Chương : 10
Bạch Ân thật không ngờ, giám đốc Tống vừa đi, ông liền thấy Trịnh Hòa.
Xe chờ đèn đỏ, Kiệt Tử bỗng nhiên ngồi thẳng người, rất căng thẳng: “Chủ tịch, ở hướng 2 giờ, có người đang tới.”
Bạch Ân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không đáp lời.
Kiệt Tử nhìn qua, bỗng nhiên nói: “Đây không phải người mấy hôm trước mới cùng ngài….ừm, đó đó sao?”
Bạch Ân mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời không nhớ được cậu ta là ai, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, nhân tiện nói: “Ừm, là cậu ấy.”
“Thế ngài định…?”
“Bĩnh tĩnh, đừng nóng vội.” Bạch Ân bấm nút mở cửa sổ, nhưng chỉ hạ xuống một khe hở, tránh người nọ nhìn thấy thứ không nên thấy trong xe.
Trịnh Hòa chạy tới trước xe, cúi đầu thở hổn hển, trước mắt Bạch tiên sinh bỗng hiện ra khung cảnh đêm tối đen, người này một tay túm bức màn, một tay khoác lên lưng mình, đầu cậu dính sát vào tấm thủy tinh, bờ môi bị mình giày xéo đỏ bừng lên, không ngừng thở dốc….
Bạch Ân bắt đầu hồi tưởng tên cậu, nghĩ một chốc, nghi hoặc hỏi: “Cậu là Trịnh Hòa?”
Trịnh Hòa gật đầu, cười nói: “Bạch tiên sinh, thực trùng hợp, phải không?”
Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa vươn chiếc lưỡi mềm mại ấy ra, liếm qua bờ môi, phương pháp khiêu khích thấp kém này lại có thể gợi nên dục vọng của ông. Bạch Ân cười nhạt.
Chủ động thân thiết thế này, sao lại không nhận chứ?
“Đúng thế, cậu muốn đi đâu Tôi đưa.”
Trịnh Hòa nói: “Aiz, không còn nhiều thời gian, ngài đi trước, tôi sẽ liên lạc sau!”. Nói rồi, cậu chạy đi.
Bạch Ân trơ mắt nhìn Trịnh Hòa chạy xa, nói với theo: “Chờ chút! Tôi đưa danh thiếp cho cậu.”
Trịnh Hòa không quay đầu lại, chạy càng nhanh.
“Sao cậu ấy lại muốn đi?” đầu óc Bạch Ân lơ tơ mơ, ông hỏi Kiệt Tử ở phía sau.
Kiệt Tử sung sướng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Bạch Ân bị tiếng cười của Kiệt Tử làm cho phiền lòng, càng nhiều là vì, nãy ông còn có chút hưng phấn, sau, chỉ có mình tự thấy thế mà thôi. Ông lãnh đạm nói: “Ngậm miệng, hay cậu thích tự mình đi về?”
Kiệt Tử im bặt.
Xe chờ đèn đỏ, Kiệt Tử bỗng nhiên ngồi thẳng người, rất căng thẳng: “Chủ tịch, ở hướng 2 giờ, có người đang tới.”
Bạch Ân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không đáp lời.
Kiệt Tử nhìn qua, bỗng nhiên nói: “Đây không phải người mấy hôm trước mới cùng ngài….ừm, đó đó sao?”
Bạch Ân mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời không nhớ được cậu ta là ai, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, nhân tiện nói: “Ừm, là cậu ấy.”
“Thế ngài định…?”
“Bĩnh tĩnh, đừng nóng vội.” Bạch Ân bấm nút mở cửa sổ, nhưng chỉ hạ xuống một khe hở, tránh người nọ nhìn thấy thứ không nên thấy trong xe.
Trịnh Hòa chạy tới trước xe, cúi đầu thở hổn hển, trước mắt Bạch tiên sinh bỗng hiện ra khung cảnh đêm tối đen, người này một tay túm bức màn, một tay khoác lên lưng mình, đầu cậu dính sát vào tấm thủy tinh, bờ môi bị mình giày xéo đỏ bừng lên, không ngừng thở dốc….
Bạch Ân bắt đầu hồi tưởng tên cậu, nghĩ một chốc, nghi hoặc hỏi: “Cậu là Trịnh Hòa?”
Trịnh Hòa gật đầu, cười nói: “Bạch tiên sinh, thực trùng hợp, phải không?”
Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa vươn chiếc lưỡi mềm mại ấy ra, liếm qua bờ môi, phương pháp khiêu khích thấp kém này lại có thể gợi nên dục vọng của ông. Bạch Ân cười nhạt.
Chủ động thân thiết thế này, sao lại không nhận chứ?
“Đúng thế, cậu muốn đi đâu Tôi đưa.”
Trịnh Hòa nói: “Aiz, không còn nhiều thời gian, ngài đi trước, tôi sẽ liên lạc sau!”. Nói rồi, cậu chạy đi.
Bạch Ân trơ mắt nhìn Trịnh Hòa chạy xa, nói với theo: “Chờ chút! Tôi đưa danh thiếp cho cậu.”
Trịnh Hòa không quay đầu lại, chạy càng nhanh.
“Sao cậu ấy lại muốn đi?” đầu óc Bạch Ân lơ tơ mơ, ông hỏi Kiệt Tử ở phía sau.
Kiệt Tử sung sướng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Bạch Ân bị tiếng cười của Kiệt Tử làm cho phiền lòng, càng nhiều là vì, nãy ông còn có chút hưng phấn, sau, chỉ có mình tự thấy thế mà thôi. Ông lãnh đạm nói: “Ngậm miệng, hay cậu thích tự mình đi về?”
Kiệt Tử im bặt.