vấn đề gì chứ ạ? Con chưa bao giờ thấy tình trạng của nó tệ hại tới mức đó.
Ông Nhân cũng mang theo vẻ lo lắng, nhưng ông vẫn trấn tĩnh hơn Văn Đoàn:
- Ông đã cho người kiểm tra kỹ rồi. Linh hồn và cảm xúc vẫn ổn. Còn lý do nó táo bạo như hiện tại, theo ông thì do thất bại quá nhiều.