Chương : 12
Giám đốc Tống quả nhiên là kẻ không chịu ngồi yên.
Khi Bạch Ân biết gã dám không để ý tới lời của mình, cố tình dừng hợp đồng với Trịnh Hòa, ông khẳng định, gã là người của bên kia.
Thành phố này cũng không chỉ có một Bạch tiên sinh, ông cũng không phải một tay che trời, các thế lực đa phần đều không để ý đến nhau, nhưng luôn có một vài kẻ ngu xuẩn, muốn đi quấy rầy người khác.
Bạch Ân mơ hồ đoán được, có lẽ có kẻ ngứa mắt ông, vậy nên thuộc hạ là giám đốc Tống mới lôi Trịnh Hòa ra xử lý.
Bạch Ân chưa từng e ngại việc này, nhiều năm thế, bao sóng to gió lớn đều qua, chuyện này chỉ xem như đá ngầm trong ngày trời yên bể lặng mà thôi, hơn nữa, người nọ còn không dám ra mặt, nói chi đến cứng đối cứng?
“Vậy ngài bảo nên làm sao bây giờ?” Tang Bắc cúi đầu hỏi.
Bạch Ân không đáp thẳng, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi đến đây đã bao lâu?”
“Chừng mười bảy ngày.”
“Tầm nửa tháng rồi sao…” Bạch tiên sinh cảm khái: “Có lẽ tôi nên ra ngoài?”
Cây bút Tang Bắc đang dùng để ghi chép chợt khựng lại: “Bác sĩ đồng ý sao?”
Bạch Ân nhướn mày: “Cậu, thật sự cho rằng tôi là người bệnh?”
“Không.” Tang Bắc cúi đầu.
“Bác sĩ?” vẻ mặt Bạch tiên sinh lãnh đạm, giọng nói lại rất gây hấn: “Đừng tin bất cứ ai, tôi đã nói với cậu bao lần rồi? Sao cứ như chẳng bao giờ nghe hiểu.”
“Vâng, thật xin lỗi.”
Phòng Bạch Ân không có đồng hồ báo thức, chiếc đồng hồ duy nhất giúp ông tính giờ, từ khi vào trại an dưỡng đã bị vặn chậm lại 7 phút. Ông nói: “Hôm sau cậu giúp tôi làm thủ tục xuất viện, đã nhiều ngày tôi không chịu để bác sĩ kiểm tra, hẳn sẽ khiến người khác hoài nghi, chút cậu điền vào bảng mẫu hộ tôi, không có chữ ký người nhà, không ai dám kiểm tra tôi.”
Tang Bắc không hiểu: “Chủ tịch, ngài đâu cần kiểm tra…..”
“Không, ” Bạch Ân phản bác: “Tôi cần.”
“Nhưng chuyện này sẽ khiến bại lộ thân phận của ngài, chúng ta dùng thân phận ảo để đăng ký viện này, nếu thực sự có vấn đề gì, sẽ rất dễ để tra được ngài.”
“Sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa, chuyện này tôi chỉ là báo cho cậu, không cần cậu can thiệp.”
Dù gương mặt Tang Bắc vẫn đầy vẻ lo lắng, nhưng anh đành nói: “Vâng, tôi biết.”
Bạch tiên sinh vẫn nhìn chằm chằm đồng hồ nãy giờ, cuối cũng cũng chịu nâng mặt lên, nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Cậu đứng lại.”
Tang Bắc cung kính hỏi: “Ngài còn có việc?”
Khóe miệng Bạch tiên sinh nhếch lên một điệu cười xấu xa: “Cậu còn nhớ cái người theo tôi hôm ở BEACHER sao?”
Tang Bắc gật đầu.
“Để cậu ta tới tìm tôi, phải xuất hiện trước 4 giờ chiều nay.”
Tang Bắc suy tư hồi lâu, mới dám hỏi: “Xin hỏi, cậu ta tên gì?”
“Cậu không biết?” Bạch tiên sinh cười hỏi: “Chẳng nhẽ giám đốc Tống không nói gì với cậu?”
Tang Bắc lắc đầu.
Chuyện này càng ngày càng thú vị.
Ông nói: “Trịnh Hòa, cậu tìm hiểu là biết.”
Khi Bạch Ân biết gã dám không để ý tới lời của mình, cố tình dừng hợp đồng với Trịnh Hòa, ông khẳng định, gã là người của bên kia.
Thành phố này cũng không chỉ có một Bạch tiên sinh, ông cũng không phải một tay che trời, các thế lực đa phần đều không để ý đến nhau, nhưng luôn có một vài kẻ ngu xuẩn, muốn đi quấy rầy người khác.
Bạch Ân mơ hồ đoán được, có lẽ có kẻ ngứa mắt ông, vậy nên thuộc hạ là giám đốc Tống mới lôi Trịnh Hòa ra xử lý.
Bạch Ân chưa từng e ngại việc này, nhiều năm thế, bao sóng to gió lớn đều qua, chuyện này chỉ xem như đá ngầm trong ngày trời yên bể lặng mà thôi, hơn nữa, người nọ còn không dám ra mặt, nói chi đến cứng đối cứng?
“Vậy ngài bảo nên làm sao bây giờ?” Tang Bắc cúi đầu hỏi.
Bạch Ân không đáp thẳng, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi đến đây đã bao lâu?”
“Chừng mười bảy ngày.”
“Tầm nửa tháng rồi sao…” Bạch tiên sinh cảm khái: “Có lẽ tôi nên ra ngoài?”
Cây bút Tang Bắc đang dùng để ghi chép chợt khựng lại: “Bác sĩ đồng ý sao?”
Bạch Ân nhướn mày: “Cậu, thật sự cho rằng tôi là người bệnh?”
“Không.” Tang Bắc cúi đầu.
“Bác sĩ?” vẻ mặt Bạch tiên sinh lãnh đạm, giọng nói lại rất gây hấn: “Đừng tin bất cứ ai, tôi đã nói với cậu bao lần rồi? Sao cứ như chẳng bao giờ nghe hiểu.”
“Vâng, thật xin lỗi.”
Phòng Bạch Ân không có đồng hồ báo thức, chiếc đồng hồ duy nhất giúp ông tính giờ, từ khi vào trại an dưỡng đã bị vặn chậm lại 7 phút. Ông nói: “Hôm sau cậu giúp tôi làm thủ tục xuất viện, đã nhiều ngày tôi không chịu để bác sĩ kiểm tra, hẳn sẽ khiến người khác hoài nghi, chút cậu điền vào bảng mẫu hộ tôi, không có chữ ký người nhà, không ai dám kiểm tra tôi.”
Tang Bắc không hiểu: “Chủ tịch, ngài đâu cần kiểm tra…..”
“Không, ” Bạch Ân phản bác: “Tôi cần.”
“Nhưng chuyện này sẽ khiến bại lộ thân phận của ngài, chúng ta dùng thân phận ảo để đăng ký viện này, nếu thực sự có vấn đề gì, sẽ rất dễ để tra được ngài.”
“Sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa, chuyện này tôi chỉ là báo cho cậu, không cần cậu can thiệp.”
Dù gương mặt Tang Bắc vẫn đầy vẻ lo lắng, nhưng anh đành nói: “Vâng, tôi biết.”
Bạch tiên sinh vẫn nhìn chằm chằm đồng hồ nãy giờ, cuối cũng cũng chịu nâng mặt lên, nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Cậu đứng lại.”
Tang Bắc cung kính hỏi: “Ngài còn có việc?”
Khóe miệng Bạch tiên sinh nhếch lên một điệu cười xấu xa: “Cậu còn nhớ cái người theo tôi hôm ở BEACHER sao?”
Tang Bắc gật đầu.
“Để cậu ta tới tìm tôi, phải xuất hiện trước 4 giờ chiều nay.”
Tang Bắc suy tư hồi lâu, mới dám hỏi: “Xin hỏi, cậu ta tên gì?”
“Cậu không biết?” Bạch tiên sinh cười hỏi: “Chẳng nhẽ giám đốc Tống không nói gì với cậu?”
Tang Bắc lắc đầu.
Chuyện này càng ngày càng thú vị.
Ông nói: “Trịnh Hòa, cậu tìm hiểu là biết.”