Chương : 163
Có 4 xe cảnh sát đỗ dưới chân BEACHER, đã lập rào giới nghiêm, xung quanh còn có những vị nhân viên võ trang đầy đủ cùng với quần chúng hóng chuyện.
Bạch Ân đi qua, vỗ vỗ bả vai đại đội trưởng: “Sao lần này dàn trận lớn thế.”
Đại đội trưởng quay đầu lại, thấy người đằng sau là Bạch Ân, cười khổ: “Bởi vẫn chưa tra được người báo tin, từ lúc lập án đến giờ đã 3 tiếng, nhưng chưa có chỉ thị gì cả.”
Trong bầu không khí căng thẳng thế này, hai người vẫn có thể nói chuyện thoải mái như đang bàn việc nhà.
Bạch Ân chỉ vào tòa nhà bị khóa kín như cái hộp sắt của mình nói: “Biết sao không, tội giấu bảo bối trong đó.”
Đại đội trưởng ‘ai u’ một câu, nói: “Ra tin tức là thật, lão Bạch, ông không nghĩ tới anh em gì cả, quen nhau lâu vậy, không thấy ông lôi mấy thứ tốt đó ra chiêu đãi tôi.”
Bạch Ân cười mắng: “Ông nghĩ cái gì đó, bảo bối là của vị mới được phái xuống từ trung ương đó, đâu can hệ gì tới tôi.”
Đại đội trưởng ngẩn ra, trầm tư nói: “Ra là thế, giờ tôi hiểu rồi.”
Bạch Ân nói: “Thế nên chúng ta tốt nhất là không nên làm gì, cứ quan sát xem thế nào, làm nhiều sai nhiều.”
Đại đội trưởng lau mặt: “Được rồi, lão Bạch, lần này làm phiền ông.”
“Phiền gì mà phiền, đừng khách sáo.” Bạch Ân lạnh nhạt nói.
Hai bọn họ biết, chuyện này không liên quan tới đại đội trưởng, cũng không dính líu tới Bạch Ân, thậm chí cũng không dính dáng tới vị công tử trong kia. Bên có liên quan duy nhất là vị quan mới tới từ trung ương và những người phía trên. Thế lực mới này có thể dung hòa hay bài xích, lần này chính là manh mối.
Miệng đại đội trưởng nói ba câu cũng có thể bật ra một tiết mục khiêu *** ngắn, Bạch Ân quyết định không đứng một chỗ với ‘khối u văn hóa’ này nữa, tìm một chỗ trốn, cởi áo khoác, gọi điện cho Trịnh Hòa.
Lúc ở sân bay, ông đã gọi điện cho cậu rồi, nhưng vội quá, chưa nói được mấy câu đã phải cúp máy. Giờ nhớ lại, Bạch Ân cảm thấy có chút áy náy. Trịnh Hòa mới ra viện, mình gọi điện một cú rồi quẳng cậu ở lại khách sạn, không biết tủi thân tới mức nào rồi.
Mà cái người khiến Bạch Ân nhớ thương ấy, đang nằm trên giường, xem kênh thu phí của khách sạn,
“Yamete….a…a!”
“Itai A! Ưm….”
Trịnh Hòa cắn một miếng táo, bình luận: “Kêu to thế, ai không biết còn tưởng giết heo.” Sau lại nói: “Hình như có rất nhiều GV đều thế, chẳng nhẽ đàn ông nước J thích rên la thảm thiết?” Cậu nhớ tới Bạch tiên sinh, tuy hiện vẫn không rõ nên xếp ông thành người nước nào, nhưng nhà lại ở bên J, hay là lần abc sau mình cũng gào lên?
Trịnh Hòa gặm táo xong, lại đổi sang lê.
Bạch Ân không cho cậu làm gì, cậu càng muốn làm, không được ăn trước mặt, thì trộm ăn là được.
Cái kiểu này của Trịnh Hòa, điển hình cho việc: lão hổ không ở nhà, khỉ chạy tới xưng vương.
Con khỉ Trịnh Hòa rốp rốp ăn lê, lại đổi sang một kênh thu phí khác.
“Mau, mau lên! …A…”
“Tôi muốn she!! She!!”
Trịnh Hòa gật đầu: “Cái này còn được, tiếng Trung, nghe hiểu.” xem một lúc, cậu lại thắc mắc: “Sao cái này cũng kêu to thế? Chẳng nhẽ bình thường phải làm vậy?”
Cậu lại đổi sang kênh khác, nhìn hai người đang ‘choảng’ nhau trên đó, lẩm bẩm —
“Có lẽ lần lên giường với Bạch tiên sinh sau, mình nên rống?”
Bạch Ân đi qua, vỗ vỗ bả vai đại đội trưởng: “Sao lần này dàn trận lớn thế.”
Đại đội trưởng quay đầu lại, thấy người đằng sau là Bạch Ân, cười khổ: “Bởi vẫn chưa tra được người báo tin, từ lúc lập án đến giờ đã 3 tiếng, nhưng chưa có chỉ thị gì cả.”
Trong bầu không khí căng thẳng thế này, hai người vẫn có thể nói chuyện thoải mái như đang bàn việc nhà.
Bạch Ân chỉ vào tòa nhà bị khóa kín như cái hộp sắt của mình nói: “Biết sao không, tội giấu bảo bối trong đó.”
Đại đội trưởng ‘ai u’ một câu, nói: “Ra tin tức là thật, lão Bạch, ông không nghĩ tới anh em gì cả, quen nhau lâu vậy, không thấy ông lôi mấy thứ tốt đó ra chiêu đãi tôi.”
Bạch Ân cười mắng: “Ông nghĩ cái gì đó, bảo bối là của vị mới được phái xuống từ trung ương đó, đâu can hệ gì tới tôi.”
Đại đội trưởng ngẩn ra, trầm tư nói: “Ra là thế, giờ tôi hiểu rồi.”
Bạch Ân nói: “Thế nên chúng ta tốt nhất là không nên làm gì, cứ quan sát xem thế nào, làm nhiều sai nhiều.”
Đại đội trưởng lau mặt: “Được rồi, lão Bạch, lần này làm phiền ông.”
“Phiền gì mà phiền, đừng khách sáo.” Bạch Ân lạnh nhạt nói.
Hai bọn họ biết, chuyện này không liên quan tới đại đội trưởng, cũng không dính líu tới Bạch Ân, thậm chí cũng không dính dáng tới vị công tử trong kia. Bên có liên quan duy nhất là vị quan mới tới từ trung ương và những người phía trên. Thế lực mới này có thể dung hòa hay bài xích, lần này chính là manh mối.
Miệng đại đội trưởng nói ba câu cũng có thể bật ra một tiết mục khiêu *** ngắn, Bạch Ân quyết định không đứng một chỗ với ‘khối u văn hóa’ này nữa, tìm một chỗ trốn, cởi áo khoác, gọi điện cho Trịnh Hòa.
Lúc ở sân bay, ông đã gọi điện cho cậu rồi, nhưng vội quá, chưa nói được mấy câu đã phải cúp máy. Giờ nhớ lại, Bạch Ân cảm thấy có chút áy náy. Trịnh Hòa mới ra viện, mình gọi điện một cú rồi quẳng cậu ở lại khách sạn, không biết tủi thân tới mức nào rồi.
Mà cái người khiến Bạch Ân nhớ thương ấy, đang nằm trên giường, xem kênh thu phí của khách sạn,
“Yamete….a…a!”
“Itai A! Ưm….”
Trịnh Hòa cắn một miếng táo, bình luận: “Kêu to thế, ai không biết còn tưởng giết heo.” Sau lại nói: “Hình như có rất nhiều GV đều thế, chẳng nhẽ đàn ông nước J thích rên la thảm thiết?” Cậu nhớ tới Bạch tiên sinh, tuy hiện vẫn không rõ nên xếp ông thành người nước nào, nhưng nhà lại ở bên J, hay là lần abc sau mình cũng gào lên?
Trịnh Hòa gặm táo xong, lại đổi sang lê.
Bạch Ân không cho cậu làm gì, cậu càng muốn làm, không được ăn trước mặt, thì trộm ăn là được.
Cái kiểu này của Trịnh Hòa, điển hình cho việc: lão hổ không ở nhà, khỉ chạy tới xưng vương.
Con khỉ Trịnh Hòa rốp rốp ăn lê, lại đổi sang một kênh thu phí khác.
“Mau, mau lên! …A…”
“Tôi muốn she!! She!!”
Trịnh Hòa gật đầu: “Cái này còn được, tiếng Trung, nghe hiểu.” xem một lúc, cậu lại thắc mắc: “Sao cái này cũng kêu to thế? Chẳng nhẽ bình thường phải làm vậy?”
Cậu lại đổi sang kênh khác, nhìn hai người đang ‘choảng’ nhau trên đó, lẩm bẩm —
“Có lẽ lần lên giường với Bạch tiên sinh sau, mình nên rống?”