Chương : 57
Tưởng Quốc tươi cười nắm chặt tay của Mỹ Quyên, giờ này cậu ta đã lập đủ tiểu đội 5 anh em siêu nhân của mình.
Tưởng Quốc giang hay tay ra:
- Để chúc mừng cho việc chúng ta hơp tác. Cũng như để thể hiện thành ý của tôi. Tôi đề ra một ưu đãi cho chị.
Tưởng Quốc giơ ngón chỏ tay phải của mình trước mặt:
- Nếu như lần này biểu hiện của chị xuất xắc. Tôi sẵn sàng tài trợ cho chị một vé sang Anh du học. Chị chắc biết tới khó khăn khi 1 mình trên xứ người. Nhưng tôi có thể cho chị biết, với tài lực của của tôi, là tôi mà không phải dòng họ tôi, tôi hoàn toàn có thể đảm bảo cho chị một điều kiện thuận lợi để phát triển bên đó. Thậm chí là di cư cũng không phải vấn đề.
Mỹ Quyên đã không thể khống chế được sự kích động trên khuôn mặt của mình. Điều kiện mà Tưởng Quốc đưa ra khiến cô không thể từ chối. Với cô, được sang Anh, được tạo điều kiện phát triển là ước mơ không tưởng. Mỹ Quyên từng nghĩ tới gom góp tiền, cố gắng để kiếm học bổng, sau đó qua Anh, vừa học vừa làm. Tiếp tục tích cóp chi phí, rồi thực hiện nguyện vọng từ bé của mình.
Mỹ Quyên hít một hơi thật sâu để bình phục tâm trạng kích động của mình. Sau một hồi, cô nghiêm mặt, đáp lại Tưởng Quốc với giọng trịnh trọng:
- Tôi sẽ không làm cậu thất vọng.
Tưởng Quốc lúc này lại đổi giọng, cậu ta nhàn nhạt nói:
- Tôi có chỉ tiêu rất cao, người cũng khó tính. Nếu như chị không đạt được những gì tôi mong muốn, chị có thể sẽ chả có gì. Chị có dám chơi lớn không? Hoặc tiến một bước dài, hoặc hai bàn tay trắng.
Tưởng Quốc mỉm cười nhìn Mỹ Quyên, lần này cậu ta chọn lựa không phải là một đối tác tạm thời. Tưởng Quốc nhìn chúng cô gái này ở sự mạnh mẽ độc lập cùng thông minh của cô. Một người con gái mồ côi cha, sống với mẹ đơn thân, điều kiện này sẽ khiến Mỹ Quyên có tính độc lập cao hơn so với những người cùng trang lứa. Trải nhiều sóng gió, sẽ khiến cô mạnh mẽ hơn. Cái Tưởng Quốc hiện tại hi vọng là sự quyết đoán của Mỹ Quyên, tùy vào đó mà cậu ta sẽ đưa ra chính sách đầu tư nhân tài hợp lý.
Một lần chết đi sống lại khiến Tưởng Quốc trưởng thành hơn. Cậu ta sau khi bình tĩnh lại, đã tự hỏi rất nhiều, cũng ngộ ra rất nhiều. Một trong số những điều Tưởng Quốc ngộ ra, đó là nhận thức rõ khoảng cách từ giấc mơ tới thực tại.
Tưởng Quốc đã nhận ra rằng, để thực hiện được giấc mơ của mình, cậu ta không thể một mình. Tưởng Quốc cần tập hợp những người cùng chí hướng, hoặc những người tuân theo chí hướng của bản thân. Và lần giao lưu này là một cơ hội tốt để cậu ta tìm kiếm đồng minh cũng như người theo đuổi. Một tinh anh ở thời điểm hiện tại sẽ có tác dụng lớn hơn một đám tạp nham rất nhiều.
Mỹ Quyên rơi vào trầm mặc, sau một hồi, cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xanh biếc của cô Tưởng Quốc thấy được sự quyết tâm mà cậu cần tìm kiếm. Tưởng Quốc cũng ngừng sử dụng “Triết tâm thuật” đối với Mỹ Quyên, đây là sự tôn trọng tối thiểu mà cậu thể hiện với đồng bạn của mình.
Ngay khi Mỹ Quyên định nói gì đó, Tưởng Quốc đã đưa cho cô một chiếc G-UC được thiết kế đặc biệt. Cậu nói:
- Chào mừng gia nhập. Chị có thể trở về chuẩn bị, thời gian họp nhóm tôi sẽ thông báo sau.
Mỹ Quyên nhận lấy thẻ và rời đi. Tuy cô thuộc về tầng lớp tinh anh trong thế hệ, nhưng kinh tế lại không quá khá giả, chi phí để mua G-UC cô không kham nổi. Một chiếc G-UC duy nhất ở nhà thuộc về mẹ cô, bà cần nó để công tác.
Tưởng Quốc nhìn Mỹ Quyên rời đi, Văn Đoàn lúc này xuất hiện. Anh hỏi:
- Sao chú lại đưa nhiều điều kiện ưu đãi thế?
Tưởng Quốc cười:
- Cô ta đáng giá.
Văn Đoàn ngạc nhiên. Tưởng Quốc tiếp tục:
- Có người chỉ cần một cơ hội. Mỹ Quyên thuộc về loại người này. Huống hồ, đi theo em là lựa chọn tốt nhất của cô ta để có thể thuận lợi tìm được cha của mình.
Văn Đoàn ngạc nhiên:
- Tìm cha?
Tưởng Quốc cười cười:
- Chả phải quá rõ ràng rồi sao? Trong hồ sơ của cô ta có ghi lại, cô ta muốn sang Anh du học. Điều này chẳng phải bất thường sao? Lựa chọn hàng đầu hiện giờ phải là qua những nước thuộc LX cũ, những nước có quan hệ hữu hảo với chúng ta. Không phải sao? Qua cách nước đó sẽ khiến áp lực kinh tế nhẹ nhàng rất nhiều, mà tri thức thu được cũng sẽ không kém hơn nước Anh.
Văn Đoàn gật gù. Tưởng Quốc tiếp tục:
- Chưa kể tới, em có tìm tới tư liệu của mẹ cô ta. Bà ta rất xinh đẹp, điều kiện cũng rất tốt. Nhưng người như vậy lại không hề có ý định đi bước nữa. Một người phụ nữ mạnh mẽ, tài giỏi, lại gốc miền nam, có tư tưởng tương đối thoáng. Xung quanh đầy đối tượng, nhưng cuối cùng lại chẳng để ý tới ai, một mình nuôi con khôn lớn. Ha ha… em thực sự không có nghĩ ra lý do nào khác ngoài việc bà ta còn lưu luyến với chồng cũ.
Tưởng Quốc lấy một ly nước, nó tu một hơi để xoa dịu sự khô rát của cổ họng.
- Ừm… thêm cả cái nguyện vọng của Mỹ Quyên nữa. Con người thường thì sẽ né tránh thứ mà họ chán ghét. Nhưng em không thấy bất cứ thái độ tiêu cực nào của cô ta kể từ khi gặp em, một người tới tự nước Anh, nơi là quê hương của bố ruột cô ta. Các cụ nhà mình có câu, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng. Em không nói nó hoàn toàn chính xác, nhưng có thể chắc chắn, người ta sẽ chẳng có thiện cảm gì với những thứ liên quan tới cái mà họ căm ghét. Thêm một vài chi tiết nữa, em có suy đoán mục đích cô ta tới Anh. Dĩ nhiên, đó cũng là một vụ cá cược, và em may mắn đã thắng.
Tưởng Quốc mỉm cười, cậu ta hiển nhiên sẽ không sại mà nói thẳng ra việc bản thân đã sử dụng “Triết tâm thuật” để dò đường. Không phải là cậu không tin tưởng Văn Đoàn, mà việc thâm nhập tâm trí người khác dù sao cũng quá nhạy cảm. Nó dễ gây ra hiểu nhầm và đề phòng không cần thiết.
Văn Đoàn không có ý định tìm hiểu sâu thêm, Tưởng Quốc đã chứng minh bản thân làm đúng, làm anh em, anh sẽ không tò mò quá sâu. Không có tất yếu.
Hai người rời đi khỏi quán ăn. Trên taxi, Văn Đoàn nói:
- Thứ chú cần đã có rồi.
Tưởng Quốc khá ngạc nhiên với hiệu suốt của Văn Đoàn.
- Về khách sạn đã, em cũng đang tò mò coi nơi đây sẽ cho em kinh hỉ gì.
Cầm chồng tài liệu trên tay, Tưởng Quốc bừng bừng hứng khởi. Cậu ta đã đoán đúng, cuộc giao lưu này thực sự là nơi hộ tụ của tinh anh trong khu vực. Tưởng Quốc đang ngắm nghía con mồi cho cuộc gặp mặt tiếp theo. Đột nhiên, Tưởng Quốc ngẩng đầu lên, hỏi Văn Đoàn:
- Người yêu anh không tham gia giải lần này à?
Văn Đoàn lắc đầu:
- Cô ấy không thích tranh đấu. Thuộc kiểu nhân viên nghiên cứu thôi.
Tưởng Quốc gật đầu, không thi đấu cũng tốt. Đỡ cho tới lúc đụng độ lại khó xử.
- Anh nói người chúng ta cần gặp lần này là ai thế?
Văn Đoàn lấy từ trong tập hồ sơ ra một kẹp thông tin rồi đưa cho Tưởng Quốc.
- Manaka Junpei, 22 tuổi. Một thằng cha sát gái, đồng thời là quân sư cho Shishio Makoto. Anh với hắn quen biết cũng khá lâu rồi. Đề xuất ý kiến với thằng này là hợp lý nhất. Hắn đủ thông minh để hiểu ra thiện ý của chúng ta, cũng như nhìn ra lợi ích từ việc liên minh.
Tưởng Quốc bổ sung:
- Quan trọng nhất là: hắn ghét người TQ. Đúng chứ?
Tưởng Quốc chỉ vào dòng chữ: “Cha đẻ hi sinh trong chiến tranh T-N”.
Văn Đoàn gật đầu:
- Đúng vậy. Có thể nói, Manaka Junpei là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta ở thời điểm này.
Tưởng Quốc sau khi xem xét kỹ một lần hồ sơ, cậu ta cũng nhất trí với quan điểm của Văn Đoàn, dù sao thì con mắt nhìn người của Văn Đoàn vẫn rất xuất chúng.
- Vậy thì chúng ta xác định. Mục tiêu tiếp xúc sẽ là anh ta. Vấn đề tiếp theo là gặp gỡ ở đâu và tiếp xúc như thế nào để đảm bảo thành công cho cuộc liên minh và chúng ta có thể tranh thủ lợi ích tối đa.
Tưởng Quốc giang hay tay ra:
- Để chúc mừng cho việc chúng ta hơp tác. Cũng như để thể hiện thành ý của tôi. Tôi đề ra một ưu đãi cho chị.
Tưởng Quốc giơ ngón chỏ tay phải của mình trước mặt:
- Nếu như lần này biểu hiện của chị xuất xắc. Tôi sẵn sàng tài trợ cho chị một vé sang Anh du học. Chị chắc biết tới khó khăn khi 1 mình trên xứ người. Nhưng tôi có thể cho chị biết, với tài lực của của tôi, là tôi mà không phải dòng họ tôi, tôi hoàn toàn có thể đảm bảo cho chị một điều kiện thuận lợi để phát triển bên đó. Thậm chí là di cư cũng không phải vấn đề.
Mỹ Quyên đã không thể khống chế được sự kích động trên khuôn mặt của mình. Điều kiện mà Tưởng Quốc đưa ra khiến cô không thể từ chối. Với cô, được sang Anh, được tạo điều kiện phát triển là ước mơ không tưởng. Mỹ Quyên từng nghĩ tới gom góp tiền, cố gắng để kiếm học bổng, sau đó qua Anh, vừa học vừa làm. Tiếp tục tích cóp chi phí, rồi thực hiện nguyện vọng từ bé của mình.
Mỹ Quyên hít một hơi thật sâu để bình phục tâm trạng kích động của mình. Sau một hồi, cô nghiêm mặt, đáp lại Tưởng Quốc với giọng trịnh trọng:
- Tôi sẽ không làm cậu thất vọng.
Tưởng Quốc lúc này lại đổi giọng, cậu ta nhàn nhạt nói:
- Tôi có chỉ tiêu rất cao, người cũng khó tính. Nếu như chị không đạt được những gì tôi mong muốn, chị có thể sẽ chả có gì. Chị có dám chơi lớn không? Hoặc tiến một bước dài, hoặc hai bàn tay trắng.
Tưởng Quốc mỉm cười nhìn Mỹ Quyên, lần này cậu ta chọn lựa không phải là một đối tác tạm thời. Tưởng Quốc nhìn chúng cô gái này ở sự mạnh mẽ độc lập cùng thông minh của cô. Một người con gái mồ côi cha, sống với mẹ đơn thân, điều kiện này sẽ khiến Mỹ Quyên có tính độc lập cao hơn so với những người cùng trang lứa. Trải nhiều sóng gió, sẽ khiến cô mạnh mẽ hơn. Cái Tưởng Quốc hiện tại hi vọng là sự quyết đoán của Mỹ Quyên, tùy vào đó mà cậu ta sẽ đưa ra chính sách đầu tư nhân tài hợp lý.
Một lần chết đi sống lại khiến Tưởng Quốc trưởng thành hơn. Cậu ta sau khi bình tĩnh lại, đã tự hỏi rất nhiều, cũng ngộ ra rất nhiều. Một trong số những điều Tưởng Quốc ngộ ra, đó là nhận thức rõ khoảng cách từ giấc mơ tới thực tại.
Tưởng Quốc đã nhận ra rằng, để thực hiện được giấc mơ của mình, cậu ta không thể một mình. Tưởng Quốc cần tập hợp những người cùng chí hướng, hoặc những người tuân theo chí hướng của bản thân. Và lần giao lưu này là một cơ hội tốt để cậu ta tìm kiếm đồng minh cũng như người theo đuổi. Một tinh anh ở thời điểm hiện tại sẽ có tác dụng lớn hơn một đám tạp nham rất nhiều.
Mỹ Quyên rơi vào trầm mặc, sau một hồi, cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xanh biếc của cô Tưởng Quốc thấy được sự quyết tâm mà cậu cần tìm kiếm. Tưởng Quốc cũng ngừng sử dụng “Triết tâm thuật” đối với Mỹ Quyên, đây là sự tôn trọng tối thiểu mà cậu thể hiện với đồng bạn của mình.
Ngay khi Mỹ Quyên định nói gì đó, Tưởng Quốc đã đưa cho cô một chiếc G-UC được thiết kế đặc biệt. Cậu nói:
- Chào mừng gia nhập. Chị có thể trở về chuẩn bị, thời gian họp nhóm tôi sẽ thông báo sau.
Mỹ Quyên nhận lấy thẻ và rời đi. Tuy cô thuộc về tầng lớp tinh anh trong thế hệ, nhưng kinh tế lại không quá khá giả, chi phí để mua G-UC cô không kham nổi. Một chiếc G-UC duy nhất ở nhà thuộc về mẹ cô, bà cần nó để công tác.
Tưởng Quốc nhìn Mỹ Quyên rời đi, Văn Đoàn lúc này xuất hiện. Anh hỏi:
- Sao chú lại đưa nhiều điều kiện ưu đãi thế?
Tưởng Quốc cười:
- Cô ta đáng giá.
Văn Đoàn ngạc nhiên. Tưởng Quốc tiếp tục:
- Có người chỉ cần một cơ hội. Mỹ Quyên thuộc về loại người này. Huống hồ, đi theo em là lựa chọn tốt nhất của cô ta để có thể thuận lợi tìm được cha của mình.
Văn Đoàn ngạc nhiên:
- Tìm cha?
Tưởng Quốc cười cười:
- Chả phải quá rõ ràng rồi sao? Trong hồ sơ của cô ta có ghi lại, cô ta muốn sang Anh du học. Điều này chẳng phải bất thường sao? Lựa chọn hàng đầu hiện giờ phải là qua những nước thuộc LX cũ, những nước có quan hệ hữu hảo với chúng ta. Không phải sao? Qua cách nước đó sẽ khiến áp lực kinh tế nhẹ nhàng rất nhiều, mà tri thức thu được cũng sẽ không kém hơn nước Anh.
Văn Đoàn gật gù. Tưởng Quốc tiếp tục:
- Chưa kể tới, em có tìm tới tư liệu của mẹ cô ta. Bà ta rất xinh đẹp, điều kiện cũng rất tốt. Nhưng người như vậy lại không hề có ý định đi bước nữa. Một người phụ nữ mạnh mẽ, tài giỏi, lại gốc miền nam, có tư tưởng tương đối thoáng. Xung quanh đầy đối tượng, nhưng cuối cùng lại chẳng để ý tới ai, một mình nuôi con khôn lớn. Ha ha… em thực sự không có nghĩ ra lý do nào khác ngoài việc bà ta còn lưu luyến với chồng cũ.
Tưởng Quốc lấy một ly nước, nó tu một hơi để xoa dịu sự khô rát của cổ họng.
- Ừm… thêm cả cái nguyện vọng của Mỹ Quyên nữa. Con người thường thì sẽ né tránh thứ mà họ chán ghét. Nhưng em không thấy bất cứ thái độ tiêu cực nào của cô ta kể từ khi gặp em, một người tới tự nước Anh, nơi là quê hương của bố ruột cô ta. Các cụ nhà mình có câu, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng. Em không nói nó hoàn toàn chính xác, nhưng có thể chắc chắn, người ta sẽ chẳng có thiện cảm gì với những thứ liên quan tới cái mà họ căm ghét. Thêm một vài chi tiết nữa, em có suy đoán mục đích cô ta tới Anh. Dĩ nhiên, đó cũng là một vụ cá cược, và em may mắn đã thắng.
Tưởng Quốc mỉm cười, cậu ta hiển nhiên sẽ không sại mà nói thẳng ra việc bản thân đã sử dụng “Triết tâm thuật” để dò đường. Không phải là cậu không tin tưởng Văn Đoàn, mà việc thâm nhập tâm trí người khác dù sao cũng quá nhạy cảm. Nó dễ gây ra hiểu nhầm và đề phòng không cần thiết.
Văn Đoàn không có ý định tìm hiểu sâu thêm, Tưởng Quốc đã chứng minh bản thân làm đúng, làm anh em, anh sẽ không tò mò quá sâu. Không có tất yếu.
Hai người rời đi khỏi quán ăn. Trên taxi, Văn Đoàn nói:
- Thứ chú cần đã có rồi.
Tưởng Quốc khá ngạc nhiên với hiệu suốt của Văn Đoàn.
- Về khách sạn đã, em cũng đang tò mò coi nơi đây sẽ cho em kinh hỉ gì.
Cầm chồng tài liệu trên tay, Tưởng Quốc bừng bừng hứng khởi. Cậu ta đã đoán đúng, cuộc giao lưu này thực sự là nơi hộ tụ của tinh anh trong khu vực. Tưởng Quốc đang ngắm nghía con mồi cho cuộc gặp mặt tiếp theo. Đột nhiên, Tưởng Quốc ngẩng đầu lên, hỏi Văn Đoàn:
- Người yêu anh không tham gia giải lần này à?
Văn Đoàn lắc đầu:
- Cô ấy không thích tranh đấu. Thuộc kiểu nhân viên nghiên cứu thôi.
Tưởng Quốc gật đầu, không thi đấu cũng tốt. Đỡ cho tới lúc đụng độ lại khó xử.
- Anh nói người chúng ta cần gặp lần này là ai thế?
Văn Đoàn lấy từ trong tập hồ sơ ra một kẹp thông tin rồi đưa cho Tưởng Quốc.
- Manaka Junpei, 22 tuổi. Một thằng cha sát gái, đồng thời là quân sư cho Shishio Makoto. Anh với hắn quen biết cũng khá lâu rồi. Đề xuất ý kiến với thằng này là hợp lý nhất. Hắn đủ thông minh để hiểu ra thiện ý của chúng ta, cũng như nhìn ra lợi ích từ việc liên minh.
Tưởng Quốc bổ sung:
- Quan trọng nhất là: hắn ghét người TQ. Đúng chứ?
Tưởng Quốc chỉ vào dòng chữ: “Cha đẻ hi sinh trong chiến tranh T-N”.
Văn Đoàn gật đầu:
- Đúng vậy. Có thể nói, Manaka Junpei là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta ở thời điểm này.
Tưởng Quốc sau khi xem xét kỹ một lần hồ sơ, cậu ta cũng nhất trí với quan điểm của Văn Đoàn, dù sao thì con mắt nhìn người của Văn Đoàn vẫn rất xuất chúng.
- Vậy thì chúng ta xác định. Mục tiêu tiếp xúc sẽ là anh ta. Vấn đề tiếp theo là gặp gỡ ở đâu và tiếp xúc như thế nào để đảm bảo thành công cho cuộc liên minh và chúng ta có thể tranh thủ lợi ích tối đa.