Chương : 50
Người thanh niên tiếp tục đả kích Tưởng Quốc:
- Cậu không làm được. Chả làm được bất cứ thứ gì. Cậu cho rằng sư tử săn mồi cần thận trọng, phải ngắm nghía, xem xét kỹ con mồi mới tấn công, một đòn giết chết. Nhưng cậu có thể làm được sao? Năm vừa rồi cậu đã làm gì? Cậu chỉ là một con mèo bệnh, nhát gan, không giám đối đầu trực tiếp với kẻ thù. Đừng có viện lý do cho sự yếu kém, sợ hãi… hoặc hèn nhát của cậu. Còn giờ, chỉ mới bắt đầu có chút xíu sức mạnh thì bắt đầu ra vẻ. Nhắm mắt lại và cút đi. Thật phiền!
Người thanh niên phẩy phẩy tay như đuổi một con ruồi bẩn thỉu.
- Câm mồm! - Tưởng Quốc gầm lên. Nó đã bắt đầu loạng choạng đứng dậy. Những vết thương cũng đang từ từ biến mất.
"Ầm!" - Một cột đá mọc lên từ mặt đất, đập bay Tưởng Quốc lên không trung. Sau đó, vô số cột đá liên tiếp xuất hiện, chúng liên tiếp đánh thẳng vào người Tưởng Quốc khiến nó như một quả bóng bị đập liên tiếp qua các cây cột. Cả cơ thể của Tưởng Quốc một lần nữa trở lên rách rưới, be bét máu thịt nhưng nó vẫn còn ý thức.
Thế giới thực, ông Nhân cũng bắt đầu nhận ra bất thường. Ông cúi xuống, nhìn vào cái đồng hồ, miệng lẩm nhẩm:
- Lần này có vẻ lâu hơn trước một chút.
Đột nhiên Văn Đoàn kêu lên:
- Ông. Nhìn nó! Thằng Quốc bị thương.
Ông Nhân ngẩng đầu lên, và giật mình khi nhìn thấy một vài tia máu xuất hiện nhuộm loang lổ cái áo trắng mà Tưởng Quốc đang mặc.
- Đến xem! - Ông Nhân cùng Văn Đoàn vọt qua cây cầu tiến vào đình nhỏ và đi tới bên cạnh Tưởng Quốc.
Văn Đoàn hỏi:
- Nó bị sao vậy ông? Đang yên đang lành lại bị thương?
Ông Nhân cau mày, khẽ lắc đầu, ông đi vòng quanh xem xét Tưởng Quốc. Ông cũng không hiểu được nó bị làm sao. Lúc này trên người Tưởng Quốc lại nứt ra một vết rách mới, không lớn nhưng vết máu thực rõ ràng.
Ông Nhân cau mày, ông nói với Văn Đoàn:
- Xem ra là vết thương trong ảo cảnh đã ảnh hưởng đến thân thể nó.
Văn Đoàn ngạc nhiên:
- Không thể nào! Vết thương bên trong thế giới ý thức làm sao có thể ảnh hưởng tới thân thể được?
Ông Nhân nói:
- Ý thức đủ mạnh mẽ thì có thể ảnh hưởng tới thân thể. Thằng Quốc có vẻ như quá đầu nhập vào ảo cảnh, nó bị thương quá nhiều dẫn tới cơ thể phản ứng, những vết thương này… Con đi gọi người đến. Nhanh!
Văn Đoàn vội vàng chạy mất. Mới vừa rồi trên người Tưởng Quốc lại xuất hiện thêm vài vết thương mới.
Ông Nhân dùng đôi mắt đầy lo lắng nhìn cháu trai. Rốt cuộc thì nó đang chiến đấu với mức độ nào trong ảo cảnh thì mới có thể ảnh hưởng tới thân xác nhiều đến thế. Đồng thời ông Nhân cũng bất ngờ trước ý trí của Tưởng Quốc. Nhưng rất nhanh lại chuyển dần thành lo lắng, với ý trí như vậy, những gì nó đã nhận định là chính xác thì rất khó để thay đổi. Cái ông sợ nhất bây giờ là nó đã sai lại sai tới cùng.
Tưởng Quốc không biết những gì xảy ra bên ngoài. Hiện tại nó còn đang phải đối mặt với một kẻ mạnh tới mức không thể tưởng tượng. Nó cũng không biết bản thân có thể cầm cự tới lúc nào. Người thanh niên không giết nó, anh ta đẩy Tưởng Quốc tới bờ vực cái chết rồi chờ đợi nó bình phục. Tưởng Quốc thực sự chiến đấu bằng niềm tin theo đúng nghĩa đen. Nó sử dụng ý trí của mình để bình phục những vết thương, đứng dậy và tiếp tục chiến đấu.
Tưởng Quốc đứng đối diện người thanh niên. Nó hỏi, giọng khàn khàn:
- Tại sao không giết tao?
Người thanh niên đáp lại với giọng bình thản:
- Cậu quá phiền. Nếu cậu chết ngay tức khắc, ngày mai chắc chắn cậu sẽ lại xuất hiện làm phiền tôi. Tốt hơn hết là bẻ gãy ý trí của cậu. Khiến cậu tuyệt vọng trước sự chênh lệch đôi bên. Có như vậy, cậu mới bớt quấy rầy tôi.
Tưởng Quốc hỏi:
- Mày chỉ là một ảo ảnh, vậy nhưng cũng muốn nghỉ ngơi cơ à?
Người thanh niên cười nhạt:
- Xem ra cậu vẫn chưa rõ ràng cho lắm đây là nơi nào. Để tôi cho cậu biết, nơi đây không chỉ là ảo cảnh. Nó cũng là một phần thế giới tinh thần của cậu. Và tôi… tôi là một bản sao linh hồn của cậu cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu của những người đã từng tới huấn luyện tại đây, cộng thêm một vài thành phần nho nhỏ khác.
Tưởng Quốc hỏi:
- Thì sao? Mày tính nói cái gì?
- Nói rằng cậu không có khả năng chiến thắng tôi. Cậu của hiện tại càng không có khả năng hoàn thành thí luyện.
- Mày khinh thường tao quá đấy.
Người thanh niên nhún vai:
- Tôi chỉ tường thuật một sự thật hiển nhiên mà thôi. Nhưng có vẻ cậu không đủ minh mẫn để nhận ra điều đó.
Tưởng Quốc đáp trả với vẻ mặt dữ tợn:
- Mẹ kiếp! Mày không có gì mới lạ hơn để nói hay sao.
Người thanh niên thở dài:
- Tôi đang cố nói chuyện với cậu một cách tử tế hết mức có thể, cố gắng cho cậu một cơ hội. Cậu nên biết những vết thương hiện tại của cậu sẽ ảnh hưởng tới thân xác ở ngoài hiện thực…
Giọng anh ta đột nhiên trở lên lạnh băng:
- Thật phí lời! Xem ra cậu đã ném sạch trí khôn của mình cho sức mạnh rồi. Vậy thì… chết đi!
Dứt lời người thanh niên tung một bùa nổ về phía Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc nhảy qua một bên né tránh, sức ép của vụ nổ hất tung nó lên trời. Giữa không trung, Tưởng Quốc phản công. Nó cũng đáp lại người thanh niên bằng bùa nổ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Tưởng Quốc đáp xuống mặt đất, sắc mặt khó coi. Bùa nổ của nó đánh trúng đích nhưng bị một lá chắn chặn lại. Người thanh niên không thèm né tránh, anh ta sử dụng "Protego" để chặn đứng bùa chú của Tưởng Quốc.
Bụi mù tan đi, một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào Tưởng Quốc sau lớp khiên vô hình. Người thanh niên vung đũa phép lên không trung, vô số trụ băng sắc nhọn, to như cánh tay người lớn xuất hiện. Sau đó, dưới sự điều khiển của người thanh niên, chúng bắt đầu xoay tròn, bay kín xung quanh với tốc độ không tưởng, tràn ngập không gian nơi hai người đang chiến đấu.
- Lần này, tôi muốn biết cậu sẽ chạy đi đâu.
Một tiếng nổ phát ra, người thanh niên đã xuất hiện trước mặt Tưởng Quốc, anh ta vung kiếm chém xuống.
Tưởng Quốc vung kiếm đón đỡ như một bản năng. Động tác này nó đã làm đi làm lại vô số lần trong những ngày gần đây.
Khi hai thanh kiếm chuẩn bị đụng vào nhau thì kiếm của người thanh niên đột ngột biến mất. Chỉ một tíc tắc sau, nó xuất hiện trở lại, nhưng lúc này hai thanh kiếm đã vòng qua nhau, kiếm của Tưởng Quốc cũng đang chém thẳng về phía đầu của người thanh niên.
Người thanh niên nghiêng đầu né tránh, thanh kiếm của Tưởng Quốc gọt mất một bên má và một cái tai của anh ta. Nhưng đổi lại, Tưởng Quốc bị chém làm hai. Nửa người của nó rơi xuống đất, ánh mắt của Tưởng Quốc nhìn chằm chằm vào người thanh niên:
- Thằng điên!
Người thanh niên đi tới trước mặt Tưởng Quốc. Anh ta nói:
- Tặng cậu bài học cuối cùng. Đôi khi, phải chấp nhận vết thương để giành thắng lợi sau cùng.
Người thanh niên giơ chân lên, dưới con mắt phẫn nộ của Tưởng Quốc, giẫm nát đầu của nó như giẫm một quả dưa. Lần này ý thức của Tưởng Quốc hoàn toàn tan biến trong không gian ảo ảnh.
Thế giới thực, ông Nhân đang vô cùng lo lắng khi những vết thương trên người của Tưởng Quốc xuất hiện càng lúc càng dày. Mức độ vết thương này không có gì to tát, nhưng ông lo lắng tới mức độ tổn thương tinh thần mà Tưởng Quốc phải chịu.
Đột nhiên, Tưởng Quốc ngả người ra. Ông Nhân vội vàng đỡ lấy đứa cháu của mình. Ông dùng một tay vỗ lên mặt của nó:
- Quốc! Quốc! Tỉnh lại! Con có nghe thấy ông nói không?
Nhưng Tưởng Quốc hoàn toàn im bặt. Cơ thể mềm nhũn, không có bất cứ phản ứng nào dù là nhỏ nhất. Hơi thở của nó cũng vô cùng yếu ớt. Ông Nhân vội vàng bế Tưởng Quốc ra khỏi bàn đá, đưa nó ra hẳn khỏi ngôi đình và mang vào một gian nhà nhỏ ở bên cạnh từ đường.
Lúc này, Văn Đoàn đã mang người trở lại. Người thầy thuốc già vẫn thường khám cho Tưởng Quốc trước khi luyện tập vội vàng vượt lên, đi tới bên ông Nhân, đưa đôi tay già nua của mình lên để bắt đầu kiểm tra.
Sau một hồi, người thầy thuốc dừng lại, ông lấy trong hộp thuốc của mình ra một cái lọ thủy tinh, bên trong chứa đầy chất lỏng màu bạc. Ông lão khẽ nâng đầu của Tưởng Quốc dậy và cho nó uống từng chút một.
Cuối cùng, ông lão lấy ra một lá bùa, cầm trên tay vài giây, rồi đặt nó lên người của Tưởng Quốc. Tấm bùa sáng lên ánh sáng màu lục, phủ lên người của Tưởng Quốc rồi biến mất. Cùng với ánh sáng biến mất là những vết thương trên người Tưởng Quốc, còn lá bùa cũng tan thành tro bụi.
Công việc kết thúc, ông lão đứng dậy, ra hiệu cho ông Nhân cùng với Văn Đoàn ra ngoài cho người bệnh được nghỉ ngơi.
Sau khi ra tới ngoài sân, ông Nhân hỏi:
- Tình hình thằng bé thế nào rồi?
Ông lão thầy thuốc trả lời với vẻ mặt nặng nề:
- Thân thể không có quá nhiều ảnh hưởng. Nhưng tinh thần bị tổn thương khá nặng, linh hồn cũng đang rất bất ổn. Em đã cho cháu nó uống thuốc, nhưng nếu không tìm được biệt dược thì sẽ cần rất nhiều thời gian để bình phục.
Văn Đoàn vội vàng:
- Cần thuốc gì ông cứ nói. Gia đình cháu sẽ tìm cho bằng được.
Ông Nhân cũng tiếp lời:
- Chú cứ nói đi. Chỉ cần thằng bé bình an, khó khăn mấy cũng phải tìm bằng được.
Ông lão thở dài:
- Cần có U Linh Lan. Nhưng chúng gần như đã tuyệt chủng. Lần gần nhất em nghe thông tin về nó là cách đây hơn 13 năm. Có người nhìn thấy một ít ở dãy Hoàng Liên Sơn. Nhưng hiện tại thì…
- Cậu không làm được. Chả làm được bất cứ thứ gì. Cậu cho rằng sư tử săn mồi cần thận trọng, phải ngắm nghía, xem xét kỹ con mồi mới tấn công, một đòn giết chết. Nhưng cậu có thể làm được sao? Năm vừa rồi cậu đã làm gì? Cậu chỉ là một con mèo bệnh, nhát gan, không giám đối đầu trực tiếp với kẻ thù. Đừng có viện lý do cho sự yếu kém, sợ hãi… hoặc hèn nhát của cậu. Còn giờ, chỉ mới bắt đầu có chút xíu sức mạnh thì bắt đầu ra vẻ. Nhắm mắt lại và cút đi. Thật phiền!
Người thanh niên phẩy phẩy tay như đuổi một con ruồi bẩn thỉu.
- Câm mồm! - Tưởng Quốc gầm lên. Nó đã bắt đầu loạng choạng đứng dậy. Những vết thương cũng đang từ từ biến mất.
"Ầm!" - Một cột đá mọc lên từ mặt đất, đập bay Tưởng Quốc lên không trung. Sau đó, vô số cột đá liên tiếp xuất hiện, chúng liên tiếp đánh thẳng vào người Tưởng Quốc khiến nó như một quả bóng bị đập liên tiếp qua các cây cột. Cả cơ thể của Tưởng Quốc một lần nữa trở lên rách rưới, be bét máu thịt nhưng nó vẫn còn ý thức.
Thế giới thực, ông Nhân cũng bắt đầu nhận ra bất thường. Ông cúi xuống, nhìn vào cái đồng hồ, miệng lẩm nhẩm:
- Lần này có vẻ lâu hơn trước một chút.
Đột nhiên Văn Đoàn kêu lên:
- Ông. Nhìn nó! Thằng Quốc bị thương.
Ông Nhân ngẩng đầu lên, và giật mình khi nhìn thấy một vài tia máu xuất hiện nhuộm loang lổ cái áo trắng mà Tưởng Quốc đang mặc.
- Đến xem! - Ông Nhân cùng Văn Đoàn vọt qua cây cầu tiến vào đình nhỏ và đi tới bên cạnh Tưởng Quốc.
Văn Đoàn hỏi:
- Nó bị sao vậy ông? Đang yên đang lành lại bị thương?
Ông Nhân cau mày, khẽ lắc đầu, ông đi vòng quanh xem xét Tưởng Quốc. Ông cũng không hiểu được nó bị làm sao. Lúc này trên người Tưởng Quốc lại nứt ra một vết rách mới, không lớn nhưng vết máu thực rõ ràng.
Ông Nhân cau mày, ông nói với Văn Đoàn:
- Xem ra là vết thương trong ảo cảnh đã ảnh hưởng đến thân thể nó.
Văn Đoàn ngạc nhiên:
- Không thể nào! Vết thương bên trong thế giới ý thức làm sao có thể ảnh hưởng tới thân thể được?
Ông Nhân nói:
- Ý thức đủ mạnh mẽ thì có thể ảnh hưởng tới thân thể. Thằng Quốc có vẻ như quá đầu nhập vào ảo cảnh, nó bị thương quá nhiều dẫn tới cơ thể phản ứng, những vết thương này… Con đi gọi người đến. Nhanh!
Văn Đoàn vội vàng chạy mất. Mới vừa rồi trên người Tưởng Quốc lại xuất hiện thêm vài vết thương mới.
Ông Nhân dùng đôi mắt đầy lo lắng nhìn cháu trai. Rốt cuộc thì nó đang chiến đấu với mức độ nào trong ảo cảnh thì mới có thể ảnh hưởng tới thân xác nhiều đến thế. Đồng thời ông Nhân cũng bất ngờ trước ý trí của Tưởng Quốc. Nhưng rất nhanh lại chuyển dần thành lo lắng, với ý trí như vậy, những gì nó đã nhận định là chính xác thì rất khó để thay đổi. Cái ông sợ nhất bây giờ là nó đã sai lại sai tới cùng.
Tưởng Quốc không biết những gì xảy ra bên ngoài. Hiện tại nó còn đang phải đối mặt với một kẻ mạnh tới mức không thể tưởng tượng. Nó cũng không biết bản thân có thể cầm cự tới lúc nào. Người thanh niên không giết nó, anh ta đẩy Tưởng Quốc tới bờ vực cái chết rồi chờ đợi nó bình phục. Tưởng Quốc thực sự chiến đấu bằng niềm tin theo đúng nghĩa đen. Nó sử dụng ý trí của mình để bình phục những vết thương, đứng dậy và tiếp tục chiến đấu.
Tưởng Quốc đứng đối diện người thanh niên. Nó hỏi, giọng khàn khàn:
- Tại sao không giết tao?
Người thanh niên đáp lại với giọng bình thản:
- Cậu quá phiền. Nếu cậu chết ngay tức khắc, ngày mai chắc chắn cậu sẽ lại xuất hiện làm phiền tôi. Tốt hơn hết là bẻ gãy ý trí của cậu. Khiến cậu tuyệt vọng trước sự chênh lệch đôi bên. Có như vậy, cậu mới bớt quấy rầy tôi.
Tưởng Quốc hỏi:
- Mày chỉ là một ảo ảnh, vậy nhưng cũng muốn nghỉ ngơi cơ à?
Người thanh niên cười nhạt:
- Xem ra cậu vẫn chưa rõ ràng cho lắm đây là nơi nào. Để tôi cho cậu biết, nơi đây không chỉ là ảo cảnh. Nó cũng là một phần thế giới tinh thần của cậu. Và tôi… tôi là một bản sao linh hồn của cậu cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu của những người đã từng tới huấn luyện tại đây, cộng thêm một vài thành phần nho nhỏ khác.
Tưởng Quốc hỏi:
- Thì sao? Mày tính nói cái gì?
- Nói rằng cậu không có khả năng chiến thắng tôi. Cậu của hiện tại càng không có khả năng hoàn thành thí luyện.
- Mày khinh thường tao quá đấy.
Người thanh niên nhún vai:
- Tôi chỉ tường thuật một sự thật hiển nhiên mà thôi. Nhưng có vẻ cậu không đủ minh mẫn để nhận ra điều đó.
Tưởng Quốc đáp trả với vẻ mặt dữ tợn:
- Mẹ kiếp! Mày không có gì mới lạ hơn để nói hay sao.
Người thanh niên thở dài:
- Tôi đang cố nói chuyện với cậu một cách tử tế hết mức có thể, cố gắng cho cậu một cơ hội. Cậu nên biết những vết thương hiện tại của cậu sẽ ảnh hưởng tới thân xác ở ngoài hiện thực…
Giọng anh ta đột nhiên trở lên lạnh băng:
- Thật phí lời! Xem ra cậu đã ném sạch trí khôn của mình cho sức mạnh rồi. Vậy thì… chết đi!
Dứt lời người thanh niên tung một bùa nổ về phía Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc nhảy qua một bên né tránh, sức ép của vụ nổ hất tung nó lên trời. Giữa không trung, Tưởng Quốc phản công. Nó cũng đáp lại người thanh niên bằng bùa nổ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Tưởng Quốc đáp xuống mặt đất, sắc mặt khó coi. Bùa nổ của nó đánh trúng đích nhưng bị một lá chắn chặn lại. Người thanh niên không thèm né tránh, anh ta sử dụng "Protego" để chặn đứng bùa chú của Tưởng Quốc.
Bụi mù tan đi, một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào Tưởng Quốc sau lớp khiên vô hình. Người thanh niên vung đũa phép lên không trung, vô số trụ băng sắc nhọn, to như cánh tay người lớn xuất hiện. Sau đó, dưới sự điều khiển của người thanh niên, chúng bắt đầu xoay tròn, bay kín xung quanh với tốc độ không tưởng, tràn ngập không gian nơi hai người đang chiến đấu.
- Lần này, tôi muốn biết cậu sẽ chạy đi đâu.
Một tiếng nổ phát ra, người thanh niên đã xuất hiện trước mặt Tưởng Quốc, anh ta vung kiếm chém xuống.
Tưởng Quốc vung kiếm đón đỡ như một bản năng. Động tác này nó đã làm đi làm lại vô số lần trong những ngày gần đây.
Khi hai thanh kiếm chuẩn bị đụng vào nhau thì kiếm của người thanh niên đột ngột biến mất. Chỉ một tíc tắc sau, nó xuất hiện trở lại, nhưng lúc này hai thanh kiếm đã vòng qua nhau, kiếm của Tưởng Quốc cũng đang chém thẳng về phía đầu của người thanh niên.
Người thanh niên nghiêng đầu né tránh, thanh kiếm của Tưởng Quốc gọt mất một bên má và một cái tai của anh ta. Nhưng đổi lại, Tưởng Quốc bị chém làm hai. Nửa người của nó rơi xuống đất, ánh mắt của Tưởng Quốc nhìn chằm chằm vào người thanh niên:
- Thằng điên!
Người thanh niên đi tới trước mặt Tưởng Quốc. Anh ta nói:
- Tặng cậu bài học cuối cùng. Đôi khi, phải chấp nhận vết thương để giành thắng lợi sau cùng.
Người thanh niên giơ chân lên, dưới con mắt phẫn nộ của Tưởng Quốc, giẫm nát đầu của nó như giẫm một quả dưa. Lần này ý thức của Tưởng Quốc hoàn toàn tan biến trong không gian ảo ảnh.
Thế giới thực, ông Nhân đang vô cùng lo lắng khi những vết thương trên người của Tưởng Quốc xuất hiện càng lúc càng dày. Mức độ vết thương này không có gì to tát, nhưng ông lo lắng tới mức độ tổn thương tinh thần mà Tưởng Quốc phải chịu.
Đột nhiên, Tưởng Quốc ngả người ra. Ông Nhân vội vàng đỡ lấy đứa cháu của mình. Ông dùng một tay vỗ lên mặt của nó:
- Quốc! Quốc! Tỉnh lại! Con có nghe thấy ông nói không?
Nhưng Tưởng Quốc hoàn toàn im bặt. Cơ thể mềm nhũn, không có bất cứ phản ứng nào dù là nhỏ nhất. Hơi thở của nó cũng vô cùng yếu ớt. Ông Nhân vội vàng bế Tưởng Quốc ra khỏi bàn đá, đưa nó ra hẳn khỏi ngôi đình và mang vào một gian nhà nhỏ ở bên cạnh từ đường.
Lúc này, Văn Đoàn đã mang người trở lại. Người thầy thuốc già vẫn thường khám cho Tưởng Quốc trước khi luyện tập vội vàng vượt lên, đi tới bên ông Nhân, đưa đôi tay già nua của mình lên để bắt đầu kiểm tra.
Sau một hồi, người thầy thuốc dừng lại, ông lấy trong hộp thuốc của mình ra một cái lọ thủy tinh, bên trong chứa đầy chất lỏng màu bạc. Ông lão khẽ nâng đầu của Tưởng Quốc dậy và cho nó uống từng chút một.
Cuối cùng, ông lão lấy ra một lá bùa, cầm trên tay vài giây, rồi đặt nó lên người của Tưởng Quốc. Tấm bùa sáng lên ánh sáng màu lục, phủ lên người của Tưởng Quốc rồi biến mất. Cùng với ánh sáng biến mất là những vết thương trên người Tưởng Quốc, còn lá bùa cũng tan thành tro bụi.
Công việc kết thúc, ông lão đứng dậy, ra hiệu cho ông Nhân cùng với Văn Đoàn ra ngoài cho người bệnh được nghỉ ngơi.
Sau khi ra tới ngoài sân, ông Nhân hỏi:
- Tình hình thằng bé thế nào rồi?
Ông lão thầy thuốc trả lời với vẻ mặt nặng nề:
- Thân thể không có quá nhiều ảnh hưởng. Nhưng tinh thần bị tổn thương khá nặng, linh hồn cũng đang rất bất ổn. Em đã cho cháu nó uống thuốc, nhưng nếu không tìm được biệt dược thì sẽ cần rất nhiều thời gian để bình phục.
Văn Đoàn vội vàng:
- Cần thuốc gì ông cứ nói. Gia đình cháu sẽ tìm cho bằng được.
Ông Nhân cũng tiếp lời:
- Chú cứ nói đi. Chỉ cần thằng bé bình an, khó khăn mấy cũng phải tìm bằng được.
Ông lão thở dài:
- Cần có U Linh Lan. Nhưng chúng gần như đã tuyệt chủng. Lần gần nhất em nghe thông tin về nó là cách đây hơn 13 năm. Có người nhìn thấy một ít ở dãy Hoàng Liên Sơn. Nhưng hiện tại thì…