Chương : 146
DY ngáp một cái, cầm theo văn kiện, đủng đỉnh đẩy cửa bước vào. Bạch Ân nhìn qua, ánh mắt sắc bén như dao, DY vội vàng đứng thẳng tắp.
“Sao cậu không gõ cửa?” Bạch Ân nói.
DY cảm thấy giọng ông quả là lạnh lẽo, dữ dội như bão tuyết: “Thực xin lỗi, tôi quên mất.”
“Được rồi, cậu đến có việc gì?” DY đặt văn kiện lên bàn, nói: “Đây là văn kiện ngài muốn, lịch sử duyệt web của Trịnh Hòa.”
Bạch Ân nhíu chặt mày: “Nhanh thế?”
DY gật đầu. “Xâm nhập vào máy tính cậu ấy đơn giản lắm, đến cái tường lửa cũng không có.”
“Tôi biết rồi.”
Bạch Ân đặt tay lên văn kiện, chần chừ không muốn giở ra. Ông sợ, nếu tệp văn kiện đó thực sự ghi lại việc Trịnh Hòa liên lạc với những kẻ ẩn trong bóng tối, mình nên làm thế nào. Trái tim vừa mở rộng cửa, chẳng nhẽ lại phải quay về với đất bùn hủ thối sao. Thực ra, có rất nhiều chứng cớ cảnh báo ông không nên tiếp cận Trịnh Hòa, nhưng ông lại trót yêu sự ấm áp ấy, nên mới tin mọi lời cậu nói, còn muốn đẩy cậu tránh xa chốn thối nát này, bảo vệ cậu. Chẳng lẽ cứ thế sao…
“Chủ tịch, nếu không còn chuyện gì, tôi đi.”
Bạch Ân chậm rãi chuyển tầm mắt về phía DY, trì độn gật đầu: “Cậu đi đi, bảo bên ngoài không cho bất cứ ai đi vào.”
“Vâng.” Nhìn dáng vẻ mất hồn của Bạch tiên sinh, DY cảm thấy thực khó hiểu. Lão tổ tông này sao thế?
“Sao cậu không gõ cửa?” Bạch Ân nói.
DY cảm thấy giọng ông quả là lạnh lẽo, dữ dội như bão tuyết: “Thực xin lỗi, tôi quên mất.”
“Được rồi, cậu đến có việc gì?” DY đặt văn kiện lên bàn, nói: “Đây là văn kiện ngài muốn, lịch sử duyệt web của Trịnh Hòa.”
Bạch Ân nhíu chặt mày: “Nhanh thế?”
DY gật đầu. “Xâm nhập vào máy tính cậu ấy đơn giản lắm, đến cái tường lửa cũng không có.”
“Tôi biết rồi.”
Bạch Ân đặt tay lên văn kiện, chần chừ không muốn giở ra. Ông sợ, nếu tệp văn kiện đó thực sự ghi lại việc Trịnh Hòa liên lạc với những kẻ ẩn trong bóng tối, mình nên làm thế nào. Trái tim vừa mở rộng cửa, chẳng nhẽ lại phải quay về với đất bùn hủ thối sao. Thực ra, có rất nhiều chứng cớ cảnh báo ông không nên tiếp cận Trịnh Hòa, nhưng ông lại trót yêu sự ấm áp ấy, nên mới tin mọi lời cậu nói, còn muốn đẩy cậu tránh xa chốn thối nát này, bảo vệ cậu. Chẳng lẽ cứ thế sao…
“Chủ tịch, nếu không còn chuyện gì, tôi đi.”
Bạch Ân chậm rãi chuyển tầm mắt về phía DY, trì độn gật đầu: “Cậu đi đi, bảo bên ngoài không cho bất cứ ai đi vào.”
“Vâng.” Nhìn dáng vẻ mất hồn của Bạch tiên sinh, DY cảm thấy thực khó hiểu. Lão tổ tông này sao thế?