Chương : 135
Điều duy nhất Trịnh Hòa có thể cười nhạo Bạch tiên sinh, chắc chỉ có game di động.
Trong di động của Bạch tiên sinh có duy nhất một trò, hơn nữa là tổ tiên của game máy rời – Super Mario.
Trịnh Hòa tình cờ bấm vào, thấy kỷ lục là màn 2. Cậu cứ tưởng là do Bạch tiên sinh không hay chơi. Ngồi nghịch một lúc, Trịnh Hòa chạy tới màn 6 một cách dễ dàng. Bấm vào phần thiết lập của game, cậu mới giật mình.
Số lần chơi: 1436.
Đúng thế, đối với chơi game, Bạch tiên sinh là một ‘con gà’.
Trịnh Hòa không thể tin nổi, một người từng chơi 1436 lần, sao chỉ tới được màn 2 chứ.
Cậu lừ thừ đi đến bên Bạch tiên sinh, chỉ vào màn hình: “Bạch tiên sinh, ngài từng chơi trò này chưa?”
Bạch Ân liếc qua, thản nhiên ‘Rồi’ một tiếng, cả cử chỉ và giọng nói đều như một đóa hoa cao quý, thanh khiết không thể khinh nhờn.
Trịnh Hòa hỏi tiếp: “Thế ngài từng cho người khác chơi trò này sao? A, không, ý em là, ngài từng cho ai nghịch di động chưa?”
Bạch Ân gật đầu, ánh mắt hàm chứa nụ cười.
Trịnh Hòa yên lòng, người chơi được số lượt đó không phải Bạch tiên sinh rồi.
Bạch Ân nói: “Cho em mượn chứ sao.”
“Ngoài em ra thì sao?”
Bạch Ân nhớ lại: “Chắc là không, điện thoại tôi cũng không có thứ gì quan trọng.”
Trịnh Hòa cứng ngắc.
“Thế, thế…..” Trịnh Hòa bật game lên, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Bạch tiên sinh, ngài chơi một ván cho em xem, được chứ?”
Bạch Ân gật đầu, cầm lấy di động, Trịnh Hòa ghé đầu lên vai ông, nhìn màn hình. Cậu thấy nhân vật Bạch tiên sinh điều khiển đâm trái đâm phải, rồi bị nấm giết chết.
Trịnh Hòa: “…”
Lần thứ hai.
Bạch Ân tránh thành công cái nấm, đạp rùa, lại bị bông hoa đột ngột xuất hiện trên ống nước ăn.
“Ha hả.” Bạch Ân cười.
Trịnh Hòa không hiểu sao Bạch Ân lại cười thành tiếng.
Bạch Ân nói: “Điều hấp dẫn nhất ở trò chơi, chính là chúng ta không biết gì cả, mọi khó khăn đều bất ngờ xảy đến, em thấy đúng không?”
Trịnh Hòa cười gượng: “Em không đạt tới cảnh giới của ngài, em chỉ thấy kỹ thuật chơi của ngài, ngàn dặm mới kiếm được một.”
Bạch Ân lại mở game, nghiêm túc nhảy lên nhảy xuống, lại bị bông hoa vồ chết.
Trong di động của Bạch tiên sinh có duy nhất một trò, hơn nữa là tổ tiên của game máy rời – Super Mario.
Trịnh Hòa tình cờ bấm vào, thấy kỷ lục là màn 2. Cậu cứ tưởng là do Bạch tiên sinh không hay chơi. Ngồi nghịch một lúc, Trịnh Hòa chạy tới màn 6 một cách dễ dàng. Bấm vào phần thiết lập của game, cậu mới giật mình.
Số lần chơi: 1436.
Đúng thế, đối với chơi game, Bạch tiên sinh là một ‘con gà’.
Trịnh Hòa không thể tin nổi, một người từng chơi 1436 lần, sao chỉ tới được màn 2 chứ.
Cậu lừ thừ đi đến bên Bạch tiên sinh, chỉ vào màn hình: “Bạch tiên sinh, ngài từng chơi trò này chưa?”
Bạch Ân liếc qua, thản nhiên ‘Rồi’ một tiếng, cả cử chỉ và giọng nói đều như một đóa hoa cao quý, thanh khiết không thể khinh nhờn.
Trịnh Hòa hỏi tiếp: “Thế ngài từng cho người khác chơi trò này sao? A, không, ý em là, ngài từng cho ai nghịch di động chưa?”
Bạch Ân gật đầu, ánh mắt hàm chứa nụ cười.
Trịnh Hòa yên lòng, người chơi được số lượt đó không phải Bạch tiên sinh rồi.
Bạch Ân nói: “Cho em mượn chứ sao.”
“Ngoài em ra thì sao?”
Bạch Ân nhớ lại: “Chắc là không, điện thoại tôi cũng không có thứ gì quan trọng.”
Trịnh Hòa cứng ngắc.
“Thế, thế…..” Trịnh Hòa bật game lên, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Bạch tiên sinh, ngài chơi một ván cho em xem, được chứ?”
Bạch Ân gật đầu, cầm lấy di động, Trịnh Hòa ghé đầu lên vai ông, nhìn màn hình. Cậu thấy nhân vật Bạch tiên sinh điều khiển đâm trái đâm phải, rồi bị nấm giết chết.
Trịnh Hòa: “…”
Lần thứ hai.
Bạch Ân tránh thành công cái nấm, đạp rùa, lại bị bông hoa đột ngột xuất hiện trên ống nước ăn.
“Ha hả.” Bạch Ân cười.
Trịnh Hòa không hiểu sao Bạch Ân lại cười thành tiếng.
Bạch Ân nói: “Điều hấp dẫn nhất ở trò chơi, chính là chúng ta không biết gì cả, mọi khó khăn đều bất ngờ xảy đến, em thấy đúng không?”
Trịnh Hòa cười gượng: “Em không đạt tới cảnh giới của ngài, em chỉ thấy kỹ thuật chơi của ngài, ngàn dặm mới kiếm được một.”
Bạch Ân lại mở game, nghiêm túc nhảy lên nhảy xuống, lại bị bông hoa vồ chết.