Chương : 139
Có lẽ do chơi mệt, Trịnh Hòa duỗi lưng. Lúc vô ý ngẩng đầu, cậu thấy Bạch tiên sinh đang nhìn mình chằm chằm, liền sợ tới mức khẽ run: “Bạch tiên sinh, ngài xong việc rồi?”
Bạch Ân bất giác gật đầu, sau mới nhớ tới chồng văn kiện cao chừng nửa mét trên bàn.
“Em đang làm gì thế?” Bạch Ân hỏi.
Trịnh Hòa nằm ngửa ra mặt cỏ, hai tay dang ngang, vỗ vỗ mặt đất, nhìn rất giống cua. Cậu nâng tay, ném mấy lá cỏ trong tay mình, nghịch rất vui: “Ngài không thấy thời tiết hôm nay rất đẹp sao?”
Bạch Ân ngẩng đầu, híp mắt, ông chỉ cảm thấy mặt trời thật chói chang.
Trịnh Hòa dang tay nói: “Bạch tiên sinh, ngài cũng xuống đây đi, phơi nắng nào, để tia tử ngoại ăn sạch đống vi khuẩn trên người.”
Bạch Ân nói rằng: “Tia tử ngoại giết chết vi khuẩn chứ không ăn, nó không phải sinh vật….”
Trịnh Hòa gãi gãi đầu, không xấu hổ chút nào: “Không sao mà, dù sao phơi nắng tốt phải không? Xuống đây đi, xuống đây đi, chúng ta cùng nghịch máy tính.”
“Tôi hơi đau đầu.” Bạch Ân nói.
Vẻ mặt Trịnh Hòa thay đổi, cậu lo lắng hỏi: “Sao thế? Hay do làm việc lâu quá? Em đã bảo ngài đừng làm nhiều thế mà, có khi, nửa đêm tỉnh dậy vẫn thấy ngài ở thư phòng.”
Bạch Ân vốn đang thích thú với việc gõ thủy tinh, nghe tiếng ‘cạch cạch’ vang lên đều đều. Trịnh Hòa vừa nói thế, ông liền ngừng tay: “Em thấy tôi làm việc ở thư phòng?”
Trịnh Hòa gật đầu: “Đúng thế, lúc ở biệt thự ngoại ô của ngài.”
Chỉ Bạch Ân biết, mỗi ngày, ông chỉ làm việc tới 8h rồi sẽ khóa cửa phòng, không công tác nữa.
Nếu không phải ông, thì ai vào thư phòng chứ?
Bạch Ân nhớ tới vẻ mặt như muốn nói điều gì của cục trưởng Tống khi muốn đưa dự án cho mình. Bỗng nhiên có thứ gì sáng tỏ, đầu cũng không đau.
“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa vẫn hô gọi.
Ánh mắt Bạch Ân dịu đi: “Tôi xuống đây.”
“Được nha, được nha, em đợi ngài.”
Bạch Ân đột nhiên quyết định phủi sạch mọi quan hệ giữa Trịnh Hòa và giám đốc Tống.
Cậu là phúc tinh, thần thú chiêu tài của ông.
Nhưng ở sâu tận trong đáy lòng, ông biết, đó chỉ là một cái cớ thôi, ông không dằn lòng khiến cậu tổn thương được.
Một người sạch sẽ như thế, mấy khi có.
Bạch Ân bất giác gật đầu, sau mới nhớ tới chồng văn kiện cao chừng nửa mét trên bàn.
“Em đang làm gì thế?” Bạch Ân hỏi.
Trịnh Hòa nằm ngửa ra mặt cỏ, hai tay dang ngang, vỗ vỗ mặt đất, nhìn rất giống cua. Cậu nâng tay, ném mấy lá cỏ trong tay mình, nghịch rất vui: “Ngài không thấy thời tiết hôm nay rất đẹp sao?”
Bạch Ân ngẩng đầu, híp mắt, ông chỉ cảm thấy mặt trời thật chói chang.
Trịnh Hòa dang tay nói: “Bạch tiên sinh, ngài cũng xuống đây đi, phơi nắng nào, để tia tử ngoại ăn sạch đống vi khuẩn trên người.”
Bạch Ân nói rằng: “Tia tử ngoại giết chết vi khuẩn chứ không ăn, nó không phải sinh vật….”
Trịnh Hòa gãi gãi đầu, không xấu hổ chút nào: “Không sao mà, dù sao phơi nắng tốt phải không? Xuống đây đi, xuống đây đi, chúng ta cùng nghịch máy tính.”
“Tôi hơi đau đầu.” Bạch Ân nói.
Vẻ mặt Trịnh Hòa thay đổi, cậu lo lắng hỏi: “Sao thế? Hay do làm việc lâu quá? Em đã bảo ngài đừng làm nhiều thế mà, có khi, nửa đêm tỉnh dậy vẫn thấy ngài ở thư phòng.”
Bạch Ân vốn đang thích thú với việc gõ thủy tinh, nghe tiếng ‘cạch cạch’ vang lên đều đều. Trịnh Hòa vừa nói thế, ông liền ngừng tay: “Em thấy tôi làm việc ở thư phòng?”
Trịnh Hòa gật đầu: “Đúng thế, lúc ở biệt thự ngoại ô của ngài.”
Chỉ Bạch Ân biết, mỗi ngày, ông chỉ làm việc tới 8h rồi sẽ khóa cửa phòng, không công tác nữa.
Nếu không phải ông, thì ai vào thư phòng chứ?
Bạch Ân nhớ tới vẻ mặt như muốn nói điều gì của cục trưởng Tống khi muốn đưa dự án cho mình. Bỗng nhiên có thứ gì sáng tỏ, đầu cũng không đau.
“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa vẫn hô gọi.
Ánh mắt Bạch Ân dịu đi: “Tôi xuống đây.”
“Được nha, được nha, em đợi ngài.”
Bạch Ân đột nhiên quyết định phủi sạch mọi quan hệ giữa Trịnh Hòa và giám đốc Tống.
Cậu là phúc tinh, thần thú chiêu tài của ông.
Nhưng ở sâu tận trong đáy lòng, ông biết, đó chỉ là một cái cớ thôi, ông không dằn lòng khiến cậu tổn thương được.
Một người sạch sẽ như thế, mấy khi có.