Chương : 157
Sáng nay Trịnh Hòa còn nấu cháo điện thoại với Bạch Ân, trưa ông đã nhận được tin: Trịnh Hòa nằm viện.
Ý nghĩ lóe lên đầu tiên trong óc Bạch Ân là: kẻ thù tìm tới cửa.
Bởi tình trạng bệnh gần đây của Bạch Ân rất khó nắm bắt, hơn nữa tình thế hiện không ổn, nhóm thư ký của ông cảm thấy trong khoảng thời gian này, Bạch Ân không nên ra khỏi cửa. Bạch Ân tự thấy mình không lo lắng cho Trịnh Hòa, ra ngoài hay không cũng chẳng hề gì. Nhưng đến khi ở nhà, nghĩ nghĩ, ông lại cho rằng, nếu đúng như mình suy đoán, chẳng phải Trịnh Hòa sẽ rất nguy hiểm sao. Đợi đến khi đám vệ sĩ phát hiện Bạch Ân biến mất, ông đã lái xe trên đường cao tốc.
Tang Bắc giận đến nỗi vừa nghe tin liền khụy xuống. Trần Minh hung tợn nhìn người làm nhiệm vụ của hôm nay – Kiệt Tử. Kiệt từ vừa an ủi anh người yêu đang lửa giận phừng phừng, vừa sai người đi chặn xe Bạch Ân lại.
Trên đường cao tốc, Bạch Ân bật một đĩa nhạc nhẹ nhàng, chậm rãi nhìn thời gian, đoán chắc cấp dưới đã phát hiện mình biến mất, đang cuống cuồng đi tìm, ông vui vẻ ngâm nga vài đoạn nhạc, gọi điện thoại đợi đến khi đầu bên kia truyền tới giọng nói lãnh đạm ngàn năm như một của Tang Bắc mới nói: “Tôi là Bạch Ân.”
“Bạch tiên sinh…” Tang Bắc vô thức gọi một câu, sau đột nhiên quát lớn: “Ngài chạy đi đâu? Chúng tôi tìm ngài tìm sắp điên rồi, ngài có biết không?”
“Chú ý tới giọng điệu của cậu.” Bạch Ân trầm giọng nói: “Tôi chẳng phải đang gọi điện về cho các cậu sao, đừng tìm nữa, bảo họ về đi.”
Tang Bắc nói: “Thực xin lỗi, tôi không nên nổi giận với ngài, hiện ngài đang ở đâu? Chúng tôi tới đón.”
“Tôi không nói địa chỉ đâu.” Bạch Ân mở một thiết bị trong xe nói: “Hệ thống che chắn tôi mang theo, các cậu không thể tìm ra tôi.”
“Vậy chúng tôi phải đi đâu để thấy ngài.” Tang Bắc cố nén cơn giận xuống.
Bạch Ân nghiêng đầu, nhớ lại tên của bệnh viện nơi Trịnh Hòa đang ở: “Bệnh viện XX, tới đó chờ tôi đi.”
Ý nghĩ lóe lên đầu tiên trong óc Bạch Ân là: kẻ thù tìm tới cửa.
Bởi tình trạng bệnh gần đây của Bạch Ân rất khó nắm bắt, hơn nữa tình thế hiện không ổn, nhóm thư ký của ông cảm thấy trong khoảng thời gian này, Bạch Ân không nên ra khỏi cửa. Bạch Ân tự thấy mình không lo lắng cho Trịnh Hòa, ra ngoài hay không cũng chẳng hề gì. Nhưng đến khi ở nhà, nghĩ nghĩ, ông lại cho rằng, nếu đúng như mình suy đoán, chẳng phải Trịnh Hòa sẽ rất nguy hiểm sao. Đợi đến khi đám vệ sĩ phát hiện Bạch Ân biến mất, ông đã lái xe trên đường cao tốc.
Tang Bắc giận đến nỗi vừa nghe tin liền khụy xuống. Trần Minh hung tợn nhìn người làm nhiệm vụ của hôm nay – Kiệt Tử. Kiệt từ vừa an ủi anh người yêu đang lửa giận phừng phừng, vừa sai người đi chặn xe Bạch Ân lại.
Trên đường cao tốc, Bạch Ân bật một đĩa nhạc nhẹ nhàng, chậm rãi nhìn thời gian, đoán chắc cấp dưới đã phát hiện mình biến mất, đang cuống cuồng đi tìm, ông vui vẻ ngâm nga vài đoạn nhạc, gọi điện thoại đợi đến khi đầu bên kia truyền tới giọng nói lãnh đạm ngàn năm như một của Tang Bắc mới nói: “Tôi là Bạch Ân.”
“Bạch tiên sinh…” Tang Bắc vô thức gọi một câu, sau đột nhiên quát lớn: “Ngài chạy đi đâu? Chúng tôi tìm ngài tìm sắp điên rồi, ngài có biết không?”
“Chú ý tới giọng điệu của cậu.” Bạch Ân trầm giọng nói: “Tôi chẳng phải đang gọi điện về cho các cậu sao, đừng tìm nữa, bảo họ về đi.”
Tang Bắc nói: “Thực xin lỗi, tôi không nên nổi giận với ngài, hiện ngài đang ở đâu? Chúng tôi tới đón.”
“Tôi không nói địa chỉ đâu.” Bạch Ân mở một thiết bị trong xe nói: “Hệ thống che chắn tôi mang theo, các cậu không thể tìm ra tôi.”
“Vậy chúng tôi phải đi đâu để thấy ngài.” Tang Bắc cố nén cơn giận xuống.
Bạch Ân nghiêng đầu, nhớ lại tên của bệnh viện nơi Trịnh Hòa đang ở: “Bệnh viện XX, tới đó chờ tôi đi.”